Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Mộc Vũ Nguyện
C12: Chương 11. Anh Ấy Không Đổi Số

"Đinh ——" tiếng thang máy vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội.

Khương Tri Ly bị âm thanh này dọa cho giật mình, cô vội vàng buông tay ra, lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách.

Trái tim cô đập loạn liên hồi, Khương Tri Ly cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Lâm Chi Vi từ phía đối diện, cô giả vờ bình tĩnh cầm lấy chiếc áo vest đang khoác trên tay Phó Bắc Thần.

Khóe mắt cô cong lên liếc nhìn Lâm Chi Vi, giọng điệu mập mờ: "Phó tổng, anh nói chuyện trước đi, em về phòng đợi anh."

Nghe vậy, con ngươi Lâm Chi Vi bỗng chốc giãn ra.

Phó Bắc Thần nheo mắt lại, anh không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô đang đi về phía thang máy.

Sau một khúc quanh, không còn thấy người đâu nữa.

"Phó tổng?"

Không ai trả lời.

Lâm Chi Vi mím chặt môi, cố nặn ra một nụ cười, gọi lại lần nữa: "Phó tổng?"

Phó Bắc Thần cuối cùng cũng quay mặt lại, anh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, cô nói đi."

"Tôi muốn hỏi ngày mai Phó tổng có rảnh không, tôi muốn mời anh ăn cơm? Tôi nhớ hình như Phó tổng rất có hứng thú với mảnh đất ở phía Tây thành phố, đúng lúc người phụ trách bên đó là bạn của ba tôi, tôi có thể giúp anh đề xuất."

Cô ta đứng một bên nói mà sự chú ý của Phó Bắc Thần lại đặt về phía cửa thang máy.

Một bóng người trốn trong góc nghe lén phản chiếu rõ ràng lên cửa thang máy, còn kèm theo dáng vẻ đang tức giận.

Anh vừa nhìn bóng người kia vừa chậm rãi trả lời: "Ngày mai chắc là được."

Lâm Chi Vi đã từng gặp được Phó Bắc Thần vài lần trong bữa tiệc, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm gần như dịu dàng trên khuôn mặt anh.

Đặc biệt là đối với cô thư ký nhìn như hồ ly tinh vừa rồi.

Chẳng phải người ta vẫn luôn đồn Phó Bắc Thần không gần nữ sắc sao?

Lâm Chi Vi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nở một nụ cười thẹn thùng: "Vậy ngày mai tôi chọn địa điểm xong sẽ liên lạc với anh."

"Ừ."

Lời vừa dứt, Khương Tri Ly đang trốn trong góc bỗng xoay người rời đi.

Cô bước đi thật nhanh, đôi giày cao gót dưới chân suýt chút nữa bị cô đạp gãy.

Phó! Bắc! Thần! Con người lạnh lùng bá đạo của anh đi đâu mất rồi! !

Người phụ nữ đó mời anh ăn cơm thì anh ăn à! ! !

Ồ, không đúng, lúc cô mời anh ăn cơm, chẳng phải anh không thèm để ý đến sao.


Vờn qua vờn lại nửa ngày, cuối cùng lại bị anh phân biệt đối xử.

Khương Tri Ly cười khẩy, cô bước vào thang máy rồi ấn nút đóng cửa ngay lập tức.

Cửa thang máy đang từ từ đóng lại, Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mắng mấy tiếng.

"Tên đàn ông chó, tên đàn ông chó, tên đàn ông chó này, ai đến tìm anh ăn cơm anh cũng ăn à? Ăn với tôi thì nói trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, sao anh không nói với người khác như vậy đi? ?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy chú chó có tiêu chuẩn kép như vậy. . . . ."

Khương Tri Ly còn chưa kịp mắng xong, cửa thang máy vốn dĩ sắp đóng lại bỗng nhiên lại mở ra hai bên.

Nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa thang máy, Khương Tri Ly im lặng nuốt những lời chưa kịp mắng lại vào trong.

Âm lượng cô mắng vừa rồi chắc không lớn đâu nhỉ?

Thôi bỏ đi, dù sao thì cũng là anh tiêu chuẩn kép trước, cô nói cũng không sai.

Lần này Khương Tri Ly quay mặt đi chỗ khác, trên mặt viết to sáu chữ "Không muốn để ý đến anh".

Phó Bắc Thần dịu giọng nói, "Ngày mai tôi đi công tác."

Khương Tri Ly ồ một tiếng, cô vẫn không nhìn anh.

Ánh mắt Phó Bắc Thần có chút bất đắc dĩ: "Có chuyện gì thì chờ tôi về rồi nói."

"Ờ. . . . ."

Cô theo thói quen "ờ" một tiếng, Khương Tri Ly đơ mất một giây, cô mới nhận ra mình mới vừa làm gì.

Đáng tiếc, Phó Bắc Thần đã xoay người rời đi, cửa thang máy lại đóng lại, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để hỏi lại.

Mãi đến khi về đến phòng, trong đầu Khương Tri Ly cứ lặp đi lặp lại hai câu cuối cùng mà Phó Bắc Thần mới nói vừa nãy.

Ngày mai anh đi công tác.

Hay nói cách khác thì ngày mai anh không có cách nào đi ăn cơm cùng người phụ nữ kia? Anh đang báo cáo với cô sao?

Còn nữa, có chuyện gì thì chờ anh về rồi nói.

Cô đâu có nói là mình có chuyện muốn tìm anh đâu.

Đợi đã, chuyện anh nói không phải là chuyện của Khương thị chứ?

Chẳng lẽ Phó Bắc Thần thật sự nghĩ đến việc giúp cô lấy lại Khương thị rồi à? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

Khương Tri Ly vừa nằm trên sofa vừa suy nghĩ, ngón tay cô vô thức vò đồ vật đang cầm trong tay.

Cho đến khi cô nhận ra, thứ cô cầm trong tay từ này đến giờ là chiếc áo vest của Phó Bắc Thần mà cô tiện tay cầm về.


Chiếc áo vốn dĩ không hề có một nếp nhăn lại, bây giờ lại bị cô thành công vò nhăn nheo.

Khương Tri Ly lầm bầm, cô đau lòng vội vàng lấy tay vuốt ve, "Bộ âu phục này còn đắt hơn người. . . . . Vốn dĩ đang định dùng để lau tay."

Thấy biểu hiện của chủ nhân chiếc áo vest này hôm nay biểu hiện không tệ lắm, hôm nay tao sẽ ban thưởng cho mày tránh được một kiếp.

Vì thế, chiếc áo vest này thoát được một kiếp, được Khương Tri Ly treo trong tủ quần áo.

Đương nhiên là treo giữa đống váy vóc của cô.

Mặc dù hơi oan ức một chút, nhưng còn tốt hơn là bị treo trong nhà vệ sinh.

Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang, hiếm khi thời tiết đẹp thế này, nhân viên Kỳ Nhạc ai nấy đều tràn đầy năng lượng.

Ngoại trừ người ngồi bên cạnh Khương Tri Ly.

Sáng nay khi Khương Tri Ly vừa mới đến, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Diệp Gia Kỳ đến đúng giờ.

Nhưng mà nhìn biểu cảm trên khuôn mặt thì không hề giống người đang đi làm, mà là đang đi dự đám tang.

Quầng thâm dưới mắt cô gái nhỏ ngay cả kem khuyết điểm cũng không che nổi, dậy sớm đi làm giống như lấy đi nửa mạng của cô bé, giống hệt như khoảng thời gian Khương Tri Ly còn học cấp ba.

Nhìn thấy đống tài liệu dày cộp trên bàn Diệp Gia Kỳ, Khương Tri Ly cảm thấy ngạc nhiên, cô nghi ngờ hỏi: "Đây đều là nhiệm vụ mà chị Tiêu Diễm giao cho em à?"

Mấy ngày nay Diệp Gia Kỳ đến công ty lăn qua lộn lại, Tiêu Diễm cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, hôm nay bỗng nhiên lại giao cho cô ấy nhiều nhiệm vụ như vậy, chắc là do bên trên ra lệnh, mới bắt đầu ngăn cản không cho cô gái nhỏ tiếp tục quậy phá.

Diệp Gia Kỳ vùng vẫy trong đống tài liệu, vô cảm gật đầu.

Lần này Khương Tri Ly lại càng tò mò hơn, những người đứng đầu công ty không ai khác là Hoắc Tư Dương và Phó Bắc Thần.

Dựa vào sự hiểu biết của Khương Tri Ly về Phó Bắc Thần, anh hoàn toàn không phải là người rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện này.

Chuyện này tám phần là có liên quan đến Hoắc Tư Dương, Khương Tri Ly nghĩ vậy.

Trong giờ nghỉ trưa, Nghê Linh bỗng nhiên gọi điện thoại đến, các đồng nghiệp khác trong phòng đang gục đầu xuống bàn nghỉ trưa, Khương Tri Ly bèn lên sân thượng nhận điện thoại.

"Tối nay đến quán bar của tớ đi? Đúng lúc hôm nay khai trương thử nghiệm, cậu qua đây chơi, nhân tiện đưa ra ý kiến."

"Tối nay á?" Khương Tri Ly suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, nhưng mà chắc là sẽ muộn một chút. Tớ đã hẹn với bên môi giới sau khi tan làm sẽ đến xem phòng, xem xong thì tớ qua đó."

Nghê Linh ngạc nhiên hỏi cô: "Xem phòng? Cậu không ở khách sạn nữa à?"

Khương Tri Ly ừ một tiếng: "Ở đây mãi cũng không được, dù gì cũng phải dọn ra ngoài, cứ xem trước đã."

"Được, nếu cậu không tìm được căn nào vừa ý thì cứ đến ở với tớ, tớ không lấy được năm trăm triệu nhưng một căn phòng thì không thành vấn đề."

Khương Tri Ly bị giọng điệu con nhà giàu mới nổi của Nghê Linh chọc cho bật cười, cô còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, Nghê Linh đã nhiều chuyện hỏi: "Đúng rồi, cậu với Phó Bắc Thần thế nào rồi?"


Vừa nhắc đến Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly không nhịn được mà than thớ: "Tớ nói cậu nghe, con người Phó Bắc Thần đúng thật là... . . ."

Cô còn chưa nói xong đã bị một giọng nói lớn hơn vang lên từ phía sau cắt đứt.

"Phó Bắc Thần anh ấy không chỉ là một con chó đâu! ! !"

Khương Tri Ly bị dọa cho hết hồn, cô hoảng sợ quay đầu lại, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.

Cô muốn xem thử xem là vị anh hùng nào mà lại kiêu căng phách lối như vậy.

Ở một bên sân thượng, Diệp Gia Kỳ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt kể khổ với đầu bên kia điện thoại.

"Mẹ, mẹ đừng mắng con, mẹ công bằng phân tích đúng sai thử xem, con vừa mới đến làm mấy ngày, anh ấy đã cố ý nói với quản lý bộ phận giao cho con nhiều tasks như vậy?"

"Cái gì mà vì tốt cho con, anh ấy đây là đang công khai chèn ép! ! Bình thường anh ấy tự mình ép mình thì cũng thôi đi, bây giờ lại ép cả con!"

"Anh ấy còn rất tiêu chuẩn kép, những trợ lý khác cũng đâu được giao nhiều việc như vậy đâu, anh ấy chỉ đối xử như vậy với một mình con thôi! !"

Đầu bên kia điện thoại hình như vừa mới mắng cô mấy câu, sắc mặt Diệp Gia Kỳ bỗng thay đổi, cô khóc thút thít rồi tiếp tục kể lể: "Con thật đáng thương mà, sao con lại đáng thương như thế chứ..."

Nghe tiếng khóc thì có vẻ như đang chân thành khóc thật, nhưng mà từ góc độ của Khương Tri Ly mà nói, cô quả thật không nhìn thấy giọt nước mắt nào.

Ngay sau đó, điện thoại bị ngắt, tiếng khóc của Diệp Gia Kỳ cũng ngừng lại.

Thế giới cũng yên tĩnh trở lại.

Khương Tri Ly hóng chuyện vô cùng nhập tâm, cô mất cảnh giác, đối mặt với Diệp Gia Kỳ, người vừa mới quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng đến xấu hổ.

Tố chất tâm lý mạnh mẽ của Khương Tri Ly hoàn toàn là do Phó Bắc Thần luyện thành, với hiện trường chết chóc bây giờ cũng chỉ xem là giọt nước tràn ly mà thôi.

Cô lấy từ trong túi xách ra một túi khăn giấy, ngập ngừng nói: "Lau nước mắt trước đi?"

Có trời làm chứng, Diệp Gia Kỳ không có khóc, những giọt nước mắt ở khóe mắt cô bây giờ hoàn toàn là do buồn ngủ.

Nhưng mà cô vẫn nhận lấy túi khăn giấy, rút một tờ ra lau rồi đi xuống bậc thang: "Cảm ơn chị."

"Đừng khách sáo." Khương Tri Ly lên tiếng trả lời, nhìn thấy vẻ mặt oan ức của cô gái nhỏ, cô không nhịn được mà an ủi: "Em cũng đừng quá tức giận, Phó Bắc Thần anh ấy. . . . ."

Diệp Gia Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô, Khương Tri Ly ngay lập tức nhận ra, cô sửa lại lời nói: "Chị nói là, Phó tổng, quả thật anh ấy có hơi tiêu chuẩn kép."

Diệp Gia Kỳ gật đầu liên tục, cô có hơi xúc động: "Đúng không đúng không, một mình anh ấy tham công tiếc việc là được rồi, chẳng lẽ còn muốn tất cả mọi người cũng biến thành nhà tư bản máu lạnh vô tình như anh ấy à?"

Sau khi an ủi Diệp Gia Kỳ hơn mười phút, cuộc trò chuyện liên quan đến Phó Bắc Thần cuối cùng cũng kết thúc.

Khi mà hai người cùng không ưa một người, khoảng cách giữa hai người sẽ dần được rút ngắn.

Khi hai người trở lại chỗ làm việc, trong lòng Khương Tri Ly vẫn còn đang suy nghĩ đến những lời trước đây cô nghe được trong phòng trà, cô tùy ý hỏi: "Gia Kỳ, quan hệ giữa em với Phó tổng là thế nào vậy?"

"À."

Diệp Gia Kỳ dừng lại, đôi mắt đảo qua đảo lại một lúc rồi mới trả lời: "À, em là cháu của bạn ông nội anh ấy." [Mọi người đọc câu này hiểu không =.=]

"Ông nội em nói nếu em ở đây không chịu chăm chỉ học tập thì sẽ bắt em về công ty bên Mỹ."


Trong lòng Khương Tri Ly dường như đang có vô số con lạc đà đang phi nước đại.

Quả nhiên, nếu không chịu cố gắng thì chỉ có thể thừa kế hàng loạt sản nghiệp gia đình.

Khương Tri Ly im lặng xoay ghế lại, "Được rồi, em cứ học trước đi, không biết thì hỏi chị."

"Cảm ơn chị Tri Ly!"

Sau khi tan làm, việc đầu tiên mà Khương Tri Ly làm sau khi rời khỏi công ty là bắt xe đến địa điểm hẹn người môi giới, sau khi xem xét từng căn, cô quyết định chọn một căn hộ gần Kỳ Nhạc.

Căn hộ được trang bị đầy đủ tiện nghi, có thể trực tiếp xách vali vào ở, hai ngày nữa, Khương Tri Ly sẽ dọn từ khách sạn sang đây, bớt một số việc phiền phức.

Sau khi ký hợp đồng và trả xong tiền cọc, Khương Tri Ly bắt taxi đến quán bar của Nghê Linh.

Quán bar nằm trong khu vực sầm uất ở Giang Thành, nói là quán bar nhưng cũng không ồn ào như những quán bar bình thường, trong thời gian mở cửa thử nghiệm thì cũng chẳng có mấy vị khách.

Nghê Linh biết cô không thích ồn ào nên đã đặc biệt giữ gian ghế yên tĩnh lại cho cô.

Khương Tri Ly bước tới ngồi xuống, cô cởi giày cao gót ra rồi xoa xoa cổ chân đang đau nhức, "Xem nhà mệt thật đấy, còn phải đi xem từng căn một."

Nghê Linh nhún vai, đưa cho cô một ly cocktail, còn nói đùa: "Sau này kết hôn thì bảo Phó tổng mua hải đảo cho cậu, ngồi máy bay riêng đến đó."

Khương Tri Ly nhấp một ngụm, bỗng nhiên bật cười: "Ý này hay đấy."

Nghê linh lại nghiêng đầu hỏi: "Anh ta đâu? Không nghĩ cách hẹn anh ta tối nay ra ngoài chơi à?"

Khương Tri Ly thở dài: "Anh ấy đi công tác rồi."

"Vậy thì gọi điện thoại hỏi thăm đi, cái này còn cần tớ dạy cậu à."

Khương Tri Ly buồn bực nói: "Tớ không có số điện thoại của anh ấy. WeChat cũng không."

Cô làm gì có cơ hội xin số điện thoại của anh, mà cho dù có thì cũng chưa chắc anh sẽ cho cô.

Nghê Linh xì một tiếng, suýt chút nữa cô phun hết số rượu trong miệng ra ngoài, "Không phải chứ, đến bây giờ ngay cả số điện thoại mà cậu cũng không có? Số điện thoại trước đây đâu? Cậu gọi thử chưa?"

Cái này thì Khương Tri Ly không hề nghĩ đến, cô do dự một lúc rồi nghi ngờ nói: "Chắc là anh ấy đổi số rồi, đã nhiều năm như vậy rồi mà. . . . ."

Dáng vẻ hóng chuyện của Nghê Linh, giống như là không có chuyện gì to tát: "Cậu thử đi, còn nước còn tát. Cậu còn giữ số của anh ta à?"

Khương Tri Ly gật đầu, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn bị Nghê Linh thuyết phục, cô lấy điện thoại ra.

Đầu ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại, sau khi điều chỉnh lại hô hấp, cô từ từ nhập dãy số mà mình đã thuộc lòng.

Tám năm dài đằng đẵng, dãy số mà cô chưa từng có đủ dũng khí để gọi.

Ngay sau đó, bên trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút.

Không phải số điện thoại ma.

Trái tim Khương Tri Ly theo âm thanh trong điện thoại như thắt lại, trái tim cô đập liên hồi, lần lượt vang vọng đến tai cô.

Một giây sau, cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói quen thuộc truyền đến tai cô, trầm thấp nhưng lại nghe rất rõ ràng.

"Xin chào, ai vậy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương