Dữ Quỷ Vi Thê
-
Quyển 1 - Chương 82: Về thôn
Đúng như “Ngụy Tích” đã nói, giờ Từ lão tam không gọi ra cái gì cả.
Ông vẫn không bỏ cuộc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thử lại một lần, thử lại một lần, không lý nào lại thế.” Nói xong ông bắt đầu khởi động trận pháp, nhưng mà vẫn không có kỳ tích xảy ra, trận pháp phát động nhưng không có quỷ hồn xuất hiện…
Từ lão tam còn định thử lại lần nữa nhưng Ngụy Ninh đứng cạnh không nhìn nổi nữa liền bước đến giật lấy mấy tấm thẻ gỗ trong tay ông: “Ông đừng thử nữa… vừa rồi “Ngụy Tích” cũng nói không nhìn thấy bất cứ tàn hồn nào ở chỗ này…”
Ngụy Ninh mới nói một nửa Từ lão tam liền nhảy dựng lên, nổi giận mà cắt ngang lời anh: “Ông đây không tin, ông đây không tin không tìm được. Vừa rồi cậu ta không tìm được quỷ hồn, giờ nói thế, có thể tin sao? Có thể tin sao? Đương nhiên không thể tin!”
Nghe ông nói vậy Ngụy Ninh cũng bực mình, anh vứt mấy tấm thẻ gỗ sang một bên: “Ông không lại dáng vẻ mình xem hiện tại trông ông như thế nào, chẳng lẽ thật sự chết ở đây ông mới chấp nhận việc không thể tìm thấy hồn phách đại đồ đệ của ông sao?”
Sắc mặt Từ lão tam trắng bệch, khóe miệng run run, cơ thể nghiêng ngả dường như sắp ngã xuống.
Cả đêm ông dùng nhiều phép thuật như vậy, vừa rồi lại liên tục khởi động “phó trận”; thể lực, tinh lực cùng pháp lực đều bị tổn hại lớn, tuổi ông cũng đã cao, nếu cứ để kệ mà làm tiếp phỏng chừng Từ lão tam sẽ chết bất đắc kỳ tử ở trong này. Thế nên mặc kệ thế nào anh cũng không thể để Từ lão tam tiếp tục làm nữa.
Từ lão tam chỉ tay về phía Ngụy Ninh, tức giận đến phát run: “Cái thằng này, cái thằng này, ai cho mi quản việc của ta, ta thích làm gì thì làm đó, sống hay chết, bất cứ giá nào…”
Ngụy Ninh nghe đến đấy cũng bị kích động: “Ông mặc kệ sống chết của bản thân vậy ai cứu nhị đồ đệ của ông đây? Thù của bọn họ ai trả? Ông ngược lại thì thoải mái rồi, môt câu bất cứ giá nào liền vứt bỏ tất cả mọi thứ.”
Ngụy Ninh cố tình nói mọi việc nghiêm trọng hơn, Từ lão tam nghe vậy ngây người một lúc, sau đó không còn nóng máu như ban nãy nữa, hai vai thõng xuống, râu mép cũng thẳng ra, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta còn việc phải làm.”
Trong lòng Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ ông vẫn u mê, may mà đã nghĩ thông.
Sau đó là một hồi rối loạn, mấy người Ngụy Ninh thu thập mọi thứ xong liền rời khỏi khu nhà xưởng bỏ hoang, Từ lão tam lấy chiếc di động Nokia cũ của mình ra gọi điện báo nguy, gọi xong liền lấy sim điện thoại bẻ rồi tùy tiện vứt ở ven đường. Còn Ngụy Ninh thì dùng điện thoại di động của mình gọi cho Phương Chí, kể lại tình hình đại khái.
Cảnh sát tới rất nhanh, không lâu sau đã xuất hiện ở cạnh khu nhà xưởng, Ngụy Ninh cùng Từ lão tam còn chưa đi xa nên nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang vọng trong không khí, chó mèo đều bị đánh thức, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng chó sủa không dứt.
Mà trong khu nhà xưởng bỏ hoang, chỉ có một con quạ màu đen tượng trưng cho điềm xấu kêu quác rồi bay lên.
Ngụy Ninh đưa Từ lão tam đến căn nhà phía Bắc ở phố Phúc Thọ, nhìn ông bước vào cửa hàng hương nến tiền giấy của Tiếu lão đầu mới xoay người về nhà.
Lúc này trời đã sắp sáng, màu trắng dần đẩy lùi màu đen, thành phố bắt đầu có vẻ huyên náo như thường nhật, đi qua bồn hoa còn ngửi thấy mùi bùn đất cùng hương hoa khiến tinh thần mệt mỏi của Ngụy Ninh phấn chấn hơn một chút.
Bên cạnh có người, như hình với bóng.
“Ngụy Tích” không ẩn thân mà đi cạnh anh, không nhanh không chậm, vẻ mặt nhàn nhã dáng tự tại, dường như sự sống chết chỉ như một gốc cỏ dại ven đường, đi qua là được, đến liếc mắt nhìn lại một cái cũng không tiếc công.
Ngụy Ninh về nhà, chẳng nói câu nào mà trèo lên giường ngủ một giấc,
Anh cảm giác mình đã ngủ một ngày một đêm, đến sáng ngày thứ hai, lúc Ngụy Ninh tỉnh lại anh nhìn thời gian ghi trên điện thoại, vẻ mặt không dám tin, đúng là phá kỷ lục, ngủ một giấc mà dài đến vậy, cho dù trước đó cả đêm không ngủ nhưng cũng không đến mức thế này chứ…
May mà đây là cuối tuần, Ngụy Ninh không sao hiểu được, anh vò tóc, leo xuống khỏi giường.
Lúc cúi đầu anh mới phát hiện có chỗ không đúng, áo ngủ mặc trên người không biết cởi ra từ khi nào, nửa người trên trần trụi, những chỗ bị mấy xác chết cào rách đều được bôi thuốc, miệng vết thương đã khép lại, còn được băng bó, cái này không nghĩ cũng biết là ai làm.
Phần lớn vết thương đều ở nửa người trên, nhưng cũng có vài cái ở nửa người dưới.
Ngụy Ninh kéo chăn ra, không ngoài dự kiến quần ngủ của anh cũng bị “Ngụy Tích” cởi ra, hai vết thương trên đùi đều được băng bó, nhưng mà khi Ngụy Ninh nhìn thấy dấu vết ở trên đùi mình mặt anh trắng bệch.
Anh không phản ứng gì mà chỉ rời giường, ra khỏi phòng ngủ, “Ngụy Tích” vẫn ở vị trí mọi hôm cậu hay ngồi, đang nghịch máy tính.
“Dậy rồi sao, đêm qua em giúp anh xử lý miệng vết thương, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Ngụy Ninh lắc lắc đầu: “Khỏe lắm.” Sáng sớm anh tỉnh dậy ngoại trừ việc ngủ quá lâu cơ thể hơi tê thì các mặt khác đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tay “Ngụy Tích” vẫn luôn gõ bàn phím không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: “Điểm tâm ở trên bàn.”
Rốt cục Ngụy Ninh cũng không nhịn được đứng phía sau trộm nhìn một chút, muốn xem rốt cuộc cậu đang làm gì, không phải là lại định làm ăn với quỷ đấy chứ? Nếu cậu vẫn làm Ngụy Ninh quyết định phải đến tìm Từ lão tam, nhốt cậu vào cờ chiêu hồn đến khi cậu thay đổi ý định mới thôi.
Không đợi Ngụy Ninh đến gần “Ngụy Tích” đã ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào Ngụy Ninh làm anh suýt chút nữa không chịu nổi, đành quay đầu sang chỗ khác. Anh gắng gượng, quyết định không lén lút mà quang minh chính đại bước tới: “Cậu không định làm ăn với quỷ tiếp đấy chứ?”
Lúc hỏi anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, quả nhiên lại là trang web kia!
Ngụy Ninh tức giận đến mức cổ họng nghẹn ứ, chỉ vào trang web kia: “Cậu lại làm tiếp!”
“Ngụy Tích” cau mày: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Ngụy Ninh cũng cau mày: “Không phải như anh nghĩ, vậy là gì?”
“Ngụy Tích” có chút không được tự nhiên mà quay đầu không nói gì, Ngụy Ninh thấy dáng vẻ của cậu không bình thường, cảm thấy kỳ quái, lại dịch vào gần một chút, nói: “Rốt cuộc là thế nào? Mau nói.” Đồng thời đánh giá trang web kia.
Trang web kia có thay đổi một chút, trước đây chỉ có một khung tin nhắn, giờ lại có thêm hai khung nữa, Ngụy Ninh nhìn chỗ hiển thị số người đang online, cư nhiên số lượng là 50, Ngụy Ninh líu lưỡi, nếu mà đi bắt quỷ thì bắt được cả đám rồi….
Lúc bọn họ nói chuyện khung chat trên màn hình lại nhảy ra vài tin nhắn mới, “Ngụy Tích” thấy, chưa giải thích với Ngụy Ninh vội mà gõ bàn phím vài cái để trả lời tin nhắn.
Làm xong “Ngụy Tích” mới kéo Ngụy Ninh qua, để anh cũng ngồi lên ghế salon. “Anh xem là biết.”
Cậu duỗi tay gõ vài ký tự, trang web đột nhiên thay đổi, nền đen biến mất, chữ viết cũng hiện ra, hơn nữa thứ hiển thị cũng không phải văn bản người sống đọc không hiểu mà là chữ phổ thông. Ngụy Ninh nhìn những dòng kia, thật ra là trao đổi thông tin bình thường. Anh vừa nhìn liền nhận ra nick của “Ngụy Tích”, thật sự quá dễ nhận, hai chữ “Ninh Tích nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên.
Trong ngực có dấu hiệu nóng lên.
“Ngụy Tích” hỏi có chuyện gì mà quỷ làm được không, đám quỷ ở dưới trả lời rất nhiệt tình, phần lớn là trêu đùa con người, làm việc cho quỷ khác, thậm chí có cái là phù phép người làm tiểu quỷ. Trong đấy chỉ có một đáp án Ngụy Ninh cảm thấy có chút gọi là bình thường là có một con quỷ nói có thể viết tiểu thuyết online, còn nói luôn cả nick viết truyện của mình. Vừa có trả lời này ngay phía dưới đã có một con quỷ nói tôi xem truyện cậu viết rồi nhé, lúc làm người không quen nhau, không ngờ thành quỷ lại có duyên gặp lại.
Ngụy Ninh nhìn mà mặt đen sì, vẻ mặt “Ngụy Tích” có chút bối rối: “Em muốn tìm việc khác làm liền đi hỏi bọn họ… nhưng mà cũng không quá quan tâm, anh đừng lo lắng, em sẽ tìm tiếp, chờ em tìm được, học được thì anh có thể thoải mái hơn một chút.”
Trong lòng Ngụy Ninh chấn động, nửa ngày vẫn không nói chuyện, qua một hồi lâu mới cười, nói với “Ngụy Tích”: “Cậu không cần như vậy, cứ như bây giờ đã là rất tốt rồi, không cần làm việc này…”
Lúc nói chuyện “Ngụy Tích” vẫn luôn nhìn anh, Ngụy Ninh nói câu kia xong thì không nói được gì nữa, trong lòng chột dạ như mình đã cái gì có lỗi với “Ngụy Tích”. Thật sự là vậy, giờ trong lòng anh đều tự âm thầm nói xin lỗi câu.
Thật xin lỗi tấm lòng của cậu, cũng… xin lỗi chính mình, nhưng mà con người sống trên đời sẽ luôn phải xin lỗi một số việc, phải xin lỗi một người, tuy gặp được nhau nhưng không thể ở bên nhau. Một lần rồi lại một lần Ngụy Ninh tự nói với mình như vậy, anh không phụ lòng cậu thì lại có lỗi với người khác, hai bên là “Ngụy Tích” và má Ngụy. Ngụy Ninh không còn sự lựa chọn khác.
“Ngụy Tích” không nói gì, cậu vươn tay vuốt ve mặt Ngụy Ninh.
Cảm giác lạnh lẽo, bàn tay lạnh như băng, Ngụy Ninh thở dài, đẩy tay cậu ra, đi về phía bàn ăn.
Lúc này Ngụy Ninh nghe thấy tin tức buổi sớm nói lại chuyện tối qua, màn hình chiếu đến khu nhà xưởng bỏ hoang kia, cỏ mọc thành bụi, cây cối rậm rạp, quạ bay tán loạn, trong thê lương có chút xơ xác tiêu điều. Phóng viên đang phỏng vấn theo bản năng hạ thấp giọng xuống, trong nhà xưởng là một mảng hỗn độn, màn hình lóe một cái lại quay về phòng thu.
“Vừa rồi chính là hiện trường vụ án, cảnh sát đã tìm thấy ba xác chết khác ở đó, giải cứu một người bị hại. Phạm nhân gây án là hai anh em, trong đó có một người đã chết, người khác đang lẩn trốn…” Người dẫn chương trình vẫn tiếp tục tỉ mỉ tường thuật lại vụ án, Ngụy Ninh không còn hứng thú nghe tiếp nữa.
Đinh Mậu Thụ giờ như chó nhà có tang, hẳn là sẽ không tiếp tục giết người, lại nói, Từ lão tam sẽ theo dõi hắn.
Trên đường về Từ lão tam có nói với Ngụy Ninh ông có cách dùng “phó trận” để phá trận pháp tại khu nhà xưởng kia, thật ra căn bản không cần “Thất sát cục”, dùng “Thất sát cục” là vì Đinh Mậu Thụ muốn theo tà đạo mà mau chóng khôi phục lại địa khí ở khu nhà xưởng ấy. Hắn ta không muốn chờ 10, 20 năm đến khi mảnh đất kia tăng giá tăng giá, cũng không muốn tốn sức đi tìm cách phá trận pháp ấy.
Ngay lúc Ngụy Ninh tắt tivi định ra ngoài đi dạo một vòng, anh phát hiện không biết từ đâu mà lại thổi tới một luồng gió âm, lạnh đến mức anh rùng mình, loại cảm giác quen thuộc này khiến anh lập tức gọi: “A Tích.”
Nhưng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ “Cốc… cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa nặng nề không giống như gõ vào cửa mà là gõ vào trái tim anh, “Ngụy Tích” đè vai Ngụy Ninh lại, lắc đầu với anh ý bảo anh không cần lo lắng, sau đó, tay cậu động nhẹ một cái cửa đã tự mở ra.
Nữ quỷ váy dài bước vào, bảy lỗ thủng trên người không ngừng chảy máu, đây chính là cô gái Chu Mai bị giết. Cô đến bàn trà, nhìn “Ngụy Tích” một cái, sau đó lấy lại bọc giấy vẫn luôn nằm ở bàn trà.
Máu loãng chảy xuống từ cánh tay cô, tích lại ở bọc giấy, cô đặt bọc giấy lại, cơ thể dần dần biến mất trong không khí. Ngụy Ninh thấy khóe mắt cô chảy xuống vài giọt huyết lệ, miệng khép mở, dường như muốn nói “Cám ơn.”
Chu Mai đi rồi chỉ để lại bọc giấy kia, vốn Ngụy Ninh muốn lập tức vứt nó đi nhưng không nén được lòng hiếu kì với vật ở bên trong bọc, thù lao của quỷ là gì vậy. Ngụy Ninh muốn biết, cuối cùng quay đầu sang nói với “Ngụy Tích”: “Ngụy Tích, bên trong là gì vậy?”
“Ngụy Tích” nhẹ nhàng nhìn anh một cái, mặt Ngụy Ninh đỏ lên, anh không dám tự mở bọc giấy ấy ra, nhưng mà nào có người bình thường nào dám mở đồ của quỷ chứ, không sợ rước họa vào thân sao? Để chuyện này cho “Ngụy Tích” làm không phải là vừa vặn sao.
Ngụy Ninh nghĩ như vậy lập tức thấy bình thường hơn.
“Ngụy Tích” mở bọc giấy kia ra, Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, cư nhiên là mấy cọc tiền, tính sơ sơ cũng đến mấy vạn. Khó trách “Ngụy Tích” muốn làm chuyện này, thì ra thù lao cao như vậy, Ngụy Ninh nghĩ thầm, nhưng là tiền của quỷ không dễ kiếm, không làm vẫn chắc hơn.
Hai người ở nhà quay ra quay vào hết buổi sáng, đến trưa Ngụy Ninh nhịn không nổi bèn gọi điện cho mấy người Yến Hoa, lâu rồi không ăn một bữa cơm, nói buổi tối gặp mặt một chút, Yến Hoa còn nói sẽ dẫn bạn gái tới.
Ngụy Ninh chế nhạo hắn: “Thằng nhóc này lại chọc vào ổ hoa đào rồi, không nhớ bài học lần trước hở.”
Ở đầu dây bên kia Yến Hoa hô: “Tao nào dám, đây là con gái của bạn của ông già nhà tao, ổng nói tao mà dám làm gì linh tinh ổng đành xin lỗi Lưu Thiến mà đánh gãy chân tao.”
Đầu dây bên này Ngụy Ninh sung sướng khi người gặp họa, hai người nói một trận rồi cúp điện thoại, tâm tình Ngụy Ninh tốt lên không ít.
Vừa cúp xong di động lại vang lên.
Ngụy Ninh không thấy tên người nên cứ vậy nghe máy, tiếp điện thoại rồi hơn nửa ngày mà bên kia không nói câu nào, Ngụy Ninh “Alo” vài tiếng đột nhiên im lặng, anh nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của phụ nữ, một giọng nói quen thuộc.
Ngụy Ninh nhìn lại di động, là Ngô Mỹ Phương gọi.
Chờ cô khóc một lúc, Ngụy Ninh hít một hơi: “Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên, đến chó ven đường cũng không thèm nhìn em đâu.”
Trước đây bọn họ thường vui đùa như vậy, Ngô Mỹ Phương nghe xong thì vừa khóc vừa cười: “Ngụy Ninh, không phải anh đang chê cười em đấy chứ.”
Ngụy Ninh nói: “Không đâu, có gì đáng cười đâu chứ.”
Ngô Mỹ Phương thì thào: “Ngụy Ninh, anh nói xem có phải do em làm chuyện có lỗi với anh nên ông trời mới bắt em chịu quả báo?”
Ngụy Ninh lập tức nói: “Đương nhiên không phải, em không làm gì có lỗi với anh cả, là anh có lỗi với em, anh không thể cho em thứ em muốn, anh biết trong lòng em cũng khổ sở…”
Ngô Mỹ Phương lại khóc rống lên: “Anh đừng an ủi em, đừng an ủi em.”
Ngụy Ninh thở dài: “Đừng khóc nữa, sau này tìm một người tốt để gả.”
Ngô Mỹ Phương thút thít nói: “Vậy còn anh, anh thì sao?”
Ngụy Ninh cười khổ, nhìn vào con quỷ ở đối diện vẫn nhìn anh chằm chằm kia: “Chúng ta không duyên phận, anh không phải một nửa của em. Tiểu Mỹ, sau này phải sống thật tốt, em nghỉ ngơi đi, anh cúp máy.”
Nói xong không đợi Ngô Mỹ Phương đáp lại mà trực tiếp cúp máy luôn, sau đó còn tắt nguồn.
Ngụy Ninh vứt di động lên bàn trà, tay chống lên trán, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Thật ra Ngô Mỹ Phương chia tay với anh là đúng, nếu cô không chia tay anh sẽ không gặp Đinh Mậu Thụ, không gặp hắn ta sẽ không phá được sự nguyền rủa của trận pháp trên người cô, như vậy cũng không được sống lâu hơn. Nhân sinh như một hồi gặp gỡ, họa phúc khôn lường, thật ra số cô có thể nói là tốt.
Lúc này Ngụy Ninh cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng đặt ở thái dương mình, không ngẩng đầu lên anh cũng biết là ai, anh nghe thấy một giọng nói như băng đá đặt dưới mặt trời: “Đừng đau lòng.”
Thật ra Ngụy Ninh không đau lòng, anh chỉ có chút cảm thán cho tình cảnh này thôi.
Nhưng mà anh cũng chẳng thương cảm lâu vì “Ngụy Tích” đột nhiên nói một câu: “Mai em phải về thôn Ngụy rồi.”
Ngụy Ninh nghe mà giật mình đứng dậy khỏi ghế salon, tay “Ngụy Tích” cũng buông ra, Ngụy Ninh nhìn chằm chằm “Ngụy Tích”, trong lòng sốt ruột không thôi, nếu vậy, anh có thể nghĩ cách thực hiện dự định kia: “Xảy ra chuyện gì vây? Phải đi bao lâu? Có, có quay lại nữa không?”
Dưới ánh nắng “Ngụy Tích” nhiễm một tầng sáng, càng trở nên xinh đẹp lại càng khiến người mê muội, cậu ngồi trên sofa, cúi đầu, nhìn Ngụy Ninh: “Anh muốn em mau chóng quay lại sao? Nếu anh muốn em sẽ mau chóng quay về, nếu anh không muốn…” Ngụy Tích tạm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu anh không muốn, em cũng sẽ sớm quay về.”
Đây không phải là lời tâm tình, nhưng lại hơn hẳn lời tâm tình.
Yết hầu Ngụy Ninh khô khốc, lời muốn nói lại không thể nói ra, hắn không thể thay mặt được: “Mày xử lý tốt chuyện này đi.” Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trắng bệch: “Cậu, không phải là lại bị mấy cái bóng ấy… “
“Ngụy Tích” rung động: “Không đâu.”.
Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở phào, nhưng mà vẫn phải bỏ thêm một câu: “Vẫn phải cẩn thận đấy.”
“Ngụy Tích” nhẹ nhàng cười, rõ ràng xung quanh âm lãnh, khí tức quỷ mị, nhưng cười một cái như có gió xuân, cậu trả lời:
“Được!”.
Ông vẫn không bỏ cuộc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thử lại một lần, thử lại một lần, không lý nào lại thế.” Nói xong ông bắt đầu khởi động trận pháp, nhưng mà vẫn không có kỳ tích xảy ra, trận pháp phát động nhưng không có quỷ hồn xuất hiện…
Từ lão tam còn định thử lại lần nữa nhưng Ngụy Ninh đứng cạnh không nhìn nổi nữa liền bước đến giật lấy mấy tấm thẻ gỗ trong tay ông: “Ông đừng thử nữa… vừa rồi “Ngụy Tích” cũng nói không nhìn thấy bất cứ tàn hồn nào ở chỗ này…”
Ngụy Ninh mới nói một nửa Từ lão tam liền nhảy dựng lên, nổi giận mà cắt ngang lời anh: “Ông đây không tin, ông đây không tin không tìm được. Vừa rồi cậu ta không tìm được quỷ hồn, giờ nói thế, có thể tin sao? Có thể tin sao? Đương nhiên không thể tin!”
Nghe ông nói vậy Ngụy Ninh cũng bực mình, anh vứt mấy tấm thẻ gỗ sang một bên: “Ông không lại dáng vẻ mình xem hiện tại trông ông như thế nào, chẳng lẽ thật sự chết ở đây ông mới chấp nhận việc không thể tìm thấy hồn phách đại đồ đệ của ông sao?”
Sắc mặt Từ lão tam trắng bệch, khóe miệng run run, cơ thể nghiêng ngả dường như sắp ngã xuống.
Cả đêm ông dùng nhiều phép thuật như vậy, vừa rồi lại liên tục khởi động “phó trận”; thể lực, tinh lực cùng pháp lực đều bị tổn hại lớn, tuổi ông cũng đã cao, nếu cứ để kệ mà làm tiếp phỏng chừng Từ lão tam sẽ chết bất đắc kỳ tử ở trong này. Thế nên mặc kệ thế nào anh cũng không thể để Từ lão tam tiếp tục làm nữa.
Từ lão tam chỉ tay về phía Ngụy Ninh, tức giận đến phát run: “Cái thằng này, cái thằng này, ai cho mi quản việc của ta, ta thích làm gì thì làm đó, sống hay chết, bất cứ giá nào…”
Ngụy Ninh nghe đến đấy cũng bị kích động: “Ông mặc kệ sống chết của bản thân vậy ai cứu nhị đồ đệ của ông đây? Thù của bọn họ ai trả? Ông ngược lại thì thoải mái rồi, môt câu bất cứ giá nào liền vứt bỏ tất cả mọi thứ.”
Ngụy Ninh cố tình nói mọi việc nghiêm trọng hơn, Từ lão tam nghe vậy ngây người một lúc, sau đó không còn nóng máu như ban nãy nữa, hai vai thõng xuống, râu mép cũng thẳng ra, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta còn việc phải làm.”
Trong lòng Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ ông vẫn u mê, may mà đã nghĩ thông.
Sau đó là một hồi rối loạn, mấy người Ngụy Ninh thu thập mọi thứ xong liền rời khỏi khu nhà xưởng bỏ hoang, Từ lão tam lấy chiếc di động Nokia cũ của mình ra gọi điện báo nguy, gọi xong liền lấy sim điện thoại bẻ rồi tùy tiện vứt ở ven đường. Còn Ngụy Ninh thì dùng điện thoại di động của mình gọi cho Phương Chí, kể lại tình hình đại khái.
Cảnh sát tới rất nhanh, không lâu sau đã xuất hiện ở cạnh khu nhà xưởng, Ngụy Ninh cùng Từ lão tam còn chưa đi xa nên nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang vọng trong không khí, chó mèo đều bị đánh thức, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng chó sủa không dứt.
Mà trong khu nhà xưởng bỏ hoang, chỉ có một con quạ màu đen tượng trưng cho điềm xấu kêu quác rồi bay lên.
Ngụy Ninh đưa Từ lão tam đến căn nhà phía Bắc ở phố Phúc Thọ, nhìn ông bước vào cửa hàng hương nến tiền giấy của Tiếu lão đầu mới xoay người về nhà.
Lúc này trời đã sắp sáng, màu trắng dần đẩy lùi màu đen, thành phố bắt đầu có vẻ huyên náo như thường nhật, đi qua bồn hoa còn ngửi thấy mùi bùn đất cùng hương hoa khiến tinh thần mệt mỏi của Ngụy Ninh phấn chấn hơn một chút.
Bên cạnh có người, như hình với bóng.
“Ngụy Tích” không ẩn thân mà đi cạnh anh, không nhanh không chậm, vẻ mặt nhàn nhã dáng tự tại, dường như sự sống chết chỉ như một gốc cỏ dại ven đường, đi qua là được, đến liếc mắt nhìn lại một cái cũng không tiếc công.
Ngụy Ninh về nhà, chẳng nói câu nào mà trèo lên giường ngủ một giấc,
Anh cảm giác mình đã ngủ một ngày một đêm, đến sáng ngày thứ hai, lúc Ngụy Ninh tỉnh lại anh nhìn thời gian ghi trên điện thoại, vẻ mặt không dám tin, đúng là phá kỷ lục, ngủ một giấc mà dài đến vậy, cho dù trước đó cả đêm không ngủ nhưng cũng không đến mức thế này chứ…
May mà đây là cuối tuần, Ngụy Ninh không sao hiểu được, anh vò tóc, leo xuống khỏi giường.
Lúc cúi đầu anh mới phát hiện có chỗ không đúng, áo ngủ mặc trên người không biết cởi ra từ khi nào, nửa người trên trần trụi, những chỗ bị mấy xác chết cào rách đều được bôi thuốc, miệng vết thương đã khép lại, còn được băng bó, cái này không nghĩ cũng biết là ai làm.
Phần lớn vết thương đều ở nửa người trên, nhưng cũng có vài cái ở nửa người dưới.
Ngụy Ninh kéo chăn ra, không ngoài dự kiến quần ngủ của anh cũng bị “Ngụy Tích” cởi ra, hai vết thương trên đùi đều được băng bó, nhưng mà khi Ngụy Ninh nhìn thấy dấu vết ở trên đùi mình mặt anh trắng bệch.
Anh không phản ứng gì mà chỉ rời giường, ra khỏi phòng ngủ, “Ngụy Tích” vẫn ở vị trí mọi hôm cậu hay ngồi, đang nghịch máy tính.
“Dậy rồi sao, đêm qua em giúp anh xử lý miệng vết thương, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Ngụy Ninh lắc lắc đầu: “Khỏe lắm.” Sáng sớm anh tỉnh dậy ngoại trừ việc ngủ quá lâu cơ thể hơi tê thì các mặt khác đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tay “Ngụy Tích” vẫn luôn gõ bàn phím không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: “Điểm tâm ở trên bàn.”
Rốt cục Ngụy Ninh cũng không nhịn được đứng phía sau trộm nhìn một chút, muốn xem rốt cuộc cậu đang làm gì, không phải là lại định làm ăn với quỷ đấy chứ? Nếu cậu vẫn làm Ngụy Ninh quyết định phải đến tìm Từ lão tam, nhốt cậu vào cờ chiêu hồn đến khi cậu thay đổi ý định mới thôi.
Không đợi Ngụy Ninh đến gần “Ngụy Tích” đã ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào Ngụy Ninh làm anh suýt chút nữa không chịu nổi, đành quay đầu sang chỗ khác. Anh gắng gượng, quyết định không lén lút mà quang minh chính đại bước tới: “Cậu không định làm ăn với quỷ tiếp đấy chứ?”
Lúc hỏi anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, quả nhiên lại là trang web kia!
Ngụy Ninh tức giận đến mức cổ họng nghẹn ứ, chỉ vào trang web kia: “Cậu lại làm tiếp!”
“Ngụy Tích” cau mày: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Ngụy Ninh cũng cau mày: “Không phải như anh nghĩ, vậy là gì?”
“Ngụy Tích” có chút không được tự nhiên mà quay đầu không nói gì, Ngụy Ninh thấy dáng vẻ của cậu không bình thường, cảm thấy kỳ quái, lại dịch vào gần một chút, nói: “Rốt cuộc là thế nào? Mau nói.” Đồng thời đánh giá trang web kia.
Trang web kia có thay đổi một chút, trước đây chỉ có một khung tin nhắn, giờ lại có thêm hai khung nữa, Ngụy Ninh nhìn chỗ hiển thị số người đang online, cư nhiên số lượng là 50, Ngụy Ninh líu lưỡi, nếu mà đi bắt quỷ thì bắt được cả đám rồi….
Lúc bọn họ nói chuyện khung chat trên màn hình lại nhảy ra vài tin nhắn mới, “Ngụy Tích” thấy, chưa giải thích với Ngụy Ninh vội mà gõ bàn phím vài cái để trả lời tin nhắn.
Làm xong “Ngụy Tích” mới kéo Ngụy Ninh qua, để anh cũng ngồi lên ghế salon. “Anh xem là biết.”
Cậu duỗi tay gõ vài ký tự, trang web đột nhiên thay đổi, nền đen biến mất, chữ viết cũng hiện ra, hơn nữa thứ hiển thị cũng không phải văn bản người sống đọc không hiểu mà là chữ phổ thông. Ngụy Ninh nhìn những dòng kia, thật ra là trao đổi thông tin bình thường. Anh vừa nhìn liền nhận ra nick của “Ngụy Tích”, thật sự quá dễ nhận, hai chữ “Ninh Tích nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên.
Trong ngực có dấu hiệu nóng lên.
“Ngụy Tích” hỏi có chuyện gì mà quỷ làm được không, đám quỷ ở dưới trả lời rất nhiệt tình, phần lớn là trêu đùa con người, làm việc cho quỷ khác, thậm chí có cái là phù phép người làm tiểu quỷ. Trong đấy chỉ có một đáp án Ngụy Ninh cảm thấy có chút gọi là bình thường là có một con quỷ nói có thể viết tiểu thuyết online, còn nói luôn cả nick viết truyện của mình. Vừa có trả lời này ngay phía dưới đã có một con quỷ nói tôi xem truyện cậu viết rồi nhé, lúc làm người không quen nhau, không ngờ thành quỷ lại có duyên gặp lại.
Ngụy Ninh nhìn mà mặt đen sì, vẻ mặt “Ngụy Tích” có chút bối rối: “Em muốn tìm việc khác làm liền đi hỏi bọn họ… nhưng mà cũng không quá quan tâm, anh đừng lo lắng, em sẽ tìm tiếp, chờ em tìm được, học được thì anh có thể thoải mái hơn một chút.”
Trong lòng Ngụy Ninh chấn động, nửa ngày vẫn không nói chuyện, qua một hồi lâu mới cười, nói với “Ngụy Tích”: “Cậu không cần như vậy, cứ như bây giờ đã là rất tốt rồi, không cần làm việc này…”
Lúc nói chuyện “Ngụy Tích” vẫn luôn nhìn anh, Ngụy Ninh nói câu kia xong thì không nói được gì nữa, trong lòng chột dạ như mình đã cái gì có lỗi với “Ngụy Tích”. Thật sự là vậy, giờ trong lòng anh đều tự âm thầm nói xin lỗi câu.
Thật xin lỗi tấm lòng của cậu, cũng… xin lỗi chính mình, nhưng mà con người sống trên đời sẽ luôn phải xin lỗi một số việc, phải xin lỗi một người, tuy gặp được nhau nhưng không thể ở bên nhau. Một lần rồi lại một lần Ngụy Ninh tự nói với mình như vậy, anh không phụ lòng cậu thì lại có lỗi với người khác, hai bên là “Ngụy Tích” và má Ngụy. Ngụy Ninh không còn sự lựa chọn khác.
“Ngụy Tích” không nói gì, cậu vươn tay vuốt ve mặt Ngụy Ninh.
Cảm giác lạnh lẽo, bàn tay lạnh như băng, Ngụy Ninh thở dài, đẩy tay cậu ra, đi về phía bàn ăn.
Lúc này Ngụy Ninh nghe thấy tin tức buổi sớm nói lại chuyện tối qua, màn hình chiếu đến khu nhà xưởng bỏ hoang kia, cỏ mọc thành bụi, cây cối rậm rạp, quạ bay tán loạn, trong thê lương có chút xơ xác tiêu điều. Phóng viên đang phỏng vấn theo bản năng hạ thấp giọng xuống, trong nhà xưởng là một mảng hỗn độn, màn hình lóe một cái lại quay về phòng thu.
“Vừa rồi chính là hiện trường vụ án, cảnh sát đã tìm thấy ba xác chết khác ở đó, giải cứu một người bị hại. Phạm nhân gây án là hai anh em, trong đó có một người đã chết, người khác đang lẩn trốn…” Người dẫn chương trình vẫn tiếp tục tỉ mỉ tường thuật lại vụ án, Ngụy Ninh không còn hứng thú nghe tiếp nữa.
Đinh Mậu Thụ giờ như chó nhà có tang, hẳn là sẽ không tiếp tục giết người, lại nói, Từ lão tam sẽ theo dõi hắn.
Trên đường về Từ lão tam có nói với Ngụy Ninh ông có cách dùng “phó trận” để phá trận pháp tại khu nhà xưởng kia, thật ra căn bản không cần “Thất sát cục”, dùng “Thất sát cục” là vì Đinh Mậu Thụ muốn theo tà đạo mà mau chóng khôi phục lại địa khí ở khu nhà xưởng ấy. Hắn ta không muốn chờ 10, 20 năm đến khi mảnh đất kia tăng giá tăng giá, cũng không muốn tốn sức đi tìm cách phá trận pháp ấy.
Ngay lúc Ngụy Ninh tắt tivi định ra ngoài đi dạo một vòng, anh phát hiện không biết từ đâu mà lại thổi tới một luồng gió âm, lạnh đến mức anh rùng mình, loại cảm giác quen thuộc này khiến anh lập tức gọi: “A Tích.”
Nhưng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ “Cốc… cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa nặng nề không giống như gõ vào cửa mà là gõ vào trái tim anh, “Ngụy Tích” đè vai Ngụy Ninh lại, lắc đầu với anh ý bảo anh không cần lo lắng, sau đó, tay cậu động nhẹ một cái cửa đã tự mở ra.
Nữ quỷ váy dài bước vào, bảy lỗ thủng trên người không ngừng chảy máu, đây chính là cô gái Chu Mai bị giết. Cô đến bàn trà, nhìn “Ngụy Tích” một cái, sau đó lấy lại bọc giấy vẫn luôn nằm ở bàn trà.
Máu loãng chảy xuống từ cánh tay cô, tích lại ở bọc giấy, cô đặt bọc giấy lại, cơ thể dần dần biến mất trong không khí. Ngụy Ninh thấy khóe mắt cô chảy xuống vài giọt huyết lệ, miệng khép mở, dường như muốn nói “Cám ơn.”
Chu Mai đi rồi chỉ để lại bọc giấy kia, vốn Ngụy Ninh muốn lập tức vứt nó đi nhưng không nén được lòng hiếu kì với vật ở bên trong bọc, thù lao của quỷ là gì vậy. Ngụy Ninh muốn biết, cuối cùng quay đầu sang nói với “Ngụy Tích”: “Ngụy Tích, bên trong là gì vậy?”
“Ngụy Tích” nhẹ nhàng nhìn anh một cái, mặt Ngụy Ninh đỏ lên, anh không dám tự mở bọc giấy ấy ra, nhưng mà nào có người bình thường nào dám mở đồ của quỷ chứ, không sợ rước họa vào thân sao? Để chuyện này cho “Ngụy Tích” làm không phải là vừa vặn sao.
Ngụy Ninh nghĩ như vậy lập tức thấy bình thường hơn.
“Ngụy Tích” mở bọc giấy kia ra, Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, cư nhiên là mấy cọc tiền, tính sơ sơ cũng đến mấy vạn. Khó trách “Ngụy Tích” muốn làm chuyện này, thì ra thù lao cao như vậy, Ngụy Ninh nghĩ thầm, nhưng là tiền của quỷ không dễ kiếm, không làm vẫn chắc hơn.
Hai người ở nhà quay ra quay vào hết buổi sáng, đến trưa Ngụy Ninh nhịn không nổi bèn gọi điện cho mấy người Yến Hoa, lâu rồi không ăn một bữa cơm, nói buổi tối gặp mặt một chút, Yến Hoa còn nói sẽ dẫn bạn gái tới.
Ngụy Ninh chế nhạo hắn: “Thằng nhóc này lại chọc vào ổ hoa đào rồi, không nhớ bài học lần trước hở.”
Ở đầu dây bên kia Yến Hoa hô: “Tao nào dám, đây là con gái của bạn của ông già nhà tao, ổng nói tao mà dám làm gì linh tinh ổng đành xin lỗi Lưu Thiến mà đánh gãy chân tao.”
Đầu dây bên này Ngụy Ninh sung sướng khi người gặp họa, hai người nói một trận rồi cúp điện thoại, tâm tình Ngụy Ninh tốt lên không ít.
Vừa cúp xong di động lại vang lên.
Ngụy Ninh không thấy tên người nên cứ vậy nghe máy, tiếp điện thoại rồi hơn nửa ngày mà bên kia không nói câu nào, Ngụy Ninh “Alo” vài tiếng đột nhiên im lặng, anh nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của phụ nữ, một giọng nói quen thuộc.
Ngụy Ninh nhìn lại di động, là Ngô Mỹ Phương gọi.
Chờ cô khóc một lúc, Ngụy Ninh hít một hơi: “Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên, đến chó ven đường cũng không thèm nhìn em đâu.”
Trước đây bọn họ thường vui đùa như vậy, Ngô Mỹ Phương nghe xong thì vừa khóc vừa cười: “Ngụy Ninh, không phải anh đang chê cười em đấy chứ.”
Ngụy Ninh nói: “Không đâu, có gì đáng cười đâu chứ.”
Ngô Mỹ Phương thì thào: “Ngụy Ninh, anh nói xem có phải do em làm chuyện có lỗi với anh nên ông trời mới bắt em chịu quả báo?”
Ngụy Ninh lập tức nói: “Đương nhiên không phải, em không làm gì có lỗi với anh cả, là anh có lỗi với em, anh không thể cho em thứ em muốn, anh biết trong lòng em cũng khổ sở…”
Ngô Mỹ Phương lại khóc rống lên: “Anh đừng an ủi em, đừng an ủi em.”
Ngụy Ninh thở dài: “Đừng khóc nữa, sau này tìm một người tốt để gả.”
Ngô Mỹ Phương thút thít nói: “Vậy còn anh, anh thì sao?”
Ngụy Ninh cười khổ, nhìn vào con quỷ ở đối diện vẫn nhìn anh chằm chằm kia: “Chúng ta không duyên phận, anh không phải một nửa của em. Tiểu Mỹ, sau này phải sống thật tốt, em nghỉ ngơi đi, anh cúp máy.”
Nói xong không đợi Ngô Mỹ Phương đáp lại mà trực tiếp cúp máy luôn, sau đó còn tắt nguồn.
Ngụy Ninh vứt di động lên bàn trà, tay chống lên trán, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Thật ra Ngô Mỹ Phương chia tay với anh là đúng, nếu cô không chia tay anh sẽ không gặp Đinh Mậu Thụ, không gặp hắn ta sẽ không phá được sự nguyền rủa của trận pháp trên người cô, như vậy cũng không được sống lâu hơn. Nhân sinh như một hồi gặp gỡ, họa phúc khôn lường, thật ra số cô có thể nói là tốt.
Lúc này Ngụy Ninh cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng đặt ở thái dương mình, không ngẩng đầu lên anh cũng biết là ai, anh nghe thấy một giọng nói như băng đá đặt dưới mặt trời: “Đừng đau lòng.”
Thật ra Ngụy Ninh không đau lòng, anh chỉ có chút cảm thán cho tình cảnh này thôi.
Nhưng mà anh cũng chẳng thương cảm lâu vì “Ngụy Tích” đột nhiên nói một câu: “Mai em phải về thôn Ngụy rồi.”
Ngụy Ninh nghe mà giật mình đứng dậy khỏi ghế salon, tay “Ngụy Tích” cũng buông ra, Ngụy Ninh nhìn chằm chằm “Ngụy Tích”, trong lòng sốt ruột không thôi, nếu vậy, anh có thể nghĩ cách thực hiện dự định kia: “Xảy ra chuyện gì vây? Phải đi bao lâu? Có, có quay lại nữa không?”
Dưới ánh nắng “Ngụy Tích” nhiễm một tầng sáng, càng trở nên xinh đẹp lại càng khiến người mê muội, cậu ngồi trên sofa, cúi đầu, nhìn Ngụy Ninh: “Anh muốn em mau chóng quay lại sao? Nếu anh muốn em sẽ mau chóng quay về, nếu anh không muốn…” Ngụy Tích tạm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu anh không muốn, em cũng sẽ sớm quay về.”
Đây không phải là lời tâm tình, nhưng lại hơn hẳn lời tâm tình.
Yết hầu Ngụy Ninh khô khốc, lời muốn nói lại không thể nói ra, hắn không thể thay mặt được: “Mày xử lý tốt chuyện này đi.” Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trắng bệch: “Cậu, không phải là lại bị mấy cái bóng ấy… “
“Ngụy Tích” rung động: “Không đâu.”.
Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở phào, nhưng mà vẫn phải bỏ thêm một câu: “Vẫn phải cẩn thận đấy.”
“Ngụy Tích” nhẹ nhàng cười, rõ ràng xung quanh âm lãnh, khí tức quỷ mị, nhưng cười một cái như có gió xuân, cậu trả lời:
“Được!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook