Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
-
Chương 75: Gọi một tiếng ông xã cho anh nghe
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vân Mộ Hoa cứ thế ngồi ở trong phòng cùng với Vân Mộ Âm.
“Chị, hôm nay em có thể về sớm một chút hay không?”
“Làm cái gì?”
“Tìm người.”
“Đi đi.” Vân Mộ Âm nhìn cậu em trai mình, gật đầu đáp ứng.
“Vậy em đi trước.”
Vân Mộ Hoa cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng, thuận tay rút điện thoại di động ra, bấm vào dãy số quen thuộc.
“Alo? Mộ Hoa.” Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, thế nhưng lại có vài phần mệt mỏi.
“Anh mệt lắm sao?” Cậu có chút xót xa.
“Hơi hơi.” Âu Dương Thụy qua loa hỏi: “Có chuyện gì?”
“Em muốn nghe giọng của anh.”
Lời nói ngọt lịm truyền vào trong tai Âu Dương Thụy khiến cho tất cả mỏi mệt trong anh dường như được thổi bay, “Sao bỗng nhiên dẻo miệng như vậy, hửm?”
“Anh không thích sao?” Vân Mộ Hoa thấp thỏm nói, “Có phải anh đang tức giận hay không?”
“Ừ.”
“Hôm nay anh bận đến tận khuya sao?”
“Có thể, tùy tình hình. Có chuyện gì?”
‘Có chuyện gì?’ Cậu gọi điện thoại là vì định nói nhớ anh, thế nhưng anh ấy lại hỏi ‘có chuyện gì?’
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh lát nữa có rảnh không.”
“Ừm, tối nay không rảnh.”
“Phải không?” Vân Mộ Hoa có chút mất mát trong lòng, “Có tiệc à?”
“Không phải.”
“Vậy bận gì?”
“Hẹn người ta đi xem phim.”
A? “Đây là cái ‘bận’ mà anh nói?” Vân Mộ Hoa mất hứng nhíu mày.
“Em nói xem, buổi tối anh nên xem phim hài, phim tình cảm, hay là phim kịnh dị thì tốt đây?” Âu Dương Thụy thản nhiên hỏi.
“Em làm sao mà biết?” Vân Mộ Hoa thực hoài ngh, đối phương có phải đang cố ý chọc tức mình hay không.
“Vốn muốn nhờ em chọn giúp, thật khó nghĩ mà.” Người nọ khó xử nói.
Vân Mộ Hoa nhớ tới chuyện Vân Mộ Âm đã nói ở trong văn phòng lúc nãy thì không khỏi khẩn trương, vội vã chất vấn, “Anh hẹn gặp ai?”
Âu Dương Thụy như thể tự nói tự nghe, “Xem phim tình cảm có phải rất buồn nôn hay không. Nếu xem phim hài, tựa hồ hơi thiếu không khí. Vẫn là xem phim kịnh dị đi, nói không chừng ở trong bóng tối của rạp chiếu phim anh còn có thể chiếm chút tiện nghi.”
“Cái gì?” Không biết vì sao Vân Mộ Hoa dâng dầy ghen tị, cậu cũng chưa từng được đi xem phim với Âu Dương Thụy đâu.
“A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, đối tượng anh hẹn đi xem phim tên là Vân Mộ Hoa, hiện tại đang nói chuyện điện thoại với anh.” Âu Dương Thụy cố tình giả ngu. Ai bảo Vân Mộ Hoa chọc giận anh trước?
Nghe xong, trái tim Vân Mộ Hoa không khỏi nảy lên một cái. Cậu bĩu môi, nhận ra tên khốn này lại đang đùa giỡn với mình, “Đối tượng hẹn hò với anh thích nhất là xem phim hài, cho dù không có không khí cũng phải xem. Còn mấy thể loại tình cảm hay kịnh dị, cậu ta một chút cũng đều không thích.”
“Được rồi, nếu vậy thì xem phim hài đi. May mà có bà xã nhắc nhở, bằng không mua nhầm vé, không chừng đêm nay anh sẽ bị đá xuống giường.” Âu Dương Thụy đáng thương nói.
“Anh thật đáng ghét mà!” Vân Mộ Hoa cầm di động vừa ngây ngô cười, vừa nói, “Vậy hôm nay anh hẳn là sẽ tan sở đúng giờ đi?”
“Em đến chỗ anh đi, anh có chút chuyện.”
“Được.”
“Ừ, cứ như vậy đi.” Âu Dương Thụy vừa chuẩn bị cúp điện thoại, lại thấy tiếng Vân Mộ Hoa gọi với lại.
“Thụy, chờ một chút.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Em… Em…” Vân Mộ Hoa có chút lắp bắp, ngượng ngùng xoắn vặn ngón tay.
“Muốn nói cái gì?” Người nọ chăm chú lắng nghe.
“Thôi, anh đang bận.” Cậu vẫn là không nói nên lời, ai nha, cái chuyện này…
“Ừ, được rồi.”
“Chờ chút… Này… Từ từ…” Vân Mộ Hoa một lần nữa gọi với lại.
“Mộ Hoa?” Âu Dương Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, “Muốn nói cái gì?”
“Cái này… Không có gì… Em quên rồi…” Cậu xấu hổ đáp.
“Vậy anh cúp máy đây.”
“Này…” Vân Mộ Hoa lại hô một tiếng vào di động, ngăn cản hành động muốn cúp điện thoại của đối phương.
“Mộ Hoa, em rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Em…” Vân Mộ Hoa đi đến chỗ rẽ của hành lang, sau khi xác định bốn bề vắng lại không một bóng người, mới hắng giọng một cái, “Khụ…”
“…” Âu Dương Thụy không biết người kia rốt cuộc muốn nói cái gì, thế nào mà cứ điên điên khùng mấy lần như vậy…
“À…” Vân Mộ Hoa ngượng nghịu mở miệng, cực kỳ buồn nôn mà nói một câu, “Ông xã… tối nay không gặp không về…”
“…” Âu Dương Thụy há hốc miệng thiếu chút nữa thì rớt luôn cả cằm… Không chỉ riêng anh mà ngay cả Vân Mộ Hoa cũng không thể tin được…
Cậu nổi lên từng trận da gà, chờ đợi một hồi, thế nhưng không thấy người kia đáp lại, nghĩ nghĩ một chút liền lên tiếng hỏi, “Tại sao anh không nói lời nào?” Vì sao phản ứng của anh ấy lại không giống những gì mình tưởng tượng?
Thanh âm không được tự nhiên Vân Mộ Hoa đã kéo thần trí Âu Dương Thụy trở về. Anh sang sảng cười ra thành tiếng, “Bà xã ngoan.”
Vân Mộ Hoa vẫn đặc biệt ngượng ngùng, “À… Anh đừng làm việc quá lao lực… Phải chú ý nghỉ ngơi…”
“Được, anh biết rồi.” Người nào đó còn đang hí hửng, cứ cười mãi không ngừng, đến nỗi Vân Mộ Hoa ở đầu dây bên kia cũng bắt đầu lo lắng có phải anh ta sẽ cười đến phát bệnh luôn hay không.
“Em cúp máy đây.” Vân Mộ Hoa ngoài miệng thì nói như thế, nhưng bàn tay lại không nỡ cúp điện thoại. Đầu kia di động truyền đến những tiếng hô hấp rõ rệt của đối phương… một giây trôi qua… một phút trôi qua… Cậu vẫn là không muốn cúp điện thoại.
“Hửm? Không muốn cúp điện thoại sao?” Âu Dương Thụy lên tiếng hỏi.
“Chẳng phải anh cũng không cúp còn gì.” Vân Mộ Hoa bĩu môi, hỏi vặn lại.
“Em cúp trước đi.”
“Em muốn anh cúp trước.”
“Em cúp trước.”
“Anh trước…”
Cứ như vậy, Vân Mộ Hoa cầm di động đứng ở một góc hành lang, bướng bỉnh tranh cãi với Âu Dương Thụy. Hành vi này của hai người quả thực ngây thơ ấu trĩ như trẻ con mà.
“Nếu em không muốn cúp máy, vậy cứ tiếp tục nói chuyện là được rồi.” Âu Dương Thụy xấu xa nói.
“Hừ, tiếp tục thì tiếp tục!”
Vân Mộ Hoa chán nản đặt điện thoại vào trạng thái trò chuyện, sau đó trực tiếp nhét vào trong túi, rời khỏi khỏi công ty về nhà tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay. Bất quá, khi cậu từ trong phòng tắm bước ra, màn hình di động chẳng biết đã đen thui từ lúc nào, hình như hết pin rồi…
Bốn giờ chiều, Vân Mộ Hoa với chiếc quần tây màu lam triệt để tôn lên cặp chân thon dài bước từng bước vững vàng đi vào văn phòng luật sư của Âu Dương Thụy.
“Xin hỏi tiên sinh tìm ai?” Nữ nhân viên tiếp tân lễ phép hỏi.
“Tôi là Vân Mộ Hoa.” Cậu thản nhiên trả lời.
“Thì ra là Vân tiên sinh.” Nữ nhân viên tiếp tân lại nói, “Luật sư Âu Dương đang họp.”
Không phải nói là sắp tan sở sao? Vân Mộ Hoa trong lòng oán giận, “Tôi biết rồi, tôi tự mình vào trong chờ anh ấy.”
Vân Mộ Hoa đến gần thang máy, tiến vào một gian phòng có thể nói là tương đối xa hoa, thản nhiên ngồi xuống ghế sa lông.
Tô Túc pha cà phê mang vào cho cậu.
“Khi nào thì anh ấy họp xong?”
Cô gái trả lời, “Khoảng chừng một tiếng nữa.”
“Sao lâu như vậy?”
Tô Túc trịnh trọng nói, “Hội nghị này vô cùng quan trọng.”
Vân Mộ Hoa giơ tay lên xem đồng hồ, hiện tại còn mười phút nữa là đến năm giờ, cũng là thời điểm tan sở bình thường của Âu Dương Thụy. Chờ một lát là được, cậu tin Âu Dương Thụy sẽ xuất hiện đúng giờ.
Tô Túc nhìn cậu, thăm dò hỏi, “Vân tiên sinh nhất định phải đợi luật sư Âu Dương sao?”
“Ừ.” Vân Mộ Hoa gật đầu, “Tôi đợi thêm mười phút nữa.”
Cô gái ‘hảo tâm’ nhắc nhở, “Hội nghị này không thể kết thúc giữa chừng được, chỉ sợ mười phút nữa Âu Dương luật sư cũng sẽ không xuất hiện đâu.”
“Chị, hôm nay em có thể về sớm một chút hay không?”
“Làm cái gì?”
“Tìm người.”
“Đi đi.” Vân Mộ Âm nhìn cậu em trai mình, gật đầu đáp ứng.
“Vậy em đi trước.”
Vân Mộ Hoa cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng, thuận tay rút điện thoại di động ra, bấm vào dãy số quen thuộc.
“Alo? Mộ Hoa.” Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, thế nhưng lại có vài phần mệt mỏi.
“Anh mệt lắm sao?” Cậu có chút xót xa.
“Hơi hơi.” Âu Dương Thụy qua loa hỏi: “Có chuyện gì?”
“Em muốn nghe giọng của anh.”
Lời nói ngọt lịm truyền vào trong tai Âu Dương Thụy khiến cho tất cả mỏi mệt trong anh dường như được thổi bay, “Sao bỗng nhiên dẻo miệng như vậy, hửm?”
“Anh không thích sao?” Vân Mộ Hoa thấp thỏm nói, “Có phải anh đang tức giận hay không?”
“Ừ.”
“Hôm nay anh bận đến tận khuya sao?”
“Có thể, tùy tình hình. Có chuyện gì?”
‘Có chuyện gì?’ Cậu gọi điện thoại là vì định nói nhớ anh, thế nhưng anh ấy lại hỏi ‘có chuyện gì?’
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh lát nữa có rảnh không.”
“Ừm, tối nay không rảnh.”
“Phải không?” Vân Mộ Hoa có chút mất mát trong lòng, “Có tiệc à?”
“Không phải.”
“Vậy bận gì?”
“Hẹn người ta đi xem phim.”
A? “Đây là cái ‘bận’ mà anh nói?” Vân Mộ Hoa mất hứng nhíu mày.
“Em nói xem, buổi tối anh nên xem phim hài, phim tình cảm, hay là phim kịnh dị thì tốt đây?” Âu Dương Thụy thản nhiên hỏi.
“Em làm sao mà biết?” Vân Mộ Hoa thực hoài ngh, đối phương có phải đang cố ý chọc tức mình hay không.
“Vốn muốn nhờ em chọn giúp, thật khó nghĩ mà.” Người nọ khó xử nói.
Vân Mộ Hoa nhớ tới chuyện Vân Mộ Âm đã nói ở trong văn phòng lúc nãy thì không khỏi khẩn trương, vội vã chất vấn, “Anh hẹn gặp ai?”
Âu Dương Thụy như thể tự nói tự nghe, “Xem phim tình cảm có phải rất buồn nôn hay không. Nếu xem phim hài, tựa hồ hơi thiếu không khí. Vẫn là xem phim kịnh dị đi, nói không chừng ở trong bóng tối của rạp chiếu phim anh còn có thể chiếm chút tiện nghi.”
“Cái gì?” Không biết vì sao Vân Mộ Hoa dâng dầy ghen tị, cậu cũng chưa từng được đi xem phim với Âu Dương Thụy đâu.
“A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, đối tượng anh hẹn đi xem phim tên là Vân Mộ Hoa, hiện tại đang nói chuyện điện thoại với anh.” Âu Dương Thụy cố tình giả ngu. Ai bảo Vân Mộ Hoa chọc giận anh trước?
Nghe xong, trái tim Vân Mộ Hoa không khỏi nảy lên một cái. Cậu bĩu môi, nhận ra tên khốn này lại đang đùa giỡn với mình, “Đối tượng hẹn hò với anh thích nhất là xem phim hài, cho dù không có không khí cũng phải xem. Còn mấy thể loại tình cảm hay kịnh dị, cậu ta một chút cũng đều không thích.”
“Được rồi, nếu vậy thì xem phim hài đi. May mà có bà xã nhắc nhở, bằng không mua nhầm vé, không chừng đêm nay anh sẽ bị đá xuống giường.” Âu Dương Thụy đáng thương nói.
“Anh thật đáng ghét mà!” Vân Mộ Hoa cầm di động vừa ngây ngô cười, vừa nói, “Vậy hôm nay anh hẳn là sẽ tan sở đúng giờ đi?”
“Em đến chỗ anh đi, anh có chút chuyện.”
“Được.”
“Ừ, cứ như vậy đi.” Âu Dương Thụy vừa chuẩn bị cúp điện thoại, lại thấy tiếng Vân Mộ Hoa gọi với lại.
“Thụy, chờ một chút.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Em… Em…” Vân Mộ Hoa có chút lắp bắp, ngượng ngùng xoắn vặn ngón tay.
“Muốn nói cái gì?” Người nọ chăm chú lắng nghe.
“Thôi, anh đang bận.” Cậu vẫn là không nói nên lời, ai nha, cái chuyện này…
“Ừ, được rồi.”
“Chờ chút… Này… Từ từ…” Vân Mộ Hoa một lần nữa gọi với lại.
“Mộ Hoa?” Âu Dương Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, “Muốn nói cái gì?”
“Cái này… Không có gì… Em quên rồi…” Cậu xấu hổ đáp.
“Vậy anh cúp máy đây.”
“Này…” Vân Mộ Hoa lại hô một tiếng vào di động, ngăn cản hành động muốn cúp điện thoại của đối phương.
“Mộ Hoa, em rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Em…” Vân Mộ Hoa đi đến chỗ rẽ của hành lang, sau khi xác định bốn bề vắng lại không một bóng người, mới hắng giọng một cái, “Khụ…”
“…” Âu Dương Thụy không biết người kia rốt cuộc muốn nói cái gì, thế nào mà cứ điên điên khùng mấy lần như vậy…
“À…” Vân Mộ Hoa ngượng nghịu mở miệng, cực kỳ buồn nôn mà nói một câu, “Ông xã… tối nay không gặp không về…”
“…” Âu Dương Thụy há hốc miệng thiếu chút nữa thì rớt luôn cả cằm… Không chỉ riêng anh mà ngay cả Vân Mộ Hoa cũng không thể tin được…
Cậu nổi lên từng trận da gà, chờ đợi một hồi, thế nhưng không thấy người kia đáp lại, nghĩ nghĩ một chút liền lên tiếng hỏi, “Tại sao anh không nói lời nào?” Vì sao phản ứng của anh ấy lại không giống những gì mình tưởng tượng?
Thanh âm không được tự nhiên Vân Mộ Hoa đã kéo thần trí Âu Dương Thụy trở về. Anh sang sảng cười ra thành tiếng, “Bà xã ngoan.”
Vân Mộ Hoa vẫn đặc biệt ngượng ngùng, “À… Anh đừng làm việc quá lao lực… Phải chú ý nghỉ ngơi…”
“Được, anh biết rồi.” Người nào đó còn đang hí hửng, cứ cười mãi không ngừng, đến nỗi Vân Mộ Hoa ở đầu dây bên kia cũng bắt đầu lo lắng có phải anh ta sẽ cười đến phát bệnh luôn hay không.
“Em cúp máy đây.” Vân Mộ Hoa ngoài miệng thì nói như thế, nhưng bàn tay lại không nỡ cúp điện thoại. Đầu kia di động truyền đến những tiếng hô hấp rõ rệt của đối phương… một giây trôi qua… một phút trôi qua… Cậu vẫn là không muốn cúp điện thoại.
“Hửm? Không muốn cúp điện thoại sao?” Âu Dương Thụy lên tiếng hỏi.
“Chẳng phải anh cũng không cúp còn gì.” Vân Mộ Hoa bĩu môi, hỏi vặn lại.
“Em cúp trước đi.”
“Em muốn anh cúp trước.”
“Em cúp trước.”
“Anh trước…”
Cứ như vậy, Vân Mộ Hoa cầm di động đứng ở một góc hành lang, bướng bỉnh tranh cãi với Âu Dương Thụy. Hành vi này của hai người quả thực ngây thơ ấu trĩ như trẻ con mà.
“Nếu em không muốn cúp máy, vậy cứ tiếp tục nói chuyện là được rồi.” Âu Dương Thụy xấu xa nói.
“Hừ, tiếp tục thì tiếp tục!”
Vân Mộ Hoa chán nản đặt điện thoại vào trạng thái trò chuyện, sau đó trực tiếp nhét vào trong túi, rời khỏi khỏi công ty về nhà tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay. Bất quá, khi cậu từ trong phòng tắm bước ra, màn hình di động chẳng biết đã đen thui từ lúc nào, hình như hết pin rồi…
Bốn giờ chiều, Vân Mộ Hoa với chiếc quần tây màu lam triệt để tôn lên cặp chân thon dài bước từng bước vững vàng đi vào văn phòng luật sư của Âu Dương Thụy.
“Xin hỏi tiên sinh tìm ai?” Nữ nhân viên tiếp tân lễ phép hỏi.
“Tôi là Vân Mộ Hoa.” Cậu thản nhiên trả lời.
“Thì ra là Vân tiên sinh.” Nữ nhân viên tiếp tân lại nói, “Luật sư Âu Dương đang họp.”
Không phải nói là sắp tan sở sao? Vân Mộ Hoa trong lòng oán giận, “Tôi biết rồi, tôi tự mình vào trong chờ anh ấy.”
Vân Mộ Hoa đến gần thang máy, tiến vào một gian phòng có thể nói là tương đối xa hoa, thản nhiên ngồi xuống ghế sa lông.
Tô Túc pha cà phê mang vào cho cậu.
“Khi nào thì anh ấy họp xong?”
Cô gái trả lời, “Khoảng chừng một tiếng nữa.”
“Sao lâu như vậy?”
Tô Túc trịnh trọng nói, “Hội nghị này vô cùng quan trọng.”
Vân Mộ Hoa giơ tay lên xem đồng hồ, hiện tại còn mười phút nữa là đến năm giờ, cũng là thời điểm tan sở bình thường của Âu Dương Thụy. Chờ một lát là được, cậu tin Âu Dương Thụy sẽ xuất hiện đúng giờ.
Tô Túc nhìn cậu, thăm dò hỏi, “Vân tiên sinh nhất định phải đợi luật sư Âu Dương sao?”
“Ừ.” Vân Mộ Hoa gật đầu, “Tôi đợi thêm mười phút nữa.”
Cô gái ‘hảo tâm’ nhắc nhở, “Hội nghị này không thể kết thúc giữa chừng được, chỉ sợ mười phút nữa Âu Dương luật sư cũng sẽ không xuất hiện đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook