Dụ Chàng Cắn Câu
Chương 6-1

*

Trong cung thái giám tổng quản Vương Kế Ân, cá tính thông tuệ, vô cùng được Thánh Tông sủng ái. Khi hắn biết được Hằng Vương phi ở trong cung mất tích, sau khi cẩn thận đề ra nghi vấn hỏi tất cả thái giám, cung nữ, ty bộc tạp dịch trong cung. Hắn đã có một ít đầu mối.

Hang Thai Cách là ty trù nữ bộc trong cung, hôm đó, nàng đang muốn chuồn êm xuất cung để tìm tình nhân, trùng hợp nhìn thấy thân tín của Nguyên Phi là thái giám tiểu Hỉ đỡ Hằng Vương phi. Nhưng sau khi nàng hẹn hò trở về, mới biết được Hằng Vương phi mất tích, Hằng Vương giận dữ, nhưng nàng cũng không dám tự mình đến gặp Hằng Vương, sợ một khi truy cứu tới, chuyện nàng một mình xuất cung hẹn hò sẽ bị hỏi tới, cho nên nàng mới giấu diếm không dám tiết lộ.

Nếu không phải Vương Kế Ân nhãn tiên nhìn ra vẻ mặt bất an của nàng, chuyện này sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn không dám chủ động nói ra khỏi miệng. Vương Kế Ân lập tức đi bẩm báo Hằng Vương, Hằng Vương lập tức hạ lệnh bắt tiểu Hỉ, thấy Hằng Vương tức giận, tiểu Hỉ run sợ nói ra sự thật. Hằng Vương lập tức đến ngự thư phòng tìm Hoàng thượng, cùng nhau đi tới cung điện của Nguyên Phi.

Nguyên Phi vốn định chối cãi, nhưng khi Hằng Vương rút Thất Long bảo đao đặt lên cổ nàng, lập tức nàng bị làm cho sợ đến hồn phiêu phách tán, nói ra hết không dám giấu diếm một câu nào.

"Nếu như Tiểu Tiểu trở lại mà lông tóc không tổn hại, ta liền để cho bản thân Hoàng thượng phát lạc ngươi, nếu là Tiểu Tiểu bị tổn hại một cọng lông, trừ phi Hoàng thượng giết ta trước, nếu không ta nhất định phải đích thân giết ngươi!" Gia Luật Long Khánh nói xong liền sải bước rời đi.

"Hoàng thượng!" Nguyên Phi dùng ánh mắt ai oán cầu xin tha thứ liếc về phía Thánh Tông.

Thánh tông lắc đầu:” Tự gây nghiệt, không thể sống, ngươi tốt nhất cầu xin trời cao đừng để cho Hằng Vương phi bị tổn thương, nếu không ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi!" 

Nếu biết được Tiểu Tiểu rơi vào tay của Lý Nguyên Hạo cùng bộ tộc Nữ chân, Gia Luật Long Khánh liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, hắn chỉ dẫn theo Tịch Cát cùng Di Lý Cát, mà Liệt Lỗ Cốc cùng Vương Tư Ôn tự nguyện cùng đi hỗ trợ, dĩ nhiên, chuyến này cũng không thiếu được Gia Luật Long Hữu một phần. Một nhóm sáu người ngay sau đó liền truy tung dọc theo đường, về hướng dân tộc Nữ Chân Bộ Lạc.

Đối với Lý Nguyên Hạo, Tiểu Tiểu kính nhi viễn chi, rời đi càng xa càng tốt, hơn nữa dưới sự giám thị nghiêm mật của Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Lý Nguyên Hạo căn bản không có cơ hội cướp đi Tiểu Tiểu, mà càng tới gần Giang Châu, Lý Nguyên Hạo càng nóng lòng, chỉ vì một khi đi qua Giang Châu chính là dân tộc của Nữ Chân Bộ Lạc, tại nơi đó, cho dù mang Tiểu Tiểu đi, chỉ sợ cũng đi không được bao xa cũng sẽ bị bắt trở lại.

Hơn nữa hắn phát hiện, tất cả người Nữ chân đều yêu mến nàng, yêu Hằng Vương phi vừ đẹp vừa đáng yêu. Bọn họ từng kèm hai bên nàng, rồi lại quyết định thề bảo vệ nàng, chuyện này khiến cơ hội của hắn cướp đi Tiểu Tiểu càng thêm bé nhỏ. 

Tiểu Tiểu đối với Lý Nguyên Hạo chán ghét không cần phải nói chỉ cần gặp mặt hắn liền hung hăng mắng rồi quay người bỏ đi, nhưng đối với người Nữ chân tương đối hiền hòa, chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình mà yêu cầu đặc thù đãi ngộ hoặc đối với bọn họ mắng mỏ, bọn họ ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó; Bọn họ ngủ chỗ nào thì nàng ngủ chỗ đó; Bọn họ đi tới đâu, nàng cũng đi theo, không có một câu oán trách, cũng không la lối, hơn nữa còn rất thích ý, phảng phất như nàng đang du sơn ngoạn thủy, mà không phải là bị kèm hai bên!

Đêm từ từ buông xuống, tuyết rơi, Bắc Phong kêu khóc, lãnh khí thấu xương, dãy núi non trùng điệp đều là một mảnh màu xám trắng yên tĩnh.

Bên cạnh đống lửa, Tiểu Tiểu không một chút hình tượng ngồi gặm chân thỏ, Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì ở một bên buồn cười nhìn nàng, khi hắn gặp nàng đang muốn đem bàn tay dính đầy dầu mỡ bôi lên y phục nàng, vội vàng rút ra một cái khăn tay đưa cho nàng.

"Cám ơn!" Nàng nói.

"Còn muốn nữa không?" Hoàn Nhan Duẫn Đôn hỏi.

Nàng cầm lấy túi nước uống vài hớp:” Đợi mọi người ăn no, có còn dư lại thì cho ta là được." 

Hoàn Nhan Duẫn Đôn ngồi xuống nhìn nàng, Tiểu Tiểu không hề cố kỵ liền hướng về phía đã trải sẵn mao (lông) trên mặt đất nằm xuống.

"Oa, thật thoải mái!" 

"Ngươi thật không giống một Vương phi." Hoàn Nhan Duẫn Đôn cười nói.

Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. "Đúng, đúng, ngươi bắt lầm người, mau thả ta trở về đi!" Nàng giả vờ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương