Dụ Hoặc
Chương 10

Từ ngày Trình Gia Nhạc “theo” Triệu Tĩnh Vũ thì luôn đi đi về về với ông chủ lớn này, bận bận rộn rộn, nghiễm nhiên đã trở thành trợ lý riêng, so với “gái ***” còn làm nhiều chuyện hơn. Nhưng mà may là việc ở công ty cậu không phải làm nữa, bởi vì ông chủ nói với cậu là đã có thỏa thuận, là người kia sẽ lo chi phí cơm nước cho công ty một năm liền, cho nên ông chủ kêu cậu làm cho tốt, còn bóng gió là cậu phải dùng hết mọi cách có thể.

Tiền trong tài khoản ngân hàng của cậu càng ngày càng nhiều, âu cũng là niềm an ủi nhất cho tâm hồn cậu. Trình Gia Nhạc cười khổ, đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, rồi ra khỏi nhà.

Triệu Tĩnh Vũ đã ở bên trong BMW chờ ngoài cửa, ánh nắng giữa trưa phản chiếu lên thân xe màu bạc, khiến cả chiếc xe như tắm trong ánh sáng. Trình Gia Nhạc đi lại gõ cửa xe, rất nhanh cửa kính hạ xuống, Triệu Tĩnh Vũ thấy cậu nở một nụ cười khó hiểu.

Cửa xe mở ra, Trình Gia Nhạc chui vào ghế sau.

“Làm sao lại ngồi đằng sau thế, sợ tôi ăn mất cậu à?” Triệu Tĩnh Vũ khởi động xe, qua kính chiếu hậu nhìn Trình Gia Nhạc.

Trình Gia Nhạc không buồn phản ứng, lựa một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hoạt động đêm qua có điểm làm cậu khó chịu, eo vừa đau vừa xót, cậu nghi ngờ nếu mình không nghỉ một chút thì buổi chiều làm việc sẽ mệt mà chết mất.

“Giờ còn sớm, chúng ta về công ty một chuyến rồi đi ăn trưa…”

Trình Gia Nhạc mở to mắt, hỏi: “Về công ty anh, sao tôi phải theo!”

Triệu Tĩnh Vũ nhịn không được bật cười, nói: “Cậu sao phải kích động vậy? Tôi chỉ là có chút tài liệu ở công ty quên lấy, cậu theo tôi thì ngồi trong xe chờ, không cần vào cùng tôi…”

Trình Gia Nhạc hiểu ra tên này đùa mình, chỉ sợ đi lấy tài liệu căn bản là giả, cái chính là muốn nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của cậu ấy chứ. Cậu bất mãn trừng mắt nhìn người kia, không muốn cùng anh ta làm trò rỗi hơi nữa nên lại nhắm mắt tiếp tục đi tìm Chu Công chơi.

Cậu ngủ thật, mơ mơ màng màng cảm thấy xe đi chậm lại rồi cuối cùng ngừng lại. Cậu cũng tỉnh.

“Cậu ở đây chờ tôi.” Triệu Tĩnh Vũ nói xong đã đi xuống xe.

Trình Gia Nhạc mở cửa kính, bên ngoài là bãi đỗ xe ngầm yên tĩnh, cậu không dám nhìn lâu, vội vàng đẩy cửa kính lên. Cậu từ nhỏ chỉ sợ mỗi UFO, các loại ma quỷ kì dị, đặc biệt là ở những chỗ trống trải tối tăm, không có người như bãi đỗ xe này, trong lòng cậu thì đây chính là nơi nhiều ma quỷ nhất. Cậu bắt đầu nghĩ linh tinh, thậm chí còn tưởng như thấy một con quỷ với bộ mặt dữ tợn xuyên qua cửa kính xe mà chui vào bóp cổ cậu…

“Cnock, cnock”

Trình Gia Nhạc giật bắn mình, không phải là quỷ thật đó chứ, cả người cậu cứng đờ ra, không dám động đậy.

Tiếng đập cửa càng lúc càng gấp, cuối cùng một giọng nói tức giận vang lên: “Triệu Tĩnh Vũ, anh làm gì mà chui trong ấy, rõ ràng ở trong đó mà không mở cửa cho tôi, chằng lẽ làm chuyện không muốn người ta xem hả?”

Trình Gia Nhạc xác nhận đúng là tiếng người rồi, thế là cậu bạo gan mở cửa kính xe, nhìn thấy người bên ngoài không khỏi sợ hãi, đó là Tô Văn Huy.

“Là cậu?” Tô Văn Huy lớn tiếng nói: “Cậu ở trong xe Tĩnh Vũ làm cái gì, ra ngay cho tôi!”

Trình Gia Nhạc nào dám xuống xe, cậu còn nhớ rõ chuyện lần trước, chính người này, làm cho cậu thiếu chút nữa bị người cưỡng bức, cậu sao dám đơn độc đối mặt với anh ta chứ?

“Cậu xuống cho tôi, xuống ngay!” Tô Văn Huy bắt đầu không để ý đến hình tượng nữa mà đá xe, giống một mụ đàn bà chanh chua vậy.

“Anh đừng làm thế…” Trình Gia Nhạc tuy rằng bất đắc dĩ nhưng không có cách gì cản người kia.

Tô Văn Huy nghe xong lời này lập tức ngừng lại, anh ta tựa hồ cũng ý thức đựơc mình thất thố. Anh ta bình tĩnh nhìn Trình Gia Nhạc, đột nhiên mở miệng: “Cậu cũng chả được hạnh phúc gì, tôi nói cho cậu, Tĩnh Vũ sắp kết hôn rồi, đến lúc đó loại khiếm khuyết như cậu phải cút sang bên thôi!”

“Khó coi quá đó.”

Tô Văn Huy quay đầu nhìn người vừa tới, thoáng chốc sắc mặt tái xanh.

Triệu Tĩnh Vũ nhẹ cười, nói: “Hành vi của cậu rất khó coi.” Anh ta nhìn thoáng qua Trình Gia Nhạc trong xe, lại tiếp tục nói với Tô Văn Huy: “Chuyện của tôi cần cậu lo sao? Cậu đừng quên cậu là bạn tôi, một người bạn phản trắc. Cậu tự thu xếp đi!” Nói xong lên xe, đóng hết cửa lại, nhanh chóng rời đi.

Trình Gia Nhạc nhịn không được nghĩ rằng Tô Văn Huy này tâm tính chua ngoa, nhất định không bỏ qua đâu.

“Cậu sợ cậu ta ư?” Triệu Tĩnh Vũ lạnh lùng mở miệng.

Trình Gia Nhạc do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Triệu Tĩnh Vũ ở phía trước cười khẩy.

Trình Gia Nhạc thấy vậy, tức giận nói: “Anh thử để mình bị người ta đối xử như vậy xem!”

“Không phải đã không sao rồi sao, những người đó không có đụng tới cậu, qua rồi mà, thật đúng là không có gan chết.”

Trình Gia Nhạc nóng máu, nhưng lại nghẹn lời, đành nói như để hả giận: “Nói với người như anh quả là uổng công!”

Dù sao anh ta cũng sắp kết hôn, đến lúc đó mình có thể tự do rồi.

“Tôi nói…” Trình Gia Nhạc ngượng ngùng mở miệng: “Tô Văn Huy, anh ta… Thích anh đó…”

Thấy Triệu Tĩnh Vũ không nói gì, cậu lại tiếp tục nói: “Lần trước anh ta…”

“Câm miệng!” Triệu Tĩnh Vũ đột nhiên cắt ngang.

Trình Gia Nhạc nhẫn nhịn, dọc đường không có nói thêm gì.

“Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh!”

Triệu Tĩnh Vũ cùng Trình Gia Nhạc đều dừng chân, nhìn một người đàn ông đang vội vàng qua phía họ.

“Triệu tiên sinh!”

Người đó vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

“Có chuyện gì?” Triệu Tĩnh Vũ có điểm không kiên nhẫn. Buổi chiều phải ở trong phòng họp, thời gian ăn trưa không nhiều, bây giờ anh ta thấy hơi đói, không ngừng nhìn đồng hồ, chờ người kia nói hết câu.

“Triệu tiên sinh…”

“Ông có gì nói nhanh lên, đừng cứ “tiên sinh” “tiên sinh” mãi thế!”

“A, vâng, vâng.” Ông ta lau lau mồ hôi, “Triệu tiên sinh, cái hạng mục mới mở kia không phải nói để công ty tôi làm sao, sao giờ lại để cho công ty khác?”

“Công ty ông? Công ty nào?”

“Ha ha, Triệu tiên sinh hay quên quá, tôi là Tần Hà…”

Ông ta còn chưa nói xong, liền bị Triệu Tĩnh Vũ cắt ngang.

“Chuyện ông muốn hỏi chỉ có vậy?”

“Dạ, phải.”

“Tôi nói để ông rõ, đây là vấn đề của công ty tôi, không phải để người ngoài như ông xem vào, hơn nữa hành vi của công ty ông tôi rất không ưa, cho nên sau này sẽ không hợp tác tiếp với các người nữa, cứ vậy đi, tam biệt!” Anh ta quay đầu nói với Trình Gia Nhạc: “Chúng ta đi thôi.”

Trình Gia Nhạc quay đầu nhìn người đàn ông đầm đìa mồ hôi, cũng không biết nói gì, đành phải xoay người chuẩn bị rời đi.

“Triệu tiên sinh!”

Không thể ngờ người kia lại kéo áo Triệu Tĩnh Vũ, “Xin anh hãy bàn bạc lại đi, công trình này với công ty tôi mà nói là rất quan trọng!”

“Ông làm gì vậy, buông tay!” Triệu Tĩnh Vũ khó chịu gạt tay người kia, sau đó lấy trong túi ra khăn tay, lau lau chỗ bị nắm. “Thật điên, ông nghe không hiểu lời tôi sao? Thương trường như chiến trường, công ty các ông không biết giữ khách, còn không biết điều lại đến khóc lóc ăn vạ với tôi! Gia Nhạc, chúng ta đi!”

“Đừng, Triệu tiên sinh…!”

Người kia còn muốn níu kéo, nhưng mà Triệu Tĩnh Vũ đã gọi nhân viên an ninh, ông ta rất nhanh đã bị bắt đi.

“Thật mất mặt, thật xin lỗi!” Đội trưởng đội bảo vệ không ngừng xin lỗi Triệu Tĩnh Vũ.

Triệu Tĩnh Vũ lạnh lùng nói: “Sau này đừng để loại người vô vị như vậy làm loạn nữa!”

Nói xong xoay người bước đi.

Trình Gia Nhạc thấy không đành lòng. Người kia đại khái không còn cách nào vào trong phòng họp, cho nên đành chờ bên ngoài, vừa thấy cửa mở liền vọt đến, giữa mùa đông mà đầu toát mồ hôi.

Tuy thế, Trình Gia Nhạc cũng chỉ có thể bỏ đi.

“Trợ lý! Trợ lý!”

Đột nhiên bị ai đó ôm lấy, Trình Gia Nhạc bị đẩy bay vào tường, “Bốp” một tiếng, cái gáy đập vào bờ tường lạnh lẽo.

“Trợ lý, cậu giúp tôi với!”

Trình Gia Nhạc xoa gáy, hoá ra là người kia, ông ta đã chạy tới mà ôm chặt lấy cậu.

“Ông… Ông buông ra!”

Bị người lạ đụng vào làm cậu thấy khó chịu, nhưng cũng không phải chịu lâu, vì người kia rất nhanh lại bị lôi đi.

Trình Gia Nhạc ảo não, sự thông cảm hoàn toàn bay mất.

Đều là cái tên Triệu Tĩnh Vũ chết tiệt hại! Cậu trong lòng căm giận nghĩ vậy.

Quay lại xe, cậu có chút hờn dỗi, ngồi mạnh xuống, kết quả lại đụng đầu lên trần xe.

“Ha ha ha!” Triệu Tĩnh Vũ ngồi phía trước nhịn không được cười to.

“Cười cái gì, anh cười chết luôn đi, làm hại người ta thê thảm như vậy,anh…”

“Cậu nói gì?” Triệu Tĩnh Vũ đột nhiên quay đầu trừng mắt: “Chuyện này là do cậu gây ra, nếu không đem cái hạng mục đó cho công ty cậu, ông ta hôm nay sẽ không điên cuồng vậy.”

Trình Gia Nhạc kinh hãi, “Cái gì? Hạng mục đó vốn của họ sao?”

“Còn ai nữa?”

“Trời ạ…” Trình Gia Nhạc nhất thời tinh thần hụt hẫng, cậu nhớ lại tình cảnh thảm thương của người kia, cảm giác tội lỗi đột nhiên nảy sinh.

Nhưng mà… Đây là quyết định của Triệu Tĩnh Vũ, cho ai, không cho ai đều là trách nhiệm của anh ta, liên quan gì cậu! Trình Gia Nhạc tự an ủi.

“Nếu không vì cậu, tôi hẳn sẽ không…”

“Đủ rồi, không cần nói nữa!”

Trình Gia Nhạc phiền lòng nhắm mắt lại.

Lặng yên hồi lâu, Triệu Tĩnh Vũ nói: “Từ mai, cậu dọn đến chỗ tôi. Cứ vậy đi, tôi không muốn cứ phải đi tìm cậu, làm thế sẽ tiện hơn.”

Trình Gia Nhạc không nói gì, cậu biết mình dù nói gì cũng không đúng, Triệu Tĩnh Vũ đã quyết thì cậu có quyền gì đòi thay đổi?

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương