Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
-
Chương 56: Học được cách làm nũng rồi nha~
Sau khi hôn vài phút, Vân Mộ Hoa thở gấp nói, “Chúng ta đi thôi!”
Có Tô Hàm ở kia, cậu thật sự không được tự nhiên.
“Ừ.” Âu Dương Thụy ôm cậu đi ra ngoài, “Định đi đâu mua nguyên liệu nấu ăn?”
“Siêu thị đi, thuận tiện mua nước hoa quả, em muốn uống.”
“Được.”
Mười lăm phút sau, xe của Âu Dương Thụy dừng trước cửa siêu thị.
Vân Mộ Hoa đẩy xe mua hàng chọn đồ ăn ở bên trong, Âu Dương Thụy ở một bên lẳng lặng đi theo cậu, thỉnh thoảng đề xuất ý kiến, nói cho đối phương biết mình muốn ăn cái gì.
Vân Mộ Hoa đang chọn thịt bò. Âu Dương Thụy nhìn qua, thấy người kia tỉ mỉ cân nhắc, sau cùng vẫn lộ ra vẻ mặt không biết nên mua miếng nào.
“Thịt bò khó chọn như thế sao?” Âu Dương Thụy cười hỏi.
“Anh nói xem mua miếng nào thì được?” Vân Mộ Hoa giơ lên hai miếng thịt bò được bao trong màng bọc thực phẩm, do dự hỏi, “Hay là mua sườn bò non?”
“Mua bò xay đi, anh muốn ăn cơm sốt thịt bò.” Âu Dương Thụy nới lỏng cà vạt, trả lời cậu, “Hoặc là mua hết cũng được.”
“Vậy cái này đi.”
Vân Mộ Hoa chọn xong thịt bò lại đi mua nước cam và đồ dùng sinh hoạt, sau đó mới đi tính tiền.
“Thụy, đồ đã mua đủ, có thể đi về rồi.” Vân Mộ Hoa cầm lấy túi thực phẩm, tự hào nói, “Cơm sốt thịt bò ăn vào buổi tối nhất định rất ngon!”
Đồ ăn tối tất cả đều là những món Vân Mộ Hoa yêu thích. Cậu đưa cơm sốt bò băm cho Âu Dương Thụy lúc này đang cởi áo sơ mi.
Âu Dương Thụy xúc một thìa cơm sốt thịt bò đưa vào trong miệng. Có lẽ là do Vân Mộ Hoa chính tay làm cho nên anh cảm thấy ăn thực là ngon.
Vân Mộ Hoa vừa nhai nhai nuốt nuốt vừa nói, “Thế mà bảo là anh làm cơm cho em ăn, kết quả là em phải nấu cho anh ăn…”
Âu Dương Thụy khẽ cười. Anh chính là thích ăn cơm người kia làm, thích cảm giác khi cùng chung sống như thế này. Anh hỏi “Buổi tối có nấu canh không?”
“Có, còn đang hầm, em đi xem.” Canh hẳn là được rồi đi? Vân Mộ Hoa buông bát, đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, cậu mang ra một nồi canh xương nóng hầm hập, múc ra một bát cho Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy dùng đôi con ngươi thâm sâu thăm thẳm nhìn đối phương một cái, tiếp nhận bát canh.
Tình cảnh và bầu không khí hiện tại khiến cho tâm tình Vân Mộ Hoa thỏa mãn vô cùng.
Cơm nước xong xuôi, Âu Dương Thụy đi rửa chén, Vân Mộ Hoa thì nằm trên giường vừa xem TV vừa chờ đợi.
Âu Dương Thụy lau khô tay rồi đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, vươn tay ve vuốt tấm lưng Vân Mộ Hoa.
“Rửa xong rồi?” Vân Mộ Hoa quay đầu lại, chỉ thấy áo sơ mi của Âu Dương Thụy bị cởi bung hai cúc, thoạt nhìn gợi cảm và biếng nhác cực kỳ.
“Ừ.”
“Anh nói xem, hôm nay Tô Hàm trở về có tố cáo với papa không?”
“Không đâu.” Tầm mắt của Âu Dương Thụy chăm chú nhìn vào đôi môi của đối phương, tiếng nói có phần trầm thấp.
“Bởi vì có chị của em?”
“Đúng vậy, em không thấy chị em đã nói sẽ ‘chăm sóc’ cô ta hay sao?”
“Ừm... Được rồi...” Khẽ líu ríu mấy câu, Vân Mộ Hoa động chuyển thân thể, bất quá cậu nhanh chóng ý thức được có cái gì đó không thích hợp. ‘Một thứ gì đó’ cưng cứng mà nóng rực ở dưới hạ thân cứ không ngừng chọc vào phía sau thắt lưng cậu.
Áo sơ mi màu trắng của Âu Dương Thụy đã cởi ra vài cúc, để lộ bờ ngực rắn chắc bên trong. Con ngươi đen bóng của anh tựa hồ phát sáng giữa căn phòng ngủ hôn ám, vẻ mặt lại càng là phấn chấn dạt dào. Thần thái cùng bộ dáng kia thật khiến cho người ta khó lòng bảo trì hô hấp một cách bình ổn.
“Tiết mục trên TV coi được chứ?”
“Bình thường thôi.”
“Bình thường? Vậy đừng xem. Bảo bối, bữa tối hôm nay ăn thật ngon.” Âu Dương Thụy nằm phía sau liếm liếm lỗ tai người kia, “Đáng tiếc còn chưa đủ hoàn mỹ.”
“Hửm? Anh làm cái gì đó? Này! Âu Dương Thụy!” Lỗ tai có chút ngứa, cậu vươn tay dự định sờ sờ một chút, thế nhưng bàn tay lại bị đối phương nắm chặt. “Anh vừa ăn no xong mà đã muốn làm?”
“Ăn em, bữa tối này mới tính là hoàn mỹ.”
“Thế sao?” Vân Mộ Hoa tỏ vẻ nghi ngờ, “Em thấy anh bất cứ lúc nào cũng muốn làm tình, thật chẳng khác nào thiếu niên ở tuổi dậy thì.”
“Ừ hừ, nhưng anh đã 25 tuổi~”
“Đúng vậy, 25 tuổi rồi, cho nên bớt phóng túng đi.” Tấm lưng Vân Mộ Hoa dán chặt vào lồng ngực đối phương, cũng bởi thế mà nhịn không được cảm thấy một tia run rẩy.
“Nhưng thân thể đàn ông, anh chỉ chạm qua em. Bảo bối, ăn em thật ngon~” Âu Dương Thụy tiếp tục thân mật liếm liếm vành tai người nọ.
“A...” Vân Mộ Hoa khẽ rên rỉ, thân thể lại bị người nào đó bất ngờ lật lại.
“Mộ Hoa bảo bối, em thật đáng yêu.” Âu Dương Thụy rất thích giễu cợt cậu như thế.
“Ưm... Chờ một chút... Em bị cảm... Chúng ta không thể...”
“Anh không ngại em lây bệnh cho anh đâu.” Âu Dương Thụy cúi đầu hôn đối phương thật sâu.
“Không được!”
“Anh không sợ em lây bệnh cho anh mà.”
“Không phải!” Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng nói, có chút xấu hổ, “Em nghĩ mình nên tắm rửa trước.” Lúc nãy nấu cơm, trên người cậu có mùi khói dầu nhàn nhạt.
“Anh ôm em đi tắm, được không?” Âu Dương Thụy chớp mắt nhìn đối phương, giọng điệu ôn nhu nói.
“Không cần...” Cậu bắt đầu kháng nghị.
“Tại sao?”
“Anh sẽ ăn đậu hũ của em.” Kháng nghị xong xuôi, cậu bắt đầu làm nũng. Chiêu này hình như tương đối hiệu quả, sau đó Âu Dương Thụy nhất định sẽ nhượng bộ.
“Nhóc con hư hỏng, học được cách làm nũng rồi?” Âu Dương Thụy ôm người kia vào trong ngực, đi về phía phòng tắm, “Nếu anh không ăn đậu hũ của em thì sao?”
“Có thể suy xét.”
Đến gần phòng tắm, Âu Dương Thụy buông cậu ra, cầm khăn mặt, khàn khàn nói, “Anh sẽ giúp em kỳ lưng, còn có thể giúp em mát xa.”
Vân Mộ Hoa cởi quần áo, mở nước từ vòi hoa sen, chậm rãi xoay người làm ướt toàn bộ thân thể, sau đó quay tấm lưng trần về phía đối phương, thoáng cau mày chờ người kia đi tới.
Ánh mắt Vân Mộ Hoa đảo qua chai sữa tắm bên cạnh vòi hoa sen, “Cái này là mùi chanh sao? Em thích mùi trà cơ.”
“Được, lần sau anh sẽ mua vị trà xanh, chờ em tới dùng.”
Âu Dương Thụy Dùng khăn mặt mềm mại thấm lớp bọt xà phòng trơn ướt, cứ thế trượt lên trượt xuống trên lưng đối phương, bộ dáng thập phần nghiêm túc.
Vân Mộ Hoa khép đôi mắt, cảm nhận sự chà sát êm ái dưới làn nước ấm. Cậu càng lúc càng phát hiện Âu Dương Thụy là một người đàn ông rất biết chăm sóc và yêu thương.
Có Tô Hàm ở kia, cậu thật sự không được tự nhiên.
“Ừ.” Âu Dương Thụy ôm cậu đi ra ngoài, “Định đi đâu mua nguyên liệu nấu ăn?”
“Siêu thị đi, thuận tiện mua nước hoa quả, em muốn uống.”
“Được.”
Mười lăm phút sau, xe của Âu Dương Thụy dừng trước cửa siêu thị.
Vân Mộ Hoa đẩy xe mua hàng chọn đồ ăn ở bên trong, Âu Dương Thụy ở một bên lẳng lặng đi theo cậu, thỉnh thoảng đề xuất ý kiến, nói cho đối phương biết mình muốn ăn cái gì.
Vân Mộ Hoa đang chọn thịt bò. Âu Dương Thụy nhìn qua, thấy người kia tỉ mỉ cân nhắc, sau cùng vẫn lộ ra vẻ mặt không biết nên mua miếng nào.
“Thịt bò khó chọn như thế sao?” Âu Dương Thụy cười hỏi.
“Anh nói xem mua miếng nào thì được?” Vân Mộ Hoa giơ lên hai miếng thịt bò được bao trong màng bọc thực phẩm, do dự hỏi, “Hay là mua sườn bò non?”
“Mua bò xay đi, anh muốn ăn cơm sốt thịt bò.” Âu Dương Thụy nới lỏng cà vạt, trả lời cậu, “Hoặc là mua hết cũng được.”
“Vậy cái này đi.”
Vân Mộ Hoa chọn xong thịt bò lại đi mua nước cam và đồ dùng sinh hoạt, sau đó mới đi tính tiền.
“Thụy, đồ đã mua đủ, có thể đi về rồi.” Vân Mộ Hoa cầm lấy túi thực phẩm, tự hào nói, “Cơm sốt thịt bò ăn vào buổi tối nhất định rất ngon!”
Đồ ăn tối tất cả đều là những món Vân Mộ Hoa yêu thích. Cậu đưa cơm sốt bò băm cho Âu Dương Thụy lúc này đang cởi áo sơ mi.
Âu Dương Thụy xúc một thìa cơm sốt thịt bò đưa vào trong miệng. Có lẽ là do Vân Mộ Hoa chính tay làm cho nên anh cảm thấy ăn thực là ngon.
Vân Mộ Hoa vừa nhai nhai nuốt nuốt vừa nói, “Thế mà bảo là anh làm cơm cho em ăn, kết quả là em phải nấu cho anh ăn…”
Âu Dương Thụy khẽ cười. Anh chính là thích ăn cơm người kia làm, thích cảm giác khi cùng chung sống như thế này. Anh hỏi “Buổi tối có nấu canh không?”
“Có, còn đang hầm, em đi xem.” Canh hẳn là được rồi đi? Vân Mộ Hoa buông bát, đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, cậu mang ra một nồi canh xương nóng hầm hập, múc ra một bát cho Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy dùng đôi con ngươi thâm sâu thăm thẳm nhìn đối phương một cái, tiếp nhận bát canh.
Tình cảnh và bầu không khí hiện tại khiến cho tâm tình Vân Mộ Hoa thỏa mãn vô cùng.
Cơm nước xong xuôi, Âu Dương Thụy đi rửa chén, Vân Mộ Hoa thì nằm trên giường vừa xem TV vừa chờ đợi.
Âu Dương Thụy lau khô tay rồi đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, vươn tay ve vuốt tấm lưng Vân Mộ Hoa.
“Rửa xong rồi?” Vân Mộ Hoa quay đầu lại, chỉ thấy áo sơ mi của Âu Dương Thụy bị cởi bung hai cúc, thoạt nhìn gợi cảm và biếng nhác cực kỳ.
“Ừ.”
“Anh nói xem, hôm nay Tô Hàm trở về có tố cáo với papa không?”
“Không đâu.” Tầm mắt của Âu Dương Thụy chăm chú nhìn vào đôi môi của đối phương, tiếng nói có phần trầm thấp.
“Bởi vì có chị của em?”
“Đúng vậy, em không thấy chị em đã nói sẽ ‘chăm sóc’ cô ta hay sao?”
“Ừm... Được rồi...” Khẽ líu ríu mấy câu, Vân Mộ Hoa động chuyển thân thể, bất quá cậu nhanh chóng ý thức được có cái gì đó không thích hợp. ‘Một thứ gì đó’ cưng cứng mà nóng rực ở dưới hạ thân cứ không ngừng chọc vào phía sau thắt lưng cậu.
Áo sơ mi màu trắng của Âu Dương Thụy đã cởi ra vài cúc, để lộ bờ ngực rắn chắc bên trong. Con ngươi đen bóng của anh tựa hồ phát sáng giữa căn phòng ngủ hôn ám, vẻ mặt lại càng là phấn chấn dạt dào. Thần thái cùng bộ dáng kia thật khiến cho người ta khó lòng bảo trì hô hấp một cách bình ổn.
“Tiết mục trên TV coi được chứ?”
“Bình thường thôi.”
“Bình thường? Vậy đừng xem. Bảo bối, bữa tối hôm nay ăn thật ngon.” Âu Dương Thụy nằm phía sau liếm liếm lỗ tai người kia, “Đáng tiếc còn chưa đủ hoàn mỹ.”
“Hửm? Anh làm cái gì đó? Này! Âu Dương Thụy!” Lỗ tai có chút ngứa, cậu vươn tay dự định sờ sờ một chút, thế nhưng bàn tay lại bị đối phương nắm chặt. “Anh vừa ăn no xong mà đã muốn làm?”
“Ăn em, bữa tối này mới tính là hoàn mỹ.”
“Thế sao?” Vân Mộ Hoa tỏ vẻ nghi ngờ, “Em thấy anh bất cứ lúc nào cũng muốn làm tình, thật chẳng khác nào thiếu niên ở tuổi dậy thì.”
“Ừ hừ, nhưng anh đã 25 tuổi~”
“Đúng vậy, 25 tuổi rồi, cho nên bớt phóng túng đi.” Tấm lưng Vân Mộ Hoa dán chặt vào lồng ngực đối phương, cũng bởi thế mà nhịn không được cảm thấy một tia run rẩy.
“Nhưng thân thể đàn ông, anh chỉ chạm qua em. Bảo bối, ăn em thật ngon~” Âu Dương Thụy tiếp tục thân mật liếm liếm vành tai người nọ.
“A...” Vân Mộ Hoa khẽ rên rỉ, thân thể lại bị người nào đó bất ngờ lật lại.
“Mộ Hoa bảo bối, em thật đáng yêu.” Âu Dương Thụy rất thích giễu cợt cậu như thế.
“Ưm... Chờ một chút... Em bị cảm... Chúng ta không thể...”
“Anh không ngại em lây bệnh cho anh đâu.” Âu Dương Thụy cúi đầu hôn đối phương thật sâu.
“Không được!”
“Anh không sợ em lây bệnh cho anh mà.”
“Không phải!” Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng nói, có chút xấu hổ, “Em nghĩ mình nên tắm rửa trước.” Lúc nãy nấu cơm, trên người cậu có mùi khói dầu nhàn nhạt.
“Anh ôm em đi tắm, được không?” Âu Dương Thụy chớp mắt nhìn đối phương, giọng điệu ôn nhu nói.
“Không cần...” Cậu bắt đầu kháng nghị.
“Tại sao?”
“Anh sẽ ăn đậu hũ của em.” Kháng nghị xong xuôi, cậu bắt đầu làm nũng. Chiêu này hình như tương đối hiệu quả, sau đó Âu Dương Thụy nhất định sẽ nhượng bộ.
“Nhóc con hư hỏng, học được cách làm nũng rồi?” Âu Dương Thụy ôm người kia vào trong ngực, đi về phía phòng tắm, “Nếu anh không ăn đậu hũ của em thì sao?”
“Có thể suy xét.”
Đến gần phòng tắm, Âu Dương Thụy buông cậu ra, cầm khăn mặt, khàn khàn nói, “Anh sẽ giúp em kỳ lưng, còn có thể giúp em mát xa.”
Vân Mộ Hoa cởi quần áo, mở nước từ vòi hoa sen, chậm rãi xoay người làm ướt toàn bộ thân thể, sau đó quay tấm lưng trần về phía đối phương, thoáng cau mày chờ người kia đi tới.
Ánh mắt Vân Mộ Hoa đảo qua chai sữa tắm bên cạnh vòi hoa sen, “Cái này là mùi chanh sao? Em thích mùi trà cơ.”
“Được, lần sau anh sẽ mua vị trà xanh, chờ em tới dùng.”
Âu Dương Thụy Dùng khăn mặt mềm mại thấm lớp bọt xà phòng trơn ướt, cứ thế trượt lên trượt xuống trên lưng đối phương, bộ dáng thập phần nghiêm túc.
Vân Mộ Hoa khép đôi mắt, cảm nhận sự chà sát êm ái dưới làn nước ấm. Cậu càng lúc càng phát hiện Âu Dương Thụy là một người đàn ông rất biết chăm sóc và yêu thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook