Dư Sinh Vi Kỳ
-
C139: Chương 139
"Tiêu Phán Phán, em đã để chị cô đơn vất vả lâu như vậy rồi sao?"
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy có chút sửng sốt. Nàng nhẹ nhàng để Lâm Tiễn ngồi trên chân nàng, vừa nháy bén quan tâm nói: "Tiễn Tiễn, làm sao vậy?"
Nữ hài câu lấy cổ nàng, ngồi lên chân nàng, đôi mắt to tròn mang theo ảm đạm hiếm thấy, Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy mà đau lòng. Nàng hôn lên chóp mũi của Lâm Tiễn, dỗ dành: "Không có, có em ở bên làm sao có thể cô đơn được. Sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?"
Lâm Tiễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng của người yêu, đôi mắt ảm đạm của cô lại sáng lên. Cô yêu thương ôm lấy cổ Tiêu Uyển Thanh, nằm xuống trên vai nàng, nhàn nhạt nói: "Em chỉ đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật ấu trĩ, tự cho mình là đúng. Một chút điều không hiểu mà cảm thông cho chị. Việc đó khiến chị vất vả lâu như vậy." Cô không định nói với Tiêu Uyển Thanh việc trong trường học, sợ nàng nghĩ nhiều một lúc sẽ tự mình gánh lấy trách nhiệm cùng áp lực, khiến nàng thêm lo lắng.
"Tiễn Tiễn, em bây giờ còn nhỏ. Nhưng trong lòng chị, em đã làm rất tốt, có thể cho em chín mươi chín điểm a." Tiêu Uyển Thanh xoa xoa đầu của cô.
"Hả? Sao không phải là một trăm điểm?" Lâm Tiễn đột nhiên lấy lại khí lực, kinh ngạc ngồi thẳng người lại hỏi.
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ, gãi gãi mũi, buồn cười nói: "Em vừa rồi cảm thấy mình trước kia làm không tốt, hiện tại sao lại cảm thấy em đáng giá một trăm điểm đây?"
"Điểm trừ là điểm bảo lưu mà chị giữ lại vì sợ tiết lộ chị quá thích em a." Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào mắt Lâm Tiễn, dưới cái nhìn không đổi của cô, nàng ghé sát tai cô cười. Thở ra hơi nóng, nhẹ nhàng nỉ non.
Biểu hiện thẳng thắn như vậy không phải tính cách của nàng, nhưng nàng thực sự muốn Lâm Tiễn biết rằng cô đã làm rất tốt. Nàng muốn học hỏi Lâm Tiễn, học cách diễn đạt nhiều hơn một chút, tưởng tượng khi thời điểm Lâm Tiễn khổ sở, nàng sẽ làm cô vui vẻ. Lời vừa nói ra, mặt của Tiêu Uyển Thanh lộ ra tia ngượng ngùng.
Lâm Tiễn cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh sau lời nói của Tiêu Uyển Thanh. Cổ họng trượt xuống, không khỏi quay đầu qua, nụ hôn nóng bỏng trượt từ má Tiêu Uyển Thanh xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nhưng Tiêu Uyển Thanh chỉ liếm nhẹ một chút rồi nghịch ngợm ngả người ra sau. Nữ nhân mê người tóc xõa hai má, chớp chớp mắt, lông mày khẽ nhếch nói: "Cho nên Tiễn Tiễn, em còn chưa nói cho chị vì cái gì hôm nay đột nhiên nhớ chính mình trước kia như vậy?"
Lâm Tiễn hôn chưa đủ, cho nên cô nhấp môi, bất lực cười dựa vào trán Tiêu Uyển Thanh: "Có lẽ hôm nay dì cả đến, nên tâm trạng dao động, không khỏi đa sầu đa cảm một chút."
Câu trả lời này là ngoài dự liệu của Tiêu Uyển Thanh. Như nghĩ đến điều gì đó, nàng không khỏi bật ra tiếng cười.
"Chị đang cười gì vậy?"
Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên chỉnh lại tóc mái thưa của Lâm Tiễn, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, nhẹ giọng trả lời: "Chị nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi siêu thị. Trước kia, có em ở đó nên chị có chút ngại ngùng mua băng vệ sinh. Tiễn Tiễn, bây giờ, chị có thể hào phóng nói ra chuyện này a."
Lâm Tiễn không khỏi cảm thấy có chút suy nghĩ về bản thân lúc đó. Thực ra chỉ mới một năm, nhưng cảm giác như cả mấy đời. Bản thân 17 tuổi cùng bản thân 18 tuổi, 19 tuổi hoàn toàn thoát thai hoán cốt, tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
Cô cong khóe môi bất ngờ hôn lên môi Tiêu Uyển Thanh, đôi lông mày cùng đôi mắt ấm áp đáp: "Bởi vì, hiện tại chị đã có em rồi."
"Tiêu Phán Phán, hài tử thực sự từng núp sau lưng chị tìm kiếm sự bảo vệ của chị đã trưởng thành. Sau này, em ấy sẽ từ từ phát triển thành một cây đại thụ xum xuê có thể che mưa gió cho chị. Chị có thể cảm thông cho em ấy nhưng chị cũng phải giống như một ái nhân bình thường, tin tưởng em ấy, dựa vào em ấy, thậm chí yêu cầu em ấy. Đừng ủy khuất bản thân để bản thân vất vả, được không?" Ánh mắt Lâm Tiễn ôn nhu lại kiên định hứa hẹn nói.
Hai tay Tiêu Uyển Thanh ôm eo Lâm Tiễn chậm rãi siết chặt, đáy mắt giống như đang gợn sóng, là nhu tình cũng là thâm tình. Nhất thời, hốc mắt của nàng có chút đỏ lên, nhưng cuối mắt lại nhuốm lên một chút ý cười, thấp giọng trả lời Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, chị cho em một trăm lẻ một điểm được không?"
"Một điểm bổ sung kia là gì?"
"Là vì chị thích tư tâm của em." Tiêu Uyển Thanh rũ mắt nhẹ nhàng đáp. Không phải là một ái nhân bình thường, Lâm Tiễn của nàng cũng không bình thường chút nào.
Đã hơn mười giờ một chút, Tiêu Uyển Thanh tắm rửa xong đang thổi tóc, Lâm Tiễn vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Trên bàn cạnh giường, điện thoại của Lâm Tiễn đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Mãn Mãn".
Tiêu Uyển Thanh không do dự, đặt máy sấy tóc xuống, cầm lấy điện thoại bước đến phòng tắm của Lâm Tiễn. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa nói, "Tiễn Tiễn, em tắm gần xong chưa? Mãn Mãn gọi cho em."
"Bọt trên tóc con vẫn chưa gội sạch, điện thoại vẫn còn kêu sao? Chị trước nhất máy giúp em một chút đi." Giọng nữ hài vọng ra từ trong phòng qua khe cửa.
"Được." Tiểu Uyển Thanh đồng ý. Nàng vuốt màn hình bấm trả lời, nhưng cuộc gọi đã tự động cúp do hết thời gian đổ chuông.
Cuộc gọi nhỡ được nhắc tự động trả lời qua tin nhắn. Khi Tiêu Uyển Thanh đang chuẩn bị giúp Lâm Tiễn thì trả lời: "Mình đang tắm, mình sẽ liên lạc lại với cậu sau." Một cửa sổ WeChat bật lên trên màn hình nhanh hơn nàng.
Vẫn là Thời Mãn.
Tin nhắn của Thời Mãn phát tới, Tiêu Uyển Thanh có thể nhìn thấy Thời Mãn nói: "Tiễn Tiễn, mình biết kẻ tiểu nhân sau lưng cậu là ai."
Tiêu Uyển Thanh trong lòng "lộp bộp". Câu này chứa thông tin gây kinh tâm.
Nàng chậm rãi nhíu mày, nhớ lại Lâm Tiễn vừa mới trở về đã thấp thỏm như thế nào, cũng không khó đoán được Lâm Tiễn đã xảy ra chuyện không vui mà hôm nay cô không nói cho nàng biết.
Nàng rất muốn bấm vào tin nhắn Thời Mãn liên tục gửi đến, khi mở ra xem sẽ hiểu được toàn bộ câu chuyện, nhưng nàng vẫn lý trí mà kiềm chế. Đây là quyền riêng tư của Lâm Tiễn, nàng không có quyền xem khi Lâm Tiễn không biết.
Nàng khóa màn hình nói với Lâm Tiễn: "Chuông tự động ngắt, Mãn Mãn đã đổi sang gửi tin nhắn WeChat cho em rồi. Chờ em tắm xong rồi trả lời em ấy là được."
"Được, em liền xong ngay" Nữ hài đáp nhanh. Tâm Tiêu Uyển Thanh từ từ trở nên nặng nề hơn.
Khi Lâm Tiễn trở lại phòng ngủ, Tiêu Uyển Thanh đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn thấy Lâm Tiễn bước vào, động tác lật trang của nàng hơi khựng lại. Giây tiếp theo, nàng mím môi, khép sách lại vô thức siết chặt tay. Nàng quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhìn nữ hài vén chăn bông lên bò vào ổ chăn.
"Tiễn Tiễn, lúc Mãn Mãn gửi một tin nhắn WeChat cho em, cửa sổ bật lên tự động hiện ra cho nên chị đã nhìn thấy một chút." Tiêu Uyển Thanh thú nhận.
Lâm Tiễn nhếch môi cười nói: "Không sao à. Chị ngốc, em có cái gì mà chị không thể xem."
Tiêu Uyển Thanh nheo mắt lại, nói tiếp: "Chị thấy em ấy nói là em ấy đã biết tiểu nhân sau lưng em là ai."
Vẻ mặt thản nhiên của Lâm Tiễn đột nhiên thay đổi.
Tiêu Uyển Thanh biết suy đoán của nàng có khả năng đúng, trái tim nàng chùng xuống. Nàng dùng năm ngón tay ôm chặt lấy ngón tay trắng nõn gầy guộc của Lâm Tiễn, ngón tay đan vào nhau, giọng điệu trầm thấp thành khẩn, "Tiễn Tiễn, em có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Lâm Tiễn nhíu mày, cắn môi nhìn Tiêu Uyển Thanh, có chút do dự. Một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, cúi người hôn Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Chị hứa với em trước. Sau khi em nói với chị, chị đừng nghĩ nhiều, được không?"
Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, sau đó sốt sắng đồng ý, "Được."
Lâm Tiễn chỉ kể lại với nàng: "Thực ra thì không có gì nghiêm trọng cả. Không phải chúng ta đã họp định kỳ trước kỳ nghỉ sao? Hôm nay cố vấn đột nhiên nói chuyện với em, nói một vài bạn học của em nói tác phong cách làm việc của em không đúng, không nên được Đảng công nhận. Em đã đi giải thích. Mãn Mãn hẳn là đã giúp em tìm ra người cáo trạng. "
"Tác phong không đúng đắn?" Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ngây ra khi nghe thấy từ này. Nàng không thể nghĩ từ này sẽ liên quan đến Lâm Tiễn của nàng như thế nào.
Lâm Tiễn không muốn lừa gạt Tiêu Uyển Thanh, nhưng cô cũng sợ sự việc này sẽ mang lại những tổn thương cùng áp lực không đáng có cho nàng. Cô nhíu chặt mày, do dự một hồi, cuối cùng uyển chuyển nói: "Bên kia có vẻ biết em thích nữ sinh, nhưng không biết em thích chị. Hắn nói với lão sư cố vấn em thích nữ sinh là tác phong không đúng đắn."
Sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh lập tức trắng bệch, trút hết huyết sắc. Những lời đồn đại cùng những lời dị nghị của những người không hiểu chuyện trước đây chợt lóe lên trong đầu nàng, vang lên liên tục bên tai nàng. Nàng nhớ về những cơ hội, danh dự thậm chí là bạn học, người thân bởi vì thế mà nàng đã đánh mất.
Giọng của Tiêu Uyển Thanh run rẩy, dò hỏi Lâm Tiễn "Tiễn Tiễn, em đã... thừa nhận chưa?" Không thể, Lâm Tiễn, đừng bốc đồng, đừng thừa nhận. Những cơn ác mộng đó không nên xảy ra với Lâm Tiễn của nàng, Lâm Tiễn, tuyệt đối không thể đi trên con đường mà nàng đã từng đi.
"Em không thừa nhận." Tiêu Uyển Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiễn lại giật giật khóe miệng, nói tiếp: "Nhưng em cũng không phủ nhận".
"Tiễn Tiễn..." Tiêu Uyển Thanh hoảng sợ gọi tên cô.
"Tiêu Phán Phán, em sẽ không bao giờ phủ nhận tình cảm của chúng ta." Lâm Tiễn vươn cánh tay ra ôm lấy nữ nhân xinh đẹp đang lo lắng, kiên định nói.
Lâm Tiên quá ngây thơ, quá dũng cảm, quá giống bản thân khi còn trẻ. Tiêu Uyển Thanh ấn vào lồng ngực nóng bỏng của nữ hài, hoảng loạn, bất lực cùng khổ sở tràn ngập trong lòng, kích thích nước mắt nàng rơi xuống.
"Tiễn Tiễn, là chị đã không bảo vệ em." Nữ nhân nghẹn ngào tự trách.
"Tiêu Phán Phán, chị đã hứa với em là không được nghĩ nhiều. Chuyện này cùng chị có cái gì liên quan?" Lâm Tiễn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, khổ sở nói.
Cô nói: "Phán Phán, trách là trách bản thân em. Em hôm nay mới biết được, em trước kia thật ngây thơ, coi đó là điều hiển nhiên, làm chị phải một mình chịu áp lực. Em luôn miệng nói rằng em muốn bảo vệ chị, nhưng em luôn không biết gì mà trốn dưới sự che chở của chị."
"Thực ra, chuyện này cũng rất tốt. Ít nhất, nó cũng khiến em hiểu ra một vài điều, để em biết cách yêu chị hơn, bảo vệ chị tốt hơn."
"Tiễn Tiễn, chị không cần em bảo vệ, chị chỉ muốn em tự bảo vệ chính mình." Tiêu Uyển Thanh vuốt ve khuôn mặt vẫn còn ngây ngô của Lâm Tiễn mà áy náy nói. Lâm Tiễn chưa đến 20. Đây không phải là điều mà cô nên cân nhắc ở độ tuổi này.
Tiêu Uyển Thanh sợ, sợ phía sau. Hôm nay, đồng học kia có thể báo cáo Lâm Tiễn với cố vấn. Ngày mai, ngày mốt, đồng học này sẽ phát tán sự việc trên diện rộng hơn. Kinh Nam có những lão sư cùng đồng học tự nhiên hiểu mà cảm thông, nhưng cũng có những người cố chấp hẹp hòi. Nàng phải làm gì để bảo vệ tốt Lâm Tiễn tránh cho tương lai của Lâm Tiễn bị ảnh hưởng bởi nàng cùng mối quan hệ này đây.
"Tiễn Tiễn, xuất ngoại du học đi." Cuối cùng nàng cũng nói ra được những lời mà bấy lâu nay trong lòng không muốn nói ra.
Lâm Tiễn thích nữ nhân, vì vậy môi trường tổng thể ở nước ngoài tốt hơn ở đây. Về lâu dài, ra nước ngoài là cách tốt nhất cho sự nghiệp cùng hay đời sống tình cảm sau này của Lâm Tiễn.
Tiêu Uyển Thanh nghẹn họng hứa hẹn: "Tiễn Tiễn, đi con đường em nên đi. Chị sẽ luôn ở đây chờ em trở về. Nếu em không trở về, đến thời điểm thích hợp, chị cũng có thể đi tìm em." Nếu, khi đó em vẫn cần chị. Nàng buồn rầu trong lòng.
Nhưng Lâm Tiễn xoa xoa má nàng, lắc đầu nói: "Em không đi. Tiêu Phán Phán, cuộc đời em chỉ có một con đường để đi, đó là đi về phía chị."
"Phán Phán, nếu em nói với chị, thực ra em không phải là người đặc biệt có chí khi hay có chí cầu tiến, chị có ghét em không? Ra nước ngoài là con đường mà ba mẹ em đã hoạch định cho em. Đó chưa bao giờ là con đường mà em thực sự muốn đi hay nên đi. Dù một ngày em muốn xuất ngoại, kia cũng là một ngày em muốn xuất ngoại, chúng ta sẽ cùng đi. Chị ở đâu, nhà ở đâu, em sẽ ở đó." Xuất ngoại đối với Tiêu Uyển Thanh một chút cũng không công bằng, cô không muốn, không thể để nàng vì cô mà từ bỏ mọi thứ ở nhà, xuất ngoại làm lại từ đầu.
Chị ở đâu, nhà ở đâu, em ở đó. Trong phút chốc, nước mắt Tiêu Uyển Thanh hung hăng trào ra, cổ họng nghẹn lại vì đau.
"Nhưng Tiễn Tiễn, sẽ rất vất vả, sẽ rất mệt mỏi." Tiêu Uyển Thanh cắn chặt môi dưới, mắt đỏ run run nói.
"Học hành thật sự rất mệt, đi làm lại càng mệt hơn. Trong cuộc sống, theo đuổi bất cứ thứ gì cũng sẽ có gian nan nhất định. Nhưng khi đạt được kết quả như ý, mọi mệt mỏi sẽ tan biến, chỉ còn lại thõa mãn cùng hạnh phúc. Cho nên, chúng ta sẽ siêng năng theo đuổi. Tiêu Phán Phán, em không mệt chút nào. Yêu chị và ở bên chị là mục tiêu lớn nhất của em. Chỉ cần yêu chị và ở bên chị, em sẽ thỏa mãn cùng hạnh phúc áp xuống mọi thứ. "
Tiêu Uyển Thanh cảm động.
"Phán Phán, em nghĩ kỹ rồi. Chờ hai tuần nữa bên kia tìm được một gia sư khác tiếp quản em sẽ nghỉ việc. Chuyện dì Ôn nói lần trước em cũng đã cân nhắc. Em không muốn xuất ngoại, nhưng việc làm ở bậc đại học sẽ có những hạn chế nhất định. Cho nên, Phán Phán, chị có thể đợi em hai năm nữa được không? Bây giờ em đã đủ điểm. Năm tới, em sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ nghiên cứu, sau đó ở lại Kinh Nam hay Nam Tài đều có thể. Xem như chuẩn bị hai bên. Nghề phụ bên này, em có viết tiểu thuyết, tiếp tục viết những cuốn ngắn, cố gắng viết những cuốn dài. Nếu bút hiệu có thể phát triển, hẳn sẽ có một triển vọng nhất định. Về công tác tư tưởng của ba mẹ em, từ bây giờ em từ từ đặt tín hiệu làm việc, em sẽ cố gắng hết sức để thoát khỏi khó khăn tài chính của ba mẹ càng sớm càng tốt, để họ thấy được trưởng thành cùng thành thục của em."
"Phán Phán, chị là mục tiêu mà em phấn đấu cùng theo đuổi. Cùng chị ở bên nhau, em mới có thể trở thành một người tốt hơn. Em không sợ con đường này sẽ có bao nhiêu vất vả. Điều em sợ nhất là điều em theo đuổi cùng nỗ lực sẽ không có kết quả. Cho nên, Phán Phán, chị không muốn em vất vả, thì đừng nghĩ đến việc để em đi một mình. Tin tưởng ở em, cùng nhau nỗ lực làm cho con đường này trải đầy hoa, được không?" Nữ hài vòng tay qua, nhìn đôi mắt so với vì sao còn lộng lẫy hơn.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây ngô mà kiên định của cô, trong lòng như có ngàn lời nói, cuối cùng chỉ dồn lại thành một câu vừa vụng về vừa xúc động: "Tiễn Tiễn, chị yêu em." Nàng không thể kìm chế phập phồng của tình yêu trong lồng ngực. Ôm lấy Lâm Tiễn, triền miên quyến luyến hôn cô.
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy có chút sửng sốt. Nàng nhẹ nhàng để Lâm Tiễn ngồi trên chân nàng, vừa nháy bén quan tâm nói: "Tiễn Tiễn, làm sao vậy?"
Nữ hài câu lấy cổ nàng, ngồi lên chân nàng, đôi mắt to tròn mang theo ảm đạm hiếm thấy, Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy mà đau lòng. Nàng hôn lên chóp mũi của Lâm Tiễn, dỗ dành: "Không có, có em ở bên làm sao có thể cô đơn được. Sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?"
Lâm Tiễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng của người yêu, đôi mắt ảm đạm của cô lại sáng lên. Cô yêu thương ôm lấy cổ Tiêu Uyển Thanh, nằm xuống trên vai nàng, nhàn nhạt nói: "Em chỉ đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật ấu trĩ, tự cho mình là đúng. Một chút điều không hiểu mà cảm thông cho chị. Việc đó khiến chị vất vả lâu như vậy." Cô không định nói với Tiêu Uyển Thanh việc trong trường học, sợ nàng nghĩ nhiều một lúc sẽ tự mình gánh lấy trách nhiệm cùng áp lực, khiến nàng thêm lo lắng.
"Tiễn Tiễn, em bây giờ còn nhỏ. Nhưng trong lòng chị, em đã làm rất tốt, có thể cho em chín mươi chín điểm a." Tiêu Uyển Thanh xoa xoa đầu của cô.
"Hả? Sao không phải là một trăm điểm?" Lâm Tiễn đột nhiên lấy lại khí lực, kinh ngạc ngồi thẳng người lại hỏi.
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ, gãi gãi mũi, buồn cười nói: "Em vừa rồi cảm thấy mình trước kia làm không tốt, hiện tại sao lại cảm thấy em đáng giá một trăm điểm đây?"
"Điểm trừ là điểm bảo lưu mà chị giữ lại vì sợ tiết lộ chị quá thích em a." Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào mắt Lâm Tiễn, dưới cái nhìn không đổi của cô, nàng ghé sát tai cô cười. Thở ra hơi nóng, nhẹ nhàng nỉ non.
Biểu hiện thẳng thắn như vậy không phải tính cách của nàng, nhưng nàng thực sự muốn Lâm Tiễn biết rằng cô đã làm rất tốt. Nàng muốn học hỏi Lâm Tiễn, học cách diễn đạt nhiều hơn một chút, tưởng tượng khi thời điểm Lâm Tiễn khổ sở, nàng sẽ làm cô vui vẻ. Lời vừa nói ra, mặt của Tiêu Uyển Thanh lộ ra tia ngượng ngùng.
Lâm Tiễn cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh sau lời nói của Tiêu Uyển Thanh. Cổ họng trượt xuống, không khỏi quay đầu qua, nụ hôn nóng bỏng trượt từ má Tiêu Uyển Thanh xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nhưng Tiêu Uyển Thanh chỉ liếm nhẹ một chút rồi nghịch ngợm ngả người ra sau. Nữ nhân mê người tóc xõa hai má, chớp chớp mắt, lông mày khẽ nhếch nói: "Cho nên Tiễn Tiễn, em còn chưa nói cho chị vì cái gì hôm nay đột nhiên nhớ chính mình trước kia như vậy?"
Lâm Tiễn hôn chưa đủ, cho nên cô nhấp môi, bất lực cười dựa vào trán Tiêu Uyển Thanh: "Có lẽ hôm nay dì cả đến, nên tâm trạng dao động, không khỏi đa sầu đa cảm một chút."
Câu trả lời này là ngoài dự liệu của Tiêu Uyển Thanh. Như nghĩ đến điều gì đó, nàng không khỏi bật ra tiếng cười.
"Chị đang cười gì vậy?"
Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên chỉnh lại tóc mái thưa của Lâm Tiễn, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, nhẹ giọng trả lời: "Chị nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi siêu thị. Trước kia, có em ở đó nên chị có chút ngại ngùng mua băng vệ sinh. Tiễn Tiễn, bây giờ, chị có thể hào phóng nói ra chuyện này a."
Lâm Tiễn không khỏi cảm thấy có chút suy nghĩ về bản thân lúc đó. Thực ra chỉ mới một năm, nhưng cảm giác như cả mấy đời. Bản thân 17 tuổi cùng bản thân 18 tuổi, 19 tuổi hoàn toàn thoát thai hoán cốt, tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
Cô cong khóe môi bất ngờ hôn lên môi Tiêu Uyển Thanh, đôi lông mày cùng đôi mắt ấm áp đáp: "Bởi vì, hiện tại chị đã có em rồi."
"Tiêu Phán Phán, hài tử thực sự từng núp sau lưng chị tìm kiếm sự bảo vệ của chị đã trưởng thành. Sau này, em ấy sẽ từ từ phát triển thành một cây đại thụ xum xuê có thể che mưa gió cho chị. Chị có thể cảm thông cho em ấy nhưng chị cũng phải giống như một ái nhân bình thường, tin tưởng em ấy, dựa vào em ấy, thậm chí yêu cầu em ấy. Đừng ủy khuất bản thân để bản thân vất vả, được không?" Ánh mắt Lâm Tiễn ôn nhu lại kiên định hứa hẹn nói.
Hai tay Tiêu Uyển Thanh ôm eo Lâm Tiễn chậm rãi siết chặt, đáy mắt giống như đang gợn sóng, là nhu tình cũng là thâm tình. Nhất thời, hốc mắt của nàng có chút đỏ lên, nhưng cuối mắt lại nhuốm lên một chút ý cười, thấp giọng trả lời Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, chị cho em một trăm lẻ một điểm được không?"
"Một điểm bổ sung kia là gì?"
"Là vì chị thích tư tâm của em." Tiêu Uyển Thanh rũ mắt nhẹ nhàng đáp. Không phải là một ái nhân bình thường, Lâm Tiễn của nàng cũng không bình thường chút nào.
Đã hơn mười giờ một chút, Tiêu Uyển Thanh tắm rửa xong đang thổi tóc, Lâm Tiễn vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Trên bàn cạnh giường, điện thoại của Lâm Tiễn đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Mãn Mãn".
Tiêu Uyển Thanh không do dự, đặt máy sấy tóc xuống, cầm lấy điện thoại bước đến phòng tắm của Lâm Tiễn. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa nói, "Tiễn Tiễn, em tắm gần xong chưa? Mãn Mãn gọi cho em."
"Bọt trên tóc con vẫn chưa gội sạch, điện thoại vẫn còn kêu sao? Chị trước nhất máy giúp em một chút đi." Giọng nữ hài vọng ra từ trong phòng qua khe cửa.
"Được." Tiểu Uyển Thanh đồng ý. Nàng vuốt màn hình bấm trả lời, nhưng cuộc gọi đã tự động cúp do hết thời gian đổ chuông.
Cuộc gọi nhỡ được nhắc tự động trả lời qua tin nhắn. Khi Tiêu Uyển Thanh đang chuẩn bị giúp Lâm Tiễn thì trả lời: "Mình đang tắm, mình sẽ liên lạc lại với cậu sau." Một cửa sổ WeChat bật lên trên màn hình nhanh hơn nàng.
Vẫn là Thời Mãn.
Tin nhắn của Thời Mãn phát tới, Tiêu Uyển Thanh có thể nhìn thấy Thời Mãn nói: "Tiễn Tiễn, mình biết kẻ tiểu nhân sau lưng cậu là ai."
Tiêu Uyển Thanh trong lòng "lộp bộp". Câu này chứa thông tin gây kinh tâm.
Nàng chậm rãi nhíu mày, nhớ lại Lâm Tiễn vừa mới trở về đã thấp thỏm như thế nào, cũng không khó đoán được Lâm Tiễn đã xảy ra chuyện không vui mà hôm nay cô không nói cho nàng biết.
Nàng rất muốn bấm vào tin nhắn Thời Mãn liên tục gửi đến, khi mở ra xem sẽ hiểu được toàn bộ câu chuyện, nhưng nàng vẫn lý trí mà kiềm chế. Đây là quyền riêng tư của Lâm Tiễn, nàng không có quyền xem khi Lâm Tiễn không biết.
Nàng khóa màn hình nói với Lâm Tiễn: "Chuông tự động ngắt, Mãn Mãn đã đổi sang gửi tin nhắn WeChat cho em rồi. Chờ em tắm xong rồi trả lời em ấy là được."
"Được, em liền xong ngay" Nữ hài đáp nhanh. Tâm Tiêu Uyển Thanh từ từ trở nên nặng nề hơn.
Khi Lâm Tiễn trở lại phòng ngủ, Tiêu Uyển Thanh đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn thấy Lâm Tiễn bước vào, động tác lật trang của nàng hơi khựng lại. Giây tiếp theo, nàng mím môi, khép sách lại vô thức siết chặt tay. Nàng quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhìn nữ hài vén chăn bông lên bò vào ổ chăn.
"Tiễn Tiễn, lúc Mãn Mãn gửi một tin nhắn WeChat cho em, cửa sổ bật lên tự động hiện ra cho nên chị đã nhìn thấy một chút." Tiêu Uyển Thanh thú nhận.
Lâm Tiễn nhếch môi cười nói: "Không sao à. Chị ngốc, em có cái gì mà chị không thể xem."
Tiêu Uyển Thanh nheo mắt lại, nói tiếp: "Chị thấy em ấy nói là em ấy đã biết tiểu nhân sau lưng em là ai."
Vẻ mặt thản nhiên của Lâm Tiễn đột nhiên thay đổi.
Tiêu Uyển Thanh biết suy đoán của nàng có khả năng đúng, trái tim nàng chùng xuống. Nàng dùng năm ngón tay ôm chặt lấy ngón tay trắng nõn gầy guộc của Lâm Tiễn, ngón tay đan vào nhau, giọng điệu trầm thấp thành khẩn, "Tiễn Tiễn, em có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Lâm Tiễn nhíu mày, cắn môi nhìn Tiêu Uyển Thanh, có chút do dự. Một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, cúi người hôn Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Chị hứa với em trước. Sau khi em nói với chị, chị đừng nghĩ nhiều, được không?"
Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, sau đó sốt sắng đồng ý, "Được."
Lâm Tiễn chỉ kể lại với nàng: "Thực ra thì không có gì nghiêm trọng cả. Không phải chúng ta đã họp định kỳ trước kỳ nghỉ sao? Hôm nay cố vấn đột nhiên nói chuyện với em, nói một vài bạn học của em nói tác phong cách làm việc của em không đúng, không nên được Đảng công nhận. Em đã đi giải thích. Mãn Mãn hẳn là đã giúp em tìm ra người cáo trạng. "
"Tác phong không đúng đắn?" Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ngây ra khi nghe thấy từ này. Nàng không thể nghĩ từ này sẽ liên quan đến Lâm Tiễn của nàng như thế nào.
Lâm Tiễn không muốn lừa gạt Tiêu Uyển Thanh, nhưng cô cũng sợ sự việc này sẽ mang lại những tổn thương cùng áp lực không đáng có cho nàng. Cô nhíu chặt mày, do dự một hồi, cuối cùng uyển chuyển nói: "Bên kia có vẻ biết em thích nữ sinh, nhưng không biết em thích chị. Hắn nói với lão sư cố vấn em thích nữ sinh là tác phong không đúng đắn."
Sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh lập tức trắng bệch, trút hết huyết sắc. Những lời đồn đại cùng những lời dị nghị của những người không hiểu chuyện trước đây chợt lóe lên trong đầu nàng, vang lên liên tục bên tai nàng. Nàng nhớ về những cơ hội, danh dự thậm chí là bạn học, người thân bởi vì thế mà nàng đã đánh mất.
Giọng của Tiêu Uyển Thanh run rẩy, dò hỏi Lâm Tiễn "Tiễn Tiễn, em đã... thừa nhận chưa?" Không thể, Lâm Tiễn, đừng bốc đồng, đừng thừa nhận. Những cơn ác mộng đó không nên xảy ra với Lâm Tiễn của nàng, Lâm Tiễn, tuyệt đối không thể đi trên con đường mà nàng đã từng đi.
"Em không thừa nhận." Tiêu Uyển Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiễn lại giật giật khóe miệng, nói tiếp: "Nhưng em cũng không phủ nhận".
"Tiễn Tiễn..." Tiêu Uyển Thanh hoảng sợ gọi tên cô.
"Tiêu Phán Phán, em sẽ không bao giờ phủ nhận tình cảm của chúng ta." Lâm Tiễn vươn cánh tay ra ôm lấy nữ nhân xinh đẹp đang lo lắng, kiên định nói.
Lâm Tiên quá ngây thơ, quá dũng cảm, quá giống bản thân khi còn trẻ. Tiêu Uyển Thanh ấn vào lồng ngực nóng bỏng của nữ hài, hoảng loạn, bất lực cùng khổ sở tràn ngập trong lòng, kích thích nước mắt nàng rơi xuống.
"Tiễn Tiễn, là chị đã không bảo vệ em." Nữ nhân nghẹn ngào tự trách.
"Tiêu Phán Phán, chị đã hứa với em là không được nghĩ nhiều. Chuyện này cùng chị có cái gì liên quan?" Lâm Tiễn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, khổ sở nói.
Cô nói: "Phán Phán, trách là trách bản thân em. Em hôm nay mới biết được, em trước kia thật ngây thơ, coi đó là điều hiển nhiên, làm chị phải một mình chịu áp lực. Em luôn miệng nói rằng em muốn bảo vệ chị, nhưng em luôn không biết gì mà trốn dưới sự che chở của chị."
"Thực ra, chuyện này cũng rất tốt. Ít nhất, nó cũng khiến em hiểu ra một vài điều, để em biết cách yêu chị hơn, bảo vệ chị tốt hơn."
"Tiễn Tiễn, chị không cần em bảo vệ, chị chỉ muốn em tự bảo vệ chính mình." Tiêu Uyển Thanh vuốt ve khuôn mặt vẫn còn ngây ngô của Lâm Tiễn mà áy náy nói. Lâm Tiễn chưa đến 20. Đây không phải là điều mà cô nên cân nhắc ở độ tuổi này.
Tiêu Uyển Thanh sợ, sợ phía sau. Hôm nay, đồng học kia có thể báo cáo Lâm Tiễn với cố vấn. Ngày mai, ngày mốt, đồng học này sẽ phát tán sự việc trên diện rộng hơn. Kinh Nam có những lão sư cùng đồng học tự nhiên hiểu mà cảm thông, nhưng cũng có những người cố chấp hẹp hòi. Nàng phải làm gì để bảo vệ tốt Lâm Tiễn tránh cho tương lai của Lâm Tiễn bị ảnh hưởng bởi nàng cùng mối quan hệ này đây.
"Tiễn Tiễn, xuất ngoại du học đi." Cuối cùng nàng cũng nói ra được những lời mà bấy lâu nay trong lòng không muốn nói ra.
Lâm Tiễn thích nữ nhân, vì vậy môi trường tổng thể ở nước ngoài tốt hơn ở đây. Về lâu dài, ra nước ngoài là cách tốt nhất cho sự nghiệp cùng hay đời sống tình cảm sau này của Lâm Tiễn.
Tiêu Uyển Thanh nghẹn họng hứa hẹn: "Tiễn Tiễn, đi con đường em nên đi. Chị sẽ luôn ở đây chờ em trở về. Nếu em không trở về, đến thời điểm thích hợp, chị cũng có thể đi tìm em." Nếu, khi đó em vẫn cần chị. Nàng buồn rầu trong lòng.
Nhưng Lâm Tiễn xoa xoa má nàng, lắc đầu nói: "Em không đi. Tiêu Phán Phán, cuộc đời em chỉ có một con đường để đi, đó là đi về phía chị."
"Phán Phán, nếu em nói với chị, thực ra em không phải là người đặc biệt có chí khi hay có chí cầu tiến, chị có ghét em không? Ra nước ngoài là con đường mà ba mẹ em đã hoạch định cho em. Đó chưa bao giờ là con đường mà em thực sự muốn đi hay nên đi. Dù một ngày em muốn xuất ngoại, kia cũng là một ngày em muốn xuất ngoại, chúng ta sẽ cùng đi. Chị ở đâu, nhà ở đâu, em sẽ ở đó." Xuất ngoại đối với Tiêu Uyển Thanh một chút cũng không công bằng, cô không muốn, không thể để nàng vì cô mà từ bỏ mọi thứ ở nhà, xuất ngoại làm lại từ đầu.
Chị ở đâu, nhà ở đâu, em ở đó. Trong phút chốc, nước mắt Tiêu Uyển Thanh hung hăng trào ra, cổ họng nghẹn lại vì đau.
"Nhưng Tiễn Tiễn, sẽ rất vất vả, sẽ rất mệt mỏi." Tiêu Uyển Thanh cắn chặt môi dưới, mắt đỏ run run nói.
"Học hành thật sự rất mệt, đi làm lại càng mệt hơn. Trong cuộc sống, theo đuổi bất cứ thứ gì cũng sẽ có gian nan nhất định. Nhưng khi đạt được kết quả như ý, mọi mệt mỏi sẽ tan biến, chỉ còn lại thõa mãn cùng hạnh phúc. Cho nên, chúng ta sẽ siêng năng theo đuổi. Tiêu Phán Phán, em không mệt chút nào. Yêu chị và ở bên chị là mục tiêu lớn nhất của em. Chỉ cần yêu chị và ở bên chị, em sẽ thỏa mãn cùng hạnh phúc áp xuống mọi thứ. "
Tiêu Uyển Thanh cảm động.
"Phán Phán, em nghĩ kỹ rồi. Chờ hai tuần nữa bên kia tìm được một gia sư khác tiếp quản em sẽ nghỉ việc. Chuyện dì Ôn nói lần trước em cũng đã cân nhắc. Em không muốn xuất ngoại, nhưng việc làm ở bậc đại học sẽ có những hạn chế nhất định. Cho nên, Phán Phán, chị có thể đợi em hai năm nữa được không? Bây giờ em đã đủ điểm. Năm tới, em sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ nghiên cứu, sau đó ở lại Kinh Nam hay Nam Tài đều có thể. Xem như chuẩn bị hai bên. Nghề phụ bên này, em có viết tiểu thuyết, tiếp tục viết những cuốn ngắn, cố gắng viết những cuốn dài. Nếu bút hiệu có thể phát triển, hẳn sẽ có một triển vọng nhất định. Về công tác tư tưởng của ba mẹ em, từ bây giờ em từ từ đặt tín hiệu làm việc, em sẽ cố gắng hết sức để thoát khỏi khó khăn tài chính của ba mẹ càng sớm càng tốt, để họ thấy được trưởng thành cùng thành thục của em."
"Phán Phán, chị là mục tiêu mà em phấn đấu cùng theo đuổi. Cùng chị ở bên nhau, em mới có thể trở thành một người tốt hơn. Em không sợ con đường này sẽ có bao nhiêu vất vả. Điều em sợ nhất là điều em theo đuổi cùng nỗ lực sẽ không có kết quả. Cho nên, Phán Phán, chị không muốn em vất vả, thì đừng nghĩ đến việc để em đi một mình. Tin tưởng ở em, cùng nhau nỗ lực làm cho con đường này trải đầy hoa, được không?" Nữ hài vòng tay qua, nhìn đôi mắt so với vì sao còn lộng lẫy hơn.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây ngô mà kiên định của cô, trong lòng như có ngàn lời nói, cuối cùng chỉ dồn lại thành một câu vừa vụng về vừa xúc động: "Tiễn Tiễn, chị yêu em." Nàng không thể kìm chế phập phồng của tình yêu trong lồng ngực. Ôm lấy Lâm Tiễn, triền miên quyến luyến hôn cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook