Dụ Đồng
Chương 115

Ti Lam Hạ quỳ gối một bên chậm rãi nói ra ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nói cho mọi người biết ở trên người Ti Hàn Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.” Phụ hoàng… thất đệ lúc ấy dị thường thống khổ, người cho tới bây giờ chưa từng nói qua đau, cư nhiên lại nhịn không được hét ra, đau đến mức hắn đem môi của chính mình cắn nát . Thân thể hắn rất nóng rất nóng, nóng đến tựa như bị hỏa thiêu cháy…” nhớ tới thống khổ mà người nọ đã trải qua, nước mắt Ti Lam Hạ thuận theo khóe mắt chảy xuống, ” sau đó, thất đệ mất đi ý thức, cái gì cũng không biết…… chờ đến lúc hắn từ trên người chúng ta khôi phục lại, ánh mắt của thất đệ vô cùng đau khổ, chúng ta nói cho hắn chuyện đó không liên quan đến hắn, nhưng lại bị thất đệ đánh hôn mê. Chờ đến khi chúng ta tỉnh lại,  thất đệ… đã không thấy tăm hơi…”

” Nguyệt nhi……” nghe Ti Lam Hạ kể rõ, Ti Ngự Thiên tâm đau đớn như đao cắt, bảo bối của hắn ở thời điểm hắn không biết đã trải qua dày vò thống khổ như vậy.

” Phụ hoàng! Ngài nói cho con biết đi, thất đệ đến tột cùng đã phát sinh qua chuyện gì?! Vì sao thất đệ… thất đệ lại nói ra những lời như vậy!” Ti Lam Hạ thống khổ thét lên, Ti Cẩm Sương bởi vì suy yếu cùng bi thương đã sớm nói không ra lời, những người khác cũng vì không thể tin được lẫn lo lắng sầu lo khôn cùng mà không biết nên nói cái gì.

” Nguyệt nhi hắn… nói cái gì ?” Ti Ngự Thiên chậm rãi nhìn về phía Ti Lam Hạ, đau thương tận sâu làm cho thanh âm của hắn dị thường khàn khàn.

” Thất đệ ở thời điểm tự mình giải độc cho chúng ta có nói nếu hắn có gì ngoài ý muốn, muốn chúng ta nói cho phụ hoàng biết, Ti Hàn Nguyệt nếu một lần nữa trở thành Nghiệt đồng, thì chuyện hắn đáp ứng ngài… phải nuốt lời .” Ti Lam Hạ trong lời nói mới vừa nói xong, thân mình Ti Ngự Thiên nổi lên run rẩy kịch liệt, rồi mới nắm chặt bả vai Ti Lam Hạ, ” ngươi nói cái gì?! Nguyệt nhi nói như thế với ngươi?”

” Phụ hoàng…!!” nhìn thần sắc phụ hoàng nháy mắt trở nên hoảng sợ, đám người Ti Lam Hạ sợ hãi hét lên, ” phụ hoàng… cầu ngài, cầu ngài nói cho chúng ta biết, thất đệ hắn đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Hắn nói hắn trước kia không có ai cho rằng hắn cần được bảo hộ, nói hắn cho dù bị vạn người vây đánh cũng sẽ không có người cứu hắn, càng hy vọng hắn chết đi… nói nếu thích hắn có nghĩa là bị thương cùng thống khổ, kia hắn tình nguyện để chúng ta đều e ngại hắn…”

” Phụ hoàng……” Ti Cẩm Sương đồng dạng lệ rơi đầy mặt suy yếu mở miệng, trên mặt vì mấy ngày nay không ngừng chạy đi lẫn trọng thương trước đó mà có vẻ gầy yếu tái nhợt, ” thất đệ đã khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng, đã phóng thích thủy hỏa thậm chí là bầy kiến, đã dùng chú thuật mà chúng ta không hiểu cứu chúng ta, dù so với tất cả mọi người trong chúng ta võ công cao thâm hơn, ta đã biết thất đệ như vậy tuyệt không phải là phàm nhân, nhưng phụ hoàng……” tựa vào người Ti Hoài Ân, Ti Cẩm Sương nhìn về phía phụ hoàng, ” thất đệ hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau, rõ ràng hắn cái gì cũng không biết, khi nhìn thấy vết thương trên người chúng ta thì trong mắt lại tràn ngập thống khổ. Phụ hoàng, mặc kệ thất đệ biến thành bộ dáng gì, hắn đều là thất đệ của ta, là người mà Ti Cẩm Sương ta yêu nhất, là người tối trọng yếu. Ta hiện tại rất hối hận, vì sao không cẩn thận hơn một chút, nếu… nếu không phải bởi vì chúng ta, thất đệ… thất đệ hắn sẽ không đi. Nếu không phải… nếu không phải chúng ta vẫn muốn cho hắn biết cảm tình của chúng ta đối với hắn, hắn sẽ còn có thể giống như trước đây. Ta tình nguyện để thất đệ… vĩnh viễn không biết tình là thứ gì, đối chúng ta vĩnh viễn lạnh nhạt xa cách, cũng không phải nhân tình mà thống khổ mà thương tâm……”

” Cẩm Sương……” Ti Khải Thiên kinh ngạc nhìn Ti Cẩm Sương lại nhìn xem những người khác, hắn cảm thấy chính mình sắp sửa té xỉu , hoàng đệ yêu Hàn Nguyệt, những người khác cũng…… nhưng lại cùng Hàn Nguyệt xảy ra quan hệ… rối loạn, toàn bộ đều rối loạn!!!

” Phụ hoàng…… thất ca hắn… có phải hay không sợ dọa đến chúng ta mới rời cung trốn đi…” nghe xong lời tứ ca nói, Ti Hoài Ân khi biết thất ca cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhưng nếu chỉ là như vậy thất ca sẽ không đi, nghĩ đến tứ ca nói bộ dáng của thất ca hiện tại, hắn cũng đã ẩn ẩn đoán được nguyên nhân.

” Các ngươi…… đều đứng lên…” Ti Ngự Thiên nhìn mấy đứa con đang quỳ trên mặt đất, ý bảo bọn họ ngồi vào trên giường. Nhìn Lam Hạ cùng Cẩm Sương dị thường gian nan đứng dậy, sắc mặt hiện rõ bệnh trạng, hắn thấp giọng hỏi: ” Thượng dược rồi sao? Rất đau đi.”

Ngồi ở bên giường phụ hoàng, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương lắc đầu: ” Thất đệ trước khi đi…đã thượng dược cho chúng ta, hơn nữa, loại đau này làm sao so được với thống khổ mà thất đệ đang gánh chịu.”

Nhìn mấy đứa con trước mặt, Ti Ngự Thiên ánh mắt nhiễm hồng lấy qua áo ngủ của Hàn Nguyệt ở bên cạnh, tinh tế vuốt ve: ” Nguyệt nhi hắn… nếm qua rất nhiều đau khổ, trong long hắn… có vết thương, vết thương này rất sâu, sâu đến mức cho dù một đời ở đây một lần nữa sống quá mười bảy năm, đều không thể hủy diệt……”

” Phụ hoàng…???” “Hoàng đệ?!”

Giương mắt nhìn mấy người thần loạn kinh hãi, Ti Ngự Thiên tay siết chặt áo ngủ ở trước ngực mình: “Quần áo này là thứ trước kia Nguyệt nhi mặc, hắn không có thói quen với kiểu dáng quần áo nơi này, Nguyệt nhi mặc áo choàng…… cũng không phải bởi vì… dung mạo của mình quá mức tuyệt thế…  mà bởi vì những người trước kia nhìn đến hắn đều sợ hắn, đều muốn giết hắn… thậm chí là… phụ thân thân sinh của hắn!!…” nghĩ đến những khổ cực mà Nguyệt nhi đã trải qua , trên mặt Ti Ngự Thiên hiện ra hận ý khôn cùng, nhìn về phía trước khàn cả giọng thét lên: “Thương long! Thương long!!! Ngươi chết nhiều năm như thế, vẫn không chịu buông tha Nguyệt nhi của trẫm sao?!!! Hắn là Ti Hàn Nguyệt của trẫm! Là bảo bối của trẫm! Không phải là Nghiệt đồng của ngươi!!”

” Phụ hoàng…!!!???” nhìn bộ dáng phụ hoàng lại nghe những lời phụ hoàng nói ra , tất cả mọi người đều cảm thấy không hiểu lẫn sợ hãi, phụ hoàng là xảy ra chuyện gì?Ý của phụ hoàng…… này… phụ hoàng đến tột cùng đang nói cái gì?!!

” Hoàng đệ!!” Ti Khải Thiên sợ tới mức tiến lên mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Ti Ngự Thiên, ” hoàng đệ, ngươi cũng đừng làm ta sợ a, ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Sao lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy? Thương long là ai? Lại cái gì là thân sinh phụ thân?!”

” Hoàng huynh…” tiếng nói Ti Ngự Thiên dị thường khàn khàn, ” trẫm không điên… trẫm biết chính mình đang nói cái gì…” tiếp theo nhìn về phía đám người Ti Lam Hạ, ” đúng như các ngươi sở đoán… Nguyệt nhi hắn… không phải phàm nhân…” mọi người bởi vì những lời của Ti Ngự Thiên mà làm cho quá sợ hãi.

Chạm lên bả vai của mình, Ti Ngự Thiên êm tai nói tới thân thế Hàn Nguyệt……

………………

” Nguyệt nhi nói hắn sẽ không chết ở trong tay người khác, là bởi vì khi mới sinh ra… kém chút nữa đã bị bóp chết; Không thích huyết tinh, là bởi vì thứ đầu tiên hắn ăn khi sinh ra không phải sữa… mà là máu; Ăn không được thức ăn mặn, là bởi vì sau khi giết chết Thương Long hắn bị người hạ tru sát lệnh, vì bất tử, hắn năm ngày năm đêm không dám ngủ, năm ngày hắn… một ngụm cơm cũng chưa ăn, một ngụm nước cũng không uống, vì sống sót, hắn… chỉ có thể ăn phần còn lại của chân tay đã bị cụt của người khác trên mặt đất……” nói tới đây, thanh âm Ti Ngự Thiên đã sớm nghẹn ngào, nước mắt từng chút một rơi xuống thấm đẫm lên áo ngủ. Trong tẩm cung lúc này, tràn ngập tiếng khóc bi thương, ngay cả Ti Khải Thiên trong mắt cũng đã tràn đầy nước mắt không thể tin.

” Nguyệt nhi hắn…… thời điểm ngủ một mình hơi thở luôn rất nhẹ, … một chút thanh âm đều có thể đánh thức hắn… trẫm mỗi lần ôm hắn … hắn mới dám phóng tâm mà ngủ… hắn…  không phân biệt rõ bộ dáng người khác, hắn muốn nhận thức thì chỉ xem ánh mắt, bởi vì trong quá khứ những người đó đối với hắn chỉ có sợ hãi, sợ hãi, kị hận, chán ghét, sát ý đều có thể cho từ trong mắt hắn nhận ra, qua một thời gian dài, hắn chỉ có thể nhận biết được ánh mắt con người……”

” Phụ hoàng…!!” lúc này Ti Hoài Ân bổ nhào vào bên người phụ hoàng, ” phụ hoàng!!! nhi thần cầu ngài đừng nói nữa… phụ hoàng… ngô… ô ô…” Ti Hoài Ân lệ rơi đầy mặt, gắt gao cắn môi, ” phụ hoàng… thất ca… thất ca là đứa con của ngài, là… là huynh đệ của chúng ta… là… là thất hoàng tử của đại Yển quốc… ngô ngô…” Ti Hoài Ân khóc không thành tiếng, những lời muốn nói cũng nói không được nữa, hắn thật sự không dám nghĩ đến, thất ca như vậy là làm sao sống sót qua được…

” Phụ hoàng…” Ti Diệu Nhật yên lặng gạt nước mắt, thanh âm tràn ngập thống khổ, ” chúng ta sẽ tìm thất đệ quay về, mặc kệ thất đệ… biến thành dạng gì… hắn… đều là huynh đệ của chúng ta !”

” Phụ hoàng… ô ô ô… chúng ta… chúng ta sẽ tìm… tìm được thất… thất ca đích… ô ô…” đôi mắt của Ti Phong Nham vì khóc mà trở nên sưng đỏ.

“Hoàng đệ!” Ti Khải Thiên lau nước mắt trong mắt, thanh âm lạnh như băng, ” chuyện lần này không thể cứ như thế quên đi! Đông Nguyệt trước đây vũ nhục đại Yển ta, tiếp sau đó Sở Dịch lại hại hoàng tử đại Yển ta, nếu không cho bọn họ hảo hảo nhìn, bọn họ thật đúng là đã cho rằng đại Yển yếu đuối dễ bị khinh khi. Lấy thực lực đại Yển ta hiện nay, muốn san bằng bọn họ thật dễ như trở bàn tay!”

Đứng lên, Ti Khải Thiên thần tình nghiêm túc lạnh lùng: ” Hoàng đệ, cứ hảo hảo tĩnh dưỡng, Hàn Nguyệt nhất định có thể tìm trở về.” lại nhìn hướng Ti Lam Hạ, ” thái tử, ngươi cùng Cẩm Sương hảo hảo dưỡng thương, hiện tại phụ hoàng các ngươi thân thể không tốt, hai người các ngươi cần phải sớm khôi phục một chút, quốc sự còn cần các ngươi lo liệu.” lại chuyển hướng bên kia, ” Diệu Nhật, các ngươi và những người khác phụ trách tìm Hàn Nguyệt, còn có vài chuyện trong triều cũng cần các ngươi chia sẻ.” quay lại Ti Ngự Thiên, Ti Khải Thiên cười lạnh: ” về phần Đông Nguyệt cùng Sở Dịch, cứ để cho bổn vương bồi bọn họ chơi đùa!”

Ung Thân Vương phủ

” Hiện tại chuyện Hàn Nguyệt rời cung đã muốn truyền đi ra ngoài, vì phòng Đông Nguyệt cùng Sở Dịch nhân cơ hội đối đại Yển và Hàn Nguyệt gây bất lợi, kinh thành ban hành luật cấm đi lại ban đêm, các tướng quân biên quan tiến vào đề phòng.” nhìn vài vị đại thần trong thư phòng, Ti Khải Thiên lần đầu tiên biểu hiện ra khí thế mạnh mẽ vang dội của một thân vương.

” Dạ! Vương gia!” Thượng Quan Dung Uy đứng dậy lĩnh mệnh, cũng tiếp nhận thủ dụ của hoàng thượng trên tay Ung Thân Vương.

” Về phần Đông Nguyệt cùng Sở Dịch , bổn vương sẽ hảo đáp lễ sự ‘quan tâm’ của bọn họ đối với đại Yển ta!” Ti Khải Thiên lạnh mặt.

” Vương gia! Ngài nói sao chúng ta làm như vậy!” Lưu Mộ Dương đứng lên, ánh mắt đỏ bừng, lo lắng cùng bôn ba nhiều ngày làm cho gương mặt búp bê nguyên bản hồng nhuận của hắn trở nên gầy yếu tái nhợt.

” Sở Dịch không phải có ‘Ngưng ngọc’ sao? Vậy để ‘bọn họ’ cấp  hoàng tộc Đông Nguyệt dùng đi, nhất là cái tên Chu Văn Giản kia! Thuận tiện phái người đến các nước phụ thuộc của Đông Nguyệt  đi, giết hết những người này, phóng chút hỏa, thưởng chút tài… đúng rồi, hoàng đế Chu Duẫn của Đông Nguyệt quốc cũng đã qua thiên mệnh niên kỉ (80), sống cũng đủ rồi.” gợi lên một mạt tươi cười âm hiểm , Ti Khải Thiên nhãn thần lóe ra hưng phấn và thị huyết quang mang, ” Sở Dịch muốn bắt Hàn Nguyệt là vì muốn dùng Phượng Hoàng Triều Phụng duy trì sinh mệnh cho thái tử của bọn họ, mặc kệ là thật hay là giả, nếu thái tử kia có tâm tật, phái người buổi tối đi dọa hắn đi, sống cũng không lâu chi bằng sớm chết sớm siêu sinh, coi như là tạo chút công đức.”

” Lưu Mộ Dương, La Y, ” Ti Khải Thiên ôn hòa nhìn về phía hai người, ” hai người các ngươi tìm người, phàm là các nước phụ thuộc từ Đông Nguyệt hướng Yển quốc vận chuyển thứ gì đó, mặc kệ là người hay là vật, đều phải để người ‘Sở Dịch ’ quốc cướp đi, nếu thấy người nào không hữu dụng cứ giết đi.” Ti Khải Thiên ta sẽ khiến cho Sở Dịch nhìn xem, cái gì mới là mượn đao giết người! “Yển quốc chúng ta hiện tại muốn tìm thất hoàng tử, làm sao có tinh thần đi làm những chuyện khác?”

” Dạ! Vương gia! Chúng ta sẽ hảo hảo thay Sở Dịch chiêu đãi Đông Nguyệt!” La Y nghiến răng nghiến lợi lĩnh mệnh, nếu chủ tử có chuyện gì không hay xảy ra, La Y hắn dù phải hi sinh tánh mạng cũng sẽ làm cho người của Sở Dịch trả giá đắt!

…………..

Hai mắt lo âu đỏ bừng bị người dùng bố khăn chườm lạnh lên, hấp hấp cái mũi, nhẫn nhịn nuốt nước mắt chua xót trở về lòng, nâng tay nắm lấy đại chưởng ấm áp đang đặt trên mắt: ” Vô Phong…… chủ tử sẽ không có việc gì đúng không?” Lưu Mộ Dương giọng điệu tràn ngập bất an cùng lo lắng.

” Sẽ không, một người như vậy, thế gian hôm nay có ai có thể làm bị thương hắn.” trên mặt mang nét tà cười lúc này đã sớm bị đau lòng nồng đậm cùng thương tiếc thay thế , ” ngươi hiện tại cần hảo hảo nghỉ một lát, nếu cứ tiều tụy như vậy , chưa tìm được hắn thì ngươi đã ngã xuống trước.” không chỉ là hắn, những người ở bên cạnh người nọ sau khi người mất tích cũng đã lâm vào điên cuồng cùng tuyệt vọng.

” Vô Phong…” Lưu Mộ Dương thanh âm mang vẻ bất lực lẫn thương tâm mà khàn khàn, ” chủ tử là người đời này ta kính nể nhất, hắn là……bầu trời của chúng ta, hắn vừa đi… bầu trời của chúng ta, bầu trời của Hoàng Thượng, thái tử điện hạ cùng mấy vị Vương gia…… đều sụp đổ…” lấy tay gở xuống bố khăn trên mắt, Lưu Mộ Dương xoay người nhìn Vô Phong, nước mắt lại chảy xuống dưới, mấy ngày nay tất cả nước mắt trên người một thân nam nhi không nên có như hắn cơ hồ đều chảy ra hết .

” Ngươi…” Vô Phong bởi vì lời nói của Lưu Mộ Dương mà trở nên có chút thống khổ, lau đi nước mắt người này, Vô Phong thấp giọng hỏi : ” thích hắn sao?”

” Ân!” Lưu Mộ Dương không chút do dự gật đầu.

Vô Phong gợi lên mạt cười chua xót, quả nhiên  là vậy sao? Đại sư vẫn là nhìn lầm rồi… tiếp theo lại thấy Lưu Mộ Dương mở miệng: ” Vô Phong… điện hạ là chủ tử của ta, là người ta kính ngưỡng, cho nên ta thích điện hạ… nhưng… không phải cái loại thích như  của Hoàng Thượng đối với chủ tử…” lời của Hoàng Thượng ngày ấy hắn nghe rất rõ ràng, chỉ sợ thái tử điện hạ đối chủ tử cũng là giống nhau.

” Mộ Dương?” nhìn người nhào vào trong lồng ngực mình, Vô Phong có chút không biết làm sao, chẳng lẽ là hắn lý giải sai lầm rồi?

” Vô Phong…” Lưu Mộ Dương đem chính mình chôn ở trong lồng ngực hắn, đã nhiều ngày qua vẫn là người này bồi hắn, an ủi hắn, giúp hắn tìm chủ tử, ” ta tuy rằng thích chủ tử, nhưng ta không muốn đi ôm chủ tử, cũng sẽ không muốn đi hôn chủ tử. Ngươi cùng chủ tử với ta mà nói là bất đồng, ta… ta cũng nói không rõ, Vô Phong…” Lưu Mộ Dương lúc này có chút hỗn loạn, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt Vô Phong có chút thương tâm, làm cho hắn trong lòng có chút đau, hắn không thích trên mặt người này xuất hiện vẻ mặt không nên xuất hiện, người này… vẫn là mang cái loại tà khí này thì tốt hơn. (ko biết nên khóc hay nên cười ==|||)

Đem người ôm lấy phóng tới trên giường, Vô Phong nằm trên đó đem Lưu Mộ Dương ôm vào trong ngực: “Ta hiểu được, đối với điện hạ, ngươi là kính ngưỡng là tôn kính là bội phục, dù sao… hắn cũng là một người như vậy.”

” Ân…” nhìn Vô Phong, Lưu Mộ Dương chậm rãi nhớ lại, ” chủ tử không chỉ là chủ tử của chúng ta, hắn còn là sư phụ của chúng ta… hắn dạy cho chúng ta rất nhiều thứ căn bản chưa bao giờ nghe tới. Vô Phong… nếu nói hiện tại ngươi phải dùng hai tay mới có thể đả bại ta, kia… trong quá khứ ngươi chỉ dùng một tay cũng đã có thể dễ dàng chế phục ta.” nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vô Phong, Lưu Mộ Dương khẽ cười một tiếng, lập tức lại lặng yên, ” bọn chúng ta trước kia thực tự đại, cảm thấy được công phu không tính là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng xem như là cao thủ , sau đó ở thời điểm cùng chủ tử gặp mặt, bị chủ tử dễ dàng đá bay đi ra ngoài, khi đó chủ tử mới mười một tuổi. Lúc ấy chủ tử đưa cho chúng ta huấn luyện biểu vốn đã quên mất từ lâu, muốn chúng ta trong ba tháng đạt tới yêu cầu đề ra, bằng không liền rời đi. Sau đó chủ tử thường xuyên cho chúng ta huấn luyện biểu, này chỉ vài năm… mấy người chúng ta lẫn ám nhãn Nội Giam Xử sở dĩ có thể lợi hại như thế, đều là nhờ chủ tử… chủ tử hắn… tuy rằng không hiểu cảm tình… nhưng những thứ học thức khác ngay cả Thường đại nhân đều không thể so sánh được. Vô Phong…” nước mắt lại chậm rãi chảy xuống, ánh mắt Lưu Mộ Dương chớp động, ” nếu ngươi là ta, có được lực lượng cùng thực lực như thế, ngươi có từ bỏ quyền thế khi tới tay không?”

” Sẽ không.” tiếp tục lau đi nước mắt của Lưu Mộ Dương, Vô Phong nhanh chóng đáp trả, ai cũng đều sẽ không thể…

” Thế nhưng chủ tử lại như thế, chủ tử ngay cả danh vị Vương gia cũng không cần, vẫn chỉ muốn là một điện hạ, lúc trước Hoàng Thượng nghĩ muốn phong chủ tử làm thái tử, chủ tử cũng không muốn…… chủ tử quyền thế ngập trời, thế nhưng hắn chưa từng làm chuyện khiến chúng ta bất mãn, hắn từng cùng chúng ta nói qua… chúng ta nguyện trung thành chính là Hoàng Thượng, chuyện chúng ta làm cũng là vì Hoàng Thượng. Khả… nếu là chuyện của chính chủ tử, hắn cũng sẽ không cần người khác hỗ trợ, đều là chính mình đi giải quyết…” nước mắt lại tiếp tục chảy xuôi, muốn lau đi cũng lau không xong, ” chủ tử chính là người như vậy, chúng ta đi theo bên người hắn chưa bao giờ chịu qua ủy khuất, chưa bao giờ chịu qua quở trách, có nguy hiểm chủ tử đều là che ở trước mặt chúng ta… người như vậy… chỉ cần vẫn là một người, ai lại không thích, ai lại nhẫn tâm thương tổn hắn… ô ô… chính là… chính là…” Lưu Mộ Dương chậm rãi khóc lên.

Đem Lưu Mộ Dương ôm chặt lấy, Vô Phong đau lòng hôn hắn, mềm nhẹ mở miệng: ” Đừng khóc… hắn nếu biết các ngươi đều lo lắng cho hắn như thế, khi đó hắn sẽ trở về. Hiện tại… hảo hảo ngủ một hồi, rồi sau đó ta với ngươi cùng nhau đi tìm.”

” Ân…” mang theo tiếng khóc nức nở, Lưu Mộ Dương tựa vào lòng nam tử bên cạnh mà bản thân đã ỷ lại nhiều ngày nay, nhiều ngày mỏi mệt không chịu nổi khiến hắn chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Vô Phong nhìn người vừa ngủ, lau khô lệ vương lại trên mặt, chau mày, người nọ thật sự nếu không trở về, những người này sợ rằng sẽ điên mất đi, chưa bao giờ gặp qua một người bị phần đông người nóng ruột nóng gan như thế……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương