Du Hồn Tiểu Thư
-
C55: Tình Luân Hồi
Chương 51: Tình luân hồi
Tô Mạt Mạt miễn cưỡng cười cười, người trèo tường đâu phải nàng...
Thật vất vả mới thoáng phân tâm, hiện tại lại nghĩ đến Lãng Tinh Thần
Du Tiểu Thiến chống cằm nhìn Tô Mạt Mạt, ánh mắt trực tiếp đường đột nhưng lại sạch sẽ, lộ ra cảm giác chân thành tha thiết, rất khó để người ta cảm thấy phiền.
Lãng Tinh Thần là thiếu nữ có khí chất anh khí, trầm tĩnh lại có chút nghênh ngang, giỏi giang thành thục.
Du Tiểu Thiến hoàn toàn khác biệt với Lãng Tinh Thần. Du Tiểu Thiến có loại cảm giác trung tính, tóc ngắn đến tai dưới, khoẻ mạnh sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn vẫn luôn mang theo nụ cười lịch sự, nhưng trong ánh mắt mơ hồ có tính xâm lược
Tuy chỉ mới gặp lần đầu, nhưng Tô Mạt Mạt có loại cảm giác, cô gái trước mặt đây hẳn là cong, còn ở vị trí chủ đạo.
Suy nghĩ này vừa loé, Tô Mạt Mạt cũng cảm thấy giật mình, rõ ràng mình đâu có để ý nhóm người thiểu số này, tại sao lại có thể khẳng định như vậy?
Chẳng lẽ là do mình thích phụ nữ sao..??
1
"Có phải có tâm sự không?" Tuy là câu nghi vấn nhưng cách nói của Du Tiểu Thiến mang theo khẳng định.
Cô đặt một bàn tay lên bàn, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được tỉ mỉ cắt tỉa, đầu ngón tay không theo quy luật nhịp lên mặt bàn.
Tô Mạt Mạt ngồi ngay ngắn , theo bản năng giữ khoảng cách với Du Tiểu Thiến, gật đầu.
Du Tiểu Thiến nhận ra ngôn ngữ cơ thể của Tô Mạt Mạt, chỉ cười cười nói: "Gặp được là duyên, hay là tâm sự với tôi đi, biết đâu tôi có thể giúp cô."
Tô Mạt Mạt mím mím môi, do dự nên nói hay không.
"Hay để tôi đoán?"
"Mời."
"Bối rối phương diện tình cảm?"
Tô Mạt Mạt không nói gì, nhưng Du Tiểu Thiến nhận được đáp án từ biểu cảm rất nhỏ trên mặt Tô Mạt Mạt.
"Sao lại đoán tính cảm mà không phải là cái khác?"
"Thiếu nữ tuổi này phiền não lớn nhất chỉ có tình cảm thôi. Cô nhìn rất trẻ, nếu là lớn tuổi một chút tôi sẽ đoán cái khác."
Bất luận là ai cũng không thể kháng cự loại khích lệ tuổi tác này, dù biết rõ đây là nịnh hót nhưng sẽ không ngăn được vui vẻ, Tô Mạt Mạt cũng vậy.
"Cô cũng không lớn."
"Lớn hơn cô."
Tô Mạt Mạt nhìn Du Tiểu Thiến một lát, nói: "Chúng ta hẳn là cùng lứa?"
"Năm nay tôi ba mươi."
Lúc này đến phiên Tô Mạt Mạt bất ngờ, làn da của Du Tiểu Thiến vô cùng tốt, trên mặt không hề có nếp nhăn, trạng thái lẫn tinh thần đều rất trẻ, nhìn không ra là người đã ba mươi
"Nếu có chuyện cảm thấy không rõ ràng thì cứ giao cho thời gian đi, nó là chất xúc tác tốt nhất, cũng là đáp án tốt nhất, nhất là vấn đề tình cảm, cứ thuận theo tự nhiên thôi."
"Cám ơn."
Du Tiểu Thiến lấy ra điện thoại, hỏi: "Có thể thêm wechat không?"
Nội tâm Tô Mạt Mạt có chút kháng cự nhưng nàng không phản cảm Du Tiểu Thiến, chỉ là nói không ra kháng cự ở điểm nào.
Tô Mạt Mạt lấy ra điện thoại click mở màn hình, sau đó mừng thầm nói: "Ngại quá, điện thoại tôi hết pin."
"Vậy à, vậy lần sau đi." Nói xong Du Tiểu Thiến đứng dậy, lại nói: "Cô cứ ngồi đi, quán cà phê này rất an tĩnh, tôi không làm phiền cô."
"Cám ơn."
Tô Mạt Mạt ngồi cả ngày sau đó trở về chung cư của mình, nhắn tin cho Tô Trạch Vũ nhờ hắn nói với mẹ là mình đã về nhà, Lãng Tinh Thần ở Tô gia đợi Tô Mạt Mạt một ngày, tới buổi tối cô mới biết được Tô Mạt Mạt đã về chung cư.
Lãng Tinh Thần có chút lo lắng, nếu là bình thường mình còn ở Tô gia thì Tô Mạt Mạt sẽ không về chung cư một mình
Chẳng lẽ do thân thể không thỏai mái?
Tô Mạt Mạt trốn ở chung cư cũng không yên, nàng biết Lãng Tinh Thần sẽ trở về bất kỳ lúc nào, nhưng bản thân vẫn chưa chuẩn bị phải đối mặt với đối phương ra sao.
Tô Mạt Mạt ảo não không phải vì phát hiện ra mình thích Lãng Tinh Thần, thích thì thích thôi, dù chỉ là yêu đơn phương không có kết quả nàng cũng cam tâm tình nguyện, vấn đề là người nàng thích có thuật đọc tâm, liếc mắt một cái là thấy được tâm tư của nàng
Lỡ đâu đối phương không có cảm giác với mình thì xấu hổ chết mất! Hơn nữa người ta còn có bạn gái, tính sao giờ???
Thời gian chậm rãi trôi, Tô Mạt Mạt càng thêm lo âu, có chút muốn khóc.
Lãng Tinh Thần lo lắng cho Tô Mạt Mạt, vội vàng quay về chung cư thì nhìn thấy cảnh này.
Tô Mạt Mạt đưa lưng về phía cửa sổ, ôm lấy lấy gấu bông nằm trên giường.
Lãng Tinh Thần há miệng thở dốc, muốn gọi Tô Mạt Mạt nhưng chưa kịp kêu ra tiếng thì thuật đọc tâm đã tự phát động.
Lời quan tâm cứ vậy ngừng ở yết hầu, thậm chí Lãng Tinh Thần còn nghe được tiếng nghẹn ngào của Tô Mạt Mạt.
Yên lặng lui ra ngoài, mắt thấu thị tự động khởi động, Lãng Tinh Thần lượn lờ ngoài vách tường, cô có thể nhìn thấy Tô Mạt Mạt, nhưng Tô Mạt Mạt sẽ không nhìn thấy cô.
Tô Mạt Mạt nghĩ: So với che che giấu giấu hay là mình nói thẳng với người ta.
Giải thích với người ta, giải thích...phần rung động này không phải cố ý, sau này mình sẽ chú ý hơn, sẽ không tạo ra bối rối cho hai người, có lẽ hai người vẫn có thể dùng thân phận bạn bè để ở một chỗ.
Nhưng Tô Mạt Mạt không biết, suy nghĩ của nàng đã bị người kia nhìn thấy.
Lãng Tinh Thần bưng kín miệng, nhưng dù là vui mừng hay bi thương cũng không thể khóc.
Không giống Tô Mạt Mạt rối rắm, trong lòng Lãng Tinh Thần tràn ngập hạnh phúc, cảm động cùng áy náy.
Vong Tình thủy là tự tay mình đút cho Tô Mạt Mạt uống, dù đã quên hết chuyện xưa, nàng vẫn lại yêu thích mình.
Trong một giây nào đó, Lãng Tinh Thần rất muốn bay vào nói hết những gì đã xảy ra cho Tô Mạt Mạt biết.
Trong đầu lại hiện lên ký ức sau khi mình qua đời, cuộc sống của Tô Mạt Mạt bị bóng tối bao phủ, nghĩ đến Tô Mạt Mạt tử tự sáu lần, Lãng Tinh Thần run rẩy.
Duyên phận giữa hai người đã dừng lại vào giây phút sinh mệnh của mình biến mất.
Lãng Tinh Thần giơ tay sờ sờ ngực trái, quỷ hồn cũng có nhịp tim, chỉ là tần suất rất đặc biệt.
Nhưng Lãng Tinh Thần không có, quỷ tâm của cô đã chia làm hai nửa, một nửa chảy xuôi trong người Tô Mạt Mạt, một nửa hoá thành du dương thư.
Trên thư viết chấp niệm sâu nhất của cô lúc còn sống, chỉ cần tâm nguyện hoàn thành du dương thư sẽ lập tức biến mất....
Đến lúc đó, Lãng Tinh Thần cũng không biết mình sẽ đi về đâu, cô từng hỏi Hách Giải Phóng, Hách Giải Phóng khuyên trước khi du dương thư biến mất cô nên trở về Phong Đô, đừng tiếp tục mê luyến hồng trần.
Nhưng Lãng Tinh Thần không muốn, cho dù trái tim đã ngừng đập cô cũng muốn linh hồn của mình ở cạnh Tô Mạt Mạt, tuy ban đầu quay lại dương gian Lãng Tinh Thần chỉ hi vọng Tô Mạt Mạt có thể bình an sống tốt.
1
Người đều có tham niệm, tham niệm của Lãng Tinh Thần là cô gái nằm trên giường kia.
Lãng Tinh Thần nhìn Tô Mạt Mạt, tiếc nuối nghĩ: Nếu sớm biết sinh mệnh của mình ngắn ngủi như vậy thì đã không nghe lời cậu, chung sống năm năm dưới một mái nhà, vậy mà cái gì cũng chưa kịp làm
Lãng Tinh Thần bay ở bên ngoài đến trời tối, nhìn Tô Mạt Mạt bắt đầu lo lắng cho mình mới bay khỏi chung cư Tô Mạt Mạt, hướng đến trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu.
Đi vào gia viên Hân Hân ngoài ý muốn gặp được âm sai Mục Dung, trong lòng Lãng Tinh Thần có chút e ngại, vị âm sai trước mắt đây không dễ sống chung như Hách Giải Phóng đã nói.
Hắc bào Mục Dung mới vừa xuất khỏi nhục thể của mình, đang chuẩn bị đi làm việc. Cô là âm sai nguyệt bộ học viện Tử Thần, cùng Hách Giải Phóng chịu trách nhiệm câu hồn ở thành phố Sơn Dương, hai người lấy tín hiệu từ mặt trời mọc và lặn luân phiên công việc, Hách Giải Phóng ban ngày, Mục Dung ban đêm.
Thấy Mục Dung ngừng cách đó không xa nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc âm trầm, Lãng Tinh Thần lập tức lấy ra du dương thư: "Lại gặp mặt rồi, tôi là Lãng Tinh Thần, có du dương thư."
Mục Dục gật đầu, không nói gì cũng không rời đi.
Lãng Tinh Thần giải thích: "Lần này tôi tới là muốn...nhờ Tang Du tiểu thư giúp một chuyện, cô ấy có ở đây không?"
Mục Dung nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Tôi....tôi muốn nhờ cô ấy gửi tin nhắn cho bạn tôi dùm."
Lãng Tinh Thần đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào, Mục Dung không hỏi thêm gì chỉ nói: "Tang Du đang bệnh, uống thuốc xong ngủ rồi."
"À."
"Vào đi, tôi giúp cô."
Lãng Tinh Thần bất ngờ, cô còn tưởng vị âm sai lạnh như băng này sẽ không để ý mấy chuyện này.
Mục Dung dẫn Lãng Tinh Thần về phòng mình, Lãng Tinh Thần phát hiện ra: Trong phòng Mục Dung có một tầng kết giới, kết giới này cảm giác áp bách hơn rất nhiều khi so với kết giới lớn bao trùm bốn tầng lầu, cũng may Lãng Tinh Thần có du dương thư hộ thể, sẽ không bị công kích.
Trên giường là thân thể của Mục Dung, trên trán dán một lá bùa vàng.
"Số điện thoại, nội dung tin nhắn?"
Lãng Tinh Thần nói ra số Tô Mạt Mạt, nói: "Nhờ cô nói cho cậu ấy biết, bạn của cậu ấy Lãng Tinh...à... Không phải, là người bạn du hồn nhờ cô nhắn tin nói có việc cần xử lý, phải quay về dưới một chuyện, không về nhà mấy ngày, không cần lo lắng."
"Xoẹt"một tiếng, Mục Dung trở về nhục thể, Mục Dung nằm trên giường mở mắt, lấy điện thoại từ dưới gối đầu ra, dựa theo yêu cầu của Lãng Tinh Thần viết tin nhắn rồi gửi đi, tiếp đến lại dán lá bùa vàng lên trán, hắc bào Mục Dung lại bay ra.
"Cám ơn."
Mục Dung liếc nhìn Lãng Tinh Thần, lạnh lùng nói: "Ta không có năng lực đưa ngươi trực tiếp đến Phong Đô, tự đi âm dương dịch trạm đi."
"Được."
Tô Mạt Mạt đang lo lắng tại sao Lãng Tinh Thần không trở về, vừa định về lại Tô gia nhìn xem thì tin nhắn của Mục Dung đến.
Nàng có chút may mắn, lại có chút mất mát.
~~~~
Một hồi bô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook