Dụ Đồng
-
Chương 87
“Ngũ đệ, tình hình ở chỗ ngươi như thế nào?” Trong thư phòng Đông cung thái tử, Lam Hạ hỏi ngũ đệ Cẩm Sương.
“Hoàn hảo, bất quá cũng chỉ mới hai ngày Ngưng Nguyệt còn chưa có hành động gì.” Cẩm Sương không muốn nói nhiều.
“Ngũ đệ, khổ cực ngươi .” Lam Hạ có chút áy náy nhìn ngũ đệ, vốn không cần thiết bọn họ tự mình ra mặt , nhưng nếu như những người đó thật sự có ý gì, bọn họ có tự tin sẽ khiến chúng hối hận.
“Không có gì, lục đệ và bát đệ cũng không phải đang thâm nhập vào Hồng Tụ Thiêm Hương sao?” Cẩm Sương lắc đầu tỏ ý không sao.
“Năm trước là âm mưu ám sát từ Đông Nguyệt đến bây giờ là Hồng Tụ Lâu và Sương Phù Nhi kia, ta cuối cùng cảm giác được chuyện này không chỉ đơn giản là trùng hợp, trong đó nhất định có liên quan,” Lam Hạ thần sắc ngưng trọng, “Mỗi một sự kiện đều có liên hệ với thất đệ.”
“Ta cũng cảm thấy như thế, nhất là nữ tử Sương Phù Nhi, một người chưa bao giờ gặp qua thất đệ chẳng lẽ chỉ dựa vào lời nói và tin đồn từ kẻ khác mà yêu thương thất đệ?” Cẩm Sương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Hơn nữa từ ngày hôm qua trong kinh thành chung quanh đã bắt đầu lan truyền một nữ tử giang hồ khăng khăng một mực si tình thất đệ, nhưng thất đệ làm như không nghe không thấy, hôm nay có kẻ cả gan dám nói thất đệ là hoàng tử tâm địa sắt đá lạnh lùng. Tin đồn này tại sao lại nhanh chóng lan khắp kinh thành như vậy, rõ ràng là có kẻ phía sau điều khiển. Không trách được thất đệ nói nữ tử kia là địch nhân của hắn, xem ra thất đệ sớm nhìn ra nàng kia có chuyện.”
“Nếu như những chuyện này chỉ là vô tình trùng hợp thì không nói gì, chỉ là sợ…… Tất cả mọi chuyện đều đã được người xắp đặt chu toàn hoàn toàn nhắm vào thất đệ.” Lam Hạ ánh mắt trở nên băng lãnh.
“Nếu như thật sự là như vậy, vậy Đông Nguyệt và đám người giang hồ cũng đều dính dáng… mà cái người đứng sau mọi chuyện này thật đúng là một kẻ âm hiểm đáng sợ.”. Cẩm Sương ánh mắt cũng thấu lãnh ý.
Lam Hạ nghĩ nghĩ :“Giả thiết tất cả mọi chuyện đều là do một người hoặc nhiều người gây nên, vậy bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì, hoặc là nói đến tột cùng muốn từ thất đệ lấy được cái gì? Ta không cho rằng là vì dung mạo thất đệ, sẽ không có kẻ ngu xuẩn đến nỗi chỉ vì sắc đẹp mà âm mưu làm hết thảy những chuyện này.”
Cẩm Sương nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ , đột nhiên toàn thân hắn chấn động nhìn tứ ca:“[ Nguyên Càn lục ] !!”
“Có ý gì?!” Lam Hạ nhìn Cẩm Sương khiếp sợ thâm sắc lập tức hỏi.
“Lần trước chúng ta luyện binh ngoại công ta trong đêm tối đó đã gặp kẻ trộm, hắn cái gì cũng không trộm chỉ từ thư phòng lấy trộm [ Nguyên Càn lục ]. Sau này ngoại công mới nói cho ta biết [ Nguyên Càn lục ] trong đó ghi chép Phượng Hoàng Triều Phụng, lúc ấy bởi vì phụ hoàng đã hạ lệnh tra rõ, hơn nữa cũng vẫn không có tin tức gì, ta cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện tại nghĩ đến…” Cẩm Sương trong lòng hiện ra bất an.
“Phượng Hoàng Triều Phụng……[ Nguyên Càn lục ] ta cũng biết, chỉ là sau khi luyện binh xong lại có quá nhiều chuyện phải làm, hơn nữa còn có phụ hoàng, cho nên ta cũng không có chú ý hơn.” Lam Hạ trên mặt có chút hối hận, “Chúng ta sơ suất quá… Nếu như thật sự là vì Phượng Hoàng Triều Phụng, vậy tất cả chuyện đều đã sáng tỏ . Những người này là nhắm vào Phượng Hoàng Triều Phụng của thất đệ mà tới!”
“Thất đệ nhảy Phượng Hoàng Triều Phụng cũng đã vài chục năm rồi, nhưng tại sao lại tới hai năm này mới phát sinh …” Cẩm Sương lại có chút nghi hoặc, nếu như thật là vì Phượng Hoàng Triều Phụng, vì sao lại kéo lâu như thế.
“Đúng vậy, vì sao lại kéo dài tới hôm nay mới bắt đầu hành động…” Lam Hạ cũng dị thường khó hiểu.
Cẩm Sương suy nghĩ một chút phân tích nói:“Thất đệ dù sao cũng là hoàng tử của Đại Yển quốc ta, là hoàng tử mà phụ hoàng sủng ái nhất ….Trong thiên hạ này có lẽ chỉ có thất đệ mới có thể nhảy được Phượng Hoàng Triều Phụng, nếu như bọn họ thật là vì cái này, như vậy nhất định phải tốn hao không ít thời gian để sắp đặt an bài……”
“Nếu đúng như ngươi nói, vậy những kẻ này chính là ngay từ đầu đã nghĩ biện pháp làm sao đem thất đệ tới tay , hiện tại mới bắt đầu hành động nói cách khác bọn họ đã hết thảy chuẩn bị tốt rồi!” Nếu đã ẩn núp lâu như thế, đó chính là kế hoạch ước chừng mười năm thời gian, nếu vậy thất đệ thật sự đang gặp nguy hiểm , Lam Hạ đứng lên đi tới đi lui trong thư phòng.
“Rất có khả năng kẻ đó là một trong những kẻ đã đến chúc thọ phụ hoàng năm ấy, mới thấy được thất đệ nhảy Phượng Hoàng Triều Phụng…” Cẩm Sương tái hiện lại tràng cảnh lúc đó, “Cũng không biết cuối cùng hắn là người quốc gia khác hay là người Yển quốc ta… Hơn nữa cuối cùng ta cảm giác được không phải là do Đông Nguyệt…”
“…… Thất đệ nhất định đã biết rồi!” Lam Hạ đột nhiên xoay người nhìn Cẩm Sương, “Ngươi còn nhớ rõ ngày đó cùng Đông Nguyệt luận võ không?” thấy Cẩm Sương gật đầu, Lam Hạ tiến lên trước:“Ngày đó sau khi luận võ chấm dứt, thất đệ cùng Chu Văn Giản nói chuyện gì đó rồi sau đó lại phế đi tay gã. Lấy suy nghĩ của thất đệ thì khó có khả năng hắn không đoán được là có người nhằm vào hắn , hắn nhất định là hỏi Chu Văn Giản một ít tin tức! Ta có thể khẳng định không phải Đông Nguyệt, nếu không thất đệ sẽ không chỉ cần một tay của Chu Văn Giản! Đến tột cùng là người phương nào, thất đệ vì sao không nói?”
Cẩm Sương cũng đứng lên, đi qua đi lại , một lát sau dừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ:“Thất đệ lại muốn một mình tự giải quyết sao?” Có chút lo lắng nhìn về phía tứ ca, “Thất đệ ngoại trừ không hiểu chuyện tình cảm, đối với những chuyện khác so với chúng ta đã thông thấu rất nhiều. Nếu chúng ta có thể nghĩ đến, thất đệ nhất định đã nghĩ đến, mặc dù không biết rõ ai là kẻ chủ mưu nhưng một ít tin tức chắc không thể không biết. Nhưng hắn lại không nói cho chúng ta bất cứ chuyện gì…… Tứ ca chúng ta có phải thật sự rất vô dụng hay không…” Cẩm Sương có chút khó chịu, mỗi lần có chuyện nguy hiểm thất đệ đều giấu diếm bọn họ.
“Ngũ đệ… Chúng ta đều biết rõ thất đệ hắn… Không phải người bình thường, có lẽ nguyên nhân chính là vì hắn biết thực lực của mình, cho nên mới có chuyện gì đều không muốn chúng ta ra tay.” Lam Hạ phun ra một hơi, “Thất đệ mặc dù cường mạnh, nhưng hắn không khi dễ kẻ yếu, cũng sẽ không đem chuyện của mình đổ lên đầu người khác. Nếu là hướng tới hắn, hắn tự nhiên sẽ không cho chúng ta nhúng tay.”
“Tứ ca, mặc kệ thất đệ có nguyện ý hay không, ta lần này nhất định phải nhúng tay vào. Mặc kệ Hồng Tụ Thiêm Hương kia cùng Ngưng Nguyệt cuối cùng có phải đúng như chúng ta phỏng đoán hay không, ta phải đem ý đồ của bọn họ móc ra. Nếu như bọn họ thật sự không có gì, ta coi như chính mình nuôi một nam sủng, nhưng nếu như bọn họ thật là nhắm tới thất đệ, vô luận kẻ ở phía sau bọn họ là ai, ta đều sẽ phá hủy bọn họ!”
“Hừ! Chúng ta cũng không thể chắc chắn ý tứ thất đệ có phải là vậy hay không?! Hắn hiện tại đang bệnh. Hơn nữa theo thám tử báo cáo, Hồng Tụ Thiêm Hương có vài tên tiểu quan đang cố ý vô tình dò xét tin tức các đại thần trong triều và chuyện lần trước chúng ta duyệt binh. Ta không tin bọn họ chỉ đơn giản là muốn hỏi như vậy , nếu chúng ta tự thân xuất mã bồi bọn họ ngoạn, như vậy cũng không uổng phí công sức chúng ta hy sinh đúng không.” Lam Hạ hắn tuyệt không bao giờ chấp nhận buôn bán thua lỗ.
“Nói đến đây, bổn vương ở trên giường vẫn không phải chuyện tốt hơn !” Cẩm Sương lộ ra tươi cười trào phúng, người nọ tuy rằng thân thể không tồi, nhưng Cẩm Sương hắn không phải là người thương hương tiếc ngọc, càng huống chi là một kẻ có dã tâm lang tử.
“Thất đệ mặc dù không sợ bọn họ, nhưng chúng ta lần này nhất định phải đem hết toàn lực bắt được kẻ đứng sau này!” Lam Hạ quàng bả vai Cẩm Sương, “Ngũ đệ, cố gắng làm cho Ngưng Nguyệt yêu thương ngươi đi, hoặc là nói khiến cho gã nghĩ ngươi sẽ không ly khai gã.”
“Ha hả, tứ ca, ta sao lại có cảm giác được ngươi là đang muốn kéo dài thời gian a, ta cũng mặc kệ a, nếu ta đã xuống nước các ngươi cũng không thể không ướt thân.” Cẩm Sương cười cười giật tay lão tứ ra, hắn đã hy sinh nhan sắc những người khác có thể nào bảo trì trong sạch, bọn họ là huynh đệ của hắn cho nên có phước cùng hưởng có họa phải cùng chia a .
Lam Hạ trong mắt lạnh lùng hiện ra ý cười:“Ngươi làm sao lại nhìn ra?”
“Tứ ca, Ngưng Nguyệt tư vị không tồi , ngũ đệ làm sao dám một mình độc chiếm a, chúng ta có cái gì cũng đều cùng nhau chung hưởng nga.” Cẩm Sương trên mặt có một tia sắc ý.
“Hừ! bổn cung sẽ không làm như mình bị Ngưng Nguyệt mê hoặc mà thay đổi tất cả , không biết nhìn thấy thái tử và mấy vị vương gia vì hắn mà xảy ra xung đột, Ngưng Nguyệt sẽ có vẻ mặt gì a.” Nếu đã quyết định phải toàn diện điều tra kẻ đứng đằng sau này, hắn cũng không có gì cố kị .
“Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết ?” Cẩm Sương không tò mò nói, “Đại ca nói ngày mai mọi người cùng nhau đến phủ hắn thượng họp.”
“Ngươi ngày mai mang theo Ngưng Nguyệt, cũng tránh cho mấy người chúng ta phải đến phủ của ngươi để gặp gã.” Lam Hạ sửa sang lại y quan, “Ta muốn đi gặp thất đệ, cùng đi không?.” Nghe nói nhiệt độ thất đệ hôm nay vẫn chưa hạ, hắn rất lo lắng.
“Ân, buổi tối ngày mai tìm chút thời gian cùng bọn họ nói chuyện, để cho bọn họ trong lòng cũng có cái chuẩn bị.”
“Biết.”
“Khụ khụ khụ……”Tiếng ho khan gián đoạn mà duy trì liên tục từ trong phòng truyền ra, Huyền Ngọc vành mắt đỏ hồng nhìn chủ tử, bệnh tình chủ tử không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nghiêm trọng .
“Chủ tử……” Huyền Ngọc quỳ gối trước giường chủ tử, giọng nói bi ai gọi, Huyền Thanh thì đứng sát bên người chủ tử giúp người nọ lau mình.
“Nguyệt nhi……” nam âm thống khổ truyền tới, Huyền Ngọc Huyền Thanh vội vàng đứng dậy:“Hoàng thượng……”
“Các ngươi lui ra đi.” Ngự Thiên đi tới tiếp nhận khăn lụa trên tay Huyền Thanh tiếp tục giúp Hàn Nguyệt lau mình.
Huyền Ngọc Huyền Thanh cúi người lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng Huyền Ngọc liền che miệng khóc nấc lên, “Ô ô…… Huyền Thanh…… phải làm sao đây……” Bấu chặt cánh tay Huyền Thanh, Huyền Ngọc bi thương khóc nức nở .
“Ta cũng không biết… Chủ tử sẽ không sao đâu … Sẽ không …” Huyền Thanh trên mặt trắng bệch kéo Huyền Ngọc đi ra ngoài, “Đừng để cho chủ tử nghe thấy.” Không thể tiếp tục làm cho chủ tử phiền lòng .
“Huyền Ngọc, xảy ra chuyện gì, có phải thất đệ ……” Hai người cùng nhau đến đồng thời lên tiếng hỏi.
Huyền Ngọc đau lòng khóc thành tiếng :“Thái tử điện hạ, ngũ vương gia, chủ tử hắn…… Chủ tử hắn hôm nay vừa tỉnh dậy đã bắt đầu ho, ngự y nói chủ tử bệnh tình càng ngày càng nặng thêm , ô ô……”.
“Sao lại như vậy?!” Lam Hạ lớn tiếng quát một câu, liền lao đến phòng trong.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng đang ở bên trong……” Huyền Ngọc khóc đến nỗi không nói được lời nào, Huyền Thanh nhanh chân bước lên phía trước nhắc nhở.
Lam Hạ cùng Cẩm Sương thoáng dừng, rồi tiếp tục đi vào trong, đi tới trước cửa nội thất thì ngừng lại.
“Khụ khụ khụ khụ…… Phụ hoàng… Khụ khụ… Ta không có việc gì …” thanh âm càng thêm khàn khàn từ bên trong truyền ra, mang rõ ràng suy yếu.
“Nguyệt nhi… Ngươi đáp ứng phụ hoàng, đáp ứng phụ hoàng tuyệt đối phải khỏe lại, tuyệt đối… không có việc gì.” giọng nói Ti Ngự Thiên cũng khàn đục thống khổ.
“Ân… Khụ khụ khụ…”
“Nguyệt nhi, ngủ một chút đi… Phụ hoàng ôm ngươi ngủ, phụ hoàng bồi ngươi, ngươi cái gì đều không nên lo lắng, hảo hảo ngủ một giấc.”
“Khụ khụ…… Phụ hoàng… Thiên Nguyệt phủ… Khụ khụ khụ khụ… Giao cho Diệu Nhật và Hoài Ân… Chuyện của Nội Giam Xử… Khụ khụ khụ… Giao cho Cẩm Sương cùng Hoài Ân, hô hô… Khụ khụ… Tư khố… Tư khố giao cho khụ khụ khụ khụ……” Đột nhiên tiếng ho khan vội vàng vang lên càng ngày càng rõ, liền tiếp đó một tiếng động lớn do cái ghế bị người nào đó đá ngã lăn trên mặt đất “Phanh”.
“Nguyệt nhi, ngươi đừng nói chuyện , chuyện này phụ hoàng… Phụ hoàng sẽ an bài , ngươi chuyện gì cũng đừng nghĩ đến nữa, hảo hảo dưỡng bệnh.” thanh âm lo lắng của Ti Ngự Thiên nương theo càng thêm nghẹn ngào.
“Khụ khụ khụ…… Tư khố giao cho Cẩm Sương, Thanh Lâm, để cho Lam Hạ tổng quản ba chỗ… Khụ khụ khụ…”
“Nguyệt nhi, phụ hoàng cầu ngươi, đừng nói nữa, hiện tại Lam Hạ vẫn chưa đăng cơ ba chỗ đó vĩnh viễn sẽ do ngươi cai quản, đến uống nước, Nguyệt nhi, phụ hoàng bồi ngươi, ngươi hảo hảo ngủ. Chờ ngươi thật sự khỏe hẳn, thì tự mình đi nói cho bọn họ biết……” lời nói bi thương vẫn theo âm thanh ho khan càng thêm khiến người khác đau lòng.
“Phụ hoàng… Phong Nham cùng Mang Nặc, để cho bọn họ theo Hoài Ân trước nên rèn luyện một phen, hai người bọn họ… Khụ khụ khụ khụ… Còn không được… hô…”
“Hảo hảo, phụ hoàng cái gì cũng đều nghe lời ngươi, Nguyệt nhi……” âm thanh trầm thống bi ai hô lên chứng tỏ Ti Ngự Thiên đang rất yếu ớt bất an, “Ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa , cái gì đều không nên suy nghĩ. Ngoan ngoãn dựa vào lòng phụ hoàng, rồi hảo hảo ngủ một giấc, phụ hoàng vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, sẽ không có nguy hiểm, không có ai đến đánh lén ngươi, ngươi chỉ cần biết rằng nơi này rất an toàn, rất an toàn… Phụ hoàng sẽ bảo vệ ngươi……”
Cho dù ngã bệnh, Nguyệt nhi khi ngủ cũng vẫn không chịu thả lỏng bản thân, hắn biết nguyên nhân, hắn thống hận những kẻ đó vì sao phải đối đãi với Nguyệt nhi của hắn như thế.
“Ân… Khụ khụ… Phụ hoàng… An toàn… Khụ khụ khụ…” Hàn Nguyệt thanh âm càng ngày càng thấp, chỉ là tiếng ho khan vẫn không ngừng từ trong miệng phát ra, sau hai khắc trôi qua tiếng ho khan cũng dần dần đình chỉ, tiếng khóc thảm thiết mơ mơ hồ hồ dường như truyền tới từ ngoài cửa.
Lam Hạ cùng Cẩm Sương đôi mắt ươn ướt đỏ hồng nhìn cánh cửa nội thất, Lam Hạ nhắm mắt lại một hồi rồi lại mở ra, xoay người đi ra ngoài, Cẩm Sương nắm chặt nắm tay cũng đi theo.
“Truyền lệnh xuống phong tỏa tin tức thất đệ ngã bệnh, nếu để cho bổn cung vô tình ở bên ngoài nghe được một tia đồn nhảm, ta sẽ lấy đầu của các ngươi!” Lam Hạ tràn ngập âm độc lãnh khốc.
“Dạ, thái tử điện hạ.”
“Ngũ đệ, chúng ta nên đi làm chuyện của chúng ta .”
“Ân…”
Đông cung phủ thái tử
“Ta cùng ngũ đệ đã phân tích tình hình chính là như vậy…… Thất đệ hiện tại bệnh tình tăng thêm, vì phòng ngừa có kẻ thừa dịp này sẽ ra tay với thất đệ, ta đã hạ lệnh phong tỏa tin tức thất đệ ngã bệnh.”
“Thất đệ cứ giao cho phụ hoàng , nhân lúc thất đệ còn đang ngã bệnh chúng ta nhanh chóng giải quyết cho xong việc này .” Diệu Nhật thần sắc ngưng trọng, nhìn về phía bọn đệ đệ chung quanh.
“Mọi việc ta đều nghe theo các hoàng huynh sắp đặt.” Nghe gọi tới hắn, Phong Nham liền gật đầu, một bên Mang Nặc cũng gật đầu, “Ta cũng vậy..” Thất ca bệnh nặng như vậy còn lo cho bọn họ……
“Tứ ca, Ngũ ca, thất ca …” Hoài Ân sắc mặt tái nhợt, khóe môi đã bị hắn cắn đến đỏ tươi.
“Hoài Ân… Lần này chúng ta phải bảo vệ hắn, biết không? Hắn không có việc gì!! Dựa theo kế hoạch mới thương nghị hôm nay mà đi làm.” Lam Hạ quả quyết mở miệng.
“Ân!”
“Gần đây nếu không có việc gì thì không nên đến Nguyệt Tiêu điện , đừng để cho kẻ khác phát hiện cái gì từ chúng ta.” Cẩm Sương mặc dù giọng điệu vẫn ôn nhu, nhưng trong ánh mắt không che giấu nổi sự đau đớn.
“…… Ân……” những người khác cũng đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook