Kim Ngọc ôm bảo bối nhà Kim Cát, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà đáng yêu, đôi mắt đứa nhỏ xoay tròn nhìn hắn, còn không ngừng chảy nước miếng, trong lòng hắn tràn ngập yêu thương vô bờ.

Từ khi lấy Lang Nguyên, biết rõ mình không có khả năng có hài tử, bình thường ngay cả liếc mắt mấy nữ tử trong tộc, hắn cũng mất hứng, đừng nói hắn đi chạm nữ tử khác.

“Ca, không phải ca thích nhất tiểu hài tử sao? Vì sao không sinh một đứa?” Kim Cát chớp đôi mắt hồng to tròn, hỏi hắn.

“Đệ tưởng ta không nghĩ đến hả, phụ vương từng len lén tống nữ tử đến phòng ta, kết quả bị Lang Nguyên bắt gặp, đáng thương nàng kia bị Lang Nguyên đánh bay ra ngoài, bị trọng thương.” Nhớ tới chuyện lần nọ, Kim Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu.

Kỳ thật, khi còn bé hắn yêu chiều tiểu đệ cũng là bởi vì hắn rất thích tiểu hài tử, hắn từng nghĩ tới thú một Hồ Hậu rồi sinh nhiều hài tử…

Chính là bây giờ không có khả năng rồi, chỉ có thể ôm hài tử của tiểu đệ cho đỡ nghiền, này cũng là nguyên nhân hắn nóng lòng tìm kiếm lục lân quả.

“Như vậy hả, vậy ca dùng lục lân quả cũng sinh một đứa đi.”

“Uh, chủ ý này không tồi, vừa lúc tìm được nhiều lục lân quả như vậy.” Đùa tiểu hồ ly trong lòng, lại thêm tiểu đệ nhắc nhở, làm hắn đột nhiên hiện ra một ý niệm trong đầu.

Chỉ là sinh hài tử, người nào sinh cũng thế, cho nên…

Luôn luôn là hắn chịu thiệt thòi, hắn không tin lần này lại bị Lang Nguyên ăn sạch sẽ!

Nghĩ là làm, lập tức đem tiểu hồ ly giao cho Kim Cát, chạy qua Hổ tộc, dọc theo đường đi không ngừng suy tư nên làm sao thuyết phục Lang Nguyên.

Vừa lúc, Lang Nguyên không ở trong cung, hắn an tâm bố trí hết thảy, đợi Lang Nguyên trở về, mọi sự chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu nhân vật chính.

“Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương đã trở về.” Một trận cuồng phong thổi qua, Lang Nguyên đã xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt tuấn dật mang theo nụ cười tươi.

“Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, thật sự là khổ cực rồi.” Hắn từ trên ghế ngồi dậy, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán Lang Nguyên.

“Không khổ, không khổ chút nào.” Thụ sủng nhược kinh, Lang Nguyên nắm chặt tay hắn, kích động nói không ra lời.

Kim Ngọc khó khi nào quan tâm y như thế, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng Tây?

“Đến, ngươi cũng mệt mỏi, uống nước giải khát.” Kim Ngọc nở nụ cười xán lạn, tay cầm chén nước không nhịn được run lên.

Mỹ nhân trước mặt, tú sắc bày ra như bữa ăn, Lang Nguyên dĩ nhiên là không có chú ý nhiều, nhận chén nước, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng hôm nay thật là đẹp, ngay cả nước cũng thật ngọt.” Sắc không mê người người tự mê, trong mắt đều là Kim Ngọc làm Lang Nguyên trầm say.

“Thật sự?” Nheo lại mắt vàng, hắn cười không hảo ý.

Trong lòng âm thầm đếm, một, hai, ba, ngã ——

“Tiểu Ngọc Ngọc, vì sao bổn vương cảm thấy đầu choáng váng…” Kim Ngọc từ một người biến thành hai, từ hai biến thành bốn người, khi Lang Nguyên phát hiện bất ổn, đã ngã ở bàn không thể động đậy.

“Nguyên, ngươi thích ta không?” Giơ cằm Lang Nguyên lên, ngữ khí mập mờ.

“Tiểu Ngọc Ngọc, đừng quấy nữa, mau đưa giải dược cho bổn vương.” Trên mặt không có một tia oán giận, Lang Nguyên chỉ tưởng rằng hắn đùa giỡn mình.

“Như vậy đi, ngươi cho ta sinh một hài tử, ta sẽ đem giải dược cho ngươi.” Hắn buông tay ra, khoanh tay trước ngực.

“Không được, cưng đừng mơ tưởng chạm nữ nhân khác!” Khuôn mặt tuấn tú phút chốc hóa xanh mét, thân hình tinh tráng mơ hồ phát run.

Không cho, tuyệt đối không cho, Tiểu Ngọc Ngọc từ đầu đến chân đều là của y, nữ nhân khác không thể chạm vào!

“Nếu như vậy, chúng ta sẽ sinh một hài tử.” Sờ sờ lục lân quả trong ngực áo, Kim Ngọc vẻ mặt ngấm ngầm mưu tính.

“Cái gì? Chúng ta sao có thể sinh?” Trợn mắt há hốc mồm, Lang Nguyên hoàn toàn choáng váng.

Hắn cùng Kim Ngọc đều là nam tử, sao có thể sinh hài tử a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương