Văn Khê phát hiện quan hệ của anh cùng Bạch Húc Thần đang phát triển theo hướng vô cùng kỳ quái, bọn họ có thể không gặp mặt vài ngày, lúc đó cũng không hỏi thăm nhau câu nào, nhưng đến lúc gặp mặt, bất kể là lý do gì thì cuối cùng cũng kết thúc trên giường.

Sau này họ còn cùng nhau bàn cách gây rối cho cặp đôi kia, nhưng khi Bạch Húc Thần nhìn thấy Văn Khê thì Tiếu Vân họ gì cũng quên mất, hắn chỉ nghĩ làm sao để nâng cao kỹ thuật hôn của mình đồng thời không làm mặt sau của Văn Khê quá đau.

Bạch Húc Thần đổi đối tượng nấu cơm, người này miệng vô cùng khó, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, nhưng mỗi khi hắn làm đại món gì nhưng người kia lại thích, hắn sẽ có cảm giác thành tựu vô cùng lớn.

Văn Khê cảm thấy ánh mắt của Bạch Húc Thần rất gợi cảm, vừa bắt đầu còn ngại khi nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng qua thời gian dài, dù không có việc gì anh cũng nhìn vào đôi mắt đó, nhưng khi Bạch Húc Thần nhìn thấy ánh mắt đối phương liền nghĩ là anh ám chỉ gì, liền chạy đến cọ mũi hôn.

Bạch Húc Thần là một người chính trực, nhưng về phương diện tình cảm lại là một tên ngốc bẩm sinh, hắn đã ngủ với Văn Khê không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa nhìn ra được tình cảm của mình.

Hắn chỉ cảm giác được càng nhìn càng thấy Văn Khê thuận mắt, còn đẹp hơn Tiếu Vân cả trăm lần, tính cách táo bạo dễ nổi nóng, nhưng vẫn tốt hơn đoá bạch liên mít ướt Tiếu Vân, hơn nữa Văn Khê còn thông minh, chưa bao giờ gây phiền phức cho anh.

Đáng sợ nhất là, bình thường Văn Khê là một nam nhân một mình gánh tất cả nhưng đến khi anh làm nũng thì đến mạng hắn cũng có thể đem ra cho.

Gần đây Văn Khê đi công tác vài ngày, tối hôm nay sẽ trở về, Bạch Húc Thần làm xong cơm thì lái xe đi đón anh.

Văn Khê bận rộn cả ngày chẳng có thời gian ngủ, giường ở bên ngoài lạ nên ngủ không quen, thêm nữa, bây giờ đã là mùa đông, nửa đêm anh không phải bị hơi ấm làm tỉnh giấc thì là bị khí lạnh làm tỉnh giấc, một buổi tối phải rời giường vài lần.

Nghỉ ngơi không đủ thì tự nhiên tâm tình sẽ kém, sắc mặc cũng tiều tuỵ, từ nhà ga đi ra bộ dạng íu xìu.

Bạch Húc Thần đi đến bên cạnh hỏi anh có phải có chỗ nào không khoẻ không, anh lười nói chuyện, bị hỏi liên tiếp mấy câu nên thấy phiền, đẩy tay Bạch Húc Thần ra:

“Đừng phiền tôi có được không, tôi không là gì của anh, ai cần anh lo.”

Bạch Húc Thần cũng không nói gì, đi đến xe, mở cửa ghế phó lái cho anh.

Văn Khê cảm thấy gió lạnh thổi có chút nhức đầu liền kéo nón áo lên, nón áo khoác hơi to, che mất tầm mắt của anh, lúc anh khom lưng ngồi vào xe thì đụng phải khung cửa, choáng mất vài giây mới đứng vững, thiếu chút nữa là té xuống đất, may mắn có Bạch Húc Thần đứng phía sau, dùng tay đỡ lấy.

Văn Khê hô hấp nặng nề, chui vào ghế phó lái, thắt dây an toàn lại, không qua bao lâu thì trán sưng lên, còn đau nữa.

Bạch Húc Thần chạy xe thẳng đến dưới lầu nhà mình, lúc tắt máy xe vẫn là không nhịn được mà ôm lấy Văn Khê:

“Có đau hay không, bị đụng như vậy, tôi thấy cũng đau lòng.”

“Đau muốn chết.”

Văn Khê nghe hắn nói như vậy lập tức thấy uỷ khuất, mắt nóng lên, Bạch Húc Thần ôm anh nửa ngày, vào trong nhà còn thoa thuốc cho anh, ăn cơm cũng không cho anh tự làm, mà từng muỗng từng muỗng đút anh ăn, để hai tay của anh lên bụng mình sưởi ấm.

Ăn no rồi hai người đi tắm rồi ôm nhau đi ngủ.

Ngày hôm sau, Văn Khê thức dậy sớm, Bạch Húc Thần ôm anh, thân thể ấm áp đó làm Văn Khê không muốn rời giường, vì thế anh mở di động, xem weibo.

Tiếu Vân đã thực tập xong, cùng Viên Dật Điểm danh chính ngôn thuận ở bên nhau, hơn nữa còn đến gặp cha mẹ Viên Dật Điểm, ân ân ái ái không hề che giấu.

Lúc Bạch Húc Thần thức dậy, Văn Khê đang xem hình của Tiếu Vân, đột nhiên Bạch Húc Thần nhớ tới lúc trước hắn cùng Văn Khê vì sao lại ở cùng nhau, vừa bắt đầu là do không muốn anh cùng Tiếu Vân ở cùng một chỗ, sau này phát hiện cả hai đều là lốp dự phòng, lại còn muốn chia rẽ đôi của Tiếu Vân, hiện tại càng không thể giải thích.

Hắn cảm giác tất cả là do mình nguyện ý muốn ở cùng với Văn Khê, cùng nhau ăn cơm cũng tốt, ôm ngủ cũng thế, nếu không phải là người này thì không được.

Tên ngốc bẩm sinh Bạch Húc Thần hôm nay đột nhiên tỉnh ngộ, suy nghĩ cẩn thận, hôn hôn lên vết u trên trán Văn Khê, dùng giọng nói chưa tỉnh ngủ nói với anh:

“Văn Khê, chúng ta còn ngại chuyện gì, em với anh quen nhau không được sao”

Văn Khê trầm mặc nửa ngày, không nói được cũng không nói không được, chỉ là nhặt quần áo của Bạch Húc Thần trên mặt đất lên, mặc vào, sau đó bước xuống giường, quay lưng lại với Bạch Húc Thần, nói:

“Anh muốn ăn điểm tâm gì, em mua.”

Bạch Húc Thần nghĩ nghĩ:

“Khu này có bán cháo ăn rất ngon.”

Khoan đã, Văn Khê đi mua điểm tâm là có ý gì Bình thường Văn Khê đến qua đêm đều là do Bạch Húc Thần chuẩn bị đồ ăn sáng, bởi vì hắn là chủ nhà còn Văn Khê là khách, như vậy, hôm nay Văn Khê nói muốn đi mua đồ ăn sáng có nghĩa là đã xem nơi này như nhà mình

Văn Khê đồng ý làm bạn trai mình

Khi Văn Khê vừa đi tới cửa, Bạch Húc Thần đuổi theo, nhét tiền lẻ vào tay anh, còn ôm anh từ phía sau, đòi hôn:

“Hôn anh đi, xin em đó, Văn Khê.”

Văn Khê không nhịn được cười, đẩy tay hắn, quay đầu lại hôn, hôn một chút thì mở miệng ra nói:

“Vừa sáng sớm, đừng sờ loạn, ưm…”

Văn Khê vừa mở cửa ra, không biết Tiếu Vân đã ở đây từ lúc nào, đang đứng ở bên ngoài chuẩn bị bấm chuông, nhưng nhìn thấy cửa đang mở nên liền đẩy cửa vào, ngây thơ nói:

“Học trưởng, bạn trai em đi công tác, Văn Khê cũng không có nhà, anh có muốn đi xem phim cùng…sao!”

Cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thì hôn ngân trên cổ Văn Khê, còn có người ôm anh từ phía sau, cậu không suy nghĩ gì liền nhắm mắt lại:

“Tôi chưa nhìn thấy gì hết! Trong mắt của tôi có gỉ!!!!!”

Phịch một tiếng, cửa đóng lại, còn có tiếng Văn Khê vọng từ bên kia cửa ra:

“Buông em ra! Em muốn giết người diệt khẩu!!!!!!”

Cùng cựu tình địch ngủ là loại thể nghiệm thế nào

Xin thưa, căn cứ vào lời chia sẻ của một người có kinh nghiệm, ngoại trừ giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra thì không còn biện pháp nào khác.

Người đáp có giới tính nam, thích nam. Hơn ba năm trước đã phải lòng bạn cùng nhà với mình, còn cựu tình địch là trúc mã đã thầm thích bạn cùng nhà hơn mười mấy năm.

Bạn cùng nhà là một người vô cùng ngốc manh, không phải là người tâm cơ nhưng lại rất bạch, không thích người khác nhưng lại muốn người khác đối tốt với mình. Tình địch của người đáp lại bị loại tâm lý ỷ lại này thu hút, hai người vào nhưng chỉ có một người được ra, vì vậy cả hai âm thầm đấu đá nhau, không có việc gì thì đi nói xấu đối phương, xem đó là một loại thú vui cuộc sống.

Người đáp đại khái cũng đoán được bạn cùng nhà thích nam nhân, hơn nữa người đáp cho rằng bạn cùng phòng đã thích tình địch. Cựu tình địch có chút ngu ngốc, cái gì cũng không biết.

Sau đó bạn cùng nhà luôn tìm đến người đáp và tình địch để chỉ cách theo đuổi người khác, cuối cùng đến khi mọi người đều tưởng đến lúc bạn cùng nhà chọn một người thì bất ngờ, người được chọn không phải là ai trong cả hai.

Có đôi khi chúng ta phải thừa nhận, người ngốc có phúc của người ngốc, một kẻ ngốc bạch xứng với một kẻ ngốc nhiều tiền, rất thích hợp rồi.

Cho nên người đáp rất tiêu sái buông tay, sau khi thất tình liền tìm đến bar uống rượu giải sầu, không nghĩ tới đụng phải tình địch, hai người bị đoá bạch liên xoay đến chóng mặt ôm đầu khóc, trao ánh mắt khiển trách đóa tiểu bạch một chút, thuận tiện nói dối an ủi nhau, “anh tốt hơn tiểu bạch liên nhiều”, “cậu ấy không coi trọng là do cậu ấy không có mắt”.

Sau đó người đáp phát hiện rất nhiều ưu điểm ở cựu tình địch, chưa kịp nói ra hết thì sự việc đã kéo lên đến giường.

Ai~ chuyện ai trên ai dưới căn bản không quan trọng.

Quan trọng là, người đáp giả vờ như chưa phát sinh chuyện gì, ngủ xong liền chạy, thực kích thích.

Sau đó, trong một tháng không ai chủ động liên lạc với nhau, nhưng người đáp lại nhớ cựu tình địch của mình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, người đó bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống, tuy rằng trước nay luôn xuất hiện với hình ảnh tiêu cực nhưng khi người đó không có bên cạnh liền có chút không quen, cho nên người đáp thản nhiên tiếp nhận sự thật, nhớ cựu tình địch.

Nhưng mà ngủ với cựu tình địch thật sự rất xấu hổ, vì thế muốn tìm trăm ngàn lý do để gặp mặt, còn cố ý thừa dịp bạn cùng nhà đi tắm, lấy điện thoại tra số tình địch, hẹn người ta ra ngoài.

Hẹn một phát thì không thể vãn hồi.

Lúc thấy mặt đối phương thì vô cùng hồi hộp.

Cái tên ngốc bẩm sinh kia rõ ràng đã thích người đáp mà còn không biết, sống chết cũng không chịu bày tỏ, làm người đáp vô cùng tức giận.

Sau này có một ngày hai người đang nằm trên giường, hắn liền ngộ đạo, hỏi người đáp có muốn ở cùng một chỗ với hắn không.

Cho nên viết đến đây cũng có thể kết thúc rồi.

Đúng vậy, cảm ơn mọi người, chúng tôi đã ở bên nhau rồi.

Hoàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương