Dụ Hoặc
-
Chương 15
Vừa mới mặc lễ phục, Triệu Tĩnh Vũ đã ở ngoài cửa gõ gõ: “Tôi xuống trước, cậu nhanh lên nhé.”
Trình Gia Nhạc mở cửa phòng tắm, đi ra. Điện thoại trên bàn chợt kêu, tiếng chuông vô cùng lớn vang khắp căn phòng, không chịu dừng lấy một giây, có chút kì dị.
Cuối cùng, tiếng chuông ngừng lại.
Cậu trấn an lại quả tim bị doạ sợ, chuẩn bị đi giày, ai ngờ tiếng chuông kia lại dồn dập tiếp.
Rốt cuộc là ai?
Điện thoại là sau khi rời nhà cậu mới mua, mà số chỉ có người trong công ty biết, hiện tại đã tám giờ tối, chưa từng có đồng nghiệp nào tám giờ tối còn gọi cho cậu cả.
Điện thoại không thèm quan tâm nỗi nghi ngờ của chủ nhân, cứ như trước mà réo không ngừng.
Trình Gia Nhạc không còn cách nào, đành phải đi đến bên bàn, đưa tay nhấc điện thoại.
Một dãy số không lạ.
Là số của nhà, là số của nhà trước kia của cậu.
Trình Gia Nhạc hoảng sợ, cậu cho tới bây giờ không ngờ được nhà sẽ gọi cho mình, cậu nhận ra rằng, nơi đó có còn là “nhà” hay không vẫn là một vấn đề lớn…
Cậu có chút luống cuống tay chân khi nhấn nút nghe, “Dạ?”
“A, là Gia Nhạc sao?”
Là giọng mẹ. Bên kia đầu dây, giọng em gái ồn ào như cũ hoà lẫn tiếng TV, hình thành một loại âm thanh độc đáo, một cảm giác quen thuộc của “nhà”. Nơi đó đã từng là “nhà” cậu.
“… Dạ!”
“Này, Gia Nhạc? Mẹ đây, con sao mấy tháng không gọi về nhà? Số của con là mẹ gọi đến công ty hỏi đó, nghe nói con dọn nhà rồi hả? Mua điện thoại sao không nói cho nhà một tiếng? Chúng ta rất lo cho con, có phải có chuyện gì không? Này, này, Gia Nhạc? Nói đi con?”
“… Con không sao, tốt lắm ạ, thật đấy, mẹ… Mọi người khoẻ không?”
“Chúng ta sao lại không sao chứ, gần đây cha con bị sa thải, em con bị viêm phổi, thiếu chút nữa khiến mẹ sợ muốn chết, thằng bé này, đi ra ngoài lâu thế không có một lá thư, muốn làm mẹ lo sao!… Này, lão kia, đừng cho con bé ăn sôcôla!”
“Xin lỗi mẹ, con ở đây… Tốt lắm, mẹ đừng lo. Con tháng nào cũng gửi tiền về, có nhận được không ạ!”
“Nhận được nhận được, hàng tháng may có con gửi tiền về, bằng không trong nhà thiếu tiền kinh khủng, ha ha, đứa con ngoan, có tiền đồ khá rồi, mẹ vui lắm!”
“Vâng… Vâng…”
“Thằng bé này, sao phải khóc. Lần sau không cần gửi tiền nhiều thế đâu, giữ lấy mà dùng…”
Cậu không nhớ rõ mình nói chuyện với mẹ đến bao giờ, khi dập máy, trên mặt đã ướt đẫm. Cậu mở cửa sổ để gió đêm thổi vào, trên mặt lập tức mát lạnh, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ mãi không thôi.
Khoé miệng nhịn không được uốn thành một đường cong, cậu nhớ tới Triệu Tĩnh Vũ còn trong xe chờ, thế là lấy khăn lau bừa lên mặt, lấy tay cào bừa lên mái tóc đã hơi dài. Soi trong gương cậu nhịn không được cười khi thấy một bộ mặt quỷ với đôi mắt sưng to.
Quả nhiên, Triệu Tĩnh Vũ đã không còn kiên nhẫn mà bóp còi inh ỏi, chỉ sợ nếu cậu không xuống, anh ta sẽ bay lên phòng mà lôi cậu đi ấy chứ.
“Xin lỗi.” Trình Gia Nhạc nhanh chóng thắt dây an toàn. Cậu phát hiện giọng mình có chút run rẩy, nên cố cười.
“Tô son điểm phấn hử?” Triệu Tĩnh Vũ bất mãn nói.
“Không, có chút việc thôi.”
Triệu Tĩnh Vũ phát hiện Trình Gia Nhạc trong mắt có chút nước, bèn châm chọc: “Đừng làm bộ như cô vợ nhỏ khóc thầm vậy chứ, tôi không có bạc đãi cậu nha, làm ra vẻ oan ức như vậy cho ai coi đó!”
Trình Gia Nhạc mở to mắt, “Anh nói cái gì, tôi lúc nào giống vợ nhỏ hả?”
“Cả ngày làm bộ tủi thân, nhìn muốn ghét! Chúng ta bất quá chỉ là quan hệ nhân viên tạm thời với chủ thôi, đừng xem là thật!”
Trình Gia Nhạc tâm tình kích động còn chưa hồi, lại phải tức lên.
“Thật kì quặc!” Trình Gia Nhạc mở cửa kính, thò đầu ra ngoài.
Triệu Tĩnh Vũ cùng thấy mình hiểu lầm thì phải, không khí bên trong xe lặng ngắt làm cho anh ta có chút không vui, thế là nhanh chóng khởi động xe, nhấn ga, hướng thẳng tới nơi phồn hoa.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook