Thiên tử trẻ tuổi đăng cơ được ba năm thì xảy ra chiến trận giữa Đông Di và Giao Châu.




Quân dân ở biên cương không thể chịu đựng thêm được nữa, rốt cuộc đối với Đông Di cương quyết xuất kích, phái những kỵ binh tinh nhuệ, hoa rơi nước chảy mà trà trộm vào doanh trại quân địch đột ngột đánh úp, Đông Di mới tạm thời ngừng quấy nhiễu



Phương xa, tướng quân trấn thủ biên cương phương bắc cùng An Định hầu gia còn đang xử lý thu thập cục diện, vì muốn bày tỏ lòng trung thành đối với thiếu niên thiên tử, bọn họ phải đóng quân ở bên ngoài thành, quân sĩ trước sau một lòng chờ đợi chỉ dụ của thánh thượng, đám người Lâm Nguyệt San và Dư Chú đại tướng quân sau một hồi nghị quyết, đã phái Giao Châu kiêu dũng tiểu tướng quân tác chiến Dư Tu Bách và ái nữ An Định hầu, Chiêu Dương quận chúa Nguyên Sắt Sắt mấy năm cùng muốn đi kinh thành, trước hồi kinh dâng lên hạ lễ cho hoàng đế.




Vừa mới đi vào biên thành, tiểu tướng quân môi hồng răng trắng Dư Tu Bách ngày nào, sau mấy năm rèn dũa dưới ánh mặt trời gây gắt, giờ đây đã trở thành một người cơ thể tinh tráng, màu da lúa mạch, là một nam tử chân dài vai rộng.




Còn nhớ ngày ấy thiếu niên mười mấy tuổi mặt mày cà lơ phất phơ, vừa đến Giao Châu đã cùng phụ thân Dư Chú đại tướng quân đối nghịch, kiệt ngạo khinh thường, trải qua chiến trường khốc liệt, đối với chính sự càng trở nên ổn trọng.




"Sắt Sắt, cảm thấy không thoải mái sao?"




Tiểu tướng quân thân hình mạnh mẽ, một cú xoay người đẹp mắt, nhảy xuống chiến mã màu đen, bước đến bên cạnh xe ngựa, vén rèm, hỏi tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, không khoẻ cho chỉ dù ngồi ở trong xe ngựa.




"Biểu ca, ta không sao, huynh mang theo mọi người xuất phát đi!"



Tiểu cô nương nở nụ cười, nàng dung mạo tuy rằng cực kì xinh đẹp, lại khiến thiếu niên khẽ nhíu mày, không tự chủ được hơi hơi ngưỡng đầu ra sau.




“Muội như vậy còn nói là không sao?"



Thiếu niên trên thái dương nhăn lại một đốn có chút đè ép đôi mắt híp lại, bất quá cũng không gây trở ngại hắn nhìn rõ tình trạng của tiểu cô nương.




Dáng người nhu nhược, làn da tuyết trắng, nàng uể oải dựa vào trên người nha hoàn, mày đẹp nhíu chặt, hiển nhiên là cực kì không thoải mái.




Tiểu cô nương thế nhưng đối với sự bất mãn của tiểu tướng quân chỉ nhu thuận cười một cái, trên mặt nhợt nhạt lộ ra hai lúm đồng tiền, khiến nàng dáng vẻ mong manh ốm yếu lại trở nên tươi đẹp động lòng.




“Biểu ca, thân thể Sắt Sắt vẫn luôn như thế, chỉ là thoáng nhìn nghiêm trọng vậy thôi.

"



Tiểu cô nương trước mắt ngũ quan tinh xảo, cánh mũi thon nhỏ, hoàn toàn trái ngược với khí chất anh khí của mẫu thân nàng, khuôn mặt tuyết trắng không chút huyết sắt cùng với cần cổ thon dài, thế nhưng tựa như trời đông giá rét chợt tràn ra tịch mai.





Dư Tu Bách trong đầu bất chợt nổ vang, lần đầu tiên ý thức được rõ ràng, hoá ra tiểu nha đầu chỉ biết đi theo mình gọi biểu ca thế nhưng đã trưởng thành? Còn trở nên xinh đẹp như vậy, cũng không biết về sau sẽ tiện nghi cho tên tiểu tử nhà nào!



Dư Tu Bách nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đám con cháu phía bắc, mỗi một gương mặt so sánh với tiểu cô nương.




“Kia ! ! Kia ! ! Sắt Sắt muội có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho ta!"



Dư Tu Bách lắp bắp dặn dò, sau đó liền xoay người lên ngựa, mang theo đoàn người tiếp tục xuất phát đến kinh thành.




Bọn họ vẫn là muốn đến kinh thành càng sớm càng tốt, hắn muốn đưa Sắt Sắt đi xem tất cả những thứ mới mẻ trong kinh thành.




Người lấy được biểu muội Sắt Sắt, nhất định phải để chính mắt hắn xem qua mới được.





Đây là suy nghĩ cuối cùng của Dư Tu Bách trước khi lên ngựa.




Muội muội của hắn, đương nhiên phải sống thật vui vẻ hạnh phúc.




Đoàn người đường xa mệt nhọc, rốt cuộc cũng đến được kinh thành.




Lão phu nhân tướng quân phủ sớm đã phái người chờ bên ngoài cửa thành ba mươi dặm chờ đoàn người Dư Tu Bách trở về, nghênh đón trở lại tướng quân phủ.




Nguyên Sắt Sắt được lão phu nhân cùng đương gia phu nhân Thịnh Tình nhiệt tình giữ lại, dàn xếp cùng Dư Tu Bách ở lại tướng quân trong phủ.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương