Dụ Hoặc
-
Chương 9
Trình Gia Nhạc đang bận rộn trước máy tính, có một đồng nghiệp tới, nói ông chủ muốn gặp cậu.
Ông chủ sao đột nhiên lại muốn gặp cậu, chẳng lẽ… Ông ấy muốn sa thải cậu sao? Trình Gia Nhạc không khỏi bất an trong lòng mà đứng lên.
“Vào đi.”
Cậu đẩy cửa, cúi đầu đi vào, đi đến bên bàn làm việc, nơi đó rõ ràng có người ngồi, cậu trộm liếc mắt một cái, hình như là đàn ông.
“Tiểu Trình à,” Ông chủ lên tiếng, cậu vội vàng đưa mắt chuyển qua chỗ ông chủ, kì lạ, khuôn mặt kia sao lại tươi vậy. “Tiểu Trình à, vị này, là Triệu tiên sinh.”
Cậu thuận theo tay chỉ của ông chủ mà quay lại, kia, kia… Không phải Triệu Tĩnh Vũ sao! Tự nhiên lại gặp Triệu Tĩnh Vũ ở đây, cậu trong lòng hẫng hụt, cho nên nỗi tủi nhục, đau khổ lại như nước sôi mà cuộn lên.
Nắm chặt tay, cậu hung hăng trừng Triệu Tĩnh Vũ.
Mà Triệu Tĩnh Vũ lúc này đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu. “Xin chào, Tiểu Trình.”
Chuyện kia đã qua bốn tháng, Trình Gia Nhạc rất rõ, Triệu Tĩnh Vũ biết chuyện đứa bé mất rồi, cho nên anh ta mới nhàn nhã như thế. Nghĩ đến đây, Trình Gia Nhạc lại nhịn không được ác ý, sao lúc trước cậu không giữ lại đứa bé, thì ít nhất giờ phút này cũng có thể nhìn thấy vẻ phẫn nộ, kinh ngạc của Triệu Tĩnh Vũ.
“A, tiểu Trình, sao cậu không chào Triệu tiên sinh vậy?” Ông chủ bất mãn lên tiếng.
“Đối với người này, không cần phải chào hỏi.”
“Tiểu Trình, sao cậu lại nói như vậy, thật là… A, Triệu tiên sinh, thật xin lỗi, Tiểu Trình mới tới đây không lâu, không hiểu quy củ, cậu thứ lỗi, thứ lỗi!” Ông chủ gương mặt nịnh nọt Triệu Tĩnh Vũ.
“Không sao, là người mới mà, ha ha.” Triệu Tĩnh Vũ cũng hưởng ứng.
“Ông chủ tìm tôi có chuyện gì?” Trình Gia Nhạc có chút không kiên nhẫn hỏi.
“A, đúng rồi, là thế này. Triệu tiên sinh có công trình hợp tác với công ty ta, chuyện này giao cho cậu làm. Vốn cậu là người mới, ít khi có cơ hội làm những chuyện như thế, công trình đáng lẽ không giao cho cậu, nhưng Triệu tiên sinh lại coi trọng cậu, yêu cầu cậu phụ trách, chúng ta cũng không nên trái ý Triệu tiên sinh. Tiểu Trình, cậu phải làm tốt đó, không nên phụ lòng của Triệu tiên sinh nhé?”
“Cái gì? Muốn tôi cùng làm với anh ta?” Trình Gia Nhạc không tin nổi mà hô to.
“Đúng vậy, đây là cơ hội vô cùng lớn, nếu cậu làm tốt, tôi sẽ thăng chức cho cậu…”
“Không, không, không, ông chủ, tôi không cần thăng chức, chỉ xin ông đừng giao cho tôi công trình này, tôi chỉ muốn làm tốt vị trí bây giờ thôi, tôi hài lòng lắm rồi!”
“Nói gì thế, người ai chả muốn hướng chỗ cao, sao cậu lại không có chí tiến thủ như thế? Cậu đừng nói vậy, lần này công trình này với công ty ta là vô cùng quan trọng, tôi vốn không muốn giao cho cậu, do nể mặt Triệu tiên sinh nên mới cho cậu làm. Cậu không được thoái thác. Tài liệu đây, cậu mau nghiên cứu, tôi cùng Triệu tiên sinh còn có chuyện, cậu ra ngoài đi.”
Cứ như vậy, Trình Gia Nhạc bị đá bay xuống mười tám tầng địa ngục.
Triệu Tĩnh Vũ chết tiệt, làm sao lại vẫn muốn quay lại hại cậu chứ?
“Tiểu Trình, cùng ăn cơm thôi.”
“A, không được, tôi còn phải xem tài liệu này.”
“Ông chủ đích thân giao nhiệm vụ, Tiểu Trình, tiền đồ rộng lớn ha!”
“Đừng nói vậy, tôi bị ép mà thôi!”
“Khiêm tốn quá đi! Cậu cứ từ từ nhé, chúng tôi đi ăn. Đúng rồi, muốn chúng tôi mang về không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Sau khi đồng nghiệp cùng phòng rời đi, Trình Gia Nhạc lại vùi đầu vào tài liệu.
Cả công ty yên ắng, không một bóng người, trong văn phòng chỉ còn Trình Gia Nhạc bận rộn.
“Có muốn ăn cơm cùng tôi không?”
Bất thình lình một giọng nói làm cậu giật nảy mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên là cái tên Triệu Tĩnh Vũ đáng ghét.
Bộp một tiếng, bút trên tay rơi xuống, Trình Gia Nhạc cuối cùng cũng bùng nổ cơn giận.
“Tôi đã theo ý anh mà làm, vì sao anh còn muốn làm phiền tôi, anh có phải muốn hại chết tôi mới cam tâm, mới thấy không phí tiền của anh?”
Triệu Tĩnh Vũ cười cười, tìm ghế ngồi xuống. “Không cần nghĩ bậy, tôi không muốn hại cậu làm gì.”
“Vậy giờ anh muốn làm gì, sao cứ như âm hồn không tan vậy?”
“Tôi chỉ là… Nhớ cơ thể cậu.”
Vô sỉ! Trình Gia Nhạc quyết định không chú ý đến người kia nữa, tiếp tục làm việc.
“Hay là… Chúng ta lại giao dịch tiếp?”
“Không, đừng mơ!”
“Ha ha, cậu nghĩ mình được toàn bộ người trên thế giới này mời… lên giường sao?”
“Anh!” Trình Gia Nhạc hận không thể xông lên đấm vào cái miệng đáng ghét kia, nhưng cậu lại bình tĩnh nói. “Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Muốn cậu làm bạn tình lâu dài của tôi.”
Anh ta sao có thể vô tư nói ra lời vô liêm sỉ như thế? Cái gọi là mặt người dạ thú, phần tử thoái hóa biến chất, chính là chỉ anh ta! “Hừ, anh cho tôi là kỹ nữ sao?”
“Tôi từng trả cậu một vạn đó thôi?”
Lại là kiểu đó, lại là cảnh tượng đó, cậu nhớ rõ lần trước, Triệu Tĩnh Vũ nói muốn mua cậu một đêm, lúc đó, cậu trong lòng mừng thầm, nhưng giờ, cậu lại thấy mệt mỏi vô cùng. “Tôi không đồng ý đâu.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Cậu cười lạnh. “Anh không sợ tôi lại có thai sao?” Trong lòng lại âm ỉ đau.
“Có thuốc tránh thai.”
“Anh thực có biết đến vô sỉ hay không?”
“Không sao, tôi vốn là người không biết liêm sỉ mà.”
“Anh…!”
Triệu Tĩnh Vũ lấy trong ví ra một tấm ảnh, đưa cho Trình Gia Nhạc.
Trình Gia Nhạc biết đó là gì, vươn tay chụp lấy rồi yên lặng.
Triệu Tĩnh Vũ không nói thêm, mà chậm rãi ôm Trình Gia Nhạc. “Cậu trốn không thoát đâu.” Trầm giọng bên tai đối phương nói nhỏ, anh ta cảm thấy thân nhiệt người kia tăng lên…
Trình Gia Nhạc chấp nhận ác ma đang ở trên cổ mình mà liếm láp, mở mắt ra, là một mảnh tối tăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook