Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Mộc Vũ Nguyện
-
C56: Chương 55. Đại Kết Cục (3)
Đêm nay, Khương Tri Ly ngủ không yên.
Hình ảnh tai nạn đêm hôm đó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô một lần nữa, nhưng cái khác biệt ở đây là, ở cuối giấc mơ lần này, cô thực sự nhìn thấy bóng người đang chắn trước mặt cô, trên chiếc áo sơ mi trắng của anh dính đầy máu tươi, anh từ từ xoay người lại.
Là khuôn mặt của Phó Bắc Thần.
Mặc dù lúc đó cô có hỏi Hàn Tử Ngộ lúc, Hàn Tử Ngộ cũng không nói gì. Nhưng sự im lặng của anh ta lại làm cho sự nghi ngờ trong lòng Khương Tri Ly càng ngày càng sâu hơn.
Rõ ràng lúc đó, Phó Bắc Thần đã đến Mỹ, hai nơi cách nhau ngàn dặm, sao anh lại trùng hợp xuất hiện ở đây để cứu cô chứ?
Sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong đầu Khương Tri Ly đều là chuyện này, cô hoàn toàn không ngủ được nữa, vì vậy cô dứt khoát gọi video cho Phó Bắc Thần.
Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, ở bên kia video, khung cảnh phía sau là ở công ty, người đàn ông mặc áo sơ mi, mấy cúc áo trên trùng tùy ý cởi ra, nhìn có chút phóng đãng.
Liếc mắt nhìn giờ, Phó Bắc Thần nhíu mày lại, "Sao còn chưa ngủ?"
Hai mắt Khương Tri Ly cong lên, đôi chân thon thả trắng trẻo của cô đung đưa trong không khí, cô không định nói cho anh biết chuyện cơn ác mộng vừa rồi.
Ánh mắt cô long lanh nhìn chằm chằm anh trên màn hình: "Đương nhiên là nhớ anh đến nỗi không ngủ được rồi."
Lúc này, ánh mắt cô đảo qua đảo lại một vòng, bỗng nhiên cô hỏi: "Anh có nhớ em không vậy?"
"Có không vậy có không vậy?"
Khóe miệng Phó Bắc Thần hơi nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười: "Chẳng phải ngày mai em phải tham dự lễ trao giải sao, không ngủ sẽ xấu đấy."
Anh nói như vậy, Khương Tri Ly mới nhớ ra, cô nhắc nhở anh: "Đúng rồi, lễ trao giải ngày mai anh phải xem phát trực tiếp đấy, phải nghiêm túc lắng nghe bài phát biểu nhận giải của em đấy."
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp và từ tính từ bên trong điện thoại lọt vào tai cô, vô cùng phối hợp.
"Biết rồi, bà Phó."
Nghe được danh xưng phía sau, Khương Tri Ly cong mắt cười, không quên chuyển lại chủ đề vừa rồi.
"Vậy rốt cuộc anh có nhớ em không?"
Rõ ràng cô biết Phó Bắc Thần sẽ không nói ra những lời sến sẩm như vậy, nhưng Khương Tri Ly vẫn muốn nghe.
Như thể hôm nay cô không nghe được câu trả lời thì sẽ không bỏ qua, ngữ khí thêm phần thúc ép: "Nói mau, không nói thì..."
Dừng lại một lúc, Phó Bắc Thần bỗng nhiên thấp giọng cắt ngang cô: " Ừ."
Trong màn hình, ánh mắt sáng rực của anh nhìn cô, đôi mắt đen láy của anh sâu thẳm như vực sâu, thu hút đến nỗi khiến người khác vô thức chìm vào.
"Rất nhớ em."
Giọng anh cực kỳ nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại xen lẫn chút dịu dàng, màn đêm yên tĩnh, khi giọng anh vừa dứt, Khương Tri Ly chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
Cô cố gắng ép xuống khóe miệng đang khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt cô lại không giấu được ý cười.
Chẳng cần soi gương cũng đoán được cô bây giờ chắc lại nhìn như gái xuân thì.
Khương Tri Ly hất cằm, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, cô lại không biết mặt mình đã đỏ bừng.
"Được rồi, em biết rồi, anh ngủ đi."
Anh thấp giọng trả lời, "Ngủ ngon."
Đêm nay, sau khi cúp điện thoại, Khương Tri Ly cũng không mơ thấy ác mộng nữa, cô ngủ rất say.
Chiều ngày hôm sau, Khương Tri Ly trang điểm xomg, cô và Diệp Gia Kỳ cùng nhau đến lễ trao giải đúng giờ.
Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, Khương Tri Ly nhìn thấy, Thẩm Nhân đang ngồi ở hàng ghế khách mời trao giải.
Ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, Thẩm Nhân là một trong những nhà thiết kế trang sức hàng đầu, mời bà ấy đến làm người trao giải cho một cuộc thi thiết kế quốc tế lớn như vậy cũng không có gì là lạ.
Khương Tri Ly đã chuẩn bị để gặp Thẩm Nhân từ lâu rồi, lúc này cô không hề biểu hiện cảm xúc ra ngoài, giống như gặp một người xa lạ.
Mà ánh mắt của Thẩm Nhân thường xuyên nhìn tới, ngay cả Diệp Gia Kỳ ngồi ở bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô nghiêng đầu qua, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu, sao bà ấy cứ nhìn chị vậy?"
Khương Tri Ly mỉm cười, cô không định giấu giếm, "Bà ấy là mẹ chị."
Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ ngay lập tức mở to mắt.
Cô chỉ biết Giản Ngữ Phàm với Thẩm Nhân là mẹ con, bọn họ cũng khá nổi tiếng trong giới, lại không ngờ rằng Khương Tri Ly với Thẩm Nhân còn có mối quan hệ như vậy.
So với sự khiếp sợ của cô, giọng Khương Tri Ly bình tĩnh, chậm rãi tiếp tục nói: "Bà ấy bỏ đi khi chị còn nhỏ, sau đó tái hôn, nhiều năm rồi không ở cùng nhau, bây giờ cũng chẳng khác gì người xa lại đâu."
Nhận ra mình nói sai rồi, Diệp Gia Kỳ áy náy nói: "Xin lỗi chị dâu....."
Khương Tri Ly thản nhiên mỉm cười, "Cái này có gì đâu, dù sao cũng qua cả rồi."
Không lâu sau, Giản Ngữ Phàm cũng đến, ngồi xéo trước mặt cô, rất gần với Thẩm Nhân, vừa hay chắn đi ánh mắt của Thẩm Nhân.
Khương Tri Ly cũng nhìn đi chỗ khác, giấu đi vẻ u ám thoáng hiện lên trong ánh mắt.
Một lát sau, ánh đèn trong hội trường dần mờ đi, có người nhận ra, hàng ghế khách mời đến trao giải vẫn còn một ghế trống.
Sau đó, ánh đèn trên sân khấu được bật lên, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, đọc bài phát biểu cảm ơn bằng giọng nói đoan trang và lảnh lót.
Khương Tri Ly thuộc nhóm mở, nhóm mở có một giải nhất, nên chắc là sẽ bị đẩy đến cuối cùng mới công bố.
Người dẫn chương trình công bố giải thưởng của các nhóm khác trước, cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vô số máy quay di chuyển qua lại. Nhân lúc này, Khương Tri Ly lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly: "Lát nữa anh nhớ xem phát trực tiếp nha."
Mười phút trôi qua, không đợi được hồi âm.
Khương Tri Ly đành phải cất điện thoại đi, lúc này, người dẫn chương trình bước lên sân khấu phát biểu.
"Tiếp theo, năm nay chúng tôi có thêm một tiết mục đặc thù không giống với những năm trước, vì để khích lệ các nhà thiết kế mới nhiệt tình sáng tạo, và giúp họ có thêm cơ hội để thể hiện tài năng của mình, hôm nay chúng tôi sẽ để các vị khách mời đến tham dự lễ trao giải chọn ra một người, trao giải người mới xuất sắc nhất, giải thưởng do ban tổ chức bỏ ra, tổ chức triển lãm thiết kế trang sức cá nhân cho người chiến thắng."
Lời vừa dứt, bên dưới khán đài vang lên tiếng thổn thức.
Phần thưởng này chắc chắn đã làm không ít người động tâm, so với những giải thưởng khác, triển lãm cá nhân do ban tổ chức tài trợ, có thể nâng cao danh tiếng quốc tế của nhà thiết kế lên rất nhiều.
Một lát sau, các bạn nhân viên nữ hỗ trợ từ từ bước vào, sắp xếp lại các tác phẩm đã tổng hợp rồi lần lượt phát phiếu bầu cho những vị khách mời ngồi ở hàng đầu tiên.
Thẩm Nhân chắc cũng bỏ phiếu, giữa cô và Giản Ngữ Phàm, Thẩm Nhân lại phải lựa chọn một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly muốn bật cười, nhưng cô lại không cười nổi.
Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn.
Sau khi nói với Diệp Gia Kỳ một tiếng, Khương Tri Ly đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Phó Bắc Thần vừa rồi vẫn luôn không trả lời tin nhắn của cô, cũng không biết anh có bận không, đợi thêm lát nữa thì lễ trao giải bắt đầu rồi, cô muốn gọi điện thoại để nhắc anh.
Khương Tri Ly cầm điện thoại, cô vừa tìm được một góc vắng người để gọi điện thoại thì phía đối diện có một bóng người bước đến.
Thẩm Nhân hít một hơi thật sâu, bà căng thẳng gọi cô: "Ly Ly."
Bước chân của Khương Tri Ly dừng lại, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào: "Có chuyện gì không?"
Thanh âm Thẩm Nhân hơi khàn, vẻ mặt cũng hơi luống cuống, như thể không biết nên đối mặt với cô thế nào.
Từ sau lần gặp mặt kia, bà cũng đã tìm người nghe ngóng tin tức, biết được mấy năm trước Khương Tri Ly gặp chuyện ngoài ý muốn. Cũng biết được sau lần gặp chuyện ngoài ý muốn đó, Khương Tri Ly đã phải đến gặp bác sĩ tâm lý trong một khoảng thời gian dài.
Rõ ràng khi đó cô cũng chỉ là một cô bé, gặp phải chuyện thế này, hẳn là rất sợ hãi.
Con gái của bà, lẻ loi sống một mình tám năm trời.
Thanh âm Thẩm Nhân hơi nghẹn ngào: "Ly Ly, mấy năm nay là sơ suất của mẹ, mẹ không biết lúc đó con gặp phải chuyện thế này, thật xin lỗi..."
Khương Tri Ly trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Đều đã qua rồi, bà cũng không cần phải xin lỗi."
Cảm giác áy náy đến muộn, thật ra chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thẩm Nhân khôi phục lại cảm xúc, sau đó chậm rãi nói: "Ly Ly, vừa rồi mẹ nhìn thấy thiết kế của com, thật sự rất tốt... Mẹ rất hài lòng...."
Khương Tri Ly bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang bà: "Vậy vừa rồi bà bỏ phiếu cho tôi sao?"
Cô ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Thẩm Nhân, không bỏ lỡ một giây dừng lại nào của Thẩm Nhân.
Thẩm Nhân dừng lại, bà hốt hoảng giải thích: "Ly Ly, phiếu bầu của mẹ không tính vào kết quả, cho nên....."
Khương Tri Ly đột nhiên bật cười, cô không hề kinh ngạc trước phản ứng của bà ấy, "Vì vậy bà vẫn bỏ phiếu cho Giản Ngữ Phàm, đúng không?"
Môi Thẩm Nhân mấp máy, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy khóe mắt của Khương Tri Ly, một giọt nước mắt rơi từ trên má cô xuống.
Khương Tri Ly giơ tay lên lau giọt nước mắt kia đi, nhỏ giọng hỏi: "Bà biết không? Từ cái năm mà bà bỏ đi, tôi vẫn luôn nghĩ đến một chuyện."
"Rốt cuộc tôi có phải là người xứng đáng nhận được tình yêu thương hay không?"
"Có phải vì tôi đã làm không tốt chỗ nào, cho nên bà mới không cần tôi, mới có thể vứt bỏ tôi giống như một gánh nặng."
Thậm chí, có một khoảng thời gian rất dài, Khương Tri Ly đều đã nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều là lỗi của cô.
Có lẽ, người nên tỉnh lại chính là cô.
Không một ai có nghĩa vụ lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô, bao gồm cả Thẩm Nhân, cô phải học cách sống một mình cho thật tốt.
Nhưng mà, có những lúc, cô sẽ không nhịn được mà tủi thân, không nhịn được mà nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó.
Tại sao mẹ của cô, lại trở thành mẹ của người khác.
Tại sao trong mỗi lần lựa chọn, cô mãi mãi là kẻ bị bỏ rơi. Thậm chí, ngay cả khi cô rời khỏi Phó Bắc Thần, cô cũng sẽ vô thức nghĩ rằng, hẳn là cô nên chủ động rời đi.
Người như cô, có lẽ không đáng để anh yêu.
Cho đến bây giờ, mỗi khi cô dành cho Thẩm Nhân một tia hy vọng, thì rất nhanh sau đó sẽ lại tan tành.
Trái tim ban đầu còn đau nhói, bây giờ đã hoàn toàn chết lặng.
Thấy cô rơi lệ, ánh mắt của Thẩm Nhân cũng đỏ hoe, bà lắc đầu liên tục giải thích: "Ly Ly, mẹ thật sự không có nghĩ như vậy....."
Khương Tri Ly mím chặt môi, cô nhẹ giọng nói: " Được rồi, không quan trọng."
Nếu đã tổn thương rồi, lại không buông bỏ được, vẫn là nên nhìn về phía trước mới đúng.
Đợi đến khi Khương Tri Ly dặm lại lớp trang điểm rồi quay lại hội trường, người dẫn chương trình đã ở trên sân khấu chuẩn bị trao giải.
Bên trong chật kín người, ánh đèn lại một lần nữa tối xuống.
Khương Tri Ly cúi đầu nhìn điện thoại, vừa rồi Thẩm Nhân đột nhiên đến, cô còn chưa kịp gọi điện thoại cho Phó Bắc Thần.
Lúc cô đang do dự không biết có nên gửi cho anh thêm một tin nhắn nữa không thì xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ngay sau đó, cửa được mở ra, một bóng người cao lớn sải bước đi vào, khiến vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Khương Tri Ly cũng nhìn theo đám đông, đợi đến khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của người vừa đến, cô giật mình.
Diệp Gia Kỳ ở bên cạnh phản ứng trước, "Mẹ kiếp, chị dâu, kia chẳng phải là anh em sao?"
Khương Tri Ly vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn người, cô nhìn về hướng kia mà không thèm chớp mắt: "Hình như là vậy..."
Lúc này, Diệp Gia Kỳ bỗng nhớ ra gì đó, ngay lập tức hiểu ra: "À, em nhớ ra rồi, một trong những nhà tài trợ của cuộc thi này là tập đoàn Phó thị, chắc là mời anh em đến đó."
"Không đúng nhỉ, chẳng phải hôm qua anh ấy còn ở trong nước sao?"
Khương Tri Ly không tập trung trả lời câu hỏi này của Diệp Gia Kỳ, ánh mắt cô nhìn theo bóng người kia, làn khói mù vừa rồi ngay lập tức bị quét sạch khi anh đến.
Lúc này, Phó Bắc Thần dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn.
Trong đám đông ồn ào huyên náo, hai người nhìn nhau từ xa, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại khiến Khương Tri Ly cười đến híp cả mắt.
Không ngờ rằng người theo đuổi số 251 này cũng khiến người khác bất ngờ.
Sau khi Phó Bắc Thần ngồi xuống, giọng của người dẫn chương trình trên sân khấu càng thêm kích động.
Trước đây, sau khi ban tổ chức gửi thư mời đi, mọi người đều cảm thấy một người có địa vị như Phó Bắc Thần hôm nay chắc sẽ không đến, không ngờ rằng hôm nay bọn họ lại mời được vị Phật lớn này.
"Tiếp theo, chúng tôi sẽ công bố giải nhất của cuộc thi thiết kế trang sức lần này. Với chủ đề《Tình yêu thầm lặng 》trong cuộc thi lần này, người giành được giải nhất là —— "
Giọng nói trong trẻo của người dẫn chương trình vang vọng khắp mọi ngóc ngách của hội trường, cùng lúc đó, vô số người đều đổ dồn sự chú ý về phía người phụ nữ ngồi ở hàng ghế thứ ba.
"Tác phẩm《 Pháo hoa đêm tuyết》của nhà thiết kế Khương Tri Ly, chúng tôi xin mời nhà thiết kế Khương Tri Ly lên phát biểu cảm nghĩ khi được nhận giải, và chia sẻ cảm hứng thiết kế cho tác phẩm lần này!"
Khoảnh khắc giọng nói kia vừa dứt, vô số ánh đèn đều đồng loạt nhắm vào người phụ nữ ngồi dưới sân khấu.
Giữa những tràng pháo tay vang lên như sấm, đầu tiên Khương Tri Ly bình tĩnh cúi đầu trước, sau đó đối mặt với ánh mắt của mọi người bước lên sân khấu.
Dưới ánh đèn sáng ngời, làn da cô trắng như ngọc, ngũ quan lại càng thêm xinh đẹp, đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn cực kỳ diễm lệ, cô mỉm cười, đứng trên sân khấu, nhìn cô giống như đang tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook