Dù Cho Anh Có Thâm Tình
-
49: Quả Thật Rất Ngọt
Khương Tri Ly ngay lập tức như bị sét đánh ngay tại chỗ.
0.000001 giây sau ——
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt cô đang đỏ bừng lên, lại nghĩ đến khả năng mình sẽ bị đuổi ra ngoài cùng với chiếc vali, Phó Bắc Thần cuối cùng mới chậm rãi bổ sung thêm một câu.
"Chẳng phải vì để theo đuổi em sao."
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô cố gắng giảm lại tốc độ lưu thông máu vừa mới tăng lên.
Hai giây sau, việc giảm nội nhiệt thất bại.
Cô kiễng chân lên để tăng thêm khí thế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đã nói đồng ý chưa!! Ngay cả ga trải giường hình gấu nâu này anh cũng không được ngủ!!"
Phó Bắc Thần bình tĩnh gật đầu, ánh mắt anh dừng lại trên bó hoa hồng cô ôm trong lòng.
"Cái này cũng không cần sao?"
Khương Tri Ly nhất thời ôm hoa chặt hơn nữa, cô cảnh giác nhìn anh: "Ai nói em không cần?"
Anh bình tĩnh nói: "Hoa được tính vào tiền ăn ở, nếu em nhận thì đồng nghĩa với việc đồng ý cho anh ở lại đây."
"?"
Khương Tri Ly cáu đến nỗi suýt chút nữa bóp cổ người ngay tại chỗ.
Cô quả thật không ngờ đến, lúc cô còn sống có thể nhìn thấy Phó Bắc Thần như vậy! Không! Có! Giới! Hạn!
Làm sao cô có thể dễ dàng bị một bó hoa mua chuộc chứ, không thể nào!!
Khương Tri Ly rất khí khái hừ một tiếng, "Một bó hoa thì đáng giá bao nhiêu!"
Sau đó cô đưa tay lên vừa định ném bó hoa hồng tuyệt đẹp kia sang một bên, lại thấy anh bình thản bổ sung thêm một câu.
"Không có bao nhiêu, mấy chục nghìn thôi."
Bàn tay đang định ném bông hồng bỗng khựng lại giữa không trung.
Sau khi hai giây xấu hổ nhất trong cuộc đời cô trôi qua, Khương Tri Ly vô cùng chân thành mà rút tay về, ôm bó hoa hồng thơm ngát kia vào trong lòng mình rồi nhấc chân ra ngoài.
Không thể phí của trời được, lãng phí đáng xấu hổ.
Tên họ Phó nào đó có tội, hoa hồng vô tội!!
Nhìn thấy một loạt động tác của cô, khóe miệng Phó Bắc Thần khẽ nhếch lên, anh cố ý hỏi cô: "Không ném đi nữa sao?"
Bước chân Khương Tri Ly dừng lại, cô không thèm quay đầu lại mà hét lên: "....!Hoa cũng có sinh mệnh của nó!! Phó Bắc Thần anh có trái tim không vậy!!"
Nụ cười trên khóe miệng anh càng ngày càng đậm, "Em có là được."
"......"
Trong phòng khách.
Khương Tri Ly đang cắm từng bông hoa hồng vào bình, còn Phó Bắc Thần đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Bình hoa lần trước vẫn còn để lại, từ sau khi bó hoa hồng mà cô nhặt về héo đi, Khương Tri Ly chưa bao giờ cắm thêm hoa khác vào chiếc bình rỗng này.
Mà bây giờ, chiếc bình hoa vốn dị trống rỗng và lạnh tanh lại lần nữa tràn đầy sức sống, trong phòng tràn ngập hương hoa dễ chịu, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta sảng khoái.
Quả nhiên, thu nhận Phó Bắc Thần...!Ồ không, thu nhận bó hoa hồng có giá cao ngất trời này quả là một quyết định đúng đắn.
Sau khi toàn bộ số hoa được cắm vào lọ tỉ mỉ, đầu tiên Khương Tri Ly lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, nhìn đóa hoa hồng rực rỡ trước mặt, không nhịn được mà thở dài.
Lúc này, Phó Bắc Thần vừa cúp điện thoại đi tới, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô đang nhìn chằm chằm vào bình hoa.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Khương Tri Ly vừa nghịch cành hoa vừa nhỏ giọng nói:"Hay là lần sau anh đừng tặng em hoa hồng nữa....!Lần trước bất kể em dày công chăm sóc thế nào, cũng chỉ sống được mấy ngày...."
Nghe thấy cô nói lần trước, Phó Bắc Thần hơi giật mình, ngay sau đó anh nhớ đến lần hẹn còn chưa bắt đầu đã kết thúc kia.
Còn có bó hoa mà anh ném đi khi chưa kịp tặng.
Hóa ra, quanh đi quẩn lại, bó hoa kia vẫn đến tay cô sao?
Không hiểu tại sao, vào giờ phút này, một loại cảm xúc không tên đột nhiên xẹt qua trái tim băng giá của anh, lặng lẽ mở ra một vết nứt.
Thật ra thì, không thể phủ nhận rằng anh đã hối hận.
Nếu như ngay từ đầu, cô nói yêu anh, anh nguyện ý tin tưởng cô nhiều hơn một chút.
Nếu cô đến muộn, anh có thể đợi cô thêm vài phút.
Có lẽ bọn họ sẽ không bỏ lỡ nhau lâu như vậy.
Cổ họng anh bỗng nhiên hơi nghẹn lại, lúc anh vừa định lên tiếng, điện thoại trong tay lại reo lên lần nữa.
Phó Bắc Thần cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, đi đến bên cạnh nhận điện thoại.
Bên này, Khương Tri Ly mới bừa bước ra khỏi bầu không khí đa sầu đa cảm do chính mình tạo ra, mới phát hiện ra người bên cạnh mình đã rời đi lâu rồi.
.....
Biết anh rất bận, nhưng không ngờ anh lại bận đến vậy.
Trong vòng một giờ tiếp theo, Phó Bắc Thần vẫn luôn ở trong phòng khách làm việc, nghe điện thoại, họp video, Khương Tri Ly dường như ngay cả cơ hội nói chuyện với anh cô cũng không tìm được.
Về phần Phó Bắc Thần, anh đường đường chính chính làm việc ở nhà cô, sau đó phớt lờ cô?
Anh ngồi ở một bên, Khương Tri Ly ngồi ở bên còn lại, ở giữa lại có một cái gối ôm vô cùng chướng mắt, giống như là ngân hà ngăn cách Ngưu Lang với Chức Nữ vậy đó.
Vô số lần Khương Tri Ly muốn chuyển nó đi, nhưng cô lại lo mình lại làm quá lên.
Nhưng mà cô là bên được theo đuổi, loại chuyện này hẳn là nên để anh làm có được không!
Với thái độ địch không động ta không đậy, Khương Tri Ly nhắc nhở bản thân phải vững vàng kiên định, đồng thời cố gắng tập trung vào bản thảo cho cuộc thi sắp tới.
Chủ đề cho cuộc thi thiết kế năm nay là《 Tình yêu thầm lặng 》.
Lúc vừa mới nhận được chủ đề, cô cũng không có ý tưởng gì, làm thế nào để thể hiện chủ đề "tình yêu thầm lặng" một cách cụ thể, độ khó không hề thấp.
Tình yêu lặng thầm, đúng như tên gọi, không cần nói ra nhưng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được tình yêu sâu sắc.
Vào lúc này, Phó Bắc Thần ngồi bên cạnh cô, vô số cảm hứng bỗng nhiên cùng nhau nhảy ra.
Dường như từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ chính thức tỏ tình với cô, giống như những người khác nói ra một câu "anh yêu em".
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cho đến bây giờ cô chưa từng hoài nghi rằng Phó Bắc Thần thật sự yêu cô, tại sao vậy chứ?
Có lẽ là vì, vào đêm mưa hôm đó, lúc cô một thân một mình ở trong bệnh viện, một người cách xa ngàn dặm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như từ trên trời rơi xuống, chỉ vì một bức ảnh truyền dịch mà cô gửi đi.
Ở trước mặt Thẩm Nhân và Giản Ngữ Phàm, khi cô đang xấu hổ như một câu chuyện cười, anh đứng trong đám đông nói với cô câu kia, lại đây.
Còn có đêm giáng sinh hôm đó, chỉ vì một câu nói đùa ngay cả bản thân cô còn quên mất, dưới bầu trời đầy tuyết, những chùm pháo hoa được thắp lên vì cô.
Một nguồn cảm hứng bùng nổ trong đầu Khương Tri Ly.
Nửa giờ sau.
Phó Bắc Thần cúp điện thoại, anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khương Tri Ly ngồi bên cạnh, tập trung vẽ.
Cô cúi thấp đầu, độ cong trên cổ nhìn vô cùng yêu kiều, vài sợi tóc tùy ý rũ xuống bên tai, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn của cô, trầm tĩnh mà xinh đẹp.
Cô hơi mím môi, giống như đang tập trung suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến anh.
Phó Bắc Thần đặt chiếc gối nằm ở giữa sang một bên, cuối cùng cũng không còn gì ngăn cách hai người bọn họ.
Anh im lặng không lên tiếng, vén lọn tóc lòa xòa bên tai cô lên, quấn quanh đầu ngón tay nghịch chơi.
Quấn vào, gỡ ra, cứ một lần rồi lại một lần, làm không biết mệt.
Đợi đến khi Khương Tri Ly nhận ra, cô quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Bắc Thần...
Nghịch tóc của cô!!
Dùng bàn tay sống trong nhung lụa chỉ biết cầm bút kia của anh, làm ra hành động cực kỳ trẻ con.
Khương Tri Ly đặt bút và sổ sang một bên, cô vội vàng gỡ lọn tóc trong tay anh ra, cô hờn dỗi trách mắng: "Phó Bắc Thần anh thật nhàm chám!"
Anh khẽ cười "Hơi hơi."
Một giây sau, Phó Bắc Thần hơi nghiêng người xích lại gần cô, cánh tay anh chống bên người cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh dừng lại trên mặt cô, giọng đầy ẩn ý.
"Vậy, muốn làm cái khác sao?"
Bầu không khí vốn dĩ đang ấm áp lại bị câu nói ý tứ mập mờ không rõ này của anh phá vỡ, bầu không khí như đông cứng lại, từng chút mập mờ lặng lẽ lan ra.
Giọng nói trầm thấp trong trẻo của anh quanh quẩn bên tai Khương Tri Ly, lại thêm ánh mắt không hề có ý che giấu của anh nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nỗi mặt cô đột nhiên nóng bừng, hô hấp cũng trở nên có chút rối loạn.
Trong bóng tối, Khương Tri Ly lặng lẽ siết chặt đệm sofa, cô không quay mặt lại nhìn anh, tránh khỏi việc cô lại bị sắc đẹp cám dỗ.
Vừa quay đầu lại, cô thoáng nhìn thấy điện thoại di động trên bàn, trái tim cô khẽ đập loạn.
Khương Tri Ly cầm điện thoại lên, đầu ngón tay cô nhanh chóng mở khóa màn hình, còn không quên cong mắt cười với anh.
"Được nha, sao chúng ta không làm...." Cô cố ý dừng lại, mỉm cười như một chú hồ ly không hề có ý rốt.
Cảm thấy có gì đó không hay, Phó Bắc Thần cau mày, thấy cô giơ điện thoại lên, đưa màn hình về phía anh.
"Cái này nhỉ?"
Cùng lúc đó, một giọng nói phát ra từ điện thoại——
"Muốn ăn đồ ngọt do bạn trai làm trước khi mãn kinh? Hãy nhấn vào video này để anh ấy làm gạo nếp đường nâu này cho bạn ăn đi ~"
Đoạn video ngắn ngủ tầm vài chục giây phát xong, Khương Tri Ly liếc mắt đã nhìn thấy chân mày Phó Bắc Thần càng ngày càng nhíu chặt.
Video mà cô tìm là phiên bản nâng cấp của gạo nếp đường nâu, loại cần khuôn hoạt hình...
Nói tóm lại, nhìn vô cùng nữ tính.
Chỉ cần nghĩ đến một người như Phó Bắc Thần đứng trong bếp, dùng đôi bàn tay sống trong nhung lụa kia của anh nhào bột, sau đó dùng khuôn Hello Kitty ép ra từng viên một, cảm thấy vô cùng khác biệt.
Nhưng mà——
Cô rất muốn nhìn thấy hình ảnh này!!!
Cô muốn ăn Hello Kitty do chính tay anh làm!!
Khương Tri Ly chớp chớp mắt: "Phó..."
Nhưng mà cô còn chưa nói xong đã bị anh vô tình cắt đứt: "Không thể nào."
Ánh mắt Khương Tri Ly nhất thời trở nên buồn bã: "Chẳng phải vừa rồi anh nói muốn làm chuyện khác sao? Thì làm gạo nếp đường nâu không được à?"
Phó Bắc Thầnvô cảm trả lời: "Không được."
Anh thực sự không hiểu tại sao người ta lại lãng phí thời gian để biến một miếng bột thành những hình thù kỳ quái kia, khi nó có thể được thay thế bằng những phương pháp khác hiệu quả hơn.
Lại còn là một con mèo đeo nơ.
Thấy anh kiên quyết từ chối như vậy, Khương Tri Ly đành phải đổi cách.
Hừ, dù sao thì Phó Bắc Thần thích mềm không thích cứng.
Cô suy nghĩ hai giây, sau đó đột nhiêm ôm bụng ngã vào người anh, đôi lông mày mảnh khảnh nhíu lại, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"Làm sao đây, bụng em đột nhiên đau quá, đau muốn ngất đi luôn..."
Phó Bắc Thần nheo mắt đánh giá cô, anh không vội vạch trần kỹ năng diễn xuất vụng về của cô.
Nhìn thấy anh hoàn toàn không có phản ứng, Khương Tri Ly cọ cằm lên vai anh, nhỏ nhẹ nũng nịu như một chút mèo con: "Anh làm cho em một chén gạo nếp đường nâu đi mà....!Em ăn xong nhất định sẽ hết đau....."
Mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô quanh quẩn bên mũi, còn những thứ khác thì...!mềm mại đến khó tin.
Im lặng hai giây, ánh mắt Phó Bắc Thần bỗng dưng có chút bất đắc dĩ.
Khương Tri Ly lại hừ một tiếng, tiếp tục tăng hỏa lực: "Hôm qua anh vừa mới nói sẽ theo đuổi em, hôm nay không đếm số nữa, vậy ngày mai em sẽ tìm người theo đuổi số 250 đến làm cho em..."
Chân mày anh giật giật, vẻ mặt hơi giãn ra, anh khẽ thở dài.
"Không làm hình mèo được không?"
"Không được." Khương Tri Ly vội vàng trả lời.
Cô đã chuẩn bị khuôn từ lâu rồi, sao có thể không dùng được.
Nhìn thấy anh nhíu mày lại, cô ngay lập tức bĩu môi, như thể một giây sau cô sẽ bật khóc.
Nhưng mà, một giây sau, chóp mũi cô bị đầu ngón tay anh cọ nhẹ vào.
Giọng anh nghe không ra chút cảm xúc nào: "Dừng.
Buổi biểu diễn đến đây là kết thúc."
Khương Tri Ly bối rối chớp chớp mắt.
Sau đó nhìn thấy anh đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
Ánh mắt cô nhất thời sáng lên: "Anh định làm gạo nếp viên cho em sao?"
Phó Bắc Thần không quay đầu lại, thấp giọng đáp lại, giọng nói trầm ấm dễ chịu của anh vang vọng trong căn phòng.
"Xem như phần thưởng cho màn biểu diễn vừa rồi của em."
Trong phòng bếp.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với quần tây, anh đứng trước chỗ nấu ăn, đeo một chiếc tạp dề kẻ sọc hồng quanh eo.
Phó Bắc Thần xoắn tay áo lên đến khuỷu tay, những ngón tay thon dài trắng nõn dính đầy bột nhão, chỉ có thể bất lực nhìn chiếc tạp dề màu hồng trên người.
Giọng điệu của anh nghe không được dễ chịu cho lắm: "Khương Tri Ly, cởi ra."
Khương Tri Ly cố nhịn cười rồi trốn ra xa: "Em không cởi.
Không đeo tạp dề, quần áo sẽ bẩn, giặt quần áo cũng tốn nước, trước tiên anh cứ nhịn đi."
"....."
Trong vòng mười phút tiếp theo, Phó Bắc Thần chỉ có thể nhào bột thật nhanh, sau đó ——
Buộc phải cầm khuôn hình con mèo đeo nơ.
Khương Tri Ly cảm thấy rằng mình là người duy nhất trên thế giới này may mắn nhìn thấy Hello Kitty xuất hiện trong tay Phó Bắc Thần.
Cô đã nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của anh quá nhiều, từ thời học sinh, cô đã nhìn thấy Phó Bắc Thần phát biểu với tư cách là đại biểu học sinh, anh đứng ở trên bục, bao quanh là ánh sáng mặt trời, cách mọi người rất xa, khiến người khác phải ngước mắt nhìn.
Bụi mịn bay lơ lửng trong không khí nhưng không làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Sau đó, khi họ gặp lại nhau, anh vẫn là sự tồn tại mà không ai có thể chạm đến.
Nhưng bây giờ, trong căn bếp nhỏ này, Phó Bắc Thần, người vẫn luôn ở trên cao, dường như đã đi xuống vì cô, cam nguyện dính vào khói lửa trần gian, khác với trước đây.
Đến khi chén gạo nếp viên nhìn cực kỳ trẻ con kia được múc ra khỏi nồi, Khương Tri Ly kích động đến nỗi suýt bỏng tay.
Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm cô rồi nhàn nhã rửa sạch tay, cởi chiếc tạp dề trên eo xuống.
Thấy cô hưng phấn như vậy, anh nhướng mày: "Vui như vậy sao?"
Nhìn cô còn vui hơn lúc nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đêm hôm đó.
Khương Tri Ly vừa cầm điện thoại chụp ảnh với nhiều góc khác nhau, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, cô tùy ý nói: "Đúng vậy đúng vậy, em thích Hello Kitty nhất đó....."
Phó Bắc Thần cảm thấy buồn cười: "Vừa nãy chẳng phải em nói thích con gấu kia nhất sao?"
Khương Tri Ly không để ý đến anh, cầm thìa lên múc một muỗng.
Vị ngọt của đường nâu trong tích tắc lan tỏa khắp đầu lưỡi, từ từ khơi lên vị giác, cuối cùng bao bọc lấy trái tim cô.
Khương Tri Ly kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn anh: "Ngọt quá đi!"
Anh nhìn thẳng vào cô, khóe miệng hơi cong lên.
"Thật sao? Anh nếm thử nào."
Khương Tri Ly đang đắm chìm trong vui vẻ, không chú ý tới giọng điệu đầy ẩn ý của anh, vừa định đưa muỗng cho anh, cằm của cô đã bị ngón tay nâng lên.
Ngay sau đó, trên môi cô truyền đến cảm giác ấm áp, không khí trở nên loãng hơn, đầu lưỡi của anh nhân lúc cô không hề hay biết mà đi vào, cướp đi vị ngọt còn chưa tan hết.
Hô hấp của cô trở nên rối loạn, ý thức trong đầu bùng nổ, cô chỉ có thể ngây người nhìn anh.
Nhìn thấy đôi môi tái nhợt của anh dần chuyển sang hồng, phủ lên một lớp nước mỏng, vô cùng khao khát.
Khoảng cách giữa hai cánh môi được kéo ra, Khương Tri Ly nhìn anh khẽ liếm đôi môi mỏng, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười.
"Quả thật rất ngọt.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook