"Tìm tôi làm gì? Bản thiết kế tôi đã giao rồi, tôi cũng đã nói với anh khi nào tôi trở về, năm ngày còn chưa tới --"

"Anh đã nói trước với em, anh không đợi được đến năm ngày, quá giày vò, anh không đợi được." Lương Tĩnh Hanh trực tiếp ngắt lời cô: "Anh muốn lập tức gặp em."

"Gặp tôi, gặp nhau rồi sau đó sẽ như thế nào?" Dương Tư Dục lắc đầu.

Mặc dù sự xuất hiện của anh, trong tức thời mang cho cô hy vọng không nên có, nhưng cô đã quyết tâm muốn rời khỏi anh, sự xuất hiện của anh chỉ là để cho cô càng thêm khó chịu mà thôi.

"Anh muốn đưa em về." Lương Tĩnh Hanh không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Không thể nào, tôi chưa muốn về." Dương Tư Dục cũng phủ quyết rất mau.

Nhìn vẻ mặt cô kiên định, Lương Tĩnh Hanh nghiêng cúi người, chóp mũi chống đỡ nàng, hơi thở nóng rực phảng phất ở giữa hai người. Hơi thở của anh nồng đậm, hơi thở của cô đứt quãng mà dồn dập, bọn họ cũng bởi vì thân thể gần sát nhau mà nhịp tim không bình thường.

"Em không trở về, không sao, anh ở lại với em." Lương Tĩnh Hanh đã quyết định, cần phải ở chỗ này, đem "Giải quyết" Dương Tư Dục cho tốt. Chuyện ở công ty, anh tạm thời giao tất cả cho thư ký, đợi sau khi thành công đưa Tư Dục về bên cạnh anh, anh mới yên tâm làm việc.

Nghe vậy, Dương Tư Dục kinh ngạc, không xác định cô đang nghe được cái gì. Nhìn thẳng vào mắt anh, thấy cảm xúc trong mắt anh hoàn toàn khác hẳn lúc trước, vẫn là đôi con ngươi thâm thúy mê người như cũ, nhưng nhiều hơn mấy phần chân thành nhu tình, cùng kiên định.

"Anh nói rồi, trực tiếp phán anh tử hình, đối với anh mà nói không công bằng, cho nên anh đến đây, hướng ‘ Dương quan toà ’ chống án, anh chỉ muốn một cơ hội." Cái Lương Tĩnh Hanh cần bây giờ chính là một công bằng.

Dương Tư Dục nhìn chăm chú vào đôi mắt dịu dàng của anh, trong lòng đã muốn hòa tan. Nhưng đối với chuyện tương lai của hai người, cô hoàn toàn không thể xác định.

"Chúng ta quen biết nhau đã rất nhiều năm rồi." Dương Tư Dục rũ mắt xuống, đem tầm mắt dời xuống đôi môi mỏng khiêu gợi của anh. Cô đã từng khát vọng được đôi môi kia cho mình một nụ hôn nóng bỏng, cho là đó chính ước muốn duy nhất của cô, vậy mà hôm nay, cô đã nếm được tư vị của nụ hôn đó, nhưng không phải đơn thuần chỉ có hạnh phúc, còn kèm theo nồng nặc chua xót và khổ sở.

"Vậy thì như thế nào?" Lương Tĩnh Hanh nhìn hàng lông mi dài của cô, mặc dù không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng anh lại có thể nhớ hình dáng của cô, môi của cô, mắt của cô, mũi cao của cô.

"Quen biết anh nhiều năm, anh có thật lòng có yêu một người phụ nữ nào sao?" Dương Tư Dục cắn môi, thầm nghĩ thật châm chọc, hạnh phúc của bọn họ chỉ là sự giả dối mà thôi. Cô không muốn đắm chìm, không thể đắm chìm, nếu không, cô thật sẽ không có cách nào tự kềm chế.

Thấy cô lại cắn chặt môi đỏ mọng, Lương Tĩnh Hanh đau lòng nâng lên mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô không cho cô lãng tránh mình.

"Anh cũng đã từng suy nghĩ như vậy, cả đời này cũng sẽ không yêu một ai. . . . . ." Giọng Lương Tĩnh Hanh khàn khàn đè nén tâm tình kích động: "Cho đến đêm hôm đó anh mới phát hiện, thì ra là, trong lòng anh đã sớm có em."

Dương Tư Dục run rẩy, cô không thể nào tin nổi sự thật từ trong miệng anh, nghe lời nói làm say lòng người.

"Không, không thể nào. . . . . . Chuyện này. . . . . . Không phải là sự thật. . . . . ." Cô lắc đầu, không muốn mình dễ dàng tin vào những lời nói của anh: "Anh không thể nào chỉ vì một buổi tối mà yêu tôi."

"Ngẫm lại, những lời này cũng không đúng, nếu chỉ vì một đêm đó mà nói chuyện yêu đương thì không phải."

Dương Tư Dục không hiểu lắc đầu, không biết anh đang nói gì.

"Chỉ có thể trách anh ích kỷ." Lương Tĩnh Hanh thủy chung không muốn thừa nhận điều này, nhưng là vì xoay chuyển cô, anh cũng chỉ có thể thừa nhận.

"Bởi vì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh cho nên anh luôn vui vẻ bình tĩnh, tự do qua lại với rất nhiều phụ nữ, cho là như vậy vượt qua cả đời, cho đến khi anh sắp mất em anh mới hiểu ra." Anh hôn nhẹ môi cô, mỗi một câu là một cái hôn nhẹ nhàng.

Đôi mắt Dương Tư Dục mở thật lớn, những lời ngọt ngào rót vào trong tai cô, cô như đang mơ không cảm nhận được đâu là hiện thực, nhưng khi môi anh mềm mại dán lên môi cô, hơi thở ấm áp của anh quanh quẩn chóp mũi cô. . . . . . Cô mới biết, đây là thật.

"Anh đã sớm yêu em." Sau khi Lương Tĩnh Hanh nói ra cây này, lại một lần nặng nề hôn cô.

Anh đối nàng yêu, có lẽ đã rất lâu, khi cả hai cùng học ở Đại học, hoặc lúc nương tựa nhau ở nước ngoài, thậm chí là khi bắt đầu ra ngoài xã hội làm việc. Anh chỉ là quá chậm chạp, quá ích kỷ, quá ngu dốt là không muốn thừa nhận mình yêu say đắm cô.

Kèm theo nụ hôn của anh, cô cảm động nước mắt giọt giọt rơi xuống.

Tất cả đều không thể tưởng tượng được, cô vui vẻ rơi nước mắt không ngừng, lại làm cho lòng Lương Tĩnh Hanh như bị ái nhéo.

"Đừng khóc, tha thứ cho anh chậm chạp, anh nên sớm một chút bày tỏ tâm ý của mình với em." Lương Tĩnh Hanh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống.

Nếu như anh sớm phát hiện ra lòng mình, anh không cần lêu lỏng nhiều năm như vậy.

"Nhưng. . . . . ." Dương Tư Dục vẫn không cách nào trong thời gian ngắn có thể tiếp nhận sự chuyển biến lớn như vậy. Nắm tay anh, cô có thể đi tới Thiên đường, nhưng nếu anh buông cô ra, chỉ sợ cô sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.

"Gả cho anh." Lương Tĩnh Hanh sợ cô chưa đủ kinh ngạc, đột nhiên lại ném ra một câu để cho trái tim cô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực.

"Gả. . . . . ." Dương Tư Dục khó có thể tin mãnh liệt lắc đầu: "Anh nhất định là điên rồi, nhất định là điên rồi, nhiều năm qua như vậy, anh chưa bao giờ cầu hôn ai, tại sao anh. . . . . ."

"Bởi vì anh yêu em." Lương Tĩnh Hanh nhắc lại: "Anh muốn cả đời này ở bên cạnh em, cả đời chỉ ôm em, chỉ một mình em."

"Không thể nào. . . . . ." Dương Tư Dục vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình: "Anh không phải có thể ..."

"Đủ rồi!" Lương Tĩnh Hanh nhìn cô đang như người điên tự nói với mình, ôm chặt lấy cô hét lớn: "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em."

Anh rống to, rốt cuộc cô cũng ngừng thì thầm, lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của anh nghe anh nói lời yêu mình.

"Trước đây, anh đã nói những lời yêu này với rất nhiều phụ nữ, nhưng cho tới nay không có một người phụ nữ nào làm cho anh muốn thật tâm che chở." Lương Tĩnh Hanh vùi mặt vào cổ của nàng, ngực cũng dán chặt vào người cô: "Anh hiểu rõ em nghĩ như thế nào, không sai, trước kia anh thật sự là một tên xấu xa, không sai, bên cạnh anh phụ nữ nhiều đến đềm không hết, không sai, trước kia anh yêu một lần rồi lại một lần, lời nói ra không thể tin tưởng được, nhưng là. . . . . ."

Anh kéo cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Đủ rồi, những gì em nói anh đã nghe đủ rồi, em không nói ra miệng là không tin, anh cũng vậy đã nhìn đủ rồi, hiện tại anh chỉ muốn nói em biết tâm ý của anh, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em." Mỗi một câu yêu, từ môi mỏng của anh nói ra, ánh mắt thâm tình mà chuyên chú, giọng nói kiên định lại chân thành.

Bất luận Dương Tư Dục ép mình không nghe thấy, một câu kia câu "Anh yêu em" , vẫn xuyên vào lòng cô, đi thẳng vào tim cô.

"Em bỏ đi mấy ngày, anh đều gấp đến điên rồi." Lương Tĩnh Hanh nghe theo lời khuyên của thư ký, quyết định nói hết tâm tình của anh với cô.

Hành động này, mặc dù anh rất không quen, nhưng cẩn thận nhớ tới, việc làm của cô không phải là không ai có thể thay thế, nhưng anh luôn luôn tôn trọng cô. Bất luận đang ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại ,anh cũng có lập tức chạy về. Nếu như không phải anh đặt cô ở trong lòng, anh sao có thể cam tâm tình nguyện như một đứa em nhỏ, kêu đến là đến kêu đi là đi!

Lại nói đến đây, bức tường trong lòng Dương Tư Dục gần như sụp đổ, chỉ còn lại xiêu vẹo, bị một tình cảm mạnh mẽ vây lấy, cô nhích đến gần anh hơn, chỉ còn một chút lý trí đang mâu thuẫn.

"Anh không thể không có em." Trán anh cụng vào trán cô, thật lòng thành ý nói với cô: "Tất cả đều là lỗi của anh, chỉ cần em có thể trở lại, tất cả anh đều đồng ý với em."

Câu nói kia, khiến Dương Tư Dục hoàn toàn không còn chống đỡ nổi. Nàng rơi lệ, nhìn chằm chằm tấm gương mặt tuấn tú đang gần trong gan tấc, cảm giác này tràn đầy trìu mến, rất chân tâm, thậm chí còn có thể nhìn ra sự hối hận thật sâu bên trong.

Nồng nặc uất ức, từ trong môi đỏ Dương Tư Dục bật ra , cô không nhịn được oán trách: "Anh luôn khi dễ em, từ trước đến bây giờ, anh luôn làm cho em khóc. . . . . ." Lại một lần nước mắt rơi như mưa trên mặt cô.

Lương Tĩnh Hanh nâng mặt cô lên, đau lòng tột đỉnh: "Đều là sai lầm của anh, đều là sai lầm của anh, anh nguyện ý dùng cả đời này để bù lại cho em, từ nay về sau, Lương Tĩnh Hanh anh tuyệt đối lấy ‘vợ’ là lớn nhất, vợ nói đi hướng Đông anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây."

Nghe vậy, Dương Tư Dục hướng miệng hắn nện một cái: "Ai là vợ của anh!" Cô hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi hướng khác.

"Đương nhiên chính là em!" Lương Tĩnh Hanh lần nữa khẳng định: "Đời này, Lương Tĩnh Hanh anh cưới một người vợ chính là em!"

"Em còn chưa có đồng ý! Đáng đời anh độc thân suốt đời." Dương Tư Dục mạnh miệng, nhưng bên môi đỏ mọng dĩ nhiên đã có nụ cười.

Lương Tĩnh Hanh không dám xem nhẹ sự dao động của cô, môi mỏng khẽ nâng lên, sau vài ngày rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười: "Yên tâm, anh sẽ có cách để em gật đầu đồng ý." Dứt lời, anh nghiêng hạ thân, che lại cô muốn mở miệng kháng nghị, lần nữa thưởng thức đôi môi non mềm của cô.

Có trăng, có sao, có ngọn cây phía sau, chứng kiến hai người lần nữa thông hiểu lẫn nhau, chân chính yêu thương lẫn nhau.

Về phần, anh định dùng phương pháp gì thuyết phục cô. . . . . .

Trong phòng tắm xa hoa của khách sạn, truyền đến những âm thanh dồn nén thật thấp.

Dưới vòi sen, hơi nước lan tỏa như sương mù không thể thấy rõ tình hình bên trong, lại mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng quấn quít nhau. Đột nhiên, một đôi tay bi đặt lên cửa thủy tinh mờ ảo, cẩn thận nhìn giống như người nào đó đang bị kiếm chế.

"Quá ngọt rồi, em nếm thử xem thật sự quá ngọt rồi. . . . . ." Thỏa mãn giọng người đàn ông thì thầm nói, giống như là trong miệng đang chứa kỳ trân dị bảo gì.

"Ừ. . . . . . Tĩnh Hanh. . . . . ." Người phụ nữ thở gấp, trên thuỷ tinh mờ là một thân thể mềm mại, đang bị trêu đùa mà thân thể vặn vẹo.

"Nhìn xem, giống như là vì anh mà dựng đứng lên, như đang mời gọi anh hôn đi, liếm cắn đi." Lương Tĩnh Hanh đưa ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng vòng qua nụ hoa của cô cô đã sớm trở nên cứng rắn, một vòng một vòng lại một vòng.

Dương Tư Dục yêu kiều rên lên thở gấp.

. . . . . .

"Tĩnh Hanh. . . . . ." Trong lúc cô thần trí hoảng hốt, chỉ có thể kêu tên của anh, quá nhiều gượng gạo, để cho cô co rúc lại càng chặt hơn. Đó là sự thít chặt ngọt ngào nhất

Giống nhau là muốn thân thể gần anh hơn, cô ngưỡng hạ thân để cho anh có thể càng thêm tiến vào mình, bắp thịt của anh bởi vì kích tình mà căng thẳng, thân thể cao lớn ở phía sau của cô di động, mỗi một lần cũng làm cho hai người càng thêm gần sát nhau hơn.

Mau - cảm giác ở đè nén quá lâu, dễ dàng bị dấy lên, không chỉ là Lương Tĩnh Hanh, Dương Tư Dục cũng bởi vì này kích tình say mê mà mất đi dè dặt, không ngừng gọi tên anh.

Rốt cuộc, hai người cũng bởi vì đến cao triều mà căng thẳng, khiến ngọn lửa tình dục hoàn toàn thiêu đốt lý trí, cuối cùng, anh đem chất lỏng nóng rực phóng thích vào trong cơ thể cô. . . . . .

Hoan ái qua đi, Lương Tĩnh Hanh săn sóc giúp cô rửa sạch thân thể, thậm chí ôm cô từ trong nhà tắm đi ra, đặt lên giường êm áp.

Kích tình vô cùng mạnh mẽ, toàn thân Dương Tư Dục không còn sức lực, ngay cả sức cử động cũng không có. Khi Lương Tĩnh Hanh đang đặt lên trán cô một nụ hôn êm áp, cô đột nhiên mở mắt.

"Anh nói sẽ thuyết phục em đồng ý. . . . . ." Dương Tư Dục lẩm bẩm nói một câu: "Nhưng một câu anh cũng chưa nói. . . . . ."

Lời vừa mới dứt, cô lại khép mắt chìm vào giấc ngủ.

Lương Tĩnh Hanh nâng khóe môi, tròng mắt đen nhìn chăm chú cô bởi vì mệt mõi mà thiếp đi, giọng nói mang theo nụ cười.

"Anh không nói, nhưng anh làm." Anh véo nhẹ cằm cô, nhẹ nhàng lắc lắc: "Có câu nói gạo sống nấu thành cơm, chỉ cần ta đem ngươi cho ‘ nấu chín ’ rồi, ngươi còn bay rồi sao?"

Dương Tư Dục đã ngủ say, dĩ nhiên không có nghe thấy mưu ma chước quỷ của anh, anh mừng rỡ tiếp tục nói: "Em là vợ của anh, em chỉ có thể gả cho anh ..anh muốn quấn em cả đời, muốn em cả đời, thuyết phục em chuyện này nhất định anh sẽ làm, anh còn có thời gian cả đời."

Hắn hôn lên trán cô: "Anh là thuyết khách lợi hại nhất, em biết đó! Anh yêu."

Ánh trăng mênh mông, chiếu lên bóng dáng hai người trên giường, Lương Tĩnh Hanh ôm khẽ cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Khi giao ra tự do, lại cảm thấy có được nhiều hơn, có cô làm bạn, Lương Tĩnh Hanh cũng nữa không cầu mong gì khác.

Thì ra là, đây chính là tình yêu.

Bỗng nhiên quay đầu, người đó cũng đang dưới ngọn đèn.

Người anh cần, chính là Tư Dục.

Anh vòng một vòng, thiếu chút nữa lạc đường, hoàn hảo anh vẫn còn có thể quay lại.

"Anh yêu em." Mặc dù biết cô ngủ, anh vẫn không nhịn được lại nói một câu.

"Anh thật sự . . . . . . Yêu em."

Có trăng làm chứng, Lương Tĩnh Hanh tự nói với mình, anh sẽ quý trọng cô cả đời.

Cho đến vĩnh viễn, vĩnh viễn. . . . . .

--- HOÀN ---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương