Dụ Hôn Lão Công Của Tôi Là Ác Ma
-
32: Nghe Lén
Đông Phương Bích Thảo xin phép rồi nhanh chóng rời đi với vẻ mặt đắc thắng ngang qua Thiên Kỳ.
Còn anh thì nhíu mày nhìn theo cô bé tinh nghịch nào đó đang ra vẻ, anh chỉ tức nỗi không thể đến xử lý cô.
Muốn hôn chứ gì, chú phải nằm mơ.
...
Kể từ khi sự việc đó xảy ra, hôm nay cũng đã hai tuần trôi qua Thiên Kỳ chưa một lần nào đến nhà cô.
Vì công việc công ti phát sinh ra nhiều vấn đề, Thiên Kỳ lại cùng với Tử Thiêm giải quyết mấy vụ việc trong giới giang hồ nên đã rất bận rộn.
Bích Thảo vốn đã khỏi hẳn vết thương từ một tuần trước rồi, nhưng vì sự quản lý nghiêm ngặt của chú ba thì thường ngày cô hết được người đưa đến trường học rồi về nhà, mọi khung giờ đều chuẩn xác cũng không có cơ hội nào để trốn đi quẩy cùng đám bạn, rõ chán.
Cô đi từ trên tầng xuống dưới nhà đã thấy chú ba đi làm về.
"Ok, Thiên Kỳ.
Vậy cậu cứ giải quyết xong vấn đề này đi, tôi cúp máy đây"
Tử Thiêm vừa đi tới gần cô vừa nghe điện thoại xong liền cúp máy bỏ vào túi.
Bích Thảo đang đi xuống nhà đã nghe được cái chữ "Thiên Kỳ" vang ngay vào tai khiến cô bé nhíu mày lại.
Nếu không nghe thấy thì cô cũng đã sớm quên mất.
Cái tên đó quả thật là khiến cô ám ảnh mà chỉ cần nghĩ tới hắn ta thôi là cô đã cảm thấy rùng mình rồi.
Hai tuần nay không gặp cái người đáng ghét nào đó mà ông chú này cũng không có đến nhà cô nữa, cô đoán chắc rằng bản thân đã hoàn toàn chiến thắng, có khi sau lần bị chú ba bắt gặp anh ta đã sợ rồi.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải gặp lại.
Mà mình cũng sẽ cẩn thận hơn, phải tránh xa tên ác ma kia xa ra một chút...
Tử Thiêm nhìn lại Bích Thảo đang đứng suy nghĩ vu vơ gì đó liền cất giọng nói.
"Bích Thảo, hôm nay con ăn cơm một mình nhé.
Không cần đợi chú, chú có việc nên sẽ về hơi muộn một chút"
"Dạ"
Cô gật đầu ngoan ngoãn hẳn ra đúng với cái mác con nhà người ta luôn, vừa giàu, vừa xinh đẹp lại học giỏi nghe lời.
Tự hào về bản thân ghê...
Cô tự luyến
Mà cô nghĩ đi nghĩ lại đã hai tuần này bị giam lỏng thiết chán bỏ xừ luôn nhưng mà lúc trước chú ba cô đã nói từ bây giờ cho đến khi nào ba mẹ cô đi công tác về thì chú ba sẽ là người quản chặt cô, không cho đi chơi đi quẩy gì cả, nếu mà cô không nghe lời để những chuyện không mong muốn sảy ra như vết thương ở chân kia của cô thì chú ba khó mà nói chuyện được với ba mẹ cô, cô lại được một trận no đòn ấy chứ.
Dù có là con gái cưng trong nhà sai vẫn phải chịu tội.
Tử Thiêm dặn dò với cô xong thì liền đi vào nhà vệ sinh luôn, cô bình thản nhìn theo chú ba của mình như đang gấp gáp với cuộc gọi đến trong điện thoại thì cũng tò mò.
Bỗng cô nhếch miệng cười nhạt lén lút đi theo sau chú ba của mình, một lát sau đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh đã nghe những tiếng động kì lạ có chút bốc mùi rồi tiếng sả bồn cầu vang lên.
Ôi dồi ôi, cái quần què...
Bích Thảo ghé sát tai vào cửa bỗng đen mặt lại, còn cứ tưởng là sẽ được khai thác thông tin gì cơ, ai mà ngờ..
Cô quyết định rời đi thì đột nhiên lại nghe tiếng nói chuyện điện thoại phát ra từ bên trong.
"Mày nói gì? Hắn ta đã biết được kế hoạch của chúng ta rồi"
["Anh Tử Thiêm, anh bình tĩnh lại, em đã thông báo chuyện này cho lão đại rồi, lão đại nói là đã có cách giải quyết"]
"Thiên Kỳ đã biết rồi!"
["Vâng"]
Thông tin cũng nhanh thật vừa mới nói chuyện với Thiên Kỳ xong thì lại có chuyện lớn ập đến.
"Được rồi, nói với anh em tối nay 9 giờ tụ họp.
Còn Thiên Kỳ vừa mới xửa lý công việc thay tôi nên tối sẽ đến bàn chuyện trước với Thiên Kì sau đó đến báo lại với anh em"
["Vâng, đại ca"]
Bích Thảo cô lén lút đứng ở ngoài cửa nghe hết cuộc trò chuyện của chú Ba mình bên trong với cái người gì đó mà đàn em ở điện thoại, cô nhăn mặt không hiểu.
Từ trước đến nay cô chỉ biết chú ba mình là làm chủ tịch của một tập đoàn lớn còn là đối tác của Thiên Kỳ chứ chưa từng nghĩ là một người giang hồ ngầm bao giờ, rõ ràng chú là một người hiền lành mà.
Mấy vị tổng giám đốc dạo này cũng hay nhỉ, cách xưng hô với cấp dưới đã chuyển thành phong cách giang hồ cả rồi.
Mãi 9 giờ chú mình vẫn còn việc quan trọng, như vậy chẳng phải sẽ về rất muộn sao!..
Ánh mắt của cô có chút tà mị, miệng thì cười tủm tỉm không dấu được niềm vui.
Cuối cùng thì đây cũng là một cơ hội tốt để cô thoát khỏi vùng kiểm soát của chú ba cô rồi.
Tay nắm cửa bỗng nhiên chuyển động khiến cô có chút hốt hoảng, từ nãy tới giờ nghe lén người ta mà không để ý cô liền đứng dồn sang một bên.
Cuối cùng thì chú ba cô bước qua luôn mà không biết gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook