Dư Niệm
-
Chương 42
Editor: Thiên Vi
Dư Niệm nhìn về phía phát ra tiếng động, ánh mắt liền đối diện với Cố Tần cũng đi ra ngoài.
Cố Tần mặc một chiếc áo lông hơi có vẻ đơn bạc màu đen, ở dưới là chiếc quần màu xám hơi rộng. Cố Tần liếc mắt liền nhìn thấy Dư Niệm đang đứng ở cửa ra vào, cả gương mặt nhỏ nhắn của cô được bao bọc trong cái khăn quàng cổ màu đỏ, cái màu sắc tươi sáng kia khiến gương mặt của cô nhìn có vẻ nhỏ hơn, làn da trắng hơn, và con mắt cũng lớn hơn.
Cố Tần nhíu mày, dạo bước đi lên.
Nhìn Cố Tần dần dần đến gần mình, trong lòng Dư Niệm lộp bộp một cái, thang máy vừa vặn mở ra, cô hoả tốc vọt vào, vội vàng nhấn nút đóng cửa. Chỉ nghe phịch một tiếng, một cái chân đi đôi giày chơi bóng từ bên ngoài chen vào trong, cản trở cửa thang máy sắp khép lại.
Thở mạnh một cái thôi mà Dư Niệm cũng không dám thở, cô cắn cánh môi dưới mềm mại, cả người rụt vào trong góc, thần sắc Cố Tần vẫn tự nhiên, đứng trước người cô nhấn nút xuống tầng trệt. Thang máy chậm rãi đi xuống, tim Dư Niệm đập rất nhanh, hay tay cô để trong túi áo nắm chặt lại rồi nhanh chóng buông ra, lặp lại như thế rất nhiều lần.
Dư Niệm cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Tần, đã liên tục vài ngày cô không để ý đến anh rồi, ngày thường lúc ra ngoài cũng chọn thời điểm Cố Tần không có ở nhà, có đôi khi công việc phải về muộn cô liền trực tiếp đến chỗ Hạ Lam. Dựa theo tính tình của Cố Tần, cô dở tính tình trẻ con như vậy, có lẽ đã sớm nổi giận mới đúng, nhưng bây giờ Cố Tần lại giống như không có chuyện gì vậy, đừng nói là nổi giận, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô.
Dư Niệm mấp máy môi, đột nhiên trong lòng không biết là tư vị gì. Chẳng qua cũng tốt… Cô không hiểu phải trái già mồm cãi láo, còn giở tính tình trẻ con, Cố Tần cũng không thể nghiêm mặt tới dỗ dành…
Hốc mắt Dư Niệm lại đỏ lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng dày rộng của Cố Tần vài giây, ánh mắt lặng lẽ chìm vào trong rối loạn.
Không khí lâm vào trong yên lặng, đột nhiên một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
“Trái tim đã từng bị tổn thương còn có thể yêu ai, khi trái tim đã nếm trải qua mùi vị của đau đớn. Tình yêu anh trao cho em, đã bị chôn…”
Giọng nam thê lương và chói tai, hô hấp Dư Niệm cứng lại, hai mắt trừng to nhìn về phía Cố Tần. Cố Tần liếc nhìn cô một cái, hình như còn hừ một tiếng, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra nghe điện thoại.
“Chuột.”
Giống như là sinh bệnh, giọng nói Cố Tần hơi hơi khàn khàn, mang theo tiếng mũi nặng nề. Trái tim Dư Niệm xiết chặt lại, không khỏi đi lên phía trước một bước.
“Tam ca, tối nay là sinh nhật của huấn luyện viên, anh nhớ phải mang chị dâu tới đấy.”
“Cậu không còn chị dâu rồi.”
Chuột ở đầu dây bên kia có chút mơ màng:
“À?”
Cố Tần nói tiếp, giọng nói hàm chứ u oán nồng đậm:
“Chị dâu của cậu cô ấy không quan tâm tới tôi nữa rồi, bỏ mặc tôi…”
Bỏ mặc anh?
Chuột là kẻ miệng rộng lại không đầu óc, Cố Tần vừa nói như vậy cậu ta liền tin tưởng hoàn toàn, quay đầu nói lại cho các anh em của cậu ta, Dư Niệm lần đầu tiên được trở thành nữ chính trong kịch bản Trần Thế Mỹ*, có miệng cũng không giải thích được.
(Trần Thế Mỹ (giản thể: 陈世美; phồn thể: 陳世美, bính âm: Chén Shìmĕi) là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém)
Dư Niệm không nghe nổi nữa, đi lên vài bước, kiễng mũi chân giật lấy điện thoại trên tay của Cố Tần:
“Chuột, tôi.”
“À?”
Chuột hoàn hồn, nghe ra đây là tiếng của Dư Niệm, vội vàng hỏi:
“Chị và Tam ca của em làm sao vậy? Chị bỏ mặc anh ấy à?”
“Cậu đừng nghe anh ấy nói mò, buổi tối tôi sẽ đi qua đấy với anh ấy, không cần lo lắng.”
Nói xong, Dư Niệm cúp điện thoại.
Cô cúi đầu, lại vào phần cài đặt âm thanh trong điện thoại di động, sau đó thay đổi sang một tiếng chuông cuộc gọi đến bình thường, sau khi làm xong tất cả, Dư Niệm lạnh mặt ném điện thoại di động vào tay của Cố Tần. Cố Tần giơ tay tiếp nhận một cách nhẹ nhàng, trên bờ môi ngậm nụ cười.
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn Dư Niệm, ho nhẹ một tiếng nhàn nhạt mở miệng:
“Buổi tối anh đến đài truyền hình đón em.”
“Em phải tăng ca.”
“Nhưng em đã đồng ý với Chuột rồi, nếu đổi ý sẽ không tốt.”
Môi Dư Niệm mấp máy, sau nửa ngày không nói gì. Thang máy đã dừng, hai cánh cửa trước mặt từ từ mở ra, Dư Niệm đi lên vài bước, chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên, Cố Tần giữ chặt cổ tay của cô, tay của anh nắm rất chặt, lòng bàn tay nóng hổi, lửa nóng khiến trái tim của cô cũng bị bỏng theo.
Dư Niệm không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Hàng lông mi dày rậm của Cố Tần cụp xuống, đôi mắt màu đen thâm thúy rơi vào trên người cô, chăm chú còn lộ ra một chút thâm tình. Bên tai Dư Niệm truyền đến giọng nói của Cố Tần:
“Dư Niệm, anh chờ em.”
Trái tim của cô rung động mạnh, cả buổi không lấy lại được tinh thần.
*****
Buổi tối Dư Niệm mới hậu tri hậu giác phát hiện có khả năng mình bị Cố Tần tính kế, vốn dĩ cô không muốn để ý đến Cố Tần, tại sao bây giờ lại đồng ý với anh đi đến buổi sinh nhật của huấn luyện viên Hoàng đây.
Bằng động tác lưu loát thu dọn xong đồ đạc, Dư Niệm nói một tiếng với đồng nghiệp sau đó mới rời đi.
Vừa ra khỏi cửa lớn, một cỗ hơi lạnh liền đập thẳng vào mặt. Bóng tối đã bao trùm tất cả, ngọn đèn màu vàng chiếu sáng toàn bộ thành phố, Dư Niệm kéo chặt quần áo, im lặng đứng ở cửa ra vào đợi Cố Tần, ánh mắt chuyển một cái, lúc liếc xéo qua đột nhiên liền nhìn thấy một thân ảnh ở dưới đèn đường.
Thân ảnh kia gầy gò, quần áo đơn bạc, hai tay để trước ngực ngồi xổm ở dưới đèn đường hút thuốc, đợi đối phương ngẩng đầu, lúc thấy rõ cái khuôn mặt kia, đồng tử Dư Niệm lập tức co lại, sắc mặt cô trở lên lạnh lẽo, quay đầu muốn đi vào đài truyện hình.
Nhưng mà người đàn ông kia đã nhìn thấy Dư Niệm, tùy tiện ném tàn thuốc xuống dưới đất, mừng rỡ đứng dậy chạy về phía bên này:
“Dư Niệm!”
Cái giọng nói này khiến da đầu Dư Niệm tê dại, cô dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn ra phía sau lưng. Người tới gần, nhìn khuôn mặt trước mặt này, lông mày Dư Niệm hung hăng nhăn lại:
“Là ông à.”
“Đúng vậy.”
Vu Đức Minh nhìn Dư Niệm từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nở nụ cười:
“Vài năm không gặp, Dư Dư con càng lớn càng đẹp.”
Dư Niệm nghe xong, mày nhíu lại càng chặt hơn:
“Ông được thả ra từ lúc nào?”
“Ngày hôm qua được thả ra, hóa ra phòng ở cũ đã bị phá, thật vất vả ta mới thăm dò được chỗ ở của con, nhưng lại phát hiện đã sớm thay người ở rồi. Không có biện pháp, chỉ có thể đến đài truyền hình tìm con thôi.”
Nói xong, Vu Đức Minh đi lên phía trước mấy bước:
“Dư Dư, từ hôm qua đến bây giờ cha còn chưa ăn cơm, con có thể mang cha đi ăn một bữa cơm không?”
Trên người Vu Đức Minh tỏa ra mùi rượu thuốc thoang thoảng, Dư Niệm không thoải mái lui về phía sau vài bước, cô mở túi xách ra, rút ra một tờ 50 tệ đưa tới:
“Cho ông.”
Vu Đức Minh liếc mắt nhìn tiền mặt trên tay Dư Niệm một cái, trên miệng hiện lên một độ cong khinh thường, ông ta hít hít nước mũi sắp chảy ra, hai tay khoanh trước ngực, nói:
“Dư Dư, con đúng là người không có hiếu. Nói dễ nghe cha nuôi con vài năm, lúc cha ngồi tù con không đến thăm thì thôi, hiện tại cha ra tù rồi một không có tiền hai không có chỗ ở, con chỉ cho ta có 50 tệ? Muốn đuổi ăn mày đi à.”
Nói xong, ngay lập tức mở tay ở trước mặt của cô, hét lên:
“Bây giờ mày cũng là người nối tiếng rồi, nếu mày không cho tao nhiều tiền để tao ra ngoài ở, thì tao sẽ đi đến nhà của mày.”
Dư Niệm nhìn Vu Đức Minh, trên mặt không một gợn sóng.
Vu Đức Minh đúng là bố dượng Dư Niệm, lúc phạm tội bị đưa vào tù, tính toàn thời gian đúng là lúc được thả ra.
Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Vu Đức Minh, nói từng chữ từng chữ một:
“Nếu bây giờ ông không đi, tôi sẽ gọi bảo an đến đưa ông về.”
Lông mày của Vu Đức Minh nhảy lên, ông ta thu tay lại, tròng mắt chuyển động cao thấp, Dư Niệm bị nhìn không được tự nhiên, không khỏi lùi lại phía sau. Cô cũng không sợ, ở đây khắp nơi đều có người giám sát, đằng sau lại là đài truyền hình, còn có bảo an tuần tra qua lại, dù lá gan Vu Đức Minh có lớn bằng trời thì cũng không dám làm ra chuyện gì bất lợi đối với cô.
“Dư Niệm, mày xác định không cho tao tiền?”
Dư Niệm cười lạnh:
“Dựa vào cái gì tôi phải cho ông tiền? Bây giờ mẹ tôi cũng đã chết, chúng ta là người xa lạ không có quan hệ gì. Ông nói ông nuôi dưỡng tôi, nếu đầu óc ông không có vấn đề thì ông nên nhớ học phí của tôi đều dùng học bổng của chính mình chi trả, tiền sinh hoạt cũng là tiền tôi kiếm việc làm thêm để chi trả, mà ông trừ ăn uống chơi gái đánh bạc còn biết làm cái gì?”
Lúc ấy Vương Lan coi trọng chính là gương mặt của Vu Đức Minh, vì vậy sau khi li dị liền hoả tốc kết hôn với Vu Đức Minh, nhưng mà cả ngày Vu Đức Minh không có việc gì làm, ngoại trừ đánh bạc thì chính là cùng đám bạn bè xấu xa mò mẫm chơi bời, thời gian quá dài, gương mặt là điểm mạnh duy nhất của ông ta cũng bị chính mình chà đạp đến hư hỏng.
Dư Niệm càng nhìn ông ta càng chán ghét, cô bình ổn hô hấp, quay đầu chuẩn bị đi vào đài truyền hình.
“Dư Niệm.”
Vu Đức Minh đột nhiên gọi Dư Niệm lại:
“Nghe nói bạn trai nhỏ lúc trước của mày bây giờ trở thành CEO gì đó nhỉ, nếu tao đi tìm nó, khẳng định nó sẽ cho tao tiền, mày nói xem?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook