Dữ Lang Cộng Vũ
-
Chương 26
Editor: Tiểu Vũ
Beta-or: Ten Chan
Một buổi sáng rất sớm, ngã tư đường không có nhiều người đi lại, một người đàn ông phủ áo gió đứng ở ngã tư đường bên tay cầm túi hành lý, trầm tĩnh một lát lấy di động từ túi quần ra, bấm gọi một dãy số. Không bao lâu chợt nghe tiếng rống giận của một người đàn ông bên kia điện thoại nói hỗn đản nào phá giấc ngủ của mình. Nam nhân cười một tiếng, “Tử Minh, là tớ.”
“Là cậu à Hiên Sinh. Sao cậu gọi sớm vậy? Bây giờ mới là sáu giờ sáng ” Hứa Tử Minh xoa nhẹ hai mắt còn đang mơ hồ, ý thức được bên kia điện thoại là ai mới thả lỏng giảm bớt giọng nói tức giận.
“Xin lỗi vì gọi điện sớm như vậy, đánh thức cậu dậy.” Thái Hiên Sinh bình thản nói
“Cậu biết là tốt rồi.” Hứa Tử Minh bất đắc dĩ thở dài, bất quá cậu biết rõ Thái Hiên Sinh sẽ không gọi mình sớm như thế mà không có lý do, nhất định là có chuyện gì muốn nói với cậu. “Có chuyện gì sao?”
“Tớ gọi để tạm biệt cậu. Tớ muốn rời đi một thời gian.”
“A?! Cậu phải rời đi? Cậu muốn đi đâu? Còn công việc của cậu thì sao?” Nghe vậy, Hứa Tử Minh kinh ngạc hỏi ngược lại. Người này sao đột nhiên lại muốn rời đi, hơn nữa còn ngay sau ngày giải quyết chuyện của Nguyên Sâm. “Tại sao cậu lại phải đi? Hiên Sinh, tớ không biết. Chuyện không phải…… đã được giải quyết sao?”
Thái Hiên Sinh cười đáp một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Chỉ là còn chút chuyện cần tớ giải quyết, tớ đã xin phép bên bệnh viện, bởi vì thời gian cấp bách, cho nên sớm như vậy đã gọi điện quấy rầy cậu.”
Giọng nói bên kia điện thoại vẫn thoải mái như trước lại làm cho Hứa Tử Minh sinh nghi hoặc nhưng lại không biết mở miệng hỏi như thế nào. “Vậy cậu phải đi trong bao lâu? Cần tớ trợ giúp gì không?” Tuy rằng Hứa Tử Minh mồm miệng có phần độc ác, nhưng thực ra là người có tâm địa tốt, bạn bè có chuyện gì cậu đều bỏ sức giúp, có thể xem như đủ nghĩa khí.
Thái Hiên Sinh lắc đầu an ủi: “Không có gì, cảm ở cậu Tử Minh. Tớ sẽ liên lạc với cậu sau, tớ phải đi, hẹn gặp lại.” Không đợi đối phương đáp lại, anh cúp điện thoại, tháo sim ra tiến tới thùng rác bên cạnh, cúi đầu nhìn di động của mình, trầm tư một hồi, thuận tay cũng ném luôn di động vào thùng rác.
Xoay người gọi một chiếc taxi, đem túi hành lý đặt ở một bên rồi mới ngồi lên, nói với lái xe địa điểm rồi mặt không chút thay đổi đóng cửa xe.
Ngày hôm sau Tần Phát Huy vừa rời giường lập tức gọi vào số Thái Hiên Sinh, gọi vài lần chỉ có lời tổng đài thông báo số điện thoại này không liên lạc được. Sắc mặt không khỏi trầm xuống, không rõ vì sao ngày hôm sau số điện thoại của Thái Hiên Sinh lại không thông. Chẳng lẽ người kia căn bản không muốn nhìn thấy mình sao? Hay anh ấy đã xảy ra chuyện gì? Tần Phát Huy nhíu mày, lại không biết nên làm gì lúc này, nhiều ý tưởng lo lắng phức tạp ở trong đầu cậu rối rắm, khiến tâm trạng cậu trở nên bất an, không suy nghĩ nhiều thêm, cậu cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào đi xuống dưới nhà.
Xuống nhà liền thấy Tần Hành Sơn cùng vợ đang ngồi ở bàn ăn sáng, hai người nhìn thấy Tần Phát Huy xuống nhà sớm như vậy đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, bất quá Tần Hành Sơn rất nhanh khôi phục bộ dáng kêu to với cậu: “Phát Huy, lại ăn sáng đi.”
Nhưng căn bản là lúc này Tần Phát Huy chẳng muốn ăn gì cả, vừa bước ra cửa vừa quay đầu lại nói: “Em có việc, bữa sáng em tự giải quyết.” Nói xong liền hừng hực đóng cửa lại, vội vã chạy ra ngoài.
“Anh bảo dạo này Tần Phát Huy đã có chuyện gì?” Vợ Tần Hành Sơn ngồi bên cạnh tò mò hỏi chồng.
Tần Hành Sơn nghe vậy cúi đầu đáp: “Anh cũng không biết dạo này thằng nhỏ này làm chuyện quỷ gì, chỉ hy vọng đừng làm ra chuyện gì không tốt……” Quay đầu nhìn bóng dáng Tần Phát Huy đi xa, anh không khỏi lâm vào trầm tư.
Tần Phát Huy chạy tới gara, lấy xe máy của mình. Đừng nhìn bộ dáng cậu thành thục, thực ra Tần Phát Huy lúc này chỉ là một sinh viên to đầu hai mươi tuổi thôi, trong kỳ nghỉ hè của cậu, cậu được Tần Hành Sơn mời đến nhà nghỉ phép. Nhưng cậu lại không nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cậu quen biết Thái Hiên Sinh bạn của anh họ, do đó đã xảy ra một chuỗi sự việc kia. Đội mũ bảo hiểm lên, cậu mở khóa nổ máy lao đi.
Dừng xe máy ở nhà trọ của Thái Hiên Sinh, cậu đỗ xe rồi vọt vội vào nhà trọ mà không thèm để ý đến lời chào của nhân viên bảo vệ, trực tiếp lao vào thang máy, ngẩng đầu nhìn con số trên thang máy bay lên, cho tới khi thang máy tới tầng trệt lại vội vã lao đi, cẩn thận tìm số phòng Thái Hiên Sinh ở, rồi lấy tay gõ mạnh cửa miệng gọi Thái Hiên Sinh không ngừng.
Tiếng đập cửa vang dội đánh thức người ở bên cạnh, một cô gái mặc áo ngủ, trên mặt mang đôi mắt gấu mèo khó chịu đột nhiên mở cửa ra, quát người trước cửa: “Ầm chết mất! Nói nhỏ thôi có được không?Anh không ngủ còn có người muốn ngủ chứ!”
Tần Phát Huy nhìn thấy cô gái ở cách vách, vội vàng ngừng gõ cửa, đi đến trước mặt cô hỏi: “Cô có biết người ở liền vách cô đi đâu rồi không?”
Cô gái nhìn người đàn ông hỏi mình dáng người cao gầy, khuôn mặt cực kì tuấn tú, vốn dã thú hung mãnh bỗng chuyển thành con cừu ngoan ngoãn, vội vàng sửa sang lại tóc một chút rồi mới ôn nhu nói: “Em cũng không biết rõ đâu. Em chỉ nhớ rõ lúc sáng về nhà nhìn thấy anh ấy mang theo túi hành lý ra khỏi nhà trọ, rồi không biết đi đâu.” Cô gái là người bán bia ở quán bar, cho nên sáng sớm là thời điểm cô tan tầm về nhà.
Cái gì?! Thái Hiên Sinh mang theo hành lý đi ra ngoài? Tần Phát Huy nghe vậy không khỏi biến sắc, lập tức hỏi: “Vậy cô có biết anh ấy đi hướng nào không?”
“Cái này……Em cũng không rõ đâu……” Cô gái bất đắc dĩ lắc đầu.
Nói lời cảm ơn với cô gái xong, Tần Phát Huy đành phải đi xuống, đi tới chỗ quản lý viên hỏi số phòng Thái Hiên Sinh ở, mới từ trong miệng quản lý viên biết được người ở số phòng kia sáng sớm nay đã xin trả phòng. Tần Phát Huy thật không biết được nên biểu đạt tâm tình mình lúc biết tin này thế nào, thất thiểu về nhà, trong nhà chỉ còn lại một người hầu đang quét tước phòng, anh họ và chị dâu đã đi làm. Nghĩ đến chuyện hôm nay, Tần Phát Huy lẳng lặng ngồi ở sô pha, không nói được một lời……
Beta-or: Ten Chan
Một buổi sáng rất sớm, ngã tư đường không có nhiều người đi lại, một người đàn ông phủ áo gió đứng ở ngã tư đường bên tay cầm túi hành lý, trầm tĩnh một lát lấy di động từ túi quần ra, bấm gọi một dãy số. Không bao lâu chợt nghe tiếng rống giận của một người đàn ông bên kia điện thoại nói hỗn đản nào phá giấc ngủ của mình. Nam nhân cười một tiếng, “Tử Minh, là tớ.”
“Là cậu à Hiên Sinh. Sao cậu gọi sớm vậy? Bây giờ mới là sáu giờ sáng ” Hứa Tử Minh xoa nhẹ hai mắt còn đang mơ hồ, ý thức được bên kia điện thoại là ai mới thả lỏng giảm bớt giọng nói tức giận.
“Xin lỗi vì gọi điện sớm như vậy, đánh thức cậu dậy.” Thái Hiên Sinh bình thản nói
“Cậu biết là tốt rồi.” Hứa Tử Minh bất đắc dĩ thở dài, bất quá cậu biết rõ Thái Hiên Sinh sẽ không gọi mình sớm như thế mà không có lý do, nhất định là có chuyện gì muốn nói với cậu. “Có chuyện gì sao?”
“Tớ gọi để tạm biệt cậu. Tớ muốn rời đi một thời gian.”
“A?! Cậu phải rời đi? Cậu muốn đi đâu? Còn công việc của cậu thì sao?” Nghe vậy, Hứa Tử Minh kinh ngạc hỏi ngược lại. Người này sao đột nhiên lại muốn rời đi, hơn nữa còn ngay sau ngày giải quyết chuyện của Nguyên Sâm. “Tại sao cậu lại phải đi? Hiên Sinh, tớ không biết. Chuyện không phải…… đã được giải quyết sao?”
Thái Hiên Sinh cười đáp một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Chỉ là còn chút chuyện cần tớ giải quyết, tớ đã xin phép bên bệnh viện, bởi vì thời gian cấp bách, cho nên sớm như vậy đã gọi điện quấy rầy cậu.”
Giọng nói bên kia điện thoại vẫn thoải mái như trước lại làm cho Hứa Tử Minh sinh nghi hoặc nhưng lại không biết mở miệng hỏi như thế nào. “Vậy cậu phải đi trong bao lâu? Cần tớ trợ giúp gì không?” Tuy rằng Hứa Tử Minh mồm miệng có phần độc ác, nhưng thực ra là người có tâm địa tốt, bạn bè có chuyện gì cậu đều bỏ sức giúp, có thể xem như đủ nghĩa khí.
Thái Hiên Sinh lắc đầu an ủi: “Không có gì, cảm ở cậu Tử Minh. Tớ sẽ liên lạc với cậu sau, tớ phải đi, hẹn gặp lại.” Không đợi đối phương đáp lại, anh cúp điện thoại, tháo sim ra tiến tới thùng rác bên cạnh, cúi đầu nhìn di động của mình, trầm tư một hồi, thuận tay cũng ném luôn di động vào thùng rác.
Xoay người gọi một chiếc taxi, đem túi hành lý đặt ở một bên rồi mới ngồi lên, nói với lái xe địa điểm rồi mặt không chút thay đổi đóng cửa xe.
Ngày hôm sau Tần Phát Huy vừa rời giường lập tức gọi vào số Thái Hiên Sinh, gọi vài lần chỉ có lời tổng đài thông báo số điện thoại này không liên lạc được. Sắc mặt không khỏi trầm xuống, không rõ vì sao ngày hôm sau số điện thoại của Thái Hiên Sinh lại không thông. Chẳng lẽ người kia căn bản không muốn nhìn thấy mình sao? Hay anh ấy đã xảy ra chuyện gì? Tần Phát Huy nhíu mày, lại không biết nên làm gì lúc này, nhiều ý tưởng lo lắng phức tạp ở trong đầu cậu rối rắm, khiến tâm trạng cậu trở nên bất an, không suy nghĩ nhiều thêm, cậu cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào đi xuống dưới nhà.
Xuống nhà liền thấy Tần Hành Sơn cùng vợ đang ngồi ở bàn ăn sáng, hai người nhìn thấy Tần Phát Huy xuống nhà sớm như vậy đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, bất quá Tần Hành Sơn rất nhanh khôi phục bộ dáng kêu to với cậu: “Phát Huy, lại ăn sáng đi.”
Nhưng căn bản là lúc này Tần Phát Huy chẳng muốn ăn gì cả, vừa bước ra cửa vừa quay đầu lại nói: “Em có việc, bữa sáng em tự giải quyết.” Nói xong liền hừng hực đóng cửa lại, vội vã chạy ra ngoài.
“Anh bảo dạo này Tần Phát Huy đã có chuyện gì?” Vợ Tần Hành Sơn ngồi bên cạnh tò mò hỏi chồng.
Tần Hành Sơn nghe vậy cúi đầu đáp: “Anh cũng không biết dạo này thằng nhỏ này làm chuyện quỷ gì, chỉ hy vọng đừng làm ra chuyện gì không tốt……” Quay đầu nhìn bóng dáng Tần Phát Huy đi xa, anh không khỏi lâm vào trầm tư.
Tần Phát Huy chạy tới gara, lấy xe máy của mình. Đừng nhìn bộ dáng cậu thành thục, thực ra Tần Phát Huy lúc này chỉ là một sinh viên to đầu hai mươi tuổi thôi, trong kỳ nghỉ hè của cậu, cậu được Tần Hành Sơn mời đến nhà nghỉ phép. Nhưng cậu lại không nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cậu quen biết Thái Hiên Sinh bạn của anh họ, do đó đã xảy ra một chuỗi sự việc kia. Đội mũ bảo hiểm lên, cậu mở khóa nổ máy lao đi.
Dừng xe máy ở nhà trọ của Thái Hiên Sinh, cậu đỗ xe rồi vọt vội vào nhà trọ mà không thèm để ý đến lời chào của nhân viên bảo vệ, trực tiếp lao vào thang máy, ngẩng đầu nhìn con số trên thang máy bay lên, cho tới khi thang máy tới tầng trệt lại vội vã lao đi, cẩn thận tìm số phòng Thái Hiên Sinh ở, rồi lấy tay gõ mạnh cửa miệng gọi Thái Hiên Sinh không ngừng.
Tiếng đập cửa vang dội đánh thức người ở bên cạnh, một cô gái mặc áo ngủ, trên mặt mang đôi mắt gấu mèo khó chịu đột nhiên mở cửa ra, quát người trước cửa: “Ầm chết mất! Nói nhỏ thôi có được không?Anh không ngủ còn có người muốn ngủ chứ!”
Tần Phát Huy nhìn thấy cô gái ở cách vách, vội vàng ngừng gõ cửa, đi đến trước mặt cô hỏi: “Cô có biết người ở liền vách cô đi đâu rồi không?”
Cô gái nhìn người đàn ông hỏi mình dáng người cao gầy, khuôn mặt cực kì tuấn tú, vốn dã thú hung mãnh bỗng chuyển thành con cừu ngoan ngoãn, vội vàng sửa sang lại tóc một chút rồi mới ôn nhu nói: “Em cũng không biết rõ đâu. Em chỉ nhớ rõ lúc sáng về nhà nhìn thấy anh ấy mang theo túi hành lý ra khỏi nhà trọ, rồi không biết đi đâu.” Cô gái là người bán bia ở quán bar, cho nên sáng sớm là thời điểm cô tan tầm về nhà.
Cái gì?! Thái Hiên Sinh mang theo hành lý đi ra ngoài? Tần Phát Huy nghe vậy không khỏi biến sắc, lập tức hỏi: “Vậy cô có biết anh ấy đi hướng nào không?”
“Cái này……Em cũng không rõ đâu……” Cô gái bất đắc dĩ lắc đầu.
Nói lời cảm ơn với cô gái xong, Tần Phát Huy đành phải đi xuống, đi tới chỗ quản lý viên hỏi số phòng Thái Hiên Sinh ở, mới từ trong miệng quản lý viên biết được người ở số phòng kia sáng sớm nay đã xin trả phòng. Tần Phát Huy thật không biết được nên biểu đạt tâm tình mình lúc biết tin này thế nào, thất thiểu về nhà, trong nhà chỉ còn lại một người hầu đang quét tước phòng, anh họ và chị dâu đã đi làm. Nghĩ đến chuyện hôm nay, Tần Phát Huy lẳng lặng ngồi ở sô pha, không nói được một lời……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook