Du Nhiên Mạt Thế
Chương 44: Trước sau đều có địch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công kích ngừng lại, bọn hắn thật cẩn thận xác nhận không còn nguy hiểm xong, liền đem chiếc đèn pin đặt tới chỗ trong cùng của động, ánh sáng phát ra rất nhanh làm mọi người biết được tình huống xung quanh. Đây là một động kích thước chừng 100m2, lối dẫn đến chỉ có một đường thông đạo lúc nãy bọn hắn đi. Trong động có một ao nhỏ, cư nhiên còn có cây hoa súng đang mọc, hơi tỏa chút hương, ở nơi tràn đầy mùi tang thi hôi thối đặc biệt rõ ràng.

Sau đó không cần ai nhắc, Lâm Phàm thu thập xong tâm tình, hộ Lôi Khê tiến lên nhìn thứ đánh lén bọn họ. Là một tang thi nhỏ gầy, toàn thân coi như đầy đủ, đầu bị Nghiêm Hàn đốt cháy đen, lộ ra khỏa não tinh trong suốt.

“Trời ạ! Hóa ra là tang thi hệ không gian!” Lâm Phàm nhìn màu sắc não tinh rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra, chẳng trách thông đạo hẹp hòi không thể chứa thêm cái gì như thế mà hắn vẫn bị tấn công, “Hẳn là biết kỹ năng thuấn di (di chuyển tức thời) của tang thi cấp 2, thông thường thì tang thi cấp 3 mới có thể sử dụng nguyên tố tự do xung quanh tụ tập lại để phát ra công kích từ xa, nhưng tang thi không gian lại là ngoại lệ, may hàng này mới cấp 2, nếu gặp tang thi cấp cao hơn nữa, cho dù chúng ta có cấp 3 cũng phải toàn quân diệt.”

Lâm Phàm nói làm mọi người nghĩ mà sợ, nhưng ai biết được con này đã lên cấp 2 bao lâu, nếu tang thi tốc độ tiến hóa quá nhanh, thì đúng là nhân loại hết đường sống.

Thấy Hồng Tư lấy ra não tinh trong suốt muốn đứng dậy, vội vàng nói, “Đợi chút, móng tay tang thi cũng là thứ tốt, so vũ khí bình thường đều sắc nhọn hơn.” Quả nhiên Hồng Tư nâng lên cổ tay tang thi, 5 cái móng dài nhọn hơi hơi cong hiện ra trước mặt mọi người, khiến mọi người hít một hơi, hàng này mà cắm vào thân thể, còn không phải là móc ra được thành cái hố, rồi như nghĩ đến gì đều nhìn về phía Lôi Khê.

Hồng Tư lấy ra dao găm* nhanh chóng đem mười móng tang thi chặt xuống cho vào vải bao lại thật kỹ, tính mang về xử lý sau.

Tựa hồ trong động trừ tang thi không gian hệ này không có đồ vật nào khác, Nghiêm Hàn đối với bông hoa súng trong ao thấy thực hứng thú, chậm rãi hướng tới chỗ nó. Lâm Phàm cứ cảm giác mình đã quên mất thông tin trọng yếu nào đó, bất quá động này có tang thi ở, đóa hoa súng này còn chưa khô héo đúng thật quá kì lạ.

Lâm Phàm cười cười, hắn vẫn thấy hoa sen trong không gian của mình hấp dẫn hơn, hoa ở đây trắng bợt, chỉ như giấy nổi trên mặt nước, một tia sức sống cũng không có, nếu không phải vẫn ngửi được mùi hương… Mùi hương… Động trống trơn… Lâm Phàm cảm giác mình bắt được một tia tin tức quan trọng nào đó.

“Ầm ——!” Bên Nghiêm Hàn đột nhiên có tiếng nổ mạnh, không ngờ lại là xuất ra chiêu bảo mệnh của dị năng giả lôi hệ cấp 2 – “Lôi Bạo”! (nó đơn giản chỉ là tia sét cực mạnh, chắc kiểu dùng chiêu này xong tiêu hao gần hết dị năng, như bùng nổ á =))))

Xảy ra chuyện gì? Lâm Phàm nhanh chóng nhìn sang, ngay sau đó cuống họng nghẹn lại.

Nghiêm Hàn bởi đứng gần nơi phát chiêu, nên cũng bị thương, nửa người có chút đen, đang ngã ngồi trên mặt đất cách ao không xa, miệng phun bọt máu. Đối diện y trong ao, lúc trước u nhã, cây súng trắng bợt chậm rãi trướng lớn, lơ lửng trên không trung, tâm hoa có chỗ máu chảy đầm đìa, lộ ra mùi hôi thối, hương hoa thơm đã biến mất, thay thế chính là tanh tưởi không chịu được, đám Lâm Phàm thiếu chút nữa nôn mửa.

Này cũng không là gì, để mọi người da đầu run lên chính là đài súng dần lộ ra, bên trong không phải nhị hoa, mà là từng cái đầu người! Những cái đầu hình như còn sống, không ngừng vặn vẹo giãy giụa, phát ra những tiếng kêu thảm thiết quái dị. **

Bông súng chìa cành thật dài lần mò trên mặt đất đến chỗ tang thi cấp 2, tựa hồ không tìm thấy não tinh, vì thế mà phát ra âm thanh nổi giận, nước trong ao bị dồn lên cao, phun tung tóe lên vách động phát ra tiếng xèo xèo, không ngờ nước có chứa axit có thể ăn mòn!

Lôi Khê vội vàng lệnh mọi người tụ tập lại, kim hệ dị năng đối axit căn bản không có lực phòng ngự, áo giáp Hồng Tư bị ăn mòn sau, cả người cũng uể oải không ít, may mắn thổ hệ dị năng có hơi chút khắc chế, nhưng trước đó Lôi Khê vừa bị trọng thương, dị năng cung cấp đứt quãng, cũng không duy trì được lâu.

“Rút!” Lần này Lôi Khê cũng không dám tiếp tục do dự, che chở mọi người hướng về thông đạo lui lại, nhưng bên kia lại truyền đến thanh âm Hứa Sách, “Lão đại! Không tốt! Có ít nhất mấy trăm tang thi tràn vào động!”

Trước mặt có biến dị thực vật cường đại chưa hiểu rõ, sau có đại quân tang thi, mọi người sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Đại Hắc bởi khổ người lớn, hơn nữa trước đó được Lâm Phàm phân phó, vẫn đứng canh tại chỗ cũ không tiến vào, Hứa Sách Trữ Bằng cùng 5 người hội họp xong, mọi người mới phát hiện hai người bộ dạng cực kỳ chật vật.

“Đại Hắc! Lại đây!” Lâm Phàm bất chấp vụ chắn đường hay không, hiện tại chỉ có thể tận dụng thông đạo hẹp hòi, nghĩ biện pháp phòng ngự, chờ đợi cơ hội phá vây, thật sự không còn hi vọng, Đại Hắc cũng nhất định phải ở cạnh hắn, tùy thời còn kéo vào không gian, cả Nghiêm Hàn và Lôi Khê cũng… Lâm Phàm lắc đầu, không vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được bại lộ không gian đặc biệt.

May mà Đại Hắc đang tiến hóa, chỉ số thông minh càng ngày càng cao, trước khi lui vào còn biết tìm tảng đá chặn đường lại. Bên kia Lôi Khê cũng đang dùng dị năng tạm thời che chắn, nhưng y cả người đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, dị năng đang dần tiêu hao hết, tốc độ bổ sung không thể theo kịp được.

Làm sao bây giờ? Mọi người dùng ánh mắt hỏi Lôi Khê, khiến Lôi Khê đang dựa vào người Lâm Phàm cười khổ, y cũng không còn biện pháp nào nữa.

“…Trước không phải nói tang thi đều tránh đi động này sao, giờ đột nhiên tràn vào, ta hoài nghi có liên quan đến biến dị thực vật.” Lâm Phàm nói ra ý nghĩ của mình.

“Một đằng là số lớn tang thi, một đằng là biến dị thực vật, ta xem so với chờ chết, không bằng hợp lại chiến một phen!” Hồng Tư đem súng tự động lên đạn, cắn răng nói. Những người khác nghe vậy sôi nổi gật đầu đồng ý, bọn hắn cũng không thuộc dạng ngồi chờ chết.

Lôi Khê xoa nhẹ huyệt thái dương, muốn để tâm trí rõ ràng chút, tự hỏi các loại khả năng kế tiếp, rất nhanh gật đầu, “Giết hoa kia, chúng ta có 30% xác suất sống sót. Giết tang thi, chúng ta không đến 10% khả năng. Cố thủ, chắc chắn chết.”

Nếu đã quyết định, tiếp theo hành động ra sao liền dễ dàng, Hứa Sách không hổ biệt danh quân sư quạt mo, ra chủ ý xấu kết hợp chiến thuật của Lôi Khê, lại thành công nâng cao 10% khả năng sống sót.

Lâm Phàm biết mình hiện tại không thể tiếp tục che giấu, không gian cường đại không thể bại lộ, nhưng thân phận người Tu Chân lại có thể lộ ra mà không sinh quá lớn khiếp sợ, mắt thấy tảng đá Đại Hắc chắn thông đạo sắp bị đụng ngã, Lâm Phàm dùng bùa Phòng Ngự ném đến, gia cố pháp thuật thổ hệ, trong thời gian ngắn bọn họ không cần lo lắng vấn đề lượng lớn tang thi.

“Ngươi là song hệ dị năng giả?” Đám người Lôi Khê, ngay cả Nghiêm Hàn thấy chiêu thức ấy cũng bị chấn động, hắn không chỉ là dị năng giả không gian hệ, còn thêm thổ hệ nữa sao? Nhưng tựa hồ không giống với Lôi Khê.

“Ta là người Tu Chân.” Lâm Phàm một tay cầm đao lưng đen, tay kia xuất ra chồng bùa, “Có thể đem lực công kích của ta tăng gấp đôi, cũng có thể dùng pháp thuật phòng ngự thổ hệ.”

Lôi Khê gật đầu hiểu được ý tứ của Lâm Phàm, một khi đã như vậy, thì phải đánh một trận!

Nháy mắt khi Lôi Khê rút về dị năng, Lâm Phàm theo sát mà gia cố pháp thuật thổ hệ đem mọi người bảo vệ chắc chắn, sau khi bỏ đi tường đất, hoa súng quả nhiên như nổi điên mà phóng chất ăn mòn về phía bọn hắn, nhưng mỗi người đều được Lâm Phàm hạ vốn lớn cấp cho bùa Phòng Ngự, có thể coi thường công kích của chất ăn mòn này.

Hồng Tư dùng súng tự động liều mạng bắn phá hoa súng, tạo một đám lỗ thủng đen còn tỏa khói trên đóa hoa, nhưng vẫn chưa thể tạo vết thương trí mạng; Nghiêm Hàn phụ trách giải quyết đài súng quỷ dị, tia sét của y bắn vào đài súng chỉ có thể khiến nó phá da, vì thế quyết định thay đổi kế hoạch, trước ngắt mấy cái “nhị súng”, mỗi một cái đầu người rụng xuống, hoa súng rõ ràng yếu bớt đi, nếu Lôi Khê không đoán sai, đài sen này hẳn là nơi cung cấp năng lượng chính cho hoa biến dị.

Móng vuốt của Đại Hắc tựa hồ là vũ khí duy nhất mang đến thương tổn nghiêm trọng cho hoa súng, mỗi lần móng tay y cào qua, hoa súng liền thét lên tiếng khiến người khác lông tóc dựng đứng.

Hứa Sách cùng Trữ Bằng thì hỗ trợ xử lý mấy cành cây quấn tới, hơn nữa dao quạt Lâm Phàm đưa cho Hứa Sách chính là một kích một cành. Lôi Khê phát hiện thấy vậy, quyết đoán lệnh Hồng Tư trợ giúp Hứa Sách đặc biệt công kích thân chính của cây hoa súng.

Lâm Phàm kiên định đứng bên cạnh Lôi Khê, bảo hộ đối phương, đồng thời chú ý gia tăng pháp thuật phòng ngự thổ hệ của mọi người. Hắn chỉ là người Tu Chân cấp 1 Luyện Khí kỳ, hoa biến dị có tính ăn mòn rất mạnh, đối linh khí cũng có tác dụng, Lâm Phàm phải nhờ vào bùa Trần Nguyên cho, mới có thể miễn cưỡng duy trì phòng ngự cho mọi người.

“Lâm Phàm, có pháp thuật hỏa hệ sao?” Lôi Khê đột nhiên hỏi.

“Có.” Lâm Phàm gật đầu.

“Tốt, đợi đến lúc mọi người lui về thông đạo, ngươi phân biệt hướng 6 phía 1 giờ, 3 giờ, 5 giờ, 7 giờ, 9 giờ và 11 giờ ném 6 cái đoàn lửa, không cần quá lớn, bảo trì được độ lửa là tốt rồi.” Lôi Khê dặn dò nói.

Chờ những người khác rút hết sau, Lâm Phàm ở miệng thông đạo nhanh chóng ném ra 6 quả cầu nhỏ về phía tường động, tường đất phòng ngự dựng tốt lúc trước gia tăng hai tầng thổ hệ cùng kim hệ chắn cho mọi người thoát khỏi vụ nổ lớn ập đến. Hóa ra lúc mọi người chiến đấu, Hồng Tư vừa dùng súng bắn, vừa đem dị năng ngưng kết ra mấy miếng kim loại nhọn cố định tốt mấy quả lựu đạn, lựu đạn này là của bọn hắn trữ lại trước đó, bình thường đều coi bảo bối luyến tiếc dùng, lần này một hơi liền dùng luôn 6 cái.

Hứa Sách còn đau lòng vì hủy đi dao quạt, phân biệt mà ném về những vị trí đã tính toán tốt. Tại lúc Lâm Phàm làm nổ lựu đạn, sóng xung kích sinh ra sẽ đem toàn bộ miếng kim loại, cùng dao, rậm rạp bắn về phía hoa biến dị.

Đài súng bị Nghiêm Hàn đánh tả tơi không thể nạp năng lượng nữa, hoa súng không cam lòng mà giãy giụa, bị cắt thành từng đoạn từng đoạn, mắt thấy không thể sống được bao lâu.

Có pháp thuật của Lâm Phàm, mọi người không nghĩ tới lại thuận lợi giải quyết hoa biến dị như vậy, thật cẩn thận trở lại động, Đại Hắc túm thân cây hoa súng giấu trong nước ra, lấy đi khỏa kết tinh trong suốt xanh biếc, những bộ phận của hoa súng lấy mắt thường mà héo quắt lại.

Mỗi cái đầu tang thi rơi ra từ đài súng, đều là cấp 2, không thiếu não tinh năng lượng bên trong còn chưa bị dùng hết, mọi người đào được mà sắc mặt vui mừng. Một viên cấp 2 thổ hệ được đưa tới Lôi Khê để nhanh chóng khôi phục dị năng, quả nhiên so não tinh cấp 1 tốc độ hấp thu nhanh hơn rất nhiều.

Ngay tại mọi người xử lý hoa biến dị, Lâm Phàm ngu ngơ mà nhìn chằm chằm phương hướng khác, vẫn chưa nhúc nhích.

~~~~~~~~

* : trong qt nó dịch mã tấu, cơ mà mình cop cả cụm tiếng trung đi search ra ảnh của quân đao, kiểu dao găm này

20106421132455643

1907_p_1330917742371

** : Ừm, đoạn này tác giả tả là : đài súng dần lộ ra phía sau, bên trong không phải hạt sen, mà là từng cái đầu người !

Theo mình biết thì súng ko có hạt a, nó nở sáng và rút xuống hồ khi về tối (có loại nở đêm thì ngược lại), hay có loại nào đó nữa mà mình chưa biết chăng, nhưng mình nghĩ nó chỉ có nhị thôi, mình thử vấn an hỏi thăm bác google rồi nhưng bác ý không trả lời rõ ràng gì cả, toàn tìm thấy hạt giống cmn làm người hỏi khó chịu :< Đi tìm đủ khía cạnh, sờ soạng đến nấu ăn thì cũng chẳng thấy ai mách nấu hạt súng =))) nghe đã thấy buồn cười rồi, vì vậy mình quyết định kệ mọe tác giả lần 2 và edit theo kiểu mình hiểu.

Còn về trường hợp nó có thể là hoa sen chứ không phải hoa súng, điều này là không thể, chắc chắn luôn. Mình cop hẳn tiếng hán đi chọt google nó ra hình ảnh hoa súng cùng wiki về Water lily nhá ! Đây (但这都不算什么, 最让人头皮发麻的是睡莲身后一同露出真面目的莲蓬, 里面不是莲子, 而是一颗颗头颅!) Có sai mọi người nói mình sửa =))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương