Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
Chương 84: Ở chung một nhà

“Anh đang cười cái gì?”

Ngày 14 tháng 2, cũng là ngày lễ tình nhân.

Vân Mộ Hoa phát hiện Âu Dương Thụy vừa vào cửa đã bật cười, hơn nữa nụ cười lại có vài phần gian trá, trong lòng không khỏi hoang mang, người này lại đang cao hứng cái gì đây?

Tuy rằng hôm nay là lễ tình nhân, nhưng không lý nào Âu Dương Thụy lại cười thành ra cái bộ dạng đầy ‘đức hạnh’ này nha.

“Khụ...” Vân Mộ Hoa ho khan một tiếng, dập tắt nụ cười ngây ngô của đối phương, “Anh rốt cuộc đang cười cái gì?”

“Mộ Âm, chị nói đi.” Âu Dương Thụy chuyển giao vấn đề lại cho Vân Mộ Âm.

Ngay sau đó, ánh mắt Vân Mộ Hoa liền bắn về phía bà chị gái của mình.

Vân Mộ Âm cười cười, nói, “À, Mộ Hoa, chuyện là như vậy, Âu Dương Thụy là khách trọ mới vừa chuyển tới nhà mình. Sau này chúng ta sẽ cùng ở chung dưới một mái nhà, phải hòa thuận nha.”

“Ở chung?” Vân Mộ Hoa mở to đôi mắt, đây còn không phải là chung sống hay sao? ‘Khách trọ’ là cái ý tứ gì cơ chứ?

Trời ạ! Ba mới xuất viện không lâu, chuyện này tiến triển quá nhanh rồi! Người nào đó ngây ngây ngốc ngốc đứng trong phòng khách. Hôm nay là lễ tình nhân, cái sự kiện vừa kinh ngạc lại vừa phấn khích này đích thực là quá lớn rồi đi...

Nhìn vào bộ dáng đậm chất thông đồng của Vân Mộ Âm và Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa biết mình có phản đối cũng nhất định không có tác dụng gì, hơn nữa cậu cũng không có lý do gì để phản đối.

Hai người kia cũng thật là! Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cậu sẽ không đồng ý hay sao?

Đứng ngốc một hồi lâu, Vân Mộ Hoa có chút vừa mệt vừa khát, liền nói, “Em đi lấy đồ uống.”

Âu Dương Thụy cười gian, lập tức mò theo.

Thấy Vân Mộ Hoa đang khuấy cà phê, anh liền đi đến bên cạnh, ân cần hỏi, “Muốn anh giúp em pha không?”

Thanh âm người nọ bất chợt vang lên dọa cho Vân Mộ Hoa giật mình nhảy dựng, tách cà phê trên tay cậu cũng theo đó mà rơi thẳng xuống mặt sàn, vỡ nát.

Bị café nóng bỏng thơm lừng nhất thời tung tóe bắn vào chân, Vân Mộ Hoa ảo não nhìn người nọ, “Sao tự nhiên anh lại vào đây?” Cậu ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ lên, chẳng ngờ trong lúc bất cẩn, ngón tay lại bị mảnh sứ sắc bén cắt qua.

“Cẩn thận!” Âu Dương Thụy vội vàng kéo tay người nọ, dắt cậu trở vào phòng khách, ấn người xuống ghế sa lông. Cũng may vết thương không sâu, mảnh sứ không chui lọt vào trong, bằng không khẳng định sẽ đau không chịu nổi.

Âu Dương Thụy xót xa một hồi, nhìn vào bộ dáng không thoải mái của người nọ mà trách cứ, “Em nhặt làm cái gì? Đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ như thế, cứ gọi người đến quét là được rồi. Ngoan ngoãn một chút cho anh, không được tùy tiện cử động nữa.”

Vân Mộ Hoa bị mắng liền rụt tay về, nhưng vẫn không cách nào thoát được ma trảo của đối phương, chỉ đành cắn môi, mang theo vài phần ủy khuất nói, “Em khát nước.”

“Không phải có anh rồi sao? Em khát nước, anh sẽ rót cho em.” Âu Dương Thụy vừa nói vừa đi đến cạnh bàn rót một chén nước. Cái tên lúc nào cũng bất cẩn này, chẳng biết trân trọng bản thân gì cả. Anh đang ở ngay bên cạnh, thế mà người nọ vẫn có thể bị thương, ví như anh vắng mặt thì chẳng biết còn tệ hại đến mức nào đây?

Vân Mộ Hoa im lặng nhìn anh, vươn tay tiếp nhận ly nước.

Âu Dương Thụy có phần nóng vội, “Anh không phải muốn giáo huấn em mà chỉ là muốn em cẩn thận một chút, sau này đừng tự thương tổn chính mình.”

Vân Mộ Hoa nhìn người đang ngồi xổm trước ở mặt mình. Người này đối với mình vô cùng yêu thương trân trọng. Anh ấy chẳng những biết quan tâm lo lắng mà còn đối xử rất tốt với mình.

Âu Dương Thụy tỉ mỉ nhìn ngón tay của người kia, không chút do dự mà chạy đi tìm Vân Mộ Âm để hỏi xin thuốc mỡ.

Kỳ thực vết thương của Vân Mộ Hoa rất nông, không có vấn đề gì, thế nhưng Âu Dương Thụy vẫn cực kỳ lo lắng. Anh tìm cả thuốc và băng cá nhân, khử trùng miệng vết thương, sau dó dán băng lên, cuối cùng còn cách lớp băng dán mà nhẹ nhàng vuốt ve vùng miệng vết thương một hồi, khiến cho người kia vô thức muốn rụt tay về.

Từ sau khi Âu Dương Thụy dọn tới chung sống dưới một mái nhà với Vân Mộ Hoa, cuộc sống của cậu có những biến đổi phi thường mạnh mẽ.

Chẳng hạn như, Âu Dương Thụy vừa mới đi ngủ được năm phút đã không chịu nổi mà chạy tới phòng Vân Mộ Hoa.

Gõ cửa một hồi không thấy người bên trong hồi đáp, anh mở cửa ra, mới biết được đối phương căn bản không ở trong phòng.

Đi đâu rồi? Âu Dương Thụy có phần nghi hoặc.

Chăn gối đều rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết Vân Mộ Hoa chưa hề đi ngủ.

Mộ Hoa sợ nhất là mệt mỏi. Trước kia, nếu không làm tình, nhất định đã sớm lên giường nghỉ ngơi, trừ khi gặp phải chuyện gì đặc biệt.

Âu Dương Thụy ngồi ở đầu giường suy nghĩ xem đối phương rốt cuộc có thể đi đến chỗ nào. Bỗng nhiên ánh mắt anh bị một món đồ đặt trên đầu giường hấp dẫn.

Đó là một chiếc nhẫn, nhìn vô cùng quen mắt.

Đây là nhẫn đính hôn hai người đã đặc biệt chọn tại cửa hàng trang sức ngày xưa, Mộ Hoa chưa bao giờ tháo xuống? Tại sao...

Vân Mộ Hoa nhẹ chân nhẹ tay bước lên lầu, khi đi ngang qua phòng Âu Dương Thụy còn đặc biệt cẩn thận chỉ sợ đánh thức đối phương.

Sau khi trở về phòng, cậu cũng không bật đèn, trực tiếp lấy quần áo chuẩn bị chạy vào toilet tắm rửa.

Tắm xong, lúc mở đèn bàn chuẩn bị ngủ, cậu đột nhiên phát hiện người nào đó đã nằm chình ình ở trên giường.

“Em đi đâu?” Đáy mắt Âu Dương Thụy dâng lên quan tâm và lo lắng.

“Ừm, em không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.” Vân Mộ Hoa nói dối.

“Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Nói cái gì?” Cậu nhìn bộ dáng phi thường nghiêm túc tựa hồ sắp sửa thẩm tra của Âu Dương Thụy, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Khuôn mặt Vân Mộ Hoa bởi vì mới tắm nước nóng mà càng thêm đỏ hồng.

Âu Dương Thụy ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, nói, “Mặt của em đỏ hồng, nhìn thực mê người.”

Nghe người nọ nói thế, Vân Mộ Hoa thật sự bắt đầu đỏ mặt. Cậu khụ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác, “Muộn như vậy, tại sao anh lại ở phòng em?”

“Anh có việc muốn hỏi.”

“Chuyện gì? Anh hỏi đi.” Vân Mộ Hoa ngoan ngoãn nói.

“Tại sao em tháo nhẫn ra?” Âu Dương Thụy vừa nói vừa đoạt lấy khăn mặt trong tay Vân Mộ Hoa, giúp cậu lau đầu, “Tóc không lau khô, buổi tối sẽ đau đầu.”

Vân Mộ Hoa vì sự ôn nhu của đối phương mà nhất thời hoảng sợ, “Lúc nãy chuẩn bị đi tắm, cho nên mới tháo ra.” Chính là chưa kịp tắm, cậu đã bị Vân Mộ Âm gọi xuống lầu. Hôm nay là lễ tình nhân, cậu muốn dành cho Âu Dương Thụy một sự bất ngờ, cho nên đã chuẩn bị hai vé máy bay để đi du lịch nước ngoài.

“Nhưng em sau khi về phòng mới bắt đầu đi tắm, lúc anh vào đây, căn bản em không có ở trong phòng tắm.”

“Ách...”

Âu Dương Thụy kéo thân thể người nọ lại gần, ngả ngớn mà nhéo vào mông cậu, “Còn không mau ngoan ngoãn khai thật ra?”

“Nơi này là địa bàn của em!” Vân Mộ Hoa lớn mật mà cắn người kia một ngụm, “Cẩn thận em cắn anh.”

“Em cho rằng anh sẽ sợ à?” Âu Dương Thụy bật cười, nói.

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Âu Dương Thụy cười mãi không thôi, lại nói, “Được rồi, anh thừa nhận nơi này là địa bàn của em,” Nói đoạn, anh lại kéo tay Vân Mộ Hoa, hỏi lại một lần nữa, “Có điều em phải trả lời câu hỏi của anh trước, lúc nãy rốt cuộc em đã đi đâu?”

“Đi tìm chị em.” Vân Mộ Hoa giấu nhẹm đi một phần sự việc.

“Hóa ra là vậy.” Âu Dương Thụy nắm lấy ngón tay của cậu, nhanh chóng đến mức Vân Mộ Hoa không kịp rút về, một lần nữa lồng chiếc nhẫn nọ vào ngón tay áp út của đối phương, “Điều này minh chứng cho việc em đã có vị hôn phu. Nhưng mà, chúng ta lúc nào thì mới kết hôn đây?”

“Làm sao em biết a?” Vân Mộ Hoa muốn rút tay về, thế nhưng người nọ lại nhất định không chịu buông.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của đối phương. Tuy rằng bọn họ đã từng thân mật rất nhiều lần, song Vân Mộ Hoa vẫn cho rằng cảm giác lần này có vẻ ngọt ngào hơn một chút.

Cắn nhẹ đầu ngón tay của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy nhanh chóng trở mình đặt cậu ở dưới thân, “Em một chút cũng không nóng lòng sao?”

“Tại sao phải nóng vội?” Ánh mắt Vân Mộ Hoa có chút mê ly.

“Trên thế giới cũng chỉ có đại ngốc như em mới thả rông một ông xã quý báu như anh đây mà không hề lo lắng.”

“Có một số việc đích thực không nên gấp gáp nha.”

“Hừ.” Âu Dương Thụy cúi đầu hôn môi người nọ, lướt xuống cần cổ lại vòng qua xương quai xanh của đối phương, cắn mạnh một phát, “Đánh dấu.”

“Đánh dấu cái đầu anh, em không phải là thú cưng của anh.”

“Mấy ngày nữa anh sẽ nói chuyện với ba của em, có chịu không?”

“Hửm? Muốn em gả cho anh sao?” Vân Mộ Hoa kinh hãi hô lên.

“Đúng vậy.” Âu Dương Thụy ghé sát vào lỗ tai đối phương, nhẹ nhàng nói, “Chẳng lẽ em không muốn sớm có quan hệ danh chính ngôn thuận với anh sao?”

Vân Mộ Hoa bĩu môi, “Âu Dương Thụy! Không nói những lời kiểu như thế này, anh sợ người khác nghĩ mình câm sao?”

“Muốn anh không nói cũng được, để anh xem em có thể làm cho anh im lặng trong bao lâu.”

Sau đó, Âu Dương Thụy dốc sức ‘làm việc’, không hề lên tiếng. Trong phòng, cảnh xuân bất chợt phơi bày.. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương