Dụ Đồng
Chương 69

” Ân…… Nguyệt nhi……” thanh âm thống khổ có chút kìm nén, ” ngươi không phải rất mệt sao?” bắt lấy cánh tay đang ở dưới thân mình sờ loạn , Ti Ngự Thiên ngăn trở bàn tay lạnh lẽo đang có hành động bỏ đi tiết khố của mình.

” Phụ hoàng, ” con báo con đã có chút không vui, ” ta không mệt.” vừa rồi dưới chân chạm tới phía dưới của Phụ hoàng có chút khơi nên dục vọng, hắn lại không mệt nhọc.

Bên trong nội thất, chậu than không ngừng phát ra từng trận nhiệt khí, làm cho Ti Ngự Thiên càng thêm cảm thấy như có lửa nóng đốt cháy thân thể,” Nguyệt nhi, ngươi gần đây rất mệt , cần hảo hảo nghỉ ngơi.” hắn làm sao không nghĩ tới, gần đây Nguyệt nhi không biết có chuyện gì buổi tối lại rất nhanh đi vào giấc ngủ, hỏi hắn hắn cũng không nói.

” Phụ hoàng!” thanh âm đã có chút không vui, hắn đã nói hắn không mệt nhọc, đẩy tay Phụ hoàng ra, Ti Hàn Nguyệt đứng dậy không chút khách khí mà đem tiết khố phụ hoàng cởi xuống dưới. Nắm lấy phân thân nóng rực của Phụ hoàng đã muốn đứng thẳng , ” ân…” Ti Ngự Thiên kêu lên một tiếng đau đớn.

” Nguyệt nhi……” Ti Ngự Thiên nửa thân ngồi dậy, tùy ý để con báo con ở trên người mình quấy rối, ” muốn ?” hắn biết con báo con này sẽ không chủ động.

” Phụ hoàng muốn……” Ti Hàn Nguyệt nghĩ nghĩ trả lời một câu, rồi mới cúi đầu ngậm lấy dục vọng cực đại của phụ hoàng , nếu phụ hoàng muốn thì hắn sẽ làm.

” Nguyệt nhi?!” túm lấy con báo con , ” Phụ hoàng rất muốn ngươi, nhưng ngươi hiện rất mệt mỏi……” hắn có thể nào phóng túng chính mình không để ý đến cảm thụ của bảo bối .

Ti Hàn Nguyệt đã dị thường bất mãn , không nói hai lời đem phụ hoàng đẩy ngã, rồi mới lại cúi đầu hàm trụ ( ngậm giữ) dục vọng phụ hoàng , Ti Ngự Thiên vô phương nằm trở về, rồi mới vuốt ve thân thể Hàn Nguyệt, đột nhiên hắn cảm nhận được một thứ không phải của mình đang cố tỏ ra gắng gượng, Ti Ngự Thiên vội vàng đứng dậy vươn tay nắm lấy, mới phát hiện ngọc hành của bảo bối đã dị thường cứng rắn . Nguyên lai bảo bối của hắn đang thực muốn cầu hoan, là chính mình không có ý thức được, hay là nên nói hắn không hiểu……

” Ân… ân, Nguyệt nhi, ” Ti Ngự Thiên sủng nịch nhìn bảo bối đang dùng lưỡi liếm dục vọng chính mình, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc .

Cảm thấy được chính mình dị thường không thoải mái, Ti Hàn Nguyệt rời đi thân thể phụ hoàng, ngồi chồm hỗm ở trên giường nhìn y, trên mặt có hơi hiện lên một màn đỏ ửng, trong mắt vầng sáng ngọc lưu ly dị thường hoa mắt.

Biết con báo con đã nhịn không được , một cái xoay người đem Hàn Nguyệt đặt ở trên giường, rồi mới đem quần áo hắn toàn bộ rút đi, ” Nguyệt nhi, phụ hoàng sai rồi, phụ hoàng quên rằng Nguyệt nhi cũng sẽ muốn.” không đợi con báo con lí giải được hàm nghĩa những lời này , Ti Ngự Thiên tràn ngập dục vọng kịch liệt hôn lấy đôi môi đỏ mọng đã muốn mời gọi.

Bàn tay to thô ráp mà ấm áp khiêu khích vuốt ve làn da dưới thân, nhẹ nhàng mơn trớn bộ ngực làm Ti Hàn Nguyệt động tình thở nhẹ, ngón tay quấy nhiễu hồng nhị trước ngực khiến Hàn Nguyệt kêu lên một tiếng” a…” , rồi mới chủ động ôm lấy cổ phụ hoàng , hạ thân hướng dưới bụng phụ hoàng nhẹ nhàng di chuyển, hắn cảm thấy được chỗ đó dị thường khó chịu.

Bàn tay to nhanh chóng không an phận chuyển qua thứ tinh xảo phía trên, rồi mới nắm lên, ” ân… ân, a..” càng thêm gần sát phụ hoàng, thanh âm động tình của Ti Hàn Nguyệt không chút nào kìm nén mà vang lên, làm cho Ti Ngự Thiên càng thêm hưng phấn.

” Nguyệt nhi, hôm nay cùng phụ hoàng……” cúi đầu hôn  lấy đôi hạt đậu đỏ trước ngực, Ti Ngự Thiên theo vách tường lấy ra trơn cao, đem trơn cao mềm nhẹ vẽ loạn ở chung quanh vùng cúc huyệt ( nguyên văn của nó là *** ==”) khép kín của Hàn Nguyệt , Ti Ngự Thiên tăng thêm lực lên ngón tay chậm rãi đi vào.

” Ân……” ngay lúc ngón tay phụ hoàng tiến vào bên trong mình, Hàn Nguyệt hơi hơi ngửa đầu, cảm thụ được nội huyệt của bảo bối đang gắt gao bao bọc lấy ngón tay mình, Ti Ngự Thiên ẩn nhẫn mồ hôi tích tụ trên người Hàn Nguyệt, tiếp theo hai ngón tay một lần nữa xâm nhập làm cho Hàn Nguyệt lại truyền đến tiếng rên đầy dâm mỹ, ba ngón tay Ti Ngự Thiên chậm rãi ra vào hậu huyệt mê người thẳng đến tốc độ càng lúc càng nhanh.

” A… a… ách… ân…” Hàn Nguyệt hô hấp càng ngày càng dồn dập, dịch nước trên đỉnh ngọc hành chảy ra càng ngày càng nhiều.

” Nguyệt nhi, muốn cho phụ hoàng dùng tư thế nào?” Ti Ngự Thiên nhớ đến lần đó Nguyệt nhi vì chuyện này mà lần đầu tiên hướng hắn cầu hoan.

” Ân…” ngón tay phụ hoàng trong cơ thể mình ra vào làm cho ngữ điệu Hàn Nguyệt có chút không ổn, ” ta… ta muốn nhìn phụ hoàng.” thanh âm có chút khàn khàn, có chút áp lực, còn có chút mị hoặc.

” Hảo, ngươi muốn thế nào phụ hoàng đều cho ngươi.” Thanh âm Ti Ngự Thiên càng thêm khàn khàn, rút ra ngón tay, Ti Ngự Thiên một tay cầm dục vọng của mình , một tay đem mông Hàn Nguyệt nâng lên, nhìn mật huyệt không ngừng khép mở, Ti Ngự Thiên đem dục vọng đã phát đau đẩy vào.

” Ân…… phụ hoàng…” Ti Hàn Nguyệt kéo thân người ôm chặt lấy phụ hoàng, nhiệt độ thân thể hắn vừa rời đi phụ hoàng lại trở nên lạnh lẽo .

” Nguyệt nhi……” Ti Ngự Thiên chậm rãi đem chính mình toàn bộ vùi vào trong cơ thể Hàn Nguyệt, ” nói ngươi thích… nói ngươi thích phụ hoàng làm như vậy.”

” Thích?” tiếng nói nghi hoặc mà khêu gợi .

” Chính là cảm thấy được phi thường thoải mái, là thời điểm mỗi lần phụ hoàng đối với ngươi làm như thế ngươi cũng không chán ghét.” Ti Ngự Thiên không hề động đậy, chờ đợi Hàn Nguyệt trả lời.

“…… Ân, ta…… thích.” Ti Hàn Nguyệt suy nghĩ một hồi nói, nếu thích là như thế, vậy hắn thích phụ hoàng làm như thế .

” Nguyệt nhi, phụ hoàng yêu ngươi, ” nghe được tiếng thích từ miệng Hàn Nguyệt , Ti Ngự Thiên ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh xuống , ” ngươi là của phụ hoàng .” rồi mới hung hăng hôn lên môi tiểu bảo bối, dưới thân lại mạnh mẽ luật động.

” Ừ… ân… ngô ngô ngô……” tiếng rên đầy tình cảm mãnh liệt bị cắn nuốt, Ti Hàn Nguyệt nắm chặt bả vai  phụ hoàng , mỗi khi làm chuyện này hắn đều cảm thấy được chính mình bị khóa chặt chẽ trong lồng ngực phụ hoàng, loại cảm giác này làm cho hắn………… thích.

” Ân……” Ti Ngự Thiên phát ra tiếng gầm nhẹ có chút thống khổ lại có chút vui thích, cúi đầu nhìn dương v*t của mình tùy ý ra vào cơ thể bảo bối, lại bắt gặp bảo bối không chút nào che giấu khoái hoạt, Ti Ngự Thiên nắm chặt thắt lưng Hàn Nguyệt , càng thêm dùng sức trước sau luật động, thân thể bị tình dục khống chế khiến lý trí của hắn rời đi xa, bàn tay Ti Ngự Thiên không ngừng chơi đùa thứ tinh xảo nơi hạ thân bảo bối, thứ có thể làm cho chính mình điên cuồng hò hét.

” Ân……” dưới thân bị kích thích làm cho Ti Hàn Nguyệt có chút điên cuồng, ” phụ hoàng…… ân…” tay không ý thức mà cầm lấy bàn tay phụ hoàng đang vỗ về chơi đùa chính mình, ” ân.. ân.. ân.. a a…” tùy ý để phụ hoàng mạnh mẽ va chạm, Ti Hàn Nguyệt cảm thấy được dưới thân lẫn trong cơ thể lửa nóng càng ngày càng lan rộng, đang nóng lòng tìm một nơi phát tiết ra.

” Nguyệt nhi.. cùng phụ hoàng ……” động tác trên tay ngừng lại, Ti Ngự Thiên nằm úp sấp trên người Hàn Nguyệt, rồi mới đột nhiên tăng lớn biên độ luật động cùng sức lực, ” ân… phụ hoàng… phụ hoàng… a…” vầng sáng bảy màu ngọc lưu ly quanh mắt Ti Hàn Nguyệt nhanh chóng lưu chuyển, rồi mới mạnh mẽ cắn lấy bả vai phụ hoàng, giữa yết hầu phát ra âm thanh trầm thấp , Ti Ngự Thiên lập tức thân thủ không ngừng kích thích ngọc hành đã muốn bắt đầu phun trào, làm cho dục vọng Hàn Nguyệt hoàn toàn phóng ra.

” Ân…… Nguyệt nhi… ân…” tiếng rên đau đớn vì vết cắn của Hàn Nguyệt, hơi thở đã muốn hít không thông, nơi hạ thân không ngừng co rút lại cùng nhảy lên làm cho dục vọng Ti Ngự Thiên đang ở bên trong Hàn Nguyệt lại lần nữa trở nên nóng rực, liên tục mềm nhẹ trừu sáp làm cho Ti Ngự Thiên một lần nữa giữ lấy con người phía dưới mà âu yếm, hắn nhìn con báo con cuối cùng cũng đã có một tia bản năng, hơi thở gấp gáp nhìn vào đôi mắt đã có chút nhắm lại của bảo bối, Ti Ngự Thiên không ngừng nhẹ nhàng mà hôn lên khuôn mặt và cổ Hàn Nguyệt………

Ôm lấy con báo con đã có chút buồn ngủ , Ti Ngự Thiên cẩn thận ở trong dục dũng  rửa sạch thân thể bảo bối, nhìn đến thân thể tuyết trắng bị mình khắc lên những điểm ấn ký, lại nhìn sang hướng dấu răng nhỏ bé yếu ớt trên vai mình lúc trước , Ti Ngự Thiên ôn nhu nở nụ cười.

” Nguyệt nhi, Thượng Quan lão tướng quân nói năm vạn Ngự lâm quân kia hắn đã thao luyện xong, ” trong ngự thư phòng Ti Ngự Thiên nhìn về phía người đang nằm ở nhuyễn tháp, ” ngươi lúc nào thì đến xem?” bởi vì đại điển sắc phong Thái tử mà trì hoãn một ít việc vặt, kể từ lúc hạ lệnh đã hơn một tháng, hiện tại đã gần cuối năm .

” Ngày mai!”  cầm lấy văn kiện bọn Lưu Mộ Dương đưa tới, Ti Hàn Nguyệt lập tức đáp trả.

” Hảo, phụ hoàng sẽ lệnh cho bọn Lam Hạ, Dạ Y, còn có Lưu Mộ Dương ngày mai đi xem.” nói xong, làm cho Lí Đức Phú tiến đến thông tri.

” Nguyệt nhi, hai tháng nay Đông Nguyệt đều không có động tĩnh, ngươi nghĩ thế nào?” vốn tưởng rằng nhiều nhất là một tháng sẽ cùng Đông Nguyệt đại chiến, thế nhưng Đông Nguyệt cư nhiên một chút khác thường đều không có, tuy rằng hiện tại đã là mùa đông, nhưng hắn tuyệt không tin nguyên nhân là vì trời giá rét mà Đông Nguyệt thối lui.

” Thời cơ chưa tới.” Ti Hàn Nguyệt tùy tiện đưa ra lí do để trả lời.

” Ngươi là nói……” Ti Ngự Thiên trầm mặt.

” Đông Nguyệt quốc sẽ không buông tha Phượng Hoàng Triều Phụng!” hơn nữa những người khác cũng sẽ không buông tha, những lời này Ti Hàn Nguyệt không có nói cho phụ hoàng, những người đó vốn không cần phụ hoàng quan tâm.

…………………………

” Chủ tử, ” nhìn chủ tử đã trở lại Nguyệt tiêu điện , Huyền Ngọc lập tức nghênh liễu thượng khứ ( đi lên phía trước nghênh đón), Huyền Thanh vội vàng đi chuẩn bị trà nóng, lúc chủ tử đi đến chỗ Hoàng Thượng chưa bao giờ cần bọn họ hầu hạ.

Nhìn Huyền Ngọc một hồi, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên hơi nhíu mi, ” Huyền Thanh, đi gọi ngự y.” rồi mới đi đến nhuyễn ghế ngồi xuống.

” Chủ tử?!” Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh kinh hô ra tiếng, ” ngài có chỗ nào không thoải mái?!” chủ tử bị bệnh, chuyện này thật sự không tốt.

” Ta không có gì không thoải mái, là ngươi!” thân thể của chính mình đều chiếu cố không tốt, thật sự là ngu xuẩn.

” Chủ tử?” Huyền Ngọc ngây dại……

” Huyền Thanh!” Ti Hàn Nguyệt không kiên nhẫn hô một tiếng, Huyền Thanh lập tức phục hồi tinh thần lại đi gọi ngự y.

” Chủ tử…… nô tài… nô tài không có việc gì.” Đôi mắt Huyền Ngọc trong nháy mắt đỏ lên, chủ tử cư nhiên phát hiện ra hắn thân mình không thoải mái .

” Muốn chết ta thành toàn ngươi!” Ti Hàn Nguyệt không cần kẻ không biết bảo hộ sinh mệnh chính mình.

” Chủ… chủ tử…” Huyền Ngọc đột nhiên bổ nhào vào bên người chủ tử quỳ xuống, rồi mới gắt gao bắt được bàn tay lạnh lẽo của chủ tử .

” Đứng lên!” Ti Hàn Nguyệt đem Huyền Ngọc túm lên, kéo tới ngồi lên nhuyễn ghế, ” cái tên ngu ngốc.” nếu hắn sinh bệnh chính mình phải mau chóng hồi phục, bằng không bệnh gặp thời gian càng dài hắn lại càng nguy hiểm, địch nhân sẽ không ở thời điểm hắn sinh bệnh mà buông tha hắn.

…………………………

” Bẩm Thất điện hạ, Huyền Ngọc bị phong hàn có chút sốt, không phải bệnh nghiêm trọng, thỉnh điện hạ yên tâm, thần liền đi viết đơn thuốc.” Lí quý sâm sắc mặt có chút xanh trắng nói, vừa rồi Huyền Thanh đi thỉnh hắn, làm hắn rất sợ hãi nghĩ đến Thất điện hạ lại đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, kết quả vội vàng tới nơi cư nhiên lại là xem bệnh cho nô tài, hắn đường đường là trưởng quản thái y viện , lại xem chẩn cho một nô tài, ai…… ai bảo người ta là nô tài của Thất điện hạ chứ.

” Ân, ” đạm mạc nhìn người ở phía dưới, Ti Hàn Nguyệt nhìn về phía Huyền Thanh, ” ngươi chăm sóc tốt hắn.” rồi mới xoay người vào nội thất.

…………………

” Huyền Thanh, ……” Huyền Ngọc khóc nức nở tựa vào đầu vai Huyền Thanh, ” chủ tử hắn… chủ tử hắn cư nhiên… chú ý tới bệnh của ta, còn… còn làm cho… Lí đại nhân cho ta xem bệnh, Huyền Thanh……”

Vỗ vỗ sau lưng Huyền Ngọc , đôi mắt Huyền Thanh cũng có chút phiếm hồng, ” chủ tử… hắn đều chú ý đến chúng ta, hắn… không đem chúng ta xem như nô tài……”

” Ân, ta biết …” lau đi nước mắt đang chảy xuống, Huyền Ngọc yên lặng gật đầu, ” Huyền Thanh, ta thật sự may mắn…”

” Ân, hai chúng ta đều thực may mắn.” may mắn vì gặp được chủ tử có thể khiến bọn họ thực tâm hảo hảo bảo hộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương