Dụ Lang
-
Chương 56: Nhàn tọa bi quân diệc tự bi (Thượng)
(*) Dịch: Lúc rỗi ngồi thương nàng lại tự thương mình
Editor: HD
Thẩm Thất không cự tuyệt ý tốt của La thị, bởi vì sở thích khi rãnh rỗi của nàng chính là coi hí kịch, những tình tiết trong kịch, mặc dù nàng chưa trải qua, nhưng khi nghe người ta hát, cảm giác giống như bản thân đã từng trải, có khác một chút là thú vị hơn. Trước kia ở Thẩm phủ, bởi vì nàng thích nên trong nhà có nuôi dưỡng một gánh hát.
Từ khi Thẩm Thất bước vào Hàn phủ, bởi vì Hàn Sâm ít khi xem hí kịch, hắn cho rằng việc này là xa xoa lãng phí, vì vậy sở thích của Thẩm Thất cũng bị cấm, chỉ khi trong phủ mở tiệc mời người khác, nàng mới có cơ hội coi hí kịch, những lúc đó nàng đều kéo tay áo Hàn Sâm hỏi cái này cái nọ, hỏi hắn, hắn muốn làm tướng quân hay làm thư sinh, mỗi lần như thế, Hàn Sâm đều trừng mắt nhìn nàng một cái, không có chút thiện cảm. Dù vậy cơ hội vẫn rất hiếm.
Cho nên Thẩm Thất cảm thấy rất tốt, tại sao sau khi lên làm hoàng đế, Hàn Sâm lại có sở thích ‘xa hoa lãng phí’ này.
Chỗ diễn hí kịch ở trên đài phương châu, cung nhân mà La thị sai đi mời Hàn Sâm quay về bảo, hoàng thượng sắp tới đây. Vẻ mặt La thị thường mang theo một chút âu lo, nhưng hiện tại đã tươi cười như xuân sang, còn bộ dáng của Triệu thị vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Thẩm Thất nhớ Triệu thị ngày trước là người hay nóng nảy nhưng bây giờ La thị mới là người nhiệt tình hơn.
Lúc Hàn Sâm đến, Thẩm Thất đi theo các nàng đứng một bên thỉnh an, cùng lúc quan sát bọn họ, nhưng nàng phát hiện ba người họ hoàn toàn không giống phu thê, trái lại là giống chủ khách, thật xa lạ. La thị dè dặt, Triệu thị thờ ơ, trong mắt Hàn Sâm có chút áy náy, dường như là trong lòng rất đau khổ.
Ba người họ cũng không nói chuyện với nhau nhiều, cùng lắm là Hàn Sâm thỉnh thoảng giả vờ hỏi xem tình hình học tập của Tử Sung và đứa nhỏ của Triệu thị, La thị theo lệ quan tâm long thể Hàn Sâm, mà Triệu thị không hề mở miệng nói chuyện, còn Thẩm Thất công chúa Nam Chiếu thì giống như vật trang trí, Hàn Sâm xem nàng không khác gì khói bụi.
Thẩm Thất cực kì không thích bị người ta xem thường, nhưng nhìn thấy bầu không khí kì quái giữa ba người kia, nàng thật sự không dám gây náo.
Đúng lúc đó, gánh hát bắt đầu hát, tiểu hoa đán có khuôn mặt khá tuấn tú, giọng hát rất ngọt, khởi, thừa, chuyển, hợp, cũng rất thú vị, hơn nữa vở kịch này Thẩm Thất chưa từng coi, cho nên rất nhanh lực chú ý liền đặt trên sân khấu.
Kịch hát về chuyện một công tử được gia đình phú hộ giàu có giúp đỡ lên kinh đi thi giành chức trạng nguyên, mặc dù tình tiết tài tử giai nhân khá cũ, nhưng lời kịch trau chuốt, các từ ngữ kĩ được chọn kĩ càng, đọc lưu loát, Thẩm Thất mới nghe qua một lần, đã có thể nhớ vài đoạn.
Cho dù cực kì say mê, nhưng khi tới những cảnh nhàm chán Thẩm Thất sẽ dành thời gian nhìn qua chỗ Hàn Sâm quan sát. Ánh mắt của Hàn Sâm thủy chung nhìn trên sân khấu xem kịch. Hàn Sâm ngồi trên chiếc long ỷ rất rộng, đừng nói một người, ba người ngồi còn rộng. Hàn Sâm chỉ ngồi ở một bên, đầu và thân mình nghiêng về khoảng trống bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười, tuy nhiên những lúc này lời kịch không hề hài hước, có chỗ nào buồn cười chứ. Thẩm Thất thấy khó hiểu.
Nhưng mà bộ dáng của Hàn Sâm, giống như hắn thực sự thấy có người nào đó ngồi khoảng trống bên cạnh, hắn cứ nhìn như thế, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, Thẩm Thất nhìn hắn đến ngây ngốc. Lúc này, Hàn Sâm mới giống như một người còn sống, mấy ngày nay nàng thấy hắn không khác nhìn cái xác vô hồn, thỉnh thoảng nhíu chặt mày, thỉnh thoảng mới có điểm giống người bình thường.
Thẩm Thất nhanh chóng dời điểm chú ý lên sân khấu, ai thèm quan tâm hắn chứ. Nhưng không biết đoạn sau đó, là do gánh hát cố tình, hay do tiểu hoa đán còn quá trẻ, ánh mắt vừa nhìn thấy Đế vương Hàn Sâm, liền bị chậm nửa nhịp.
Thẩm Thất quay đầu nhìn Hàn Sâm, cứ tưởng rằng hắn sẽ bắt bẻ, bởi vì tính tình của hắn rất thích sửa người khác, trước kia nàng bị hắn tra tấn nhiều như vậy, ăn, mặc, ở, đi đều rất khổ sở. Huống chi, bàn về âm luật, Hàn Sâm chính là cao thủ, tiếc rằng Thẩm Thất chưa từng nhìn thấy hắn chơi nhạc khí. Lưu ma ma kể, năm đó hắn và Dong Nhi cô nương thường hay hợp tấu.
Chẳng phải Dong cô nương được xưng là ‘cửu tiêu hoàn bội cầm’ còn Hàn Sâm là ‘bích hải triều thanh tiêu’ hay sao?
Trên thực tế Hàn Sâm căn bản là không chú ý trên đài hát cái gì? Tiểu hoa đán dùng chiêu ‘khúc hữu lầm, chu lang cố’ (*Nếu sai nhạc đã có Chu Du lo) không đạt được mục tiêu, đành buồn bã đi xuống đài.
Hàn Sâm đang định đứng dậy rời đi, La thị vội vàng đứng lên, “Hoàng thượng, đến giờ dùng cơm rồi, gần đây thần thiếp có học nấu món ăn mới, hoàng thượng…” La thị chưa nói xong, nhưng ý mời dùng cơm đã hiện rõ trên mặt.
Bộ dáng của Hàn Sâm không có vẻ dừng lại, “Nghỉ ngơi nửa ngày, ứ đọng không ít tấu chương, ngày khác trẫm lại tới gặp nàng.”
Ngày khác, theo hiểu biết của Thẩm Thất, có lẽ là đêm giao thừa rồi. Cũng không phải Hàn Sâm gặp riêng La thị, mà vào đêm giao thừa – 30 có tổ chức gia yến, người nào cũng phải đến, tất nhiên sẽ có thể gặp mặt.
Sau cuộc tẩy trừ khi đăng cơ, hiện giờ huynh đệ của Hàn Sâm cũng không còn nhiều, cho dù một người ngồi một bàn cũng không quá đông đúc. Đã là gia yến, thì vẫn ép buộc phải đến.
Thẩm thị quay sang nhìn Thẩm Thất bên cạnh, lén lút cười nói: “Thời điểm tết nguyên tiêu, ta mời rất nhiều danh viện trong kinh thành tới phủ ngắm đèn, vương gia cũng mời không ít thanh niên tuấn tú, trong đó có vị trạng nguyên kia, không biết công chúa có hứng thú hay không?”
Thẩm Thất giận dỗi liếc Thẩm thị một cái, “Tỷ nói xem?” Biết rõ còn hỏi. Thẩm Thất quay đầu không nhìn nàng ta nữa, lúc này nàng đang đặt sự chú ý vào mấy đĩa điểm tâm của Hàn Sâm.
Nàng nhìn bàn của Hàn Sâm, lại nhìn bàn của mình và những người khác, thức ăn đều giống nhau, chỉ không có mỗi dĩa rau xanh kia. Thẩm Thất nói với tiểu thái giám bưng đồ ăn lên: “Ta cũng muốn một dĩa eo mỹ nhân.”
Eo mỹ nhân là tên mà Thẩm Thất đặt cho củ cải ti, nàng quen gọi thế này, nên nhất thời không để ý. Tuy rằng người đã khác, nhưng thói quen, khẩu vị khó lòng thay đổi.
Ba chữ ‘eo mỹ nhân’ vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt nóng bỏng kịch liệt từ phía trên lập tức phóng tới. Lúc này Thẩm Thất nhận ra bản thân mình chính là sự chú ý của Hàn Sâm, hắn không xem nàng là khói bụi nữa, ngược lại giống như một tên khuất cái nhìn thấy con gà nướng, vô cùng nóng bỏng.
Thẩm Thất càng không thích loại ánh mắt này của Hàn Sâm, nhìn nàng nhút nhát, nhìn mặt nàng ửng hồng, lại rất hiểu tâm ý nàng, nàng ghét nhất là cảm giác này. Nhanh chóng cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, rồi quay sang nói chuyện với Thẩm thị, ra vẻ không nhìn thấy sự khác thường của Hàn Sâm.
Ánh mắt nóng bỏng đó cuối cùng biến thành bình tĩnh, sau đó tan vào hư không.
“Có phải hoàng thượng để mắt tới công chúa không?” Thẩm thị lén lút nói nhỏ vào tai Thẩm Thất.
“Tỷ không nên nói bậy bạ nha, trong cung thâm sâu như biển, ta không hề có suy nghĩ này, người ở trong cung chỉ có thể ngồi ngây ngốc một chỗ, ta muốn làm một phu nhân như tỷ tự do tự tại biết mấy.” Thẩm Thất không thể không cảm thán. Trước đây Hàn Sâm không phải là hoàng đế, nàng vẫn là vương phi, là thê tử của hắn, nàng vẫn còn sống, thì có lẽ…
Sau khi ăn xong, cung nhân bưng trà nóng lên, Thẩm Thất vừa súc miệng xong, thì thấy Lí Chương cẩn thận dâng lên một bình sứ nhỏ, bàn tay Hàn Sâm thận trọng múc một muỗng gì đó bỏ vào trong trà, nhắm mặt lại chậm rãi thưởng thức trà, giống như hắn đang uống mỹ vị đó rất ngon, thật lâu sau mới mở mắt ra.
Thẩm Thất chưa từng nhìn thấy uống trà mà phải bỏ gì đó vào, nàng biết Hàn Sâm có thói quen uống trà, nhưng không biết hắn nuôi sở thích quái dị kia từ lúc nào.
Những người khác đều thấy nhưng giả vờ bình thường, mà Thẩm Thất chỉ đành làm theo. Dù sao nàng cũng không muốn quan tâm tới hắn.
Nói chung Thẩm Thất cực kì quyết tâm, ngày tết nguyên tiêu, nàng ăn mặc lộng lẫy đẹp đẽ xuất hiện đúng giờ ở An Khánh vương phủ. Nữ chủ nhân Thẩm thị thực hiện đúng vai trò, giới thiệu Thẩm Thất cho trạng nguyên lang Tiếu Ngọc.
Tiếu Ngọc này bình thường rất cao ngạo, có chút không coi ai ra gì, nhưng sau khi gặp Thẩm Thất cũng coi như nhiệt tình, trong lúc bàn luận về hội họa, rất có tình ý. Đây là chuyện nằm trong dự đoán của Thẩm Thất, ngoại trừ Hàn Sâm, nàng hết sức tự tin đối diện với nam nhân.
Khi nhìn thấy rõ tính cách của Tiếu Ngọc, hứng thú của Thẩm Thất liền biến mất, cũng không quá dụng tâm như khi lần đầu tiên gặp hắn. Thẩm Thất bình tĩnh ứng đáp, đổi lại là sự nhiệt tình từ Tiếu Ngọc, dọc đường hắn đi theo cùng nàng ngắm đèn, không một chút mệt mỏi.
Thẩm Thất nhận xét hắn, quả thật là người tài hoa hơn người, trí tuệ hơn người, hơn nữa lại là thanh niên tuấn tú, chẳng trách người ta thấy sang bắt quàng làm họ, trên đường quan đường khẳng định tiền đồ vô lượng, ai bảo không nên chọn hắn chứ? Nhìn cách hắn đối xử với mình như vậy, chắc chắn bản thân sẽ không bị thiệt thòi.
Thẩm Thất không biết chính mình còn do dự cái gì, không vừa lòng cái gì. Ở trong lúc băn khoăn, đột nhiên nhớ tới thần linh.
Ngày hôm sau, ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Thất lại đi đến Tĩnh Từ am ở ven hồ Đại Minh, quỳ dưới đất chân Tàng Vương bồ tát đến phát ngốc, nàng suy nghĩ không biết mai này sẽ đi về đâu.
Hôm nay không phải ngày hội chùa hay là lễ trọng đại gì, cho nên am rất yên tĩnh. Thẩm Thất quỳ trước mặt Tàng Vương bồ tát khoảng một canh giờ, khi đứng lên thì chân đã tê mỏi.
Thẩm Thất dâng hương, khi chuẩn bị rời khỏi Tĩnh Từ am, thì lập tức nghe thấy một giọng nói dịu dàng dễ nghe nói: “Không biết thí chủ có thời gian rãnh không, xin ngồi lại một chút để uống tách trà.”
Giọng nói này khiến người ta cảm thấy thật thân thiết, Thẩm Thất dừng chân, quay người nhìn lại, nàng liền kinh sợ. Trước mắt nàng là một ni cô áo xám, nàng chưa từng gặp ni cô nào xinh đẹp tuyệt mỹ đến thế. Dung mạo đẹp đến mức, cho dù Thẩm Thất luôn luôn tự tin về bản thân cũng có cảm giác không đẹp bằng nàng. Nhưng cũng vì vậy mà làm cho Thẩm Thất kinh hãi biến sắc.
“Đây là chủ trì của tệ am.” Một tiểu ni cô khác đứng bên cạnh ni cô xinh đẹp lên tiếng. Xem ra mới quy y không lâu, cho lên trên người còn có chút hơi thở hồng trần.
Chủ trì Tĩnh Tự am là Vong Trần đại sư, người mà Thẩm thị sùng bái nhất, miêu tả nàng ta giống như tiên, tinh thông phật pháp, đã từng bàn phập biện kinh với chủ trì thiếu lâm ba ngày ba đêm, tài giỏi đến mức chủ trì thiếu lâm cũng phải công nhận. Tuy nhiên, hành tung nàng ta rất bí mật, nghe nói rất ít người gặp nàng, Thẩm Thất không ngờ mình lại may mắn như vậy.
Cho dù trong lòng Thẩm Thất đang nổi gió bão, nhưng nàng không kìm chế được muốn tiếp cận với ni cô này, nàng yên lặng ngồi dối diện nàng ta, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng uống trà, dùng xong một chén trà, Thẩm Thất lập tức xin từ biệt.
Lại nói, khi Thẩm Thất ở trong am tự cực kì bình tĩnh trầm ổn, khi nàng vừa bước chân ra khỏi am, lập tức giống như con ngựa hoang nổi điên, “Mau, hồi cung.”
Editor: HD
Thẩm Thất không cự tuyệt ý tốt của La thị, bởi vì sở thích khi rãnh rỗi của nàng chính là coi hí kịch, những tình tiết trong kịch, mặc dù nàng chưa trải qua, nhưng khi nghe người ta hát, cảm giác giống như bản thân đã từng trải, có khác một chút là thú vị hơn. Trước kia ở Thẩm phủ, bởi vì nàng thích nên trong nhà có nuôi dưỡng một gánh hát.
Từ khi Thẩm Thất bước vào Hàn phủ, bởi vì Hàn Sâm ít khi xem hí kịch, hắn cho rằng việc này là xa xoa lãng phí, vì vậy sở thích của Thẩm Thất cũng bị cấm, chỉ khi trong phủ mở tiệc mời người khác, nàng mới có cơ hội coi hí kịch, những lúc đó nàng đều kéo tay áo Hàn Sâm hỏi cái này cái nọ, hỏi hắn, hắn muốn làm tướng quân hay làm thư sinh, mỗi lần như thế, Hàn Sâm đều trừng mắt nhìn nàng một cái, không có chút thiện cảm. Dù vậy cơ hội vẫn rất hiếm.
Cho nên Thẩm Thất cảm thấy rất tốt, tại sao sau khi lên làm hoàng đế, Hàn Sâm lại có sở thích ‘xa hoa lãng phí’ này.
Chỗ diễn hí kịch ở trên đài phương châu, cung nhân mà La thị sai đi mời Hàn Sâm quay về bảo, hoàng thượng sắp tới đây. Vẻ mặt La thị thường mang theo một chút âu lo, nhưng hiện tại đã tươi cười như xuân sang, còn bộ dáng của Triệu thị vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Thẩm Thất nhớ Triệu thị ngày trước là người hay nóng nảy nhưng bây giờ La thị mới là người nhiệt tình hơn.
Lúc Hàn Sâm đến, Thẩm Thất đi theo các nàng đứng một bên thỉnh an, cùng lúc quan sát bọn họ, nhưng nàng phát hiện ba người họ hoàn toàn không giống phu thê, trái lại là giống chủ khách, thật xa lạ. La thị dè dặt, Triệu thị thờ ơ, trong mắt Hàn Sâm có chút áy náy, dường như là trong lòng rất đau khổ.
Ba người họ cũng không nói chuyện với nhau nhiều, cùng lắm là Hàn Sâm thỉnh thoảng giả vờ hỏi xem tình hình học tập của Tử Sung và đứa nhỏ của Triệu thị, La thị theo lệ quan tâm long thể Hàn Sâm, mà Triệu thị không hề mở miệng nói chuyện, còn Thẩm Thất công chúa Nam Chiếu thì giống như vật trang trí, Hàn Sâm xem nàng không khác gì khói bụi.
Thẩm Thất cực kì không thích bị người ta xem thường, nhưng nhìn thấy bầu không khí kì quái giữa ba người kia, nàng thật sự không dám gây náo.
Đúng lúc đó, gánh hát bắt đầu hát, tiểu hoa đán có khuôn mặt khá tuấn tú, giọng hát rất ngọt, khởi, thừa, chuyển, hợp, cũng rất thú vị, hơn nữa vở kịch này Thẩm Thất chưa từng coi, cho nên rất nhanh lực chú ý liền đặt trên sân khấu.
Kịch hát về chuyện một công tử được gia đình phú hộ giàu có giúp đỡ lên kinh đi thi giành chức trạng nguyên, mặc dù tình tiết tài tử giai nhân khá cũ, nhưng lời kịch trau chuốt, các từ ngữ kĩ được chọn kĩ càng, đọc lưu loát, Thẩm Thất mới nghe qua một lần, đã có thể nhớ vài đoạn.
Cho dù cực kì say mê, nhưng khi tới những cảnh nhàm chán Thẩm Thất sẽ dành thời gian nhìn qua chỗ Hàn Sâm quan sát. Ánh mắt của Hàn Sâm thủy chung nhìn trên sân khấu xem kịch. Hàn Sâm ngồi trên chiếc long ỷ rất rộng, đừng nói một người, ba người ngồi còn rộng. Hàn Sâm chỉ ngồi ở một bên, đầu và thân mình nghiêng về khoảng trống bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười, tuy nhiên những lúc này lời kịch không hề hài hước, có chỗ nào buồn cười chứ. Thẩm Thất thấy khó hiểu.
Nhưng mà bộ dáng của Hàn Sâm, giống như hắn thực sự thấy có người nào đó ngồi khoảng trống bên cạnh, hắn cứ nhìn như thế, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, Thẩm Thất nhìn hắn đến ngây ngốc. Lúc này, Hàn Sâm mới giống như một người còn sống, mấy ngày nay nàng thấy hắn không khác nhìn cái xác vô hồn, thỉnh thoảng nhíu chặt mày, thỉnh thoảng mới có điểm giống người bình thường.
Thẩm Thất nhanh chóng dời điểm chú ý lên sân khấu, ai thèm quan tâm hắn chứ. Nhưng không biết đoạn sau đó, là do gánh hát cố tình, hay do tiểu hoa đán còn quá trẻ, ánh mắt vừa nhìn thấy Đế vương Hàn Sâm, liền bị chậm nửa nhịp.
Thẩm Thất quay đầu nhìn Hàn Sâm, cứ tưởng rằng hắn sẽ bắt bẻ, bởi vì tính tình của hắn rất thích sửa người khác, trước kia nàng bị hắn tra tấn nhiều như vậy, ăn, mặc, ở, đi đều rất khổ sở. Huống chi, bàn về âm luật, Hàn Sâm chính là cao thủ, tiếc rằng Thẩm Thất chưa từng nhìn thấy hắn chơi nhạc khí. Lưu ma ma kể, năm đó hắn và Dong Nhi cô nương thường hay hợp tấu.
Chẳng phải Dong cô nương được xưng là ‘cửu tiêu hoàn bội cầm’ còn Hàn Sâm là ‘bích hải triều thanh tiêu’ hay sao?
Trên thực tế Hàn Sâm căn bản là không chú ý trên đài hát cái gì? Tiểu hoa đán dùng chiêu ‘khúc hữu lầm, chu lang cố’ (*Nếu sai nhạc đã có Chu Du lo) không đạt được mục tiêu, đành buồn bã đi xuống đài.
Hàn Sâm đang định đứng dậy rời đi, La thị vội vàng đứng lên, “Hoàng thượng, đến giờ dùng cơm rồi, gần đây thần thiếp có học nấu món ăn mới, hoàng thượng…” La thị chưa nói xong, nhưng ý mời dùng cơm đã hiện rõ trên mặt.
Bộ dáng của Hàn Sâm không có vẻ dừng lại, “Nghỉ ngơi nửa ngày, ứ đọng không ít tấu chương, ngày khác trẫm lại tới gặp nàng.”
Ngày khác, theo hiểu biết của Thẩm Thất, có lẽ là đêm giao thừa rồi. Cũng không phải Hàn Sâm gặp riêng La thị, mà vào đêm giao thừa – 30 có tổ chức gia yến, người nào cũng phải đến, tất nhiên sẽ có thể gặp mặt.
Sau cuộc tẩy trừ khi đăng cơ, hiện giờ huynh đệ của Hàn Sâm cũng không còn nhiều, cho dù một người ngồi một bàn cũng không quá đông đúc. Đã là gia yến, thì vẫn ép buộc phải đến.
Thẩm thị quay sang nhìn Thẩm Thất bên cạnh, lén lút cười nói: “Thời điểm tết nguyên tiêu, ta mời rất nhiều danh viện trong kinh thành tới phủ ngắm đèn, vương gia cũng mời không ít thanh niên tuấn tú, trong đó có vị trạng nguyên kia, không biết công chúa có hứng thú hay không?”
Thẩm Thất giận dỗi liếc Thẩm thị một cái, “Tỷ nói xem?” Biết rõ còn hỏi. Thẩm Thất quay đầu không nhìn nàng ta nữa, lúc này nàng đang đặt sự chú ý vào mấy đĩa điểm tâm của Hàn Sâm.
Nàng nhìn bàn của Hàn Sâm, lại nhìn bàn của mình và những người khác, thức ăn đều giống nhau, chỉ không có mỗi dĩa rau xanh kia. Thẩm Thất nói với tiểu thái giám bưng đồ ăn lên: “Ta cũng muốn một dĩa eo mỹ nhân.”
Eo mỹ nhân là tên mà Thẩm Thất đặt cho củ cải ti, nàng quen gọi thế này, nên nhất thời không để ý. Tuy rằng người đã khác, nhưng thói quen, khẩu vị khó lòng thay đổi.
Ba chữ ‘eo mỹ nhân’ vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt nóng bỏng kịch liệt từ phía trên lập tức phóng tới. Lúc này Thẩm Thất nhận ra bản thân mình chính là sự chú ý của Hàn Sâm, hắn không xem nàng là khói bụi nữa, ngược lại giống như một tên khuất cái nhìn thấy con gà nướng, vô cùng nóng bỏng.
Thẩm Thất càng không thích loại ánh mắt này của Hàn Sâm, nhìn nàng nhút nhát, nhìn mặt nàng ửng hồng, lại rất hiểu tâm ý nàng, nàng ghét nhất là cảm giác này. Nhanh chóng cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, rồi quay sang nói chuyện với Thẩm thị, ra vẻ không nhìn thấy sự khác thường của Hàn Sâm.
Ánh mắt nóng bỏng đó cuối cùng biến thành bình tĩnh, sau đó tan vào hư không.
“Có phải hoàng thượng để mắt tới công chúa không?” Thẩm thị lén lút nói nhỏ vào tai Thẩm Thất.
“Tỷ không nên nói bậy bạ nha, trong cung thâm sâu như biển, ta không hề có suy nghĩ này, người ở trong cung chỉ có thể ngồi ngây ngốc một chỗ, ta muốn làm một phu nhân như tỷ tự do tự tại biết mấy.” Thẩm Thất không thể không cảm thán. Trước đây Hàn Sâm không phải là hoàng đế, nàng vẫn là vương phi, là thê tử của hắn, nàng vẫn còn sống, thì có lẽ…
Sau khi ăn xong, cung nhân bưng trà nóng lên, Thẩm Thất vừa súc miệng xong, thì thấy Lí Chương cẩn thận dâng lên một bình sứ nhỏ, bàn tay Hàn Sâm thận trọng múc một muỗng gì đó bỏ vào trong trà, nhắm mặt lại chậm rãi thưởng thức trà, giống như hắn đang uống mỹ vị đó rất ngon, thật lâu sau mới mở mắt ra.
Thẩm Thất chưa từng nhìn thấy uống trà mà phải bỏ gì đó vào, nàng biết Hàn Sâm có thói quen uống trà, nhưng không biết hắn nuôi sở thích quái dị kia từ lúc nào.
Những người khác đều thấy nhưng giả vờ bình thường, mà Thẩm Thất chỉ đành làm theo. Dù sao nàng cũng không muốn quan tâm tới hắn.
Nói chung Thẩm Thất cực kì quyết tâm, ngày tết nguyên tiêu, nàng ăn mặc lộng lẫy đẹp đẽ xuất hiện đúng giờ ở An Khánh vương phủ. Nữ chủ nhân Thẩm thị thực hiện đúng vai trò, giới thiệu Thẩm Thất cho trạng nguyên lang Tiếu Ngọc.
Tiếu Ngọc này bình thường rất cao ngạo, có chút không coi ai ra gì, nhưng sau khi gặp Thẩm Thất cũng coi như nhiệt tình, trong lúc bàn luận về hội họa, rất có tình ý. Đây là chuyện nằm trong dự đoán của Thẩm Thất, ngoại trừ Hàn Sâm, nàng hết sức tự tin đối diện với nam nhân.
Khi nhìn thấy rõ tính cách của Tiếu Ngọc, hứng thú của Thẩm Thất liền biến mất, cũng không quá dụng tâm như khi lần đầu tiên gặp hắn. Thẩm Thất bình tĩnh ứng đáp, đổi lại là sự nhiệt tình từ Tiếu Ngọc, dọc đường hắn đi theo cùng nàng ngắm đèn, không một chút mệt mỏi.
Thẩm Thất nhận xét hắn, quả thật là người tài hoa hơn người, trí tuệ hơn người, hơn nữa lại là thanh niên tuấn tú, chẳng trách người ta thấy sang bắt quàng làm họ, trên đường quan đường khẳng định tiền đồ vô lượng, ai bảo không nên chọn hắn chứ? Nhìn cách hắn đối xử với mình như vậy, chắc chắn bản thân sẽ không bị thiệt thòi.
Thẩm Thất không biết chính mình còn do dự cái gì, không vừa lòng cái gì. Ở trong lúc băn khoăn, đột nhiên nhớ tới thần linh.
Ngày hôm sau, ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Thất lại đi đến Tĩnh Từ am ở ven hồ Đại Minh, quỳ dưới đất chân Tàng Vương bồ tát đến phát ngốc, nàng suy nghĩ không biết mai này sẽ đi về đâu.
Hôm nay không phải ngày hội chùa hay là lễ trọng đại gì, cho nên am rất yên tĩnh. Thẩm Thất quỳ trước mặt Tàng Vương bồ tát khoảng một canh giờ, khi đứng lên thì chân đã tê mỏi.
Thẩm Thất dâng hương, khi chuẩn bị rời khỏi Tĩnh Từ am, thì lập tức nghe thấy một giọng nói dịu dàng dễ nghe nói: “Không biết thí chủ có thời gian rãnh không, xin ngồi lại một chút để uống tách trà.”
Giọng nói này khiến người ta cảm thấy thật thân thiết, Thẩm Thất dừng chân, quay người nhìn lại, nàng liền kinh sợ. Trước mắt nàng là một ni cô áo xám, nàng chưa từng gặp ni cô nào xinh đẹp tuyệt mỹ đến thế. Dung mạo đẹp đến mức, cho dù Thẩm Thất luôn luôn tự tin về bản thân cũng có cảm giác không đẹp bằng nàng. Nhưng cũng vì vậy mà làm cho Thẩm Thất kinh hãi biến sắc.
“Đây là chủ trì của tệ am.” Một tiểu ni cô khác đứng bên cạnh ni cô xinh đẹp lên tiếng. Xem ra mới quy y không lâu, cho lên trên người còn có chút hơi thở hồng trần.
Chủ trì Tĩnh Tự am là Vong Trần đại sư, người mà Thẩm thị sùng bái nhất, miêu tả nàng ta giống như tiên, tinh thông phật pháp, đã từng bàn phập biện kinh với chủ trì thiếu lâm ba ngày ba đêm, tài giỏi đến mức chủ trì thiếu lâm cũng phải công nhận. Tuy nhiên, hành tung nàng ta rất bí mật, nghe nói rất ít người gặp nàng, Thẩm Thất không ngờ mình lại may mắn như vậy.
Cho dù trong lòng Thẩm Thất đang nổi gió bão, nhưng nàng không kìm chế được muốn tiếp cận với ni cô này, nàng yên lặng ngồi dối diện nàng ta, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng uống trà, dùng xong một chén trà, Thẩm Thất lập tức xin từ biệt.
Lại nói, khi Thẩm Thất ở trong am tự cực kì bình tĩnh trầm ổn, khi nàng vừa bước chân ra khỏi am, lập tức giống như con ngựa hoang nổi điên, “Mau, hồi cung.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook