Dữ Quỷ Vi Thê
Quyển 3 - Chương 224: Thiêu Hồn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt 

*Vớn, các bạn không nhìn nhầm đâu, cũng không phải mình giở trò lừa gì =))) Nay (2/10) là sinh nhật mình =))), chơi combo như vầy cho nó sốc. Người ta thường chơi double, mình chơi double double luôn cho nó máu. Mà cũng nói là chỉ có hôm nay thôi nha. Qua tuần sau là trở về tốc độ 1c/1 tuần. Xin đừng hy vọng nhiều =))))

Hình bên dưới là rối gỗ nha. 



Ngụy Thời há miệng hít thở không khí lạnh băng, cũng chẳng quản mình có khi hít luôn sát khí âm bên người, chờ tới khi hơi tỉnh tỉnh một tý, hắn vịn vách tường, muốn đứng lên, giữa đột nhiên phát hiện xúc cảm không đúng lắm, anh quay đầu liếc mắt một cái, mẹ nó, vừa rồi anh không phải vịn vách tường mà là cái đầu trên chum quan tài.

Ngọn lửa trong cây đèn bùng lên, ánh sáng vàng nhạt dần dần đậm lại.

Hốt hoảng, Ngụy Thời dường như ngửi được mùi khét. Mùi kia không biết sao lại khiến anh theo bản năng kiêng kị cùng sợ hãi, ngay hồn phách đều bắt đầu run rẩy, tựa hồ trước mắt xuất hiện một mãnh thú đáng sợ hay đại hồng thủy vậy.

Ngụy Thời nổi điên dùng tay trái cấu chặt lấy lòng bàn tay phải, muốn dùng đau đớn này để mình tỉnh táo lại, nhưng mà tay phải của anh chẳng thể cảm giác được chút gì, giống như không phải cấu vào lòng bàn tay, mà là khúc gỗ, trong lòng Ngụy Thời lo lắng không thôi, hai tay lung tung cố sức.

Lòng bàn tay, cánh tay, cổ… Thử rất nhiều chỗ, mỗi chỗ đều như nhau.

Thật giống như, thật giống như anh đã chết rồi.

Tâm Ngụy Thời cực kỳ rối loạn, chẳng lẽ anh đã đã chết thật sao? Bên tai nghe thấy tiếng kêu khóc thê lương từ phía xa truyền tới, trong đó, giữa thanh âm hỗn tạp lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tương đối quen tai —— không phải là khóc, mà là kêu thảm thiết, tiếng kêu cực độ thê thảm —— Ngụy Thời đột nhiên mở mắt ra, anh trừng thẳng về phương hướng đó. Khí đen vốn ngăn trở tầm mắt, dường như cũng mỏng đi một chút, xuyên thấu qua màn sương mù mông lung kia, Ngụy Thời hoảng sợ gần chết khi thấy được Đinh Mậu Thụ đang bị  ngọn đèn kia nướng.

Ban đầu Ngụy Thời cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng mà khí đen càng ngày càng loãng, tầm nhìn cũng càng lúc càng rõ, anh không có nhìn lộn, cũng không có nghe sai, một người cực giống Đinh Mậu Thụ đang bị ngọn lửa kia cắn nuốt thê thảm, nửa người dưới dung hòa với ngọn lửa, hình như là bị hỏa thiêu, nửa người trên thì liều mạng muốn chạy trốn ra ngoài, không ngừng giãy dụa vô ích.

Ngọn lửa liếm qua thân thể hắn. Từng chút từng chút, thân thể hắn bị hòa tan càng lúc càng nhiều.

Thần sắc trên mặt Đinh Mậu Thụ càng toát ra tuyệt vọng cùng thống khổ.

Thiêu hồn!

Không ngờ lại là thiêu hồn!

Để hồn phách sống, cũng chính là sinh hồn thả vào lửa âm mà nướng, khiến hồn phách bị liệt hỏa thiêu thân nhưng không cách nào thoát khỏi đau đớn khôn cùng, nên gọi là thiêu hồn,  còn có tên gọi khác hay hơn được dùng nhiều hơn là “Điểm thiên đăng*”, thông thường đều  cho rằng “Điểm thiên đăng” chính là dùng lửa nhỏ thiêu sống, kỳ thật ban đầu “Điểm thiên đăng” là từ dùng trong Đạo môn, sau khi lưu truyền ra bên ngoài, liền bị nghe nhầm đồn bậy, mà trong Đạo môn, cái mà “Điểm thiên đăng” đốt không phải là thân thể mà là hồn phách.

*Điểm thiên đăng = Đốt đèn trời

Đây là hai loại khổ hình hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Nếu đem đau đớn chia làm mười hai cấp để nói, “Điểm thiên đăng” trong Đạo môn là cấp mười hai, mà “Điểm thiên đăng”  thông thường cùng lắm chỉ đến cấp ba bởi vì căn nguyên hồn phách.

Cho dù ấn tượng đối với Đinh Mậu Thụ rất không tốt, giờ Ngụy Thời tình trạng của hắn trong lòng cũng khó chịu.

Đinh Mậu Thụ vẫn còn kêu gào thảm thiết, nửa người trên của hắn đã gần bị ngọn lửa u ám  nuốt một hơn phân nửa, chỉ còn lại phần từ cánh tay trở lên, mắt thấy gần sắp bị ngọn lửa  nuốt mất hoàn toàn, ngay lúc này, một cái bóng màu đen xuất hiện trước mặt Đinh Mậu Thụ.

Là Trình Dao! Hóa ra cô vẫn luôn đi theo Đinh Mậu Thụ!

Trình Dao an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó, chân lơ lửng trên không, không hề nhúc nhích, biểu tình thẫn thờ dại ra, Đinh Mậu Thụ vươn tay về phía cô, cố gắng muốn giữ chặt lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn xui một chút, trên mặt Đinh Mậu Thụ không ngừng chảy ra lệ máu đỏ tươi.

Trình Dao rốt cục cũng cử động.

Cô chậm rãi giơ tay lên, nắm chắc bàn tay vươn ra của Đinh Mậu Thụ.

Đinh Mậu Thụ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng dùng sức kéo cô, muốn cứu mình ra, tiếng quỷ khóc càng trở nên sắc bén, lướt sát qua màng tai và hồn phách. Trình Dao kéo Đinh Mậu Thụ ra bên ngoài, ngọn lửa hung tàn dường như trườn ra, men theo hồn phách Đinh Mậu Thụ bò lên trên cánh tay hắn, một đường cháy sạch, Đinh Mậu Thụ bị cháy đến nghe rõ âm thanh xèo xèo, kêu thảm thiết không dứt.

Ngọn lửa tử cháy dọc đến nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau, đốt tới trên người Trình Dao. Dường như là ngay lập tức, trên người Trình Dao toát ra một đám khói đặc màu đen, thân thể của cô dần dần trở nên trong suốt, toàn thân run rẩy dữ dội, cánh tay không thể dùng sức cử động được nữa.

Đinh Mậu Thụ tức khắc nắm tay cô càng chặt hơn.

Trình Dao nhìn Đinh Mậu Thụ, ánh mắt phức tạp, hận thù thấu xương lẫn với lưu luyến thưở nào còn đó, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống trên mặt cô, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt, mới vừa từ trong mắt chảy ra thì đã bị đốt thành khói đen.

Không biết kiếp trước tên Đinh Mậu Thụ này làm bao nhiêu chuyện tốt, đời này mới có được vận may cứt chó này, có thể gặp được người con gái chẳng màng hiềm khích xa xưa, bị hắn hại chết mà vẫn còn chấp nhận vươn tay cứu hắn, trong đầu Ngụy Thời nảy ra suy nghĩ này.

Ngụy Thời nhìn thoáng qua xong thì không chú ý đến tình huống bên đó nữa.

Anh cố gắng chống người, quỳ một gối trên mặt đất, đau đớn dữ dội khiến anh há miệng thở dốc, nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa cũng không đủ cung cấp cho phổi, từ mũi miệng cho đến tim phổi, không khí bị lúc bị hít vào giống như là tấm lưới sắt đang ma sát, rõ ràng đau đớn đến thế nhưng lại không thể không hít vào, càng hô hấp càng đau đớn, mà càng đau đớn thì lại càng hô hấp.

Cho tới bây giờ Ngụy Thời chưa từng cảm thấy còn sống là một chuyện dày vò như thế.

Anh run run rẩy rẩy lấy ra một thứ trong túi đồ mang theo bên người —— là một con rối gỗ trông rất sống động, mặt mày, ngũ quan giống anh nhau như đúc, tay nghề người làm cực kỳ cao siêu ——rối gỗ này là do Ngụy Thời đi theo Từ lão tam thăm bạn của ổng, một người tên là Tiếu lão đầu mà mua trở về.

Lão Tiếu ở thành phố B mở một cái quán bán hàng nhỏ, bán vài ba thứ như hương, nến, tiền giấy này nọ, Nhưng mà ngoài ra ông cũng làm ăn ở những mặt khác, ví dụ như mua bán một số phương thức chế tạo mấy thứ kia, tầm thường thì có máu chó mực, chu sa, các loại bùa, hiếm thấy thì có dẫn hồn hương, các loại tử ngọc, thậm chí Ngụy Thời còn đến nơi đó nhìn thấy “quỷ con” đã hoàn thành hơn một nửa, bấy nhiêu đó để anh xem cũng đủ rồi.

Sau đó Ngụy Thời mới biết được, cửa hàng này, không nên nhìn bề ngoài cùng những cửa hàng bên cạnh, mặc dù là diện tích hay thiết bị trang hoàng gì đều rất kém, nhưng lại có danh tiếng trong giới pháp thuật ở mấy vùng chung quanh đó.

Lúc ấy anh ở trong gian hàng nhỏ hẹp nhìn tới nhìn lui, không biết làm sao lại tìm thấy một khối gỗ đen, cầm trên tay còn nặng trịch, cũng không biết là loại gỗ gì, nhất thời tò mò, anh cầm theo khối gỗ đi tới hỏi lão Tiếu đang nói chuyện với Từ lão tam.

Lão Tiếu vừa thấy vật trong tay anh thì ánh mắt có chút kỳ lạ, lấy khối gỗ trong tay Ngụy Thời xong, quăng lại một câu “Chờ một chút” rồi quay người đi vào gian phòng phía sau quầy hàng.

Từ lão tam vỗ vai Ngụy Thời cười ha ha, vẻ mặt bỉ ổi như thể chiếm được thứ gì to tát lắm.

Nhưng mà, ông cũng không trả lời câu hỏi của Ngụy Thời.

Ngồi bên trong cửa hàng đợi cả buổi, Ngụy Thời cảm giác dưới mông như thể đang ngồi trên chậu cây xương rồng, nếu không  phải Từ lão tam vẫn không chịu đi, anh đã sớm ngồi không yên, rốt cục, đợi cho đến khi trời tối hẳn, lão Tiếu cuối cùng cũng chầm chậm bước ra khỏi căn phòng.

Ông đưa khối gỗ trong tay qua cho Ngụy Thời.

Ngụy Thời “Hở” một tiếng, liếc mắt đã nhìn thấy được, khối gỗ này được khắc thành bộ dạng của anh.

Lúc này, Từ lão tam móc ra một cây ngân châm, đâm vào sau lỗ tai Ngụy Thời một cái, đau đến mức Ngụy Thời hét lên một tiếng, ông Từ lấy một giọt máu ra, thoa  lên trên mặt rối gỗ, giọt máu đỏ tươi lập tức thấm vào bên trong khối gỗ đen kịt.

Khi ấy Ngụy Thời ngạc nhiên quá chừng, cầm lấy rối gỗ giống mình như đúc này nhìn chăm chăm.

Nhìn một hồi, có lẽ là trình độ còn chưa tới, chẳng thấy được gì, qua một lúc, Ngụy Thời cũng mất đi hứng thú, nhưng vẫn thành thật làm theo lời Từ lão tam nói, mang nó theo, kỳ thật nó nhìn giống như đồ chơi con nít, nếu không  phải Từ lão tam nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Ngụy Thời đã sớm bằng mặt không bằng lòng.

Lần này đến núi Bình Long, lúc Ngụy Thời chuẩn bị, những thứ có thể mang hay không thể mang gì, anh đều đóng gói mang đi hết, bao gồm cả con rối gỗ này, bởi vì không biết sao anh vẫn cảm thấy tâm thần bất an, giống như mình sẽ gặp phải chuyện gì đó, cho nên cũng mặc kệ chuyện bản thân không biết rối gỗ này có ích lợi gì, chỉ nghĩ đến Từ lão tam đã từng nói qua là phải mang theo bên người, thì liền không thèm suy nghĩ thêm nữa, xách theo luôn.

Ngụy Thời bắt đầu niệm chú ngữ bậy bạ với rối gỗ. Anh dùng tốc độc cực nhanh, đọc hết tất cả chú ngữ mình biết qua một lần, bởi anh cũng chẳng biết chú ngữ nào sẽ có tác dụng —— mà có khi con rối gỗ này căn bản cũng không phải dùng như thế cũng không chừng—— Ngụy Thời không biết mình phải nên làm gì với thứ bản thân không biết này, dưới tình huống chẳng còn cách nào khác, hành vi trông chờ vào xác suất mèo mù vớ chuột chết như vậy thực không còn gì để nói, bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không làm như vậy.

Con kiến còn muốn sống qua ngày nữa là.

Cũng không biết mấy câu chú ngữ Ngụy Thời niệm kia bắt đầu có tác dụng hay sao, rối gỗ vẫn luôn không động đậy gì rốt cuộc cũng có phản ứng, một tia máu đỏ chảy ra từ đầu gỗ đen kịt, trong nháy mắt phủ kín toàn bộ rối gỗ.

Ấn đường gối gỗ có khí đen lượn lờ, Ngụy Thời kinh hồn phát hiện nó hóa ra là sát khí âm nồng đậm, không chút nào thua kém “Bách sát trận’’ đang giam giữ anh lại. Cỗ sát khí âm này lan ra ngoài, bao lấy rối gỗ và cả Ngụy Thời.

Hai cỗ sát khí âm khác biệt, tách biệt nhau như thể nước với dầu, nơi hai luồng khí tiếp xúc với nhìn giống như nước bị nấu sôi, phát ra thanh âm “Xèo —— xèo ——”.

Khi bị sát khí âm từ rối gỗ tỏa ra bao lại, Ngụy Thời cảm thấy mình giống như tiến vào hầm băng. Nhưng mà, cho dù bị lạnh đến mức nổi cả da gà, Ngụy Thời cũng không mảy may có suy nghĩ rời đi, dù tình huống có thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn tốt hơn cái loại đau đớn thiếu chút nữa giết anh hồi nãy.

Thậm chí Ngụy Thời cảm thấy, hiện giờ có thể bị cóng đến độ hai hàm răng lập cập đánh vào nhau, thật sự là quá hạnh phúc.

Cảm động đến mức gần khóc nức nở rồi đây này!

Ngụy Thời há miệng hít thở không khí lạnh băng, cũng chẳng quản mình có khi hít luôn sát khí âm bên người, chờ tới khi hơi tỉnh tỉnh một tý, anh vịn vách tường, muốn đứng lên, giữa chừng đột nhiên phát hiện xúc cảm không đúng lắm, anh quay đầu liếc mắt một cái, mẹ nó, vừa rồi anh không phải vịn vách tường mà là cái đầu trên chum quan tài.

Cái đầu kia dùng hốc mắt âm u rợn người nhìn lại anh.

Trong chốc lát, một cảm giác vừa tê dại vừa đau đớn, lúc rét lúc lạnh, từ bàn chân anh xông lên đỉnh đầu, Ngụy Thời bật người lại rút tay về, lấy ra một lá bùa vàng chưa dùng dốc sức chà tay mình, trên tay đầy thứ nhơm nhớp, dinh dính, Ngụy Thời tuyệt không muốn biết thứ đó là cái gì ——

Mãi đến khi cảm giác dính dính ấy biến mất, Ngụy Thời mới nhẹ nhàng thở ra.

Phải nói trong “Bách sát trận”, người an toàn nhất có lẽ chính là Ngụy Hân, không giống như người sống là anh phải chịu ảnh hưởng từ lệ quỷ hung thần trong “Bách sát trận”, cho nên Ngụy Thời dồn sức lo lắng tự cứu bản thân, chỉ chừa một chút tâm lực chú ý động tĩnh của Ngụy Hân.

May mắn, cậu vẫn luôn ngoan ngoãn.

Không lộn xộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương