Dư Ngã Tâm Động
10: Thẹn Thùng


Ôn Dư không có ý tứ gì khác, đơn thuần kinh ngạc với khả năng ăn uống của Diệp Kỳ Trăn.

Nàng buổi tối tuy rằng chỉ ăn một chút nhưng cũng không đói, bất quá thấy Diệp Kỳ Trăn nhắc tới một hàng mì ngon đôi mắt đều tỏa sáng, cảm thấy rất buồn cười, "Đi thôi."
"Ân, tôi mời khách." Diệp Kỳ Trăn nói.

"Vì sao?"
"Trước hiểu lầm cậu, nay bồi thường." Diệp Kỳ Trăn cười giải thích.

Nghe được bồi thường, Ôn Dư cũng cười.

Quán nhỏ vị trí không dễ tìm, Diệp Kỳ Trăn mở hướng dẫn còn mất chút thời gian mới tìm được, đèn hiệu màu đỏ mộc mạc, liền viết Nam thành đặc sản mì năm chữ.

Có lẽ là rượu thơm không sợ hẻm sâu, vẫn là có không ít người tới thăm, hiện tại lại đúng là giờ cơm.

Trên tường thực đơn rực rỡ muôn màu.

Diệp Kỳ Trăn hỏi Ôn Dư: "Cậu ăn gì?"
Ôn Dư nhìn thật nhiều món ăn, việc này còn mệt não hơn ngày thường làm bài tập, từ trước đến nay nàng không chú ý đến chuyện ăn uống, nàng không có bất luận yêu cầu gì với đồ ăn, thậm chí có thể liên tục một tuần chỉ ăn bánh mì.

Nàng lựa chọn đem vấn đề vứt cho Diệp Kỳ Trăn, "Cậu thì sao?"
"Mì bò là đặc sản, nếu không chúng ta gọi một phần nước, một phần trộn, cùng nhau ăn?" Diệp Kỳ Trăn nói đến ăn uống, đạo lý rõ ràng, lúc này ngửi mùi hương đều thèm.

"Nghe cậu." Ôn Dư tỏ vẻ không ý kiến.

"Cậu có thể ăn cay không?"
"Cũng được." Ôn Dư nói.

"Chúng ta gọi cay vừa?"
"Ân." Ôn Dư xem có người nhìn như mèo đói như vậy, muốn cười.

......!
Nhất nhất hỏi sở thích Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn mới gọi món.

Ôn Dư liền đứng ở một bên, nghe được người phục vụ báo ra một con số xong, nàng nhìn mắt Diệp Kỳ Trăn, nghĩ nghĩ, lấy ra di động quét mã QR trên tường trả tiền.

Một lát, thanh toán xong.


Diệp Kỳ Trăn chậm một bước, "Đã nói tôi mời khách?"
"Lần sau cậu mời." Ôn Dư thuận miệng nói.

Diệp Kỳ Trăn tính toán chi li, "Thế vẫn thiếu cậu một lần."
Ôn Dư nhướng mày nói: "Cậu có thể mời hai lần."
Mời hai lần? Diệp Kỳ Trăn trầm mặc nhìn Ôn Dư, như thế nào cảm thấy người này cố ý? Nàng có phải hay không một người sợ cô đơn? Diệp Kỳ Trăn đột nhiên nghĩ đến điểm này, cứ việc Ôn Dư ngày thường thoạt nhìn thích độc lai độc vãng, có người đều không giống như vẻ ngoài của họ như vậy, mà nàng trực giác Ôn Dư giống nàng ở phương diện này: Liền tính cảm thấy cô độc, ngoài miệng cũng sẽ không thừa nhận.

Thấy Diệp Kỳ Trăn do dự, Ôn Dư lại hỏi: "Không vui a?"
Diệp Kỳ Trăn cười khanh khách trả lời: "Vui."
Nơi này kinh doanh thật tốt, trong tiệm khách ngồi đầy.

Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư đành phải ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài, đêm nay thời tiết mát mẻ, lại có gió, ngoài trời so trong nhà càng thêm thoải mái thích ý.

Một chén nước, một chén trộn.

Diệp Kỳ Trăn lại đi tìm lão bản muốn hai chén nhỏ, như vậy một người có thể ăn hai vị.

Đem chiếc đũa dùng khăn giấy cẩn thận lau xong, nàng mới đưa cho Ôn Dư, "Cho cậu."
Đối với mỗi người đều tri kỷ như vậy sao? Ôn Dư tiếp nhận chiếc đũa, nghĩ vậy.

Diệp Kỳ Trăn sẽ chiếu cố người, đi ăn cùng nàng thực thư thái bớt việc, tỷ như ăn lẩu không lo không ai thêm đồ ăn, ăn thịt nướng không lo không ai trở mặt.

Quán ăn ồn ào náo động náo nhiệt, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Ôn Dư nhìn quanh bốn phía, không biết bao lâu không có tới nơi như vậy.

Nếu một mình nàng, nàng tuyệt không tới nơi như vậy, chỉ khiến chính mình càng thêm cô đơn.

Nhưng giờ phút này không phải, Diệp Kỳ Trăn ngồi đối diện, cúi đầu nghiêm túc ăn.

Ôn Dư chưa thấy qua ăn cơm có thể ăn như vậy ngon miệng, nàng hiện tại là tin tưởng Diệp Kỳ Trăn không thích Quản Minh, nếu bị thương tổn, nào còn có thể ăn đến như vậy vô tâm vô phổi, ngon lành, nhìn ra được tới là thật thỏa mãn.

Rõ ràng trước đó không lâu còn khóc thành như vậy......!
Thần kỳ.

Diệp Kỳ Trăn tâm tình không tốt ăn uống sẽ nhiều hơn ngày thường, nàng thực am hiểu cách tự mình an ủi, cơ bản một bữa ăn ngon uống tốt xong tâm tình liền sẽ tốt hơn, hơn nữa có người bầu bạn so nàng một người tốt hơn rất nhiều, tựa như hiện tại.


Nàng đột nhiên lại tưởng cùng Ôn Dư nói cảm ơn, cảm ơn Ôn Dư đêm nay bầu bạn cùng nàng.

Nếu không nàng lại là lẻ loi một người.

Ôn Dư mạc danh bị gợi lên chút thèm ăn, không phải bởi vì hương khí từ mì, mà là bởi vì dáng vẻ người ăn trước mắt.

Nàng ăn từng ngụm, tinh tế nếm nếm, không thể không nói, hương vị sánh ngang bánh mì Tỷ Can vậy.

Diệp Kỳ Trăn ẩn ẩn phát hiện người đối diện đang nhìn chính mình, nàng ngẩng đầu, quả nhiên.

Ôn Dư vừa lúc thấy Diệp Kỳ Trăn hơi phồng má trái, nháy mắt rất muốn cầm di động chụp lấy.

"Như thế nào, chưa thấy qua cô nương nào biết ăn như tôi?" Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Kỳ Trăn tự bôi đen một phen, nàng thừa nhận chính mình cố ý trêu Ôn Dư, nàng nhìn ra Ôn Dư hình như có tâm sự, cũng hy vọng đối phương đêm nay có thể vì mình mà tâm tình khá hơn.

Ôn Dư chống cằm nhìn nàng, chậm rãi gật đầu.

Thực không cho mặt mũi.

Diệp Kỳ Trăn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Ôn đồng học, cậu nhất định phải thẳng thắn như vậy sao?"
Ôn Dư lúc này lấy khăn giấy đưa cho Diệp Kỳ Trăn, cũng cười nói: "Diệp đồng học, cậu ăn trên mặt đi."
Diệp Kỳ Trăn lúc này mới phản ứng lại đây, quẫn bách lau mặt.

Tiếp tục ăn, hai người nói chuyện phiếm cũng càng ngày càng tự nhiên.

"Hương vị ngon chứ?"
"Ân." Ôn Dư đêm nay phá lệ, ăn không ít.

"Cậu thử xem trứng chiên, ăn với nước dùng cũng ngon."
......!
Ôn Dư uống lên thìa nước dùng óng bỏng, vô tình thoáng nhìn gương mặt Diệp Kỳ Trăn tươi cười, nàng đột nhiên cảm thấy mình không còn có vẻ gì lạc lõng giữa thế giới này.

Nàng cũng có thể bởi vì một chút việc nhỏ mà cười, mà vui vẻ.

Chén bún nhỏ không tính đặc biệt nhiều, hai người ở trong bất tri bất giác ăn xong rồi, bất quá dạ dày đều no căng, Diệp Kỳ Trăn vốn dĩ đã ăn bữa tối, mà Ôn Dư mặc dù ăn ngon miệng, cũng vẫn là dạ dày chim nhỏ, chứa không được bao nhiêu.


Ăn xong, vừa lúc dọc theo bờ sông tản bộ tiêu thực.

Ôn Dư nói cũng không nhiều, Diệp Kỳ Trăn cũng không phải lảm nhảm, hai người đi cùng một chỗ nhàn nhã lại bình tĩnh, ngẫu nhiên nói mấy câu, không đến mức xấu hổ tẻ ngắt.

Nơi xa truyền đến bang bang tiếng pháo.

"Hôm nay có pháo hoa." Diệp Kỳ Trăn không khỏi dừng lại bước chân, ghé vào lan can dọc bờ sông thượng xem.

Ôn Dư đứng lại theo, nàng quay đầu nhìn Diệp Kỳ Trăn xem pháo hoa, nhìn thấy pháo hoa cũng sẽ vui như vậy a sao? Nàng không nhịn được hỏi: "Pháo hoa đẹp đến thế sao? Nghe nói công viên Giang Châu mỗi tháng đều có vài đợt."
"Cậu không cảm thấy trùng hợp gặp được vui hơn cố ý tới xem sao?" Diệp Kỳ Trăn hơi ngửa đầu, đối Ôn Dư nói.

Không biết có phải do trên bầu trời pháo hoa lập loè, Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn nói những lời này, ánh cười trong mắt như những ngôi sao lấp lánh, nàng không trả lời, lười biếng dựa vào lan can cười theo.

Màn đêm dày đặc, nụ cười dịu dàng, nét mặt tinh xảo, chụp ảnh nhất định rất đẹp, Diệp Kỳ Trăn nhìn gương mặt Ôn Dư, bất giác có chút xuất thần, Ôn Dư người này rất kỳ quái, nàng cười cũng không làm người khác cảm thấy nàng vui vẻ.

Chính mình có suy nghĩ nhiều quá không?
Nàng cùng Ôn Dư cùng lắm là vừa giải trừ quan hệ tình địch, cũng không phải bạn bè.

Nghĩ vậy, Diệp Kỳ Trăn tiếp tục nhìn về phía bầu trời đêm, màn sân khấu đen khổng lồ hạ xuống, xanh hồng vàng trắng, một mảnh nối tiếp một mảnh nở rộ.

Ôn Dư nội tâm cũng tĩnh lại thưởng thức niềm vui này, nàng nghĩ đêm nay ra tụ hội là đúng, thú vị hơn một mình.

Xem xong pháo hoa là 9 giờ hơn.

Bởi vì dạ dày còn căng, Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư lại đi bộ một km đến trạm tàu điện ngầm, lên tàu điện ngầm về trường.

Các nàng lên tàu cũng không đông người đứng, vừa vặn không có chỗ ngồi mà thôi.

Trạm kế tiếp là trạm đường Giang Châu, tới gần khu thắng cảnh, lượng khách rất đông, hơn nữa hiện tại là buổi tối, đều là du khách đi về, người lên tàu điện ngầm nhiều, xuống tàu ít.

Cửa vừa mở ra đám đông liền mãnh liệt tiến vào, chen vào trong, vừa chen vừa nói "Lại nhích vào trong chút", liền như nấu bánh trôi một đám dính ở bên nhau.

Diệp Kỳ Trăn sớm nghe nói qua tuyến số 5 Nam thành rất khủng bố, đêm nay xem như tự thể nghiệm một lần.

Phía sau chen chúc quá, chờ nàng phản ứng lại, nàng cơ hồ lấy tư thế "Chơi lưu manh" chắn Ôn Dư ở góc, mặt dán mặt.

"Thực xin lỗi......" Diệp Kỳ Trăn nhìn nhìn Ôn Dư, xấu hổ đến cực điểm, ý đồ lùi ra sau kéo giãn điểm khoảng cách đi, nhưng phía sau tựa như có một bức tường người kiên cố không phá vỡ nổi, không nhúc nhích.

Ôn Dư thấy sau lưng Diệp Kỳ Trăn là một người đàn ông, liền nói với nàng: "Không có việc gì, lại qua đây đi."
Khi nàng hạ giọng, tiếng nói ôn nhu, Diệp Kỳ Trăn phát hiện chính mình tựa hồ không có sức chống cự đối với nữ sinh xinh đẹp lại ôn nhu, chuẩn xác, tựa như Ôn Dư bây giờ, nàng không thể nói nguyên cớ, chính là sẽ nhịn không được ngắm vài lần.

"Chật không?" Diệp Kỳ Trăn lại nhẹ giọng hỏi.


"Còn tạm." Ôn Dư thanh âm cũng nhẹ, khi hơi thở đối phương ấm áp nhẹ cọ qua sườn mặt, đáy lòng nàng lại có cảm giác buồn buồn ngứa ngứa, nghĩ đến hôm đó tập quân sự, nàng không thích thân mật tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nam giới, nhưng lần đó Diệp Kỳ Trăn ôm nàng, nàng không chút nào phản cảm.

Kỳ Uẩn ngày đó hỏi nàng có cong không.

Kỳ thật nàng chính mình đều nghĩ tới vấn đề này, vì sao cũng không động tâm với nam sinh?
Đối thoại ngắn ngủi, hai người đều thẳng lăng lăng nhìn đối phương.

Dựa gần như vậy, Ôn Dư tự nhiên cũng lưu ý tới ánh mắt Diệp Kỳ Trăn, nàng thình lình nhớ tới câu Kỳ Uẩn thường nói.

Chỉ cần thông qua ánh mắt một người nữ sinh nhìn nữ sinh khác, liền cơ bản có thể phán đoán đối phương là cong là thẳng.

Nàng mạc danh cảm thấy bộ dáng Diệp Kỳ Trăn nhìn chính mình......!
Giống Kỳ Uẩn nhìn nữ sinh.

Đối diện hai giây, Diệp Kỳ Trăn thu liễm một chút, nàng thoáng quay đầu, đúng lúc rũ xuống mi mắt, tầm mắt từ cổ Ôn Dư quét đến xương quai xanh, chú ý tới một viên tiểu chí dưới xương quai xanh của nàng.

Còn có, làn da thật trắng.

Ôn Dư cũng rũ mắt, lặng yên nhìn chằm chằm lông mi Diệp Kỳ Trăn thật dài, nàng lại nghĩ tới Kỳ Uẩn nói: les cùng nữ sinh thân mật tiếp xúc sẽ mất tự nhiên thẹn thùng......!
Nàng lại dưới đáy lòng cười lạnh.

Nghĩ đi đâu vậy.

.

truyện teen hay
Liên tiếp qua năm trạm, trong xe người dần dần ít đi, một đôi tình nhân bên cạnh rời đi, vừa lúc để lại hai chỗ trống.

Sóng vai ngồi, Ôn Dư không nói chuyện, Diệp Kỳ Trăn cũng không chủ động nói, nàng ngẩn ngơ nhìn chấm xanh nhấp nháy trên bản đồ lộ trình, cách đích đến còn có ba trạm, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Ôn Dư."
Ôn Dư nghiêng người, chờ nàng tiếp tục nói.

"Chúng ta thêm WeChat đi?" Diệp Kỳ Trăn nói, nghĩ thầm còn thiếu người ta hai bữa cơm đâu, ít nhất thêm WeChat còn tiện liên hệ.

Người khác thiếu nàng một bữa cơm nàng sẽ không nhớ kỹ, nàng thiếu người một bữa cơm nàng tuyệt đối không quên.

Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, trầm mặc một lát.

Thêm WeChat mà thôi, đây là biểu tình kiểu gì? Diệp Kỳ Trăn không hiểu.

Tác giả có lời muốn nói: Ôn Ôn mặt ngoài bình tĩnh nội tâm OS: Xem ra thật sự muốn liêu ta, ta đây không được liêu ngược lại?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương