Du Nhiên Mạt Thế
-
Chương 80: PN3: Xã hội hòa bình (mạt thế chấm dứt)
Hiện tại đúng là giữa hè, mặt trời dường như muốn đem người hong khô, phả xuống đường từng luồng sóng nhiệt. Nhưng nếu đi vào hẻm nhỏ cũ kỹ, lại có thể cảm giác được một tia râm mát.
Nhà nào mà điều kiện khó khăn, trong nhà sẽ không lắp thiết bị thông gió, từ sớm liền đem chiếu, băng ghế dài, ghế nằm, giường trúc của mình ra đầu ngõ, dùng nước lạnh giội qua một lần, sau đó vui vẻ ngồi cạnh mà hưởng chút khí lạnh. Nhiều nhà trong ngõ mở cửa hàng nhỏ, thì đem ván cửa của cửa hàng mình dỡ xuống, xếp thành băng ghế dài, làm thành dụng cụ hóng mát.
Tan học về những đứa trẻ trong ngõ nhỏ chạy nhảy chơi đùa, tiếng trẻ con cười đùa ầm ĩ làm hẻm nhỏ tăng thêm không ít sức sống. Thanh âm lách cách đánh mạt chược, những quân cờ vua chạm xuống mặt bàn, tiếng người phụ nữ rửa rau nấu cơm, khiến ngõ nhỏ tràn ngập thế giới thái bình.
“Đánh hắn! Mụ mụ nói tang thi là người xấu! Đánh hắn!” Thanh âm thanh thúy của trẻ nhỏ vang lên lại mang theo khờ dại tàn nhẫn, một đám nam hài 7, 8 tuổi vây thành vòng tròn, ném các loại đá nhỏ vào trong.
Tiểu nam hài đứng giữa lớn lên thực thanh tú, có điều làn da trắng bệch lộ sắc xanh quỷ dị, không quá giống với người bình thường, biểu cảm cũng rất đờ đẫn, lãnh đạm.
Ngoài vòng tròn đám trẻ con kia có một chú sói nhỏ màu đen xinh đẹp, đứng tại nơi cao nhìn tiểu nam hài bị khi dễ, miệng lại thốt ra tiếng người, “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có làm người hầu của ta hay không?!”
Bé tang thi gắt gao cắn môi dưới không lên tiếng, khiến sói nhỏ phẫn nộ không thôi, “Đừng tưởng giả bộ đáng thương thì hữu dụng, chỉ có ba ba mới có thể mắc lừa ngươi! Tang thi thấp kém! Đánh hắn!”
“Rõ! Lang ca!” Bọn trẻ nghe vậy hưng phấn vung lên nắm tay nhỏ mà tiến tới.
“Dừng tay!” Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên, Lâm Phàm sắc mặt khó coi đi lại đây, một tay nhéo tai sói con, không lưu tình mà nhấc lên, “Vậy mà lại khi dễ đệ đệ!”
Sói nhỏ mặt ngoài ngoan cố mà ngạnh cổ kêu la, “Hắn mới không phải đệ đệ của ta, hắn chỉ là tang thi hạ đẳng!” Nhưng cái đuôi phía sau lại phản xạ mà ép chặt xuống giữa hai chân.
Lâm Phàm túm lấy gáy sói nhỏ ném vào lòng nam tử tóc dài màu đen đang đi tới, “Trông coi con trai của ngươi, trở về phạt hắn không cho ăn cơm tối!”
Nam tử tóc đen gật gật đầu, bất đắc dĩ sờ sờ gáy thịt sói nhỏ bị túm, trộm thì thầm với đứa nhỏ luôn khiến người khác bận tâm này, “Ngươi không phải vẫn biết ba ba ngươi ghét nhất ngươi khi dễ đệ đệ, như thế nào còn làm vậy?” Sói nhỏ mũi phun nhiệt khí, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói.
Sau đó Lâm Phàm chạy tới trước mặt bé tang thi, ngồi xổm xuống ôm đứa bé bị khi dễ, nhẹ nhàng giúp đối phương lau đi vết bẩn, “Con ngoan, không cần quan tâm người khác nói gì, tôn nghiêm của mình là dựa vào thực lực đạt được, com nhìn chú Liên Vĩnh Phong đó, hắn cũng là tang thi, không phải vẫn được người khác tôn kính sao?”
Bé tang thi gật gật đầu chủ động dựa sát vào lòng Lâm Phàm, ôm thật chặt đối phương; sói nhỏ trong lòng Đại Hắc thấy thế, nháy mắt nhe răng phát ra thanh âm đe dọa, bị Đại Hắc không chút lưu tình vỗ phát vào đầu.
Hai người trong lòng ôm một đứa nhỏ đi về nhà, trên đường có không ít người lên tiếng chào hỏi, dị năng giả, người bình thường, tang thi trí tuệ, còn có người mọc thêm đôi tai hay cái đuôi, mọi người nhìn qua sinh hoạt cùng nhau rất hòa thuận.
Đi vào tòa đại trạch (nhà với khuôn viên lớn) sâu nhất trong ngõ, còn chưa bước chân vào nhà đã có thể ngửi được hương vị ngọt ngào của món sườn xào chua ngọt rồi, đỏ tươi bóng mỡ, là món mà sói con thích nhất, đang vui vẻ muốn nhảy khỏi lòng Đại Hắc, bị Lâm Phàm lạnh lùng trừng mắt, Đại Hắc vội vàng ôm chặt thằng con.
Lôi Khê bưng món ăn từ phòng bếp đi ra, để lên bàn đá trong sân, chung quanh đốt cây ngải cứu đuổi muỗi, trong sân còn có gió lùa, cực kỳ mát mẻ.
“Đã về rồi, nhanh rửa tay ăn cơm.” Lôi Khê cười nói với Lâm Phàm cùng bé tang thi, thấy vết bẩn trên quần áo bé, khẽ nhíu mày, “Tên oắt sói kia lại khi dễ tiểu Viêm! Lần này nhất định phải xử phạt hẳn hoi, tuyệt đối không cho phép Đại Hắc trộm đưa thức ăn cho hắn!”
Nghiêm Hàn mới từ khu cách ly trở về, chợt nghe tiếng sói tru trong nhà nhỏ, đoán được con trai tang thi của y Nghiêm Viêm khẳng định lại bị khi dễ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Phải dựa vào chính hắn.”
Khoảng thời gian từ lúc bắt đầu mạt thế đến nay, đã qua vài thập niên, vận mệnh mới một lần nữa được xây dựng, trừ người Tu Chân, còn lại chưa có bất luận ai có thể phá vỡ cảnh giới, phi thăng lên vị diện cao hơn, có điều sức sống của Địa Cầu một lần nữa trỗi dậy, màu xanh biếc đã che phủ hơn 90% thế giới.
Dị năng giả cùng người Tu Chân trở thành giai cấp thống trị chủ yếu, Bán Thú nhân bởi sức mạnh thuần túy cường đại, số lượng lại thưa thớt, trở thành đối tượng truy đuổi của mỗi chính phủ; người thường cùng dị năng giả cấp thấp chiếm đại đa số. Còn tang thi, bởi tang thi cao cấp có trí tuệ cùng trí nhớ, có thể khống chế sự “thèm ăn” của mình, mà được nhân loại dần dần công nhận, nhưng vì nhiều người còn e ngại, nên địa vị vẫn như cũ bồi hồi tại tầng thấp nhất.
Tang thi không có trí tuệ vẫn như cũ tồn tại, bị nghiêm khắc khống chế tại khu cách ly, mỗi ngày đều có những tranh luận giữa giết toàn bộ đám đó để phòng ngừa hậu hoạn, với vẫn cứ nuôi nhốt tang thi chờ chúng khôi phục trí nhớ cùng trí tuệ, một lần nữa dung nhập xã hội loài người.
Công việc bây giờ của Nghiêm Hàn chính là phụ trách theo dõi các khu cách ly lớn, phòng ngừa có người lén săn trộm đào não tinh, bé tang thi Nghiêm Viêm chính là do y mang từ khu cách ly trẻ nhỏ ra, đứa bé này không biết từ lúc nào đã khôi phục lại được thần trí, nên được đưa ra ngoài, nhưng dù cho thông minh như thế nào vẫn chỉ là đứa trẻ, không ai nguyện ý nhận nuôi, địa vị tang thi lại rất thấp, mỗi tháng tang thi còn phải kiếm điểm tích phân mới miễn cưỡng đủ mua dịch thay thế đắt đỏ, có dịch thay thế này, bọn họ mới có thể không cần ăn thịt người mà vẫn sống tiếp được, hơn nữa tang thi chỉ cần có dịch thay thế sẽ không biến già yếu, vậy thì cần gì nuôi con để sau nó dưỡng già nữa chứ.
Thấy Lâm Phàm vừa mới giội qua nước lạnh, đuôi tóc còn ướt sũng, Nghiêm Hàn chủ động đến gần hôn đối phương, thuận tiện nhận lấy khăn lông trong tay Lâm Phàm giúp hắn lau khô tóc, mùi thơm dầu gội cực kỳ dễ chịu, “Số dầu gội ngươi trữ hàng trước đó còn đủ không? Cần ta mua sản phẩm mới không ?”
Lâm Phàm thoải mái hơi hơi nheo mắt lại, “Còn nhiều lắm, nghe nói sản phẩm mới rất đắt, tiết kiệm tiền đi.”
Nghiêm Hàn nghe vậy tay tạm dừng, khóe miệng co giật, đồ trước mạt thế giờ đã chẳng còn, giờ mà có người lấy ra thì sẽ được tôn sùng, với lại giá cả càng đắt đỏ hơn gấpnhiều lần.
Lúc ăn cơm, sói nhỏ vẫn bị nhốt trong phòng úp mặt vào tường, Lôi Khê chọn mấy món gắp đến trong bát bé tang thi. Bé tang thi lắc đầu, “Cha Lôi không cần gắp rau cho ta, ta ăn quá lãng phí.” Rau quả thực trân quý, hắn là một con tang thi, chỉ cần uống dịch thay thế là được.
Lôi Khê sờ sờ đầu bé tang thi, “Chẳng lẽ tiểu Viêm không thích tay nghề của cha Lôi? Cha thật đau lòng.”
Bé tang thi nghe vậy vội vàng và cơm, miệng dính đầy hạt, “Đồ ăn cha Lôi làm là ngon nhất!”
U ô ——!
Tiếng kêu u oán của sói nhỏ truyền đến, Đại Hắc bất đắc dĩ nhún nhún vai, đứa con của y này từ khi nhờ phương pháp thụ tinh sinh ra, liền luôn khiến người khác đau đầu.
“Không quan tâm hắn! Ăn cơm!” Gia chủ trong nhà Lâm Phàm hạ lệnh, không ai dám hỗ trợ cầu tình.
Nửa đêm, sói nhỏ uể oải cuộn tròn, hắn giờ là thời điểm trưởng thành, lượng cơm ăn tiêu hóa rất nhanh, sợ nhất đói bụng. Đúng lúc này, mũi sói nhỏ nhúc nhích, hương vị gì đó thơm ngào ngạt nhẹ nhàng bay vào.
Một bát cơm bên trên đầy sườn xào chua ngọt được để trên bệ cửa sổ, cửa có song chắn, sói nhỏ không thể trốn ra, nhưng bát cơm không quá lớn, vẫn có thể nhét vào được.
Sói nhỏ tưởng cha Đại Hắc thân yêu nhất đau lòng mình, trộm gạt ba ba lén đưa đồ ăn cho hắn, vì thế phe phẩy đuôi ăn thực vui vẻ, “Uông ô! Ngon quá!”
Lâm Phàm cùng Lôi Khê lặng lẽ ở bên cạnh nhìn lén, thấy tiểu Nghiêm Viên trộm đưa cơm cho sói nhỏ, nhịn không được cười lắc đầu, “Hai đứa bé này a…”
Lôi Khê ôm eo Lâm Phàm, dán sát vào cổ đối phương ám muội nói, “Trẻ nhỏ không cần ngươi lo, ngươi nên quan tâm chồng ngươi a…”
Lần trước ba người càng chọc Lâm Phàm tức giận, đều bị cấm dục gần tháng rồi, Nghiêm Hàn thầm giơ ngón tay cái với Lôi Khê, Đại Hắc thì trực tiếp biến thành sói đen to lớn, chở Lâm Phàm đi tới phòng của bốn người.
Thời gian của người lớn, giờ mới bắt đầu…
~Toàn văn hoàn~
Nhà nào mà điều kiện khó khăn, trong nhà sẽ không lắp thiết bị thông gió, từ sớm liền đem chiếu, băng ghế dài, ghế nằm, giường trúc của mình ra đầu ngõ, dùng nước lạnh giội qua một lần, sau đó vui vẻ ngồi cạnh mà hưởng chút khí lạnh. Nhiều nhà trong ngõ mở cửa hàng nhỏ, thì đem ván cửa của cửa hàng mình dỡ xuống, xếp thành băng ghế dài, làm thành dụng cụ hóng mát.
Tan học về những đứa trẻ trong ngõ nhỏ chạy nhảy chơi đùa, tiếng trẻ con cười đùa ầm ĩ làm hẻm nhỏ tăng thêm không ít sức sống. Thanh âm lách cách đánh mạt chược, những quân cờ vua chạm xuống mặt bàn, tiếng người phụ nữ rửa rau nấu cơm, khiến ngõ nhỏ tràn ngập thế giới thái bình.
“Đánh hắn! Mụ mụ nói tang thi là người xấu! Đánh hắn!” Thanh âm thanh thúy của trẻ nhỏ vang lên lại mang theo khờ dại tàn nhẫn, một đám nam hài 7, 8 tuổi vây thành vòng tròn, ném các loại đá nhỏ vào trong.
Tiểu nam hài đứng giữa lớn lên thực thanh tú, có điều làn da trắng bệch lộ sắc xanh quỷ dị, không quá giống với người bình thường, biểu cảm cũng rất đờ đẫn, lãnh đạm.
Ngoài vòng tròn đám trẻ con kia có một chú sói nhỏ màu đen xinh đẹp, đứng tại nơi cao nhìn tiểu nam hài bị khi dễ, miệng lại thốt ra tiếng người, “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có làm người hầu của ta hay không?!”
Bé tang thi gắt gao cắn môi dưới không lên tiếng, khiến sói nhỏ phẫn nộ không thôi, “Đừng tưởng giả bộ đáng thương thì hữu dụng, chỉ có ba ba mới có thể mắc lừa ngươi! Tang thi thấp kém! Đánh hắn!”
“Rõ! Lang ca!” Bọn trẻ nghe vậy hưng phấn vung lên nắm tay nhỏ mà tiến tới.
“Dừng tay!” Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên, Lâm Phàm sắc mặt khó coi đi lại đây, một tay nhéo tai sói con, không lưu tình mà nhấc lên, “Vậy mà lại khi dễ đệ đệ!”
Sói nhỏ mặt ngoài ngoan cố mà ngạnh cổ kêu la, “Hắn mới không phải đệ đệ của ta, hắn chỉ là tang thi hạ đẳng!” Nhưng cái đuôi phía sau lại phản xạ mà ép chặt xuống giữa hai chân.
Lâm Phàm túm lấy gáy sói nhỏ ném vào lòng nam tử tóc dài màu đen đang đi tới, “Trông coi con trai của ngươi, trở về phạt hắn không cho ăn cơm tối!”
Nam tử tóc đen gật gật đầu, bất đắc dĩ sờ sờ gáy thịt sói nhỏ bị túm, trộm thì thầm với đứa nhỏ luôn khiến người khác bận tâm này, “Ngươi không phải vẫn biết ba ba ngươi ghét nhất ngươi khi dễ đệ đệ, như thế nào còn làm vậy?” Sói nhỏ mũi phun nhiệt khí, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói.
Sau đó Lâm Phàm chạy tới trước mặt bé tang thi, ngồi xổm xuống ôm đứa bé bị khi dễ, nhẹ nhàng giúp đối phương lau đi vết bẩn, “Con ngoan, không cần quan tâm người khác nói gì, tôn nghiêm của mình là dựa vào thực lực đạt được, com nhìn chú Liên Vĩnh Phong đó, hắn cũng là tang thi, không phải vẫn được người khác tôn kính sao?”
Bé tang thi gật gật đầu chủ động dựa sát vào lòng Lâm Phàm, ôm thật chặt đối phương; sói nhỏ trong lòng Đại Hắc thấy thế, nháy mắt nhe răng phát ra thanh âm đe dọa, bị Đại Hắc không chút lưu tình vỗ phát vào đầu.
Hai người trong lòng ôm một đứa nhỏ đi về nhà, trên đường có không ít người lên tiếng chào hỏi, dị năng giả, người bình thường, tang thi trí tuệ, còn có người mọc thêm đôi tai hay cái đuôi, mọi người nhìn qua sinh hoạt cùng nhau rất hòa thuận.
Đi vào tòa đại trạch (nhà với khuôn viên lớn) sâu nhất trong ngõ, còn chưa bước chân vào nhà đã có thể ngửi được hương vị ngọt ngào của món sườn xào chua ngọt rồi, đỏ tươi bóng mỡ, là món mà sói con thích nhất, đang vui vẻ muốn nhảy khỏi lòng Đại Hắc, bị Lâm Phàm lạnh lùng trừng mắt, Đại Hắc vội vàng ôm chặt thằng con.
Lôi Khê bưng món ăn từ phòng bếp đi ra, để lên bàn đá trong sân, chung quanh đốt cây ngải cứu đuổi muỗi, trong sân còn có gió lùa, cực kỳ mát mẻ.
“Đã về rồi, nhanh rửa tay ăn cơm.” Lôi Khê cười nói với Lâm Phàm cùng bé tang thi, thấy vết bẩn trên quần áo bé, khẽ nhíu mày, “Tên oắt sói kia lại khi dễ tiểu Viêm! Lần này nhất định phải xử phạt hẳn hoi, tuyệt đối không cho phép Đại Hắc trộm đưa thức ăn cho hắn!”
Nghiêm Hàn mới từ khu cách ly trở về, chợt nghe tiếng sói tru trong nhà nhỏ, đoán được con trai tang thi của y Nghiêm Viêm khẳng định lại bị khi dễ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Phải dựa vào chính hắn.”
Khoảng thời gian từ lúc bắt đầu mạt thế đến nay, đã qua vài thập niên, vận mệnh mới một lần nữa được xây dựng, trừ người Tu Chân, còn lại chưa có bất luận ai có thể phá vỡ cảnh giới, phi thăng lên vị diện cao hơn, có điều sức sống của Địa Cầu một lần nữa trỗi dậy, màu xanh biếc đã che phủ hơn 90% thế giới.
Dị năng giả cùng người Tu Chân trở thành giai cấp thống trị chủ yếu, Bán Thú nhân bởi sức mạnh thuần túy cường đại, số lượng lại thưa thớt, trở thành đối tượng truy đuổi của mỗi chính phủ; người thường cùng dị năng giả cấp thấp chiếm đại đa số. Còn tang thi, bởi tang thi cao cấp có trí tuệ cùng trí nhớ, có thể khống chế sự “thèm ăn” của mình, mà được nhân loại dần dần công nhận, nhưng vì nhiều người còn e ngại, nên địa vị vẫn như cũ bồi hồi tại tầng thấp nhất.
Tang thi không có trí tuệ vẫn như cũ tồn tại, bị nghiêm khắc khống chế tại khu cách ly, mỗi ngày đều có những tranh luận giữa giết toàn bộ đám đó để phòng ngừa hậu hoạn, với vẫn cứ nuôi nhốt tang thi chờ chúng khôi phục trí nhớ cùng trí tuệ, một lần nữa dung nhập xã hội loài người.
Công việc bây giờ của Nghiêm Hàn chính là phụ trách theo dõi các khu cách ly lớn, phòng ngừa có người lén săn trộm đào não tinh, bé tang thi Nghiêm Viêm chính là do y mang từ khu cách ly trẻ nhỏ ra, đứa bé này không biết từ lúc nào đã khôi phục lại được thần trí, nên được đưa ra ngoài, nhưng dù cho thông minh như thế nào vẫn chỉ là đứa trẻ, không ai nguyện ý nhận nuôi, địa vị tang thi lại rất thấp, mỗi tháng tang thi còn phải kiếm điểm tích phân mới miễn cưỡng đủ mua dịch thay thế đắt đỏ, có dịch thay thế này, bọn họ mới có thể không cần ăn thịt người mà vẫn sống tiếp được, hơn nữa tang thi chỉ cần có dịch thay thế sẽ không biến già yếu, vậy thì cần gì nuôi con để sau nó dưỡng già nữa chứ.
Thấy Lâm Phàm vừa mới giội qua nước lạnh, đuôi tóc còn ướt sũng, Nghiêm Hàn chủ động đến gần hôn đối phương, thuận tiện nhận lấy khăn lông trong tay Lâm Phàm giúp hắn lau khô tóc, mùi thơm dầu gội cực kỳ dễ chịu, “Số dầu gội ngươi trữ hàng trước đó còn đủ không? Cần ta mua sản phẩm mới không ?”
Lâm Phàm thoải mái hơi hơi nheo mắt lại, “Còn nhiều lắm, nghe nói sản phẩm mới rất đắt, tiết kiệm tiền đi.”
Nghiêm Hàn nghe vậy tay tạm dừng, khóe miệng co giật, đồ trước mạt thế giờ đã chẳng còn, giờ mà có người lấy ra thì sẽ được tôn sùng, với lại giá cả càng đắt đỏ hơn gấpnhiều lần.
Lúc ăn cơm, sói nhỏ vẫn bị nhốt trong phòng úp mặt vào tường, Lôi Khê chọn mấy món gắp đến trong bát bé tang thi. Bé tang thi lắc đầu, “Cha Lôi không cần gắp rau cho ta, ta ăn quá lãng phí.” Rau quả thực trân quý, hắn là một con tang thi, chỉ cần uống dịch thay thế là được.
Lôi Khê sờ sờ đầu bé tang thi, “Chẳng lẽ tiểu Viêm không thích tay nghề của cha Lôi? Cha thật đau lòng.”
Bé tang thi nghe vậy vội vàng và cơm, miệng dính đầy hạt, “Đồ ăn cha Lôi làm là ngon nhất!”
U ô ——!
Tiếng kêu u oán của sói nhỏ truyền đến, Đại Hắc bất đắc dĩ nhún nhún vai, đứa con của y này từ khi nhờ phương pháp thụ tinh sinh ra, liền luôn khiến người khác đau đầu.
“Không quan tâm hắn! Ăn cơm!” Gia chủ trong nhà Lâm Phàm hạ lệnh, không ai dám hỗ trợ cầu tình.
Nửa đêm, sói nhỏ uể oải cuộn tròn, hắn giờ là thời điểm trưởng thành, lượng cơm ăn tiêu hóa rất nhanh, sợ nhất đói bụng. Đúng lúc này, mũi sói nhỏ nhúc nhích, hương vị gì đó thơm ngào ngạt nhẹ nhàng bay vào.
Một bát cơm bên trên đầy sườn xào chua ngọt được để trên bệ cửa sổ, cửa có song chắn, sói nhỏ không thể trốn ra, nhưng bát cơm không quá lớn, vẫn có thể nhét vào được.
Sói nhỏ tưởng cha Đại Hắc thân yêu nhất đau lòng mình, trộm gạt ba ba lén đưa đồ ăn cho hắn, vì thế phe phẩy đuôi ăn thực vui vẻ, “Uông ô! Ngon quá!”
Lâm Phàm cùng Lôi Khê lặng lẽ ở bên cạnh nhìn lén, thấy tiểu Nghiêm Viên trộm đưa cơm cho sói nhỏ, nhịn không được cười lắc đầu, “Hai đứa bé này a…”
Lôi Khê ôm eo Lâm Phàm, dán sát vào cổ đối phương ám muội nói, “Trẻ nhỏ không cần ngươi lo, ngươi nên quan tâm chồng ngươi a…”
Lần trước ba người càng chọc Lâm Phàm tức giận, đều bị cấm dục gần tháng rồi, Nghiêm Hàn thầm giơ ngón tay cái với Lôi Khê, Đại Hắc thì trực tiếp biến thành sói đen to lớn, chở Lâm Phàm đi tới phòng của bốn người.
Thời gian của người lớn, giờ mới bắt đầu…
~Toàn văn hoàn~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook