Dữ Quỷ Vi Thê
Quyển 1 - Chương 28: Ngộ quỷ

Không ngờ là đồ vật bồi táng cũng có ngày xuất hiện trên tay mình, Ngụy Ninh cầm miếng ngọc lạnh như băng kia trong lòng từng đợt sợ hãi, nhưng trước mặt Ngụy tam thẩm không dám làm chuyện gì, đành phải hàm hàm hồ hồ mà bỏ vào trong túi áo.

Ngụy Ninh nghĩ đến chuyện lập đàn tràng liền nói với Ngụy tam thẩm.

Ngụy tam thẩm ngược lại không có ý kiến gì, tươi cười gật đầu, khen Ngụy Ninh hiểu biết, mới kết hôn đã biết lo nghĩ cho A Tích, lúc A Tích mất còn chưa tới 15 tuổi, theo quy củ cũ không thể lập đàn tràng, cũng không thể nằm trong quan phòng, trực tiếp liễm thi nhập quan. Năm đó lúc hạ táng bà đã sớm muốn lập đàn tràng cho A Tích, tiếc là hữu tâm vô lực, may mà hiện tại có A Ninh…

Cứ như vậy cằn nhằn lan man một hồi, Ngụy Ninh kiên nhẫn lắng nghe.

Chờ Ngụy tam thẩm nói xong, anh liền rót cho bà chén nước, sau đó nói với bà, anh có việc phải ra ngoài, đi thương lượng với người ta về việc lập đàn tràng, Ngụy tam thẩm vội buông chén xuống: “Vậy con mau đi đi, đi nhanh đi, đừng lo cho mẹ, hiện tại mẹ khá lắm, không phải lo lắng gì đâu.”

Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời đồng thời ra khỏi phòng, lúc hai người tách ra Ngụy Thời muốn Ngụy Ninh ở nhà chờ hắn tới, hắn muốn mang chút thuốc cho Ngụy Ninh, Ngụy Ninh thở dài gật gật đầu hẹn nhau như vậy.

Ngụy Ninh nhấc chân đi tới cửa nhà đã gần như ngã xuống, bắt đầu từ đêm qua đầu đã choáng váng đau nhức, cơ thể nặng trịch, càng ngày càng nghiêm trọng, anh vẫn luôn gắng chống đỡ, hiện tại chống đỡ không nổi nữa.

Cửa nhà Ngụy Ninh mở ra, má Ngụy nhìn thấy Ngụy Ninh vội chạy tới. Ngụy Ninh miễn cưỡng cười: “Mẹ…”

Má Ngụy vẻ mặt khẩn trương nhìn anh, mồ hôi chảy ròng. “Con sao vậy? A, sao mới ra ngoài một đêm liền mang dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua bạn con truyền bệnh cho con? Mẹ bảo gặp cái chuyện tẩu tà này, người có hỏa diễm thấp như con nên tránh xa một chút, để Trần Dương cùng bạn của hắn đưa người đi là được rồi, con còn không tin…”

Ngụy Ninh giật giật tay, ngắt lời má Ngụy.

Ngày hôm qua gặp chuyện không may là bạn của mình, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, thế quá không nghĩa khí rồi, nhưng lời nay anh không nói với má Ngụy được. Với má Ngụy thì cho dù có lỗi với Yến Hoa cũng cảm thấy con mình là quan trọng nhất, tấm lòng cha mẹ đều vậy, chuyện này không có gì để nói.

Má Ngụy hoang mang pha cho Ngụy Ninh chén trà đậu, từ mấy năm trước lúc Ngụy Ninh tẩu tà má Ngụy tìm phương thuốc cổ truyền ở chỗ bà đồng vu hán, nghe nói đậu tương có thể tăng chính khí, trừ tà.

Ngụy Ninh uống hai ngụm đầu liền đau nhức, cứ như có người cầm búa gõ trong đầu anh, anh ôm đầu kêu thảm thiết, lăn một vòng xuống đất trực tiếp hôn mê bất tính.

Lưu sư phụ kia nói trúng rồi, Ngụy Ninh thật sự bị bệnh.

Còn bệnh đến lợi hại, vài ngày liên tục không khá hơn, khí hư thể yếu, đau đầu nhức não nằm trên giường, vốn dĩ là muốn nhanh chóng rời khỏi thôn Ngụy giờ không thực hiện được, hiện tại Ngụy Ninh cũng không vội, không sợ hãi, anh còn có việc chưa làm xong, có rời khỏi đây cũng không an lòng.

Ngụy Ninh sợ mẹ lo lắng không dám nói thật chuyện về Ngụy Tích cho mẹ biết, mà là nói mấy ngày nay mình nằm mơ thấy Ngụy Tích ở dưới không tốt. Má Ngụy thương con trai, đau lòng nói: “Khó trách gần đây sắc mặt con không tốt, còn sinh bệnh nữa, ai, cứ nghỉ ngơi tốt đi, lập đàn tràng cũng được, miễn cho nó lại đi theo con, ai, chuyện năm đó không trách con được, sao con vẫn không quên được.”

Nhưng mà má Ngụy không nói gì, bà muốn báo trước với Ngụy thất gia một tiếng xem ông ấy có đồng ý hay không, Ngụy Ninh cảm thấy kỳ quái, chuyện này liên quan gì đến Ngụy thất gia, lập đàn tràng còn cần ông ấy đồng ý? Má Ngụy nhìn vẻ mặt cho là không đúng của Ngụy Ninh, vỗ đầu anh một chút. “Con thì biết cái gì, địa khí ở từng khu vực trong thôn Ngụy không giống nhau, không phải chỗ nào cũng có thể lập đàn tràng, đến gặp Ngụy thất gia rồi tính.”

Cũng không nghĩ tới là còn có chuyện này, Ngụy Ninh cảm thấy mình sống ở thôn Ngụy mười mấy năm coi như uổng phí, sao quá nhiều chuyện không biết, nhưng là, nghĩ lại dường như má Ngụy tận lực muốn anh cách xa mấy chuyện này, chỉ có nói chỗ nào được đi chỗ nào không được đi, còn dặn dò anh chi tiết để anh nhớ kĩ.

Đợi đến buổi chiều, má Ngụy trở về, dường như có chút cao hứng. “Ngụy thất gia không đồng ý lập đàn tràng, hiện tại thiên thời không tốt, địa khí lại đúng lúc xuất tà.”

Ngụy Ninh nghe xong trong lòng không ngừng suy nghĩ, vì sao Ngụy thất gia không đồng ý? Chẳng lẽ thật sự như bọn họ nói, địa khí ở mỗi chỗ trong thôn Ngụy không giống nhau? Nhưng là vấn đề này rất mơ hồ, thật sự có thể dùng làm chuẩn? Lại không có khoa học giải thích nữa.

Anh tính toán chính mình hết bệnh sẽ tự nói chuyện với Ngụy thất gia.

Làm việc trong thôn Ngụy, muốn làm phiền Ngụy thất gia cũng thật khó khăn.

Ngụy Ninh nằm trên giường không thể cử động, chỉ có thỉnh thoảng Ngụy Thời tới nói chuyện với anh, uống mấy chén thuốc xong Ngụy Ninh cảm thấy việc đầu trướng đau, thân thể nặng nề dường như bớt đi, xem ra bệnh đỡ hơn phần nào rồi.

Buổi tối thứ ba, anh nằm trên giường, mơ mơ màng màng như sắp ngủ. Ánh đèn trong phòng lập tức yếu dần, một lúc sau thì tắt hẳn, trong phòng một mảng tối tăm, Ngụy Ninh nghe thấy có người ở lỗ tai gọi anh. “Ngụy Ninh, đứng lên đi, đứng lên đi, theo tôi ra ngoài.”

Mắt Ngụy Ninh như bị dính keo không mở ra được, trong phòng rất lạnh, anh miễn cưỡng mở mắt thấy một người đàn ông đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn anh, Ngụy Ninh nghiêng nghiêng đầu, người đàn ông này nhìn qua có chút quen mắt.

Anh cũng không biết chính mình vì sao nghe lời người đó, dù sao hắn gọi như thế, chính mình liền ngồi dậy, đến giày cũng không đi cứ vậy bước ra khỏi cửa.

Bây giờ là buổi tối, dưới ánh sáng sao mờ nhạt, mọi vật xung quanh đều mông mông lung lung, mơ mơ hồ hồ, kiến trúc ban ngày nhìn cổ xưa ban đêm nhìn như đang giương nanh múa vuốt.

Ngụy Ninh đi theo sau người đàn ông kia, chậm rãi đi ra khỏi thôn.

Cây hòe bên đường âm u, cành cây lay động phát ra tiếng “phần phật” cứ như có cái gì đó đập vào thân cây, Ngụy Ninh đi dưới tàng cây cảm thấy càng đi càng lạnh, nhưng không biết vì sao bước chân lại càng đi càng nhẹ, cứ như muốn bay lên.

Ra khỏi thôn trang, hai người dọc theo đường cái đi về phía trước.

Người đàn ông kia đi trước dẫn đường, gương mặt hắn dưới ánh trăng không chút huyết sắc, nhìn qua cứ như đánh phấn trắng, ngũ quan ngược lại trông không tồi, hơn nửa đêm còn mặc tây trang, đeo cà vạt, nhìn thế nào cũng không thấy tự nhiên.

Ngụy Ninh cảm thấy mình không thể tiếp tục đi theo hắn, trong lòng nghĩ vậy nhưng chân không dừng lại được.

Đi đi, không biết đã đi bao lâu, đi rất xa, Ngụy Ninh cũng không biết mệt, đờ đẫn đi theo sau người đàn ông kia, đến khi người đàn ông kia rốt cục cũng dừng lại, hắn quay đầu. “Đến đây…”

Ngụy Ninh bỗng cảm thấy trên lưng một trận lạnh lẽo.

Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, bước đến gần Ngụy Ninh, đến gần rồi Ngụy Ninh mới phát hiện trên đầu người đàn ông kia có một lỗ thủng, máu tươi và não trộn lẫn vào nhau chảy ra, hơn nửa gương mặt cũng vậy.

Lúc này Ngụy Ninh hoàn toàn tỉnh lại, toàn thân anh cứng ngắc, nhịn không được liếc mắt nhìn một cái, toàn thân liền run run, chuyện gì thế này, sao anh lại đến chỗ trước đây bị tai nạn xe cộ!

Đúng lúc này, trên trời đột nhiên “rào rào” một cái đổ mưa to, nước mưa rơi trên người đến đau đớn, người đàn ông kia đứng trong mưa, mưa rơi xuống đầu hắn cùng với hỗn hợp máu tươi và não chảy xuống dưới, cứ chảy xuống như vậy, cứ chảy xuống như vậy, cứ như sọ không có đáy, não cứ từ trong hộp sọ chảy ra. Tay chân Ngụy Ninh lạnh như băng, không ngừng run rẩy, anh tẩu tà, bị quỷ dẫn đường rồi.

Lúc này lớn chuyện rồi.

Ngụy Ninh sợ đến mức hô hấp cũng cứng lại, cái gã quỷ nam này dùng tốc độ thật chậm bước tới gần anh, lúc này Ngụy Ninh mới nhìn rõ, thân thể hắn vặn vẹo, cổ lắc lư, trên ngực bụng lộ ra xương trắng bên trong, trên đó còn dính cả nội tạng — đệt, thật sự rất ghê tởm, rất khủng bố.

Miệng Ngụy Ninh phát ra tiếng kêu kì quái, ánh mắt trừng lớn, mau có người tới cứu anh! Nhưng là, mặc kệ trong lòng anh có kêu gào thế nào miệng anh vẫn cứ cứng ngắc, mở không mở nổi, tên quỷ nam kia nhích lại gần, vẻ mặt hung ác “Ô Ô” cười vươn tay ra, giữ trên cổ Ngụy Ninh —

Ngụy Ninh cảm thấy cổ mình bị một sợi dây thừng băng buộc chặt, càng ngày càng chặt, mắt thấy sắp hít thở không thông.

Lúc này, trời đang mưa to đột nhiên ngừng lại, lập tức xuất hiện vài ngôi sao lác đác trên bầu trời, một mảnh an hòa.

Từ miếng ngọc trên người Ngụy Ninh tràn ra một cố sương mù trắng xam, tên quỷ nam kia bị cỗ sương mù này dính vào cứ như đụng phải khắc tinh, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, bàn tay đang tóm lấy cổ anh dưới sự ăn mòn của sương mù cũng dần tan rã không thấy nữa.

Ngụy Ninh trừng mắt nhìn màn này, tên quỷ vừa rồi còn dữ tợn giờ kêu gào, lấy ra một cây đao chặt đứt cánh tay của chính mình, sau đó mang ánh mắt oán hận mà trừng về phía Ngụy Ninh, không nói câu nào biến mất tại chỗ.

Cuối cùng… cuối cùng cũng được cứu rồi, tên quỷ kia rời đi, vốn dĩ cơ thể không thể động đậy cũng khôi phục lại được, chân Ngụy Ninh mềm nhũn, lảo đảo một bên sắp ngã, nhưng có một luồng khí lạnh ngay lập tức đỡ lấy anh.

Bên tai truyền đến một tiếng thở dài. “Aiiii—-“

Cơ thể Ngụy Ninh mẫn cảm run lên, anh không dám quay lại nhìn, “thứ kia” ở ngay phía sau anh, ôm lấy anh, ban đêm nhiệt độ thấp, mặt đất hơi ẩm.

Như vậy không được, Ngụy Ninh ý thức được điểm này, không thể để “cậu” hiểu lầm, “cậu” sẽ càng không thể siêu thoát, Ngụy Ninh nén nỗi sợ hãi trong lòng, cường chống đỡ cơ thể suy yếu muốn thoát ra khỏi gông cùm của “cậu”.

Nhưng mà anh càng giãy dụa, gông cùm trên người lại càng chặt, “thứ đó” ở phía sau rõ ràng không định buông anh ra, môi Ngụy Ninh xanh trắng, theo bản năng mà dùng khuỷu tay huých ra sau, anh cho là mình sẽ đụng vào không khí, dù sao “thứ kia” cũng vô hình vô trạng, nhiều lắm cũng chỉ là một chút sương mù.

Nhưng mà, lúc này đây anh lại như đụng phải thứ gì đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương