Dụ Hoặc
-
Chương 29
Triệu Tĩnh Vũ đưa cậu đặt lên ghế sau, nhẹ nói: “Chịu khó một chút, sắp tới rồi.”
Trình Gia Nhạc nhắm chặt mắt. Kỳ thật cậu đã thấy bớt đau, nhưng không biết dùng vẻ mặt gì với anh ta cho đúng.
Trình Gia Nhạc đột nhiên níu tay anh ta, thấp giọng: “Xin lỗi.”
Triệu Tĩnh Vũ cúi đầu, hôn lên trán cậu. “Chịu khó nhé.”
“Anh lo cho tôi sao?”
Triệu Tĩnh Vũ không nói thêm, anh ta đặt bàn tay bám vào cánh tay mình đã trở nên nhợt nhạt xuống, đắp kín áo, rồi mới vòng lên ghế lái.
Anh ta thở sâu- phải đi cho kịp.
Xe chạy như bay khỏi khu dân cư cao cấp, bắt đầu như bão táp mà xuống tới chân núi.
“Thật ra đã hết đau rồi.” Trình Gia Nhạc chậm rãi nói, ánh mắt vô thức nhìn lên trần xe. Cậu nắm chặt áo khoác Triệu Tĩnh Vũ, “Tôi không cảm thấy gì, có thể…”
“Yên tâm, sắp tới bệnh viện rồi.”
“Nếu có thể… Tôi mong thời gian dừng lại ở đây.” Cậu thì thào nhắc đi nhắc lại. Câu này ở quyển sách nào nhỉ? Hiện tại với cậu những lời này vô cùng quen thuộc, “Nếu có thể… Tôi mong thời gian dừng lại ở đây.”
“Cậu đừng nói linh tinh, nhắm mắt ngủ cho tôi!” Triệu Tĩnh Vũ đột nhiên không kiên nhẫn mà gắt lên.
Trình Gia Nhạc cười khẽ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nhưng xe đột nhiên dừng gấp, cậu thiếu chút nữa bị văng khỏi chỗ ngồi. Khi cậu còn không hiểu có chuyện gì, Triệu Tĩnh Vũ đã chuẩn bị mở cửa xe.
“Sao lại có ai để vật gì giữa đường thế này!”
Cậu nghe được giọng phẫn nộ của Triệu Tĩnh Vũ.
“Chờ chút, lốp nổ rồi, tôi gọi người.” Triệu Tĩnh Vũ ghé vào nói với cậu rồi lấy điện thoại ra.
“Giơ tay lên!”
“Bốp” một tiếng, có vật gì đó rơi xuống đất. Trình Gia Nhạc nâng mình dậy, ba người đàn ông vây quanh ngoài xe.
Trình Gia Nhạc tim đập thình thịch, nhưng cậu không làm làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó xông vào từ ghế lái xe đang mở…
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook