Dự Phòng
Chương 14


Cháo nấu có hơi đặc.

Nguyên Gia Dật đổ thêm nước vào rồi lấy cái muỗng khuấy đều, cậu nhớ lại những lời mà Thịnh Giang Hà đã nói.

"Người nhà Bạc gia từ đầu đến cuối đều nghĩ rằng người đã hiến tủy cho Bạc lão phu nhân là Lan Lan, cho nên năm đó họ đã sẵn sàng chia cho Thịnh gia chúng ta 2% cổ phần của Bạc thị, còn nói sau khi hai đứa nhỏ trưởng thành, nếu có tình cảm với nhau thì có thể kết hôn"
Là một người cha, khi đối mặt với chuyện chung thân đại sự của con trai mình, Thịnh Giang Hà không còn quá cáu kỉnh hung dữ, ông ta bình tĩnh thản nhiên hơn mà kể lại chuyện cũ cho Nguyên Gia Dật nghe.

Nhưng ông ta không giải thích vì sao rõ ràng người đã hiến tủy chính là Nguyên Gia Dật, kết quả người nhà Bạc gia từ đầu đến cuối lại cảm kích Thịnh Lan, người chẳng làm gì cả.

Nguyên Gia Dật không giỏi tranh luận, cũng không muốn tranh luận với ông ta, cậu chỉ quỳ trên mặt đất im lặng lắng nghe.

Dù sao cậu cũng không nghĩ đến chuyện nhận bất cứ thứ gì từ Bạc gia cả.

Có thể cứu người là được rồi.

Ai cứu, cứu ai, sau khi cứu xong sẽ nhận được gì.

Tất cả cậu đều không quan tâm.

Thịnh Giang Hà rất hài lòng đối với sự ngoan ngoãn nghe lời của Nguyên Gia Dật.

"Con tiếp tục học theo dáng vẻ của anh trai, dỗ cho Bạc lão phu nhân được vui vẻ" Thịnh Giang Hà xoa xoa phần tóc mái rối bù của Nguyên Gia Dật, lại vỗ vai cậu như một người cha hiền từ, hứa hẹn với cậu rằng "Chờ lần sau con trở về, ta sẽ cho con được gặp mẹ con"
Nghe thấy những lời này, lúc này nhịp tim Nguyên Gia Dật mới đập như người bình thường, cậu ngẩng đầu lên, hai mắt như có nước "Có thật không Thịnh tiên sinh?"
Muỗng bằng kim loại có tính dẫn nhiệt cao, Nguyên Gia Dật bị nóng làm cho giật mình sực tỉnh quay trở lại với thực tại.

Cậu thổi qua loa ngón trỏ bị nóng, trong mắt tràn đầy vui sướng.


Sau khi ăn sạch hết cháo ở trong nồi, Nguyên Gia Dật căng bụng no nê trở về phòng phủ, sau khi rửa mặt thì dán lại miệng vết thương một lần nữa, sau đó ôm Gạo Nếp chơi đùa với nó một lúc, cho nó ăn chút đồ ăn nhẹ.

Vẫn không kìm nén được niềm vui sướng trong lòng, cậu liền ngồi vào bàn viết tiếp luận văn mấy ngàn chữ.

Vết thương sau lưng bị quần áo trên người cọ xát liên tục, vừa đau vừa ngứa, cậu cũng không quan tâm lắm, đã quen phải chịu đựng chuyện này từ lâu, bây giờ so với ngày xưa đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, hai mắt Nguyên Gia Dật dần dần mờ đi, cổ họng cũng đau rát dữ dội, thân thể càng lúc càng lạnh lẽo.

Cậu đóng máy tính lại, ôm chăn cuộn tròn trong góc giường, đầu óc choáng váng mà ngủ thiếp đi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cậu bị ai đó lay mạnh tỉnh dậy, lúc mờ mịt mở mắt nhìn qua thì phát hiện Bạc Thận Ngôn đang đứng ở bên mép giường cúi đầu nhìn cậu.

"........Bạc tiên sinh?"
Nguyên Gia Dật giật mình hoảng hốt, giọng nói bị nghẹn đi, nhất thời có chút ngượng ngùng, vì phép lịch sự nên cậu chỉ có thể chật vật cố gượng dậy từ trên giường.

".......Răng của tôi nhức quá" Thanh âm của Bạc Thận Ngôn phát ra khàn khàn giống như cậu, có vẻ như hơi thấy ngượng, hắn gãi gãi hầu kết, lại nói "Tôi vào đây định nhờ cậu tìm giúp tôi ít thuốc, lại phát hiện ra cậu hình như cũng phát sốt rồi"
"A?"
Nghe hắn nói như vậy, Nguyên Gia Dật mới nhớ ra mà sờ sờ lên trán mình, quả nhiên là nhiệt độ có hơi cao.

Có điều sức khỏe của ông chủ quan trọng hơn cả, nếu Bạc Thận Ngôn có xảy ra việc gì thì bản thân cậu sẽ không có tiền để chữa bệnh cho mẹ.

Nguyên Gia Dật khoác áo khoác vào, bước chân loạng choạng muốn đi đến nhà bếp đun nước và lấy thuốc cho ông chủ, không ngờ cậu đã đánh giá cao sức khỏe của mình quá rồi, mới đi được vài bước đã chúi đầu ngã xuống thảm trên mặt đất.

Sau khi bò dậy mới phát hiện ra Bạc Thận Ngôn đã mặc vào một chiếc áo khoác lông dày dài đến quá gối, trong tay hắn còn cầm một cái áo khoác khác, cánh tay thon dài duỗi về phía cậu.

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện"
Sắc mặt Bạc Thận Ngôn đỏ bừng, vẻ mặt rõ ràng đang bị bệnh, bên má hơi sưng lên, ánh mắt cũng rất mệt mỏi.


Nguyên Gia Dật nghe không rõ hắn nói cái gì, cứ tưởng hắn bảo mình dìu hắn, lập tức chân chó đi đến đỡ lấy tay ông chủ "Bạc tiên sinh, để tôi thay đồ rồi đưa ngài đi, có hơi....hắt xì.....lạnh."
"Cái này cho cậu"
Trong tay bị nhét vào một cái áo khoác nặng trĩu, Nguyên Gia Dật ôm lấy áo khoác, thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên nhìn hắn "Cho tôi?"
Bạc Thận Ngôn hiện tại rất khó chịu, hơn nữa bản thân hắn có thói quen chưa từng lặp lại một câu nói nhiều lần, thế nên không trả lời cậu, chỉ mang giày vào rồi đi xuống gara tầng hầm.

Mấy ngày nay quá bận rộn nên Nguyên Gia Dật hoàn toàn không có thời gian để đến trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo mùa đông, bây giờ tự nhiên không đâu lại có được một cái áo khoác lông vũ, với cậu mà nói đúng là một chuyện quá tốt, vừa tiết kiệm được thời gian lại đỡ tốn tiền.

Mặc vào cái áo khoác mới ấm áp, cậu đi đến trước gương xoay xoay một vòng, đồ của người có tiền mua quả nhiên là không chê vào đâu được, đường may tỉ mỉ gọn gàng nhưng vẫn cực kỳ đẹp đẽ, Nguyên Gia Dật thậm chí còn cảm thấy khi mặc vào trông bản thân mi thanh mục tú thêm vài phần.

Chỉ là có hơi dài một chút.

Nguyên Gia Dật túm lấy vạt áo khoác lông vũ, theo chiếc cầu thang xoắn ốc mà đi xuống tầng hầm, nhìn thấy Bạc Thận Ngôn đang ngồi ở ghế lái khởi động xe, trong lòng cuống quýt, vội vàng nhanh chóng chạy về phía hắn.

".........Ha, Bạc tiên sinh" Nguyên Gia Dật thở hổn hà hổn hển mà lên xe ngồi ở ghế phó lái, vẻ mặt lo lắng khuyên bảo hắn "Để tôi lái xe cho, trông ngài hình như không được khỏe lắm"
Bạc Thận Ngôn cúi đầu xem điện thoại, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì cả.

"Bạc tiên sinh, hay là để tôi...." Nguyên Gia Dật cho rằng cơn sốt đã làm ảnh hưởng tới thính giác của Bạc Thận Ngôn, nghĩ thầm không ổn rồi, cậu đặt tay lên cửa, động tác xoay người như đang chuẩn bị xuống xe, trong miệng lẩm bẩm "Xong rồi, anh ấy bị điếc....."
"Không điếc" Bạc Thận Ngôn ho khan một tiếng "Cậu bị nặng hơn tôi, thắt chặt dây an toàn đi"
Nguyên Gia Dật chột dạ, chỉ có thể ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, dựa vào ghế bọc da thật ngồi yên một chỗ.

"Đi đến bệnh viện nhân dân thành....."
Bạc Thận Ngôn đang khàn giọng nói với hệ thống điều khiển xe tự động bằng giọng nói, vẫn còn chưa nói hết câu thì đã bị Nguyên Gia Dật nhanh chóng vươn người sang ngắt lời "Không không không, đến bệnh viện gần nhất đi"
Cả người cậu trai bọc mình trong áo khoác lông vũ màu đen to dày, hai bên má ửng đỏ, có lẽ bởi vì lúc nãy chạy từ trên lầu xuống quá gấp gáp, hoặc cũng do cơn sốt bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.

Nhất định đang rất nóng.


Nghĩ rồi, Bạc Thận Ngôn thật sự giơ tay lên sờ vào vầng trán đầy đặn xinh đẹp trước mặt.

Nhiệt độ nóng bỏng như muốn châm chích đầu ngón của Bạc Thận Ngôn, đầu tiên hắn rụt lại một chút, sau đó lại phủ những ngón tay lạnh lẽo của mình lên trên.

Hai người đều bị sốt cả, cứ như vậy sưởi ấm cho nhau....cũng tốt.

Nguyên Gia Dật bị động tác đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, đột nhiên, đầu rụt vào bên trong mũ áo khoác lông vũ giống như một con rùa bị chấn kinh, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạc Thận Ngôn.

Không ngờ lại phải đối mặt với ánh mắt bất mãn của chủ nhân bàn tay, cậu lại ngoan ngoãn ló đầu ra ngoài, duỗi dài cỗ, vầng trán nóng hổi lại dán vào lòng bàn tay vẫn giữ nguyên của Bạc Thận Ngôn.

Tay của người nhà giàu ấm một cách lạ thường.

May sao, nhiệt độ trên trán trong tay giảm đi một chút, sắc mặt Bạc Thận Ngôn có vẻ nguôi bớt, giống như vô tình mà thu hồi tay về, cho vào trong túi, cọ xát đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng ấm, thuận tiện lấy điện thoại di động ra, lặp lại với hệ thống điều khiển "Đi đến bệnh viện nhân dân thành phố"
"............."
Nguyên Gia Dật mím môi, xoắn xuýt không thôi, nhưng không dám mở miệng ngăn cản, ngón tay ở trong túi quần lẳng lặng rút ra một cái khẩu trang mà cậu đã lấy trong túi trước khi ra khỏi phòng.

Hành động tùy theo hoàn cảnh.

Bạc Thận Ngôn lái xe rất ổn định, lúc vượt qua gờ giảm tốc (cái thanh chặn ở dưới đất màu vàng đen ấy), Nguyên Gia Dật đang nhắm mắt nghỉ ngơi thậm chí cũng không hề phát hiện ra, cậu vẫn ngủ rất ngon lành.

Phòng cấp cứu.

Lấy số xong, Nguyên Gia Dật ân cần hầu hạ Bạc Thận Ngôn ngồi xuống một chỗ, sau đó bản thân chọn một vị trí trong góc rồi thả mình ở đó chờ truyền dịch.

Chẳng ngờ Bạc Thận Ngôn lại sải chân dài đi đến, vẻ mặt bất mãn "Ngồi chung với tôi khiến cậu thấy mất mặt lắm à?"
"..........Không có"
Trước phản ứng thái quá của hắn, Nguyên Gia Dật không nói được lời nào, cậu nuốt lời giải thích xuống cổ họng, lặng lẽ cúi đầu giả chết.

Suy nghĩ của người có tiền đúng là thay đổi thất thường.

Chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi đi vào trong mạch máu, nhiệt độ cao trong thân thể Nguyên Gia Dật dần được giảm xuống.


Tâm trạng cũng trở nên thoải mái nhàn hạ mà ngó đông ngó tây.

Hôm nay cậu ăn mặc sang trọng như vậy, chắc là đồng nghiệp ở khoa cấp cứu không nhận ra đâu nhỉ?
Khuôn mặt Nguyên Gia Dật đằng sau lớp khẩu trang lộ ra nụ cười mỉm đắc ý, vừa đang định nhắm mắt thư giãn thì nghe thấy ở phía trước truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Ai cha, lão Nguyên" Có lẽ là Tống Dương đang đến đây để hội chẩn, trên tay anh ta cầm một chuỗi dài những vỏ chai truyền dịch rỗng, bước nhanh đến đây, cười ha ha vỗ lên vai Nguyên Gia Dật "Sao nửa đêm rồi mà cậu lại ở đây vậy?"
Sự xuất hiện đột ngột của Tống Dương làm cho Nguyên Gia Dật sợ hết cả hồn, cậu giật bắn mình ở tại chỗ ngồi, mặc kệ cả vết thương đang tụ máu ở trên lưng bị anh ta vỗ vào, cậu đưa bình truyền dịch của mình lên cho Tống Dương xem, đồng thời dịch chuyển người sang ghế dựa gần cửa nhất, ý muốn ngăn chặn Bạc Thận Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía sau cậu khỏi tầm mắt của Tống Dương.

"Đó là bạn của cậu à?" Tống Dương thấp hơn Nguyên Gia Dật một chút, anh ta tò mò nhón chân lên để nhìn xem Bạc Thận Ngôn thoạt trông khí chất bất phàm đang dựa vào ghế, lại để ý tới trang phục trên người Nguyên Gia Dật "Ái chà, đúng là bạn của cậu rồi, hai người mặc đồ y chang nhau này"
Cuối cùng lại chêm thêm một câu nữa "Ha ha, cậu thấp hơn người kia, áo của cậu sắp chạm đất rồi này"
Nguyên Gia Dật có chút nghẹn, cậu không rảnh để nghe lời nhận xét tào lao của Tống Dương, chỉ nghĩ đủ mọi cách làm sao để anh ta không nhìn thấy được mặt của Bạc Thận Ngôn, cậu lấy lại chuỗi bình truyền dịch vỏ rỗng treo lên thanh giá ở bên cạnh, đưa tay giữ chặt tay của Tống Dương đang muốn tiến lên chào hỏi Bạc Thận Ngôn, ra vẻ thần bí nói nhỏ với anh ta "Người đó là một người anh họ lớn của tôi, anh ấy rất nóng tính, từng chém nhau với người ta nên trên bụng anh ấy có một cái vết sẹo rất lớn, cậu tuyệt đối đừng đụng đến anh ấy"
Bạc Thận Ngôn ở phía sau ngủ có vẻ không được thoải mái, khẽ động đậy cẳng chân làm chiếc chìa khóa xe Rolls-Royce rơi xuống đất.

Hai mắt Tống Dương sáng rực lên, nuốt nước bọt hệt như một con chó đang chết đói.

"Người anh trai này của cậu còn thiếu em trai nuôi không? Hay để tôi đi theo anh ta chém lộn phụ cho được không?"
"Không thiếu không thiếu, anh ấy có tôi là đủ rồi, cậu mau đi đi mà"
Nguyên Gia Dật sợ Tống Dương có hành động gì lỗ mãng, liền đỡ lấy bình truyền dịch của mình đi đến ngồi trở lại bên cạnh Bạc Thận Ngôn che chắn cho hắn, hai ngón tay đút vào trong túi rút ra cái khẩu trang, phối hợp với cái tay đang truyền dịch cẩn thận đeo dây khẩu trang vào hai bên tai người đàn ông đang ngủ say, che mắt hắn lại.

Cúi người nhặt chìa khóa xe lên, vừa mới thẳng lưng dậy, Nguyên Gia Dật liếc mắt một cái thì thấy Bạc Thận Ngôn đã kéo khẩu trang xuống, ánh mắt lãnh đạm chăm chú nhìn cậu.

"Tại sao lại che mắt tôi lại?"
Nguyên Gia Dật không nói nên lời, cậu không thể nói với hắn là cậu cố tình được.

Với lại, che mắt....cũng có gì đâu.

Ở trên mạng khi đăng hình các nghi phạm, không phải họ cũng đều che mắt sao.

Sắc mặt Bạc Thận Ngôn rất không tốt, một nửa mặt sưng lên, nhìn cậu.

"Tôi rất dễ chém người phải không, em trai họ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương