Dữ Lang Cộng Vũ
-
Chương 16
Hà Văn đứng một bên chờ đáp án kia, một bên nhìn bộ dáng Thái Hiên Sinh tựa hồ suy tư làm thế nào hướng mình giải thích, ngược lại cũng không có quá để ý, cô cười khẽ một tiếng, hỏi: “Gần đây thân thể anh có khỏe không?”
Thái Hiên Sinh đang trầm tư suy nghĩ làm sao giải thích cho thỏa đáng bị câu hỏi thình lình của Hà Văn đánh gãy, hắn lập tức phát hiện Hà Văn cố ý nói sang chuyện khác, vẻ mặt chậm rãi trở nên thoải mái, đáp: “ Tốt lắm, cảm ơn em quan tâm.”
“Vậy anh có hay không…. nói cho người kia?” Hà Văn ý chỉ “người kia” chính là một nửa của Thái Hiên Sinh, tuy rằng Thái Hiên Sinh là do cô kiểm tra xong mới biết mình là người đàn ông có khả năng mang thai đặc thù, nhưng người cùng Thái Hiên Sinh yêu nhau kia hẳn là cảm kích đi?
Cô một bên nhỏ giọng hỏi, một bên dùng đôi mắt hiểu rõ lòng người lẳng lặng nhìn chăm chú Thái hiên Sinh, dường như chờ đợi hắn phản ứng. Dù sao ngay cả nàng cũng không có nghĩ tới Thái Hiên Sinh ở lang tộc thích đàn ông, hơn nữa chuyện mang thai kiểu này chỉ có người đồng tính có khả năng đi.
Nghe giọng nói Hà Văn cố ý ám chỉ người nọ, Thái Hiên Sinh vô ý thức cắn nhanh môi dưới, trong lòng lo lắng nên trả lời Hà Văn vấn đề này thế nào. Bị người xâm phạm rồi bởi vì mình thể chất đặc thù có được đứa nhỏ, rồi lại bởi vì mình xem nhẹ mà bị mất đi. Nguyên bản mất đi đứa nhỏ làm cho hắn trong lúc nhất thời có điểm yên lòng, dù sao đứa nhỏ kia vốn là không nên sinh ra trên thế giới này, nhưng lại nghĩ đến mình tâm tư nghĩ đến ý tưởng xấu xa như thế, Thái Hiên Sinh lại tự cảm thấy mình thật đáng xấu hổ.
Phòng khám yên tĩnh thật lâu, Thái Hiên Sinh vốn lặng yên không nói mở miệng đáp lại: “Hà Văn, người kia không biết, cũng không cần biết. Em có thể cảm thấy rất kỳ quái sao anh lại nói như vậy, nhưng anh không muốn nói quá nhiều…..” Thái Hiên Sinh cúi đầu sờ hướng bụng mình, nhớ tới nơi đó từng có một sinh mệnh, nay lại mất đi. Khổ sở, hoang mang, không biết tại sao hắn theo bản năng lấy tay sờ soạng bụng mình, một đôi mắt đen thâm thúy không tiếng động nhìn chăm chú nơi đó, trên mặt không có biểu tình gì.
Hà Văn nghĩ Thái Hiên Sinh muốn hướng mình nói cái gì, nhưng hắn lại không muốn tiếp tục nói. Cho nên cô lập tức hiểu được người kia và Thái Hiên Sinh có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, làm cho Thái Hiên Sinh lúc này không thể dễ dàng hướng người kia thổ lộ chân tướng sự thật. Cô vươn tay hướng Thái Hiên Sinh, cầm lấy bàn tay có độ ấm của hắn, lộ ra một tia cười lương thiện: “Không có vấn đề gì, Hiên Sinh, anh còn có em ở đây, không có việc gì.”
Giờ khắc này Thái Hiên Sinh không biết phải nói cái gì mới tốt, nhìn lại cô gái kia hé ra khuôn mặt xinh đẹp, thiện ý mỉm cười, hắn chỉ có thể nói một tiếng: “Cảm ơn em, Hà Văn.”
Thái Hiên Sinh từ bệnh viện tan tầm lái xe chạy ở đường cái, đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy ở trạm đường cái có một bóng người quen thuộc, lập tức lái xe hướng đó, cẩn thận nhìn thì dĩ nhiên là Hứa Tử Minh đã lâu không gặp.
Đỗ ở trước mặt đối phương, hạ cửa sổ xe xuống, hướng ngoài cửa sổ xe kêu to: “Tử Minh, sao cậu lại ở chỗ này?”
Hứa Tử Minh đứng cạnh đường cái cũng đồng thời phát hiện ra Thái Hiên Sinh, vội vàng đi ra phía trước nói: “Lâu không gặp, Hiên Sinh. Tớ đang đợi một người, cậu thì sao?”
Nghe Hứa Tử Minh nói xong, Thái Hiên Sinh nhìn hướng đồng hồ trong xe, đã là tám giờ tối. Hắn tiếp tục hướng Hứa Tử Minh cười nói: “Tớ cũng thật lâu không thấy cậu, người cậu chờ bao giờ mới đến? Cậu ăn cơm chưa? Đến nhà tớ ăn chút gì thì như thế nào?” Nghĩ rằng Tần Phát Huy hẳn là làm đồ ăn tốt rồi, chờ mình về nhà.
“Được rồi, tôi cùng đi với cậu.” Hứa Tử Minh nhìn bốn phía, suy nghĩ một hồi gật đầu đáp, mở cửa xe ngồi lên xe Thái Hiên Sinh, hai người nói nói cười cười trở lại nhà trọ Thái Hiên Sinh.
Như trước, khi Thái Hiên Sinh mở cửa, bên kia cửa vang lên tiếng Tần Phát Huy hoan nghênh về nhà. Nhưng khi hắn nhìn thấy người đàn ông sau lưng Thái Hiên Sinh, nguyên bản khuôn mặt khoái trá trong chốc lát hiện lên một tia không vui.
“Người này là bạn của tôi, tên là Hứa Tử Minh. Tử Minh, người này là em họ bạn tốt của tớ Tần Phát Huy, cậu ta tạm thời ở nhà của tớ vài ngày.” Mà Thái Hiên Sinh tựa hồ không nhìn thấy trên khuôn mặt Tần Phát Huy đeo vẻ không thoải mái, bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
Vừa nghe thấy Thái Hiên Sinh nhắc tên Tần Phát Huy, Hứa Tử Minh thoạt nhìn có vẻ là lạ, liếc thiếu niên trước mặt một cái rồi mới gật đầu lên tiếng, lập tức theo bước Thái Hiên Sinh vào phòng trong.
Đồng thời Thái Hiên Sinh cũng nhận thấy vẻ mặt bạn mình sau khi nhìn thấy Tần Phát Huy, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng. Chuẩn bị đón Hứa Tử Minh ngồi chơi, rồi mới tính tiếp hắn đến bàn ăn cùng ăn cơm.
Đối với việc có bạn đến nhà làm khách Thái Hiên Sinh có vẻ phi thường nhiệt tình, tiếp Hứa Tử Minh ngồi xuống rồi lại pha loại trà ngon nhất cho đối phương nhấm nháp, bởi vì hắn biết Hứa Tử Minh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hắn luôn luôn không uống đồ uống gì đó, cố tình thích nhất là uống trà ngon.
Hứa Tử Minh tiếp nhận chén trà Thái Hiên Sinh đưa qua, cúi đầu hớp một ngụm, khen: “Hiên Sinh, cậu pha trà càng ngày càng tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy a ” Năm đó, Thái Hiên Sinh cũng từng làm khách nhà Hứa Tử Minh, rồi uống qua trà Hứa Tử Minh pha, lập tức hướng mình muốn học kỹ thuật pha trà. Không nghĩ tới nhiều năm sau này, tên con trai hướng mình học pha trà đã là tay pha trà giỏi.
“Vẫn là lão sư cậu có cách dạy.” Thái Hiên Sinh mỉm cười đáp lại.
Nghe được ra ý chỉ đối phương, hai người nhìn nhau một hồi, rồi không hẹn mà cùng phá lên cười ha hả.
Tần Phát Huy bị ném ở một bên mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Tử Minh và Thái Hiên Sinh hai người ngồi ở phòng khách trò chuyện vui vẻ, nghĩ rằng từ khi mình đến nơi này chưa từng thấy Thái Hiên Sinh đối với mình cười qua, duy nhất một lần chính là mình làm một chút đồ ăn ngon, người kia hướng mình lộ ra một tia mỉm cười.
Nay hắn đối với bạn cười vui vẻ như vậy, là ý tứ gì a? Nghĩ đến đây, Tần Phát Huy mới nhớ đến thức ăn trên bàn cơm, rồi mới vội vàng từ phòng bếp lấy ra bát đĩa. Nhưng vì sao Tần Phát Huy không ngẫm lại mình trước đó đã đối với Thái Hiên Sinh làm ra chuyện tình gì? Chỉ có thể nói người này rất ích kỷ, thầm nghĩ người khác có thể đối tốt với mình, quả thật có chứa một chút cái loại tâm tính của người trẻ tuổi.
Thái Hiên Sinh ngẩng đầu thoáng nhìn đối phương bày bát đũa trên bàn, vội vàng buông chén trà trong tay đến cạnh bàn ăn. Chính như mình dự kiến, Tần Phát Huy làm quả thật một bàn đồ ăn ngon, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mỉm cười. Hắn cũng không muốn chậm trễ người bạn đã lâu không gặp Hứa Tử Minh, lập tức xoay người hướng bạn nói: “Tử Minh, ăn cơm, lại đây đi.”
Hứa Từ Minh nghe gọi, cũng buông chén trà trong tay, đi tới. Theo Thái Hiên Sinh tiếp đón ngồi bên cạnh hắn, rồi mới chợt nghe Thái Hiên Sinh hướng tự mình giải thích: “Rất thơm nha, đây là Tần Phát Huy tự tay nấu nướng. Không tệ đi ”
“Quả thật không tệ, tớ thật sự hâm mộ cậu, Hiên Sinh.” Hứa Tử Minh nhìn trước mắt mình một mâm thức ăn đầy đủ hương vị, vội vàng đáp lại vỗ bả vai Thái Hiên Sinh.
Hành động này bị Tần Phát Huy ngồi ở đối diện xem đập vào mắt, hừ lạnh một tiếng trừng Hứa Tử Minh tựa hồ nghĩ mình thật mất hứng vị người lạ từ trước đến nay không mời mà đến.
Đương nhiên Hứa Tử Minh là lập tức nhận thấy được, kỳ thật ở thời điểm hắn vì Nguyên Sâm điều tra Tần Phát Huy, từng phát hiện một sự tình, nhưng là lúc này trước mặt Tần Phát Huy, hắn lại không tiện trực tiếp nói lại cùng Thái Hiên Sinh. Tuy rằng Thái Hiên Sinh mời mình vào đây, nhưng nếu người khác trong nhà này là Tần Phát Huy căn bản không có ý này, hắn cũng không nên không biết xấu hổ tiếp tục như thế.
Bởi vì ánh mắt người kia trắng trợn trước mắt, tựa hồ lộ ra mình lúc này trên bàn cơm giống cái bóng đèn trở ngại Tần Phát Huy cùng Thái Hiên Sinh.
“Tử Minh, có chuyện gì? Mau ăn a ” Thái Hiên Sinh thật lâu không gặp bạn đều không có sảng khoái, một bên vội vàng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Hứa Tử Minh, một bên thúc giục.
“Không được, Hiên Sinh, tớ nghĩ ra còn có việc phải làm, tớ đi trước.” Hứa Tử Minh tại loại không khí quái dị trên bàn ăn trước mặt, quả thật thấy mình không nên ăn bữa cơm này, hắn lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, mang vẻ mặt xin lỗi nói với Thái Hiên Sinh.
“A? Cậu phải đi? Vì sao a?” Thái Hiên Sinh đồng thời đứng lên, nhìn bạn muốn dời đi truy vấn. Lơ đãng nhìn hướng Tần Phát Huy bên kia, liền nhìn thấy Tần Phát Huy mang vẻ mặt tức giận nhìn mình cùng bạn mình, đáy lòng lập tức hiểu được chân tướng vì cái gì lúc này bạn mình muốn chạy lấy người.
Hứa Tử Minh đi tới cửa, xoay người nhìn Thái Hiên Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ, lộ ra một tia mỉm cười hiểu biết: “Hiên Sinh, không có chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Một bên an ủi bạn, một bên mở cửa. Bỗng nhiên hắn dường như nghĩ đến một ít sự tình gì, vội vàng xoay người, đối Thái Hiên Sinh tiếp tục nói: “Đúng rồi, ngày nào nếu cậu rảnh, gọi điện tìm tớ. Tớ có việc nói với cậu.”
Thái Hiên Sinh gật gật đầu ý bảo mình hiểu, rồi hắn mới nhìn chăm chú bóng dáng Hứa Tử Minh rời đi, chậm rãi đóng cửa lại
Thái Hiên Sinh đang trầm tư suy nghĩ làm sao giải thích cho thỏa đáng bị câu hỏi thình lình của Hà Văn đánh gãy, hắn lập tức phát hiện Hà Văn cố ý nói sang chuyện khác, vẻ mặt chậm rãi trở nên thoải mái, đáp: “ Tốt lắm, cảm ơn em quan tâm.”
“Vậy anh có hay không…. nói cho người kia?” Hà Văn ý chỉ “người kia” chính là một nửa của Thái Hiên Sinh, tuy rằng Thái Hiên Sinh là do cô kiểm tra xong mới biết mình là người đàn ông có khả năng mang thai đặc thù, nhưng người cùng Thái Hiên Sinh yêu nhau kia hẳn là cảm kích đi?
Cô một bên nhỏ giọng hỏi, một bên dùng đôi mắt hiểu rõ lòng người lẳng lặng nhìn chăm chú Thái hiên Sinh, dường như chờ đợi hắn phản ứng. Dù sao ngay cả nàng cũng không có nghĩ tới Thái Hiên Sinh ở lang tộc thích đàn ông, hơn nữa chuyện mang thai kiểu này chỉ có người đồng tính có khả năng đi.
Nghe giọng nói Hà Văn cố ý ám chỉ người nọ, Thái Hiên Sinh vô ý thức cắn nhanh môi dưới, trong lòng lo lắng nên trả lời Hà Văn vấn đề này thế nào. Bị người xâm phạm rồi bởi vì mình thể chất đặc thù có được đứa nhỏ, rồi lại bởi vì mình xem nhẹ mà bị mất đi. Nguyên bản mất đi đứa nhỏ làm cho hắn trong lúc nhất thời có điểm yên lòng, dù sao đứa nhỏ kia vốn là không nên sinh ra trên thế giới này, nhưng lại nghĩ đến mình tâm tư nghĩ đến ý tưởng xấu xa như thế, Thái Hiên Sinh lại tự cảm thấy mình thật đáng xấu hổ.
Phòng khám yên tĩnh thật lâu, Thái Hiên Sinh vốn lặng yên không nói mở miệng đáp lại: “Hà Văn, người kia không biết, cũng không cần biết. Em có thể cảm thấy rất kỳ quái sao anh lại nói như vậy, nhưng anh không muốn nói quá nhiều…..” Thái Hiên Sinh cúi đầu sờ hướng bụng mình, nhớ tới nơi đó từng có một sinh mệnh, nay lại mất đi. Khổ sở, hoang mang, không biết tại sao hắn theo bản năng lấy tay sờ soạng bụng mình, một đôi mắt đen thâm thúy không tiếng động nhìn chăm chú nơi đó, trên mặt không có biểu tình gì.
Hà Văn nghĩ Thái Hiên Sinh muốn hướng mình nói cái gì, nhưng hắn lại không muốn tiếp tục nói. Cho nên cô lập tức hiểu được người kia và Thái Hiên Sinh có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, làm cho Thái Hiên Sinh lúc này không thể dễ dàng hướng người kia thổ lộ chân tướng sự thật. Cô vươn tay hướng Thái Hiên Sinh, cầm lấy bàn tay có độ ấm của hắn, lộ ra một tia cười lương thiện: “Không có vấn đề gì, Hiên Sinh, anh còn có em ở đây, không có việc gì.”
Giờ khắc này Thái Hiên Sinh không biết phải nói cái gì mới tốt, nhìn lại cô gái kia hé ra khuôn mặt xinh đẹp, thiện ý mỉm cười, hắn chỉ có thể nói một tiếng: “Cảm ơn em, Hà Văn.”
Thái Hiên Sinh từ bệnh viện tan tầm lái xe chạy ở đường cái, đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy ở trạm đường cái có một bóng người quen thuộc, lập tức lái xe hướng đó, cẩn thận nhìn thì dĩ nhiên là Hứa Tử Minh đã lâu không gặp.
Đỗ ở trước mặt đối phương, hạ cửa sổ xe xuống, hướng ngoài cửa sổ xe kêu to: “Tử Minh, sao cậu lại ở chỗ này?”
Hứa Tử Minh đứng cạnh đường cái cũng đồng thời phát hiện ra Thái Hiên Sinh, vội vàng đi ra phía trước nói: “Lâu không gặp, Hiên Sinh. Tớ đang đợi một người, cậu thì sao?”
Nghe Hứa Tử Minh nói xong, Thái Hiên Sinh nhìn hướng đồng hồ trong xe, đã là tám giờ tối. Hắn tiếp tục hướng Hứa Tử Minh cười nói: “Tớ cũng thật lâu không thấy cậu, người cậu chờ bao giờ mới đến? Cậu ăn cơm chưa? Đến nhà tớ ăn chút gì thì như thế nào?” Nghĩ rằng Tần Phát Huy hẳn là làm đồ ăn tốt rồi, chờ mình về nhà.
“Được rồi, tôi cùng đi với cậu.” Hứa Tử Minh nhìn bốn phía, suy nghĩ một hồi gật đầu đáp, mở cửa xe ngồi lên xe Thái Hiên Sinh, hai người nói nói cười cười trở lại nhà trọ Thái Hiên Sinh.
Như trước, khi Thái Hiên Sinh mở cửa, bên kia cửa vang lên tiếng Tần Phát Huy hoan nghênh về nhà. Nhưng khi hắn nhìn thấy người đàn ông sau lưng Thái Hiên Sinh, nguyên bản khuôn mặt khoái trá trong chốc lát hiện lên một tia không vui.
“Người này là bạn của tôi, tên là Hứa Tử Minh. Tử Minh, người này là em họ bạn tốt của tớ Tần Phát Huy, cậu ta tạm thời ở nhà của tớ vài ngày.” Mà Thái Hiên Sinh tựa hồ không nhìn thấy trên khuôn mặt Tần Phát Huy đeo vẻ không thoải mái, bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
Vừa nghe thấy Thái Hiên Sinh nhắc tên Tần Phát Huy, Hứa Tử Minh thoạt nhìn có vẻ là lạ, liếc thiếu niên trước mặt một cái rồi mới gật đầu lên tiếng, lập tức theo bước Thái Hiên Sinh vào phòng trong.
Đồng thời Thái Hiên Sinh cũng nhận thấy vẻ mặt bạn mình sau khi nhìn thấy Tần Phát Huy, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng. Chuẩn bị đón Hứa Tử Minh ngồi chơi, rồi mới tính tiếp hắn đến bàn ăn cùng ăn cơm.
Đối với việc có bạn đến nhà làm khách Thái Hiên Sinh có vẻ phi thường nhiệt tình, tiếp Hứa Tử Minh ngồi xuống rồi lại pha loại trà ngon nhất cho đối phương nhấm nháp, bởi vì hắn biết Hứa Tử Minh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hắn luôn luôn không uống đồ uống gì đó, cố tình thích nhất là uống trà ngon.
Hứa Tử Minh tiếp nhận chén trà Thái Hiên Sinh đưa qua, cúi đầu hớp một ngụm, khen: “Hiên Sinh, cậu pha trà càng ngày càng tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy a ” Năm đó, Thái Hiên Sinh cũng từng làm khách nhà Hứa Tử Minh, rồi uống qua trà Hứa Tử Minh pha, lập tức hướng mình muốn học kỹ thuật pha trà. Không nghĩ tới nhiều năm sau này, tên con trai hướng mình học pha trà đã là tay pha trà giỏi.
“Vẫn là lão sư cậu có cách dạy.” Thái Hiên Sinh mỉm cười đáp lại.
Nghe được ra ý chỉ đối phương, hai người nhìn nhau một hồi, rồi không hẹn mà cùng phá lên cười ha hả.
Tần Phát Huy bị ném ở một bên mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Tử Minh và Thái Hiên Sinh hai người ngồi ở phòng khách trò chuyện vui vẻ, nghĩ rằng từ khi mình đến nơi này chưa từng thấy Thái Hiên Sinh đối với mình cười qua, duy nhất một lần chính là mình làm một chút đồ ăn ngon, người kia hướng mình lộ ra một tia mỉm cười.
Nay hắn đối với bạn cười vui vẻ như vậy, là ý tứ gì a? Nghĩ đến đây, Tần Phát Huy mới nhớ đến thức ăn trên bàn cơm, rồi mới vội vàng từ phòng bếp lấy ra bát đĩa. Nhưng vì sao Tần Phát Huy không ngẫm lại mình trước đó đã đối với Thái Hiên Sinh làm ra chuyện tình gì? Chỉ có thể nói người này rất ích kỷ, thầm nghĩ người khác có thể đối tốt với mình, quả thật có chứa một chút cái loại tâm tính của người trẻ tuổi.
Thái Hiên Sinh ngẩng đầu thoáng nhìn đối phương bày bát đũa trên bàn, vội vàng buông chén trà trong tay đến cạnh bàn ăn. Chính như mình dự kiến, Tần Phát Huy làm quả thật một bàn đồ ăn ngon, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mỉm cười. Hắn cũng không muốn chậm trễ người bạn đã lâu không gặp Hứa Tử Minh, lập tức xoay người hướng bạn nói: “Tử Minh, ăn cơm, lại đây đi.”
Hứa Từ Minh nghe gọi, cũng buông chén trà trong tay, đi tới. Theo Thái Hiên Sinh tiếp đón ngồi bên cạnh hắn, rồi mới chợt nghe Thái Hiên Sinh hướng tự mình giải thích: “Rất thơm nha, đây là Tần Phát Huy tự tay nấu nướng. Không tệ đi ”
“Quả thật không tệ, tớ thật sự hâm mộ cậu, Hiên Sinh.” Hứa Tử Minh nhìn trước mắt mình một mâm thức ăn đầy đủ hương vị, vội vàng đáp lại vỗ bả vai Thái Hiên Sinh.
Hành động này bị Tần Phát Huy ngồi ở đối diện xem đập vào mắt, hừ lạnh một tiếng trừng Hứa Tử Minh tựa hồ nghĩ mình thật mất hứng vị người lạ từ trước đến nay không mời mà đến.
Đương nhiên Hứa Tử Minh là lập tức nhận thấy được, kỳ thật ở thời điểm hắn vì Nguyên Sâm điều tra Tần Phát Huy, từng phát hiện một sự tình, nhưng là lúc này trước mặt Tần Phát Huy, hắn lại không tiện trực tiếp nói lại cùng Thái Hiên Sinh. Tuy rằng Thái Hiên Sinh mời mình vào đây, nhưng nếu người khác trong nhà này là Tần Phát Huy căn bản không có ý này, hắn cũng không nên không biết xấu hổ tiếp tục như thế.
Bởi vì ánh mắt người kia trắng trợn trước mắt, tựa hồ lộ ra mình lúc này trên bàn cơm giống cái bóng đèn trở ngại Tần Phát Huy cùng Thái Hiên Sinh.
“Tử Minh, có chuyện gì? Mau ăn a ” Thái Hiên Sinh thật lâu không gặp bạn đều không có sảng khoái, một bên vội vàng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Hứa Tử Minh, một bên thúc giục.
“Không được, Hiên Sinh, tớ nghĩ ra còn có việc phải làm, tớ đi trước.” Hứa Tử Minh tại loại không khí quái dị trên bàn ăn trước mặt, quả thật thấy mình không nên ăn bữa cơm này, hắn lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, mang vẻ mặt xin lỗi nói với Thái Hiên Sinh.
“A? Cậu phải đi? Vì sao a?” Thái Hiên Sinh đồng thời đứng lên, nhìn bạn muốn dời đi truy vấn. Lơ đãng nhìn hướng Tần Phát Huy bên kia, liền nhìn thấy Tần Phát Huy mang vẻ mặt tức giận nhìn mình cùng bạn mình, đáy lòng lập tức hiểu được chân tướng vì cái gì lúc này bạn mình muốn chạy lấy người.
Hứa Tử Minh đi tới cửa, xoay người nhìn Thái Hiên Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ, lộ ra một tia mỉm cười hiểu biết: “Hiên Sinh, không có chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Một bên an ủi bạn, một bên mở cửa. Bỗng nhiên hắn dường như nghĩ đến một ít sự tình gì, vội vàng xoay người, đối Thái Hiên Sinh tiếp tục nói: “Đúng rồi, ngày nào nếu cậu rảnh, gọi điện tìm tớ. Tớ có việc nói với cậu.”
Thái Hiên Sinh gật gật đầu ý bảo mình hiểu, rồi hắn mới nhìn chăm chú bóng dáng Hứa Tử Minh rời đi, chậm rãi đóng cửa lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook