Dữ Lang Cộng Vũ
-
Chương 47
Tiểu Vũ
Suốt năm ngày, Thái Hiên Sinh luôn ở trong nhà chờ Tần Phát Huy xuất hiện, lại chậm chạp không thấy thân ảnh cậu. Cảm xúc lo âu, bất an theo từng ngày chậm rãi trôi qua dần trở nên càng ngày càng rõ ràng, anh từng thử gọi vào số di động của Tần Phát Huy, nhưng di động lại trong trạng thái tắt máy Anh còn thử tới chỗ giáo vụ Tần Phát Huy đi học để hỏi, mà giáo sư dạy Tần Phát Huy nói với anh mấy ngày trước có người nhà của cậu tới thay cậu xin nghỉ một thời gian……
Sao cũng không tìm thấy bóng người Tần Phát Huy, trong lòng Thái Hiên Sinh nóng như lửa đốt, anh không biết nên làm như thế nào mới tốt. Rơi vào đường cùng, anh đành phải gọi điện thoại xin Hứa Tử Minh hỗ trợ, không nghĩ tới tên miệng rộng kia đem chuyện này nói cho hai người Vi Khinh Hải và Hà Văn, hiện tại hai người cũng đi tới tòa biệt thự Thái Hiên Sinh ở.
“Tử Minh còn không có tìm được bóng dáng tiểu tử kia sao?” Lúc Hà Văn biết được Tần Phát Huy biến mất không thấy, cô cũng đã vô số lần bốc hỏa rống giận, cô thật không ngờ Tần Phát Huy cái gì cũng không nói lại bỏ lại một mình Thái Hiên Sinh chạy trốn không thấy bóng người, tên tiểu tử đáng chết nếu không phải lúc trước cô giúp cậu ta, cậu ta làm sao có thể mau làm hòa với Thái Hiên Sinh như vậy. Đối với tình trạng làm cho người ta phiền não hiện nay, Hà Văn hối hận không kịp, cô cảm thấy lúc trước thật không nên giúp tên Tần Phát Huy kia!
“Chị Hà Văn, một mình chị ở đây tức giận cũng không có tác dụng. Đại thúc đã rất cố gắng tìm Tần Phát Huy.” Vi Khinh Hải từ bếp đi ra, trong tay bê một đĩa hoa quả mới gọt, cùng với một ấm trà vừa pha.
Nhắc tới Hứa Tử Minh, một mình anh đáng thương đang ở hang ổ của mình vận dụng tài nguyên của mình cùng với tài nguyên, toàn lực tìm tòi dấu chân Tần Phát Huy kìa!
Hà Văn hừ lạnh một tiếng, đành phải trở lại sô pha ngồi xuống.
“Đúng rồi, chị Hà Văn, chị khuyên ngăn Hiên Sinh đi, anh ấy đã vài ngày không ăn cơm tử tế. Em thật lo cho anh ấy……” Vi Khinh Hải dùng tăm xiên một miếng dưa mĩ ngon lành đưa cho Hà Văn, trên mặt mang theo sầu lo cẩn thận mở miệng nói.
Hà Văn một gặm (:v) ăn hết miếng dưa, ném tăm xuống, không nói hai lời lên thẳng lầu hai.
Mở cửa phòng Thái Hiên Sinh ra, chỉ thấy người kia sắc mặt khó coi ngồi ở bên giường, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ phía xa. Hà Văn nhìn Thái Hiên Sinh hiện tại biến thành như vậy, trong lòng không khỏi nguyền rủa Tần Phát Huy một tiếng, nội tâm lại đau lòng tình trạng Thái Hiên Sinh, cô chậm rãi đi tới chỗ Thái Hiên Sinh, hỏi: “Hiên Sinh, anh có muốn ăn chút điểm tâm gì đó không? Anh đã…… rất nhiều ngày không ăn cơm tử tế……”
Thái Hiên Sinh nghe vậy, xoay người nhìn Hà Văn sắc mặt lo lắng, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, “Anh không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi, Hà Văn.” Anh hiện tại một ngày lại một ngày chờ Tần Phát Huy xuất hiện, cảm xúc bất an phức tạp vẫn dây dưa, làm cho anh thật sự không có khẩu vị ăn cái gì.
Hà Văn thấy Thái Hiên Sinh dứt khoát cự tuyệt, miệng hé lại khép, dường như muốn nói cái gì, lại không thể nói ra……
Đột nhiên cửa bị mở phanh một tiếng, “Tớ đã tìm được tên kia!” Hứa Tử Minh hưng phấn vọt vào trong phòng Thái Hiên Sinh, anh đi nhanh tới chỗ người trên giường rồi mới tiếp tục nói: “Hiên Sinh, cậu phải báo đáp tớ cho xứng đáng nha….. Lần này tớ tiêu phí rất nhiều tâm huyết mới tìm được tung tích tên kia! Cậu phải hiểu, ở biển người mờ mịt trong thế giới này tìm một người khó khăn thế nào nha……” Anh một bên miêu tả mình vì Thái Hiên Sinh làm chuyện khó khăn thế nào, một bên thỉnh thoảng dùng tay chà lau khóe mắt.
Hà Văn bắt đầu chịu không nổi người trước mặt nói hươu nói vượn, cũng không có biện pháp tiếp tục nghe anh ta nói lời vô nghĩa, lớn tiếng giận dữ hét lên với Hứa Tử Minh: “Tử Minh, anh toàn nói những lời vô nghĩa gì đâu?! Chúng tôi chỉ cần biết rằng tên tiểu tử Tần Phát Huy rốt cuộc đang ở nơi nào? Có nghe hiểu không?!”
Nguyên bản Hứa Tử Minh vẫn không ngừng nói bị tiếng rống giận dữ cthinhf lình của Hà Văn làm cho sợ tới mức nhất thời không dám lên tiếng, trầm mặc nửa ngày xong, anh mới ngượng ngùng nhìn vẻ mặt Thái Hiên Sinh nói: “Theo tớ biết được – Tần Phát Huy hiện tại đang ở trong nhà anh họ Tần Hành Sơn của cậu ta.”
Ở nhà Tần Hành Sơn? Thái Hiên Sinh vừa nghe, thoáng chốc sắc mặt trở nên khó coi. Cúi đầu thầm nghĩ ngày đó Tần Phát Huy nhận điện thoại thì ra là Tần hành Sơn gọi tới, nhưng là vì cái gì Tần Hành Sơn muốn nhốt Tần Phát Huy ở trong nhà, mà không để Tần Phát Huy tới gặp mình?!
Chẳng lẽ Tần Hành Sơn phát hiện chuyện của mình cùng Tần Phát Huy, vì ngăn cản Tần Phát Huy lại tiếp xúc với mình mà đem em họ giam lỏng ở trong nhà cậu ấy sao?
Đầu óc lập tức trở nên rõ ràng, trước đó Thái Hiên Sinh vì Tần Phát Huy đột nhiên đi không từ biệt mà cảm thấy khổ sở nay biết được người kia không cố ý rời mình đi, ngược lại cảm thấy vui vẻ. Rồi lại lập tức lo lắng……
“Cái người tên Tần Hành Sơn này sao lại đem em họ nhốt trong nhà mình chứ? Hiên Sinh.” Hà Văn tò mò hỏi.
Thái Hiên Sinh không lên tiếng, cũng không giải đáp vấn đề của Hà Văn. Xem ra bây giờ anh chỉ có thể đi tìm Tần Hành Sơn sao?
“A – đại thúc, chú cuối cùng đã về rồi –” Vi Khinh Hải ôm bé con vào trong phòng ba người họ, mắt sắc nhìn thấy ngay Hứa Tử Minh vẻ mặt đắc ý đứng cạnh Thái Hiên Sinh.
“Đã nói không được gọi tôi là ông chú! Có nghe hay không?!” Hứa Tử Minh đối với biệt danh Vi Khinh Hải đặt vô cùng phản cảm, lập tức quay đầu phản bác.
Lập tức, Vi Khinh Hải đưa bé con cho Thái Hiên Sinh ôm xong, quay sang Hứa Tử Minh làm mặt quỷ, khiêu khích Hứa Tử Minh lại kêu lớn.
Không khí nặng nề trong phòng nhất thời vì hai kẻ dở hơi này mà trở nên thoải mái, Hà Văn cùng Thái Hiên Sinh nhìn hai người kia ta chạy ngươi đuổi nhịn không được phì cười.
Một đêm này, Thái Hiên Sinh không thể nào ngủ được, từ trên giường đứng dậy, đi đến trước cửa sổ nhìn một mảnh không gian yên tĩnh bên ngoài, không khỏi nhớ tới lời nói của Tần Phát Huy ngày đó. Đâu có lập tức trở về, vì cái gì cuối cùng em lại thành không thể trở về?
Trong lòng khó chịu, trái tim gắt gao đau thắt lại làm cho Thái Hiên Sinh không thể tiếp tục đứng thẳng, sơ ý ngã trên mặt đất. Hà Văn lúc đi tuần phòng vô tình nghe được trong phòng Thái Hiên Sinh vang lên tiếng động, không chút do dự lập tức mở cửa phòng anh ra, vọt vào hô: “Hiên Sinh, anh làm sao vậy?”
Rốt cuộc người này xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên ngã trên mặt đất. Qua ánh trăng sáng ngời xuyên thấu, Hà Văn có thể nhìn thấy sắc mặt Thái Hiên Sinh tái nhợt, cô lập tức nâng Thái Hiên Sinh, để anh ngồi dưới đất. Người đàn ông tim đập kịch liệt, miệng há lớn thở dốc, trên mặt hiện lên vẻ mặt mà Hà Văn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua – đó là một loại cảm giác sợ hãi không thể diễn đạt bằng lời.
“Hà Văn…… Anh rất sợ hãi……” Ngay cả âm thanh nói chuyện của Thái Hiên Sinh cũng đang run rẩy.
“Đừng sợ, Hiên Sinh. Em còn đang ở bên cạnh anh –” Hà Văn dùng sức ôm chặt người đàn ông đang run rẩy toàn thân, nội tâm tràn ngập đau lòng.
“Anh sợ…… Sau này anh sẽ không còn gặp lại Phát Huy được……” Thái Hiên Sinh cúi thấp đầu, không dám nhìn Hà Văn, không muốn để cô gái bên cạnh biết một mặt yếu đuối của mình.
“Không đâu! Hiên Sinh, anh phải tin tưởng bọn em, tin tưởng chính mình! Nhất định có thể cứu Tần Phát Huy ra!” Hà Văn cố gắng an ủi, sợ người đàn ông này vì chuyện đó mà trở nên yếu ớt. “Hiên Sinh, anh khóc đi! Khóc lớn lên –”
Thái Hiên Sinh nghe được lời nói của Hà Văn, toàn thân run lên, gập người lại chậm rãi run rẩy, dùng tiếng khóc mỏng manh trong sự ôm ấp của Hà Văn giải phóng cảm xúc của mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
“Ô – anh rất muốn cậu ấy – anh rất muốn Tần Phát Huy –”
Suốt năm ngày, Thái Hiên Sinh luôn ở trong nhà chờ Tần Phát Huy xuất hiện, lại chậm chạp không thấy thân ảnh cậu. Cảm xúc lo âu, bất an theo từng ngày chậm rãi trôi qua dần trở nên càng ngày càng rõ ràng, anh từng thử gọi vào số di động của Tần Phát Huy, nhưng di động lại trong trạng thái tắt máy Anh còn thử tới chỗ giáo vụ Tần Phát Huy đi học để hỏi, mà giáo sư dạy Tần Phát Huy nói với anh mấy ngày trước có người nhà của cậu tới thay cậu xin nghỉ một thời gian……
Sao cũng không tìm thấy bóng người Tần Phát Huy, trong lòng Thái Hiên Sinh nóng như lửa đốt, anh không biết nên làm như thế nào mới tốt. Rơi vào đường cùng, anh đành phải gọi điện thoại xin Hứa Tử Minh hỗ trợ, không nghĩ tới tên miệng rộng kia đem chuyện này nói cho hai người Vi Khinh Hải và Hà Văn, hiện tại hai người cũng đi tới tòa biệt thự Thái Hiên Sinh ở.
“Tử Minh còn không có tìm được bóng dáng tiểu tử kia sao?” Lúc Hà Văn biết được Tần Phát Huy biến mất không thấy, cô cũng đã vô số lần bốc hỏa rống giận, cô thật không ngờ Tần Phát Huy cái gì cũng không nói lại bỏ lại một mình Thái Hiên Sinh chạy trốn không thấy bóng người, tên tiểu tử đáng chết nếu không phải lúc trước cô giúp cậu ta, cậu ta làm sao có thể mau làm hòa với Thái Hiên Sinh như vậy. Đối với tình trạng làm cho người ta phiền não hiện nay, Hà Văn hối hận không kịp, cô cảm thấy lúc trước thật không nên giúp tên Tần Phát Huy kia!
“Chị Hà Văn, một mình chị ở đây tức giận cũng không có tác dụng. Đại thúc đã rất cố gắng tìm Tần Phát Huy.” Vi Khinh Hải từ bếp đi ra, trong tay bê một đĩa hoa quả mới gọt, cùng với một ấm trà vừa pha.
Nhắc tới Hứa Tử Minh, một mình anh đáng thương đang ở hang ổ của mình vận dụng tài nguyên của mình cùng với tài nguyên, toàn lực tìm tòi dấu chân Tần Phát Huy kìa!
Hà Văn hừ lạnh một tiếng, đành phải trở lại sô pha ngồi xuống.
“Đúng rồi, chị Hà Văn, chị khuyên ngăn Hiên Sinh đi, anh ấy đã vài ngày không ăn cơm tử tế. Em thật lo cho anh ấy……” Vi Khinh Hải dùng tăm xiên một miếng dưa mĩ ngon lành đưa cho Hà Văn, trên mặt mang theo sầu lo cẩn thận mở miệng nói.
Hà Văn một gặm (:v) ăn hết miếng dưa, ném tăm xuống, không nói hai lời lên thẳng lầu hai.
Mở cửa phòng Thái Hiên Sinh ra, chỉ thấy người kia sắc mặt khó coi ngồi ở bên giường, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ phía xa. Hà Văn nhìn Thái Hiên Sinh hiện tại biến thành như vậy, trong lòng không khỏi nguyền rủa Tần Phát Huy một tiếng, nội tâm lại đau lòng tình trạng Thái Hiên Sinh, cô chậm rãi đi tới chỗ Thái Hiên Sinh, hỏi: “Hiên Sinh, anh có muốn ăn chút điểm tâm gì đó không? Anh đã…… rất nhiều ngày không ăn cơm tử tế……”
Thái Hiên Sinh nghe vậy, xoay người nhìn Hà Văn sắc mặt lo lắng, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, “Anh không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi, Hà Văn.” Anh hiện tại một ngày lại một ngày chờ Tần Phát Huy xuất hiện, cảm xúc bất an phức tạp vẫn dây dưa, làm cho anh thật sự không có khẩu vị ăn cái gì.
Hà Văn thấy Thái Hiên Sinh dứt khoát cự tuyệt, miệng hé lại khép, dường như muốn nói cái gì, lại không thể nói ra……
Đột nhiên cửa bị mở phanh một tiếng, “Tớ đã tìm được tên kia!” Hứa Tử Minh hưng phấn vọt vào trong phòng Thái Hiên Sinh, anh đi nhanh tới chỗ người trên giường rồi mới tiếp tục nói: “Hiên Sinh, cậu phải báo đáp tớ cho xứng đáng nha….. Lần này tớ tiêu phí rất nhiều tâm huyết mới tìm được tung tích tên kia! Cậu phải hiểu, ở biển người mờ mịt trong thế giới này tìm một người khó khăn thế nào nha……” Anh một bên miêu tả mình vì Thái Hiên Sinh làm chuyện khó khăn thế nào, một bên thỉnh thoảng dùng tay chà lau khóe mắt.
Hà Văn bắt đầu chịu không nổi người trước mặt nói hươu nói vượn, cũng không có biện pháp tiếp tục nghe anh ta nói lời vô nghĩa, lớn tiếng giận dữ hét lên với Hứa Tử Minh: “Tử Minh, anh toàn nói những lời vô nghĩa gì đâu?! Chúng tôi chỉ cần biết rằng tên tiểu tử Tần Phát Huy rốt cuộc đang ở nơi nào? Có nghe hiểu không?!”
Nguyên bản Hứa Tử Minh vẫn không ngừng nói bị tiếng rống giận dữ cthinhf lình của Hà Văn làm cho sợ tới mức nhất thời không dám lên tiếng, trầm mặc nửa ngày xong, anh mới ngượng ngùng nhìn vẻ mặt Thái Hiên Sinh nói: “Theo tớ biết được – Tần Phát Huy hiện tại đang ở trong nhà anh họ Tần Hành Sơn của cậu ta.”
Ở nhà Tần Hành Sơn? Thái Hiên Sinh vừa nghe, thoáng chốc sắc mặt trở nên khó coi. Cúi đầu thầm nghĩ ngày đó Tần Phát Huy nhận điện thoại thì ra là Tần hành Sơn gọi tới, nhưng là vì cái gì Tần Hành Sơn muốn nhốt Tần Phát Huy ở trong nhà, mà không để Tần Phát Huy tới gặp mình?!
Chẳng lẽ Tần Hành Sơn phát hiện chuyện của mình cùng Tần Phát Huy, vì ngăn cản Tần Phát Huy lại tiếp xúc với mình mà đem em họ giam lỏng ở trong nhà cậu ấy sao?
Đầu óc lập tức trở nên rõ ràng, trước đó Thái Hiên Sinh vì Tần Phát Huy đột nhiên đi không từ biệt mà cảm thấy khổ sở nay biết được người kia không cố ý rời mình đi, ngược lại cảm thấy vui vẻ. Rồi lại lập tức lo lắng……
“Cái người tên Tần Hành Sơn này sao lại đem em họ nhốt trong nhà mình chứ? Hiên Sinh.” Hà Văn tò mò hỏi.
Thái Hiên Sinh không lên tiếng, cũng không giải đáp vấn đề của Hà Văn. Xem ra bây giờ anh chỉ có thể đi tìm Tần Hành Sơn sao?
“A – đại thúc, chú cuối cùng đã về rồi –” Vi Khinh Hải ôm bé con vào trong phòng ba người họ, mắt sắc nhìn thấy ngay Hứa Tử Minh vẻ mặt đắc ý đứng cạnh Thái Hiên Sinh.
“Đã nói không được gọi tôi là ông chú! Có nghe hay không?!” Hứa Tử Minh đối với biệt danh Vi Khinh Hải đặt vô cùng phản cảm, lập tức quay đầu phản bác.
Lập tức, Vi Khinh Hải đưa bé con cho Thái Hiên Sinh ôm xong, quay sang Hứa Tử Minh làm mặt quỷ, khiêu khích Hứa Tử Minh lại kêu lớn.
Không khí nặng nề trong phòng nhất thời vì hai kẻ dở hơi này mà trở nên thoải mái, Hà Văn cùng Thái Hiên Sinh nhìn hai người kia ta chạy ngươi đuổi nhịn không được phì cười.
Một đêm này, Thái Hiên Sinh không thể nào ngủ được, từ trên giường đứng dậy, đi đến trước cửa sổ nhìn một mảnh không gian yên tĩnh bên ngoài, không khỏi nhớ tới lời nói của Tần Phát Huy ngày đó. Đâu có lập tức trở về, vì cái gì cuối cùng em lại thành không thể trở về?
Trong lòng khó chịu, trái tim gắt gao đau thắt lại làm cho Thái Hiên Sinh không thể tiếp tục đứng thẳng, sơ ý ngã trên mặt đất. Hà Văn lúc đi tuần phòng vô tình nghe được trong phòng Thái Hiên Sinh vang lên tiếng động, không chút do dự lập tức mở cửa phòng anh ra, vọt vào hô: “Hiên Sinh, anh làm sao vậy?”
Rốt cuộc người này xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên ngã trên mặt đất. Qua ánh trăng sáng ngời xuyên thấu, Hà Văn có thể nhìn thấy sắc mặt Thái Hiên Sinh tái nhợt, cô lập tức nâng Thái Hiên Sinh, để anh ngồi dưới đất. Người đàn ông tim đập kịch liệt, miệng há lớn thở dốc, trên mặt hiện lên vẻ mặt mà Hà Văn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua – đó là một loại cảm giác sợ hãi không thể diễn đạt bằng lời.
“Hà Văn…… Anh rất sợ hãi……” Ngay cả âm thanh nói chuyện của Thái Hiên Sinh cũng đang run rẩy.
“Đừng sợ, Hiên Sinh. Em còn đang ở bên cạnh anh –” Hà Văn dùng sức ôm chặt người đàn ông đang run rẩy toàn thân, nội tâm tràn ngập đau lòng.
“Anh sợ…… Sau này anh sẽ không còn gặp lại Phát Huy được……” Thái Hiên Sinh cúi thấp đầu, không dám nhìn Hà Văn, không muốn để cô gái bên cạnh biết một mặt yếu đuối của mình.
“Không đâu! Hiên Sinh, anh phải tin tưởng bọn em, tin tưởng chính mình! Nhất định có thể cứu Tần Phát Huy ra!” Hà Văn cố gắng an ủi, sợ người đàn ông này vì chuyện đó mà trở nên yếu ớt. “Hiên Sinh, anh khóc đi! Khóc lớn lên –”
Thái Hiên Sinh nghe được lời nói của Hà Văn, toàn thân run lên, gập người lại chậm rãi run rẩy, dùng tiếng khóc mỏng manh trong sự ôm ấp của Hà Văn giải phóng cảm xúc của mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
“Ô – anh rất muốn cậu ấy – anh rất muốn Tần Phát Huy –”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook