Dư Niên Thường An Tuế
C13: Chương 13

13.

An Tuế nằm trên giường khó chịu gọi, "Anh ơi, anh ơi."

Toàn thân mệt mỏi nóng ran, Tiểu Hạ từ ngoài cửa nghe thấy tiếng động nhảy lên giường, bàn chân trái phải bước đi, thè lưỡi liếm mặt cô.

An Tuế nghiêng đầu qua, tay vuốt ve nó, "Tiểu Hạ, gọi anh đi."

Tiểu Hạ chạy nhanh đến bên Dư Niên, cắn ống quần anh, lôi kéo bắt anh đi theo.

An Tuế đã bắt đầu ho khan, viêm họng, nuốt nước miếng đau nhói.

Đột nhiên nhớ đến Bảo Quyên, Bảo Quyên cổ tôi đau quá -ω-)

Dư Niên theo Tiểu Hạ ngồi xuống mép giường, dùng tay sờ trán nóng hừng hực của cô.

Anh đứng dậy lấy ly nước ấm cho cô uống, giúp cô mặc quần áo đưa đi bệnh viện.


Tuyết ven đường đã được dọn sạch, nhưng sợ trơn trượt nên Dư Niên chỉ có thể lái chậm rãi.

Kim chích vào mu bàn tay An Tuế, cho uống thuốc hạ sốt, người cô mềm nhũn nằm trên giường bệnh, chén cháo thịt béo đặt lên cô chẳng ăn được miếng nào.

Dư Niên ra ngoài lấy vài túi nước nóng, bây giờ đang gấp gọn đặt trong lòng bàn tay cô bị chích kim của cô.

Thật ra không trách được Dư Niên, An Tuế thường bị cảm lạnh đột ngột mỗi khi thay đổi mùa, nhưng anh mỗi lần đều tự trách bản thân, tại sao không chu đáo hơn chút, phòng ngừa hơn chút.

Trong vòng một tiếng Dư Niên nhìn chằm chằm vào dịch truyền thay bình mới cho cô, An Tuế một lần nữa mở mắt ra, giờ ăn trưa đã qua.

"Anh ơi, ăn cơm chưa?"

"Chưa, đợi em tỉnh lại ăn cùng."

Dư Niên đút sữa chua khoai lang tím, An Tuế ăn từng miếng nhỏ.

Ăn uống khi bị cảm thật sự kém ngon miệng (/_) oán giống lớn

Ăn được một chút, An Tuế chán bèn lấy điện thoại chơi, Dư Niên ra ngoài vội vàng nên chỉ có điện thoại của anh trong túi, nhưng không sao, tất cả phim hoạt hình Chú bé Con giỏi đều được tải trong album ảnh của anh.

Thật sự rất rất thích Chú bé Con giỏi á (?)

Mãi sau khi truyền xong 3 chai nước mới thu dọn về nhà.

Dừng xe xuống, liền thấy tuyết trước cửa nhà đang cử động, An Tuế mở to mắt phát hiện là Tiểu Thu, "Tiểu Thu mày ngu thật đấy, cắn cái gì mà ăn tuyết."

Dư Niên nhớ ra điều gì đó, sau lưng hơi nhếch mép cười.


"Cười cái gì đấy?"

"Hồi nhỏ cũng không biết là thằng ngu nào, đổ tuyết vào cốc nói chờ tan ra sẽ mang đi uống ở trường."

Dư Niên nhướn mày, bóp má phồng lên của An Tuế xuống.

Làm nhiều chuyện ngu ngốc lắm, lá cây trên cây to đóng băng, cũng bị cô nhổ xuống, cắn lụp cụp, cuối cùng bị Dư Niên lấy ra.

An Tuế giơ nắm đấm lên, sức đe dọa rất nhỏ, "Nhanh quên đi, không thì đấm cho mất trí nhớ đấy."

Bên cạnh, Dư Niên cọ cọ mặt cô, "Vâng ạ."

An Tuế kéo Tiểu Thu vào phòng, để nó chạy lung tung, không lâu nó cắn dây cổ Tiểu Đông, kéo nó chạy vòng quanh phòng khách.

"Chạy thế này, Tiểu Đông sẽ khó chịu đấy."

Tiểu Thu hăng hái nhìn An Tuế, có vẻ là nghe hiểu ra nên nhả miệng ra.

Tiểu Đông loạng choạng nằm bên cạnh An Tuế, được cô ôm lên người.


Nhớ lại, Tiểu Đông là con mèo nhặt về nhà gần công viên rừng.

Một năm nọ đúng ngày Quốc khánh, An Tuế nằm nhà như con sên, Hứa Tuệ Dĩnh không chịu nổi nên mua vé vui chơi cho hai người, đuổi họ đi chơi.

Trong công viên rừng, Dư Niên xuống xe trước đi vài bước, An Tuế đang uống nước trên xe làm ướt áo phải thay đồ.

Khi cô nhìn thấy bóng dáng Dư Niên, một mình cô đơn đứng đó, trước dãy núi trầm mặc dường như càng thêm mong manh, chỉ có An Tuế xuất hiện anh mới hơi có biểu cảm, bây giờ sắc mặt ủ rũ.

An Tuế không khỏi mất tập trung, Dư Niên quay đầu lại mới thấy người, An Tuế không nói hai lời chạy về phía anh, anh đứng tại chỗ cười rạng rỡ dang rộng vòng tay đón cô.

An Tuế là fluoxetine vĩnh viễn của anh.

Trên đường về, Tiểu Thu yếu ớt nằm trong bụi cỏ, tiếng kêu nhỏ xíu, không còn chút sức sống.

Được Dư Niên bế về nuôi, khỏe mạnh tươi tắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương