Dụ Hoặc
Chương 43: Pn1

.::Cuộc sống hạnh phúc::.



Con gọi là Triệu Lạc, nickname là Bảo Bảo, năm nay năm tuổi.

Hôm nay con tan học ở nhà trẻ là tự mình lén về nhà, dì bảo mẫu không đợi được nhất định sẽ lo lắng, nhưng con không còn cách nào mà! Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt!

Tuy con mới có năm tuổi, nhưng con có thể tự về nhà, nhà con ở trong nội thành, dưới tầng chính là trạm tàu điện ngầm, thực rất tiện. Cho nên con về nhà nhanh cực kì.

Con sau khi cất cặp xong, thì đi vào toilet rửa tay, rồi mới thay pijama, là Winnie the Pooh yêu thích của con đó. Hô, cuối cùng cũng chuẩn bị xong, con có chút khẩn trương khi ra khỏi phòng mình, tiến lại trước cửa căn phòng thần bí kia.

Con mở cửa. May là cửa này không khóa bao giờ, bằng không con vào như nào được! Người kia dốt ghê, nhưng nếu ông ý không dốt thì con không vào được, hắc hắc, con thật quá thông minh!

Phòng không quá lớn, nhưng con giống như tiểu tặc, đi bằng mũi chân đến bên giường, trên đó là là lớp chăn dày, con lặng lẽ chui vào.

Ye! Thành công!

Con chui rúc như con chuột con, cuối cùng, con đụng tới một cơ thể nóng hầm hập, con dựa người vào, ôm lấy cơ thể đó, rồi mới ngọt ngào mà cười vô tội, kêu lên: “Papa!”

Papa nằm trên giường vốn đã ngủ, nhưng bị con đánh thức, liền ngồi dậy. Nhìn nụ cười ngọt lịm của con, nhịn không được mà ôm con vào lòng, hắc hắc, tác chiến thành công, hôm nay cuối cùng cũng được Papa bế, thật vui quá đi!

Con hưng phấn mà dụi dụi trong ngực Papa, còn cười ngô nghê. Papa cũng cười, nói: “Bảo Bảo đừng quậy, papa không ôm được con mất…”

Thế là con ngừng lại, ngoan ngoãn ở trong ngực Papa, con thích thế, bình thường ở phía sau Papa sẽ lấy tay nhẹ xoa đầu con, nếu thấy con ưỡn người đưa khuôn mặt nhỏ của mình lên, là sẽ vỗ vỗ, Papa của con ấy à, rất yêu con á. Cho nên có người nào đó rất ghen tị với con, luôn không cho con gặp Papa, con có khóc ầm lên cũng không cho. Người đó luôn nói Papa cơ thể không khoẻ, con cứ bướng bỉnh sẽ làm Papa mệt chết, nhưng mà… Sự thật không phải thế đâu! Con đã sớm thấy, mỗi lần con lén đến phòng Papa, nếu hôm nào thấy cổ Papa có vết muỗi cắn đỏ chót, hôm đó Papa khẳng định rất mệt, nếu không thì Papa rất có tinh thần! Có phải lỗi của con đâu, là do muỗi đáng ghét đó chứ!

Papa sờ đầu con, nói: “Bảo Bảo nặng lên rồi, Papa bế không nổi.”

“Vậy để Bảo Bảo bế Papa!”

Ô ô ô… Đáng ghét, con cảm thấy cổ áo mình bị kéo lên, một giọng trầm vang lên: “Bảo Bảo hư, lại dính lấy Papa rồi…”

“Ô ô ô, Papa, Bảo Bảo sợ, Daddy dữ quá…” Con lập tức giả bộ đáng thương, đây là thủ đoạn giành lấy sự đồng tình của Papa tốt nhất. Quả nhiên Papa đau lòng, mắng Daddy, nói ông ý ngược đãi con. Hắc hắc, nhanh chóng con lại chui vào lòng Papa, Daddy ở bên giương mắt nhìn, con ở trong lòng Papa le lưỡi, hai tay có chết cũng không chịu rời cơ thể Papa.

“Em hôm nay có chuyện gì không, có thấy thoải mái không?” Daddy ngồi bên giường, không để ý tới mặt quỷ của con.

“Sao lại có chuyện gì được, cả ngày chỉ có ngủ. Tuy cơ thể em không tốt, nhưng cũng không đến nỗi oặt ẹo, anh sao cả Bảo Bảo cũng không cho em ôm một cái…”

“Con lợn con này gần đây ăn nhiều dữ dội, anh sợ nó đè bẹp em.”

“Không có! Con gần đây không ăn nhiều cơm, Daddy nói xạo!” Con kháng nghị.

“Đúng, chocolate thì ăn không ít nhỉ!” Daddy nhéo nhéo mặt con.

Ô… Không chối được rồi.

“Được rồi,” Papa nói, ” Anh để Bảo Bảo chơi với em lát, ngủ nguyên ngày em thật chán muốn chết.”

“Xin lỗi, anh bận việc cả ngày, không chăm em được…”

“Nói gì mà ngốc… Mau đi đi.”

Quả nhiên lời Papa rất có uy lực, Daddy nhéo mặt con nói: “Đừng làm Papa mệt.” là đi ra ngoài, chuyện đó đương nhiên con có chết cũng không muốn, con còn nhiều chuyện muốn nói với Papa mà…

Triệu Tĩnh Vũ nhẹ mở cửa phòng, thấy ngay trên giường hai dáng một lớn một nhỏ đang ngủ. Anh ta cười cười, bế thằng con nặng trĩu như con lợn con về phòng, sau đó quay lại đắp kĩ chăn cho người kia.

Vẫn nhợt nhạt quá, tối hôm qua đúng ra không nên làm… Cơ mà tại anh ta nhịn không được.

Làm sao mới chăm tốt được cậu ấy đây? Từ sau khi sinh Bảo Bảo, thân thể Trình Gia Nhạc không khỏe, chẳng những bệnh nhỏ không đỡ mà còn sinh bệnh tim, tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng làm cho cậu ấy chẳng có ngày nào yên. Bình thường hàng ngày cậu ở nhà tĩnh dưỡng, chưa từng đi xa nhà, ngay cả cửa cũng ít ra vào. Thỉnh thoàng Triệu Tĩnh Vũ cùng cậu ra ngoài ăn, trong mắt cậu liền toát ra vẻ vừa mừng vừa sợ, khiến người ta chua xót. May là thằng con mà cậu dùng nửa cái mạng đổi lấy hiện giờ vô cùng khoẻ mạnh, năm nay gần sáu tuổi, vừa trắng lại vừa mập.

Triệu Tĩnh Vũ ngồi bên giường một lúc liền đứng dậy ra ngoài, anh ta nhẹ khép cửa thì nhìn thấy bảo mẫu đặc biệt Tiểu Hứa chuyên chăm sóc Bảo Bảo đi vào nhà. Tiểu Hứa tuổi không nhỏ, nhưng thường xuyên bị Bảo Bảo quay như quay dế. Xem ra hôm nay Bảo Bảo lại lén tự về nhà rồi, lại không nói cho Tiểu Hứa một tiếng, cô ấy nhất định lo lắm. Lần trước Bảo Bảo cũng tự đi về, kết quả lạc đường, đến nửa đêm anh ta mới tha được nó về từ chỗ cảnh sát, suýt nữa làm Gia Nhạc sợ đến phát bệnh tim. Tiểu Hứa lúc ấy khóc như ri, cứ một mực mắng mình không cẩn thận. Cho nên cô thực sự sợ chuyện như vậy lại xảy ra, mỗi lần Bảo Bảo tự trốn về, cô rất sốt ruột, tuy Bảo Bảo đều không nguy hiểm gì mà về tới nơi, nhưng cô vẫn là không có cách gì yên lòng. May là cô thực sự thích Bảo Bảo chứ không đã sớm tức chết mà phải thay người khác.

Cha mẹ Gia Nhạc cũng có lời muốn chăm Bảo Bảo, Triệu Tĩnh Vũ chết cũng không đồng ý. Anh ta với hai ông bà già đó có sự kì thị- là vì khi Gia Nhạc cố lấy dũng khí nói cho cha mẹ biết mọi chuyện, hai ông bà đó liền vội vàng chạy tới nhà họ, mẹ Gia Nhạc vừa thấy Gia Nhạc là chửi ầm lên, Gia Nhạc hình như đã quá quen, cậu chỉ cúi đầu không nói, nhưng Triệu Tĩnh Vũ thì hoảng sợ, anh ta chưa bao giờ gặp kiểu đối xử thế này của cha mẹ với con cái, tuy anh ta biết Gia Nhạc không phải con họ, lại nghe tình cảm cũng không tệ, mà sao lại thành ra như thế? Cho đến khi họ mắng hả, anh ta mới thấy có sự quan tâm thật sự của những người trong gia đình, tuy sự quan tâm ấy có vẻ vụng về. Sau đó nữa, em gái Gia Nhạc vào trung học, hai ông bà đó càng ngày càng cô quạnh liền muốn dẫn Bảo Bảo đi, kỳ thật từ khi họ gặp Bảo Bảo đã muốn đưa nó đi rồi. Cơ mà từ sau lần ấy, Triệu Tĩnh Vũ với hai ông bà già thành kiến rất lớn, dám thóa mạ Gia Nhạc yêu dấu của anh ta, anh ta có thể dễ dàng tha thứ sao, nếu đưa Bảo Bảo cho họ, chẳng may con anh ta học được cái loại tính cách ngang ngược vô giáo dục đó thì sao? Anh ta tuyệt đối không đồng ý! Anh ta vốn muốn cùng Gia Nhạc hai người riêng một thế giới, trước khi sinh con đã tính đưa cho cha anh ta nuôi, cơ mà ông ta mồm nói yêu con yêu cháu mà vẫn cố tình mặc kệ, lại đi du lịch vòng quanh thế giới, nên anh ta thà tự nuôi con còn hơn đưa cho người khác! Hai ông bà nhà họ Trình đáng thương, dù đang ở dưới sự trợ giúp của “con rể” mà thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, cũng béo tốt ra, nhưng lại càng cô đơn, thế là thường xuyên đến “quấy rầy” đôi vợ chồng hạnh phúc, cùng nhân tiện tới chơi với Bảo Bảo. Triệu Tĩnh Vũ cuối cùng không chịu nổi, đưa họ ra nước ngoài, với danh nghĩa: để em gái Trình có hoàn cảnh tốt mà học tập. Thế là vốn từ Gia Nhạc đi Canada biến thành hai ông bà già cũng em gái đi.

“Tiểu Hứa, Bảo Bảo tự về rồi.” Triệu Tĩnh Vũ nói với Tiểu Hứa, ngồi xuống sofa. Lúc trước phòng này là anh ta tỉ mỉ thiết kế, toàn bộ nội thất cùng trang trí đều vì bệnh của Gia Nhạc mà tính toán, nhưng thằng con lại ăn uống trên đó làm rối tung lên, lại bị nấm mốc nữa. Triệu Tĩnh Vũ chỉ cười mà nói nên lưu lại để Bảo Bảo lớn lên còn nhìn thấy. “Nó không sao, cô đi nấu cơm đi.”

Tiểu Hứa luôn rất kính sợ người đàn ông anh tuấn lạnh lùng này, anh ta tuy chưa bao giờ ngược đãi bảo mẫu, nhưng cũng chưa từng có sắc mặt hiền hoà với cô, chỉ có với người nằm trong phòng kia mới dịu dàng. Thậm chí đối với Bảo Bảo cũng dữ lắm.

Cô biết người trong phòng, là đàn ông, đồng thời là mẹ của Bảo Bảo, tuy nó luôn gọi Papa. Cô biết người đó là đàn ông mà lại có thể sinh con, cô trước kia ở nông thôn có nghe qua. Cho nên không kinh ngạc lắm. Bảo Bảo đáng yêu như thế, cuộc sống nơi này cũng thoải mái, việc của cô bình thường chỉ là chăm đứa bé, nấu cơm, còn chuyện khác đều có người làm, tốt hơn cuộc sống ở nông thôn nhiều, cô cảm kích còn không kịp, chưa nói đến tình cảm khác.

Người đàn ông kia ít ra ngoài, trừ một buổi tối…

Nửa đêm hôm đó, Tiểu Hứa vì trước khi ngủ cùng Bảo Bảo uống hơi nhiều nước chanh, nên phải dậy đi WC suốt. Khi cô rời giường lần thứ hai, thấy trong bếp có bóng người, lúc ấy rất hoảng, nhìn kỹ mới thấy đó là người đàn ông thần bí kia, cô thấy có chút kinh hỉ, bình thường cô rất ít gặp, thỉnh thoảng lén ngó thấy một hai lần đều bị Triệu Tĩnh Vũ cản lại, hoặc là dìu vào phòng. Hôm nay có thể gặp, thế là cô tránh khỏi bếp mà lén nhìn. Phòng bếp này thuộc loại không gian mở, nên cô tùy tiện tìm một chỗ núp. Người nọ mở tủ lạnh cầm chai nước chanh, bộ dạng lén lút quả thực khiến Tiểu Hứa nghĩ anh ta muốn trộm bình nước chanh đó. Nhưng anh ta chỉ mở bình, nhìn quanh không thấy ai mới ngửa cổ uống một ngụm to. Tiểu Hứa đang thương tiếc cho bình nước chanh kia thì Triệu Tĩnh Vũ không biết đã chui vào bếp từ lúc nào. Người nọ bị doạ nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp nói, Triệu Tĩnh Vũ thấy thế là giận, tuy không có bật đèn nhưng có thể cảm thấy anh ta giận.

Người nọ liều mạng nói: Xin lỗi, xin lỗi, em lần sau không dám… uống trộm nước chanh đá nữa…

Triệu Tĩnh Vũ nói: biết rõ không tốt cho cơ thể, em còn dám uống trộm… Phải phạt…

Người nọ còn nói: Ai biết anh còn chưa ngủ…

Triệu Tĩnh Vũ nói: Được, hoá ra tối nay em tự nhiên ngoan ngoãn như thế, chính là nghĩ muốn trộm đồ, tiểu tặc này, anh phải phạt em…

Người nọ: A… a… Đừng, ha, haa… đừng như vậy… A a

Tiểu Hứa sợ tới mức thiếu chút nữa đặt mông xuống đất, tuy cô đã là đại cô nương mười chín tuổi, nhưng cho tới giờ tay con trai còn chưa nắm qua, hôm nay lại thấy đến hai người đàn ông ôm nhau… Hôn… Hôn môi, cô tim đập bình bịch, lại nhịn không được mà nhìn lén, chỉ thấy người nọ cơ thể đã không chống cự nổi, hoàn toàn tựa vào người Triệu Tĩnh Vũ, tuỳ anh ta gặm nhấm cổ, vai của mình… Còn có… Ngực… Tiểu Hứa che mặt, cô thấy mặt muốn phát sốt, cảm thấy có một loại hưng phấn khó hiểu thoát ra từ ngực. Lúc đó cô còn thuần khiết không biết rằng có một loại tế bào “Đam mỹ lang” đã sản sinh…

Cho đến khi người kia bị ôm vào phòng, Tiểu Hứa ngơ ngác nửa ngày mới từ từ về phòng. Cô quả thật có tới gần nghe trộm xem họ làm gì, nhưng nỗi sợ với Triệu Tĩnh Vũ đã thay thế hưng phấn, cô đành ngoan ngoãn về giường nằm.

Sau đó, Tiểu Hứa còn có ý quan sát Triệu Tĩnh Vũ, còn cố tiếp cận người đàn ông thần bí kia, tuy thành quả thu về không nhiều, nhưng sự kích thích cũng làm cô rất vui vẻ.

Triệu Tĩnh Vũ đang xem báo chiều, anh ta không nhận thấy bảo mẫu của con mình đang chằm chằm quan sát mình. Ở nhà là anh ta hoàn toàn lơ là mọi sự…

Đáng thương quá, lúc này anh chỉ như một con cừu nhỏ, không, cừu to đang ngồi trên mỏ một con sói mà thôi.

Hoàn

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương