Du Nhiên Mạt Thế
-
Chương 33: Làm nhiệm vụ
Nghe Lâm Phàm nói xong, ba người Hồng Tư không khỏi lộ ra thất vọng, bọn hắn không đủ tự tin đảm bảo mình nằm trong 10% xác suất thành công biến thành dị năng giả, cũng biết Lâm Phàm hắn không có giấu diếm, nếu không đã mắt nháy cũng không nháy lấy ra 10 khỏa thổ hệ não tinh, phải biết rằng đây đại biểu đi giết 10 đầu tang thi, hơn nữa còn chưa tính đến có thể gặp những não tinh hệ khác, kia khéo khi phải giết mấy chục con mới lấy được 10 khỏa thổ hệ.
Lên kế hoạch tốt cho ngày hôm sau, Lôi Khê để lại mấy loại thuốc bọn họ có thể dùng đến, còn lại đưa Hứa Sách đi đổi thành tích phân, tuy rằng chỗ thuốc giữ lại này có thể đổi thêm nhiều tích phân nữa, nhưng Lôi Khê vẫn biết nặng nhẹ, tình nguyện đói bụng, cũng không đem thuốc có thể cứu mạng bán đi. Hiện giờ Lâm Phàm có không gian dị năng, tuy rằng không lớn, nhưng vật phẩm trọng yếu có chỗ an toàn cất giấu.
Hứa Sách Trữ Bằng đổi súng ống quen dùng, lượng lớn tích phân đổi được, cơ hồ đều lấy ra để đổi súng đạn cùng lựu đạn, còn đổi thêm một khẩu rocket loại nhỏ cùng 20 đạn pháo. Giống đa số người, bốn người Lôi Khê cũng không tín nhiệm chính sách tích phân của an toàn khu, tình nguyện đổi thành đồ vật thực dụng, cầm trong tay vẫn an tâm hơn.
Lâm Phàm đối chuyện này không tỏ thái độ gì, hắn bởi vì đã trải qua đời trước, nên biết chính sách tích phân này sẽ nhanh chóng phổ biến khắp cả nước, nghe nói huy chương này được chính phủ đặc biệt nghiên cứu ra, tại từng quân khu đều trữ số lượng lớn, chi phí sản xuất ra lại thấp, còn có thể thông qua mạng vệ tinh kiểm soát chống làm giả, mau chóng trợ giúp chính phủ ổn định kinh tế với lòng dân. Tuy để duy trì đảm bảo sự hữu hiệu của hệ thống tích phân, chính phủ cần gánh vác trách nhiệm cung cấp vật tư cho những an toàn khu đó, nhưng đã có người chuyên ngành đánh giá qua, được nhiều hơn mất. (đoạn này mình không hiểu nên dịch bừa nhé, đừng nghiêm túc đọc =)))))
Lần này Lôi Khê tính toán đi ra ngoài một đoạn thời gian, phỏng chừng vài ngày sẽ không trở lại, nên Lâm Phàm cần chuẩn bị không ít thứ.
Hôm sau, 7 người ăn xong bữa sáng liền tập hợp tại bãi đỗ xe, trước khi khóa cửa phòng, Lâm Phàm thu hết đồ trong phòng vào không gian, lều trại nhóm Lôi Khê cũng đóng gói bỏ vào cốp. Bốn người Lôi Khê vẫn lái chiếc Unimog, bởi chiếc Infiniti lần trước dùng để hấp dẫn tang thi đã bị hỏng, vì vậy Lâm Phàm lấy mini Pickup trước đó ra dùng.
Do tang thi đột nhiên tiến hóa, nên giờ ngoài quân đội ra, người dân căn bản không dám bước khỏi cửa an toàn khu, hành động của đám Lâm Phàm nhận được tuyên dương của lãnh đạo, hi vọng bọn hắn có thể nêu gương, dù sao chỉ trông mong vào binh lính duy trì vẫn có chút cố sức.
Đáng tiếc tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám Lâm Phàm, mỗi ngày đều có người đóng quân tại cửa an toàn khu để tìm hiểu tin tức, Đặng Phong cẩn thận suy ngẫm đề nghị của Lâm Phàm, gia nhập một đội ngũ khá ổn trong khu trắng, người trong đội phần lớn hồi trước đều yêu thích chiến đấu, đao thật súng thật, còn tư tàng không ít hàng, người cũng khá nghĩa khí. Đặng Phong tuy có chút toan tính, nhưng tổng thể coi như không tồi, hơn nữa cung cấp nhiều lương thực cho đội như vậy, nên lão đại an bài công việc tìm hiểu tin tức hàng ngày, cũng không khiến hắn ra ngoài thu thập vật tư.
Lúc Đặng Phong thấy Lâm Phàm, trong lòng có chút phức tạp, hai người kia nhìn như công tử nhà giàu mà lại có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi (chắc thoải mái dư dả), lúc trước mới tới an toàn khu hắn nghĩ tổ đội với hai người này, nhưng lại nhìn không quen cảnh hai nam nhân suốt ngày quấn quýt thân mật, Đại Hắc sức ăn lại lớn, Lâm Phàm nhìn như kiểu không chịu được khổ, nên mới không đề nghị tổ đội với bọn họ. Sau hắn lại nghe đồn khu trắng đến một mãnh nhân (người dũng mãnh thiện chiến), còn nuôi một mỹ nhân tiểu bạch kiểm mới biết là nói về hai người bọn hắn, mỗi lần thấy đồng bạn nói Lâm Phàm xinh đẹp, làn da trắng nõn thì cười đáng khinh, trong lòng cũng nhịn không được âm thầm cười nhạo, ai mà xem qua Lâm Phàm chém tang thi thoải mái như bổ dưa hấu, chắc toàn bộ ý dâm đều bay mất sạch.
Lôi Khê cùng Lâm Phàm đã chọn tốt mục tiêu, xưởng gia công đồ chăn màn quần áo cách không xa Kim thị, trong xưởng có không ít công nhân biến thành tang thi, rất nguy hiểm, nhưng bọn hắn mục tiêu không phải vào trong lấy vật tư, mà đơn thuần giết tang thi đào não tinh, liền đơn giản hơn rất nhiều.
Xưởng may vị trí khá hẻo lánh, chung quanh trồng cây bông, lại đúng mùa thu hoạch, nhiều cây đã tách vỏ, bông rụng đầy đất, đáng tiếc chả còn ai đến thu. Xưởng may cùng khu trồng bông tạo thành hình hồ lô, xưởng nằm ở bụng dưới, eo hồ lô là tòa núi nhỏ, ngăn cách với đồn điền trồng bông nằm nửa trên hồ lô, trên miệng bị một cây cầu chặn lại. Như vậy từ xưởng may tới đường chính, hình thành hai quan ải, bọn hắn có thể sang bên kia núi dẫn chút tang thi ra giết, buổi tối lui lại trên đỉnh núi nghỉ ngơi.
Dọc đường đi gặp không nhiều tang thi, đối đám người Lâm Phàm mà nói, giải quyết tương đương làm khởi động.
Xe đi đến cầu tại miệng hồ lô, mọi người gặp phải phiền toái, đã có người đến trước phía bên kia cầu, mặc quân phục, thoáng suy ngẫm liền rõ ràng, đã sắp đến tháng mười, khí trời lạnh lẽo, tuy chưa hạ tuyết, nhưng so với mọi năm có điều hòa, có phòng ở, quần áo ấm áp đầy đủ thì gian nan rất nhiều, Lâm Phàm mới đây cũng nghe thấy khu trắng đã có vài người chết cóng.
Binh lính khu xanh lục cùng quan viên chính phủ khu đỏ cũng sống không tốt như trong tưởng tượng, Kim thị là thành thị nằm ở trung bộ nên rất ít hệ thống sưởi, vì tiết kiệm nguồn năng lượng mà điều hòa bị cấm dùng, bếp lò sưởi ấm thì mỗi nhà phân một cái, nhưng than thì lại có hạn. Hơn nữa khu trắng đang dần dần tăng lên số lượng dân, phần lớn là những người hoảng hốt trốn chạy, không mang theo nhiều đồ đạc, cũng không thể trơ mắt nhìn dân chờ chết, đệm chăn áo khoác lại càng ngày càng khan hiếm, vì thế xưởng may phụ cận này được đặt lên nhiệm vụ hàng đầu.
“Dừng lại!” Binh lính đứng gác ngăn lại xe Lôi Khê cùng Lâm Phàm.
“Anh em, các ngươi đây là?” Lôi Khê xuống xe, đi đến trước mặt đối phương giơ ra một điếu thuốc, người binh lính mặt nháy mắt liền tái đi, ngó hai bên nhìn nhìn, thấy không ai chú ý, lặng lẽ đem thuốc lá để vào túi áo, thái độ liền tốt hơn nhiều.
“Các ngươi tới đây làm gì, bên trong cũng chẳng có gì ăn được.” Người lính kia quay đầu lại nhìn mấy chiếc xe bên trong, cùng chiến hữu đang nghỉ ngơi, “Trong này đang chấp hành nhiệm vụ.”
“Hôm nay lạnh quá, chúng ta không còn biện pháp nào khác, nghe nói ở đây có xưởng may, nên nghĩ tới thử vận may.” Lôi Khê nửa thật nửa giả nói, “Có thể cho chúng ta vào không?”
Binh lính lắc đầu, “Quân đội chấp hành nhiệm vụ, không thể để các ngươi vào, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mới có thể vào.”
“Này… Chúng ta thật vất vả đi ra một chuyến, xăng tốn không ít, cũng chẳng thể tay không mà về, mấy người chúng ta thân thủ không tệ, còn có thể giúp đỡ chút cũng nên.” Lôi Khê thử thuyết phục đối phương, đáng tiếc đối phương chỉ là tiểu binh chấp hành mệnh lệnh cấp trên, ngay cả đi truyền lời cũng không muốn giúp.
Nếu không qua cầu, bọn hắn phải đi đoạn đường rất xa, còn chưa tính nguy hiểm ẩn tàng, cùng rất tốn xăng nữa. Ngay lúc mấy người Lâm Phàm nghĩ nên đổi địa phương khác giết tang thi hay là đợi quân đội hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo thanh âm quen thuộc gọi hắn, “Lâm Phàm sao?”
Lên kế hoạch tốt cho ngày hôm sau, Lôi Khê để lại mấy loại thuốc bọn họ có thể dùng đến, còn lại đưa Hứa Sách đi đổi thành tích phân, tuy rằng chỗ thuốc giữ lại này có thể đổi thêm nhiều tích phân nữa, nhưng Lôi Khê vẫn biết nặng nhẹ, tình nguyện đói bụng, cũng không đem thuốc có thể cứu mạng bán đi. Hiện giờ Lâm Phàm có không gian dị năng, tuy rằng không lớn, nhưng vật phẩm trọng yếu có chỗ an toàn cất giấu.
Hứa Sách Trữ Bằng đổi súng ống quen dùng, lượng lớn tích phân đổi được, cơ hồ đều lấy ra để đổi súng đạn cùng lựu đạn, còn đổi thêm một khẩu rocket loại nhỏ cùng 20 đạn pháo. Giống đa số người, bốn người Lôi Khê cũng không tín nhiệm chính sách tích phân của an toàn khu, tình nguyện đổi thành đồ vật thực dụng, cầm trong tay vẫn an tâm hơn.
Lâm Phàm đối chuyện này không tỏ thái độ gì, hắn bởi vì đã trải qua đời trước, nên biết chính sách tích phân này sẽ nhanh chóng phổ biến khắp cả nước, nghe nói huy chương này được chính phủ đặc biệt nghiên cứu ra, tại từng quân khu đều trữ số lượng lớn, chi phí sản xuất ra lại thấp, còn có thể thông qua mạng vệ tinh kiểm soát chống làm giả, mau chóng trợ giúp chính phủ ổn định kinh tế với lòng dân. Tuy để duy trì đảm bảo sự hữu hiệu của hệ thống tích phân, chính phủ cần gánh vác trách nhiệm cung cấp vật tư cho những an toàn khu đó, nhưng đã có người chuyên ngành đánh giá qua, được nhiều hơn mất. (đoạn này mình không hiểu nên dịch bừa nhé, đừng nghiêm túc đọc =)))))
Lần này Lôi Khê tính toán đi ra ngoài một đoạn thời gian, phỏng chừng vài ngày sẽ không trở lại, nên Lâm Phàm cần chuẩn bị không ít thứ.
Hôm sau, 7 người ăn xong bữa sáng liền tập hợp tại bãi đỗ xe, trước khi khóa cửa phòng, Lâm Phàm thu hết đồ trong phòng vào không gian, lều trại nhóm Lôi Khê cũng đóng gói bỏ vào cốp. Bốn người Lôi Khê vẫn lái chiếc Unimog, bởi chiếc Infiniti lần trước dùng để hấp dẫn tang thi đã bị hỏng, vì vậy Lâm Phàm lấy mini Pickup trước đó ra dùng.
Do tang thi đột nhiên tiến hóa, nên giờ ngoài quân đội ra, người dân căn bản không dám bước khỏi cửa an toàn khu, hành động của đám Lâm Phàm nhận được tuyên dương của lãnh đạo, hi vọng bọn hắn có thể nêu gương, dù sao chỉ trông mong vào binh lính duy trì vẫn có chút cố sức.
Đáng tiếc tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám Lâm Phàm, mỗi ngày đều có người đóng quân tại cửa an toàn khu để tìm hiểu tin tức, Đặng Phong cẩn thận suy ngẫm đề nghị của Lâm Phàm, gia nhập một đội ngũ khá ổn trong khu trắng, người trong đội phần lớn hồi trước đều yêu thích chiến đấu, đao thật súng thật, còn tư tàng không ít hàng, người cũng khá nghĩa khí. Đặng Phong tuy có chút toan tính, nhưng tổng thể coi như không tồi, hơn nữa cung cấp nhiều lương thực cho đội như vậy, nên lão đại an bài công việc tìm hiểu tin tức hàng ngày, cũng không khiến hắn ra ngoài thu thập vật tư.
Lúc Đặng Phong thấy Lâm Phàm, trong lòng có chút phức tạp, hai người kia nhìn như công tử nhà giàu mà lại có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi (chắc thoải mái dư dả), lúc trước mới tới an toàn khu hắn nghĩ tổ đội với hai người này, nhưng lại nhìn không quen cảnh hai nam nhân suốt ngày quấn quýt thân mật, Đại Hắc sức ăn lại lớn, Lâm Phàm nhìn như kiểu không chịu được khổ, nên mới không đề nghị tổ đội với bọn họ. Sau hắn lại nghe đồn khu trắng đến một mãnh nhân (người dũng mãnh thiện chiến), còn nuôi một mỹ nhân tiểu bạch kiểm mới biết là nói về hai người bọn hắn, mỗi lần thấy đồng bạn nói Lâm Phàm xinh đẹp, làn da trắng nõn thì cười đáng khinh, trong lòng cũng nhịn không được âm thầm cười nhạo, ai mà xem qua Lâm Phàm chém tang thi thoải mái như bổ dưa hấu, chắc toàn bộ ý dâm đều bay mất sạch.
Lôi Khê cùng Lâm Phàm đã chọn tốt mục tiêu, xưởng gia công đồ chăn màn quần áo cách không xa Kim thị, trong xưởng có không ít công nhân biến thành tang thi, rất nguy hiểm, nhưng bọn hắn mục tiêu không phải vào trong lấy vật tư, mà đơn thuần giết tang thi đào não tinh, liền đơn giản hơn rất nhiều.
Xưởng may vị trí khá hẻo lánh, chung quanh trồng cây bông, lại đúng mùa thu hoạch, nhiều cây đã tách vỏ, bông rụng đầy đất, đáng tiếc chả còn ai đến thu. Xưởng may cùng khu trồng bông tạo thành hình hồ lô, xưởng nằm ở bụng dưới, eo hồ lô là tòa núi nhỏ, ngăn cách với đồn điền trồng bông nằm nửa trên hồ lô, trên miệng bị một cây cầu chặn lại. Như vậy từ xưởng may tới đường chính, hình thành hai quan ải, bọn hắn có thể sang bên kia núi dẫn chút tang thi ra giết, buổi tối lui lại trên đỉnh núi nghỉ ngơi.
Dọc đường đi gặp không nhiều tang thi, đối đám người Lâm Phàm mà nói, giải quyết tương đương làm khởi động.
Xe đi đến cầu tại miệng hồ lô, mọi người gặp phải phiền toái, đã có người đến trước phía bên kia cầu, mặc quân phục, thoáng suy ngẫm liền rõ ràng, đã sắp đến tháng mười, khí trời lạnh lẽo, tuy chưa hạ tuyết, nhưng so với mọi năm có điều hòa, có phòng ở, quần áo ấm áp đầy đủ thì gian nan rất nhiều, Lâm Phàm mới đây cũng nghe thấy khu trắng đã có vài người chết cóng.
Binh lính khu xanh lục cùng quan viên chính phủ khu đỏ cũng sống không tốt như trong tưởng tượng, Kim thị là thành thị nằm ở trung bộ nên rất ít hệ thống sưởi, vì tiết kiệm nguồn năng lượng mà điều hòa bị cấm dùng, bếp lò sưởi ấm thì mỗi nhà phân một cái, nhưng than thì lại có hạn. Hơn nữa khu trắng đang dần dần tăng lên số lượng dân, phần lớn là những người hoảng hốt trốn chạy, không mang theo nhiều đồ đạc, cũng không thể trơ mắt nhìn dân chờ chết, đệm chăn áo khoác lại càng ngày càng khan hiếm, vì thế xưởng may phụ cận này được đặt lên nhiệm vụ hàng đầu.
“Dừng lại!” Binh lính đứng gác ngăn lại xe Lôi Khê cùng Lâm Phàm.
“Anh em, các ngươi đây là?” Lôi Khê xuống xe, đi đến trước mặt đối phương giơ ra một điếu thuốc, người binh lính mặt nháy mắt liền tái đi, ngó hai bên nhìn nhìn, thấy không ai chú ý, lặng lẽ đem thuốc lá để vào túi áo, thái độ liền tốt hơn nhiều.
“Các ngươi tới đây làm gì, bên trong cũng chẳng có gì ăn được.” Người lính kia quay đầu lại nhìn mấy chiếc xe bên trong, cùng chiến hữu đang nghỉ ngơi, “Trong này đang chấp hành nhiệm vụ.”
“Hôm nay lạnh quá, chúng ta không còn biện pháp nào khác, nghe nói ở đây có xưởng may, nên nghĩ tới thử vận may.” Lôi Khê nửa thật nửa giả nói, “Có thể cho chúng ta vào không?”
Binh lính lắc đầu, “Quân đội chấp hành nhiệm vụ, không thể để các ngươi vào, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mới có thể vào.”
“Này… Chúng ta thật vất vả đi ra một chuyến, xăng tốn không ít, cũng chẳng thể tay không mà về, mấy người chúng ta thân thủ không tệ, còn có thể giúp đỡ chút cũng nên.” Lôi Khê thử thuyết phục đối phương, đáng tiếc đối phương chỉ là tiểu binh chấp hành mệnh lệnh cấp trên, ngay cả đi truyền lời cũng không muốn giúp.
Nếu không qua cầu, bọn hắn phải đi đoạn đường rất xa, còn chưa tính nguy hiểm ẩn tàng, cùng rất tốn xăng nữa. Ngay lúc mấy người Lâm Phàm nghĩ nên đổi địa phương khác giết tang thi hay là đợi quân đội hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo thanh âm quen thuộc gọi hắn, “Lâm Phàm sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook