Đu CP Đến Hồ Đồ, Cậu Tin Không?
-
Chương 2
Ngày thứ hai, Lộ Bắc Nhiên thông qua APP gọi đồ ăn xác nhận địa chỉ nhà, thuận lợi tìm được nhà của nguyên chủ. Đây là ký túc xá mà công ty chia cho cậu ta, một căn hộ nhỏ dạng một phòng khách hai phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, một phòng bừa bộn. Hộp thức ăn đã hết cùng thùng chuyển phát nhanh chất đống khắp nơi, quần áo, bít tất rải rác trên ghế sa lon. Nhìn vào khiến cậu khó chịu cả người, đụng ngay chứng cưỡng chế của cậu, cậu bèn dọn dẹp cẩn thận từ trong ra ngoài một lượt.
Nhìn căn phòng như sáng bừng lên, cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng cậu, cậu không biết điều này có phải chứng tỏ cho một khởi đầu hoàn toàn mới không, mà có thể thoát khỏi thân phận ban đầu, với cậu mà nói cũng là một sự giải thoát.
Lộ Bắc Nhiên vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nhận được điện thoại của quản lý Triệu Bân, bảo cậu đến công ty một chuyến.
Lúc này cậu đã nắm được những thông tin cơ bản của nguyên chủ. Lộ Bắc Nhiên năm nay cũng hai mươi hai tuổi, nhờ vào khuôn mặt ưa nhìn được người săn ngôi sao tìm thấy, thuận lợi thể hiện tài năng trong một chương trình tuyển chọn. Một năm trước cậu ta vẫn luôn hoạt động với thân phận thành viên nhóm nhạc nam, mới hôm trước thôi, nhóm nam này đã tan rã. Bảy người trong nhóm thuộc về những công ty khác nhau, công ty của Lộ Bắc Nhiên tên là Hoan Dược, Triệu Bân chính là quản lý mà ban đầu cậu ta ký.
Triệu Bân là một anh béo không thể giấu được ánh sáng lóe lên trong mắt*, anh ta thấy chút máu bầm trên khóe miệng Lộ Bắc Nhiên, cau mày nói: "Chốt lại vẫn cứ bị tẩn à." Ngày hôm qua trợ lý của Diệp Lẫm mật báo cho anh ta, không ngờ là thằng nhóc này còn dám treo điện thoại của mình.
* Ý của tác giả là anh béo này là người tinh ý, kiểu khi nhận ra được điều gì thì mắt sẽ lóe lên ấy, mà ảnh thì không giấu được điều đó.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Vâng, chắc là hai hôm nữa sẽ hết bầm thôi, không ảnh hưởng tới công việc đâu."
Triệu Bân còn muốn quở trách cậu vài câu, nhưng nghĩ lại thằng nhóc này vẫn luôn cứng mềm chẳng chịu, bèn không tự rước khó chịu cho mình nữa, nói vào công việc: "Hôm nay tôi muốn hỏi lại dự định phát triển sau này của cậu, bây giờ đang có một chương trình giải trí, thi tuyển chọn vũ đạo, không thì cậu tham gia sơ tuyển cũng được."
Mặc dù ngoài miệng là hỏi dự định của đối phương, thật ra anh ta lại không chừa cho Lộ Bắc Nhiên một chút không gian nào hết. Bởi vì Lộ Bắc Nhiên ngoại trừ nhảy nhót còn tạm được, thật sự không có năng khiếu gì khác.
"Trúc Mộng Đoàn" là mùa thứ hai của chương trình tuyển chọn này, mọi chương trình tuyển tú đều là mùa thứ nhất hot nhất, sau đó bắt đầu xuống dốc, đây là định luật trong nghề. Hơn nữa, nhóm nhạc sau chương trình tuyển chọn là do bên tổ chức quản lý, nhưng bảy người lại thuộc các công ty khác nhau, thật ra bọn họ vẫn luôn ai làm việc nấy. Một năm qua, Lộ Bắc Nhiên cũng không thể mở rộng danh tiếng, hơn phân nửa số fans ở lại là fans từ chương trình tuyển chọn.
Con đường mà Triệu Bân vạch sẵn cho Lộ Bắc Nhiên chính là làm idol, đầu tiên dựa vào chương trình tuyển chọn vũ đạo tăng độ nổi tiếng trước, sau đó chuyển sang tập trung đi show giải trí hay thành lập nhóm nhạc mới, tới lúc đó tính sau.
Nhưng anh ta không ngờ là, Lộ Bắc Nhiên lại nghiêm túc nói: "Anh Triệu, em không muốn làm thần tượng, đi đóng phim được không?"
Triệu Bân phì cười.
Anh ta biết Lộ Bắc Nhiên không hiểu chuyện, nhưng không ngờ cậu ta lại không biết người biết ta đến mức này: "Sao hả? Diệp Lẫm đánh hỏng đầu cậu rồi à? Trước đây từng cho cậu đi diễn chưa? Còn nhớ mình diễn xuất đến nỗi nào không? Ai nói với tôi mình ghét nhất là đóng phim vâỵ?"
Triệu Bân dồn dập hỏi ngược lại cậu, Lộ Bắc Nhiên nghĩ thầm, xem ra nguyên chủ quả đúng không phải người biết diễn xuất, nhưng cậu chỉ biết diễn xuất thôi, tham gia chương trình vũ đạo rồi tập thể dục theo đài cho người ta xem hay sao?
Lộ Bắc Nhiên vắt hết óc nghĩ ra lý do: "Anh Triệu, em... Em cũng mới chỉ thích diễn xuất gần đây thôi, có thể trước đây em biểu hiện không được tốt lắm, nhưng sau này chắc chắn sẽ cố gắng mà, có thể cho em một cơ hội nữa không?"
Triệu Bân cảm thấy hôm nay đứa nhóc này ngoan đến khác thường, bèn chăm chăm nhìn cậu một hồi. Thật ra với ngành giải trí trong nước, số nhóm nhạc nam làm ăn ngon nghẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhìn ngay vào nhóm nhạc FIRE của Lộ Bắc Nhiên trước đây, trong bảy người đã có năm người là con nhà giàu.
Với người mới có gia cảnh bình thường như Lộ Bắc Nhiên, làm diễn viên là con đường tốt hơn thần tượng, nhưng cậu ta diễn xuất lại chẳng có chút linh khí nào, nên Triệu Bân mới bỏ suy nghĩ này đi. Không biết dây thần kinh nào của thằng nhóc này bị lệch, nhất quyết phải tự rước nhục nhã.
Triệu Bân rúc đầu vào trong ngăn kéo lật giở tìm kiếm, ném cho Lộ Bắc Nhiên vài tờ giấy, "hai hôm nữa có một buổi casting, không thi được thì ngoan ngoãn quay về làm thần tượng cho tôi."
Lộ Bắc Nhiên sáng mắt lên, vội vàng nói: "Cảm ơn anh Triệu."
Khi cậu đi ra từ văn phòng của Triệu Bân, một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đi tới từ phía trước, người kia đeo kính đen, toàn thân tản ra hơi thở không dễ gần. Đến gần hắn Lộ Bắc Nhiên mới nhìn rõ, chính là người hôm qua đã đánh cậu, Diệp Lẫm.
Cậu dời mắt đi, mặt không cảm xúc đi lướt qua Diệp Lẫm. Nếu nguyên chủ có mâu thuẫn với người này, tốt nhất là cách hắn xa một chút.
Tâm trạng của Diệp Lẫm hôm nay cực kỳ tệ, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lộ Bắc Nhiên, vốn đang nghĩ, nếu như thằng nhãi này còn dám quấn lấy hắn, hắn không ngại ngay tại công ty, trước mặt mọi người đánh cậu ta thêm lần nữa. Không ngờ là hôm nay nhóc con này lại ngoan như vậy, cứ như bị hắn dọa sợ rồi. Người ta không chủ động trêu chọc, đương nhiên hắn sẽ không vô duyên vô cớ trút giận vào người ta.
Diệp Lẫm đẩy cửa văn phòng giám đốc ra, bệ vệ ngồi trên ghế sa-lông.
Thẩm Hồi cau mày, "bao lớn rồi, sao vẫn cứ thiếu cẩn thận như thế?"
Diệp Lẫm: "Mới 25, còn trẻ lắm."
Thẩm Hồi thở dài, "bớt giả ngu, cháu biết cậu đang nói gì mà."
Diệp Lẫm nhớ tới tin nhắn Lộ Bắc Nhiên gửi cho hắn, giọng nói lạnh lùng: "Tự cậu ta muốn ăn đòn."
Thẩm Hồi: "Chỉ là một đứa bé thôi, người ta cũng vì yêu thích cháu, cậu bảo quản lý của cậu ta quản cậu ta là được rồi."
Diệp Lẫm cười khẩy: "Yêu thích cháu? Cậu ta là thích bố cùng anh trai của cháu, không biết hỏi thăm được ai cháu là con trai của Thiệu Huy. Cậu xem xem cậu ký với kiểu người thế nào đây."
"Cậu nhìn mặt ký hợp đồng, chẳng lẽ còn bắt người ta làm bài thi đạo đức tư tưởng?" Thẩm Hồi để ý thấy giọng nói của Diệp Lẫm khàn khàn, lại còn đeo kính đen, "cháu sao thế, lại cãi nhau với bố à?"
Diệp Lẫm đứng lên, "không sao đâu. Không còn gì thì cháu đi trước."
Thẩm Hồi chăm chăm nhìn theo bóng lưng của cháu ngoại mình, lắc đầu, biết trước sẽ có những chuyện lộn xộn thế này, ông đã không đưa hắn ta đi tham gia tuyển chọn.
Bố Diệp Lẫm đưa cậu ra nước ngoài học, kế hoạch ban đầu sau khi hắn trở về sẽ vào công ty Thiệu gia làm việc, trước khi đi Diệp Lẫm cũng đã đồng ý rồi, không ngờ vừa mới về nước liền nói muốn làm diễn viên. Thiệu Huy đánh con một trận, đánh xong vẫn không ép được hắn, mà vừa hay Thẩm Hồi làm trong ngành này, bèn đưa thẳng hắn đến công ty Thẩm Hồi.
Đúng lúc đó, "Trúc Mộng Đoàn" tuyển người.
Diệp Lẫm ngoại trừ gương mặt tuấn tú, vóc người hoàn hảo một mét tám tám ra, có thể nói là không còn gì khác. Nhảy nhót thì y như vung tay đập miếng thép giữa hai chân vậy, fans cũng thường đùa hắn là thẳng nam sắt thép. Ca hát thì còn tạm nghe được, nhưng cũng chỉ là trình độ hát Karaoke không lạc điệu thôi. Mà với chương trình tuyển chọn như thế này, tốt nhất là vừa có nhan sắc vừa có thực lực, nếu như không có thực lực, thì cái mã đẹp cũng tạm đủ.
Thẩm Hồi muốn mượn cơn sốt show tuyển chọn, để tăng thêm độ nhận diện cho Diệp Lẫm, trước tiên phải lộ mặt trước mặt công chúng đã. Không ngờ là hắn lại học phải tên phiền phức Lộ Bắc Nhiên.
Lộ Bắc Nhiên do nhân viên săn người của công ty phát hiện ra, cậu ta có một gương mặt đẹp đẽ ai cũng phải công nhận, mang theo hào quang mỹ thiếu niên u buồn mảnh mai. Công ty sắp xếp cho cậu ta và Diệp Lẫm cùng tham gia show tuyển chọn, nhưng cậu ta chẳng chịu để tâm đến chuyện tập luyện, mà dốc hết tâm tư nghĩ cách bò lên giường Diệp Lẫm.
Diệp Lẫm không chịu được phiền phức, nhưng khi quay chương trình cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể giữ khoảng cách hết sức có thể. Mặc dù là vậy, fans CP vẫn có thể lý giải sự ghét bỏ trong mắt Diệp Lẫm thành cưng chiều.
Vốn tưởng rằng sau khi Lộ Bắc Nhiên xuất đạo có thể yên tĩnh một chút, không ngờ lại còn nghiêm trọng hơn. Mặc dù là nam, nhưng dù gì cũng người theo đuổi, Diệp Lẫm vẫn luôn lạnh nhạt kìm nén với cậu ta, mãi đến tận ngày đó cậu ta nói những lời không nên nói.
————————————————
Lộ Bắc Nhiên quay về ký túc xá, bắt đầu luyện tập. Đây là một bộ phim chiếu mạng đầu tư thấp cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình, tên là "Cô ấy kiêu ngạo". Cậu phải casting vai nam thứ, tính chất của nhân vật là hotboy vườn trường lạnh lùng thâm tình, xét ngoại hình thì có vẻ như rất hợp với cậu.
Lộ Bắc Nhiên nhìn kỹ gương mặt trong gương.
Thật ra khí chất của nguyên chủ tương tự với dáng dấp ban đầu của cậu, đều thiên về cảm giác trong sáng.
Mặt nhỏ, mũi cao, dáng người cũng tạm ổn, lên phim rất ăn ảnh. Mắt hai mí hơi mỏng, hơi hơi cụp xuống dưới, khi không thể hiện cảm xúc có vẻ hơi lạnh lùng bi quan. Mà sống mũi tinh xảo cùng khuôn miệng lại trung hòa mất cảm giác lạnh lùng ấy, đặc biệt là lúc cười lên... cực kỳ mềm mại, đôi mắt hơi hơi cong lên, như một cậu bé chưa lớn hẳn.
Lộ Bắc Nhiên hơi thở dài, trước mắt hạn chế của khuôn mặt này hơi lớn, có điều nếu như có các đề tài khác nhau cho cậu lựa chọn, cậu vẫn có rất nhiều không gian để phát huy. Cậu thích diễn xuất, không muốn đi lại con đường cũ, vĩnh viễn đóng những nhân vật có hình tượng giống nhau.
Ba ngày sau, vết bầm trên mặt Lộ Bắc Nhiên đã hoàn toàn không thấy nữa, cậu mặc một bộ áo phông trắng cùng quần bò đơn giản, xuất phát đi casting.
Khi đến hiện trường, đã có bảy, tám người chờ ở ngoài cửa, tất cả đều là trai xinh gái đẹp. Có mấy người ngẩng đầu lên liếc nhìn Lộ Bắc Nhiên rồi lại lạnh lùng cúi thấp đầu. Có một hai người có lẽ đã thấy cậu trên TV, thân thiện cười với cậu, Lộ Bắc Nhiên mỉm cười lại, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Một thiếu niên xinh trai bên cạnh quay sang nhìn Lộ Bắc Nhiên, mở miệng bắt chuyện: "Cậu có phải là thành viên nhóm kia, là —— "
Cậu ta kéo chữ cả buổi vẫn không nói ra được, Lộ Bắc Nhiên tiếp lời: "Fire."
Cậu chàng xinh trai: "Đúng đúng, Fire, tớ là Mộ Thanh, cậu thì sao?"
Lộ Bắc Nhiên: "Tôi là Lộ Bắc Nhiên."
Mộ Thanh hỏi: "Cậu tới casting nhân vật nào thế?"
Lộ Bắc Nhiên: "Sầm Mặc."
Mộ Thanh thở phào: "Vậy thì tốt quá, tớ casting nam chính, không cạnh tranh với cậu. Chắc chắn cậu sẽ được chọn đó, cậu đẹp quá mà."
Lộ Bắc Nhiên sững người bởi lời khen đến bất ngờ, bèn cứng nhắc đáp lại: "Cảm ơn, cậu cũng đẹp lắm."
Mộ Thanh cười xán lạn: "Ừa, thiệt ra cũng có nhiều người nói vậy đó."
Lộ Bắc Nhiên: "..."
Mộ Thanh nhiệt tình trò chuyện vài câu với cậu, chẳng bao lâu đã bị nhân viên công tác gọi đi.
Khi cậu ta đi ra thì có hơi ủ rũ: "Vừa rồi tớ căng thẳng quá, không biết mình đã diễn cái gì nữa."
Nhưng không chờ Lộ Bắc Nhiên an ủi cậu ta, Mộ Thanh đã tự cố vũ mình rồi: "Mà kệ, diễn xong rồi thì không nghĩ nữa. Cậu cố lên nha!"
Lộ Bắc Nhiên gật đầu, "được."
Chờ tới khi đến lượt cậu, cậu đã nhẩm lại kịch bản trong đầu một lần nữa rồi.
Trong phòng casting, bốn vị giám khảo ngồi thành hàng, vẻ mặt ai cũng tỏ rõ mệt mỏi. Biên kịch là một cô gái trẻ, nghe khi Lộ Bắc Nhiên đi vào mắt đã sáng lên, người này còn ưa nhìn hơn trên ảnh nữa. Chỉ dựa vào nhan sắc thôi, cậu đã chiến thắng tất cả những người casting vai nam hai trước cậu rồi, chỉ là không biết kỹ năng diễn xuất như thế nào?
Cô rút ra một tờ giấy đưa cho cậu, "cậu diễn đoạn này là được."
Lộ Bắc Nhiên nghiêm túc đọc đoạn thoại trong tờ giấy kia, dưới góc nhìn của của, đoạn diễn này không khó. Chẳng mấy chốc đã ra hiệu với giám khảo, tỏ ý cậu đã sẵn sàng.
Đạo diễn chọn vai ngáp một hơi: "Bắt đầu đi."
Đẩy cửa ra, một phòng bừa bộn. Hộp thức ăn đã hết cùng thùng chuyển phát nhanh chất đống khắp nơi, quần áo, bít tất rải rác trên ghế sa lon. Nhìn vào khiến cậu khó chịu cả người, đụng ngay chứng cưỡng chế của cậu, cậu bèn dọn dẹp cẩn thận từ trong ra ngoài một lượt.
Nhìn căn phòng như sáng bừng lên, cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng cậu, cậu không biết điều này có phải chứng tỏ cho một khởi đầu hoàn toàn mới không, mà có thể thoát khỏi thân phận ban đầu, với cậu mà nói cũng là một sự giải thoát.
Lộ Bắc Nhiên vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nhận được điện thoại của quản lý Triệu Bân, bảo cậu đến công ty một chuyến.
Lúc này cậu đã nắm được những thông tin cơ bản của nguyên chủ. Lộ Bắc Nhiên năm nay cũng hai mươi hai tuổi, nhờ vào khuôn mặt ưa nhìn được người săn ngôi sao tìm thấy, thuận lợi thể hiện tài năng trong một chương trình tuyển chọn. Một năm trước cậu ta vẫn luôn hoạt động với thân phận thành viên nhóm nhạc nam, mới hôm trước thôi, nhóm nam này đã tan rã. Bảy người trong nhóm thuộc về những công ty khác nhau, công ty của Lộ Bắc Nhiên tên là Hoan Dược, Triệu Bân chính là quản lý mà ban đầu cậu ta ký.
Triệu Bân là một anh béo không thể giấu được ánh sáng lóe lên trong mắt*, anh ta thấy chút máu bầm trên khóe miệng Lộ Bắc Nhiên, cau mày nói: "Chốt lại vẫn cứ bị tẩn à." Ngày hôm qua trợ lý của Diệp Lẫm mật báo cho anh ta, không ngờ là thằng nhóc này còn dám treo điện thoại của mình.
* Ý của tác giả là anh béo này là người tinh ý, kiểu khi nhận ra được điều gì thì mắt sẽ lóe lên ấy, mà ảnh thì không giấu được điều đó.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Vâng, chắc là hai hôm nữa sẽ hết bầm thôi, không ảnh hưởng tới công việc đâu."
Triệu Bân còn muốn quở trách cậu vài câu, nhưng nghĩ lại thằng nhóc này vẫn luôn cứng mềm chẳng chịu, bèn không tự rước khó chịu cho mình nữa, nói vào công việc: "Hôm nay tôi muốn hỏi lại dự định phát triển sau này của cậu, bây giờ đang có một chương trình giải trí, thi tuyển chọn vũ đạo, không thì cậu tham gia sơ tuyển cũng được."
Mặc dù ngoài miệng là hỏi dự định của đối phương, thật ra anh ta lại không chừa cho Lộ Bắc Nhiên một chút không gian nào hết. Bởi vì Lộ Bắc Nhiên ngoại trừ nhảy nhót còn tạm được, thật sự không có năng khiếu gì khác.
"Trúc Mộng Đoàn" là mùa thứ hai của chương trình tuyển chọn này, mọi chương trình tuyển tú đều là mùa thứ nhất hot nhất, sau đó bắt đầu xuống dốc, đây là định luật trong nghề. Hơn nữa, nhóm nhạc sau chương trình tuyển chọn là do bên tổ chức quản lý, nhưng bảy người lại thuộc các công ty khác nhau, thật ra bọn họ vẫn luôn ai làm việc nấy. Một năm qua, Lộ Bắc Nhiên cũng không thể mở rộng danh tiếng, hơn phân nửa số fans ở lại là fans từ chương trình tuyển chọn.
Con đường mà Triệu Bân vạch sẵn cho Lộ Bắc Nhiên chính là làm idol, đầu tiên dựa vào chương trình tuyển chọn vũ đạo tăng độ nổi tiếng trước, sau đó chuyển sang tập trung đi show giải trí hay thành lập nhóm nhạc mới, tới lúc đó tính sau.
Nhưng anh ta không ngờ là, Lộ Bắc Nhiên lại nghiêm túc nói: "Anh Triệu, em không muốn làm thần tượng, đi đóng phim được không?"
Triệu Bân phì cười.
Anh ta biết Lộ Bắc Nhiên không hiểu chuyện, nhưng không ngờ cậu ta lại không biết người biết ta đến mức này: "Sao hả? Diệp Lẫm đánh hỏng đầu cậu rồi à? Trước đây từng cho cậu đi diễn chưa? Còn nhớ mình diễn xuất đến nỗi nào không? Ai nói với tôi mình ghét nhất là đóng phim vâỵ?"
Triệu Bân dồn dập hỏi ngược lại cậu, Lộ Bắc Nhiên nghĩ thầm, xem ra nguyên chủ quả đúng không phải người biết diễn xuất, nhưng cậu chỉ biết diễn xuất thôi, tham gia chương trình vũ đạo rồi tập thể dục theo đài cho người ta xem hay sao?
Lộ Bắc Nhiên vắt hết óc nghĩ ra lý do: "Anh Triệu, em... Em cũng mới chỉ thích diễn xuất gần đây thôi, có thể trước đây em biểu hiện không được tốt lắm, nhưng sau này chắc chắn sẽ cố gắng mà, có thể cho em một cơ hội nữa không?"
Triệu Bân cảm thấy hôm nay đứa nhóc này ngoan đến khác thường, bèn chăm chăm nhìn cậu một hồi. Thật ra với ngành giải trí trong nước, số nhóm nhạc nam làm ăn ngon nghẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhìn ngay vào nhóm nhạc FIRE của Lộ Bắc Nhiên trước đây, trong bảy người đã có năm người là con nhà giàu.
Với người mới có gia cảnh bình thường như Lộ Bắc Nhiên, làm diễn viên là con đường tốt hơn thần tượng, nhưng cậu ta diễn xuất lại chẳng có chút linh khí nào, nên Triệu Bân mới bỏ suy nghĩ này đi. Không biết dây thần kinh nào của thằng nhóc này bị lệch, nhất quyết phải tự rước nhục nhã.
Triệu Bân rúc đầu vào trong ngăn kéo lật giở tìm kiếm, ném cho Lộ Bắc Nhiên vài tờ giấy, "hai hôm nữa có một buổi casting, không thi được thì ngoan ngoãn quay về làm thần tượng cho tôi."
Lộ Bắc Nhiên sáng mắt lên, vội vàng nói: "Cảm ơn anh Triệu."
Khi cậu đi ra từ văn phòng của Triệu Bân, một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đi tới từ phía trước, người kia đeo kính đen, toàn thân tản ra hơi thở không dễ gần. Đến gần hắn Lộ Bắc Nhiên mới nhìn rõ, chính là người hôm qua đã đánh cậu, Diệp Lẫm.
Cậu dời mắt đi, mặt không cảm xúc đi lướt qua Diệp Lẫm. Nếu nguyên chủ có mâu thuẫn với người này, tốt nhất là cách hắn xa một chút.
Tâm trạng của Diệp Lẫm hôm nay cực kỳ tệ, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lộ Bắc Nhiên, vốn đang nghĩ, nếu như thằng nhãi này còn dám quấn lấy hắn, hắn không ngại ngay tại công ty, trước mặt mọi người đánh cậu ta thêm lần nữa. Không ngờ là hôm nay nhóc con này lại ngoan như vậy, cứ như bị hắn dọa sợ rồi. Người ta không chủ động trêu chọc, đương nhiên hắn sẽ không vô duyên vô cớ trút giận vào người ta.
Diệp Lẫm đẩy cửa văn phòng giám đốc ra, bệ vệ ngồi trên ghế sa-lông.
Thẩm Hồi cau mày, "bao lớn rồi, sao vẫn cứ thiếu cẩn thận như thế?"
Diệp Lẫm: "Mới 25, còn trẻ lắm."
Thẩm Hồi thở dài, "bớt giả ngu, cháu biết cậu đang nói gì mà."
Diệp Lẫm nhớ tới tin nhắn Lộ Bắc Nhiên gửi cho hắn, giọng nói lạnh lùng: "Tự cậu ta muốn ăn đòn."
Thẩm Hồi: "Chỉ là một đứa bé thôi, người ta cũng vì yêu thích cháu, cậu bảo quản lý của cậu ta quản cậu ta là được rồi."
Diệp Lẫm cười khẩy: "Yêu thích cháu? Cậu ta là thích bố cùng anh trai của cháu, không biết hỏi thăm được ai cháu là con trai của Thiệu Huy. Cậu xem xem cậu ký với kiểu người thế nào đây."
"Cậu nhìn mặt ký hợp đồng, chẳng lẽ còn bắt người ta làm bài thi đạo đức tư tưởng?" Thẩm Hồi để ý thấy giọng nói của Diệp Lẫm khàn khàn, lại còn đeo kính đen, "cháu sao thế, lại cãi nhau với bố à?"
Diệp Lẫm đứng lên, "không sao đâu. Không còn gì thì cháu đi trước."
Thẩm Hồi chăm chăm nhìn theo bóng lưng của cháu ngoại mình, lắc đầu, biết trước sẽ có những chuyện lộn xộn thế này, ông đã không đưa hắn ta đi tham gia tuyển chọn.
Bố Diệp Lẫm đưa cậu ra nước ngoài học, kế hoạch ban đầu sau khi hắn trở về sẽ vào công ty Thiệu gia làm việc, trước khi đi Diệp Lẫm cũng đã đồng ý rồi, không ngờ vừa mới về nước liền nói muốn làm diễn viên. Thiệu Huy đánh con một trận, đánh xong vẫn không ép được hắn, mà vừa hay Thẩm Hồi làm trong ngành này, bèn đưa thẳng hắn đến công ty Thẩm Hồi.
Đúng lúc đó, "Trúc Mộng Đoàn" tuyển người.
Diệp Lẫm ngoại trừ gương mặt tuấn tú, vóc người hoàn hảo một mét tám tám ra, có thể nói là không còn gì khác. Nhảy nhót thì y như vung tay đập miếng thép giữa hai chân vậy, fans cũng thường đùa hắn là thẳng nam sắt thép. Ca hát thì còn tạm nghe được, nhưng cũng chỉ là trình độ hát Karaoke không lạc điệu thôi. Mà với chương trình tuyển chọn như thế này, tốt nhất là vừa có nhan sắc vừa có thực lực, nếu như không có thực lực, thì cái mã đẹp cũng tạm đủ.
Thẩm Hồi muốn mượn cơn sốt show tuyển chọn, để tăng thêm độ nhận diện cho Diệp Lẫm, trước tiên phải lộ mặt trước mặt công chúng đã. Không ngờ là hắn lại học phải tên phiền phức Lộ Bắc Nhiên.
Lộ Bắc Nhiên do nhân viên săn người của công ty phát hiện ra, cậu ta có một gương mặt đẹp đẽ ai cũng phải công nhận, mang theo hào quang mỹ thiếu niên u buồn mảnh mai. Công ty sắp xếp cho cậu ta và Diệp Lẫm cùng tham gia show tuyển chọn, nhưng cậu ta chẳng chịu để tâm đến chuyện tập luyện, mà dốc hết tâm tư nghĩ cách bò lên giường Diệp Lẫm.
Diệp Lẫm không chịu được phiền phức, nhưng khi quay chương trình cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể giữ khoảng cách hết sức có thể. Mặc dù là vậy, fans CP vẫn có thể lý giải sự ghét bỏ trong mắt Diệp Lẫm thành cưng chiều.
Vốn tưởng rằng sau khi Lộ Bắc Nhiên xuất đạo có thể yên tĩnh một chút, không ngờ lại còn nghiêm trọng hơn. Mặc dù là nam, nhưng dù gì cũng người theo đuổi, Diệp Lẫm vẫn luôn lạnh nhạt kìm nén với cậu ta, mãi đến tận ngày đó cậu ta nói những lời không nên nói.
————————————————
Lộ Bắc Nhiên quay về ký túc xá, bắt đầu luyện tập. Đây là một bộ phim chiếu mạng đầu tư thấp cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình, tên là "Cô ấy kiêu ngạo". Cậu phải casting vai nam thứ, tính chất của nhân vật là hotboy vườn trường lạnh lùng thâm tình, xét ngoại hình thì có vẻ như rất hợp với cậu.
Lộ Bắc Nhiên nhìn kỹ gương mặt trong gương.
Thật ra khí chất của nguyên chủ tương tự với dáng dấp ban đầu của cậu, đều thiên về cảm giác trong sáng.
Mặt nhỏ, mũi cao, dáng người cũng tạm ổn, lên phim rất ăn ảnh. Mắt hai mí hơi mỏng, hơi hơi cụp xuống dưới, khi không thể hiện cảm xúc có vẻ hơi lạnh lùng bi quan. Mà sống mũi tinh xảo cùng khuôn miệng lại trung hòa mất cảm giác lạnh lùng ấy, đặc biệt là lúc cười lên... cực kỳ mềm mại, đôi mắt hơi hơi cong lên, như một cậu bé chưa lớn hẳn.
Lộ Bắc Nhiên hơi thở dài, trước mắt hạn chế của khuôn mặt này hơi lớn, có điều nếu như có các đề tài khác nhau cho cậu lựa chọn, cậu vẫn có rất nhiều không gian để phát huy. Cậu thích diễn xuất, không muốn đi lại con đường cũ, vĩnh viễn đóng những nhân vật có hình tượng giống nhau.
Ba ngày sau, vết bầm trên mặt Lộ Bắc Nhiên đã hoàn toàn không thấy nữa, cậu mặc một bộ áo phông trắng cùng quần bò đơn giản, xuất phát đi casting.
Khi đến hiện trường, đã có bảy, tám người chờ ở ngoài cửa, tất cả đều là trai xinh gái đẹp. Có mấy người ngẩng đầu lên liếc nhìn Lộ Bắc Nhiên rồi lại lạnh lùng cúi thấp đầu. Có một hai người có lẽ đã thấy cậu trên TV, thân thiện cười với cậu, Lộ Bắc Nhiên mỉm cười lại, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Một thiếu niên xinh trai bên cạnh quay sang nhìn Lộ Bắc Nhiên, mở miệng bắt chuyện: "Cậu có phải là thành viên nhóm kia, là —— "
Cậu ta kéo chữ cả buổi vẫn không nói ra được, Lộ Bắc Nhiên tiếp lời: "Fire."
Cậu chàng xinh trai: "Đúng đúng, Fire, tớ là Mộ Thanh, cậu thì sao?"
Lộ Bắc Nhiên: "Tôi là Lộ Bắc Nhiên."
Mộ Thanh hỏi: "Cậu tới casting nhân vật nào thế?"
Lộ Bắc Nhiên: "Sầm Mặc."
Mộ Thanh thở phào: "Vậy thì tốt quá, tớ casting nam chính, không cạnh tranh với cậu. Chắc chắn cậu sẽ được chọn đó, cậu đẹp quá mà."
Lộ Bắc Nhiên sững người bởi lời khen đến bất ngờ, bèn cứng nhắc đáp lại: "Cảm ơn, cậu cũng đẹp lắm."
Mộ Thanh cười xán lạn: "Ừa, thiệt ra cũng có nhiều người nói vậy đó."
Lộ Bắc Nhiên: "..."
Mộ Thanh nhiệt tình trò chuyện vài câu với cậu, chẳng bao lâu đã bị nhân viên công tác gọi đi.
Khi cậu ta đi ra thì có hơi ủ rũ: "Vừa rồi tớ căng thẳng quá, không biết mình đã diễn cái gì nữa."
Nhưng không chờ Lộ Bắc Nhiên an ủi cậu ta, Mộ Thanh đã tự cố vũ mình rồi: "Mà kệ, diễn xong rồi thì không nghĩ nữa. Cậu cố lên nha!"
Lộ Bắc Nhiên gật đầu, "được."
Chờ tới khi đến lượt cậu, cậu đã nhẩm lại kịch bản trong đầu một lần nữa rồi.
Trong phòng casting, bốn vị giám khảo ngồi thành hàng, vẻ mặt ai cũng tỏ rõ mệt mỏi. Biên kịch là một cô gái trẻ, nghe khi Lộ Bắc Nhiên đi vào mắt đã sáng lên, người này còn ưa nhìn hơn trên ảnh nữa. Chỉ dựa vào nhan sắc thôi, cậu đã chiến thắng tất cả những người casting vai nam hai trước cậu rồi, chỉ là không biết kỹ năng diễn xuất như thế nào?
Cô rút ra một tờ giấy đưa cho cậu, "cậu diễn đoạn này là được."
Lộ Bắc Nhiên nghiêm túc đọc đoạn thoại trong tờ giấy kia, dưới góc nhìn của của, đoạn diễn này không khó. Chẳng mấy chốc đã ra hiệu với giám khảo, tỏ ý cậu đã sẵn sàng.
Đạo diễn chọn vai ngáp một hơi: "Bắt đầu đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook