Dư Ngã Thiên Thu
-
Chương 9
Trước bàn, tư thế cầm kiếm của người đàn ông kiên định không chút nghi ngại.
Thanh kiếm đặt trên cổ người con gái, dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị một lực mạnh chém rơi đầu nàng.
Ánh nắng ban mai rẽ núi rơi xuống thung lũng, như sợi tơ vàng phản chiếu màu máu trên lưỡi kiếm sắc lạnh.
Sắc quang đỏ chói này len lỏi qua đỉnh núi trùng điệp biêng biếc, rơi vào mắt hai người đang đứng ở sườn dốc.
Dùng vô số cành cây để che đậy dấu vết của bọn họ ở phía sau, Chu Dịch theo bản năng lắp cung tên, mũi tên sắc nhọn đẩy tán lá ra, nhằm vào trán người đàn ông đang cầm kiếm.
Chưa đầy một trăm bộ[1], buông tay là có thể lấy mạng hắn.
Nhưng người bên cạnh lại dơ tay ấn tay phải đang cầm dây cung của hắn xuống.
“Vương gia?” Chu Dịch thắc mắc.
Chú thích:
[1] 1 bộ = 1,66m
Bởi vì phụng lệnh Thích Bỉnh Tĩnh, sáu ngày nay hắn thăm dò trong ngoài thung lũng này mấy phen, mới tìm được chỗ hiện giờ cách nơi giao hẹn không gần không xa, người ngựa có thể đi lại, ẩn nấp dưới cây không dễ bị phát hiện, từ trên cao nhìn xuống lại có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra trong tháp chùa.
Hắn đi theo Thích Bỉnh Tĩnh đại khái sáu năm rồi, rõ ràng trong lòng gấp gáp lại nghĩ:
Một mặt muốn nhìn nhất cử nhất động của nàng, một mặt lo lắng cho sự an nguy của nàng, mà cũng không có ý định ngăn cản chuyến đi lần này của nàng.
Bởi vậy mà hôm nay khi trời chưa kịp sáng, hai người họ rời doanh trại đi hướng bắc một mạch đến đây, cho ngựa uống nước suối trong vắt trên núi trước, rồi cho ngậm hàm thiết[2], sau đó hai người hai ngựa quan sát động tĩnh phía dưới thung lũng cho tới lúc này.
Chú thích:
[2] Ngậm hàm thiết: Thời xưa khi hành quân bí mật đóng hàm thiết trên miệng ngựa không cho kêu tránh bị bại lộ.
Trước vẻ mặt nghi hoặc của Chu Dịch, Thích Bỉnh Tĩnh ung dung nói: “Chớ vội.”
Sau đó y nghiêng đầu, từ xa nhìn bên khác của tháp chùa, lại nói: “Đừng quên nàng là ai.”
Chu Dịch nhìn theo.
Ở ngoài trăm trượng, Giang Dự Nhiên dẫn đầu một đội binh lính, đứng bất động canh phòng, không phải không để ý đến sự thay đổi bất ngờ trên đài tháp, song vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, không một chút manh động.
…Nàng là ai?
Năm năm trước, lúc phía bắc Đại Bình nguy khốn nhất nàng lãnh binh xuất chinh, ở ngoài thành Dự Châu cùng quân đội Đại Tấn một trận huyết chiến, tám ngày sau phá vòng vây vào thành, cùng quân phòng thủ trong thành chống giặc.
Quân Tấn vây thành hơn bốn tháng, trong quân lương thực cạn kiệt, nàng cùng thuộc hạ phân chia thịt ngựa để ăn cầm chừng; đầu thành thiếu binh lính, nàng truyền lệnh cho bách tính phá cửa làm cung tên, nung tiền làm mũi tên; thủ thành chiến đấu lâu dài, nàng ý chí kiên cường đóng giữ ở đầu thành, sáu ngày liên tục chưa từng chợp mắt.
Hai vạn nhân mã cùng nàng bắc tiến cuối cùng vẻn vẹn chỉ có ba trăm người sống sót.
Mà nàng từ đầu đến cuối chưa từng có một tia ý nghĩ sẽ đầu hàng quân địch, kiên cường bất khuất vánh vác mười chín nghìn bảy trăm anh linh, quyết chiến cho đến thời khắc quân Tấn lui binh.
Trận huyết chiến thủ thành Dự Châu này khiến ba chữ Trác Thiếu Cương một thời vang danh khắp hai nước.
Sau đó nàng một tay gây dựng Vân Lân quân, trấn thủ ở biên giới phía bắc Đại Bình, lấy thực lực của mình lay động tình hình chiến sự hai nước.
Quản thúc binh lính nghiêm khắc, quân dưới trướng kiêu hùng, người trong thiên hạ đều biết.
Đến Kiến Sơ năm thứ mười sáu, nàng dẫn quân bắc tiến xâm phạm bờ cõi Đại Tấn, tàn sát năm vạn tù binh, sự lỗi lạc cùng quyết đoán, sự tàn nhẫn cùng vô tình của nàng khiến thế nhân một lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Đối với người con gái này mà nói, hiện giờ bị người cầm kiếm tấn công được coi là gì? Tay Chu Dịch đang cầm cung từ từ hạ xuống.
“Vương gia anh minh.” Hắn thấp giọng thán phục.
Máu tươi nhỏ vào chén ngọc trên bàn, màu rượu trở nên dữ tợn.
Giây phút kia khi thanh kiếm cứa da cổ nàng mới dừng lại.
Trác Thiếu Viêm không tránh cũng không nhúc nhích, mặc ý lưỡi kiếm cứa lên cổ nàng.
Cơn đau ở vết thương chẳng khiến sắc mặt nàng thay đổi nửa phần.
Thẩm Dục Chương cũng không động thủ nữa.
“Dục Chương huynh, sao lại giơ cao đánh khẽ?” Nàng nhìn thẳng vào hắn, tựa hồ đầu của mình không ở dưới thanh kiếm của hắn.
Hắn không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm máu tươi của nàng theo lưỡi kiếm giọt vào trong chén.
Đợi sau khi tích đủ mười giọt, hắn mới thu kiếm tra vào vỏ, sau đó trước mặt nàng nâng chén ngọc có máu tươi, đứng dậy hướng về phương bắc.
Trác Thiếu Viêm nhướng mi, ánh mắt nhìn theo từng động tác của hắn.
Thẩm Dục Chương hai tay cầm chén nâng lên, hướng về dãy núi mà bái lạy, tiếp theo nâng chén tưới rượu dưới chân, sau đó quỳ gối xuống.
“Chén rượu này dâng cho Bùi tướng quân.”
Hắn dập đầu xuống đất, hồi lâu mới thẳng người lên, nói: “Lấy máu của muội, cảm ơn công dưỡng dục của Bùi tướng quân thời sinh tiền, cũng cảm ơn bản thân huynh lúc này không cách nào giết muội vì tội phản nghịch.”
Trác Thiếu Viêm bất động ngồi chỗ cũ.
“Tại sao không cách nào giết muội?” Sau một lúc, nàng hỏi.
Thẩm Dục Chương lúc này đã đứng lên, quay lại trước bàn, khi ngồi vào chỗ nói từng câu từng chữ: “Phụng chỉ hành sự: Có thể chiêu hàng, không được lạm sát.”
“Phụng chỉ hành sự…” Trác Thiếu Viêm nhắc lại câu này, khoé miệng nhếch lên, trong mắt mang ý mỉa mai: “Tổ tiên họ Thẩm ba trăm tám mươi năm đều trung thành, Dục Chương huynh tuân thủ nghiêm ngặt nhường ấy, xứng đáng là con hiền cháu hiếu nhà họ Thẩm.”
Hắn nghe được lời này, sắc mặt khẽ biến.
Nàng lại nói: “Triều đình Đại Bình như ngày hôm nay, hoàng đế trầm mê, quan bất tài cầm quyền, trung lương chịu nhục cũng đành.
Tổ tiên họ Thẩm e rằng cũng không nghĩ tới, con cháu ngày sau phải trung thành với hoàng thất thế này, triều đình thế vậy? Dục Chương huynh nói là phụng chỉ hành sự, hẳn là vẫn cho rằng triều đình Đại Bình trước mắt có thể so với ba triều Cao Tổ, Thế Tông và Nhân Tông?”
“Kẻ làm bề tôi, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, tận trung báo quốc, không thẹn với lòng, thế là đủ rồi.”
Thẩm Dục Chương trả lời, từng chữ âm vang, khí phách cương trực.
Trác Thiếu Viêm lạnh lùng cười: “Ví như Bùi tướng quân, có chăng trung thành? Có chăng hiền lương? Triều Đình lại đổi xử thế nào? Dục Chương huynh phải chăng đã quên Bùi tướng quân năm đó vì sao bại trận, vì sao quay về triều lại bị trảm? Dục Chương huynh tuân theo tổ tiên họ Thẩm, cảm thấy không thẹn với lòng, vậy người như Bùi tướng quân, đã từng hổ thẹn với ai?”
Thẩm Dục Chương nhìn nàng: “Cái chết năm đó của Bùi tướng quân, huynh biết muội hận ý khó giải, cho nên mới từ chối ra làm quan.
Thế mà trong những năm qua muội nương nhờ vào Thành vương, ăn chơi hưởng lạc, được gọi gì là lương thần? Có tư cách gì mà bình luận triều đình? Mà nay muội cấu kết với kẻ thù hại chết huynh trưởng - tướng quân Đại Tấn Tạ Náo, xúi giục thuộc hạ cũ của huynh trưởng quá cố, tiến về phía nam cướp đoạt cố hương Đại Bình.
Làm sao xứng với hắn lúc sinh tiền đã dùng mạng sống để bảo vệ một mảnh giang sơn này? Làm sao xứng với nhà họ Trác bao đời trung liệt?”
“Trung liệt?”
Trác Thiếu Viêm nhấn mạnh hai chữ này, liên tiếp hỏi lại: “Họ Trác mưu nghịch, huynh trưởng bị đánh chết trong thành, tiên phụ, tiên mẫu sợ tội tự sát.
Dục Chương huynh lại có thể hồ đồ thế này?”
Thẩm Dục Chương trầm mặc một lúc, lại lên tiếng: “Nhà họ Trác bị oan, dân chúng đều biết.”
Trác Thiếu Viêm ấn lên đốc kiếm[3] đứng dậy: “Mà nay muội dấy binh làm phản, nhà họ Trác sẽ không còn “bị oan” nữa.”
“Muội muốn báo thù?” Thẩm Dục Chương trầm giọng hỏi.
Trác Thiếu Viêm không trả lời, cúi đầu nhìn hắn: “Dục Chương huynh đã muốn làm trung thần Đại Bình, sao nhất định phải biết kẻ làm phản như muội muốn gì.”
Nói xong, nàng khom người hành lễ với hắn, sau đó liền muốn rời đi.
Giọng hắn vang lên bên tai nàng…
“Muội muốn phế đế lập tân?”
Động tác xoay người của Trác Thiếu Viêm hơi dừng lại.
Khi nhìn lại, Thẩm Dục Chương cũng đã đứng lên, vẻ mặt như lúc đón tiếp nàng, lạnh lùng, nghiêm nghị.
“Phải.” Nàng thừa nhận không chút do dự.
Thẩm Dục Chương không nói một lời, đáy mắt thâm thuý.
Trác Thiếu Viêm đột nhiên lại hỏi: “Dục Chương huynh, có muốn đầu hàng dẫn quân mở cổng thành quan ải Kim Hiệp đón quân của muội?”
“Thiếu Viêm cho rằng, hai quân một khi giao chiến, huynh nhất định sẽ bại dưới tay Tạ Náo và muội?”
“Muội cho rằng, Dục Chương huynh trong trận chiến này bất luận thắng hay bại, đều sẽ bị triều đình Đại Bình hỏi tội.
Chẳng bằng sớm đầu hàng muội, còn có thể bảo toàn tính mạng tướng sĩ hai quân.”
“Có thể có lời dối gạt này.”
“Dục Chương huynh đã không tin muội, vậy gặp lại ở sa trường.”
Trác Thiếu Viêm nhìn hắn, lại thi lễ lần nữa: “Ở võ đường năm ấy, muội từng xem Dục Chương huynh như huynh trưởng của mình.”
Thẩm Dục Chương tiến gần, cũng thi lễ với nàng: “Năm đó, huynh chẳng phải cũng coi Thiếu Viêm là muội muội của mình sao.”
Trác Thiếu Viêm mỉm cười.
Mà ý cười bị phủ một tầng sương sa, nhưng hắn chưa kịp thấy thì người đã bước đi.
Chú thích:
[3] Đốc kiếm: Bộ phận ngăn giữa cán kiếm và lưỡi kiếm.
“Nhiệm vụ hàng đầu của tướng lĩnh, ở chỗ quan sát tinh tường, tính toán sâu xa, nắm bắt thiên thời, xem xét nhân lý.
Nếu không làm được điều đó, thì chẳng đạt được quyền biến…”
Thiếu niên tuấn tú thanh cao, âm thanh đọc sách ngân vang, giọng nói mạnh mẽ trong võ đường.
Ngày đông rét buốt, Bùi Mục Thanh để tôi luyện cho các học trò, các phòng không được giữ ấm, giọt nước có thể đóng thành băng.
Nàng ngồi ở khóc khuất nhất, giẫm giẫm đôi chân tê cứng, lén lút lấy ra lò sưởi mà mẫu thân đã nhét vào cho nàng trước khi ra ngoài, ủ trong ống tay áo, thoải mái thở một hơi thật dài.
Lúc nàng đang muốn ngủ một giấc thoải mái, không biết tự lúc nào người đọc binh thư đã đổi, giọng nói của chàng trai lúc nãy vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Làm trái quy định của Bùi tướng quân nhất định sẽ bị phạt.”
Nàng giật mình tỉnh giấc.
“Muội mới đến?” Khuôn mặt thiếu niên kề sát một chút, tràn đầy ý cười.
Nàng nhận ra hắn không có ác ý, liền gật đầu.
Hắn lại hỏi: “Nhà muội còn có ai cùng học ở võ đường sao?”
Nàng lại gật đầu: “Ca ca của muội.”
Chàng trai liền nhìn kỹ gương mặt nàng, có chút tỉnh ngộ: “Muội là muội muội song sinh của Trác Thiếu Cương? Quả nhiên giống hắn như đúc.”
Nàng có chút xấu hổ.
“Huynh họ Thẩm, tên hai chữ Dục Chương.” Chàng trai thi lễ với nàng, thái độ đoan chính.
Nàng vội vàng hoàn lễ, nhìn chàng trai không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi này, trong lòng cảm thấy hắn so với huynh trưởng còn thân thiết và có lễ độ hơn nhiều.
Chàng trai lại cười: “Huynh đã từng nói với Trác Thiếu Cương, nhà họ Thẩm thế hệ này không có con gái, huynh thật sự hâm mộ hắn có muội muội.”
“Vậy…” Nàng không biết lấy đâu ra dũng khí, nói với hắn: “Dục Chương ca ca, huynh đã là bạn của ca ca, vậy muội cũng có thể làm muội muội của huynh.”
Chàng trai hơi ngẩn người, sau đó lại mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng: “Được.”
Lúc này, Bùi Mục Thanh ở phía trên nghe tiếng nói chuyện, đưa mắt nhìn, ho một tiếng, ra hiệu cảnh cáo.
Sắc mặt chàng trai lập tức nghiêm túc lại, cầm sách cúi đầu.
Mà đằng sau trang sách, khuôn mặt ngây thơ của hắn khó che giấu ý cười.
Ngày hôm đó là ngày đầu tiên nàng vào võ đường học quân vụ.
Trong ngày đông rét mướt, chàng trai họ Thẩm này khiến nàng cảm thấy thân thiết hơn huynh trưởng, tựa như gió xuân, không còn sợ hãi cái võ đường rộng rãi lạnh lẽo không chút ấm áp này nữa.
Đài tháp cao vợi, Thẩm Dục Chương rời khỏi đó, bước đi mạnh mẽ mà vững chãi.
Giẫm nát những ngày xa xưa, đạp vỡ tình huynh muội.
Phía chân trời, đám mây dày đặc che khuất mặt trời, thung lũng chẳng mấy chốc trở nên âm u lạnh lẽo.
Trác Thiếu Viêm ngồi xổm bên bờ suối, một tay vốc nước, một tay lau vết máu từ cổ đến ngực, soi bóng dưới nước để xử lý vết thương do kiếm gây ra.
Dòng nước khẽ động, dưới nước bỗng xuất hiện thêm một bóng người.
Nàng chăm chú nhìn bóng người kia, động tác dừng lại.
Ngay sau đó, Thích Bỉnh Tĩnh cúi khom người xuống, nâng khuôn mặt của nàng buộc nàng phải quay đầu lại, hôn lên vết thương của nàng.
Trác Thiếu Viêm khẽ run lên.
Như một con thú liếm láp vết thương…
Nàng nghĩ vậy, nhưng cũng không đẩy y.
Cho đến khi đôi môi nóng bỏng của y cọ xát lên vết thương hai lần, nàng mới khàn giọng nói: “Ta bảo Giang Dự Nhiên canh giữ, hắn chẳng hề bẩm báo, để ngài đi vào đây.”
“A.” Thích Bỉnh Tĩnh từ trong áo giáp lấy ra một lọ thuốc kim sang[4], vừa mở nắp đổ ra, bôi lên cổ nàng, vừa nói: “Hắn hôm nay khi nhìn thấy ta lấy lễ mà đối xử, nói là nghe theo dặn dò của nàng, thế nên không chút nào ngăn cản.”
Trác Thiếu Viêm nhớ lại lời dặn dò Giang Dự Nhiên lần trước, lại liếc Thích Bỉnh Tĩnh một cái, thấy trên mặt y chưa từng lộ ra một tia đắc ý, ánh mắt rủ xuống bất động thanh sắc, yên lặng để y bôi thuốc.
Đợi khi bôi thuốc xong, nàng hỏi: “Sau khi về trướng ngài nhìn thấy mấy dòng chữ ta để lại, mới tìm đến đây?”
Thích Bỉnh Tĩnh không chút khác thường gật đầu, thần sắc hơi nghi hoặc: “Vết thương này, chuyện là thế nào?”
Nàng không có ý giải thích nhiều, chỉ đơn giản trả lời: “Ngoài ý muốn.”
Y không truy hỏi nữa, chỉ là hỏi: “Sau khi gặp Thẩm Dục Chương, có thể nghĩ kỹ làm thế nào để đánh phá quan ải Kim Hiệp chưa?”
Nàng gật đầu: “Dự Nhiên đã đi bố trí rồi.”
“Khi nào xuất chiến?”
“Không cần xuất chiến.”
“Ồ?” Thích Bỉnh Tĩnh nghe được lời này, bất chợt nổi lên hưng thú.
Trác Thiếu Viêm nhìn y, nhắc lại: “Không cần xuất chiến.” Nàng dừng lại một chút, vẫn không có ý định giải thích thêm cho y, chỉ nói: “Ta và ngài chỉ cần án binh bất động, ngồi quan sát sự biến hoá của quân Đại Bình.”
Chú thích:
[4] Kim sang: Thuốc cầm máu thời xưa.
Đôi lời của tác giả:
Trong chương này chàng trai Thẩm Dục Chương đọc binh thư là từ sách “Lý Vệ Công binh pháp”, không phải nguyên bản của tôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook