Dụ Dỗ Mã Văn Tài
-
Chương 5-2: Trộm đề thi (tt)
Ban đêm, độ ẩm tương đối 40%, nhiệt độ không khí….. Ước chừng cỡ mười độ đi.
Địa điểm: cây tùng trước thư phòng của Đinh Trình Ung trong truyền thuyết chưa từng gặp mặt.
Ta nhìn chăm chắm nhánh cây nho nhỏ rồi mới tiện tay bẻ ----- cây tăm kiểu mới của ta, cùng Cát Tường ngồi xổm ẩn nấp tại cây tùng trước thư phòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng trong thư phòng.
Cát Tường: “Tiểu…… Tiểu thư……”.
“Làm gì?” Ta hỏi đầu cũng không quay lại.
“Em cảm thấy…… Ân…… Cảm thấy……”.
“Có rắm mau phóng! Không thấy tiểu thư nhà ngươi bề bộn nhiều việc sao?” Vội vàng xem chừng thư phòng kia khi nào thì tắt nến, vội vàng chú ý khi nào thì “Người trong phòng đi chưa”.
Ta chà xát hai tay bị gió núi thổi hơi lạnh, con bà nó, may mắn trời hôm nay còn chưa có muỗi, nếu không ngày mai ta và Cát Tường phỏng chừng phải bị hút thành hai xác khô.
Thanh âm của Cát Tường có chút ủy khuất truyền đến: “Buổi tối hôm nay em nửa miếng khoai lang cũng chưa ăn đâu…… Cho nên…… Người ta thật sự không muốn phóng….. Nhưng mà…... Kỳ thật…… Chính là muốn nói…… Đêm tối như vậy, vì sao chúng ta phải gắn hai cành cây nhỏ lên đỉnh đầu như vậy? Nó đâm vào đầu em, đau quá a……”.
Ta quay đầu liếc nàng một cái, lấy tay xoa xoa cái mũi có chút ngứa, nói: “Cái gì chúng ta, không gồm ta a, rõ ràng chỉ có một mình ngươi”.
“Đúng vậy nha…… Vì sao tiểu thư không cần gắn, vậy em cũng……”.
Ta tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Này không phải tốt cho sức khỏe ngươi sao ~ tiểu thư của ngươi là thân thủ kia phải gọi là mạnh mẽ vô song, không cần lo lắng người khác phát hiện ra ~ nhưng mà ngươi sẽ gây chú ý ~ ngụy trang nhiều một chút cũng tốt, xem! Ngươi hiện tại không phải cùng cây tùng này hòa hợp nhất thể sao ~~ hơn nữa….. Gắn hai nhánh cây ở trên đầu kỳ thật cũng rất dễ coi, ngươi xem, một trái một phải thật đối xứng, rất đáng yêu a, so với ông già Noel xinh đẹp hơn“.
“Oa, tiểu thư, người vẫn là lần đầu tiên nói em đáng yêu ôi chao…… Nhưng mà, thừa đản lão nhân là cái gì vậy?” Biểu tình ủy khuất của Cát Tường kia nhất thời được thay bằng vẻ mặt cảm động, bất quá mới cảm động một giây, lại biến thành ủy khuất, nàng chỉa tay vào người của ta nói: “Tiểu thư…… Người gạt người ta! Người rõ ràng đang cười trộm!”.
Ta chụp tay nàng: “Đừng nói hươu nói vượn, ta cười trộm hồi nào! Tiểu thư ta là cái loại người như vậy sao? Hơn nữa, nguyệt hắc phong cao, cho dù ta cười trộm ngươi có thể thấy? Rõ ràng chính là ngươi nhìn lộn!”.
Cát Tường giơ tay giữ hai nhánh cây trên đầu khỏi bị gió thổi ngã, cắn ngón tay cúi đầu nghĩ nghĩ, sau một lúc mới ngẩng đầu nói: “Giống như….. Cũng là nga…..”.
“Đương nhiên là đúng rồi…… Tiểu thư ta lúc nào đã lừa gạt ngươi……”.
“Tiểu thư người rõ ràng thường xuyên gạt em……”.
“A! Có người đi ra! Xuỵt xuỵt! Đừng nói chuyện!” Thấy ngọn đèn mơ hồ ở cửa sổ thư phòng kia đã tắt, ta nhanh chóng đặt ngón tay ở bên miệng, ý bảo Cát Tường đừng nói nữa.
Qua một khoảng thời gian, chỉ nhìn thấy một cái quả cầu tròn màu trắng lăn lăn đi mở cửa, lại lấy tốc độ cực kỳ thong thả lăn lăn rời đi.
Ta nháy mắt mấy cái, Cát Tường cũng nháy mắt mấy cái……
Giây tiếp theo ta cùng Cát Tường lập tức bụm miệng, bả vai kịch liệt chấn động!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!
Ta đã muốn cười đến đến mức bụng đều nghẹn đau, nhưng mà lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể giống như tên điên lấy mặt giấu ở trong tay mãnh liệt run rẩy.
Cát Tường phỏng chừng cũng tốt không hơn ta bao nhiêu, bên tai không được truyền đến thanh âm hút gió của nàng, nghe qua phi thường giống âm thanh nức nở khanh khách.
Ta cười cái gì?
Ngươi nhìn không thấy sao?
Đinh Trình Ung Kia…... Kia! Quả thực chính là một phiên bản con người của Đa Lợi (thỉnh tự tưởng tượng một chú dê con tròn như quả bóng nhỏ)!
Hắn mặc một thân quần áo màu trắng, trên đầu đeo một cái tiểu quan, mặt cách quá xa hơn nữa rất tối ta nhìn không rõ, ước chừng có thể thấy một cái mặt hình tròn, tất cả tóc trên đỉnh đầu đều được buộc chặt lên, gương mặt sáng bóng kia lúc mới bước ra khỏi cửa nương theo ánh trăng có thể phản chiếu ra chút ánh ánh sáng ~~~
Vốn dĩ người thời Tây Tấn mặc quần áo chính là rộng thùng thình, hai cái tay áo rộng lớn kia dưới gió phất phới, cổ áo lại bao kín chặt, đem dáng người “Mất hồn” của Đinh Trình Ung kia bao vây càng mất hồn, đường cong hoàn mỹ không tỳ vết, tuyệt đối là hình hồ lô.
Lại nói chính là người thời Tây Tấn thói quen mặc quần ống rộng. Nhưng mà bởi vì mặc ống rộng hành động không tiện, bình thường đều đã dùng miếng vải gấm túm ống lại. Hiện tại hai cái chân ngắn nho nhỏ kia được bao vây ở trong cái quần thụng túm ống, theo gió phiêu a phiêu, cuộn sóng kia, hình thái kia, phong tư kia!
Không thể tưởng tượng được a không thể tưởng tượng được!
Cái tên Đinh Trình Ung nổi danh khắp thiên hạ thì ra lại là như vậy! Trước kia còn tưởng rằng lão nhân có tính tình tốt quái đản như vậy chắc cũng là bộ dáng đạo cốt tiên phong, nay quả thực chính là rõ đầu rõ đuôi đại đảo điên!
Ta cùng Cát Tường úp trên mặt đất lăn lộn cỡ nửa ngày, mới ôm cái bụng cười đến đau, cho đến khi bóng dáng Đinh phu tử kia đều nhìn không thấy, hai người mới chạy hướng đến thư phòng.
Địa điểm: cây tùng trước thư phòng của Đinh Trình Ung trong truyền thuyết chưa từng gặp mặt.
Ta nhìn chăm chắm nhánh cây nho nhỏ rồi mới tiện tay bẻ ----- cây tăm kiểu mới của ta, cùng Cát Tường ngồi xổm ẩn nấp tại cây tùng trước thư phòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng trong thư phòng.
Cát Tường: “Tiểu…… Tiểu thư……”.
“Làm gì?” Ta hỏi đầu cũng không quay lại.
“Em cảm thấy…… Ân…… Cảm thấy……”.
“Có rắm mau phóng! Không thấy tiểu thư nhà ngươi bề bộn nhiều việc sao?” Vội vàng xem chừng thư phòng kia khi nào thì tắt nến, vội vàng chú ý khi nào thì “Người trong phòng đi chưa”.
Ta chà xát hai tay bị gió núi thổi hơi lạnh, con bà nó, may mắn trời hôm nay còn chưa có muỗi, nếu không ngày mai ta và Cát Tường phỏng chừng phải bị hút thành hai xác khô.
Thanh âm của Cát Tường có chút ủy khuất truyền đến: “Buổi tối hôm nay em nửa miếng khoai lang cũng chưa ăn đâu…… Cho nên…… Người ta thật sự không muốn phóng….. Nhưng mà…... Kỳ thật…… Chính là muốn nói…… Đêm tối như vậy, vì sao chúng ta phải gắn hai cành cây nhỏ lên đỉnh đầu như vậy? Nó đâm vào đầu em, đau quá a……”.
Ta quay đầu liếc nàng một cái, lấy tay xoa xoa cái mũi có chút ngứa, nói: “Cái gì chúng ta, không gồm ta a, rõ ràng chỉ có một mình ngươi”.
“Đúng vậy nha…… Vì sao tiểu thư không cần gắn, vậy em cũng……”.
Ta tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Này không phải tốt cho sức khỏe ngươi sao ~ tiểu thư của ngươi là thân thủ kia phải gọi là mạnh mẽ vô song, không cần lo lắng người khác phát hiện ra ~ nhưng mà ngươi sẽ gây chú ý ~ ngụy trang nhiều một chút cũng tốt, xem! Ngươi hiện tại không phải cùng cây tùng này hòa hợp nhất thể sao ~~ hơn nữa….. Gắn hai nhánh cây ở trên đầu kỳ thật cũng rất dễ coi, ngươi xem, một trái một phải thật đối xứng, rất đáng yêu a, so với ông già Noel xinh đẹp hơn“.
“Oa, tiểu thư, người vẫn là lần đầu tiên nói em đáng yêu ôi chao…… Nhưng mà, thừa đản lão nhân là cái gì vậy?” Biểu tình ủy khuất của Cát Tường kia nhất thời được thay bằng vẻ mặt cảm động, bất quá mới cảm động một giây, lại biến thành ủy khuất, nàng chỉa tay vào người của ta nói: “Tiểu thư…… Người gạt người ta! Người rõ ràng đang cười trộm!”.
Ta chụp tay nàng: “Đừng nói hươu nói vượn, ta cười trộm hồi nào! Tiểu thư ta là cái loại người như vậy sao? Hơn nữa, nguyệt hắc phong cao, cho dù ta cười trộm ngươi có thể thấy? Rõ ràng chính là ngươi nhìn lộn!”.
Cát Tường giơ tay giữ hai nhánh cây trên đầu khỏi bị gió thổi ngã, cắn ngón tay cúi đầu nghĩ nghĩ, sau một lúc mới ngẩng đầu nói: “Giống như….. Cũng là nga…..”.
“Đương nhiên là đúng rồi…… Tiểu thư ta lúc nào đã lừa gạt ngươi……”.
“Tiểu thư người rõ ràng thường xuyên gạt em……”.
“A! Có người đi ra! Xuỵt xuỵt! Đừng nói chuyện!” Thấy ngọn đèn mơ hồ ở cửa sổ thư phòng kia đã tắt, ta nhanh chóng đặt ngón tay ở bên miệng, ý bảo Cát Tường đừng nói nữa.
Qua một khoảng thời gian, chỉ nhìn thấy một cái quả cầu tròn màu trắng lăn lăn đi mở cửa, lại lấy tốc độ cực kỳ thong thả lăn lăn rời đi.
Ta nháy mắt mấy cái, Cát Tường cũng nháy mắt mấy cái……
Giây tiếp theo ta cùng Cát Tường lập tức bụm miệng, bả vai kịch liệt chấn động!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!
Ta đã muốn cười đến đến mức bụng đều nghẹn đau, nhưng mà lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể giống như tên điên lấy mặt giấu ở trong tay mãnh liệt run rẩy.
Cát Tường phỏng chừng cũng tốt không hơn ta bao nhiêu, bên tai không được truyền đến thanh âm hút gió của nàng, nghe qua phi thường giống âm thanh nức nở khanh khách.
Ta cười cái gì?
Ngươi nhìn không thấy sao?
Đinh Trình Ung Kia…... Kia! Quả thực chính là một phiên bản con người của Đa Lợi (thỉnh tự tưởng tượng một chú dê con tròn như quả bóng nhỏ)!
Hắn mặc một thân quần áo màu trắng, trên đầu đeo một cái tiểu quan, mặt cách quá xa hơn nữa rất tối ta nhìn không rõ, ước chừng có thể thấy một cái mặt hình tròn, tất cả tóc trên đỉnh đầu đều được buộc chặt lên, gương mặt sáng bóng kia lúc mới bước ra khỏi cửa nương theo ánh trăng có thể phản chiếu ra chút ánh ánh sáng ~~~
Vốn dĩ người thời Tây Tấn mặc quần áo chính là rộng thùng thình, hai cái tay áo rộng lớn kia dưới gió phất phới, cổ áo lại bao kín chặt, đem dáng người “Mất hồn” của Đinh Trình Ung kia bao vây càng mất hồn, đường cong hoàn mỹ không tỳ vết, tuyệt đối là hình hồ lô.
Lại nói chính là người thời Tây Tấn thói quen mặc quần ống rộng. Nhưng mà bởi vì mặc ống rộng hành động không tiện, bình thường đều đã dùng miếng vải gấm túm ống lại. Hiện tại hai cái chân ngắn nho nhỏ kia được bao vây ở trong cái quần thụng túm ống, theo gió phiêu a phiêu, cuộn sóng kia, hình thái kia, phong tư kia!
Không thể tưởng tượng được a không thể tưởng tượng được!
Cái tên Đinh Trình Ung nổi danh khắp thiên hạ thì ra lại là như vậy! Trước kia còn tưởng rằng lão nhân có tính tình tốt quái đản như vậy chắc cũng là bộ dáng đạo cốt tiên phong, nay quả thực chính là rõ đầu rõ đuôi đại đảo điên!
Ta cùng Cát Tường úp trên mặt đất lăn lộn cỡ nửa ngày, mới ôm cái bụng cười đến đau, cho đến khi bóng dáng Đinh phu tử kia đều nhìn không thấy, hai người mới chạy hướng đến thư phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook