Dụ Lang
-
Chương 51: Nhìn xem thê tử buồn phiền chỗ nào (Hạ)
Editor: HD
“Không ổn, không ổn, âm này quá trầm.” Hàn Sâm thuận miệng vạch lỗi của nhạc công.
Ánh mắt Thẩm Thất sáng lên, nàng chỉ thấy không được hay lắm, nhưng không biết phải nói như thế nào mới đúng, không ngờ Hàn Sâm lại có trình độ này, nàng liền cười đứng dậy nghênh đón, nói: “Sao hoàng thượng lại đến đây?” Hàn Sâm vốn thức khuya dậy sớm, công việc bận rộn không thôi.
“Cho phép các nàng nghe nhạc, còn trẫm không được thưởng thức nhạc sao?” Xem ra tâm trạng của Hàn Sâm không tệ.
Thẩm Thất cười nói: “Cùng nhau thưởng thức nhạc thôi, mà thiếp lại tăng thêm một việc cho hoàng thượng.” Thẩm Thất quay đầu lại nhìn nha đầu vừa mới chêu chọc mình, “Nha đầu bên cạnh La quý phi hiểu biết thi thư lễ nghĩa, rất thích hợp đưa đi thông hôn với Bắc Hồ, nàng ta sẽ phát huy mạnh mẽ lễ nghi Hoa triều, không biết ý hoàng thượng như thế nào?”
Hàn Sâm nhìn nha đầu kia, hơi nhíu mày, giống như đang cố gắng nhớ lại nha đầu bên cạnh La thị là ai.
Người xung quanh vừa nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, mới chợt hiểu ra là Hàn Sâm không hề có ý định đưa người sang Bắc Hồ, mà chính bản thân Thẩm Thất cảm thấy nên đưa đi Bắc Hồ.
Hàn Sâm nhíu mày nhìn Thẩm Thất thật lâu, Thẩm Thất vô cùng nghiêm túc nhìn Hàn Sâm.
“Nàng quyết định là được rồi.”
Lời này vừa nói ra, đương kim thánh thượng thiên vị ai không cần nói cũng biết. Từ nay về sau, trong Hoa Minh cung không một ai dám chỉa mũi nhọn về phía Thẩm Thất nữa.
Tuy nhiên Thẩm Thất đã vui mừng quá sớm. Trong lúc vui mừng vì thắng lợi, lập tức nghe thấy giọng nói trẻ con vang lên: “Nương, nương.” Một bóng dáng nho nhỏ vội vàng chạy vào lòng Mai Nhược Hàm.
“Lân Nhi.” Mai Nhược Hàm cười tươi mở rộng vòng tay ôm người vừa tới, “Nhìn xem, con chơi đùa đến mức đầu đầy mồ hôi rồi.” Mai Nhược Hàm lấy khăn tay lau khuôn mặt đứa nhỏ, “Còn không mau hành lễ, nương đã dạy như thế nào?”
Đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu lập tức giống như tiểu đại nhân, ngoan ngoãn dập đầu hành lễ với Hàn Sâm, “Hoàng thượng vạn phúc. Lân Nhi xin thỉnh an hoàng thượng.”
“Mau đứng lên đi, mới mấy ngày không gặp, Lân Nhi có vẻ cao hơn rồi nhỉ.” Nếu ban nãy vẻ mặt Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất có chút bất đắc dĩ thì hiện tại đã chuyển thành tươi cười sáng lạng.
Thẩm Thất vừa trông thấy, liền biết Hàn sâm cực kì yêu thương đứa nhỏ này. “Mới mấy ngày không gặp.”, vậy chẳng phải là gặp thường xuyên sao? Trầm Thất bắt đầu suy đoán đây là lần thứ mấy Mai Nhược Hàm vào cung.
Thẩm Thất nhìn đứa nhỏ kia, sau đó nghĩ về chính mình. Ở bên cạnh Hàn Sâm bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có chút dấu hiệu nào, trong lòng nàng âm thầm lo lắng, nhưng không biết phải làm sao, cũng đâu phải muốn gì được đó. Cho nên Thẩm Thất không thích La thị là vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là chuyện sinh đứa nhỏ.
Trong ngực Thẩm Thất vô cùng ghen tị với đứa nhỏ kia, nhưng càng nhìn lại càng thấy kinh sợ. Đứa nhỏ kia xem chừng mới hơn hai tuổi, nhưng bộ dáng không khác gì một phiên bản của Cao Sưởng, ngoài ra không giống Mai Nhược Hàm nhiều lắm.
“Nó là huyết mạch của Cao thị?” Thẩm Thất bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
Khuôn mặt Mai Nhược Hàm lập tức tái nhợt, cúi đầu xuống, giống như cầu xin Thẩm Thất tha thứ.
Sự ghen tị trong lòng Thẩm Thất đột nhiên chuyển thành căm ghét, chỉ liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia một cái thôi, cũng cảm thấy ghê tởm. Thậm chí cảm thấy đứa nhỏ kia ăn sinh hồn của phụ mẫu mới được đầu thai. Thẩm Thất hết sức đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, vội vàng xin cáo lui.
Đêm đó lúc Hàn Sâm đến Triêu Dương cung, Thẩm Thất liền quấn lấy Hàn Sâm năn nỉ, “Nếu Mai Nhược Hàm được phong làm Lỗ quốc phu nhân, có thể để nàng đến huyện Thang Mộc ở không?” Thẩm Thất vừa làm nũng vừa chơi xấu nói, nàng không thích nhìn thấy Mai Nhược Hàm cứ lui lui tới tới bên cạnh mình, hơn nữa nàng cũng không biết khi nhìn thấy nghiệt chủng của Cao thị kia bản thân nàng sẽ làm ra việc gì.
“Thất Thất, Nhược Hàm là người đáng thương.” Hàn Sâm thật lòng nói.
Thẩm Thất rất muốn phản bác hắn một câu, “Chẳng lẽ ta lại không đáng thương?” Nhưng Thẩm Thất học được một phương pháp từ chỗ mẫu thân, không nên nói đường thẳng với nam nhân, phải đi đường vòng. Nhưng dù sao trong lòng cũng khó chịu. Thẩm Thất chỉ có thể bày ra biểu tình “Về sau đừng trách ta” nhìn Hàn Sâm.
Xưa nay Thẩm Thất không phải người dựa vào người khác để đạt được mục đích, cho nên cũng không làm khó Hàn Sâm. Huống chi một tháng này, Hàn Sâm đối xử với Thẩm Thất rất tốt. Trước kia ở vương phủ phải đợi tới lượt sủng hạnh, còn tháng này cho dù thân mình Thẩm Thất không sạch sẽ, thì buổi tối Hàn Sâm vẫn sẽ ở lại Triêu Dương cung.
“Sắp tới giao thừa, không biết hoàng thượng có muốn tặng đồ gì cho ta không?” Thẩm Thất dính lấy Hàn Sâm, hồi cung mấy ngày, nàng thật sự cho rằng mấy ngày này là tốt đẹp nhất trên đời, mọi chuyện Hàn Sâm đều theo ý, sủng nàng.
“Nàng lại coi trọng cái gì?” Hàn Sâm thở dài lên tiếng.
Thẩm Thất bỉu môi, chẳng lẽ mỗi lần cầu xin đều phải xin ngoại vật sao? Thẩm Thất đang định mở miệng giải thích, chợt nghe Hàn Sâm nói tiếp: “Trẫm đã nghĩ ra nên tặng đại lễ gì cho nàng rồi.” Hàn Sâm nhéo mũi Thẩm Thất.
“Đại lễ?” Ánh mắt Thẩm Thất lóe sáng, bị lễ vật của Hàn Sâm hấp dẫn lực chú ý, hắn chưa từng chủ động tặng cho nàng cái gì, “Là cái gì vậy?” Thẩm Thất hỏi lại Hàn Sâm.
“Đảm bảo làm nàng vui vẻ.” Hàn Sâm vuốt ve bàn tay Thẩm Thất, “Được rồi, trẫm phải phê duyệt tấu chương.”
Hàn Sâm lấy lễ vật ra lừa Thẩm Thất, nhưng lại khiến tâm tình nàng rất tốt, cho nên không so đo cùng hắn, ngoan ngoãn ngồi một bên chơi, tiếc là bản thân nàng không nhớ vừa nãy mới cầu xin cái gì. Nghe nói trong kinh thành có miếu nguyệt lão, cầu con cái rất linh nghiệm, mặc dù Thẩm Thất không hiểu vì sao cầu xin con cái lại phải vào miếu nguyệt lão, nhưng xưa nay thà tin là có chứ nhất định không thể tin là không.
Thẩm Thất có chút suy tư vuốt ve bụng mình, nghĩ tới đứa nhỏ của Mai Nhược Hàm liền hận đến cắn răng, ngay cả người như Cao Sưởng cũng làm cho Mai Nhược Hàm có đứa nhỏ, vậy tại sao nàng với Hàn Sâm lại không có?
“Nương nương, hoàng thượng sủng người như thế, sao lại không thấy có chút dấu hiệu có thai?” Trong Triêu Dương cung người dám nói chuyện như thế chỉ có một người, chính là Lưu ma ma, bà vú của Hàn Sâm. Từ lúc ở vương phủ Lưu ma ma đã đi theo Thẩm Thất, sau đó bởi vì Thẩm Thất giúp nàng loại bỏ Hàn ma ma, bà ta liền một lòng theo hầu Thẩm Thất, lần này Thẩm Thất hồi cung, Hàn Sâm lập tức để người thân thích của hắn cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất xem bà ta như người già, cũng bởi vì là người hầu cũ của Hàn Sâm, nên nàng đặc biệt tôn kính vài phần. Bị bà ta nói đến chỗ đau của bản thân, sắc mặt Thẩm Thất lập tức thay đổi, “Ta cũng không biết, ma ma có chủ ý gì không?” Hiện giờ người Thẩm Thất tin tưởng tín nhiệm nhất cũng chỉ có Tiền Nhi, nhưng nha đầu kia với nàng cũng cùng một dạng, thậm chí còn không bằng Thẩm Thất, cho nên nàng không có ý định nói chuyện con cái với nha đầu đó.
“Có phải nên tìm đại phu bắt mạch thử không?” Lưu ma ma cũng lo lắng, nếu chủ tử của mình không có đủ năng lực tồn tại trong cung, đối với bản thân bà ta cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Mời ngự y sao?” Thẩm Thất ngẫm nghĩ, cảm thấy rất đúng, dù sao ngự y trong cung cũng giỏi hơn đại phu Mông Cổ bên ngoài, không phải là nàng chưa từng lén lút dùng thuốc, nhưng mà không thấy hiệu quả.
“Không. Trong cung nhiều tai mắt, mời ngự y thì không thỏa đáng lắm. Trước kia lão nô có một tỷ muội, là thái y của tiên đế, có rất nhiều hiểu biết kinh nghiệm đối với việc sanh con của nữ nhân. Ngày trước các cung phi có thai, chỉ cần hơn ba tháng, nhìn một phát là biết nam hay nữ, thật sự rất linh nghiệm. Nghe nói trong nhà còn có phương thuốc cổ truyền, nữ tử ăn vào sẽ dễ dàng mang thai.”
Thẩm Thất nghe xong liền vui vẻ đứng bật dậy, nắm tay Lưu ma ma, “Ma ma, vậy ngươi cho người mời nàng đến đi.”
“Nàng cũng già rồi, sau đó được xuất cung, để lão nô đích thân đi hỏi xem nàng ở chỗ nào.”
“Ừ.” Cái cột tâm sự trong lòng Thẩm Thất bấy lâu, nay được Lưu ma ma gỡ bỏ, nàng hết sức cao hứng, ngoài ra còn có sự kiện giải quyết Cao Sưởng. Rất nhanh thôi sẽ diễn ra.
“Không ổn, không ổn, âm này quá trầm.” Hàn Sâm thuận miệng vạch lỗi của nhạc công.
Ánh mắt Thẩm Thất sáng lên, nàng chỉ thấy không được hay lắm, nhưng không biết phải nói như thế nào mới đúng, không ngờ Hàn Sâm lại có trình độ này, nàng liền cười đứng dậy nghênh đón, nói: “Sao hoàng thượng lại đến đây?” Hàn Sâm vốn thức khuya dậy sớm, công việc bận rộn không thôi.
“Cho phép các nàng nghe nhạc, còn trẫm không được thưởng thức nhạc sao?” Xem ra tâm trạng của Hàn Sâm không tệ.
Thẩm Thất cười nói: “Cùng nhau thưởng thức nhạc thôi, mà thiếp lại tăng thêm một việc cho hoàng thượng.” Thẩm Thất quay đầu lại nhìn nha đầu vừa mới chêu chọc mình, “Nha đầu bên cạnh La quý phi hiểu biết thi thư lễ nghĩa, rất thích hợp đưa đi thông hôn với Bắc Hồ, nàng ta sẽ phát huy mạnh mẽ lễ nghi Hoa triều, không biết ý hoàng thượng như thế nào?”
Hàn Sâm nhìn nha đầu kia, hơi nhíu mày, giống như đang cố gắng nhớ lại nha đầu bên cạnh La thị là ai.
Người xung quanh vừa nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, mới chợt hiểu ra là Hàn Sâm không hề có ý định đưa người sang Bắc Hồ, mà chính bản thân Thẩm Thất cảm thấy nên đưa đi Bắc Hồ.
Hàn Sâm nhíu mày nhìn Thẩm Thất thật lâu, Thẩm Thất vô cùng nghiêm túc nhìn Hàn Sâm.
“Nàng quyết định là được rồi.”
Lời này vừa nói ra, đương kim thánh thượng thiên vị ai không cần nói cũng biết. Từ nay về sau, trong Hoa Minh cung không một ai dám chỉa mũi nhọn về phía Thẩm Thất nữa.
Tuy nhiên Thẩm Thất đã vui mừng quá sớm. Trong lúc vui mừng vì thắng lợi, lập tức nghe thấy giọng nói trẻ con vang lên: “Nương, nương.” Một bóng dáng nho nhỏ vội vàng chạy vào lòng Mai Nhược Hàm.
“Lân Nhi.” Mai Nhược Hàm cười tươi mở rộng vòng tay ôm người vừa tới, “Nhìn xem, con chơi đùa đến mức đầu đầy mồ hôi rồi.” Mai Nhược Hàm lấy khăn tay lau khuôn mặt đứa nhỏ, “Còn không mau hành lễ, nương đã dạy như thế nào?”
Đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu lập tức giống như tiểu đại nhân, ngoan ngoãn dập đầu hành lễ với Hàn Sâm, “Hoàng thượng vạn phúc. Lân Nhi xin thỉnh an hoàng thượng.”
“Mau đứng lên đi, mới mấy ngày không gặp, Lân Nhi có vẻ cao hơn rồi nhỉ.” Nếu ban nãy vẻ mặt Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất có chút bất đắc dĩ thì hiện tại đã chuyển thành tươi cười sáng lạng.
Thẩm Thất vừa trông thấy, liền biết Hàn sâm cực kì yêu thương đứa nhỏ này. “Mới mấy ngày không gặp.”, vậy chẳng phải là gặp thường xuyên sao? Trầm Thất bắt đầu suy đoán đây là lần thứ mấy Mai Nhược Hàm vào cung.
Thẩm Thất nhìn đứa nhỏ kia, sau đó nghĩ về chính mình. Ở bên cạnh Hàn Sâm bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có chút dấu hiệu nào, trong lòng nàng âm thầm lo lắng, nhưng không biết phải làm sao, cũng đâu phải muốn gì được đó. Cho nên Thẩm Thất không thích La thị là vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là chuyện sinh đứa nhỏ.
Trong ngực Thẩm Thất vô cùng ghen tị với đứa nhỏ kia, nhưng càng nhìn lại càng thấy kinh sợ. Đứa nhỏ kia xem chừng mới hơn hai tuổi, nhưng bộ dáng không khác gì một phiên bản của Cao Sưởng, ngoài ra không giống Mai Nhược Hàm nhiều lắm.
“Nó là huyết mạch của Cao thị?” Thẩm Thất bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
Khuôn mặt Mai Nhược Hàm lập tức tái nhợt, cúi đầu xuống, giống như cầu xin Thẩm Thất tha thứ.
Sự ghen tị trong lòng Thẩm Thất đột nhiên chuyển thành căm ghét, chỉ liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia một cái thôi, cũng cảm thấy ghê tởm. Thậm chí cảm thấy đứa nhỏ kia ăn sinh hồn của phụ mẫu mới được đầu thai. Thẩm Thất hết sức đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, vội vàng xin cáo lui.
Đêm đó lúc Hàn Sâm đến Triêu Dương cung, Thẩm Thất liền quấn lấy Hàn Sâm năn nỉ, “Nếu Mai Nhược Hàm được phong làm Lỗ quốc phu nhân, có thể để nàng đến huyện Thang Mộc ở không?” Thẩm Thất vừa làm nũng vừa chơi xấu nói, nàng không thích nhìn thấy Mai Nhược Hàm cứ lui lui tới tới bên cạnh mình, hơn nữa nàng cũng không biết khi nhìn thấy nghiệt chủng của Cao thị kia bản thân nàng sẽ làm ra việc gì.
“Thất Thất, Nhược Hàm là người đáng thương.” Hàn Sâm thật lòng nói.
Thẩm Thất rất muốn phản bác hắn một câu, “Chẳng lẽ ta lại không đáng thương?” Nhưng Thẩm Thất học được một phương pháp từ chỗ mẫu thân, không nên nói đường thẳng với nam nhân, phải đi đường vòng. Nhưng dù sao trong lòng cũng khó chịu. Thẩm Thất chỉ có thể bày ra biểu tình “Về sau đừng trách ta” nhìn Hàn Sâm.
Xưa nay Thẩm Thất không phải người dựa vào người khác để đạt được mục đích, cho nên cũng không làm khó Hàn Sâm. Huống chi một tháng này, Hàn Sâm đối xử với Thẩm Thất rất tốt. Trước kia ở vương phủ phải đợi tới lượt sủng hạnh, còn tháng này cho dù thân mình Thẩm Thất không sạch sẽ, thì buổi tối Hàn Sâm vẫn sẽ ở lại Triêu Dương cung.
“Sắp tới giao thừa, không biết hoàng thượng có muốn tặng đồ gì cho ta không?” Thẩm Thất dính lấy Hàn Sâm, hồi cung mấy ngày, nàng thật sự cho rằng mấy ngày này là tốt đẹp nhất trên đời, mọi chuyện Hàn Sâm đều theo ý, sủng nàng.
“Nàng lại coi trọng cái gì?” Hàn Sâm thở dài lên tiếng.
Thẩm Thất bỉu môi, chẳng lẽ mỗi lần cầu xin đều phải xin ngoại vật sao? Thẩm Thất đang định mở miệng giải thích, chợt nghe Hàn Sâm nói tiếp: “Trẫm đã nghĩ ra nên tặng đại lễ gì cho nàng rồi.” Hàn Sâm nhéo mũi Thẩm Thất.
“Đại lễ?” Ánh mắt Thẩm Thất lóe sáng, bị lễ vật của Hàn Sâm hấp dẫn lực chú ý, hắn chưa từng chủ động tặng cho nàng cái gì, “Là cái gì vậy?” Thẩm Thất hỏi lại Hàn Sâm.
“Đảm bảo làm nàng vui vẻ.” Hàn Sâm vuốt ve bàn tay Thẩm Thất, “Được rồi, trẫm phải phê duyệt tấu chương.”
Hàn Sâm lấy lễ vật ra lừa Thẩm Thất, nhưng lại khiến tâm tình nàng rất tốt, cho nên không so đo cùng hắn, ngoan ngoãn ngồi một bên chơi, tiếc là bản thân nàng không nhớ vừa nãy mới cầu xin cái gì. Nghe nói trong kinh thành có miếu nguyệt lão, cầu con cái rất linh nghiệm, mặc dù Thẩm Thất không hiểu vì sao cầu xin con cái lại phải vào miếu nguyệt lão, nhưng xưa nay thà tin là có chứ nhất định không thể tin là không.
Thẩm Thất có chút suy tư vuốt ve bụng mình, nghĩ tới đứa nhỏ của Mai Nhược Hàm liền hận đến cắn răng, ngay cả người như Cao Sưởng cũng làm cho Mai Nhược Hàm có đứa nhỏ, vậy tại sao nàng với Hàn Sâm lại không có?
“Nương nương, hoàng thượng sủng người như thế, sao lại không thấy có chút dấu hiệu có thai?” Trong Triêu Dương cung người dám nói chuyện như thế chỉ có một người, chính là Lưu ma ma, bà vú của Hàn Sâm. Từ lúc ở vương phủ Lưu ma ma đã đi theo Thẩm Thất, sau đó bởi vì Thẩm Thất giúp nàng loại bỏ Hàn ma ma, bà ta liền một lòng theo hầu Thẩm Thất, lần này Thẩm Thất hồi cung, Hàn Sâm lập tức để người thân thích của hắn cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất xem bà ta như người già, cũng bởi vì là người hầu cũ của Hàn Sâm, nên nàng đặc biệt tôn kính vài phần. Bị bà ta nói đến chỗ đau của bản thân, sắc mặt Thẩm Thất lập tức thay đổi, “Ta cũng không biết, ma ma có chủ ý gì không?” Hiện giờ người Thẩm Thất tin tưởng tín nhiệm nhất cũng chỉ có Tiền Nhi, nhưng nha đầu kia với nàng cũng cùng một dạng, thậm chí còn không bằng Thẩm Thất, cho nên nàng không có ý định nói chuyện con cái với nha đầu đó.
“Có phải nên tìm đại phu bắt mạch thử không?” Lưu ma ma cũng lo lắng, nếu chủ tử của mình không có đủ năng lực tồn tại trong cung, đối với bản thân bà ta cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Mời ngự y sao?” Thẩm Thất ngẫm nghĩ, cảm thấy rất đúng, dù sao ngự y trong cung cũng giỏi hơn đại phu Mông Cổ bên ngoài, không phải là nàng chưa từng lén lút dùng thuốc, nhưng mà không thấy hiệu quả.
“Không. Trong cung nhiều tai mắt, mời ngự y thì không thỏa đáng lắm. Trước kia lão nô có một tỷ muội, là thái y của tiên đế, có rất nhiều hiểu biết kinh nghiệm đối với việc sanh con của nữ nhân. Ngày trước các cung phi có thai, chỉ cần hơn ba tháng, nhìn một phát là biết nam hay nữ, thật sự rất linh nghiệm. Nghe nói trong nhà còn có phương thuốc cổ truyền, nữ tử ăn vào sẽ dễ dàng mang thai.”
Thẩm Thất nghe xong liền vui vẻ đứng bật dậy, nắm tay Lưu ma ma, “Ma ma, vậy ngươi cho người mời nàng đến đi.”
“Nàng cũng già rồi, sau đó được xuất cung, để lão nô đích thân đi hỏi xem nàng ở chỗ nào.”
“Ừ.” Cái cột tâm sự trong lòng Thẩm Thất bấy lâu, nay được Lưu ma ma gỡ bỏ, nàng hết sức cao hứng, ngoài ra còn có sự kiện giải quyết Cao Sưởng. Rất nhanh thôi sẽ diễn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook