Dữ Quỷ Vi Thê
-
Quyển 1 - Chương 84: Khuyên bảo
Mưa vẫn rơi, vào thu một cái là trời mưa không dứt.
Từ hôm qua đến giữa trưa, rồi đến xế chiều hôm nay, chuẩn bị tan tầm rồi mà ngoài rời vẫn còn tí tách. Ngụy Ninh nhìn sắc trời một chút, cảm thấy cơn mưa này không thể tạnh ngay được. Anh có chút khó chịu, thời tiết này khiến trong lòng cũng như có cơn mưa, ướt sũng, lạnh lẽo.
Đợi đến giờ tan làm Ngụy Ninh cầm ô đi ra ngoài.
Ra ngoài tòa nhà, Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn trời, trời âm u, anh đứng đó một hai phút, một cô gái khác cầm ô đi qua, ô xoay xoay làm nước mưa bay bay, có giọt bay vào mặt anh.
Ngụy Ninh quệt đi, cô gái kia dường như không nhận ra chuyện mình đang làm vẫn cứ lắc mông đi. Ngụy Ninh nhắm mắt lại cố ép xuống ngọn lửa vô danh trong lòng, anh tự hỏi mình có nên đến tầng ngầm kia không.
Hôm qua “Ngụy Tích” quay về, Ngụy Ninh nhìn dáng vẻ quan tâm chăm sóc của cậu mà đứng ngồi không yên, rõ ràng anh làm chuyện mình cho là đúng nhưng thấy “Ngụy Tích” lại chột dạ, nhìn cũng không dám nhìn. Trong lòng Ngụy Ninh đã tự phỉ nhổ mình nhu nhược.
Có lẽ bởi vì anh hiểu làm vậy sẽ khiến “Ngụy Tích” đau lòng.
Cả đêm Ngụy Ninh không ngủ ngon, anh giật mình tỉnh lại từ ác mộng rồi ngồi ở đầu giường hút thuốc cả đêm. Sáng hôm sau mang đôi mắt thâm quầng ra khỏi phòng khiến “Ngụy Tích” cứ nhìn anh mãi, Ngụy Ninh xoa mắt, coi như không thấy anh mắt thân thiết của “Ngụy Tích” cứ vậy chui vào nhà vệ sinh.
Anh vừa thấp thỏm rửa mặt lại vừa nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Rõ ràng anh chưa bao giờ là một người đa sầu đa cảm, lúc này lại cảm giácgió thu thổi qua cũng thấy buồn. Anh ngửa cổ, “khục” một tiếng phun nước từ miệng ra, nhưng Ngụy Ninh cũng biết dù anh có thấy bất an, có thấy có lỗi với Ngụy Tích thì từ đầu đến cuối anh cũng không định ngừng mễ chú lại.
Tính anh vốn là như vậy, nên kiên trì thì kiên trì, nên bỏ qua thì bỏ qua.
Nhân sinh trên đời này ai cũng như vậy.
Ví dụ như ngày đó với Ngô Mỹ Phương anh vừa gặp đã yêu, dùng một năm theo đuổi cuối cùng cô cũng đồng ý hẹn hò, những chuyện đã làm đến giờ vẫn bị mấy thằng bạn lôi ra nói, thỉnh thoảng còn cười.
Ngô Mỹ Phương nói muốn chia tay với anh, anh cũng dùng hai tháng dốc hết sức muốn cứu vãn đoạn tình cảm này, đợi khi xác định Ngô Mỹ Phương sẽ không quay đầu lại anh cũng kiên quyết tránh xa, cho dù sau này Ngô Mỹ Phương lần thứ hai yếu đuối trước mặt anh anh cũng thờ ơ.
Ngụy Ninh đứng trong mưa bước chân về phía tầng ngầm.
Lúc sáng ra khỏi nhà anh đã nói với “Ngụy Tích” mình sẽ về muộn một tiếng, phải ở công ty làm thêm giờ.
“Ngụy Tích” gật đầu ý bảo đã hiểu, sau đó đưa anh ra khỏi nhà.
“Ngụy Tích” vẫn tựa vào cửa nhìn bóng anh rời đi, Ngụy Ninh thì không quay đầu lại.
Cho dù không quay lại anh vẫn cảm giác được ánh mắt của người kia, đúng hơn là quỷ kia vẫn luôn đặt trên người anh. Ngụy Ninh cảm thấy tấm lưng thẳng tắp của anh sắp bị ánh mắt bướng bỉnh của cậu đốn ngã, thực tế thì anh cũng hơi mệt mỏi mà thõng vai xuống rồi.
Anh bước vào tòa nhà kia, lúc đi qua tầng một, cánh cửa kia “Két” một tiếng mở ra, ông lão kia vẫn ngồi trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Ninh liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Ngụy Ninh nghe thấy tiếng động cũng theo bản năng quay ra nhìn, liền thấy được gương mặt ông lão xám như tro, tàn nhang trên mặt ngày càng rõ ràng.
Ngụy Ninh nhìn lướt qua, không dám nhìn kỹ.
Anh bước xuống tầng ngầm, một phòng toàn mùi hương. Anh lấy bọc hương trên giường, đốt vài nén rồi cắm vào bát gạo, thấy khói trắng bay lên dường như cảm xúc sợ hãi của anh cũng theo đó bay đi, tâm tình phiền muộn của anh dần bình tĩnh hơn.
Thứ Từ Lão Tam cho vẫn luôn là thứ tốt, bảo sao mặt ông như bị cắt vài miếng thịt.
Ngay lúc Ngụy Ninh định tiếp tục niệm mễ chú thì tầng trên truyền đến một tiếng vang thật lớn khiến anh khó khăn lắm mới tĩnh tâm được lại bị phá tan, Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một tầng bụi rơi xuống như mưa.
Chẳng lẽ nhà kia lại cãi nhau? Nhưng không nghe thấy tiếng phụ nữ chửi bậy, Ngụy Ninh còn đang thắc mắc thì lại có một tiếng động nữa truyền đến, trong lòng anh buồn bực, đang muốn lấy lại tinh thần thì bị tầng trên phá hỏng. Anh nhăn mày, xem ra phải lên trên xem một chuyến rồi.
Ngụy Ninh thở dài, đã tưởng tượng được cảnh lát nữa lên gõ phòng tầng trên người phụ nữ trung niên kia lại gào khóc om sòm, với loại phụ nữ này trừ việc nhìn thì anh chẳng có cách nào đối phó.
Ngay lúc Ngụy Ninh định đứng dậy thì anh phát hiện có chỗ không đúng lắm, không biết từ bao giờ mấy vết nước ố vàng trên trần nhà đã thành những đốm đen, chúng càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều, cứ như vết tàn nhang trên gương mặt ông lão, Ngụy Ninh nhìn mà nổi da gà.
Anh nuốt nước miếng, trong lòng có dự cảm không tốt.
Không phải là mới yên ổn được hai ngày lại gặp quỷ tiếp chứ? Ngụy Ninh cảm thấy số mình đúng số con rệp, anh nhìn những lá bùa mà Từ Lão Tam cho mình, không biết có chặn được mấy thứ không sạch sẽ ngoài kia không nữa.
Cái bài vị nhỏ của “Ngụy Tích” vẫn để trên bàn. Mấy chữ nho nhỏ trên bài vị chảy ra chút máu loãng, máu từ từ thấm vào lá bùa ở ngoài nhưng Ngụy Ninh bận nhìn trần nhà nên không chú ý tới tình trạng này.
Trong lòng Ngụy Ninh sợ hãi, tay chân rét run, đứng vài phút trong phòng, không biết anh ngẩn người cái gì, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, mặc kệ quỷ thần cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện anh cần làm bây giờ. Sau khi đưa ra quyết định Ngụy Ninh lại đốt mấy nén hương, dưới mùi hương và khói trắng, anh lại một lần nữa niệm “Bồ tát bản nguyện kinh.”.
Có lẽ vì mùi của mấy nén hương, cũng có lẽ vì kinh văn mà tiếng động trên trần nhà càng ngày càng cách xa. Tâm anh như nước, tay lấy một ít gạo trong bát, bắt đầu niệm mễ chú. Anh vừa niệm thì chiếc bài vị nhỏ kia chảu máu ào ạt.
Ngụy Ninh như cảm giác được mà mở mắt ra, anh thấy lá bùa bọc chiếc bài vị đã sũng máu biến thành một màu đỏ, anh lại cứ như không thấy gì cả. Nhưng là cho dù không thấy thì trong phòng cũng có thêm một luồng khí là lạ khiến Ngụy Ninh khó khăn lắm mới bình tâm lại bắt đầu thấy không yên.
Đúng lúc này anh lại nghe thấy tiếng động từ tầng trên, giống như có người đập vào nền nhà, cốp…. cốp… bốp…. cốp…. cốp… bốp…. cứ như vậy, Ngụy Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy trên trần nhà có một gương mặt xám xịt, hai mắt trắng bệch nhìn anh không chớp mắt.
Ngụy Ninh bị cảnh này dọa cho gần chết, thiếu chút nữa thì từ trên giường lăn xuống đất.
Đây không phải khuôn mặt của ông lão kia sao? Nhất định là đã xảy ra chuyện, Ngụy Ninh không nói hai lời lao ra khỏi cửa, hai tay đặt ở nắm cửa đang muốn vặn ra lại ngừng lại, vì anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề mà thong thả, dường như cứ quanh quẩn ở tầng ngầm này.
Trong lòng Ngụy Ninh mắng một câu, anh lấy di động ra gọi nhưng gọi mãi không được, trong điện thoại truyền đến tiếng tiếng sàn sạt, còn có tiếng sóng điện. Ngụy Ninh không lạ gì cái tiếng này, ngày đó lúc ông chủ Lý gọi điện cho anh anh cũng nghe thấy tiếng này.
Mồ hôi trên trán Ngụy Ninh nhỏ từng giọt, thứ ở bên ngoài dường như muốn vào mà vào không được, nó chờ Ngụy Ninh đi ra, sớm muộn gì Ngụy Ninh cũng phải đi ra. Anh bị nhốt ở đây rồi.
Trong lòng Ngụy Ninh gấp gáp, nếu “Ngụy Tích” chưa về thì không sao, anh ở đây cả đêm đợi đến giữa trưa mai dương khí thịnh thì nhân cơ hội ra ngoài, nhưng giờ không được, anh không thể để “Ngụy Tích” phát hiện ra chuyện này.
Nghĩ đến đây sắc mặt Ngụy Ninh lại trầm xuống, không có thời gian để do dự, anh phải ra ngoài.
Chuẩn bị kỹ càng, Ngụy Ninh từ từ mở cửa, bên ngoài không có gì cả, trái tim vốn đang căng thẳng được thả lỏng một chút. Anh bước ra ngoài, đi về phía cầu thang, còn chưa bước đến chỗ ngoặt đã lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền tới.
Vì sợ hãi đồng tử Ngụy Ninh co rút lại, anh lùi lại mấy bước, anh vẫn đứng ở trước cửa, hơn nửa người núp vào phòng, sau đó anh thấy ông lão kia kéo lê từng bước từng bước về phía anh.
Người anh giờ cứng hơn đá, tay anh run rẩy nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ông lão kia không phải người sống, ông ta đã chết, sở dĩ tiếng bước chân nặng như vậy vì một chân của ông đã bị chặt đứt hoàn toàn, phải kéo lê trên mặt đất.
Bên ngoài vẫn đang mưa, tiếng sấm vang vọng cả khoảng trời khiến cả tòa nhà này như bị chấn động theo, mưa to tầm tã, Ngụy Ninh nghe tiếng tí tách bên ngoài mà cứ đi tới đi lui trong phòng. Kia chắc là xác sống, người sau khi chết vì oán khí hoặc có oan khuất nên hồn phách không tán đi, dưới điều kiện đặc biệt về thời gian chết, hướng của đầu hoặc chân, … thì có khả năng trở thành xác sống.
Ngụy Ninh ngồi khoanh chân trên giường gỗ, mặc kệ tiếng mưa gió, tiếng bước chân, anh tiếp tục niệm mễ chú.
Một giờ sau, công việc của ngày hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành, Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ là phòng ở này đã rất cũ rồi, có nhiều chỗ có vấn đề, trần nhà ố vàng đóng mảng đen ngày càng nhiều, càng lớn, nước đọng trên đó tản ra mùi hôi tanh, tí tách nhỏ xuống. Nhất là ở góc tường kia có thể nhìn rõ dòng nước chảy xuống, làm ướt cả gạo, máu gà cũng tản ra tạo thành một mảng đỏ đậm ở góc phòng.
Ngụy Ninh vừa thấy liền nhảy dựng lên, hỏng rồi, vì trận pháp ngày ngăn cách âm dương với bên ngoài, không bị “Ngụy Tích” phát hiện nên anh mới an tâm niệm mễ chú, nhưng giờ bị dòng nước này phá thì có vấn đề rồi.
Hơn nữa xác sống cũng có tính công kích âm dương, trận pháp vừa vỡ, dương khí toát ra liền phiền phức.
Ngụy Ninh ủ dột nhìn nước bẩn chảy trên tường làm trôi cả gạo, lại tràn ra ngoài tạo thành một lỗ hổng, những thứ này hai hôm đổi một lần, hôm qua đã đổi rồi nên hôm nay anh không có hàng dự trữ. Ngụy Ninh nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tới gần, đã đến trước cửa.
Sau đó, tiếng gõ cửa nặng nề truyền tới.
Lưng Ngụy Ninh chảy mồ hôi lạnh, anh vội đẩy chiếc giường gỗ ra chặn cửa, rồi cả bàn, ghế cũng đẩy về phía đó.
Cửa bị va chạm mạnh mẽ, đột nhiên Ngụy Ninh nhìn thấy gương mặt đầy vết tàn nhang của ông lão kia lóe lên sau cửa sổ, anh bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thật ra không phải không có cách nào, nhưng là Ngụy Ninh không nỡ ra tay ngoan độc, nhưng giờ anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh lấy ra khối dương mốc kia, phía trên khắc thần Chung Quỳ trấn quỷ trông rất sống động, Từ Lão Tam nói với anh nếu gặp tình huống khẩn cấp có thể đốt nó.
Chỉ là anh cảm thấy khối dương mộc này trụ hồn rất tốt, rất hữu dụng nên không muốn đốt cháy.
Ngụy Ninh lấy ra một ngọn nến trắng, đốt lên, cắm ở trên bát hương, sau đó anh đặt khối dương mộc sát vào ngọn lửa, lúc này chiếc bài vị nhỏ đang bị lá bùa bọc lại kia đột nhiên động một cái. Ngụy Ninh liếc qua một cái, ánh mắt cứ như bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào đó.
Dương mộc không phải gỗ cũng chẳng phải vàng, thật khó bắt lửa.
Ngụy Ninh giơ nó lên đốt nửa ngày cũng chỉ đốt đen được một chút viền.
Bên ngoài mưa ngày càng to, ngày càng nặng hạt.
Tiếng sấm vang ầm ầm khiến lòng người bất an, nước mưa ngấm vào, làm mặt đất đọng một mảng nước bẩn, Ngụy Ninh nhìn chỗ gạo nếp đã hoàn toàn bị ngâm trong nước, chìm chìm nổi nổi. Âm thanh từ cái xác sống kia cũng ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn cào vào cửa sổ thủy tinh khiến người nghe đau cả màng nhĩ.
Lúc này đã là chín rưỡi tối.
Dương mộc bị đốt, xung quanh cũng dần an tĩnh lại, Ngụy Ninh cũng không biết từ khi nào thì anh thôi không đốt nữa, anh nhìn bốn phía, giẫm chân vào nước, nói một câu: “Ngụy Tích, nếu đến rồi thì ra đi.”
Ngụy Ninh nhìn cái bài vị nhỏ kia bay đến giữa không trung, lá bùa sũng máu bao quanh nó rơi xuống đất, sau đó một cỗ sương mù tản ra biến thành hình dáng của “Ngụy Tích” cực nhanh.
Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, yên lặng nhìn Ngụy Ninh.
Sắc mặt Ngụy Ninh cũng khó coi, vốn nghĩ có thể lừa cậu lâu một chút không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện. Biết rồi thì cứ biết thôi, dù sao anh cũng chỉ nghĩ giấu được bao lâu thì giấu chứ chưa bao giờ nghĩ có thể giấu được từ đầu đến cuối.
“Cậu thấy rồi?” Ngụy Ninh giẫm vào nước bước về phía “Ngụy Tích”.
Trên người “Ngụy Tích” tỏa ra một thứ khí thế có thể gọi là khủng bố, cứ như thuốc nổ hạng nặng, chỉ cần chút lửa là có thể nổ bùm. Cậu nhìn mấy sợi dây thừng cùng gạo: “A Ninh, sao anh lại muốn làm thế này?”
Ngụy Ninh cười rộ lên: “Vì anh muốn cậu có thể đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ cậu không muốn sao? Không cần làm cô hồn dã quỷ nữa, không phải chịu đau khổ nữa.”
Thân thể “Ngụy Tích” động một cái, chớp mắt Ngụy Ninh nhận ra mình đã bị cậu đặt lên giường, nằm dưới thân cậu, cơ thể nặng nề lạnh lẽo của cậu khiến Ngụy Ninh nghẹn họng. “Ngụy Tích” nhẹ giọng nói: “ A Ninh, em muốn ở cùng với anh cơ, không muốn đầu thai, không muốn quên anh.”
Nói xong cậu cúi đầu, nhè nhẹ cọ vào mặt Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cảm giác được một cỗ khí lạnh chạm vào mặt mình, anh vươn tay sờ, nước hóa thành sương mù, tiêu tán trong không khí. Tay anh run lên, “Ngụy Tích” đang khóc…
Sự thật này khiến trái tim Ngụy Ninh nhịn không được bị bóp nghẹt.
Ngụy Ninh muốn vuốt tóc “Ngụy Tích” nhưng bàn tay giơ đến nửa đường lại nắm lại, thu về, lòng bàn tay bị bấm đến rỉ máu, anh kiên nhẫn nói với “Ngụy Tích”: “A Tích, anh không muốn cậu chịu khổ, cậu phải tới chỗ mà cậu nên tới. Cô hồn dã quỷ bị vướng giữa dương thế và âm thế rất khổ.”
“Ngụy Tích” dựa vào ngực anh đột nhiên cười vài tiếng, cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ngụy Ninh, khí tức thô bạo tràn ngập căn phòng: “Chẳng lẽ không phải vì anh sợ tôi nên mới muốn thoát khỏi tôi hay sao?” Vẻ mặt cậu điên cuồng, thậm chí còn có chút đáng sợ, bởi vì vẻ ngoài dễ nhìn nên biểu cảm dữ tợn này của cậu càng khiến người ta thấy sợ hãi, cậu chống tay lên người Ngụy Ninh, cúi đầu nhìn anh.
Ngụy Ninh bị khí thế của cậu ngăn chặn không thể cử động, đến hít thở cũng khó khăn, nháy mắt anh đã nghĩ rằng “Ngụy Tích” không do dự mà mang anh ra băm thây vạn khúc, nhưng cuối cùng vẫn không xảy ra cho dù “Ngụy Tích” đang bị cơn giận đốt cháy lý trí đi chăng nữa. Thậm chí nước bẩn dưới đất cứ như bị lửa giận của cậu đun sôi.
Ngụy Ninh khó khăn nói: “Không phải, không phải anh muốn thoát khỏi cậu.”
“Ngụy Tích” nhìn anh như đang suy nghĩ câu này của anh có mấy phần thật mấy phần giả.
Ngụy Ninh không thu hồi ánh mắt mà vẫn nhìn cậu.
“Ngụy Tích” nghiêng đầu: “Anh không sợ em? Vậy anh thích em sao?”
Cái này Ngụy Ninh trả lời sao mới tốt đây, anh thật không biết phải làm sao, muốn trốn không trả lời nhưng với chuyện này “Ngụy Tích” vô cùng chấp nhất, không thu được đáp án liền bám dính lấy anh hỏi. Ngụy Ninh bị cậu ép đến không cử động được, toàn thân tê dại đến nơi rồi.
“Ngụy Tích” thúc giục anh: “Anh nói cho em biết, nói cho em biết đi, có khi em sẽ nghĩ thông đấy.”
Ngụy Ninh nhìn cậu hoài nghi, mặt cậu trông sặc mùi lừa gạt, đôi mắt sâu thẳm, chớp mắt một cái cũng không chớp chỉ nhìn anh, cho dù không có hô hấp cũng không giống như đang ngừng thở, cậu đang đợi một đáp án, có lẽ đáp án kia có thể khiến cậu được giải thoát.
Anh không thể cự tuyệt sự khát vọng từ đôi mắt này, Ngụy Ninh nghĩ vậy, thế nên anh vươn tay che đi đôi mắt bướng bỉnh của “Ngụy Tích”: “Ừ, anh thích cậu.”
“Ngụy Tích” hoan hô một tiếng rồi kéo tay Ngụy Ninh xuống, bàn tay lạnh lẽo ôm lấy mặt Ngụy Ninh, một cơn mưa hôn rơi xuống mặt anh, vừa hôn vừa nói: “A Ninh, em rất vui, em vốn đang sợ là anh không thích em, nhưng giờ anh thích em rồi, sao em có thể bỏ lại người em thích cũng là người thích em được chứ.” Cậu lắc đầu thật mạnh: “Không được, như vậy không thể được, bây giờ anh là của em rồi, từ đầu đến chân, từ thân đến tâm, đều là của em, của em hết.”
Cậu vừa nói vừa hôn Ngụy Ninh, phát ra tiếng chụt chụt.
Ngụy Ninh bị kết quả này làm đơ người.
Thế này có gọi là tự chui đầu vào rọ không? Thằng nhóc này vừa rồi còn ra vẻ đáng thương, nước mắt rơm rớm, thì ra là diễn khổ nhục kế để anh nói thật, mà ai bảo anh cứ vậy cắn câu chứ?
Vì gương mặt ngây thơ kia? Biểu tình đáng thương kia? Ánh mắt buồn rầu kia?
Ngụy Ninh cáu, anh vừa trốn cái hôn của “Ngụy Tích” vừa hô to: “Ngụy Tích, cậu dừng lại cho anh.”
“Ngụy Tích” thật sự nghe lời mà dừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ vô cùng.
Ngụy Ninh nhìn cậu, bất lực nói: “Anh thích cậu cũng vô dụng, chúng ta không thể ở bên nhau, cậu có hiểu không? Anh là người, cậu là quỷ, người quỷ không chung đường, anh là đàn ông, cậu cũng là đàn ông, giới tính giống nhau, anh lớn hơn cậu, cậu nhỏ hơn anh, khác nhau quá lớn.” Nói đến đoạn sau đã là thuận miệng nói bừa.
“Ngụy Tích” có chút ngây ngốc nhìn anh: “Thì ra A Ninh vẫn luôn không chấp nhận em vì thế sao?”
Ngụy Ninh ngọ ngoạy người: “Việc này với việc anh niệm mễ chú để cậu có thể đầu thai là hai việc khác nhau, dù anh có chấp nhận cậu thì cũng vẫn muốn cậu đi đầu thai.
“Ngụy Tích” nhìn Ngụy Ninh không hiểu: “Nhưng mà em thích anh, anh cũng thích em, em là người hay quỷ thì liên quan gì? A Ninh, anh không cần lo lắng, em sẽ nghĩ cách để âm khí trên người em không làm ảnh hưởng đến anh, là người hay quỷ cũng không sao, đều là đàn ông cũng không có vấn đề gì cả, kém ba tuổi, không phải chỗ chúng ta có câu “nữ hơn ba, ôm tiền tài” đó sao, tuy rằng anh không phải phụ nữ nhưng cũng hơn kém nhau ba tuổi, em không để ý việc anh lớn hơn em đâu.”
Ngụy Ninh bị cậu mê hoặc, trực tiếp gào lên: “Anh bảo không được chính là không được, còn mẹ anh thì sao? Bà vẫn mong được bế cháu, cậu sinh con cho anh được hả?”
Lại còn không để ý việc anh lớn tuổi hơn, cậu không để ý nhưng anh để ý được không?
Chuyện này xem ra “Ngụy Tích” chưa từng nghĩ đến: “Em có thể nói chuyện với mẹ anh, bà sẽ đồng ý.”
Miệng Ngụy Ninh giật giật, mẹ của anh thật sự có thể giải quyết chuyện này sao, bị quỷ dọa thì không muốn cũng sẽ đồng ý.
Hiện tại anh hoàn toàn hiểu được thế nào là nói lý không được, nói chuyện không xong
Từ hôm qua đến giữa trưa, rồi đến xế chiều hôm nay, chuẩn bị tan tầm rồi mà ngoài rời vẫn còn tí tách. Ngụy Ninh nhìn sắc trời một chút, cảm thấy cơn mưa này không thể tạnh ngay được. Anh có chút khó chịu, thời tiết này khiến trong lòng cũng như có cơn mưa, ướt sũng, lạnh lẽo.
Đợi đến giờ tan làm Ngụy Ninh cầm ô đi ra ngoài.
Ra ngoài tòa nhà, Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn trời, trời âm u, anh đứng đó một hai phút, một cô gái khác cầm ô đi qua, ô xoay xoay làm nước mưa bay bay, có giọt bay vào mặt anh.
Ngụy Ninh quệt đi, cô gái kia dường như không nhận ra chuyện mình đang làm vẫn cứ lắc mông đi. Ngụy Ninh nhắm mắt lại cố ép xuống ngọn lửa vô danh trong lòng, anh tự hỏi mình có nên đến tầng ngầm kia không.
Hôm qua “Ngụy Tích” quay về, Ngụy Ninh nhìn dáng vẻ quan tâm chăm sóc của cậu mà đứng ngồi không yên, rõ ràng anh làm chuyện mình cho là đúng nhưng thấy “Ngụy Tích” lại chột dạ, nhìn cũng không dám nhìn. Trong lòng Ngụy Ninh đã tự phỉ nhổ mình nhu nhược.
Có lẽ bởi vì anh hiểu làm vậy sẽ khiến “Ngụy Tích” đau lòng.
Cả đêm Ngụy Ninh không ngủ ngon, anh giật mình tỉnh lại từ ác mộng rồi ngồi ở đầu giường hút thuốc cả đêm. Sáng hôm sau mang đôi mắt thâm quầng ra khỏi phòng khiến “Ngụy Tích” cứ nhìn anh mãi, Ngụy Ninh xoa mắt, coi như không thấy anh mắt thân thiết của “Ngụy Tích” cứ vậy chui vào nhà vệ sinh.
Anh vừa thấp thỏm rửa mặt lại vừa nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Rõ ràng anh chưa bao giờ là một người đa sầu đa cảm, lúc này lại cảm giácgió thu thổi qua cũng thấy buồn. Anh ngửa cổ, “khục” một tiếng phun nước từ miệng ra, nhưng Ngụy Ninh cũng biết dù anh có thấy bất an, có thấy có lỗi với Ngụy Tích thì từ đầu đến cuối anh cũng không định ngừng mễ chú lại.
Tính anh vốn là như vậy, nên kiên trì thì kiên trì, nên bỏ qua thì bỏ qua.
Nhân sinh trên đời này ai cũng như vậy.
Ví dụ như ngày đó với Ngô Mỹ Phương anh vừa gặp đã yêu, dùng một năm theo đuổi cuối cùng cô cũng đồng ý hẹn hò, những chuyện đã làm đến giờ vẫn bị mấy thằng bạn lôi ra nói, thỉnh thoảng còn cười.
Ngô Mỹ Phương nói muốn chia tay với anh, anh cũng dùng hai tháng dốc hết sức muốn cứu vãn đoạn tình cảm này, đợi khi xác định Ngô Mỹ Phương sẽ không quay đầu lại anh cũng kiên quyết tránh xa, cho dù sau này Ngô Mỹ Phương lần thứ hai yếu đuối trước mặt anh anh cũng thờ ơ.
Ngụy Ninh đứng trong mưa bước chân về phía tầng ngầm.
Lúc sáng ra khỏi nhà anh đã nói với “Ngụy Tích” mình sẽ về muộn một tiếng, phải ở công ty làm thêm giờ.
“Ngụy Tích” gật đầu ý bảo đã hiểu, sau đó đưa anh ra khỏi nhà.
“Ngụy Tích” vẫn tựa vào cửa nhìn bóng anh rời đi, Ngụy Ninh thì không quay đầu lại.
Cho dù không quay lại anh vẫn cảm giác được ánh mắt của người kia, đúng hơn là quỷ kia vẫn luôn đặt trên người anh. Ngụy Ninh cảm thấy tấm lưng thẳng tắp của anh sắp bị ánh mắt bướng bỉnh của cậu đốn ngã, thực tế thì anh cũng hơi mệt mỏi mà thõng vai xuống rồi.
Anh bước vào tòa nhà kia, lúc đi qua tầng một, cánh cửa kia “Két” một tiếng mở ra, ông lão kia vẫn ngồi trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Ninh liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Ngụy Ninh nghe thấy tiếng động cũng theo bản năng quay ra nhìn, liền thấy được gương mặt ông lão xám như tro, tàn nhang trên mặt ngày càng rõ ràng.
Ngụy Ninh nhìn lướt qua, không dám nhìn kỹ.
Anh bước xuống tầng ngầm, một phòng toàn mùi hương. Anh lấy bọc hương trên giường, đốt vài nén rồi cắm vào bát gạo, thấy khói trắng bay lên dường như cảm xúc sợ hãi của anh cũng theo đó bay đi, tâm tình phiền muộn của anh dần bình tĩnh hơn.
Thứ Từ Lão Tam cho vẫn luôn là thứ tốt, bảo sao mặt ông như bị cắt vài miếng thịt.
Ngay lúc Ngụy Ninh định tiếp tục niệm mễ chú thì tầng trên truyền đến một tiếng vang thật lớn khiến anh khó khăn lắm mới tĩnh tâm được lại bị phá tan, Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một tầng bụi rơi xuống như mưa.
Chẳng lẽ nhà kia lại cãi nhau? Nhưng không nghe thấy tiếng phụ nữ chửi bậy, Ngụy Ninh còn đang thắc mắc thì lại có một tiếng động nữa truyền đến, trong lòng anh buồn bực, đang muốn lấy lại tinh thần thì bị tầng trên phá hỏng. Anh nhăn mày, xem ra phải lên trên xem một chuyến rồi.
Ngụy Ninh thở dài, đã tưởng tượng được cảnh lát nữa lên gõ phòng tầng trên người phụ nữ trung niên kia lại gào khóc om sòm, với loại phụ nữ này trừ việc nhìn thì anh chẳng có cách nào đối phó.
Ngay lúc Ngụy Ninh định đứng dậy thì anh phát hiện có chỗ không đúng lắm, không biết từ bao giờ mấy vết nước ố vàng trên trần nhà đã thành những đốm đen, chúng càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều, cứ như vết tàn nhang trên gương mặt ông lão, Ngụy Ninh nhìn mà nổi da gà.
Anh nuốt nước miếng, trong lòng có dự cảm không tốt.
Không phải là mới yên ổn được hai ngày lại gặp quỷ tiếp chứ? Ngụy Ninh cảm thấy số mình đúng số con rệp, anh nhìn những lá bùa mà Từ Lão Tam cho mình, không biết có chặn được mấy thứ không sạch sẽ ngoài kia không nữa.
Cái bài vị nhỏ của “Ngụy Tích” vẫn để trên bàn. Mấy chữ nho nhỏ trên bài vị chảy ra chút máu loãng, máu từ từ thấm vào lá bùa ở ngoài nhưng Ngụy Ninh bận nhìn trần nhà nên không chú ý tới tình trạng này.
Trong lòng Ngụy Ninh sợ hãi, tay chân rét run, đứng vài phút trong phòng, không biết anh ngẩn người cái gì, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, mặc kệ quỷ thần cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện anh cần làm bây giờ. Sau khi đưa ra quyết định Ngụy Ninh lại đốt mấy nén hương, dưới mùi hương và khói trắng, anh lại một lần nữa niệm “Bồ tát bản nguyện kinh.”.
Có lẽ vì mùi của mấy nén hương, cũng có lẽ vì kinh văn mà tiếng động trên trần nhà càng ngày càng cách xa. Tâm anh như nước, tay lấy một ít gạo trong bát, bắt đầu niệm mễ chú. Anh vừa niệm thì chiếc bài vị nhỏ kia chảu máu ào ạt.
Ngụy Ninh như cảm giác được mà mở mắt ra, anh thấy lá bùa bọc chiếc bài vị đã sũng máu biến thành một màu đỏ, anh lại cứ như không thấy gì cả. Nhưng là cho dù không thấy thì trong phòng cũng có thêm một luồng khí là lạ khiến Ngụy Ninh khó khăn lắm mới bình tâm lại bắt đầu thấy không yên.
Đúng lúc này anh lại nghe thấy tiếng động từ tầng trên, giống như có người đập vào nền nhà, cốp…. cốp… bốp…. cốp…. cốp… bốp…. cứ như vậy, Ngụy Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy trên trần nhà có một gương mặt xám xịt, hai mắt trắng bệch nhìn anh không chớp mắt.
Ngụy Ninh bị cảnh này dọa cho gần chết, thiếu chút nữa thì từ trên giường lăn xuống đất.
Đây không phải khuôn mặt của ông lão kia sao? Nhất định là đã xảy ra chuyện, Ngụy Ninh không nói hai lời lao ra khỏi cửa, hai tay đặt ở nắm cửa đang muốn vặn ra lại ngừng lại, vì anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề mà thong thả, dường như cứ quanh quẩn ở tầng ngầm này.
Trong lòng Ngụy Ninh mắng một câu, anh lấy di động ra gọi nhưng gọi mãi không được, trong điện thoại truyền đến tiếng tiếng sàn sạt, còn có tiếng sóng điện. Ngụy Ninh không lạ gì cái tiếng này, ngày đó lúc ông chủ Lý gọi điện cho anh anh cũng nghe thấy tiếng này.
Mồ hôi trên trán Ngụy Ninh nhỏ từng giọt, thứ ở bên ngoài dường như muốn vào mà vào không được, nó chờ Ngụy Ninh đi ra, sớm muộn gì Ngụy Ninh cũng phải đi ra. Anh bị nhốt ở đây rồi.
Trong lòng Ngụy Ninh gấp gáp, nếu “Ngụy Tích” chưa về thì không sao, anh ở đây cả đêm đợi đến giữa trưa mai dương khí thịnh thì nhân cơ hội ra ngoài, nhưng giờ không được, anh không thể để “Ngụy Tích” phát hiện ra chuyện này.
Nghĩ đến đây sắc mặt Ngụy Ninh lại trầm xuống, không có thời gian để do dự, anh phải ra ngoài.
Chuẩn bị kỹ càng, Ngụy Ninh từ từ mở cửa, bên ngoài không có gì cả, trái tim vốn đang căng thẳng được thả lỏng một chút. Anh bước ra ngoài, đi về phía cầu thang, còn chưa bước đến chỗ ngoặt đã lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền tới.
Vì sợ hãi đồng tử Ngụy Ninh co rút lại, anh lùi lại mấy bước, anh vẫn đứng ở trước cửa, hơn nửa người núp vào phòng, sau đó anh thấy ông lão kia kéo lê từng bước từng bước về phía anh.
Người anh giờ cứng hơn đá, tay anh run rẩy nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ông lão kia không phải người sống, ông ta đã chết, sở dĩ tiếng bước chân nặng như vậy vì một chân của ông đã bị chặt đứt hoàn toàn, phải kéo lê trên mặt đất.
Bên ngoài vẫn đang mưa, tiếng sấm vang vọng cả khoảng trời khiến cả tòa nhà này như bị chấn động theo, mưa to tầm tã, Ngụy Ninh nghe tiếng tí tách bên ngoài mà cứ đi tới đi lui trong phòng. Kia chắc là xác sống, người sau khi chết vì oán khí hoặc có oan khuất nên hồn phách không tán đi, dưới điều kiện đặc biệt về thời gian chết, hướng của đầu hoặc chân, … thì có khả năng trở thành xác sống.
Ngụy Ninh ngồi khoanh chân trên giường gỗ, mặc kệ tiếng mưa gió, tiếng bước chân, anh tiếp tục niệm mễ chú.
Một giờ sau, công việc của ngày hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành, Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ là phòng ở này đã rất cũ rồi, có nhiều chỗ có vấn đề, trần nhà ố vàng đóng mảng đen ngày càng nhiều, càng lớn, nước đọng trên đó tản ra mùi hôi tanh, tí tách nhỏ xuống. Nhất là ở góc tường kia có thể nhìn rõ dòng nước chảy xuống, làm ướt cả gạo, máu gà cũng tản ra tạo thành một mảng đỏ đậm ở góc phòng.
Ngụy Ninh vừa thấy liền nhảy dựng lên, hỏng rồi, vì trận pháp ngày ngăn cách âm dương với bên ngoài, không bị “Ngụy Tích” phát hiện nên anh mới an tâm niệm mễ chú, nhưng giờ bị dòng nước này phá thì có vấn đề rồi.
Hơn nữa xác sống cũng có tính công kích âm dương, trận pháp vừa vỡ, dương khí toát ra liền phiền phức.
Ngụy Ninh ủ dột nhìn nước bẩn chảy trên tường làm trôi cả gạo, lại tràn ra ngoài tạo thành một lỗ hổng, những thứ này hai hôm đổi một lần, hôm qua đã đổi rồi nên hôm nay anh không có hàng dự trữ. Ngụy Ninh nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tới gần, đã đến trước cửa.
Sau đó, tiếng gõ cửa nặng nề truyền tới.
Lưng Ngụy Ninh chảy mồ hôi lạnh, anh vội đẩy chiếc giường gỗ ra chặn cửa, rồi cả bàn, ghế cũng đẩy về phía đó.
Cửa bị va chạm mạnh mẽ, đột nhiên Ngụy Ninh nhìn thấy gương mặt đầy vết tàn nhang của ông lão kia lóe lên sau cửa sổ, anh bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thật ra không phải không có cách nào, nhưng là Ngụy Ninh không nỡ ra tay ngoan độc, nhưng giờ anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh lấy ra khối dương mốc kia, phía trên khắc thần Chung Quỳ trấn quỷ trông rất sống động, Từ Lão Tam nói với anh nếu gặp tình huống khẩn cấp có thể đốt nó.
Chỉ là anh cảm thấy khối dương mộc này trụ hồn rất tốt, rất hữu dụng nên không muốn đốt cháy.
Ngụy Ninh lấy ra một ngọn nến trắng, đốt lên, cắm ở trên bát hương, sau đó anh đặt khối dương mộc sát vào ngọn lửa, lúc này chiếc bài vị nhỏ đang bị lá bùa bọc lại kia đột nhiên động một cái. Ngụy Ninh liếc qua một cái, ánh mắt cứ như bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào đó.
Dương mộc không phải gỗ cũng chẳng phải vàng, thật khó bắt lửa.
Ngụy Ninh giơ nó lên đốt nửa ngày cũng chỉ đốt đen được một chút viền.
Bên ngoài mưa ngày càng to, ngày càng nặng hạt.
Tiếng sấm vang ầm ầm khiến lòng người bất an, nước mưa ngấm vào, làm mặt đất đọng một mảng nước bẩn, Ngụy Ninh nhìn chỗ gạo nếp đã hoàn toàn bị ngâm trong nước, chìm chìm nổi nổi. Âm thanh từ cái xác sống kia cũng ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn cào vào cửa sổ thủy tinh khiến người nghe đau cả màng nhĩ.
Lúc này đã là chín rưỡi tối.
Dương mộc bị đốt, xung quanh cũng dần an tĩnh lại, Ngụy Ninh cũng không biết từ khi nào thì anh thôi không đốt nữa, anh nhìn bốn phía, giẫm chân vào nước, nói một câu: “Ngụy Tích, nếu đến rồi thì ra đi.”
Ngụy Ninh nhìn cái bài vị nhỏ kia bay đến giữa không trung, lá bùa sũng máu bao quanh nó rơi xuống đất, sau đó một cỗ sương mù tản ra biến thành hình dáng của “Ngụy Tích” cực nhanh.
Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, yên lặng nhìn Ngụy Ninh.
Sắc mặt Ngụy Ninh cũng khó coi, vốn nghĩ có thể lừa cậu lâu một chút không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện. Biết rồi thì cứ biết thôi, dù sao anh cũng chỉ nghĩ giấu được bao lâu thì giấu chứ chưa bao giờ nghĩ có thể giấu được từ đầu đến cuối.
“Cậu thấy rồi?” Ngụy Ninh giẫm vào nước bước về phía “Ngụy Tích”.
Trên người “Ngụy Tích” tỏa ra một thứ khí thế có thể gọi là khủng bố, cứ như thuốc nổ hạng nặng, chỉ cần chút lửa là có thể nổ bùm. Cậu nhìn mấy sợi dây thừng cùng gạo: “A Ninh, sao anh lại muốn làm thế này?”
Ngụy Ninh cười rộ lên: “Vì anh muốn cậu có thể đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ cậu không muốn sao? Không cần làm cô hồn dã quỷ nữa, không phải chịu đau khổ nữa.”
Thân thể “Ngụy Tích” động một cái, chớp mắt Ngụy Ninh nhận ra mình đã bị cậu đặt lên giường, nằm dưới thân cậu, cơ thể nặng nề lạnh lẽo của cậu khiến Ngụy Ninh nghẹn họng. “Ngụy Tích” nhẹ giọng nói: “ A Ninh, em muốn ở cùng với anh cơ, không muốn đầu thai, không muốn quên anh.”
Nói xong cậu cúi đầu, nhè nhẹ cọ vào mặt Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cảm giác được một cỗ khí lạnh chạm vào mặt mình, anh vươn tay sờ, nước hóa thành sương mù, tiêu tán trong không khí. Tay anh run lên, “Ngụy Tích” đang khóc…
Sự thật này khiến trái tim Ngụy Ninh nhịn không được bị bóp nghẹt.
Ngụy Ninh muốn vuốt tóc “Ngụy Tích” nhưng bàn tay giơ đến nửa đường lại nắm lại, thu về, lòng bàn tay bị bấm đến rỉ máu, anh kiên nhẫn nói với “Ngụy Tích”: “A Tích, anh không muốn cậu chịu khổ, cậu phải tới chỗ mà cậu nên tới. Cô hồn dã quỷ bị vướng giữa dương thế và âm thế rất khổ.”
“Ngụy Tích” dựa vào ngực anh đột nhiên cười vài tiếng, cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ngụy Ninh, khí tức thô bạo tràn ngập căn phòng: “Chẳng lẽ không phải vì anh sợ tôi nên mới muốn thoát khỏi tôi hay sao?” Vẻ mặt cậu điên cuồng, thậm chí còn có chút đáng sợ, bởi vì vẻ ngoài dễ nhìn nên biểu cảm dữ tợn này của cậu càng khiến người ta thấy sợ hãi, cậu chống tay lên người Ngụy Ninh, cúi đầu nhìn anh.
Ngụy Ninh bị khí thế của cậu ngăn chặn không thể cử động, đến hít thở cũng khó khăn, nháy mắt anh đã nghĩ rằng “Ngụy Tích” không do dự mà mang anh ra băm thây vạn khúc, nhưng cuối cùng vẫn không xảy ra cho dù “Ngụy Tích” đang bị cơn giận đốt cháy lý trí đi chăng nữa. Thậm chí nước bẩn dưới đất cứ như bị lửa giận của cậu đun sôi.
Ngụy Ninh khó khăn nói: “Không phải, không phải anh muốn thoát khỏi cậu.”
“Ngụy Tích” nhìn anh như đang suy nghĩ câu này của anh có mấy phần thật mấy phần giả.
Ngụy Ninh không thu hồi ánh mắt mà vẫn nhìn cậu.
“Ngụy Tích” nghiêng đầu: “Anh không sợ em? Vậy anh thích em sao?”
Cái này Ngụy Ninh trả lời sao mới tốt đây, anh thật không biết phải làm sao, muốn trốn không trả lời nhưng với chuyện này “Ngụy Tích” vô cùng chấp nhất, không thu được đáp án liền bám dính lấy anh hỏi. Ngụy Ninh bị cậu ép đến không cử động được, toàn thân tê dại đến nơi rồi.
“Ngụy Tích” thúc giục anh: “Anh nói cho em biết, nói cho em biết đi, có khi em sẽ nghĩ thông đấy.”
Ngụy Ninh nhìn cậu hoài nghi, mặt cậu trông sặc mùi lừa gạt, đôi mắt sâu thẳm, chớp mắt một cái cũng không chớp chỉ nhìn anh, cho dù không có hô hấp cũng không giống như đang ngừng thở, cậu đang đợi một đáp án, có lẽ đáp án kia có thể khiến cậu được giải thoát.
Anh không thể cự tuyệt sự khát vọng từ đôi mắt này, Ngụy Ninh nghĩ vậy, thế nên anh vươn tay che đi đôi mắt bướng bỉnh của “Ngụy Tích”: “Ừ, anh thích cậu.”
“Ngụy Tích” hoan hô một tiếng rồi kéo tay Ngụy Ninh xuống, bàn tay lạnh lẽo ôm lấy mặt Ngụy Ninh, một cơn mưa hôn rơi xuống mặt anh, vừa hôn vừa nói: “A Ninh, em rất vui, em vốn đang sợ là anh không thích em, nhưng giờ anh thích em rồi, sao em có thể bỏ lại người em thích cũng là người thích em được chứ.” Cậu lắc đầu thật mạnh: “Không được, như vậy không thể được, bây giờ anh là của em rồi, từ đầu đến chân, từ thân đến tâm, đều là của em, của em hết.”
Cậu vừa nói vừa hôn Ngụy Ninh, phát ra tiếng chụt chụt.
Ngụy Ninh bị kết quả này làm đơ người.
Thế này có gọi là tự chui đầu vào rọ không? Thằng nhóc này vừa rồi còn ra vẻ đáng thương, nước mắt rơm rớm, thì ra là diễn khổ nhục kế để anh nói thật, mà ai bảo anh cứ vậy cắn câu chứ?
Vì gương mặt ngây thơ kia? Biểu tình đáng thương kia? Ánh mắt buồn rầu kia?
Ngụy Ninh cáu, anh vừa trốn cái hôn của “Ngụy Tích” vừa hô to: “Ngụy Tích, cậu dừng lại cho anh.”
“Ngụy Tích” thật sự nghe lời mà dừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ vô cùng.
Ngụy Ninh nhìn cậu, bất lực nói: “Anh thích cậu cũng vô dụng, chúng ta không thể ở bên nhau, cậu có hiểu không? Anh là người, cậu là quỷ, người quỷ không chung đường, anh là đàn ông, cậu cũng là đàn ông, giới tính giống nhau, anh lớn hơn cậu, cậu nhỏ hơn anh, khác nhau quá lớn.” Nói đến đoạn sau đã là thuận miệng nói bừa.
“Ngụy Tích” có chút ngây ngốc nhìn anh: “Thì ra A Ninh vẫn luôn không chấp nhận em vì thế sao?”
Ngụy Ninh ngọ ngoạy người: “Việc này với việc anh niệm mễ chú để cậu có thể đầu thai là hai việc khác nhau, dù anh có chấp nhận cậu thì cũng vẫn muốn cậu đi đầu thai.
“Ngụy Tích” nhìn Ngụy Ninh không hiểu: “Nhưng mà em thích anh, anh cũng thích em, em là người hay quỷ thì liên quan gì? A Ninh, anh không cần lo lắng, em sẽ nghĩ cách để âm khí trên người em không làm ảnh hưởng đến anh, là người hay quỷ cũng không sao, đều là đàn ông cũng không có vấn đề gì cả, kém ba tuổi, không phải chỗ chúng ta có câu “nữ hơn ba, ôm tiền tài” đó sao, tuy rằng anh không phải phụ nữ nhưng cũng hơn kém nhau ba tuổi, em không để ý việc anh lớn hơn em đâu.”
Ngụy Ninh bị cậu mê hoặc, trực tiếp gào lên: “Anh bảo không được chính là không được, còn mẹ anh thì sao? Bà vẫn mong được bế cháu, cậu sinh con cho anh được hả?”
Lại còn không để ý việc anh lớn tuổi hơn, cậu không để ý nhưng anh để ý được không?
Chuyện này xem ra “Ngụy Tích” chưa từng nghĩ đến: “Em có thể nói chuyện với mẹ anh, bà sẽ đồng ý.”
Miệng Ngụy Ninh giật giật, mẹ của anh thật sự có thể giải quyết chuyện này sao, bị quỷ dọa thì không muốn cũng sẽ đồng ý.
Hiện tại anh hoàn toàn hiểu được thế nào là nói lý không được, nói chuyện không xong
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook