Dữ Quỷ Vi Thê
-
Quyển 3 - Chương 226: Bí mật ẩn giấu
Ngụy Thời vội vàng bịt mũi lui lại mấy bước, vẻ mặt chán ghét nhìn mấy vết dịch nhớt nhợt trên người mình. Vẻ mặt quỷ con tò mò nhìn chung quanh, nó cảm thấy hứng thú đối với những thi thể lung tung trên mặt đất, bèn buông cổ Ngụy Thời ra muốn bay tới trước mặt những thi để đó đặng ngắm nghía cho kỹ, Ngụy Thời nhanh chóng tóm lấy nó, sắc mặt quỷ con không vui, hướng về phía Ngụy Thời làm cái mặt quỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức biến thành mặt quỷ hung tợn.
Mặt Ngụy Thời sa sầm, uy hiếp nói, “Không quay lại đây thì sau này cũng đừng về nữa.”
Quỷ con nhìn thoáng qua những thi thể đó, lại nhìn thoáng qua Ngụy Thời, uể oải bay về.
Quần áo trên người thi thể biểu hiện niên đại họ sống, có xưa có nay, quần áo triều Minh, triều Thanh, dân quốc lẫn hiện đại đều có, khoảng cách tuổi tác và giới tính khác biệt rất lớn, hình như là tóm được thi thể nào thì sẽ quăng vào lối rẽ này.
Từ “Bách sát trận” phía vừa nãy đến con đường chứa đầy thi thể này, Ngụy Thời càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, dường như là có người cố ý làm một mộ cục, Đinh Mậu Thụ nói chủ nhân ngôi mộ này phú hộ trong trấn kế bên, không phải là vương công quý tộc gì, vậy thì sao ông ta có năng lực làm hết được mọi thứ trước mắt? Cho dù thi thể bên trong đường này là sau khi chết mới được bỏ vào, nhưng “Bách sát trận” kia thì không giống như thế, luyện “Nhân sát” chỉ có thể dùng người sống.
Nơi này oán khí, âm khí đều rất nặng. Thật giống như một thành phố cực lớn thu hút người dân xung quanh ra ra vào vào, núi Bình Long cũng có thể cũng coi là long mạch nhỏ, ngay cả âm khí trong mạch đất đều tập trung bên trong sơn động này.
Người tạo nên mộ cục cố ý sắp xếp như thế này, không biết muốn làm gì, tính toán quá thâm sâu.
Càng đi vào trong, âm khí lại càng nặng.
Ngụy Thời cảm thấy mỗi bước chân của mình dường như đang đi trên vụn băng.
Nởi vì tay chân anh lạnh cứng nên động tác không được linh hoạt cho lắm, sợ lại đạp đến những thi thể trên mặt nên đành phải cố gắng đi chậm lại, cẩn thận len lỏi qua những cái xác ấy.
Con đường này ngoại trừ những thi thể dường như bị nổi mốc, mọc lên những cọng lông dài hoặc xanh hoặc trắng nhìn phát tởm, thì mức độ nguy hiểm thấp hơn rất nhiều so với ” Bách sát trận” vừa nãy, ít nhất những thi thể này đó không có đột ngột bật dậy tấn công người.
Kỳ thật Ngụy Thời đối chuyện mình làm sao ra được khỏi “Bách sát trận” cũng có phần không hiểu được, vốn Ngụy Thời còn nghĩ, cho dù để quỷ con đi ra, nhất định cũng sẽ trải qua một trận đánh chấn động lòng người, sức cùng lực kiệt, có khi còn chẳng đấu lại “Bách sát trận” nữa là.
Thực lực quỷ con rất mạnh, điểm này không có gì phải hoài nghi.
Nhưng có thật mạnh đến mức có thể dễ dàng ra khỏi “Bách sát trận” hay không, Ngụy Thời vẫn còn nghi ngờ.
Cho nên, anh cứ ngu ngu ngơ ngơ vượt ải như vậy, bởi thế nên trong nháy mắt lúc vừa ra khỏi trận, anh còn có chút không thể tin được, nhưng anh cũng hoàn toàn không có ý định làm rõ nguyên nhân, có thể ít đi chuyện nào thì hay chuyện ấy. Có Ngụy Hân và quỷ con tại bên người, dũng khí của Ngụy Thời cũng tăng lên không ít.
Lối rẽ này đi không bao lâu đã thấy được đầu ra.
Trước mắt bỗng nhiên trở nên cao thoáng hơn rất nhiều, cửa động cao khoảng năm thước, bề ngang tầm ba thước, Ngụy Thời đứng ở cửa động, cảm thấy mình nhỏ đi không ít, anh nhìn thoáng qua bên ấy, trước mắt tối om, ánh nến trên tay bị âm khí hàn khí chung quanh ép tới mức chỉ còn chút lửa tàn.
Chỉ có thể chiếu sáng chỗ rất nhỏ xung quanh mình.
Ngụy Thời biết, phía trước chính là nơi anh muốn tìm.
Bên trong vang lên một ít thanh âm cổ quái, hình như là tiếng rên rỉ khe khẽ của ai đó đang trong cơn đau đớn cùng cực, áp lực nhè nhẹ ập vào, nghe thấy thanh âm liền có thể cảm giác được rằng người đang phải chịu bao nhiêu đau đớn, trong lòng một trận không rét mà run.
Ngay khi Ngụy Thời do dự có nên đi vào hay không, giọng nói người dưỡng thi Mã gia vốn đã mất tích đột ngột vang lên trong sơn động, ông ta dường như đang nói chuyện với ai đó, giọng điệu không hề tốt, ” Hôm nay ta nhất định phải đi qua, bà có muốn ngăn cũng không thể ngăn được.”
Một giọng nói phụ nữ già nua vô vị đáp lại, ” Mã gia núi Bình Long các người cùng chúng ta nước giếng không phạm nước sông, mấy trăm năm qua đều như vậy, ta không tin trưởng bối nhà các ông không nói cho ông biết.”
Thái độ người dưỡng thi Mã gia cũng không có cứng rắn như miệng của ông, hiển nhiên lời lão bà này nói không phải ông hoàn toàn không để vào mắt, nhưng mà chỉ bằng mấy câu đó mà muốn ngăn ông lại thì không có khả năng, dù sao ông vẫn một lòng muốn tìm Ngụy Hân về.
“Muốn ta không vào cũng được, chỉ cần bà nghĩ ra biện pháp giải “Ác hàng” trên người cậu trai trẻ tuổi ta dẫn đến.” Thái độ ông ta có chút vô lại.
Lão bà bị ông ta làm nghẹn lời, giọng nói bà có chút thẳng thừng, “Điều đó không có khả năng.”
Ngữ khí rất dứt khoát, không chừa đường thương lượng, nhưng có lẽ bà cũng không muốn đắc tội người dưỡng thi Mã gia cho nên còn nói thêm, “Trong Mã gia, ông coi như có bối phận cao, chẳng lẽ không biết quy củ nơi này?”
Người dưỡng thi Mã gia hừ một tiếng, không nói.
Xem ra, ông ta biết.
Hai người nói chuyện hoàn toàn không có vẻ xa lạ như lần trước, dường như giữa họ cho dù ban đầu không biết nhau, thì cũng đã sớm qua lại tìm hiểu rồi, như thế ngoài dự đoán của Ngụy Thời.
Trong chốc lát, hai người đều không nói gì thêm, thoáng cái lặng im.
Qua một chút, người dưỡng thi rốt cục lại mở miệng, giọng điệu càng thêm cứng rắn, “Ta nhất định phải đi vào, nếu không cho ta vào ta liền đem lão già nhà bà —— ”
Bà lão giữa chừng đột nhiên cười ha hả, “Lão già nhà ta đã sống đến từng này tuổi, chết sớm một ngày hay chết trễ một ngày thì có gì khác nhau? Vốn ta định tính mấy ngày nữa sẽ đưa lão ta vào trong chum quan tài..”
Ngụy Thời nghe được cả kinh.
Ý bà lão này là muốn đem chồng mình làm “Nhân sát”?
Chẳng lẽ “Bách sát trận” trong sơn động kia do thế mà thành?
Người dưỡng thi Mã gia cũng không ngờ bà già này lại thông minh như thế, căn bản chẳng chịu mình uy hiếp, sau khi ông đến nơi này, không trực tiếp đi vào sơn động mà xuống núi đi vào thôn chính là để chuẩn bị đường lui, mắt thấy đường lui này sắp bị hủy, người dưỡng thi có chút không cam lòng, ông vừa không cam lòng thì trong sơn động liền lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Chính là thanh âm cổ quái phát ra trong sơn động mà Ngụy Thời nghe được vừa rồi.
Hóa ra là từ lão già của người thủ mộ.
Mà bà lão này cũng thật sự nhịn được, quả là một nhân vật không đơn giản.
Người dưỡng thi cũng nở nụ cười, “Đã sớm nghe nói mấy người thủ mộ các người tâm vô cùng tàn nhẫn, thật đúng là như vậy.”
Lão dưỡng thi họ Mã này cũng thật không biết thẹn là gì, vừa tra tấn lão già mù lòa trên tay, vừa nói người khác ác độc khôn cùng, thật sự là quá không biết xấu hổ, Ngụy Thời ở trong lòng yên lặng ói một trận.
Bà lão cười ha hả vài tiếng, tiếng cười âm u thê lương vang trong sơn động vọng lại từng tiếng nặng nề, “Làm sao so được với Mã gia nhà các người, vừa mới ra ngoài vài ngày, đã muốn đào mộ chủ nhân nhà mình.”
Thật sự thú vị, so với hí khúc càng ngoạn mục hơn.
Ý trong lời nói này chính là người nằm trong mộ kỳ thật là chủ nhân của Mã gia, mà bà lão này cũng giống Mã gia, đều đã từng là thuộc hạ hoặc tôi tớ của người đó? Ngụy Thời dựng lỗ tai tiếp tục nghe chuyện phiếm.
Người dưỡng thi Mã gia lạnh lùng hừ một tiếng, “Lịch sử trôi qua mấy trăm năm rồi cũng bày đặt khoe ra.” Người dưỡng thi ho khan vài tiếng, “Ta cũng không nhiều lời với bà, dù sao cũng không thể nói rõ được, mấy người thủ mộ như bà đều chết não hết rồi, bảo vệ ngôi mộ này mấy trăm năm, hại chết hết mọi người trong nhánh của mình, còn kiên trì giữ lấy lịch sử như thế, có tác dụng sao?”
Bà lão rõ ràng không đồng ý lời nói của người dưỡng thi, thậm chí còn giận giữ với lời nói ấy.
Không hài lòng hơn nửa câu, hai người hết kéo lại xả cũng không đạt được kết quả gì, không có ai đáp ứng chịu lùi một bước, bầu không khí lạnh lùng và tiêu điều dần dần nổi lên.
Bỗng nhiên, trong sơn động vang lên một trận ồn ào.
Người dưỡng thi Mã gia cùng người thủ mộ đều ra tay yên hơi lặng tiếng, sơn động này vốn dĩ là sân nhà chiến đấu của bà lão, đương nhiên bà ta chiếm nhiều ưu thế hơn, bởi vì trong chốc lát sau, Ngụy Thời chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người dưỡng thi, sau đó sơn động lại rơi vào yên lặng.
—— Không có bất kỳ thanh âm gì, ngay cả tiếng rên rĩ của ông già mù kia cũng biến mất.
Ngụy Thời đứng ở cửa sơn động, bên trong đưa tay không thấy được năm ngón.
Ngụy Thời không biết hai người bên trong kia có biết vị trí của mình hay không, anh suy nghĩ một chút, quyết định thổi tắt ngọn nến. Bóng tối lặng yên bao phủ tới nơi đây, nuốt sống hết thảy, Ngụy Thời nắm lấy Ngụy Hân đang đứng bên người, tìm kiếm một chút cảm giác chân thực.
Khi đôi mắt quen với bóng đêm rồi, lúc đó Ngụy Thời bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật trong sơn động không phải không có một chút nguồn sáng, ít nhất, trong lối rẽ này có, ánh sáng đến từ những thi thể đó, cụ thể là những thứ dài dài, xanh xanh trắng trắng nhìn như rong rêu.
Chẳng qua ánh sáng này cực kỳ lờ mờ, nếu không phải bên ngoài không có một chút ánh sáng nào thì sẽ không ai phát hiện ra nó
Sau đó, Ngụy Thời phát hiện nguồn sáng trước mắt này động đậy.
Những thi thể nằm lung ta lung tung trên mặt đất đó lung lay lảo đảo đứng lên, thịt thối rữa rớt ra từng đống từng đống, từng mảng từng mảng rớt xuống mặt đất, “Lẹp bẹp —— lẹp bẹp ——” rất nhanh mặt đất đã bị mấy đống thịt đó che lấp, phát ra ánh sáng xanh trắng lờ mờ.
Một mùi hôi tanh tưởi lẫn với khí lạnh âm u ùa lại đây.
Sắc mặt Ngụy Thời xanh mét, dùng lá bùa tẩm mực đỏ và máu gà che mũi mình lại, cái mùi tanh tưởi ghê tởm này không chỉ xông người muốn ngất đi, mà còn mang theo cả âm khí nữa. Những thi thể đó đi rất chậm, thường thường bởi vì thịt trên người thịt rụng xuống làm mất cân bằng, hoặc vấp phải những thi thể khác mà té lăn ra đất, nhưng vẫn dồn đến cửa sơn động trong thời gian ngắn.
Đối mặt với những thi thể này, không còn sự lựa chọn nào khác, Ngụy Thời chỉ có thể nghiêng đầu tiến vào sơn động.
Tay Ngụy Hân vẫn lạnh như băng.
Ngụy Thời dắt tay cậu, mang theo quỷ con, tiến vào sơn động chỉ toàn màu đen trước mắt, vừa bước vào, lập tức chui vào trong góc, dựa tường tiếp tục đi về phía trước được mấy chục bước rồi mới dừng lại, cái này vừa có thể tránh gặp những thi thể đó, cũng có thể né hai nhân vật lợi hại không biết sống chết ra sao trong sơn động.
Nhưng mà, Ngụy Thời vẫn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng.
Loại cảm giác không ổn này rất mạnh mẽ, thế nên Ngụy Thời vốn bị mấy sự kiện khủng bố liên tiếp trong sơn động này trui rèn thần kinh thô ra cũng cực kỳ bất an. Đối mặt với nỗi bất an này, điều duy nhất khiến anh cảm thấy không hoang mang sợ hãi chính là loại bất an này không phải là một loại cảm xúc sợ hãi.
Ngụy Thời dùng tay xoa cằm, nhíu mày đau khổ suy tư.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được gì, đành phải dẹp vấn đề này qua một bên, Ngụy Thời không cho rằng người dưỡng thi sẽ dễ dàng chết như thế, nếu hắn ở ngoài sáng biết được sự tồn tại của người thủ mộ mà còn dám tiến vào ngôi mộ này, vậy nhất định là phải có nơi để dựa vào, hoặc là có thực lực.
Ngụy Thời vốn định mình chỉ ở đó đứng xem náo nhiệt mà thôi, tận dụng triệt để mọi thứ để câu giờ, chủ yếu vẫn là muốn dựa vào người dưỡng thi ra mặt, đây không phải là không coi mạng mình ra gì, mà là khách quan tỉnh táo nhận biết được thực lực của mình, không đủ mạnh để ra mặt.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không ký gửi toàn bộ hy vọng của mình lên người dưỡng thi.
Nhất định phải chuẩn bị đường lui.
Nhưng mà anh lại không ngờ tới sẽ xuất hiện người thủ mộ đáng sợ như vậy, ngay cả người dưỡng thi Mã gia đều không đối phó được, Ngụy Thời nhẹ nhàng nói với quỷ con, “Quỷ con, đi tìm ông già kia đi.” Thân thể quỷ con ngồi trên cổ anh y hệt nước đá, nó cứ xoay tới xoay lui trên người Ngụy Thời, cuối cùng dưới sự năn nỉ ỷ ôi của Ngụy Thời, hoặc nên nói là bức ép, rốt cục mới không tình nguyện mà đi tìm người.
Ngụy Thời dựa vào Ngụy Hân, yên lặng chờ đợi trong bóng đêm.
Không thể không nói, quỷ con ở phía sau thực dùng tốt, cũng không lâu lắm, sẽ trở lại.
Theo nhóc cùng trở về là một khối thi thể đang bò lệt xệt trên mặt đất, Ngụy Thời nhìn thoáng qua khối thi thể này, chắc là thi thể dưới tay người dưỡng thi Mã gia, nhưng mà nhìn nó thật là thê thảm, bị đứt một chân, khó trách nó không thể đứng lên được, chỉ có thể bò trên đất.
Vết thương chỗ bị chặt vẫn còn mới, hẳn là mới vừa đứt khi nãy.
Những thi thể kia đã gần đi vào trong sơn động, ánh sáng xanh trắng tỏa ra bốn phía, nhìn từ khoảng xa xa thì hòa vào trong bóng đêm, gần một chút thì có thể lờ mờ thấy được chút chút —— với ánh sáng như thế này, muốn thấy rõ hơn một chút cũng không thể được.
Vừa lúc đó, đột nhiên, tiếng cười hỉ hả của bà lão thủ mộ vang vọng trong sơn động, “Hì hì, ha ha, Mã các gia người cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Tiếng nói bà ta vừa dứt, toàn bộ sơn động bỗng nhiên sáng lên.
Từng ngọn, từng ngọn đèn được khảm vào trong vách động lần lượt được thắp sáng lên, đèn dầu được làm từ đồng thao khắc thành hình các loại độc trùng, bên tay trái Ngụy Thời, chưa đến nửa thước thì có một cây đèn dầu đồng thau mang hình con rết trăm chân—— Ngụy Thời lắp bắp kinh hãi, ngọn đèn này kế bên cạnh mình mà nó được thắp sáng như thế nào anh một chút cũng không biết.
Có lẽ là đã giành được thắng lợi, nên bà lão đó mới dùng thủ đoạn đốt những ngọn đèn này lên.
Tạo hình của người thủ mộ cũng gần như cổ quái. Trong sơn động như thế này mà bà vẫn cầm cây dù vải dầu màu đen lần trước. Bà nhìn Ngụy Thời, không hề có vẻ ngoài ý muốn trên mặt, chỉ nhìn thoáng qua rồi hoàn toàn lơ Ngụy Thời đi, có lẽ là do bà chẳng để người trẻ tuổi như anh vào mắt.
Tuy rằng diện tích sơn động này rất lớn, như một sân bóng vậy, nhưng lại trống trớn không có thứ gì, vừa rồi nghe người dưỡng thi cùng người thủ mộ cãi nhau, Ngụy Thời còn tưởng rằng ngôi mộ nằm ngay trong sơn động này, ngoại trừ những thi thể tới lui tuần tra chung quanh, cũng chỉ có ngọn đèn đồng thau trên vách tường là thu hút ánh mắt người khác.
Đương nhiên, còn có người dưỡng thi đang nằm trên đất, cùng với ông già mù gầy gò quắt queo kia.
Bà lão giương cây dù lên, đi tới một bên, đẩy ra một cái chum quan tài dính đầy bùn cùng cực kỳ dơ dáy không biết từ chỗ nào ra, bà không nhanh không chậm kéo ông già mù lại đó, từ trên người lấy ra một con dao sứt mẻ, nhìn là biết chẳng sắn bén gì, chém lên tứ chi của ông già ấy.
Từng dao từng dao, con dao nhỏ nặng nề cắt vào bên trong xương thịt, bởi vì tuổi già sức yếu, dao nhỏ lại không sắc, cho nên phải chặt rất nhiều lần mới làm đứt được tay chân. Ngụy Thời nhìn con dao giương lên cao dính đầy thịt và máu tươi, nhịn không nổi ói ngay tại chỗ. Năm đó tuy rằng Từ lão tam có nói lúc làm rất ghê tởm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có người nào chứng kiến được cảnh này, không biết rõ được nó đáng sợ ra sao, bây giờ tự thân chứng kiến được quá trình chế tác “Nhân sát”, Ngụy Thời vẫn chịu không nổi cái cảnh tàn nhẫn đến cùng cực này.
Bà lão vẫn cứng ngắc chặt.
Rất nhanh, bà đã chặt đứt tứ chi của ông già mù, rồi lại cắt hay móc mắt tai mũi miệng của ông. Ông già mù không có chút phản ứng nào, nằm trên mặt đất, giống như đã chết rồi, bị thương nặng như vậy nhưng lại không chảy máu. Bà lão cố hết sức ôm lấy ông già mù, bỏ lão vào trong chum quan tài.
Chum quan tài nọ có vẻ nhỏ so với thân thể ông lão, sau khi cố gắng một hồi, bà mới nhét ông ta vào được, trong nháy mắt lúc bị nhét vào, ông già mù đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau khi làm xong mọi thứ, bà lão ném con dao trên tay xuống, cầm lấy cây dù vải dầu để ở một bên, cả người bắt đầu run run rẩy rẩy, nhảy một vũ điệu cổ quái, miệng lẩm bẩm.
“Một lạy bái tổ tiên trên trời, phù hộ ta trăm sự đều được; hai lạy bái quỷ thần khắp nơi, hộ ta có pháp lực giết địch thù…”
Thanh âm mập mờ không rõ, nhưng Ngụy Thời biết đây là tế từ.
Bà lão này đang lặp lại lặp lại lời tế trên hũ quan, chẳng qua những bức tranh trên chum quan tài còn muốn lớn hơn.
Hiến tế quỷ dị mà lại tàn nhẫn vẫn còn tiếp tục, một trận rục rịch ồn ào từ các ngóc ngách trong sơn động vang lên, Ngụy Thời ói hết mấy thứ trong bao tử ra, ngẩng đầu lên cố gắng nhìn thoáng qua, mẹ nó, trùng độc, bọ cạp, con rết, rắn độc, thằn lằn, con cóc bò ra từ những góc ẩm thấp, trùng lớn trùng nhỏ mày tranh tao đoạt bò về cái chum quan tài kia, rất nhanh, đã leo lên người ông già mù.
Ông già bắt đầu kêu rên thảm thiết.
Bà lão hát xong lời tế, nhảy xong điệu múa tế, lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn, “Ông già, ông đi trước một bước.”
Xử lý xong chuyện ông già mù, bà lão rốt cục cũng rảnh tay để đối phó người dưỡng thi Mã gia nằm trên mặt đất cùng với Ngụy Thời, bà âm u nhìn Ngụy Thời, Ngụy Thời lấy ra một chai nước từ trong túi tiền, rửa miệng, thua người chứ không thua trận, anh còn chưa đến mức bị bà lão bảy tám mươi tuổi này dọa cho mất mật.
Ngụy Thời lạnh lùng nhìn bà lão, âm thầm đề phòng, không nói chuyện.
Bà lão nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên, cơ thể bà như thể bị giật kinh phong, bắt đầu run lẩy bẩy, nước bọt chạy ra từ khóe miệnh, ánh mắt trợn ngược, Ngụy Thời thấy bà ta bỗng dưng nổi cơn nên hoảng sợ lui về phía sau một bước, sẵn dịp bà lên cơn như vậy tiễn bà đi luôn một bước, đối mặt với một nhân vật vừa hung tàn vừa đáng sợ như vậy, Ngụy Thời không định tiếp nối truyền thống đạo đức tốt đẹp kính già yêu trẻ, không nói hai lời định xông lên, trước tiên đánh ngất bà lão này rồi nói.
Ngay lúc anh vọt tới trước mặt bà, bà lão đột nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc rõ to.
” Người Ngụy gia, người Ngụy gia, khặc khặc —— ”
Mặt Ngụy Thời sa sầm, uy hiếp nói, “Không quay lại đây thì sau này cũng đừng về nữa.”
Quỷ con nhìn thoáng qua những thi thể đó, lại nhìn thoáng qua Ngụy Thời, uể oải bay về.
Quần áo trên người thi thể biểu hiện niên đại họ sống, có xưa có nay, quần áo triều Minh, triều Thanh, dân quốc lẫn hiện đại đều có, khoảng cách tuổi tác và giới tính khác biệt rất lớn, hình như là tóm được thi thể nào thì sẽ quăng vào lối rẽ này.
Từ “Bách sát trận” phía vừa nãy đến con đường chứa đầy thi thể này, Ngụy Thời càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, dường như là có người cố ý làm một mộ cục, Đinh Mậu Thụ nói chủ nhân ngôi mộ này phú hộ trong trấn kế bên, không phải là vương công quý tộc gì, vậy thì sao ông ta có năng lực làm hết được mọi thứ trước mắt? Cho dù thi thể bên trong đường này là sau khi chết mới được bỏ vào, nhưng “Bách sát trận” kia thì không giống như thế, luyện “Nhân sát” chỉ có thể dùng người sống.
Nơi này oán khí, âm khí đều rất nặng. Thật giống như một thành phố cực lớn thu hút người dân xung quanh ra ra vào vào, núi Bình Long cũng có thể cũng coi là long mạch nhỏ, ngay cả âm khí trong mạch đất đều tập trung bên trong sơn động này.
Người tạo nên mộ cục cố ý sắp xếp như thế này, không biết muốn làm gì, tính toán quá thâm sâu.
Càng đi vào trong, âm khí lại càng nặng.
Ngụy Thời cảm thấy mỗi bước chân của mình dường như đang đi trên vụn băng.
Nởi vì tay chân anh lạnh cứng nên động tác không được linh hoạt cho lắm, sợ lại đạp đến những thi thể trên mặt nên đành phải cố gắng đi chậm lại, cẩn thận len lỏi qua những cái xác ấy.
Con đường này ngoại trừ những thi thể dường như bị nổi mốc, mọc lên những cọng lông dài hoặc xanh hoặc trắng nhìn phát tởm, thì mức độ nguy hiểm thấp hơn rất nhiều so với ” Bách sát trận” vừa nãy, ít nhất những thi thể này đó không có đột ngột bật dậy tấn công người.
Kỳ thật Ngụy Thời đối chuyện mình làm sao ra được khỏi “Bách sát trận” cũng có phần không hiểu được, vốn Ngụy Thời còn nghĩ, cho dù để quỷ con đi ra, nhất định cũng sẽ trải qua một trận đánh chấn động lòng người, sức cùng lực kiệt, có khi còn chẳng đấu lại “Bách sát trận” nữa là.
Thực lực quỷ con rất mạnh, điểm này không có gì phải hoài nghi.
Nhưng có thật mạnh đến mức có thể dễ dàng ra khỏi “Bách sát trận” hay không, Ngụy Thời vẫn còn nghi ngờ.
Cho nên, anh cứ ngu ngu ngơ ngơ vượt ải như vậy, bởi thế nên trong nháy mắt lúc vừa ra khỏi trận, anh còn có chút không thể tin được, nhưng anh cũng hoàn toàn không có ý định làm rõ nguyên nhân, có thể ít đi chuyện nào thì hay chuyện ấy. Có Ngụy Hân và quỷ con tại bên người, dũng khí của Ngụy Thời cũng tăng lên không ít.
Lối rẽ này đi không bao lâu đã thấy được đầu ra.
Trước mắt bỗng nhiên trở nên cao thoáng hơn rất nhiều, cửa động cao khoảng năm thước, bề ngang tầm ba thước, Ngụy Thời đứng ở cửa động, cảm thấy mình nhỏ đi không ít, anh nhìn thoáng qua bên ấy, trước mắt tối om, ánh nến trên tay bị âm khí hàn khí chung quanh ép tới mức chỉ còn chút lửa tàn.
Chỉ có thể chiếu sáng chỗ rất nhỏ xung quanh mình.
Ngụy Thời biết, phía trước chính là nơi anh muốn tìm.
Bên trong vang lên một ít thanh âm cổ quái, hình như là tiếng rên rỉ khe khẽ của ai đó đang trong cơn đau đớn cùng cực, áp lực nhè nhẹ ập vào, nghe thấy thanh âm liền có thể cảm giác được rằng người đang phải chịu bao nhiêu đau đớn, trong lòng một trận không rét mà run.
Ngay khi Ngụy Thời do dự có nên đi vào hay không, giọng nói người dưỡng thi Mã gia vốn đã mất tích đột ngột vang lên trong sơn động, ông ta dường như đang nói chuyện với ai đó, giọng điệu không hề tốt, ” Hôm nay ta nhất định phải đi qua, bà có muốn ngăn cũng không thể ngăn được.”
Một giọng nói phụ nữ già nua vô vị đáp lại, ” Mã gia núi Bình Long các người cùng chúng ta nước giếng không phạm nước sông, mấy trăm năm qua đều như vậy, ta không tin trưởng bối nhà các ông không nói cho ông biết.”
Thái độ người dưỡng thi Mã gia cũng không có cứng rắn như miệng của ông, hiển nhiên lời lão bà này nói không phải ông hoàn toàn không để vào mắt, nhưng mà chỉ bằng mấy câu đó mà muốn ngăn ông lại thì không có khả năng, dù sao ông vẫn một lòng muốn tìm Ngụy Hân về.
“Muốn ta không vào cũng được, chỉ cần bà nghĩ ra biện pháp giải “Ác hàng” trên người cậu trai trẻ tuổi ta dẫn đến.” Thái độ ông ta có chút vô lại.
Lão bà bị ông ta làm nghẹn lời, giọng nói bà có chút thẳng thừng, “Điều đó không có khả năng.”
Ngữ khí rất dứt khoát, không chừa đường thương lượng, nhưng có lẽ bà cũng không muốn đắc tội người dưỡng thi Mã gia cho nên còn nói thêm, “Trong Mã gia, ông coi như có bối phận cao, chẳng lẽ không biết quy củ nơi này?”
Người dưỡng thi Mã gia hừ một tiếng, không nói.
Xem ra, ông ta biết.
Hai người nói chuyện hoàn toàn không có vẻ xa lạ như lần trước, dường như giữa họ cho dù ban đầu không biết nhau, thì cũng đã sớm qua lại tìm hiểu rồi, như thế ngoài dự đoán của Ngụy Thời.
Trong chốc lát, hai người đều không nói gì thêm, thoáng cái lặng im.
Qua một chút, người dưỡng thi rốt cục lại mở miệng, giọng điệu càng thêm cứng rắn, “Ta nhất định phải đi vào, nếu không cho ta vào ta liền đem lão già nhà bà —— ”
Bà lão giữa chừng đột nhiên cười ha hả, “Lão già nhà ta đã sống đến từng này tuổi, chết sớm một ngày hay chết trễ một ngày thì có gì khác nhau? Vốn ta định tính mấy ngày nữa sẽ đưa lão ta vào trong chum quan tài..”
Ngụy Thời nghe được cả kinh.
Ý bà lão này là muốn đem chồng mình làm “Nhân sát”?
Chẳng lẽ “Bách sát trận” trong sơn động kia do thế mà thành?
Người dưỡng thi Mã gia cũng không ngờ bà già này lại thông minh như thế, căn bản chẳng chịu mình uy hiếp, sau khi ông đến nơi này, không trực tiếp đi vào sơn động mà xuống núi đi vào thôn chính là để chuẩn bị đường lui, mắt thấy đường lui này sắp bị hủy, người dưỡng thi có chút không cam lòng, ông vừa không cam lòng thì trong sơn động liền lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Chính là thanh âm cổ quái phát ra trong sơn động mà Ngụy Thời nghe được vừa rồi.
Hóa ra là từ lão già của người thủ mộ.
Mà bà lão này cũng thật sự nhịn được, quả là một nhân vật không đơn giản.
Người dưỡng thi cũng nở nụ cười, “Đã sớm nghe nói mấy người thủ mộ các người tâm vô cùng tàn nhẫn, thật đúng là như vậy.”
Lão dưỡng thi họ Mã này cũng thật không biết thẹn là gì, vừa tra tấn lão già mù lòa trên tay, vừa nói người khác ác độc khôn cùng, thật sự là quá không biết xấu hổ, Ngụy Thời ở trong lòng yên lặng ói một trận.
Bà lão cười ha hả vài tiếng, tiếng cười âm u thê lương vang trong sơn động vọng lại từng tiếng nặng nề, “Làm sao so được với Mã gia nhà các người, vừa mới ra ngoài vài ngày, đã muốn đào mộ chủ nhân nhà mình.”
Thật sự thú vị, so với hí khúc càng ngoạn mục hơn.
Ý trong lời nói này chính là người nằm trong mộ kỳ thật là chủ nhân của Mã gia, mà bà lão này cũng giống Mã gia, đều đã từng là thuộc hạ hoặc tôi tớ của người đó? Ngụy Thời dựng lỗ tai tiếp tục nghe chuyện phiếm.
Người dưỡng thi Mã gia lạnh lùng hừ một tiếng, “Lịch sử trôi qua mấy trăm năm rồi cũng bày đặt khoe ra.” Người dưỡng thi ho khan vài tiếng, “Ta cũng không nhiều lời với bà, dù sao cũng không thể nói rõ được, mấy người thủ mộ như bà đều chết não hết rồi, bảo vệ ngôi mộ này mấy trăm năm, hại chết hết mọi người trong nhánh của mình, còn kiên trì giữ lấy lịch sử như thế, có tác dụng sao?”
Bà lão rõ ràng không đồng ý lời nói của người dưỡng thi, thậm chí còn giận giữ với lời nói ấy.
Không hài lòng hơn nửa câu, hai người hết kéo lại xả cũng không đạt được kết quả gì, không có ai đáp ứng chịu lùi một bước, bầu không khí lạnh lùng và tiêu điều dần dần nổi lên.
Bỗng nhiên, trong sơn động vang lên một trận ồn ào.
Người dưỡng thi Mã gia cùng người thủ mộ đều ra tay yên hơi lặng tiếng, sơn động này vốn dĩ là sân nhà chiến đấu của bà lão, đương nhiên bà ta chiếm nhiều ưu thế hơn, bởi vì trong chốc lát sau, Ngụy Thời chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người dưỡng thi, sau đó sơn động lại rơi vào yên lặng.
—— Không có bất kỳ thanh âm gì, ngay cả tiếng rên rĩ của ông già mù kia cũng biến mất.
Ngụy Thời đứng ở cửa sơn động, bên trong đưa tay không thấy được năm ngón.
Ngụy Thời không biết hai người bên trong kia có biết vị trí của mình hay không, anh suy nghĩ một chút, quyết định thổi tắt ngọn nến. Bóng tối lặng yên bao phủ tới nơi đây, nuốt sống hết thảy, Ngụy Thời nắm lấy Ngụy Hân đang đứng bên người, tìm kiếm một chút cảm giác chân thực.
Khi đôi mắt quen với bóng đêm rồi, lúc đó Ngụy Thời bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật trong sơn động không phải không có một chút nguồn sáng, ít nhất, trong lối rẽ này có, ánh sáng đến từ những thi thể đó, cụ thể là những thứ dài dài, xanh xanh trắng trắng nhìn như rong rêu.
Chẳng qua ánh sáng này cực kỳ lờ mờ, nếu không phải bên ngoài không có một chút ánh sáng nào thì sẽ không ai phát hiện ra nó
Sau đó, Ngụy Thời phát hiện nguồn sáng trước mắt này động đậy.
Những thi thể nằm lung ta lung tung trên mặt đất đó lung lay lảo đảo đứng lên, thịt thối rữa rớt ra từng đống từng đống, từng mảng từng mảng rớt xuống mặt đất, “Lẹp bẹp —— lẹp bẹp ——” rất nhanh mặt đất đã bị mấy đống thịt đó che lấp, phát ra ánh sáng xanh trắng lờ mờ.
Một mùi hôi tanh tưởi lẫn với khí lạnh âm u ùa lại đây.
Sắc mặt Ngụy Thời xanh mét, dùng lá bùa tẩm mực đỏ và máu gà che mũi mình lại, cái mùi tanh tưởi ghê tởm này không chỉ xông người muốn ngất đi, mà còn mang theo cả âm khí nữa. Những thi thể đó đi rất chậm, thường thường bởi vì thịt trên người thịt rụng xuống làm mất cân bằng, hoặc vấp phải những thi thể khác mà té lăn ra đất, nhưng vẫn dồn đến cửa sơn động trong thời gian ngắn.
Đối mặt với những thi thể này, không còn sự lựa chọn nào khác, Ngụy Thời chỉ có thể nghiêng đầu tiến vào sơn động.
Tay Ngụy Hân vẫn lạnh như băng.
Ngụy Thời dắt tay cậu, mang theo quỷ con, tiến vào sơn động chỉ toàn màu đen trước mắt, vừa bước vào, lập tức chui vào trong góc, dựa tường tiếp tục đi về phía trước được mấy chục bước rồi mới dừng lại, cái này vừa có thể tránh gặp những thi thể đó, cũng có thể né hai nhân vật lợi hại không biết sống chết ra sao trong sơn động.
Nhưng mà, Ngụy Thời vẫn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng.
Loại cảm giác không ổn này rất mạnh mẽ, thế nên Ngụy Thời vốn bị mấy sự kiện khủng bố liên tiếp trong sơn động này trui rèn thần kinh thô ra cũng cực kỳ bất an. Đối mặt với nỗi bất an này, điều duy nhất khiến anh cảm thấy không hoang mang sợ hãi chính là loại bất an này không phải là một loại cảm xúc sợ hãi.
Ngụy Thời dùng tay xoa cằm, nhíu mày đau khổ suy tư.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được gì, đành phải dẹp vấn đề này qua một bên, Ngụy Thời không cho rằng người dưỡng thi sẽ dễ dàng chết như thế, nếu hắn ở ngoài sáng biết được sự tồn tại của người thủ mộ mà còn dám tiến vào ngôi mộ này, vậy nhất định là phải có nơi để dựa vào, hoặc là có thực lực.
Ngụy Thời vốn định mình chỉ ở đó đứng xem náo nhiệt mà thôi, tận dụng triệt để mọi thứ để câu giờ, chủ yếu vẫn là muốn dựa vào người dưỡng thi ra mặt, đây không phải là không coi mạng mình ra gì, mà là khách quan tỉnh táo nhận biết được thực lực của mình, không đủ mạnh để ra mặt.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không ký gửi toàn bộ hy vọng của mình lên người dưỡng thi.
Nhất định phải chuẩn bị đường lui.
Nhưng mà anh lại không ngờ tới sẽ xuất hiện người thủ mộ đáng sợ như vậy, ngay cả người dưỡng thi Mã gia đều không đối phó được, Ngụy Thời nhẹ nhàng nói với quỷ con, “Quỷ con, đi tìm ông già kia đi.” Thân thể quỷ con ngồi trên cổ anh y hệt nước đá, nó cứ xoay tới xoay lui trên người Ngụy Thời, cuối cùng dưới sự năn nỉ ỷ ôi của Ngụy Thời, hoặc nên nói là bức ép, rốt cục mới không tình nguyện mà đi tìm người.
Ngụy Thời dựa vào Ngụy Hân, yên lặng chờ đợi trong bóng đêm.
Không thể không nói, quỷ con ở phía sau thực dùng tốt, cũng không lâu lắm, sẽ trở lại.
Theo nhóc cùng trở về là một khối thi thể đang bò lệt xệt trên mặt đất, Ngụy Thời nhìn thoáng qua khối thi thể này, chắc là thi thể dưới tay người dưỡng thi Mã gia, nhưng mà nhìn nó thật là thê thảm, bị đứt một chân, khó trách nó không thể đứng lên được, chỉ có thể bò trên đất.
Vết thương chỗ bị chặt vẫn còn mới, hẳn là mới vừa đứt khi nãy.
Những thi thể kia đã gần đi vào trong sơn động, ánh sáng xanh trắng tỏa ra bốn phía, nhìn từ khoảng xa xa thì hòa vào trong bóng đêm, gần một chút thì có thể lờ mờ thấy được chút chút —— với ánh sáng như thế này, muốn thấy rõ hơn một chút cũng không thể được.
Vừa lúc đó, đột nhiên, tiếng cười hỉ hả của bà lão thủ mộ vang vọng trong sơn động, “Hì hì, ha ha, Mã các gia người cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Tiếng nói bà ta vừa dứt, toàn bộ sơn động bỗng nhiên sáng lên.
Từng ngọn, từng ngọn đèn được khảm vào trong vách động lần lượt được thắp sáng lên, đèn dầu được làm từ đồng thao khắc thành hình các loại độc trùng, bên tay trái Ngụy Thời, chưa đến nửa thước thì có một cây đèn dầu đồng thau mang hình con rết trăm chân—— Ngụy Thời lắp bắp kinh hãi, ngọn đèn này kế bên cạnh mình mà nó được thắp sáng như thế nào anh một chút cũng không biết.
Có lẽ là đã giành được thắng lợi, nên bà lão đó mới dùng thủ đoạn đốt những ngọn đèn này lên.
Tạo hình của người thủ mộ cũng gần như cổ quái. Trong sơn động như thế này mà bà vẫn cầm cây dù vải dầu màu đen lần trước. Bà nhìn Ngụy Thời, không hề có vẻ ngoài ý muốn trên mặt, chỉ nhìn thoáng qua rồi hoàn toàn lơ Ngụy Thời đi, có lẽ là do bà chẳng để người trẻ tuổi như anh vào mắt.
Tuy rằng diện tích sơn động này rất lớn, như một sân bóng vậy, nhưng lại trống trớn không có thứ gì, vừa rồi nghe người dưỡng thi cùng người thủ mộ cãi nhau, Ngụy Thời còn tưởng rằng ngôi mộ nằm ngay trong sơn động này, ngoại trừ những thi thể tới lui tuần tra chung quanh, cũng chỉ có ngọn đèn đồng thau trên vách tường là thu hút ánh mắt người khác.
Đương nhiên, còn có người dưỡng thi đang nằm trên đất, cùng với ông già mù gầy gò quắt queo kia.
Bà lão giương cây dù lên, đi tới một bên, đẩy ra một cái chum quan tài dính đầy bùn cùng cực kỳ dơ dáy không biết từ chỗ nào ra, bà không nhanh không chậm kéo ông già mù lại đó, từ trên người lấy ra một con dao sứt mẻ, nhìn là biết chẳng sắn bén gì, chém lên tứ chi của ông già ấy.
Từng dao từng dao, con dao nhỏ nặng nề cắt vào bên trong xương thịt, bởi vì tuổi già sức yếu, dao nhỏ lại không sắc, cho nên phải chặt rất nhiều lần mới làm đứt được tay chân. Ngụy Thời nhìn con dao giương lên cao dính đầy thịt và máu tươi, nhịn không nổi ói ngay tại chỗ. Năm đó tuy rằng Từ lão tam có nói lúc làm rất ghê tởm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có người nào chứng kiến được cảnh này, không biết rõ được nó đáng sợ ra sao, bây giờ tự thân chứng kiến được quá trình chế tác “Nhân sát”, Ngụy Thời vẫn chịu không nổi cái cảnh tàn nhẫn đến cùng cực này.
Bà lão vẫn cứng ngắc chặt.
Rất nhanh, bà đã chặt đứt tứ chi của ông già mù, rồi lại cắt hay móc mắt tai mũi miệng của ông. Ông già mù không có chút phản ứng nào, nằm trên mặt đất, giống như đã chết rồi, bị thương nặng như vậy nhưng lại không chảy máu. Bà lão cố hết sức ôm lấy ông già mù, bỏ lão vào trong chum quan tài.
Chum quan tài nọ có vẻ nhỏ so với thân thể ông lão, sau khi cố gắng một hồi, bà mới nhét ông ta vào được, trong nháy mắt lúc bị nhét vào, ông già mù đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau khi làm xong mọi thứ, bà lão ném con dao trên tay xuống, cầm lấy cây dù vải dầu để ở một bên, cả người bắt đầu run run rẩy rẩy, nhảy một vũ điệu cổ quái, miệng lẩm bẩm.
“Một lạy bái tổ tiên trên trời, phù hộ ta trăm sự đều được; hai lạy bái quỷ thần khắp nơi, hộ ta có pháp lực giết địch thù…”
Thanh âm mập mờ không rõ, nhưng Ngụy Thời biết đây là tế từ.
Bà lão này đang lặp lại lặp lại lời tế trên hũ quan, chẳng qua những bức tranh trên chum quan tài còn muốn lớn hơn.
Hiến tế quỷ dị mà lại tàn nhẫn vẫn còn tiếp tục, một trận rục rịch ồn ào từ các ngóc ngách trong sơn động vang lên, Ngụy Thời ói hết mấy thứ trong bao tử ra, ngẩng đầu lên cố gắng nhìn thoáng qua, mẹ nó, trùng độc, bọ cạp, con rết, rắn độc, thằn lằn, con cóc bò ra từ những góc ẩm thấp, trùng lớn trùng nhỏ mày tranh tao đoạt bò về cái chum quan tài kia, rất nhanh, đã leo lên người ông già mù.
Ông già bắt đầu kêu rên thảm thiết.
Bà lão hát xong lời tế, nhảy xong điệu múa tế, lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn, “Ông già, ông đi trước một bước.”
Xử lý xong chuyện ông già mù, bà lão rốt cục cũng rảnh tay để đối phó người dưỡng thi Mã gia nằm trên mặt đất cùng với Ngụy Thời, bà âm u nhìn Ngụy Thời, Ngụy Thời lấy ra một chai nước từ trong túi tiền, rửa miệng, thua người chứ không thua trận, anh còn chưa đến mức bị bà lão bảy tám mươi tuổi này dọa cho mất mật.
Ngụy Thời lạnh lùng nhìn bà lão, âm thầm đề phòng, không nói chuyện.
Bà lão nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên, cơ thể bà như thể bị giật kinh phong, bắt đầu run lẩy bẩy, nước bọt chạy ra từ khóe miệnh, ánh mắt trợn ngược, Ngụy Thời thấy bà ta bỗng dưng nổi cơn nên hoảng sợ lui về phía sau một bước, sẵn dịp bà lên cơn như vậy tiễn bà đi luôn một bước, đối mặt với một nhân vật vừa hung tàn vừa đáng sợ như vậy, Ngụy Thời không định tiếp nối truyền thống đạo đức tốt đẹp kính già yêu trẻ, không nói hai lời định xông lên, trước tiên đánh ngất bà lão này rồi nói.
Ngay lúc anh vọt tới trước mặt bà, bà lão đột nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc rõ to.
” Người Ngụy gia, người Ngụy gia, khặc khặc —— ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook