Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Mộc Vũ Nguyện
-
C21: Chương 20. Hai Giờ Mười Ba Phút
Sau khi kết bạn WeChat với Thương Diễm xong, điện thoại của Khương Tri Ly bỗng nhận được một tin nhắn.
Phó Phẩm Như: Ra đây.
Khương Tri Ly sửng sốt, cô theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy anh đâu.
Cô trả lời: Anh ở đâu vậy?
Dường như anh chỉ trả lời trong vài giây.
Phó Phẩm Như: Bãi đậu xe.
Khương Tri Ly cau mày, cô không hiểu tại sao bỗng dưng anh lại rời đi như thế, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên xin lỗi Thương Diễm: "Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi rồi."
Thương Diễm liếc nhìn điện thoại của cô, lập tức hiểu ra, cười hỏi: "Phó tổng tìm cô à?"
Khương Tri Ly lên tiếng trả lời, cô hơi hiếu kỳ hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Thương Diễm gật đầu, anh vừa giúp cô giữ cửa kính, vừa trả lời: "Đã từng có cơ hội vinh dự được hợp tác cùng Phó tổng, Phó tổng trong giới đầu từ, không ai có thể sánh bằng."
Khương Tri Ly mỉm cười, giọng điệu chân thành: "Anh cũng rất lợi hai, tay trắng lập nghiệp, tôi rất ngưỡng mộ."
Lời này của cô không phải là đang tâng bốc, mặc dù vừa rồi khi nói chuyện với Thương Diễm, anh chỉ nói mình làm ngân hàng đầu tư ở trong nước, chỉ đơn giản là tiếp quản.
Nhưng vừa rồi anh vừa gọi Trần Úy là sư mẫu, theo như những gì Khương Tri Ly biết được, chồng của Trần Úy, Tống Trì Chương, là trong những giáo sư đứng đầu trong ngành tài chính, nếu Thương Diễm là học trò của Tống Trì Chương, vậy thì rõ ràng thực lực bây giờ của Thương Diễm còn mạnh hơn những gì cô tưởng tượng nhiều, anh đã không còn là cậu thiếu niên không thể làm gì được với số tiền phẫu thuật trong bệnh viện khi ấy nữa rồi.
Cô mím môi, do dự nói: "Anh Thương, nếu như công việc của anh bận rộn, chuyện mà tôi mới nhờ anh hay là. . . . ."
Hai chữ "bỏ đi" cô còn chưa kịp nói ra, Thương Diễm đã ôn tồn ngắt lời cô, anh nói: "Cô yên tâm. cũng không có vấn đề gì, đợi bên tôi có tin tức tôi sẽ liên lạc với cô."
Nghe anh nói như vậy, Khương Tri Ly cuối cùng yên lòng được một chút, khóe miệng cô không khống chế được mà nhếch lên, cảm kích nói: "Thật sự cảm ơn anh."
Thương Diễm nhìn thấy nụ cười rạng rỡ động lòng người của cô, trái tim anh như ngừng đập.
Nhìn bóng lưng cô biến mất ở khúc quanh, Thương Diễm thu hồi ánh mắt, nụ cười dịu dàng trên khóe miệng vẫn ở đó.
Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là tôi nên cảm ơn cô."
Đi đến bãi đậu xe, Khương Tri Ly đạp giày cao gót đi tới đi lui hai vòng, cô mới phát hiện Phó Bắc Thần đã lái xe ra ven đường.
Hơn nữa, hôm nay hình như là anh tự mình lái xe đến.
Khương Tri Ly mở cửa bên cạnh ghế lái rồi ngồi vào, đầu tiên cô xoa xoa cổ chân đang đau nhức, sau đó lên tiếng hỏi anh: "Anh nói chuyện xong sớm vậy?"
Phó Bắc Thần không nhìn cô, anh cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay.
Anh chậm rãi nói, "Hai giờ mười ba phút, nhanh à?"
Phó Bắc Thần nghiêng đầu, anh cau mày, bình tĩnh nói: "Sao nào, em còn muốn ở lại đó? Vẫn chưa nói chuyện với cậu ta xong à?"
Khương Tri Ly giật mình: "Anh nói Thương Diễm à?"
Phó Bắc Thần không trả lời, anh quay đầu lại khởi động xe.
Hai mắt Khương Tri Ly sáng lên, giống như cô vừa mới phát hiện ra chuyện gì khủng khiếp lắm vậy.
"Làm sao anh biết em nói chuyện với Thương Diễm? Vừa rồi anh nhìn thấy rồi à? Vậy sao anh không đến gọi em cùng đi?"
Cô hỏi ba câu, nhưng Phó Bắc Thần vẫn làm như không nghe thấy, anh nhìn thẳng về phía trước.
Khương Tri Ly cũng không thăm dò thử xem có anh có phản ứng mà cô muốn xem hay không, giống như cô đấm vào miếng vải bông vậy.
Cô khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lầm bầm như đang tự nói với chính mình: "Con người Thương Diễm thật sự rất tốt, vẻ ngoài đẹp trai không nói, tính tình ôn hòa, không giống một số người, kiêu căng ngạo mạn, độc mồm độc miệng, lạnh lùng vô tình...."
Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng hầu hết đều lọt vào tai Phó Bắc Thần.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "Em vừa nói gì?"
Khương Tri Ly lập tức ngẩn ra, ánh mắt đảo qua đảo lại một vòng, "Hả, em có nói chuyện sao? Anh nghe nhầm rồi đó."
"...."
Theo quan điểm của cô, trái tim của đàn ông giống như mò kim đáy biển, nhất là nhà tư bản máu lạnh như Phó Bắc Thần, tâm tư càng sâu càng không lường trước được.
Mỗi lần Khương Tri Ly dường như mơ hồ cảm nhận được anh đang hơi ghen, anh lại khiến cô cảm thấy mình giống như đang tự mình đa tình.
Đến nỗi cuối cùng Phó Bắc Thần có còn hận cô nữa không, bản thân Khương Tri Ly cũng không thể đưa ra câu trả lời.
Cho dù cô có thừa nhận hay không, dường như cô đã mắc kẹt trong tấm lưới lớn mang tên Phó Bắc Thần, càng ngày càng lún sâu.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm càng ngày càng đậm, bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong ấm áp như mùa xuân.
Ý thức của Khương Tri Ly bị cơn buồn ngủ từ từ cuốn đi, cô chìm vào giấc ngủ say.
Người đang ngủ say là Khương Tri Ly không hề nhìn thấy, tốc độ trên bảng điều khiển càng ngày càng cao, gần như đã đạt tới giới hạn.
Phó Bắc Thần một tay giữ vô lăng, một bên mặt khuất trong bóng tối, vẻ mặt u ám.
Một giờ sau, xe dừng lại dưới khu chung cư, Khương Tri Ly vẫn chưa tỉnh dậy.
Phó Bắc Thần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, ánh mắt tối sầm, bỗng nhiên anh vươn tay ra, kéo cái đầu đang nằm nghiêng của cô thẳng lại.
Cô ngủ rất say, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ánh lên vẻ căng bóng.
Dáng vẻ không tim không phổi, không hề có lương tâm.
Khương Tri Ly cũng không biết, hôm nay Phó Bắc Thần tự mình lái xe đến, là anh đã hủy bỏ cuộc họp mà không báo trước.
An Dương tạm thời đang ở trên, chờ cậu ta xuống lái xe thì cũng mất một khoảng thời gian.
Anh biết hôm nay Thẩm Nhân cũng sẽ đến, vì để tiết kiệm thời gian, anh chỉ có thể tự mình lái đến.
May mà anh đến kịp.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phó Bắc Thần lúc ấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm giác được có ai đó cọ nhẹ vào má mình, cảm giác ngứa ran.
Cô mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, nhìn thấy Phó Bắc Thần vẫn đang dựa vào ghế lái, tư thế nhàn nhã, bàn tay mảnh lười biếng đặt trên vô lăng/
Khương Tri Ly lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình đã về đến nhà.
Cô từ từ mở cửa bước xuống xe, "Em đi trước đây, anh đi đường chú ý an toàn."
Không có ai trả lời.
Khương Tri Ly cau mày, cô thầm nghĩ người này hôm nay đúng là có vấn đề.
Tối nay từ lúc cô lên xe là đã có gì đó không đúng rồi.
Cô vừa đóng cửa xe đi được hai bước, chiếc xe sau lưng đã vội vã rời đi.
Chỉ còn khói xe trộn lẫn với bụi đang bay trong không khí.
"......"
Khương Tri Ly đứng im tại chỗ, cô hít một hơi thật sâu.
Cô chợt nghĩ ra.
Con người Phó Bắc Thần, may là anh là tên CEO có thể dùng tiền đập chết người khác.
Nếu không sau này, một ngày nào đó, anh sẽ bị người khác trùm bao bố hung hăng đánh cho một trận.
Tại một câu lạc bộ đắt tiền nào đó trong trung tâm thành phố.
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị người nào đó mạnh mẽ đẩy ra, khiến Hoắc Tư Dương đang ngồi trên sofa sợ hãi run lên, ly rượu đang cầm trong tay cũng bắn ra ngoài mấy giọt.
Diệp Gia Kỳ đạp giày cao gót bước vào, ném chiếc túi đang cầm lên ghế sofa, không hề khách sáo chút nào ngồi xuống.
"Anh trai em đâu?"
Hoắc Tư Dương vừa lấy khăn giấy lau tay, vừa thản nhiên trả lời: "Chắc là sắp đến rồi."
Diệp Gia Kỳ đột nhiên xích lại gần anh, cô chớp chớp mắt, nhiều chuyện hỏi: "Đúng rồi Hoắc Tư Dương, ngày hôm qua anh nói anh trai em về nước là để tìm người yêu cũ, thật hay giả vậy? Tin này tin được không?"
Hoắc Tư Dương ném chuẩn xác tờ khăn giấy đã dùng xong vào trong thùng rác: "Anh rảnh rỗi lắm hay sao, lừa em làm gì."
Diệp Gia Kỳ sờ cằm, cô chậc chậc hai tiếng: "Ban đầu em có nghe nói người yêu cũ của anh ấy là một hồ ly có tiềm năng, có thể đem một người biến thái như Phó Bắc Thần về đến tay, còn có thể phủi mông rời đi, trâu bò thật, em thật sự muốn làm quen với người này."
Diệp Gia Kỳ cảm thán xong, cô lại chuyển chủ đề, hỏi: "Nhưng mà anh trai em quay lại tìm người ta làm gì? Khi không lại làm nhà người ta phá sản? Thấy thiệt thòi à."
Hoắc Tư Dương cười cười, ý vị thâm trường nói: "Cô nhóc, em không hiểu đàn ông."
Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ nhíu mày, cô nghe không hiểu ý anh là gì, cô vừa định hỏi tiếp thì cửa phòng bao lại bị người khác đẩy ra.
Nhìn thấy người tới, Diệp Gia Kỳ lập tức nuốt câu hỏi còn chưa kịp hỏi xuống, cô rất sợ Phó Bắc Thần nghe được chuyện gì, cô chột dạ, lập tức chuyển chủ đề.
"Anh, buổi triển lãm của dì Trần tối nay, sao anh không dẫn em đi cùng?"
Phó Bắc Thần ngồi trên ghế sofa, nghe vậy, anh thờ ơ liếc nhìn cô.
"Thiết kế của dì Trần em xem từ nhỏ tới lớn, còn phải xem nữa à?"
Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh, nhưng mà dựa vào trực giác của phụ nữ, Diệp Gia Kỳ vẫn nhạy bén nhận ra được tâm trạng hôm nay của anh không được tốt cho lắm.
Diệp Gia Kỳ không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy thì em vẫn có thể đến đó tìm linh cảm..."
Phó Bắc Thần khẽ hừ một tiếng, anh tàn nhẫn nói: "Vậy e là em phải tìm thêm hai mươi năm nữa."
"......."
Đúng lúc tâm trạng của Phó Bắc Thần không tốt, xui xẻo quá mà.
Diệp Gia Kỳ thầm nguyền rủa trong lòng, ngoài miệng cô không dám nói thêm nữa, sợ tâm trạng của Phó Bắc Thần không vui, lại gửi cô đến chi nhánh Myanmar trải nghiệm cuộc sống.
Cô lặng lẽ đá gót giày lên Hoắc Tư Dương đang ngồi bên cạnh, nhân tiện còn nháy mắt ra hiệu bảo anh chuẩn bị chết trước đi.
Hoắc Tư Dương trợn tròn mắt, đầu tiên anh rót cho Phó Bắc Thần một ly rượu, sau đó cẩn thận nói: "Cậu định khi nào về lại Mỹ?"
Lời vừa dứt, không có ai trả lời.
Diệp Gia Kỳ chớp chớp mắt, nhìn Phó Bắc Thần ngửa đầu uống cạn ly rượu, cô vội vàng đá Hoắc Tư Dương.
Hoắc Tư Dương hít một hơi, anh cố gắng chống lại áp suất thấp xung quanh, dũng cảm nói: "Cái đó. . . . . Hôm nay ông cụ gọi đến, đưa ra tối hậu thư rồi. Một tháng sau nếu như không gặp được cậu thì. . . . ."
Phó Bắc Thần dựa người vào ghế sofa, đôi chân dài gác lên nhau, tư thế lười biếng.
Anh nhắm mắt lại, đột nhiên cười một tiếng.
Bầu không khí yên tĩnh, giọng anh có hơi khàn: "Thì làm sao, ông ấy tự tay phá hủy tôi, hay phá hủy tập đoàn Phó thị?"
Anh vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên đặc quánh.
Trong lòng Hoắc Tư Dương thở dài, cùng Diệp Gia Kỳ liếc mắt nhìn nhau, do dự lên tiếng: "Ông ấy không có nói như vậy. . . . . Dù sao thì cậu với ông ấy vẫn có quan hệ huyết thống, cũng xem cậu là..."
Đột nhiên, Phó Bắc Thần mở mắt ra, nhìn thẳng vào Hoắc Tư Dương, cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.
Anh nhếch môi, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc, con ngươi sâu thẳm giống như vực lạnh, tối tăm lạnh lùng.
"Xem tôi là một cỗ máy, hay là một con rối?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Gia Kỳ thay đổi, cô vừa định lên tiếng nói gì đó, lại bị Phó Bắc Thần lạnh lùng cắt ngang.
"Nói cho ông ta, bất luận là tôi, hay là tập đoàn Phó thị, một cái ông ta cũng không khống chế được."
Anh bật cười, giọng điệu lạnh lùng châm chọc.
"Nếu đã thua rồi thì phải cam tâm tình nguyện nhận thua, tôi không có thời gian về đó chết thay ông ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook