Dư Sinh Mộ Yên
-
11: Phải Chăng Là Sự Cố Gắng Từ Một Phía
Kể từ sau khi hội thao kết thúc, những ngày tháng tiếp theo cứ thế trôi qua theo một công thức quen thuộc.
Tần Hàm Yên hàng ngày đều chăm chỉ đến lớp, chú ý nghe giảng bài, thỉnh thoảng lại trao đổi với giảng viên về những kiến thức chuyên sâu hơn, sau đó cẩn thận ghi chép.
Đổng Duyệt rất hài lòng về cô học trò này, đã rất lâu trong lớp sinh viên Khoa Biên tập mới tìm được một người ưu tú như Tần Hàm Yên, vì thế Đổng Duyệt dù rất bận nhưng cũng chủ động dành nhiều thời gian hướng dẫn Tần Hàm Yên, bà thầm nghĩ, tương lai một hai năm nữa, giới truyền thông cứ như vậy có thêm một tinh anh.
Nhưng không ai biết, sở dĩ Tần Hàm Yên chăm chỉ cũng chịu khó hơn không chỉ bởi vì bản thân mình mà một phần cũng vì Hạ Di Bình.
Khoảng thời gian gần đây, Hạ Di Bình trở nên bận rộn, đến lớp trễ như cơm bữa thậm chí thỉnh thoảng còn chẳng thấy mặt mũi đâu.
Tần Hàm Yên lo lắng cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Hạ Di Bình nên cô luôn chủ động tìm hiểu, ghi chú cẩn thận sẵn tiện tóm tắt những phần quan trọng để Hạ Di Bình dù không đi học vẫn có thể theo kịp kiến thức.
Hạ Di Bình vẫn giữ thói quen nếu đi học sẽ mang theo một phần ăn sáng cho Tần Hàm Yên, Tần Hàm Yên ăn riết cũng thành quen, chỉ là hôm nào Hạ Di Bình không đến lớp thì cô lại chứng nào tật nấy, chính xác lại bỏ bữa.
Không biết chuyện này như thế nào lại đến tai Hạ Di Bình, cô cảm thấy rất tức giận, tại sao cái người đó không bao giờ chú ý sức khỏe thế nhỉ? Đêm hôm đó, sau khi kết thúc cảnh quay, Hạ Di Bình nhanh chóng nhắn tin cho Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên cũng đã quen với việc mỗi ngày đều trò chuyện với Hạ Di Bình trước khi ngủ, mỗi sáng nhắn tin chào buổi sáng, trong lớp không ngồi gần cũng vụng trộm nhắn tin, tám chuyện trên trời dưới đất hoặc đôi khi chỉ là vài ba câu sáo rỗng, vì thế khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Di Bình cô lập tức nở nụ cười, cứ nghĩ đối phương sẽ lại kể chuyện đi ghi hình ngày hôm nay, nào ngờ...
Hạ Di Bình: [Tần Hàm Yên, có phải lời tôi nói cậu coi như gió thoảng qua tai không?]
Tần Hàm Yên: [Chuyện gì cơ?]
Hạ Di Bình: [Tại sao lại không ăn sáng???] giọng điệu như gằn từng chữ.
Tần Hàm Yên bất giác cảm thấy chột dạ: [Ngày mai tôi nhất định sẽ ăn, tôi hứa.]
Hạ Di Bình: [Tin cậu tôi làm cún con.]
Hạ Di Bình nghĩ nghĩ, người này dù không để ý bản thân nhưng cũng khá quan tâm mình, hay là cô thử dùng cách khác, thế là cô lại nhắn tiếp một tin cho Tần Hàm Yên.
Hạ Di Bình: [Ngày mai tôi không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng, hay cậu mua giúp tôi một phần nhé, chúng ta cùng ăn.]
Tần Hàm Yên rất nhanh đồng ý: [Được, cậu thích ăn gì.]
Hạ Di Bình: [Tôi rất dễ ăn, tùy cậu.]
Tần Hàm Yên: [Tôi biết rồi.]
Hạ Di Bình: [Quên mất, sau này mỗi ngày cậu đều mua giúp tôi nhé, nếu tôi đi học sẽ ăn còn không thì cậu ăn giúp phần của tôi luôn được không?]
Tần Hàm Yên nghĩ nghĩ cậu ấy tưởng mình heo chắc, nhưng vẫn rất sảng khoái: [Tuân lệnh, Bình.]
Hạ Di Bình vì cái gọi này thoáng chốc sửng sốt, nhưng cũng cảm thấy ấm áp, cô nở một nụ cười ngọt ngào chỉ dành riêng cho Tần Hàm Yên, mặc dù lúc này Tần Hàm Yên cũng không thấy được: [Được rồi, bây giờ tôi phải đi về, cậu ngủ trước đi nhé.
Ngủ ngon ~]
Tần Hàm Yên: [Được, đi đường cẩn thận.] Tần Hàm Yên nhìn điện thoại hồi lâu mới đi đánh răng rửa mặt, ừm ngày mai mình nên mua món gì nhỉ?
- -
Ngày hôm sau Tần Hàm Yên dậy rất sớm, cô vì suy nghĩ nên mua món gì mà trằn trọc một đêm, Hạ Di Bình rất xem trọng vóc dáng, chế độ ăn uống cũng nghiêm khắc, nhỡ như mua món gì cậu ấy ăn không được, có phải sẽ làm khó cậu ấy hay không? Thế là Tần Hàm Yên chạy khắp các ngõ ngách xung quanh đại học Q tìm mua đồ ăn sáng, mỗi loại một ít như vậy Hạ Di Bình có thể chọn một món tùy thích, còn lại có thể chia cho đám Đặng Chân cũng được.
Khi Tần Hàm Yên xách túi lớn túi nhỏ vào lớp, trong lớp vẫn chưa có ai, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, chưa được 7 giờ, thế là cô chọn vị trí quen thuộc ngồi xuống, mở giáo trình yên lặng chờ đợi.
Bộ dáng Tần Hàm Yên trông rất nghiêm túc nhưng nội tâm đang vô cùng hồi hộp, cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà.
Cô cứ một lúc lại đưa mắt nhìn cửa ra vào, thấp thỏm chờ đợi, vẫn chưa thấy Hạ Di Bình chỉ thấy một Đặng Chân nhảy chân sáo đi vào, Tần Hàm Yên nghĩ, chắc cậu ấy lại đến trễ.
Đặng Chân nhìn từng túi thức ăn trên bàn, mắt sáng rực: "Oa, Yên Yên sao cậu biết tôi chưa ăn sáng vậy, đúng là bạn tốt nha ~" Nói xong chọn một túi định mở ra, Tần Hàm Yên thấy vậy đưa tay định cản lại, nhưng rốt cuộc cũng thôi, dù sao cũng nhiều: "Ờ, cậu ăn một phần đi."
"Nhiều như vậy tôi có muốn ăn hết cũng không được." Đặng Chân vừa nhai miếng sandwich vừa nói.
"Thật ra tôi mua cho bạn nữa."
"Bạn nào? Là Di Bình à? Cậu có chắc hôm nay cậu ấy đi học chứ?" Đặng Chân chớp chớp mắt
"Cậu ấy nói sẽ đến." Tần Hàm Yên trả lời
"Ờ" Đặng Chân lại cúi đầu ăn, không nói thêm nữa
Một buổi học lặng lẽ trôi qua như bao ngày nhưng Tần Hàm Yên cứ cảm thấy dài đằng đẵng, không biết cô đã nhìn về phía cửa ra vào bao nhiêu lần nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến bản thân thất vọng, thực ra cô cũng muốn nhắn tin hỏi Hạ Di Bình đến chưa nhưng vẫn là sợ ảnh hưởng công việc của Hạ Di Bình, cô tự trấn an bản thân, chắc cậu ấy có việc đột xuất.
Đặng Chân thì không như thế, cảm thấy bất bình thay, cô nhìn những túi đồ ăn nằm yên ở đó, nhiều thứ thế này chắc cũng chạy tới chạy lui cả buổi mới mua được: "Hạ Di Bình này cũng thật là, đã không đến còn khiến cậu nhọc lòng."
"Không có đâu, chỉ là cậu ấy có việc đột xuất, cậu ấy nhắn tin cho tôi rồi." Tần Hàm Yên cũng không muốn Đặng Chân sinh ra ác cảm với Hạ Di Bình.
Chỉ là, người tinh mắt như Đặng Chân làm sao không nhận ra, suốt cả một buổi điện thoại Tần Hàm Yên làm gì có tin nhắn nào, nếu như nhắn tin với Hạ Di Bình cậu ấy đã ngồi đó cười ngọt ngào như hoa mùa xuân chứ không phải ủ rủ như ai cướp sổ gạo như vậy.
- -
Tối đến, Tần Hàm Yên ôm một bụng suy nghĩ ngồi ngẩn người trước bàn học, cô vẫn chờ đợi tin nhắn của Hạ Di Bình.
Trước nay cô chưa bao giờ chủ động nhắn tin, chỉ đợi người bên kia có thời gian rảnh rỗi sẽ tự nhắn cho cô.
Tần Hàm Yên có cảm giác, bản thân có thể rảnh rỗi mọi lúc mọi nơi chỉ cần Hạ Di Bình lên tiếng, còn bản thân cô, đến bây giờ còn chưa hiểu rõ Hạ Di Bình, không biết cậu ấy ở đâu, hàng ngày tiếp xúc với những ai, khi nào bận khi nào rảnh, có muốn nói chuyện với mình hay không...!Từng cảm xúc lẫn lộn cứ như thế chiếm lấy đầu óc của cô khiến cô không thể nào tập trung vào đống bài tập trước mắt.
Cứ thế chờ đợi trong vô vọng.
Đồng hồ điểm 12h đêm, Tần Hàm Yên nghĩ chắc hôm nay sẽ không đợi được tin nhắn của Hạ Di Bình, đang chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn lại đến.
Hạ Di Bình: [Xin lỗi Yên Yên, hôm nay tôi có việc nên không đến lớp.]
Nhận tin nhắn vào giờ này, Tần Hàm Yên lập tức quên mất những phiền muộn đeo bám cô từ sáng, điều cô quan tâm ngay lúc này là tại sao bây giờ Hạ Di Bình mới nhắn tin, có phải cậu ấy đi làm giờ này mới về hay không: [Cậu vừa về?]
Hạ Di Bình bên này thực sự vừa kết thúc cảnh quay, được Lâm Cung đưa đến nhà, vừa vào đến cửa đã ngay lập tức nhắn tin cho Tần Hàm Yên, thế nhưng Hạ Di Bình cũng không muốn Tần Hàm Yên sẽ lo lắng cho mình, biết cô về trễ nhất định sẽ càm ràm cả buổi, thế là cô tìm đại một lý do: [Không có, chỉ là đọc kịch bản quên giờ giấc thôi.]
Tần Hàm Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy không an tâm: [Chú ý sức khỏe, đừng bận rộn quá.]
Hạ Di Bình: [Được rồi Yên Yên ~ Hôm nay là tôi sai, tôi sẽ bù đắp cho cậu, cậu thấy thế nào?]
Ánh mắt Tần Hàm Yên lóe lên một tia vui vẻ: [Bù đắp thế nào?]
Hạ Di Bình: [Hôm nào mời cậu đến nhà, cho cậu thử tay nghề của tôi, được chứ?]
Tần Hàm Yên vui vẻ ra mặt, cố nén nụ cười trên môi vì sợ đám bạn cùng phòng phát giác: [Được, mỏi mắt chờ mong.]
Hạ Di Bình: [Ngủ đi.
Ngủ ngon ~]
Tần Hàm Yên: [Ngủ ngon, Bình.]
"Nhắn tin với ai mà cười vui thế?" Mặc dù đã cố che giấu nhưng vẫn không thể qua nỗi ánh mắt của Trần Mãn Chi.
"Một người bạn." Tần Hàm Yên giả vờ điềm tĩnh
"Bạn nào, bạn trai hay bạn gái, bao nhiêu tuổi, học khoa nào, đã tốt nghiệp chưa?" Là giọng nói quen thuộc của Đinh Mễ, cái người này không ồn ào thì không chịu được.
"Tôi thấy là đang nhắn tin với Hạ Di Bình." Trương Nguyệt đương nhiên rất tinh ý, nhìn biểu hiện thời gian qua của Tần Hàm Yên, không biết mười cũng biết tám.
"Hai cậu có bí mật gì à? Hay là cậu muốn tìm cậu ấy làm quân sư tình cảm.
Tôi nói này Yên Yên, nếu như vậy cậu vẫn nên tìm tôi thì tốt hơn." Đinh Mễ cười ha hả, vừa nói vừa vô cùng đắc ý.
"Không phải, chỉ là trao đổi một chút về bài tập trên lớp." Tần Hàm Yên cũng tìm đại một lý do
Đinh Mãn làm bộ tụt hứng quay về giường, Trần Vãn Chi cũng không nói gì, chỉ có Trương Nguyệt bước đến, vỗ vỗ vai Tần Hàm Yên: "Hàm Yên à, làm việc gì cũng nên nghĩ đến bản thân một chút."
Tần Hàm Yên nhìn ánh mắt sâu xa của Trương Nguyệt, dường như cũng hiểu cậu ấy ám chỉ điều gì: "Tôi biết rồi A Nguyệt."
Ai về giường người nấy, Tần Hàm Yên lúc này mới có thể tập trung vào đống bài tập còn dở dang.
Cô nhanh chóng làm xong, sau đó giở laptop gõ chữ, từng phần từng phần cẩn thận chi tiết.
Làm xong cũng đã hơn 2 giờ sáng, cô lại giở quyển nhật ký quen thuộc, đặt bút viết vào: Ngày mới lại bắt đầu, tôi nhận ra, hình như trái tim tôi có một thêm một loại cảm giác xa lạ, không thể hình dung, cũng không thể thấu hiểu...
- -
Hạ Di Bình sau khi chúc Tần Hàm Yên ngủ ngon mới rảo bước vào phòng tắm tắm rửa.
Hôm nay cô lại nhận quảng cáo mới, hợp tác với một nam ca sĩ nổi tiếng.
Từ sau khi đoạn quảng cáo nước hoa lần trước cùng với Uông Dực Uy ra mắt, hiệu ứng truyền thông vô cùng tốt, chẳng mấy chốc cái tên Hạ Di Bình cũng trở nên quen thuộc với đại đa số giới trẻ, lượt theo dõi của cô cũng tăng lên đáng kể.
Nhưng như thế cũng không nói lên điều gì, nó chưa đủ để cô có thể chen chân vào giải giải trí đầy rẫy tinh anh kia.
Những quảng cáo cô quay chẳng qua chỉ là một chút tài nguyên những người kia không cần đến, công chúng thì lại là những kẻ hay quên, chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn nhớ đến hình ảnh cô nữ sinh thơ ngây thuần khiết ấy thoáng lướt qua trên một đoạn quảng cáo nữa.
Vì thế cô cần phải ra sức chạy đua cả ngày lẫn đêm, không phút giây nào ngừng lại, đến ngày hôm nay cuối cùng cũng có được một hợp đồng chất lượng.
Thỉnh thoảng cô vẫn liên lạc với Uông Dực Uy, nghe hắn tiết lộ năm sau công ty giải trí Hoàn Vũ dưới trướng tập đoàn Lục thị sẽ mở cuộc thi tuyển chọn diễn viên.
Hoàn Vũ nhiều năm nay vẫn là bá chủ trong giới giải trí, chỉ cần đặt một chân vào đó cũng xem như thành tựu to lớn.
Đương nhiên Hạ Di Bình sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cô vẫn duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt với Lâm Cung để giữ lấy một số tài nguyên từ công ty Lâm gia, đợi sau khi xác định có thể vào được Hoàn Vũ, cô đương nhiên sẽ nhanh chóng thoát ly Lâm Cung.
Dòng nước ấm xối lên gương mặt trắng nõn của Hạ Di Bình, dây thần kinh cũng theo đó mà được thư giãn.
Hạ Di Bình đưa hai bàn tay vuốt lấy nước đọng lại trên khuôn mặt, nhìn thẳng vào gương.
Vẫn là gương mặt tinh tế dịu dàng, nay đã thêm vài phần thành thục, đường cong mê người ẩn hiện trong làn nước ấm, tóc dài rủ xuống, đôi mắt to ẩn chứa đôi phần cô đơn, nhưng trong khoảnh khắc trong đầu xuất hiện cái tên Tần Hàm Yên, ánh mắt ấy lại trở nên dịu dàng sâu thẳm.
Giữa người với người lại có một loại duyên phận thần kỳ như thế.
Rõ ràng họ ở hai thành phố khác nhau như thế nào lại cùng đến Hải Thành, học cùng trường, cùng lớp rồi lại cùng...!Hạ Di Bình rũ mắt, dù cho có như vậy thì cũng có thể thay đổi được gì, Tần Hàm Yên vẫn sẽ chỉ là Tần Hàm Yên ấm áp chân thành nhưng thiếu đi thứ mà cô mong muốn, thứ mà cô muốn trả mọi giá để đổi lấy.
Hạ Di Bình thay áo ngủ về giường, lại cầm điện thoại, cô vô thức mở đoạn chat với Tần Hàm Yên, cứ như thế lướt từng tin nhắn thời gian qua của hai người.
Toàn là ấm áp, ngọt ngào, giận dỗi, từng chút từng chút hiện lên trước mắt cô.
Nhưng mà, hai người là quan hệ gì chứ? Không có một đáp án chính xác mà vốn dĩ bản thân cô cũng vĩnh viễn không muốn đưa ra đáp án, cứ như vậy cũng tốt, sẽ không ai phải đau khổ.
- -
Gần tới ngày thi cuối kỳ của năm nhất, một ngày hiếm hoi Hạ Di Bình được ngủ nướng, cô lười biếng kéo tấm chăn phủ lên gương mặt đã bị ánh mắt trời tìm đến.
Sau một hồi đấu tranh không thành, cô kiên quyết tỉnh dậy, việc đầu tiên vẫn là nhắn tin cho Tần Hàm Yên như mọi ngày, nhưng lần này đã thấy có tin nhắn từ người kia khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Tần Hàm Yên: [Chào buổi sáng, Bình.]
Tần Hàm Yên: [Dậy nhớ kiểm tra email.]
Hạ Di Bình lật đật ngồi dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi mở hòm mail, tiêu đề mail chính xác là: [Dành cho Bình] kèm theo đó là những tệp tài liệu cũng đặt tên y hệt vậy.
Hạ Di Bình mở ra xem, thì ra là tài liệu ôn thi đã được trình bày cẩn thận, chỉ là những dòng giấy trắng mực đen nhưng bỗng dưng Hạ Di Bình không kiềm chế nở nụ cười: Cái đồ ngốc rảnh rỗi này.
Hạ Dình Bình gõ chữ trả lời: [Chào buổi sáng ~ Cảm ơn cậu, Yên Yên ~]
Hạ Di Bình thường xuyên không đến lớp nhưng dưới sự giúp đỡ của của Tần Hàm Yên cũng thuận lợi đủ điểm.
Lần trước cô chỉ vu vơ nói với Tần Hàm Yên cô không đọc được chữ viết tay của người khác, nhưng Tần Hàm Yên chính là đem chuyện này để trong lòng.
Bởi vì trên lớp giảng viên giảng bài đều phải tự ghi chép vào vở, đương nhiên là phải viết tay, đến khi ôn thi chỉ cần xem vở là được, cô muốn sao cho Hạ Di Bình một bản nhưng lại sợ Hạ Di Bình sẽ không đọc được sẽ không thể ôn thi tốt, thế là những ngày qua cô đều cẩn thận từng chút gõ lên máy tính, đêm qua vừa hoàn thành, sáng nay liền gửi cho Hạ Di Bình, thoáng chốc nhận được lời cảm ơn của Hạ Di Bình, Tần Hàm Yên cảm thấy công sức những ngày qua đều xứng đáng, một ngày mới thật ngọt ngào.
Năm nhất đại học kết thúc, Tần Hàm Yên đương nhiên là có thành tích đứng đầu lớp.
Đặng Chân kết quả cũng không tệ.
Hạ Di Bình nhờ vào Tần Hàm Yên cũng thuận lợi vượt qua, như thế cũng đủ khiến cô hài lòng, dù là trên phương diện nào, lựa chọn làm bạn với Tần Hàm Yên vẫn rất đúng đắn, ít nhất cô sẽ không phải lo lắng kết quả bốn năm đại học, cũng không cần sợ sau này sẽ vì điều này ảnh hưởng danh tiếng bản thân.
Con đường cô đi cứ thế có thêm một trợ thủ mang tên Tần Hàm Yên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook