Du Nhiên Ngạo Hàn
-
Chương 8
Mùa xuân tháng ba, oanh phi thảo trường (Chim oanh vẫn bay, cỏ cây vẫn xanh, ý nói không khí mùa xuân vẫn còn), trong Ngạo Hàn Cung vẫn ngang nhiên tràn ngập xuân ý dạt dào.
Diệp Nhiên dừng tay đang đàn bát cầm, ngửi thấy một mùi hương ngòn ngọt, nhìn thấy những cánh hoa rơi theo gió bay vào đại sảnh, dừng lại trên cầm thai (bàn để đàn).
Phiến rừng hoa đào này nằm trong một ngọn núi phía sau Ngạo Hàn Cung, cũng là Diệp Nhiên trong lúc vô tình phát hiện được, Diệp Minh Hàn thấy y thích liền sai người xây một cái tiểu đình ở đấy, nơi y phủ cầm (đánh đàn) vì hắn.
Nhảy xuống một cái ghế hơi cao, chậm rãi đi vào trong rừng, trong lúc nhất thời cảnh tượng ấy hệt như một bức tranh.
Màu xanh đậm, càng tôn lên phấn hoa trong suốt, đàn ong bận rộn, đàn bướm bay múa.
Một cơn gió xuân nhẹ nhàng mơn trớn, trong rừng hệt như đang có một trận mưa hoa giáng xuống.
Diệp Nhiên đứng trong cơn mưa hoa ấy, vươn bàn tay bé nhỏ trắng noãn, tiếp những cánh hoa phấn hồng, mắt hơi hơi nheo lại, tràn đầy ý cười.
Nơi này thật sự rất đẹp a!
Một hài tử nho nhỏ đứng trong rừng, một thân bạch sam tùy gió nhẹ nhàng lay động, những lọn tóc khẽ bay lên, lại thêm lá xanh hoa hồng, tựa như tiên đồng khiến người ta nín thở, chính là, tuy đẹp đẽ vô ngần, lại không chút nhân khí, cả cơ thể tựa như muốn bay theo làn gió, trở nên mờ ảo hư không.
Diệp Minh Hàn vừa đến gần, liền nhìn đến này cảnh sắc này, ánh mắt phát lạnh, thân hình khẽ động, trong nháy mắt liền ôm lấy thân thể nho nhỏ kia.
“Phụ thân.”Diệp Nhiên vẫn không giãy dụa, trong nháy mắt bị đối phương ôm vào vòng tay băng lãnh kia, thì y đã biết thân phận của hắn.
“Ân, nên dùng bữa.” Tâm như chạm được vào thân thể ấm áp của đối phương, rốt cục cũng trầm tĩnh lại.
Hoàn hảo, y là chân thật.
Cầm lấy bàn tay non mịn nhỏ bé của Diệp Nhiên, cẩn thận xem xét, nhìn thấy không có hồng ngân (vết hằn đỏ) nào, ánh mắt mới chậm rãi nhu hòa lại.
“Phụ thân, mới một cái canh giờ mà.”Một năm trước, khi vừa mới bắt đầu đánh đàn trên tay sẽ lưu lại hồng ngân, một năm, đã dần dần thích ứng, trên tay đã không còn dấu vết.
Kỳ thật Diệp Minh Hàn cũng chưa từng có quy định thời gian y đánh đàn, nhưng sau một lần y vì đánh đàn quá lâu nên tay bị thương, thì sau đó mỗi lần y đàn được một canh giờ hắn liền xuất hiện, không sai chút nào.
“Đàn lâu tay sẽ bị thương.”
Cúi đầu thấy gương mặt nho nhỏ kia đang cười khẽ, cũng không tức giận, Diệp Minh Hàn mới tiếp tục đi đến chính sảnh.
Đáy lòng ấm áp, vì nam tử này sẽ không nói ra những lời quan tâm.
Nhẹ nhàng tựa vào trên vai đối phương, cái trán ấm áp khẽ chạm vào gò má băng lãnh của đối phương.
“Phụ thân, ngày mai ta đánh đàn cho ngươi nghe, được không?”Diệp Nhiên khẽ hỏi.
Lúc y đánh đàn, không thích có người bên cạnh, lại càng chưa từng đán cho ai nghe, nhưng hiện tại, y muốn đàn cho người này nghe.
“Hảo.”
Trong mắt hiện lên một tia kì hỉ, Diệp Minh Hàn nắm thật chặt bàn tay Diệp Nhiên.
Tới đại sảnh, trên bàn đã dọn lên tám món ăn, nhưng tất cả đều rất thanh đạm.
Ôm Diệp Nhiên ngồi xuống, tiếp lấy thủ cân (khăn mặt) hạ nhân đưa đến, lau lau bàn tay bé nhỏ của Diệp Nhiên, cầm lên một chén cơm nhỏ đưa vào tay y, Diệp Minh Hàn mới lau tay mình, bắt đầu dụng thiện (ăn cơm).
Diệp Nhiên không thích bị người khác đút, từ lúc một tuổi thì bắt đầu tự mình dùng bữa.
Diệp Minh Hàn ăn, ngẫu nhiên sẽ với tay gắp vài món ăn ở xa, để vào trong chén Diệp Nhiên, Diệp Nhiên hướng hắn cười ôn nhu.
Hai người lúc đó ôn nhu vô hạn, những người hầu hạ bên cạnh hai người đã thay dần từ kinh ngạc, đến thích ứng, cũng đã không còn kinh hãi như ban đầu.
Ai nói Ngạo Hàn Cung Cung chủ Diệp Minh Hàn vô tình? Ngươi nếu nói lời này, sẽ bị mọi người trong Ngạo Hàn Cung cười đến chết.
Ngươi đến nhìn bộ dáng Cung chủ đối xử với Thiếu chủ? Đó gọi là vô tình sao?
Cho nên nói thiên hạ cũng chẳng có người nào là chân chính vô tình cả, chẳng qua là cư xử với mọi người khác nhau mà thôi!
Hai người chín im lặng dùng cơm, Tiêu Tuấn đi đến, chắp tay nói: “Cung chủ, Thiệu Hoa đến.”
Bàn tay đang gắp rau của Diệp Minh Hàn dừng lại giữa không trung, lại dường như không có việc gì mà hạ xuống.
Diệp Nhiên từ từ ăn cơm trong bát, ngẩng đầu liền thấy An Thành mang theo một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi đi đến.
Chỉ thấy kẻ đến một thân thanh y mang theo nhiều điểm phong trần, trên mặt cũng dấu không được chút mệt mỏi, nghiễm nhiên là vội vã đi đến.
“Cung chủ.”An Thành chắp tay thi lễ, liền im lặng đứng ở một bên, thanh niên kia cũng”Bùm”Một tiếng quỳ xuống.
“”Cung chủ, Thiệu Hoa đã học thành trở về, tùy Cung chủ sai khiến. “
“Ta nói rồi, không cần.”
Diệp Minh Hàn ngẩng đầu nhìn kẻ nọ liếc mắt một cái, vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi.
“Cung chủ, Thiệu Hoa nói qua, đại ân đại đức của Cung chủ Thiệu Hoa tất báo, Cung chủ đã nói bên cạnh người không lưu kẻ vô dụng, mà nay Thiệu Hoa một thân y thuật đã có được hết Dược thần chân truyền, mặc dù không dám vọng ngôn, nhưng cũng tuyệt không phải là kẻ vô dụng, chỉ thỉnh Cung chủ thành toàn.”
Thiệu Hoa mặt đầy kích động đích nói xong, rất sợ người nọ không đồng ý, liền một dập đầu xuống đất một cái thật mạnh, nhất thời trán một mảnh xanh tím, hắn lại không chút nào để ý, chăm chú nhìn Diệp Minh Hàn.
“Đủ rồi, bổn tọa giết hắn cũng không phải vì ngươi, không coi là có ân, ngươi đã có một thân bản lĩnh, hà tất phải ở lại bên ta làm một hạ nhân.”
Đôi đũa trong tay Diệp Minh Hàn đập mạnh xuống bàn, nhíu mi, trên người tràn ngập hàn khí.
“Bùm”Một tiếng, An Thành nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh.”Thỉnh Cung chủ thành toàn.”
Tiêu Tuấn đứng ở một bên, khẽ hãm một tiếng”Nguy rồi”, vội vàng tiến lên từng bước, chắp tay. “ Thỉnh Cung chủ bớt giận, chậm rãi nghe thuộc hạ một lời.”
“Giảng.”
“Thuộc hạ cảm thấy Thiệu Hoa nên lưu lại, Cung chủ võ công cao tất nhiên là không cần, chính là Thiếu chủ...... Lưu hắn tại ắt sẽ có chỗ dụng.”
Diệp Nhiên nghe nãy giờ lúc này đã hiểu được đại khái, chính là hắn cũng không nguyện can thiệp quá nhiều vào chuyện của Diệp Minh Hàn, hướng Tiêu Tuấn cười xin lỗi, cúi đầu tiếp tục dùng cơm, không hề xem ánh mắt cầu cứu của đối phương.
Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn hài tử đang im lặng dung bữa trong lòng, nghĩ nghĩ nói: “Thiệu Hoa.”
“Vâng.”Thiệu Hoa lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức ngẩng đầu đáp.
An Thành bên cạnh cũng là thả lỏng hơn, nhìn về phía Tiêu Tuấn, cho đối phương một ánh mắt cảm kích.
Tiêu Tuấn hướng hắn lắc đầu cười cười, quả nhiên, vừa nói đến là vì Thiếu chủ Cung chủ sẽ đáp ứng.
“Ngươi về sau chính là y sư của Nhiên nhi.”Thấy đối phương gật đầu, liền trầm giọng nói: “Đều đi xuống.”Ba người chắp tay cáo lui.
Cúi đầu, thấy Diệp Nhiên đã muốn buông bát cơm, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Minh Hàn nhíu mày: “Ăn no?”
Diệp Nhiên gật đầu.
“Ăn thêm một chút.”Không khỏi phân trần lại gắp mấy vài khối thức ăn để vào bát nhỏ, nhìn Diệp Nhiên nghe lời bưng lên, mới cầm lấy đôi đũa trong tay tiếp tục ăn, vừa ăn còn vừa gắp thêm vào bát nhỏ.
Rốt cục, hai người đều dùng xong thiện, Diệp Minh Hàn phân phó hạ nhân thu dọn, Diệp Nhiên mới mở miệng.
“Thiệu Hoa......”
Tuy rằng đã muốn hiểu được đại khái, lại vẫn muốn nghe Diệp Minh Hàn giải thích cho y biết.
Diệp Minh Hàn nhẹ vuốt mái tóc đen bóng của y, ngón tay khẽ len vào trong tóc, thản nhiên mở miệng.
“Năm năm trước, sư môn nhiệm vụ giết tiền nhiệm võ lâm minh chủ Trần Hoa Phong, ta tại trong lao trên mặt đất phát hiện An Thành cùng Thiệu Hoa đang bị trói, liền tùy tay chặt đứt thiết liên (dây xích). Bọn họ đều là những người có võ học gia truyền bị Trần Hoa Phong mơ ước, cả nhà bị đều bị giết, Trần Hoa Phong muốn từ trong miệng bọn họ lấy được tuyệt học gia truyền, mới lưu bọn họ một mạng. Hai người nghe nói Trần Hoa Phong chết vào tay ta, liền nói ta là ân nhân của bọn họ, nên muốn báo ân, ta nói với bọn họ bên cạnh ta không lưu người vô dụng, An Thành một năm sau tìm đến, đánh ngang tay với Tiêu Tuấn, liền giữ lại, Thiệu Hoa vào dược vương cốc y thần làm môn hạ, hiện tại xuất sư liền tìm đến đây.”
Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ hai hài tử thân đầy máu, giúp đỡ nhau quỳ trước hắn, nói ra lời thể nguyện mãi trung thành.
Diệp Minh Hàn không rõ, chính mình cũng không phải không cố ý cứu người, chẳng qua tùy tay chém một kiếm, với bọn họ thật quan trọng đến vậy sao? Tình nguyện vứt đi tự do của bản thân cam tâm làm một hạ nhân, An Thành đã như thế, Thiệu Hoa cũng như vậy.
Diệp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt hắn có thản nhiên mê hoặc, nhợt nhạt cười.
Vị phụ thân này của y, võ công đủ cao, nhưng dù vậy cũng không thể hiểu được lòng người a.
Hết đệ nhất quyển – Y sư Thiệu Hoa
Diệp Nhiên dừng tay đang đàn bát cầm, ngửi thấy một mùi hương ngòn ngọt, nhìn thấy những cánh hoa rơi theo gió bay vào đại sảnh, dừng lại trên cầm thai (bàn để đàn).
Phiến rừng hoa đào này nằm trong một ngọn núi phía sau Ngạo Hàn Cung, cũng là Diệp Nhiên trong lúc vô tình phát hiện được, Diệp Minh Hàn thấy y thích liền sai người xây một cái tiểu đình ở đấy, nơi y phủ cầm (đánh đàn) vì hắn.
Nhảy xuống một cái ghế hơi cao, chậm rãi đi vào trong rừng, trong lúc nhất thời cảnh tượng ấy hệt như một bức tranh.
Màu xanh đậm, càng tôn lên phấn hoa trong suốt, đàn ong bận rộn, đàn bướm bay múa.
Một cơn gió xuân nhẹ nhàng mơn trớn, trong rừng hệt như đang có một trận mưa hoa giáng xuống.
Diệp Nhiên đứng trong cơn mưa hoa ấy, vươn bàn tay bé nhỏ trắng noãn, tiếp những cánh hoa phấn hồng, mắt hơi hơi nheo lại, tràn đầy ý cười.
Nơi này thật sự rất đẹp a!
Một hài tử nho nhỏ đứng trong rừng, một thân bạch sam tùy gió nhẹ nhàng lay động, những lọn tóc khẽ bay lên, lại thêm lá xanh hoa hồng, tựa như tiên đồng khiến người ta nín thở, chính là, tuy đẹp đẽ vô ngần, lại không chút nhân khí, cả cơ thể tựa như muốn bay theo làn gió, trở nên mờ ảo hư không.
Diệp Minh Hàn vừa đến gần, liền nhìn đến này cảnh sắc này, ánh mắt phát lạnh, thân hình khẽ động, trong nháy mắt liền ôm lấy thân thể nho nhỏ kia.
“Phụ thân.”Diệp Nhiên vẫn không giãy dụa, trong nháy mắt bị đối phương ôm vào vòng tay băng lãnh kia, thì y đã biết thân phận của hắn.
“Ân, nên dùng bữa.” Tâm như chạm được vào thân thể ấm áp của đối phương, rốt cục cũng trầm tĩnh lại.
Hoàn hảo, y là chân thật.
Cầm lấy bàn tay non mịn nhỏ bé của Diệp Nhiên, cẩn thận xem xét, nhìn thấy không có hồng ngân (vết hằn đỏ) nào, ánh mắt mới chậm rãi nhu hòa lại.
“Phụ thân, mới một cái canh giờ mà.”Một năm trước, khi vừa mới bắt đầu đánh đàn trên tay sẽ lưu lại hồng ngân, một năm, đã dần dần thích ứng, trên tay đã không còn dấu vết.
Kỳ thật Diệp Minh Hàn cũng chưa từng có quy định thời gian y đánh đàn, nhưng sau một lần y vì đánh đàn quá lâu nên tay bị thương, thì sau đó mỗi lần y đàn được một canh giờ hắn liền xuất hiện, không sai chút nào.
“Đàn lâu tay sẽ bị thương.”
Cúi đầu thấy gương mặt nho nhỏ kia đang cười khẽ, cũng không tức giận, Diệp Minh Hàn mới tiếp tục đi đến chính sảnh.
Đáy lòng ấm áp, vì nam tử này sẽ không nói ra những lời quan tâm.
Nhẹ nhàng tựa vào trên vai đối phương, cái trán ấm áp khẽ chạm vào gò má băng lãnh của đối phương.
“Phụ thân, ngày mai ta đánh đàn cho ngươi nghe, được không?”Diệp Nhiên khẽ hỏi.
Lúc y đánh đàn, không thích có người bên cạnh, lại càng chưa từng đán cho ai nghe, nhưng hiện tại, y muốn đàn cho người này nghe.
“Hảo.”
Trong mắt hiện lên một tia kì hỉ, Diệp Minh Hàn nắm thật chặt bàn tay Diệp Nhiên.
Tới đại sảnh, trên bàn đã dọn lên tám món ăn, nhưng tất cả đều rất thanh đạm.
Ôm Diệp Nhiên ngồi xuống, tiếp lấy thủ cân (khăn mặt) hạ nhân đưa đến, lau lau bàn tay bé nhỏ của Diệp Nhiên, cầm lên một chén cơm nhỏ đưa vào tay y, Diệp Minh Hàn mới lau tay mình, bắt đầu dụng thiện (ăn cơm).
Diệp Nhiên không thích bị người khác đút, từ lúc một tuổi thì bắt đầu tự mình dùng bữa.
Diệp Minh Hàn ăn, ngẫu nhiên sẽ với tay gắp vài món ăn ở xa, để vào trong chén Diệp Nhiên, Diệp Nhiên hướng hắn cười ôn nhu.
Hai người lúc đó ôn nhu vô hạn, những người hầu hạ bên cạnh hai người đã thay dần từ kinh ngạc, đến thích ứng, cũng đã không còn kinh hãi như ban đầu.
Ai nói Ngạo Hàn Cung Cung chủ Diệp Minh Hàn vô tình? Ngươi nếu nói lời này, sẽ bị mọi người trong Ngạo Hàn Cung cười đến chết.
Ngươi đến nhìn bộ dáng Cung chủ đối xử với Thiếu chủ? Đó gọi là vô tình sao?
Cho nên nói thiên hạ cũng chẳng có người nào là chân chính vô tình cả, chẳng qua là cư xử với mọi người khác nhau mà thôi!
Hai người chín im lặng dùng cơm, Tiêu Tuấn đi đến, chắp tay nói: “Cung chủ, Thiệu Hoa đến.”
Bàn tay đang gắp rau của Diệp Minh Hàn dừng lại giữa không trung, lại dường như không có việc gì mà hạ xuống.
Diệp Nhiên từ từ ăn cơm trong bát, ngẩng đầu liền thấy An Thành mang theo một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi đi đến.
Chỉ thấy kẻ đến một thân thanh y mang theo nhiều điểm phong trần, trên mặt cũng dấu không được chút mệt mỏi, nghiễm nhiên là vội vã đi đến.
“Cung chủ.”An Thành chắp tay thi lễ, liền im lặng đứng ở một bên, thanh niên kia cũng”Bùm”Một tiếng quỳ xuống.
“”Cung chủ, Thiệu Hoa đã học thành trở về, tùy Cung chủ sai khiến. “
“Ta nói rồi, không cần.”
Diệp Minh Hàn ngẩng đầu nhìn kẻ nọ liếc mắt một cái, vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi.
“Cung chủ, Thiệu Hoa nói qua, đại ân đại đức của Cung chủ Thiệu Hoa tất báo, Cung chủ đã nói bên cạnh người không lưu kẻ vô dụng, mà nay Thiệu Hoa một thân y thuật đã có được hết Dược thần chân truyền, mặc dù không dám vọng ngôn, nhưng cũng tuyệt không phải là kẻ vô dụng, chỉ thỉnh Cung chủ thành toàn.”
Thiệu Hoa mặt đầy kích động đích nói xong, rất sợ người nọ không đồng ý, liền một dập đầu xuống đất một cái thật mạnh, nhất thời trán một mảnh xanh tím, hắn lại không chút nào để ý, chăm chú nhìn Diệp Minh Hàn.
“Đủ rồi, bổn tọa giết hắn cũng không phải vì ngươi, không coi là có ân, ngươi đã có một thân bản lĩnh, hà tất phải ở lại bên ta làm một hạ nhân.”
Đôi đũa trong tay Diệp Minh Hàn đập mạnh xuống bàn, nhíu mi, trên người tràn ngập hàn khí.
“Bùm”Một tiếng, An Thành nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh.”Thỉnh Cung chủ thành toàn.”
Tiêu Tuấn đứng ở một bên, khẽ hãm một tiếng”Nguy rồi”, vội vàng tiến lên từng bước, chắp tay. “ Thỉnh Cung chủ bớt giận, chậm rãi nghe thuộc hạ một lời.”
“Giảng.”
“Thuộc hạ cảm thấy Thiệu Hoa nên lưu lại, Cung chủ võ công cao tất nhiên là không cần, chính là Thiếu chủ...... Lưu hắn tại ắt sẽ có chỗ dụng.”
Diệp Nhiên nghe nãy giờ lúc này đã hiểu được đại khái, chính là hắn cũng không nguyện can thiệp quá nhiều vào chuyện của Diệp Minh Hàn, hướng Tiêu Tuấn cười xin lỗi, cúi đầu tiếp tục dùng cơm, không hề xem ánh mắt cầu cứu của đối phương.
Diệp Minh Hàn cúi đầu nhìn hài tử đang im lặng dung bữa trong lòng, nghĩ nghĩ nói: “Thiệu Hoa.”
“Vâng.”Thiệu Hoa lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức ngẩng đầu đáp.
An Thành bên cạnh cũng là thả lỏng hơn, nhìn về phía Tiêu Tuấn, cho đối phương một ánh mắt cảm kích.
Tiêu Tuấn hướng hắn lắc đầu cười cười, quả nhiên, vừa nói đến là vì Thiếu chủ Cung chủ sẽ đáp ứng.
“Ngươi về sau chính là y sư của Nhiên nhi.”Thấy đối phương gật đầu, liền trầm giọng nói: “Đều đi xuống.”Ba người chắp tay cáo lui.
Cúi đầu, thấy Diệp Nhiên đã muốn buông bát cơm, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Minh Hàn nhíu mày: “Ăn no?”
Diệp Nhiên gật đầu.
“Ăn thêm một chút.”Không khỏi phân trần lại gắp mấy vài khối thức ăn để vào bát nhỏ, nhìn Diệp Nhiên nghe lời bưng lên, mới cầm lấy đôi đũa trong tay tiếp tục ăn, vừa ăn còn vừa gắp thêm vào bát nhỏ.
Rốt cục, hai người đều dùng xong thiện, Diệp Minh Hàn phân phó hạ nhân thu dọn, Diệp Nhiên mới mở miệng.
“Thiệu Hoa......”
Tuy rằng đã muốn hiểu được đại khái, lại vẫn muốn nghe Diệp Minh Hàn giải thích cho y biết.
Diệp Minh Hàn nhẹ vuốt mái tóc đen bóng của y, ngón tay khẽ len vào trong tóc, thản nhiên mở miệng.
“Năm năm trước, sư môn nhiệm vụ giết tiền nhiệm võ lâm minh chủ Trần Hoa Phong, ta tại trong lao trên mặt đất phát hiện An Thành cùng Thiệu Hoa đang bị trói, liền tùy tay chặt đứt thiết liên (dây xích). Bọn họ đều là những người có võ học gia truyền bị Trần Hoa Phong mơ ước, cả nhà bị đều bị giết, Trần Hoa Phong muốn từ trong miệng bọn họ lấy được tuyệt học gia truyền, mới lưu bọn họ một mạng. Hai người nghe nói Trần Hoa Phong chết vào tay ta, liền nói ta là ân nhân của bọn họ, nên muốn báo ân, ta nói với bọn họ bên cạnh ta không lưu người vô dụng, An Thành một năm sau tìm đến, đánh ngang tay với Tiêu Tuấn, liền giữ lại, Thiệu Hoa vào dược vương cốc y thần làm môn hạ, hiện tại xuất sư liền tìm đến đây.”
Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ hai hài tử thân đầy máu, giúp đỡ nhau quỳ trước hắn, nói ra lời thể nguyện mãi trung thành.
Diệp Minh Hàn không rõ, chính mình cũng không phải không cố ý cứu người, chẳng qua tùy tay chém một kiếm, với bọn họ thật quan trọng đến vậy sao? Tình nguyện vứt đi tự do của bản thân cam tâm làm một hạ nhân, An Thành đã như thế, Thiệu Hoa cũng như vậy.
Diệp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt hắn có thản nhiên mê hoặc, nhợt nhạt cười.
Vị phụ thân này của y, võ công đủ cao, nhưng dù vậy cũng không thể hiểu được lòng người a.
Hết đệ nhất quyển – Y sư Thiệu Hoa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook