Dữ Lang Cộng Vũ
-
Chương 35
Editor: Tiểu Vũ
Thái Hiên Sinh nhìn sắc trời muộn dần, cũng không nên trì hoãn người bạn Hà Văn giới thiệu đến, vội vàng từ sô pha đứng lên, thẳng sống lưng, chỉ trên lầu nói: “Cũng không còn sớm, tôi mang cậu lên tầng hai xem phòng trước đã.”
Tần Phát Huy nhìn thấy Thái Hiên Sinh muốn lên lầu, lập tức đi lên trước đỡ lấy anh nói: “Không bằng để em dìu anh lên?” Hiện tại Hà Văn không ở bên cạnh, chỉ có cậu cùng Thái Hiên Sinh hai người ở đây, sợ Thái Hiên Sinh nghe ra giọng cậu, cậu cố ý hạ giọng.
“Tốt, cảm ơn cậu.” Thái Hiên Sinh cảm thấy bạn của Hà Văn thực sự là người tốt, nếu lúc này anh cự tuyệt sự giúp đỡ của người bên cạnh, sẽ có vẻ có chút xa cách, cho nên anh đã đáp ứng.
Dưới sự giúp đỡ của Tần Phát Huy, rất nhanh bọn họ tới tầng hai. “Đây là phòng của cậu.” Thái Hiên Sinh đẩy ra một cánh cửa, bên trong có một cái giường lớn, gia cụ đầy đủ. “Bên cạnh là phòng của tôi, đi tới nữa là toilet cùng phòng tắm.” Anh kiên nhẫn giải thích cùng bạn của Hà Văn.
“A, đúng rồi, hành lý của cậu ở đâu? Nên đem lên đây.” Thái Hiên Sinh bỗng nhiên nhớ ra, xoay người nói với người phía sau.
“Cái này…… Em không có hành lý……” Tần Phát Huy hạ giọng, cúi thấp đầu trả lời. Đều do cái cô Hà Văn kia, an bài cho mình nhân vật như vậy, nhưng lại không cho cậu mang theo một ít quần áo, nói mang theo quần áo sang quý của Tần Phát Huy sẽ không ra dáng người nghèo.
“Vậy sao……” Nhớ tới lời Hà Văn trước đó gia cảnh người bạn này thực cùng, nói vậy quần áo đang mặc của người trước mắt mình là bộ duy nhất để giữ thể diện, Thái Hiên Sinh không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi mới tự đi vào phòng mình mở tủ quần áo lấy ra vài bộ quần áo, đưa cho Tần Phát Huy cười nói: “Tôi có vài bộ quần áo, mua rồi không mặc, tôi thấy dáng người của cậu không khác biệt tôi lắm, cậu dùng tạm có được không?”
Không nghĩ tới Thái Hiên Sinh đem quần áo của anh cho mình, Tần Phát Huy đối với thân phận của mình bây giờ vừa hận vừa vui, vội đưa tay nhận nói cảm ơn. Nay lại cảm thấy ý tưởng của Hà Văn thật sự không tệ, nhẹ nhàng vuốt ve mấy bộ quần áo, có cảm giác cùng Thái Hiên Sinh hai hợp thành một, ý tưởng dơ bẩn đó trong đầu nhanh chóng bị hắn đuổi ra ngoài.
“Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa?” Thái Hiên Sinh nhìn vẻ mặt kỳ quái của người trước mặt, tò mò mở miệng hỏi. Nhìn thấy Tần Phát Huy vội vàng lắc đầu, anh lập tức tiếp tục nói: “Chúng ta xuống lầu nấu cơm đi. Thực ra tôi cũng thấy đói bụng, ha ha.”
“Không bằng để em làm cho.” Tần Phát Huy vừa nghe thấy Thái Hiên Sinh muốn đi nấu cơm lập tức đáp. Từ khi cùng Hà Văn ước định, cậu vẫn cố gắng học xem nên nấu cơm xào rau gì đó, chính là nghĩ sau này đi tới đây có thể giúp người trước mắt này, không để cho anh mệt nhọc thêm.
Thái Hiên Sinh thực sự kinh ngạc, nghe Tần Phát Huy giải thích xong, anh mang ý cười, gật đầu đồng ý. Ở bàn ăn tầng một, đợi thật lâu, Tần Phát Huy bưng lên một mâm đồ ăn hương vị đặt trước mặt anh. “Oa thơm quá ” Thái Hiên Sinh vội vàng động đũa gắp đồ ăn ăn, rồi dựng ngón tay cái lên khen: “Không nghĩ tới tay nghề cậu tốt như vậy, tôi thật sự là rất có lộc ăn. Ha ha ”
“Phải không? Vậy anh ăn nhiều một chút.” Tần Phát Huy nghe được lời ca ngợi âu yếm, trong lòng cao hứng, lập tức gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào trong bát Thái Hiên Sinh, cười tủm tỉm nói.
“A, cảm ơn……” Thái Hiên Sinh nhìn một đống đồ ăn trong bát, không biết nên biểu hiện như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn với người đàn ông vẫn đang mỉm cười với mình kia. Đột nhiên, người kia ngồi sát lại mình, vươn tay sờ khóe miệng mình, “Bên miệng anh có cái gì……” Tần Phát Huy cười lau quệt thức ăn dính vào bên khóe miệng Thái Hiên Sinh, làm cho người đàn ông đối diện với động tác thình lình xảy ra của mình không có phòng bị, ngơ ngác nhìn Tần Phát Huy.
Đợi Thái Hiên Sinh phản ứng lại, Tần Phát Huy đã ngồi lại chỗ của mình, anh vội vàng cầm lấy khăn tay bên cạnh, lau môi, xấu hổ cười cười, “Ngượng quá……tôi không để ý……”
Tần Phát Huy lắc đầu, cầm lấy bát đũa tiếp tục ăn. Thái Hiên Sinh thấy đối phương căn bản không để ý, liền từ bỏ, chỉ là vì sao cảm xúc lúc người kia sờ khóe miệng mình lại quen thuộc như vậy……
Buổi tối chín, mười giờ, Hứa Tử Minh vừa từ bên ngoài về, mở cửa ra, chợt nghe thấy tiếng máy chơi game ở sảnh lớn, đi vào thì thấy Vi Khinh Hải lấy điều khiển trò chơi ở chỗ nào cố gắng đánh nhau, dường như không nhận ra cậu trở về.
Nhìn trường hợp như thế Hứa Tử Minh không khỏi có chút đau đầu, vốn đáp ứng Hà Văn tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này, nhưng không nghĩ tới gia khỏa này bị mình ép đến nơi đây, còn dùng công phu sư tử ngoạm đòi cái gì ps3, xbox cái gì sản phẩm trò chơi, vì để cho cậu ta ngoan ngoãn ở trong nhà, Hứa Tử Minh đành phải gật đầu đáp ứng.
Mua cái trò chơi này xong, đứa nhỏ này thật sự ngoan ngoãn ở nhà, mỗi ngày đối diện cái TV chơi cái trò chơi làm cho người ta hoa mắt kia, may mà Hứa Tử Minh căn bản không có hứng thú với thứ đó, nhưng mà Vi Khinh Hải suốt ngày nhìn cái TV, thực sự sợ mắt cậu nhóc ngày nào đó sẽ hỏng mất.
Nhíu mày, nghĩ tới cặp ***g thức ăn nhanh vừa mua hôm nay, cậu đến gần Vi Khinh Hải đang ngồi trên sàn chơi trò chơi, nói: “Ăn cơm, đừng đùa.”
Lúc này Vi Khinh Hải mới buông trò chơi trong tay, quay đầu nhìn Hứa Tử Minh lộ ra nụ cười khinh miệt không rõ ý tứ hàm xúc, “Tôi đã ăn từ sớm rồi, chờ đại thúc mua thức ăn nhanh về thì tôi đã chết đói sớm, hừ!” Hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục chơi game.
Dường như cảm thấy lý trí của mình lại đứt thêm một sợi, Hứa Tử Minh áp chế tức giận, giải thích: “Đứa nhỏ này, anh không phải đại thúc! Anh mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa tới mức cậu gọi bằng ông chú!” Nói xong, không để ý Vi Khinh Hải chơi vui vẻ, trực tiếp đi tới bên cạnh TV ba một tiếng tắt đi.
“Đáng chết! Ông chú đang làm cái gì vậy chứ?” Vi Khinh Hải đang cố gắng vượt cửa 40 của trò chơi này, đột nhiên TV bị tắt đi, thuận tiện ngắt luôn nguồn điện, lửa giận nhất thời tăng vọt, hướng Hứa Tử Minh rống giận. Nghĩ rằng gia khỏa này thật sự khôi hài, gọi mình đến nhà anh ta chơi, rồi mỗi ngày đều mặc kệ muộn như vậy mới trở về!
“Suốt ngày chỉ biết ngồi chơi game, không sợ hỏng mắt sao?!” Hứa Tử Minh tức giận quát lại, một bên dọn dẹp máy chơi game bên người Vi Khinh Hải, một bên kéo Vi Khinh Hải đến cửa phòng, “Nhanh đi ngủ, trẻ con muộn như vậy còn không đi ngủ muốn ngày mai có mắt gấu mèo sao?”
“Khỉ! Tôi không cần!” Vi Khinh Hải gạt tay anh ra, hờn dỗi nói. Hứa Tử Minh miệng nói như cha dạy con, thật sự làm cho cậu khó chịu. Đến đây đã được hai ba ngày, nói thật trong lòng cậu muốn rời khỏi nơi này trở lại tòa thành nơi Thái Hiên Sinh ở, nhìn Thái Hiên Sinh ăn đồ ăn mình nấu tươi cười vui vẻ.
“Tôi muốn về nhà!” Vi Khinh Hải xoay người trở lại phòng khách, đưa lưng về phía Hứa Tử Minh nói ra mục đích của bản thân.
Cái gì? Tên nhóc này phải về nhà? Hứa Tử Minh vừa nghe cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên phía trước, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu mới đến không bao lâu, làm gì gấp như vậy đã muốn về nhà?” Anh đối với tên nhóc này thực quá tốt, muốn cái gì liền mua cái đó, quả thực chính là thẻ ATM kiêm luôn siêu thị, nhưng cậu ta lại kiên trì về với Thái Hiên Sinh!
“Tôi mặc kệ! Tôi sẽ về nhà, tôi không thích nơi này!” Vi Khinh Hải giống đứa nhỏ hờn dỗi, đặt mông ngồi ở sô pha đáp.
Hứa Tử Minh thầm nghĩ trước khi chuyện kia sáng tỏ, không thể đưa Vi Khinh Hải trở về. Rơi vào đường cùng đành phải làm ra bộ dáng lấy lòng, ngồi bên người Vi Khinh Hải hỏi: “Có chuyện gì không vui có thể nói cho anh biết, không nhất thiết lập tức phải về nhà.” Kỳ thật anh ước gì tên nhóc này mau chạy về với cha, chỉ là chịu mệnh lệnh của người ta, tự làm khổ mình.
“Nơi này thật buồn, không có người chơi với tôi, hơn nữa chú còn muộn như vậy mới về nhà, tôi không cảm thấy vui vẻ gì cả.” Vi Khinh Hải nói thẳng.
“Cái này…… Vậy cậu muốn anh làm thế nào?” Hứa Tử Minh vội đáp.
Vi Khinh Hải vừa nghe, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Minh, nửa ngày khóe miệng mới xả ra một nụ cười, “Cái đó……Vậy sau này chú phải chơi với tôi, không thể về muộn như vậy, phải về đúng giờ ăn cơm. Thế nào?”
Nghe vậy, Hứa Tử Minh có cảm giác ngày tháng tự do tự tại không còn nữa, da đầu tê cứng, gật gật đáp: “Được rồi…… Anh đồng ý.”
“Hắc hắc, đại thúc đối với tôi thật tốt……” Vi Khinh Hải thấy Hứa Tư Minh đồng ý đề nghị của mình, tươi cười như hoa.
===============
Quân: Tiểu Hứa thân ái, không phải nói chứ cảm giác của cưng thật giống tỷ nha Chúc cưng vui vẻ với cục cưng này nhé! cười đến sảng khoái Klq nhưng mọi người nói Play Boy sẽ thật bị cột chân chứ?
Thái Hiên Sinh nhìn sắc trời muộn dần, cũng không nên trì hoãn người bạn Hà Văn giới thiệu đến, vội vàng từ sô pha đứng lên, thẳng sống lưng, chỉ trên lầu nói: “Cũng không còn sớm, tôi mang cậu lên tầng hai xem phòng trước đã.”
Tần Phát Huy nhìn thấy Thái Hiên Sinh muốn lên lầu, lập tức đi lên trước đỡ lấy anh nói: “Không bằng để em dìu anh lên?” Hiện tại Hà Văn không ở bên cạnh, chỉ có cậu cùng Thái Hiên Sinh hai người ở đây, sợ Thái Hiên Sinh nghe ra giọng cậu, cậu cố ý hạ giọng.
“Tốt, cảm ơn cậu.” Thái Hiên Sinh cảm thấy bạn của Hà Văn thực sự là người tốt, nếu lúc này anh cự tuyệt sự giúp đỡ của người bên cạnh, sẽ có vẻ có chút xa cách, cho nên anh đã đáp ứng.
Dưới sự giúp đỡ của Tần Phát Huy, rất nhanh bọn họ tới tầng hai. “Đây là phòng của cậu.” Thái Hiên Sinh đẩy ra một cánh cửa, bên trong có một cái giường lớn, gia cụ đầy đủ. “Bên cạnh là phòng của tôi, đi tới nữa là toilet cùng phòng tắm.” Anh kiên nhẫn giải thích cùng bạn của Hà Văn.
“A, đúng rồi, hành lý của cậu ở đâu? Nên đem lên đây.” Thái Hiên Sinh bỗng nhiên nhớ ra, xoay người nói với người phía sau.
“Cái này…… Em không có hành lý……” Tần Phát Huy hạ giọng, cúi thấp đầu trả lời. Đều do cái cô Hà Văn kia, an bài cho mình nhân vật như vậy, nhưng lại không cho cậu mang theo một ít quần áo, nói mang theo quần áo sang quý của Tần Phát Huy sẽ không ra dáng người nghèo.
“Vậy sao……” Nhớ tới lời Hà Văn trước đó gia cảnh người bạn này thực cùng, nói vậy quần áo đang mặc của người trước mắt mình là bộ duy nhất để giữ thể diện, Thái Hiên Sinh không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi mới tự đi vào phòng mình mở tủ quần áo lấy ra vài bộ quần áo, đưa cho Tần Phát Huy cười nói: “Tôi có vài bộ quần áo, mua rồi không mặc, tôi thấy dáng người của cậu không khác biệt tôi lắm, cậu dùng tạm có được không?”
Không nghĩ tới Thái Hiên Sinh đem quần áo của anh cho mình, Tần Phát Huy đối với thân phận của mình bây giờ vừa hận vừa vui, vội đưa tay nhận nói cảm ơn. Nay lại cảm thấy ý tưởng của Hà Văn thật sự không tệ, nhẹ nhàng vuốt ve mấy bộ quần áo, có cảm giác cùng Thái Hiên Sinh hai hợp thành một, ý tưởng dơ bẩn đó trong đầu nhanh chóng bị hắn đuổi ra ngoài.
“Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa?” Thái Hiên Sinh nhìn vẻ mặt kỳ quái của người trước mặt, tò mò mở miệng hỏi. Nhìn thấy Tần Phát Huy vội vàng lắc đầu, anh lập tức tiếp tục nói: “Chúng ta xuống lầu nấu cơm đi. Thực ra tôi cũng thấy đói bụng, ha ha.”
“Không bằng để em làm cho.” Tần Phát Huy vừa nghe thấy Thái Hiên Sinh muốn đi nấu cơm lập tức đáp. Từ khi cùng Hà Văn ước định, cậu vẫn cố gắng học xem nên nấu cơm xào rau gì đó, chính là nghĩ sau này đi tới đây có thể giúp người trước mắt này, không để cho anh mệt nhọc thêm.
Thái Hiên Sinh thực sự kinh ngạc, nghe Tần Phát Huy giải thích xong, anh mang ý cười, gật đầu đồng ý. Ở bàn ăn tầng một, đợi thật lâu, Tần Phát Huy bưng lên một mâm đồ ăn hương vị đặt trước mặt anh. “Oa thơm quá ” Thái Hiên Sinh vội vàng động đũa gắp đồ ăn ăn, rồi dựng ngón tay cái lên khen: “Không nghĩ tới tay nghề cậu tốt như vậy, tôi thật sự là rất có lộc ăn. Ha ha ”
“Phải không? Vậy anh ăn nhiều một chút.” Tần Phát Huy nghe được lời ca ngợi âu yếm, trong lòng cao hứng, lập tức gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào trong bát Thái Hiên Sinh, cười tủm tỉm nói.
“A, cảm ơn……” Thái Hiên Sinh nhìn một đống đồ ăn trong bát, không biết nên biểu hiện như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn với người đàn ông vẫn đang mỉm cười với mình kia. Đột nhiên, người kia ngồi sát lại mình, vươn tay sờ khóe miệng mình, “Bên miệng anh có cái gì……” Tần Phát Huy cười lau quệt thức ăn dính vào bên khóe miệng Thái Hiên Sinh, làm cho người đàn ông đối diện với động tác thình lình xảy ra của mình không có phòng bị, ngơ ngác nhìn Tần Phát Huy.
Đợi Thái Hiên Sinh phản ứng lại, Tần Phát Huy đã ngồi lại chỗ của mình, anh vội vàng cầm lấy khăn tay bên cạnh, lau môi, xấu hổ cười cười, “Ngượng quá……tôi không để ý……”
Tần Phát Huy lắc đầu, cầm lấy bát đũa tiếp tục ăn. Thái Hiên Sinh thấy đối phương căn bản không để ý, liền từ bỏ, chỉ là vì sao cảm xúc lúc người kia sờ khóe miệng mình lại quen thuộc như vậy……
Buổi tối chín, mười giờ, Hứa Tử Minh vừa từ bên ngoài về, mở cửa ra, chợt nghe thấy tiếng máy chơi game ở sảnh lớn, đi vào thì thấy Vi Khinh Hải lấy điều khiển trò chơi ở chỗ nào cố gắng đánh nhau, dường như không nhận ra cậu trở về.
Nhìn trường hợp như thế Hứa Tử Minh không khỏi có chút đau đầu, vốn đáp ứng Hà Văn tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này, nhưng không nghĩ tới gia khỏa này bị mình ép đến nơi đây, còn dùng công phu sư tử ngoạm đòi cái gì ps3, xbox cái gì sản phẩm trò chơi, vì để cho cậu ta ngoan ngoãn ở trong nhà, Hứa Tử Minh đành phải gật đầu đáp ứng.
Mua cái trò chơi này xong, đứa nhỏ này thật sự ngoan ngoãn ở nhà, mỗi ngày đối diện cái TV chơi cái trò chơi làm cho người ta hoa mắt kia, may mà Hứa Tử Minh căn bản không có hứng thú với thứ đó, nhưng mà Vi Khinh Hải suốt ngày nhìn cái TV, thực sự sợ mắt cậu nhóc ngày nào đó sẽ hỏng mất.
Nhíu mày, nghĩ tới cặp ***g thức ăn nhanh vừa mua hôm nay, cậu đến gần Vi Khinh Hải đang ngồi trên sàn chơi trò chơi, nói: “Ăn cơm, đừng đùa.”
Lúc này Vi Khinh Hải mới buông trò chơi trong tay, quay đầu nhìn Hứa Tử Minh lộ ra nụ cười khinh miệt không rõ ý tứ hàm xúc, “Tôi đã ăn từ sớm rồi, chờ đại thúc mua thức ăn nhanh về thì tôi đã chết đói sớm, hừ!” Hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục chơi game.
Dường như cảm thấy lý trí của mình lại đứt thêm một sợi, Hứa Tử Minh áp chế tức giận, giải thích: “Đứa nhỏ này, anh không phải đại thúc! Anh mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa tới mức cậu gọi bằng ông chú!” Nói xong, không để ý Vi Khinh Hải chơi vui vẻ, trực tiếp đi tới bên cạnh TV ba một tiếng tắt đi.
“Đáng chết! Ông chú đang làm cái gì vậy chứ?” Vi Khinh Hải đang cố gắng vượt cửa 40 của trò chơi này, đột nhiên TV bị tắt đi, thuận tiện ngắt luôn nguồn điện, lửa giận nhất thời tăng vọt, hướng Hứa Tử Minh rống giận. Nghĩ rằng gia khỏa này thật sự khôi hài, gọi mình đến nhà anh ta chơi, rồi mỗi ngày đều mặc kệ muộn như vậy mới trở về!
“Suốt ngày chỉ biết ngồi chơi game, không sợ hỏng mắt sao?!” Hứa Tử Minh tức giận quát lại, một bên dọn dẹp máy chơi game bên người Vi Khinh Hải, một bên kéo Vi Khinh Hải đến cửa phòng, “Nhanh đi ngủ, trẻ con muộn như vậy còn không đi ngủ muốn ngày mai có mắt gấu mèo sao?”
“Khỉ! Tôi không cần!” Vi Khinh Hải gạt tay anh ra, hờn dỗi nói. Hứa Tử Minh miệng nói như cha dạy con, thật sự làm cho cậu khó chịu. Đến đây đã được hai ba ngày, nói thật trong lòng cậu muốn rời khỏi nơi này trở lại tòa thành nơi Thái Hiên Sinh ở, nhìn Thái Hiên Sinh ăn đồ ăn mình nấu tươi cười vui vẻ.
“Tôi muốn về nhà!” Vi Khinh Hải xoay người trở lại phòng khách, đưa lưng về phía Hứa Tử Minh nói ra mục đích của bản thân.
Cái gì? Tên nhóc này phải về nhà? Hứa Tử Minh vừa nghe cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên phía trước, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu mới đến không bao lâu, làm gì gấp như vậy đã muốn về nhà?” Anh đối với tên nhóc này thực quá tốt, muốn cái gì liền mua cái đó, quả thực chính là thẻ ATM kiêm luôn siêu thị, nhưng cậu ta lại kiên trì về với Thái Hiên Sinh!
“Tôi mặc kệ! Tôi sẽ về nhà, tôi không thích nơi này!” Vi Khinh Hải giống đứa nhỏ hờn dỗi, đặt mông ngồi ở sô pha đáp.
Hứa Tử Minh thầm nghĩ trước khi chuyện kia sáng tỏ, không thể đưa Vi Khinh Hải trở về. Rơi vào đường cùng đành phải làm ra bộ dáng lấy lòng, ngồi bên người Vi Khinh Hải hỏi: “Có chuyện gì không vui có thể nói cho anh biết, không nhất thiết lập tức phải về nhà.” Kỳ thật anh ước gì tên nhóc này mau chạy về với cha, chỉ là chịu mệnh lệnh của người ta, tự làm khổ mình.
“Nơi này thật buồn, không có người chơi với tôi, hơn nữa chú còn muộn như vậy mới về nhà, tôi không cảm thấy vui vẻ gì cả.” Vi Khinh Hải nói thẳng.
“Cái này…… Vậy cậu muốn anh làm thế nào?” Hứa Tử Minh vội đáp.
Vi Khinh Hải vừa nghe, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Minh, nửa ngày khóe miệng mới xả ra một nụ cười, “Cái đó……Vậy sau này chú phải chơi với tôi, không thể về muộn như vậy, phải về đúng giờ ăn cơm. Thế nào?”
Nghe vậy, Hứa Tử Minh có cảm giác ngày tháng tự do tự tại không còn nữa, da đầu tê cứng, gật gật đáp: “Được rồi…… Anh đồng ý.”
“Hắc hắc, đại thúc đối với tôi thật tốt……” Vi Khinh Hải thấy Hứa Tư Minh đồng ý đề nghị của mình, tươi cười như hoa.
===============
Quân: Tiểu Hứa thân ái, không phải nói chứ cảm giác của cưng thật giống tỷ nha Chúc cưng vui vẻ với cục cưng này nhé! cười đến sảng khoái Klq nhưng mọi người nói Play Boy sẽ thật bị cột chân chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook