Dư Sinh Vi Kỳ
-
C157: Chương 157
Ra khỏi bệnh viện, Lâm ba mới phát hiện trời có mưa nhẹ. Ông lo lắng Lâm Tiễn gặp mưa bị cảm lạnh, muốn cô đợi ở đây, ông lên xe lấy ô rồi quay lại đón cô. Nhưng nhìn bộ dáng trầm mặc cùng quật cường của Lâm Tiễn, nghĩ đến lời khuyên của Lâm Mẹ, ông vẫn lo lắng Lâm Tiễn sẽ rời đi không nói một lời.
Ông cởi áo khoác che trên đầu Lâm Tiễn, trấn an cô: "Mưa không lớn, chúng ta đi nhanh một chút là được rồi."
Lâm Tiễn nghiêng đầu nhìn ông một cái, sau đó thống khổ ngẩng đầu nở nụ cười khổ. Cô bước ra khỏi chỗ ông che, không chút do dự bước ra mưa.
Trên đường đến nhà bà ngoại, Lâm Tiễn khẽ nhắm mắt lại, đặt tay phải lên mặt dây chuyền bạch ngọc mà Tiêu Uyển Thanh đưa cho cô, nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Uyển Thanh khi cô rời đi, nghĩ đến những lời trách cứ của Ôn Đồng đối với cô.
Cô bình tĩnh lại một chút, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Ba, tuy bây giờ con về với ba, nhưng con sẽ không thỏa hiệp."
Ngày này có lẽ là ngày khó khăn nhất, hỗn loạn nhất cùng kinh tâm nhất mà Lâm Ba đã trải qua trong nửa đời người. Vợ vẫn nằm trên giường bệnh, con gái yêu cũng thương tâm bất lực chưa từng thấy, ông bị kẹt giữa hai người, chật vật tiến, lui. Ông buồn bực Lâm Tiễn không hiểu chuyên, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho cô.
Ông nặng nề thở dài một hơi, ổn định lại ngữ khí để thuyết phục Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, thái độ của mẹ con bây giờ quá mức một chút, bà ấy có chút nóng vội nhưng chính là vì lợi ích của con. Con nghe lời mẹ, nhường nhịn một chút, cho nhau một chút thời gian cùng lựa chọn, được không? Hiện tại, con chưa có đủ kinh nghiệm, có thể có một số việc con chưa thể hiểu thấu. Sau một thời gian dài chờ đợi, con sẽ trưởng thành hơn một chút. Nhìn lại, con có thể thấy mình hiện tại có bao nhiêu ấu trĩ."
"Ba, bao nhiêu tuổi mới thật sự được xem là trưởng thành." Đôi mắt đen của Lâm Tiễn yên lặng nhìn chằm chằm Lâm ba, thấp giọng nói: "Có lẽ trong mắt mẹ, con mãi mãi là một đứa trẻ không bao giờ có thể độc lập. "
Trong mắt cha mẹ, con cái dù bao nhiêu tuổi vẫn là trẻ con, nhất là trong mắt những người mẹ như Lâm Mẹ. Lâm Ba không thể phủ nhận điều này, bị Lâm Tiễn làm nghẹn một chút.
Ông im lặng vài giây rồi trả lời: "Nhưng trong mắt ba thì khác. Tiễn Tiễn, khi con thực sự trưởng thành, có thể tự mình đảm đương cuộc sống sau này, ba nhất định sẽ tôn trọng con. Nhưng, Tiễn Tiễn, con mới 17 tuổi đã tiếp xúc với Tiểu Thanh. Ba phải tự hỏi con có phải chịu ảnh hưởng bởi nàng hay không, hay con không phân biệt giữa ngưỡng mộ và tình yêu. Ranh giới giữa tình cảm gia đình, tình bạn cùng tình yêu, ba biết Tiểu Thanh là một người rất ưu tú cũng rất tốt, giữa nữ nhân với nhau đôi khi rất dễ đi tới tình cảm mơ hồ. Hơn nữa, con chưa từng có trải qua luyến ái với nam nhân. Về sau con sẽ gặp nhiều người, còn có rất nhiều khả năng. Làm thế nào ba có thể tin con thích nữ nhân mà không thích nam nhân."
"Ba, ba cảm thấy thế nào về việc một người thực sự thích ai đó, ba cảm thấy tình yêu đích thực là tình yêu như thế nào?" Lâm Tiễn gian nan hỏi lại.
"Ba đối với mẹ con là tình cảm cùng suy nghĩ gì, con đối với Tiêu a di cũng như vậy. Nàng không ảnh hưởng gì đến con cả, con thích nàng khi không biết nàng cũng có thể thích nữ nhân. Ba nhìn nàng lớn lên, nàng cũng là người bạn tốt mà mẹ quen biết nhiều năm. Ba còn không biết nàng là người như thế nào sao? Từ đầu đến cuối, đều là con đều chủ động ảnh hưởng mà theo đuổi nàng. Cả ba cùng mẹ đều là che chở con mà trách mắng nàng. Nàng đã tự trách mình mà thực ủy khuất. Nếu không phải con lấy chết bức nàng, nàng đã không đáp ứng con."
"Lấy chết bức nàng?" Lâm Ba buộc mình phải bình tĩnh, nghe kỹ lời này của Lâm Tiễn, nghe xong lời này không khỏi nhíu chặt mày.
"Ba, có thể làm việc này đối với ba là ấu trĩ, nhưng con không thể không làm như vậy. Lúc đó Tiêu a di căn bản không thể tiếp thu con, còn né tránh con, thậm chí còn phải rời khỏi thành phố Ngạn Giang. Con tin cả đời này con không có khả năng thích người khác nữa, nếu không có nàng, con chỉ sống không bằng chết, cho nên con không thể buông tay. Mẹ hỏi con ở bên Tiêu a di có phải làm mẹ tức chết không, nhưng mẹ không biết không có Tiêu a di, con cũng sẽ chết a." Lâm Tiễn cố nén nước mắt cố gắng bình tĩnh tâm sự với ông, giọng nói nghẹn đến mức run run.
Lâm Ba quay đầu nhìn Lâm Tiễn thật sâu, hai tay xoa xoa vô lăng, lắc đầu trầm trọng nói: "Tiễn Tiễn, con nói đúng. Theo ta, còn thật ấu trĩ, khả năng con cảm thấy chính mình đã trưởng thành đi. Nhưng chờ con thực sự trưởng thành, trở thành một người thành thục thực sự trưởng thành, con sẽ biết trước đây mình đã làm gì, mới vừa rồi nói những lời không thành thục thế nào. Trên đời này không có ai vì một người rời đi mà thật sự sống không được. Chỉ có trẻ con mới vì tình yêu mà xúc động muốn sống muốn chết. Con nói là đã lấy chết bức Tiểu Thanh, nếu con thực sự không phải là trẻ con thì con nên biết, con không nên vi phạm nguyện ý mà bức nàng như vậy."
"Nhưng ba ơi, làm nàng yêu con cùng ở bên con, không đi ngược lại ý muốn thực sự của nàng. Chúng ta yêu nhau, không phải yêu thật lòng là muốn ở bên nhau sao? Chính con đã khiến nàng cảm thấy khó xử. Bây giờ hai người lại áp đặt chúng ta, không phải con muốn bức nàng, chính thành kiến cùng trói buộc của hai người đã khiến con theo đuổi bức nàng." Lâm Tiễn lên án nói.
"Lâm Tiễn, con hiện tại ngược lại là đang trách chúng ta sao? Nhưng Lâm Tiễn, chẳng lẽ chúng ta phản đối, chúng ta mâu thuẫn, chúng ta lo lắng không phải là chuyện thường tình sao? Con mới 19 tuổi, làm sao chúng ta tin tưởng con biết mình đang làm gì, biết mình lựa chọn cái gì, sau này sẽ đảm nhận cùng gánh vác cái gì sao?"
"Tiêu Uyển Thanh hơn con 14 tuổi, xinh đẹp ưu tú, chiếu cố cho con về mọi mặt, khả năng là con nhất thời ái mộ mê luyến cảm xúc không rõ một thời gian thôi. Nhưng thời gian trôi qua, con sẽ trưởng thành có nhiều giao tiếp xã hội hơn. Con đang lúc phong hoa, Tiêu Uyển Thanh đã dần bắt đầu già đi, lúc đó con có thể từ từ phát hiện ra người ưu tú đặc biệt làm người mê luyến trong lòng con bắt đầu mờ nhạt. Nhưng khi đó, ván đã đóng thuyền, vì đoạn tình cảm này đã mất đi một vài thứ quan trọng trong đời, dù có tiếc nuối cũng không thể nào lấy lại được, cái giá của hối hận quá cao, làm sao đánh cược được? Ta biết bây giờ con không hiểu được những suy nghĩ của chúng ta, khả năng chờ con có một ngày làm cha mẹ mới có thể hiểu được."
"Ba, con sẽ không hối hận." Lâm Tiễn mang theo nức nở mà hứa hẹn. Cô cũng biết ngôn ngữ là bằng chứng yếu ớt nhất, nhưng lúc này, ngoài ngôn ngữ, cô không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào có thể chứng minh tình cảm của hai người.
Quả nhiên, Lâm Ba nhìn cần gạt nước đang đong đưa qua lại, lạnh lùng đáp trả: "Mọi người trong mối quan hệ sẽ nói lời thề thốt như vậy với nhau, nhưng những gì có thể làm được chỉ là một xác suất nhỏ."
Nhìn đứa con gái đang nước mắt chảy giàn giụa mà vẫn quật cường tranh luận với mình, ông vẫn có chút mềm lòng: "Tiễn Tiễn, chúng ta lùi một vạn rồi nói, khi con lớn lên một chút, vài năm nữa kinh nghiệm của con sẽ phong phú hơn, ra ngoài xã hội có thể sống tự lập. Nếu con vẫn chắc chắn mình thực sự thích nữ nhân thì ba nhất định sẽ đứng về phía con, được không? Bây giờ, con nghe lời chúng ta trước, đừng chọc giận mẹ con mà lùi lại một bước, được không?"
Nói như vậy, nghe có vẻ đã nhượng bộ, nghe có vẻ đã cấp một bậc thang đi xuống, nghe có vẻ như đã thực thông cảm cho cô, nhưng Lâm Tiễn lại nức nở. Cô cố gắng hết sức kiềm chế để không bật khóc, nhưng cũng không kìm được, lời nói đứt quãng nói: "Ba, chuyện này thật không công bằng. Ba còn nói Tiêu a di lớn tuổi hơn con, con có thể đợi thêm mấy năm nữa. Còn nàng sẽ còn bao nhiêu tuổi xuân mà tốn phí thời gian để đợi đây? Con làm sao có thể nhẫn tâm... "
Đôi mắt cô đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, nghiêm túc nói, "Ba, con xin lỗi, con quyết không bao giờ thỏa hiệp."
Trong một khoảnh khắc, giống như Lâm Ba thực sự nhìn thấy thứ gọi là tình yêu sâu đậm trong đôi mắt đứa con gái tuổi trẻ non nớt còn chưa trưởng thành của mình.
Lâm Ba có chút cảm động.
Đêm đó, Lâm Tiễn bình tĩnh ngồi trong phòng khách mà bà cô đã chuẩn bị cho cô, không chịu ăn uống. Dù ông bà có nói gì đi nữa, cô vẫn không động đậy. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của lão nhân, cô cảm thấy có lỗi, nhưng không còn cách nào khác.
Lâm Mẹ xác định là cô không dám nói rõ cho lão nhân biết chuyện đã xảy ra, Lâm Tiễn cũng xác định, Lâm Mẹ cũng sợ nói rõ với lão nhân, chuyện này sẽ có thêm chỗ để xoay chuyển đường sống. Bây giờ nếu nháo đến cả nhà đều biết chuyện, chuyện không phải chỉ là chuyện nhỏ, Lâm Mẹ sẽ không nói gì được. Ông bà ngoại không biết chuyện gì đã xảy ra nên không dám để dễ dàng rời đi, nhưng họ luôn chiều chuộng cùng yêu thương cô. Chờ sức khỏe của Lâm Mẹ tốt hơn, chung quy sẽ khuyên can, giúp cô cùng nhau gây áp lực lên Lâm mẹ. Hơn nữa, cô có thể thấy thái độ của cha cô không kiên quyết như vậy, cô đang đánh cược trong quá trình này, Lâm Ba sẽ không thể chịu đựng được, sẽ lại mềm lòng.
*
Tiêu Uyển Thanh lo lắng dùng vẻ mặt cùng tình trạng như vậy đợi ở cửa Lâm gia, sẽ làm những người hàng xóm của Lâm Tiễn nhìn thấy liền trốn trong cầu thang bên cạnh thang máy. Nàng ảm đạm nhìn qua ô cửa sổ nhỏ ở cầu thang, nhìn thời tiết khi đó vẫn ổn, nhưng trong nháy mắt trời đã u ám mưa gió.
Nàng mở cửa sổ, vươn tay ra rồi lặng lẽ tiếp tục đón mưa trong lòng bàn tay, cảm giác đau đến tê dại cả người.
Không có ô, nàng không khỏi mà nghĩ.
Ai có thể sẽ nghĩ đến, thời tiết vừa mới đẹp rồi sẽ lại đổ mưa? Cũng giống như, ai có thể nghĩ đến, hai người đang trải qua khoảnh khắc tốt đẹp sẽ lại vội vã đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.
Người tính không bằng trời tính, kế hoạch mà Lâm Tiễn vẽ ra cho hai người trong tương lai đã thất bại, cô tự tin có thể thuyết phục Lâm Mẹ mà nỗ lực, cũng chưa kịp làm được. Giống như đó là ý trời, mọi thứ giống như đã xảy ra vào thời điểm tồi tệ nhất.
Có thể thương lượng được không? Tiêu Uyển Thanh cầm trong tay hư không lạnh lẽo, chua xót hỏi chính mình.
Tiếng lạch cạch của giày cao gót nhanh chóng vang lên trên lối đi. Tiêu Uyển Thanh không phản ứng ngay. Mãi cho đến khi tiếng bước chân gần trong gang tất, Ôn Đồng vì không thấy bóng dáng Tiêu Uyển Thanh nên qua cửa cầu thang mà gọi nàng, Tiêu Uyển Thanh lúc đó mới bối rối phân biệt được là Ôn Đồng tới.
Nàng giơ tay vuốt vuốt tóc, chớp chớp đôi mắt, cưỡng chế vui mừng, sau đó mở cửa thang lầu, ló đầu ra, nhẹ giọng trả lời Ôn Đồng: "Mình ở đây."
Đôi mắt nhợt nhạt cùng mệt mỏi của nàng đập vào đáy mắt Ôn Đồng, đột nhiên khiến tim Ôn Đồng đau nhói.
Tiêu Uyển Thanh như vậy khiến cô nhớ đến Tiêu Uyển Thanh đã giả vờ mạnh mẽ sau sự việc đột ngột nhiều năm trước. Rốt cuộc, Lâm Tiễn vẫn sẽ giáng đòn chí mạng như vậy cho nàng sao?
Ôn Đồng một tay cầm cán ô, vô thức ấn mạnh, giọng điệu vẫn giữ vững vàng, nhìn khẩu trang mà Tiêu Uyển Thanh đang chắn trên mặt, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại đeo khẩu trang?" Cô nghĩ đến lời Lâm Tiễn nói Lâm Mẹ đã đánh nàng, hàm răng nghiến chặt.
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh giật giật, nụ cười gượng gạo thoáng hiện trong mắt, giả vờ tự nhiên trả lời: "Hôm nay gió hơi mạnh."
Ôn Đồng híp mắt, đột nhiên vươn tay kéo khẩu trang ra khỏi tai Tiêu Uyển Thanh với tốc độ cực nhanh. Cô di chuyển hơi lớn, kéo mạnh khẩu trang vô tình cọ vào má của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng bị đau theo bản năng mà hít lên.
Khi Ôn Đồng nghe thấy tiếng hít của nàng, hai tay run lên bần bật. Cô nhìn dấu tay trên khuôn mặt sưng tấy của Tiêu Uyển Thanh, mũi đau xót, khóe mắt liền có một giọt nước mắt chảy xuống.
Tiêu Uyển Thanh cắn môi nhìn cô, có chút xấu hổ. Nàng có thể nhìn thấy tia thống khổ của bạn mình, nàng nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Mình không có việc gì."
Ôn Đồng hít hít mũi, điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu lại cau mày, "Mặc kệ cậu không có việc gì hay không, đi thôi, cậu trước trở về cùng mình bôi thuốc một chút."
Tiêu Uyển Thanh thản nhiên nói: "Mình không sao, Đồng Đồng, cậu có thể hỏi giúp mình hỏi họ đang ở bệnh viện nào không? Trước tiên cậu giúp mình đến nhìn Chu Tỷ với Tiễn Tiễn, được không?"
"Cậu không sao! Tiêu Uyển Thanh! Khi nào thì cậu mới có thể nghĩ đến bản thân trước hả?!" Đáy lòng Ôn Đồng lo lắng cùng khổ sở bị thái độ của Tiêu Uyển Thanh biến thành tức giận, không nhịn được cao giọng quát mắng.
Tiêu Uyển Thanh bị tiếng quát của cô làm cho ngơ ngẩn, thất thần nhìn Ôn Đồng hung tợn, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Ôn Đồng nhìn vẻ mặt của nàng mà xoa lông mày. Thật lâu sau, cô thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Được, cậu muốn đi nhìn thì đi thôi, nhưng nhìn xong thì cậu phải đến phòng khám xem mặt, sau đó làm xét nghiệm liên quan. Chu tỷ tức giận khẳng định xuống tay cũng không nhẹ."
Tiêu Uyển Thanh nghe Ôn Đồng đã hỏi ra địa chỉ bệnh viện, trong lòng như lửa đốt, không quan tâm sau đó cô nói gì, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Được, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai? Ai trả lời? Chu tỷ tỉnh rồi sao? Chúng ta đi mau đi."
Ôn Đồng ở thời điểm tới quá sốt ruột, cô không nghĩ tới Tiêu Uyển Thanh cũng đã lái xe, lúc cô rời đi, để tránh cho Tiêu Uyển Thanh lại phải đến nơi đau lòng này, cô lái xe đến một bãi đậu thu phí cách đó không xa. Lái xe của Tiêu Uyển Thanh, chở nàng đến bệnh viện nơi Lâm Mẹ đang nằm viện.
Trong lúc xe đang lái, Tiêu Uyển Thanh mệt mỏi ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi, sau đó liền hỏi Ôn Đồng: "Bệnh viện nào?"
"Hiệp Hòa." Ôn Đồng nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, đáp.
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Tiêu Uyển Thanh run lên. Sau đó như đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cũng lộ rõ vẻ sợ hãi cùng hoảng loạn.
Ôn Đồng vô thức hỏi nàng: "Sao vậy?"
Tiêu Uyển Thanh nắm chặt tay, hơi nước dần dần tràn ra mắt. Thật lâu sau, nàng chật vật cố nén lời ra khỏi cổ họng: "Ba mẹ mình, cũng rời đi ở nơi đó."
Ôn Đồng lập tức sững sờ.
Cô nghĩ về Tiêu Uyển Thanh, cô nhớ rõ mọi chuyện. Nhưng đã quá nhiều năm, cô gần như quên mất chuyện này.
Nguyên lai ở nơi đó có chút tổn thương, làm đương sự, sẽ không bao giờ bị lãng quên cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa. Có một số nỗi đau mà không phải người liên quan, dù không quan tâm, họ thực sự cũng cảm thấy như vậy.
Cô lái chậm lại, liếm môi, ngập ngừng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Cậu không đi, được không? Cậu ở gần đợi mình, mình đi xem, sau đó quay lại đón cậu. Hơn nữa, cậu đi qua cũng sẽ không gặp được họ."
Theo phản xạ, trong đầu Tiêu Uyển Thanh hết lần này đến lần khác liên tục diễn lại cảnh cha mẹ mình phủ vải trắng nằm thẳng trên chiếc giường bệnh. Đây là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của nàng bao năm qua vẫn không thay đổi, những ngày đầu tiên nàng sợ hãi mỗi đêm không ngủ được.
Cơn đau đã thành cát bụi từ lâu giống như bị từ "Hiệp Hòa" này đột nhiên ập đến, cổ họng Tiêu Uyển Thanh thắt lại, lồng ngực như một tảng đá lớn đè lên, khó thở nặng nề, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Nàng vô thức đưa tay nắm lấy ngực mình, đè nén nghẹn ngào gần như ngã quỵ xuống, yếu ớt nói: "Không, mình muốn đi." Nàng nói, "Đồng Đồng, mặc kệ có nhìn thấy họ được hay không, đây là việc mình nên làm, là mình lương tâm cắn rứt a."
Ông cởi áo khoác che trên đầu Lâm Tiễn, trấn an cô: "Mưa không lớn, chúng ta đi nhanh một chút là được rồi."
Lâm Tiễn nghiêng đầu nhìn ông một cái, sau đó thống khổ ngẩng đầu nở nụ cười khổ. Cô bước ra khỏi chỗ ông che, không chút do dự bước ra mưa.
Trên đường đến nhà bà ngoại, Lâm Tiễn khẽ nhắm mắt lại, đặt tay phải lên mặt dây chuyền bạch ngọc mà Tiêu Uyển Thanh đưa cho cô, nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Uyển Thanh khi cô rời đi, nghĩ đến những lời trách cứ của Ôn Đồng đối với cô.
Cô bình tĩnh lại một chút, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Ba, tuy bây giờ con về với ba, nhưng con sẽ không thỏa hiệp."
Ngày này có lẽ là ngày khó khăn nhất, hỗn loạn nhất cùng kinh tâm nhất mà Lâm Ba đã trải qua trong nửa đời người. Vợ vẫn nằm trên giường bệnh, con gái yêu cũng thương tâm bất lực chưa từng thấy, ông bị kẹt giữa hai người, chật vật tiến, lui. Ông buồn bực Lâm Tiễn không hiểu chuyên, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho cô.
Ông nặng nề thở dài một hơi, ổn định lại ngữ khí để thuyết phục Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, thái độ của mẹ con bây giờ quá mức một chút, bà ấy có chút nóng vội nhưng chính là vì lợi ích của con. Con nghe lời mẹ, nhường nhịn một chút, cho nhau một chút thời gian cùng lựa chọn, được không? Hiện tại, con chưa có đủ kinh nghiệm, có thể có một số việc con chưa thể hiểu thấu. Sau một thời gian dài chờ đợi, con sẽ trưởng thành hơn một chút. Nhìn lại, con có thể thấy mình hiện tại có bao nhiêu ấu trĩ."
"Ba, bao nhiêu tuổi mới thật sự được xem là trưởng thành." Đôi mắt đen của Lâm Tiễn yên lặng nhìn chằm chằm Lâm ba, thấp giọng nói: "Có lẽ trong mắt mẹ, con mãi mãi là một đứa trẻ không bao giờ có thể độc lập. "
Trong mắt cha mẹ, con cái dù bao nhiêu tuổi vẫn là trẻ con, nhất là trong mắt những người mẹ như Lâm Mẹ. Lâm Ba không thể phủ nhận điều này, bị Lâm Tiễn làm nghẹn một chút.
Ông im lặng vài giây rồi trả lời: "Nhưng trong mắt ba thì khác. Tiễn Tiễn, khi con thực sự trưởng thành, có thể tự mình đảm đương cuộc sống sau này, ba nhất định sẽ tôn trọng con. Nhưng, Tiễn Tiễn, con mới 17 tuổi đã tiếp xúc với Tiểu Thanh. Ba phải tự hỏi con có phải chịu ảnh hưởng bởi nàng hay không, hay con không phân biệt giữa ngưỡng mộ và tình yêu. Ranh giới giữa tình cảm gia đình, tình bạn cùng tình yêu, ba biết Tiểu Thanh là một người rất ưu tú cũng rất tốt, giữa nữ nhân với nhau đôi khi rất dễ đi tới tình cảm mơ hồ. Hơn nữa, con chưa từng có trải qua luyến ái với nam nhân. Về sau con sẽ gặp nhiều người, còn có rất nhiều khả năng. Làm thế nào ba có thể tin con thích nữ nhân mà không thích nam nhân."
"Ba, ba cảm thấy thế nào về việc một người thực sự thích ai đó, ba cảm thấy tình yêu đích thực là tình yêu như thế nào?" Lâm Tiễn gian nan hỏi lại.
"Ba đối với mẹ con là tình cảm cùng suy nghĩ gì, con đối với Tiêu a di cũng như vậy. Nàng không ảnh hưởng gì đến con cả, con thích nàng khi không biết nàng cũng có thể thích nữ nhân. Ba nhìn nàng lớn lên, nàng cũng là người bạn tốt mà mẹ quen biết nhiều năm. Ba còn không biết nàng là người như thế nào sao? Từ đầu đến cuối, đều là con đều chủ động ảnh hưởng mà theo đuổi nàng. Cả ba cùng mẹ đều là che chở con mà trách mắng nàng. Nàng đã tự trách mình mà thực ủy khuất. Nếu không phải con lấy chết bức nàng, nàng đã không đáp ứng con."
"Lấy chết bức nàng?" Lâm Ba buộc mình phải bình tĩnh, nghe kỹ lời này của Lâm Tiễn, nghe xong lời này không khỏi nhíu chặt mày.
"Ba, có thể làm việc này đối với ba là ấu trĩ, nhưng con không thể không làm như vậy. Lúc đó Tiêu a di căn bản không thể tiếp thu con, còn né tránh con, thậm chí còn phải rời khỏi thành phố Ngạn Giang. Con tin cả đời này con không có khả năng thích người khác nữa, nếu không có nàng, con chỉ sống không bằng chết, cho nên con không thể buông tay. Mẹ hỏi con ở bên Tiêu a di có phải làm mẹ tức chết không, nhưng mẹ không biết không có Tiêu a di, con cũng sẽ chết a." Lâm Tiễn cố nén nước mắt cố gắng bình tĩnh tâm sự với ông, giọng nói nghẹn đến mức run run.
Lâm Ba quay đầu nhìn Lâm Tiễn thật sâu, hai tay xoa xoa vô lăng, lắc đầu trầm trọng nói: "Tiễn Tiễn, con nói đúng. Theo ta, còn thật ấu trĩ, khả năng con cảm thấy chính mình đã trưởng thành đi. Nhưng chờ con thực sự trưởng thành, trở thành một người thành thục thực sự trưởng thành, con sẽ biết trước đây mình đã làm gì, mới vừa rồi nói những lời không thành thục thế nào. Trên đời này không có ai vì một người rời đi mà thật sự sống không được. Chỉ có trẻ con mới vì tình yêu mà xúc động muốn sống muốn chết. Con nói là đã lấy chết bức Tiểu Thanh, nếu con thực sự không phải là trẻ con thì con nên biết, con không nên vi phạm nguyện ý mà bức nàng như vậy."
"Nhưng ba ơi, làm nàng yêu con cùng ở bên con, không đi ngược lại ý muốn thực sự của nàng. Chúng ta yêu nhau, không phải yêu thật lòng là muốn ở bên nhau sao? Chính con đã khiến nàng cảm thấy khó xử. Bây giờ hai người lại áp đặt chúng ta, không phải con muốn bức nàng, chính thành kiến cùng trói buộc của hai người đã khiến con theo đuổi bức nàng." Lâm Tiễn lên án nói.
"Lâm Tiễn, con hiện tại ngược lại là đang trách chúng ta sao? Nhưng Lâm Tiễn, chẳng lẽ chúng ta phản đối, chúng ta mâu thuẫn, chúng ta lo lắng không phải là chuyện thường tình sao? Con mới 19 tuổi, làm sao chúng ta tin tưởng con biết mình đang làm gì, biết mình lựa chọn cái gì, sau này sẽ đảm nhận cùng gánh vác cái gì sao?"
"Tiêu Uyển Thanh hơn con 14 tuổi, xinh đẹp ưu tú, chiếu cố cho con về mọi mặt, khả năng là con nhất thời ái mộ mê luyến cảm xúc không rõ một thời gian thôi. Nhưng thời gian trôi qua, con sẽ trưởng thành có nhiều giao tiếp xã hội hơn. Con đang lúc phong hoa, Tiêu Uyển Thanh đã dần bắt đầu già đi, lúc đó con có thể từ từ phát hiện ra người ưu tú đặc biệt làm người mê luyến trong lòng con bắt đầu mờ nhạt. Nhưng khi đó, ván đã đóng thuyền, vì đoạn tình cảm này đã mất đi một vài thứ quan trọng trong đời, dù có tiếc nuối cũng không thể nào lấy lại được, cái giá của hối hận quá cao, làm sao đánh cược được? Ta biết bây giờ con không hiểu được những suy nghĩ của chúng ta, khả năng chờ con có một ngày làm cha mẹ mới có thể hiểu được."
"Ba, con sẽ không hối hận." Lâm Tiễn mang theo nức nở mà hứa hẹn. Cô cũng biết ngôn ngữ là bằng chứng yếu ớt nhất, nhưng lúc này, ngoài ngôn ngữ, cô không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào có thể chứng minh tình cảm của hai người.
Quả nhiên, Lâm Ba nhìn cần gạt nước đang đong đưa qua lại, lạnh lùng đáp trả: "Mọi người trong mối quan hệ sẽ nói lời thề thốt như vậy với nhau, nhưng những gì có thể làm được chỉ là một xác suất nhỏ."
Nhìn đứa con gái đang nước mắt chảy giàn giụa mà vẫn quật cường tranh luận với mình, ông vẫn có chút mềm lòng: "Tiễn Tiễn, chúng ta lùi một vạn rồi nói, khi con lớn lên một chút, vài năm nữa kinh nghiệm của con sẽ phong phú hơn, ra ngoài xã hội có thể sống tự lập. Nếu con vẫn chắc chắn mình thực sự thích nữ nhân thì ba nhất định sẽ đứng về phía con, được không? Bây giờ, con nghe lời chúng ta trước, đừng chọc giận mẹ con mà lùi lại một bước, được không?"
Nói như vậy, nghe có vẻ đã nhượng bộ, nghe có vẻ đã cấp một bậc thang đi xuống, nghe có vẻ như đã thực thông cảm cho cô, nhưng Lâm Tiễn lại nức nở. Cô cố gắng hết sức kiềm chế để không bật khóc, nhưng cũng không kìm được, lời nói đứt quãng nói: "Ba, chuyện này thật không công bằng. Ba còn nói Tiêu a di lớn tuổi hơn con, con có thể đợi thêm mấy năm nữa. Còn nàng sẽ còn bao nhiêu tuổi xuân mà tốn phí thời gian để đợi đây? Con làm sao có thể nhẫn tâm... "
Đôi mắt cô đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, nghiêm túc nói, "Ba, con xin lỗi, con quyết không bao giờ thỏa hiệp."
Trong một khoảnh khắc, giống như Lâm Ba thực sự nhìn thấy thứ gọi là tình yêu sâu đậm trong đôi mắt đứa con gái tuổi trẻ non nớt còn chưa trưởng thành của mình.
Lâm Ba có chút cảm động.
Đêm đó, Lâm Tiễn bình tĩnh ngồi trong phòng khách mà bà cô đã chuẩn bị cho cô, không chịu ăn uống. Dù ông bà có nói gì đi nữa, cô vẫn không động đậy. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của lão nhân, cô cảm thấy có lỗi, nhưng không còn cách nào khác.
Lâm Mẹ xác định là cô không dám nói rõ cho lão nhân biết chuyện đã xảy ra, Lâm Tiễn cũng xác định, Lâm Mẹ cũng sợ nói rõ với lão nhân, chuyện này sẽ có thêm chỗ để xoay chuyển đường sống. Bây giờ nếu nháo đến cả nhà đều biết chuyện, chuyện không phải chỉ là chuyện nhỏ, Lâm Mẹ sẽ không nói gì được. Ông bà ngoại không biết chuyện gì đã xảy ra nên không dám để dễ dàng rời đi, nhưng họ luôn chiều chuộng cùng yêu thương cô. Chờ sức khỏe của Lâm Mẹ tốt hơn, chung quy sẽ khuyên can, giúp cô cùng nhau gây áp lực lên Lâm mẹ. Hơn nữa, cô có thể thấy thái độ của cha cô không kiên quyết như vậy, cô đang đánh cược trong quá trình này, Lâm Ba sẽ không thể chịu đựng được, sẽ lại mềm lòng.
*
Tiêu Uyển Thanh lo lắng dùng vẻ mặt cùng tình trạng như vậy đợi ở cửa Lâm gia, sẽ làm những người hàng xóm của Lâm Tiễn nhìn thấy liền trốn trong cầu thang bên cạnh thang máy. Nàng ảm đạm nhìn qua ô cửa sổ nhỏ ở cầu thang, nhìn thời tiết khi đó vẫn ổn, nhưng trong nháy mắt trời đã u ám mưa gió.
Nàng mở cửa sổ, vươn tay ra rồi lặng lẽ tiếp tục đón mưa trong lòng bàn tay, cảm giác đau đến tê dại cả người.
Không có ô, nàng không khỏi mà nghĩ.
Ai có thể sẽ nghĩ đến, thời tiết vừa mới đẹp rồi sẽ lại đổ mưa? Cũng giống như, ai có thể nghĩ đến, hai người đang trải qua khoảnh khắc tốt đẹp sẽ lại vội vã đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.
Người tính không bằng trời tính, kế hoạch mà Lâm Tiễn vẽ ra cho hai người trong tương lai đã thất bại, cô tự tin có thể thuyết phục Lâm Mẹ mà nỗ lực, cũng chưa kịp làm được. Giống như đó là ý trời, mọi thứ giống như đã xảy ra vào thời điểm tồi tệ nhất.
Có thể thương lượng được không? Tiêu Uyển Thanh cầm trong tay hư không lạnh lẽo, chua xót hỏi chính mình.
Tiếng lạch cạch của giày cao gót nhanh chóng vang lên trên lối đi. Tiêu Uyển Thanh không phản ứng ngay. Mãi cho đến khi tiếng bước chân gần trong gang tất, Ôn Đồng vì không thấy bóng dáng Tiêu Uyển Thanh nên qua cửa cầu thang mà gọi nàng, Tiêu Uyển Thanh lúc đó mới bối rối phân biệt được là Ôn Đồng tới.
Nàng giơ tay vuốt vuốt tóc, chớp chớp đôi mắt, cưỡng chế vui mừng, sau đó mở cửa thang lầu, ló đầu ra, nhẹ giọng trả lời Ôn Đồng: "Mình ở đây."
Đôi mắt nhợt nhạt cùng mệt mỏi của nàng đập vào đáy mắt Ôn Đồng, đột nhiên khiến tim Ôn Đồng đau nhói.
Tiêu Uyển Thanh như vậy khiến cô nhớ đến Tiêu Uyển Thanh đã giả vờ mạnh mẽ sau sự việc đột ngột nhiều năm trước. Rốt cuộc, Lâm Tiễn vẫn sẽ giáng đòn chí mạng như vậy cho nàng sao?
Ôn Đồng một tay cầm cán ô, vô thức ấn mạnh, giọng điệu vẫn giữ vững vàng, nhìn khẩu trang mà Tiêu Uyển Thanh đang chắn trên mặt, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại đeo khẩu trang?" Cô nghĩ đến lời Lâm Tiễn nói Lâm Mẹ đã đánh nàng, hàm răng nghiến chặt.
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh giật giật, nụ cười gượng gạo thoáng hiện trong mắt, giả vờ tự nhiên trả lời: "Hôm nay gió hơi mạnh."
Ôn Đồng híp mắt, đột nhiên vươn tay kéo khẩu trang ra khỏi tai Tiêu Uyển Thanh với tốc độ cực nhanh. Cô di chuyển hơi lớn, kéo mạnh khẩu trang vô tình cọ vào má của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng bị đau theo bản năng mà hít lên.
Khi Ôn Đồng nghe thấy tiếng hít của nàng, hai tay run lên bần bật. Cô nhìn dấu tay trên khuôn mặt sưng tấy của Tiêu Uyển Thanh, mũi đau xót, khóe mắt liền có một giọt nước mắt chảy xuống.
Tiêu Uyển Thanh cắn môi nhìn cô, có chút xấu hổ. Nàng có thể nhìn thấy tia thống khổ của bạn mình, nàng nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Mình không có việc gì."
Ôn Đồng hít hít mũi, điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu lại cau mày, "Mặc kệ cậu không có việc gì hay không, đi thôi, cậu trước trở về cùng mình bôi thuốc một chút."
Tiêu Uyển Thanh thản nhiên nói: "Mình không sao, Đồng Đồng, cậu có thể hỏi giúp mình hỏi họ đang ở bệnh viện nào không? Trước tiên cậu giúp mình đến nhìn Chu Tỷ với Tiễn Tiễn, được không?"
"Cậu không sao! Tiêu Uyển Thanh! Khi nào thì cậu mới có thể nghĩ đến bản thân trước hả?!" Đáy lòng Ôn Đồng lo lắng cùng khổ sở bị thái độ của Tiêu Uyển Thanh biến thành tức giận, không nhịn được cao giọng quát mắng.
Tiêu Uyển Thanh bị tiếng quát của cô làm cho ngơ ngẩn, thất thần nhìn Ôn Đồng hung tợn, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Ôn Đồng nhìn vẻ mặt của nàng mà xoa lông mày. Thật lâu sau, cô thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Được, cậu muốn đi nhìn thì đi thôi, nhưng nhìn xong thì cậu phải đến phòng khám xem mặt, sau đó làm xét nghiệm liên quan. Chu tỷ tức giận khẳng định xuống tay cũng không nhẹ."
Tiêu Uyển Thanh nghe Ôn Đồng đã hỏi ra địa chỉ bệnh viện, trong lòng như lửa đốt, không quan tâm sau đó cô nói gì, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Được, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai? Ai trả lời? Chu tỷ tỉnh rồi sao? Chúng ta đi mau đi."
Ôn Đồng ở thời điểm tới quá sốt ruột, cô không nghĩ tới Tiêu Uyển Thanh cũng đã lái xe, lúc cô rời đi, để tránh cho Tiêu Uyển Thanh lại phải đến nơi đau lòng này, cô lái xe đến một bãi đậu thu phí cách đó không xa. Lái xe của Tiêu Uyển Thanh, chở nàng đến bệnh viện nơi Lâm Mẹ đang nằm viện.
Trong lúc xe đang lái, Tiêu Uyển Thanh mệt mỏi ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi, sau đó liền hỏi Ôn Đồng: "Bệnh viện nào?"
"Hiệp Hòa." Ôn Đồng nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, đáp.
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Tiêu Uyển Thanh run lên. Sau đó như đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cũng lộ rõ vẻ sợ hãi cùng hoảng loạn.
Ôn Đồng vô thức hỏi nàng: "Sao vậy?"
Tiêu Uyển Thanh nắm chặt tay, hơi nước dần dần tràn ra mắt. Thật lâu sau, nàng chật vật cố nén lời ra khỏi cổ họng: "Ba mẹ mình, cũng rời đi ở nơi đó."
Ôn Đồng lập tức sững sờ.
Cô nghĩ về Tiêu Uyển Thanh, cô nhớ rõ mọi chuyện. Nhưng đã quá nhiều năm, cô gần như quên mất chuyện này.
Nguyên lai ở nơi đó có chút tổn thương, làm đương sự, sẽ không bao giờ bị lãng quên cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa. Có một số nỗi đau mà không phải người liên quan, dù không quan tâm, họ thực sự cũng cảm thấy như vậy.
Cô lái chậm lại, liếm môi, ngập ngừng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Cậu không đi, được không? Cậu ở gần đợi mình, mình đi xem, sau đó quay lại đón cậu. Hơn nữa, cậu đi qua cũng sẽ không gặp được họ."
Theo phản xạ, trong đầu Tiêu Uyển Thanh hết lần này đến lần khác liên tục diễn lại cảnh cha mẹ mình phủ vải trắng nằm thẳng trên chiếc giường bệnh. Đây là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của nàng bao năm qua vẫn không thay đổi, những ngày đầu tiên nàng sợ hãi mỗi đêm không ngủ được.
Cơn đau đã thành cát bụi từ lâu giống như bị từ "Hiệp Hòa" này đột nhiên ập đến, cổ họng Tiêu Uyển Thanh thắt lại, lồng ngực như một tảng đá lớn đè lên, khó thở nặng nề, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Nàng vô thức đưa tay nắm lấy ngực mình, đè nén nghẹn ngào gần như ngã quỵ xuống, yếu ớt nói: "Không, mình muốn đi." Nàng nói, "Đồng Đồng, mặc kệ có nhìn thấy họ được hay không, đây là việc mình nên làm, là mình lương tâm cắn rứt a."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook