Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những đám mây, cơn gió nhẹ thổi qua trán và khuôn mặt người thiếu nữ.
Bùi Gia Mạt nằm trên bàn học ngủ say sưa.

Mãi cho đến giờ nghỉ trưa mọi người lần lượt trở về, cô mới tỉnh dậy sau giấc ngủ.
“Tối qua cậu đi ăn trộm à, ngủ cả buổi sáng cơ đấy.” Chu Tư Viên vươn tay lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô rồi mỉm cười nói
“Ừ, ba ngày lận.” Giọng cô sau khi ngủ trở nên khàn khàn, cánh tay bị đè đến tê dại, nhất thời không chống dậy được, cô cử động cánh tay, sợi dây mỏng trên cổ tay trượt xuống, từ cẳng tay đến cổ tay, đập nhẹ xuống bàn.
Chu Tư Viên vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay liền nắm lấy tay cô nhìn kỹ hơn.

Kiểu dáng rất độc đáo, với một chuỗi mỏng được xâu chuỗi với một vài bông hoa nhỏ tròn màu trắng, đính thêm vài viên kim cương vụn.

Khi mặt trời chiếu vào, dây vòng và những viên kim cương sẽ phản chiếu với ánh sáng.
“Đẹp quá, tớ chưa từng thấy cậu đeo bao giờ.” Ngẩn ngơ một hồi, cô ấy lại hỏi: “Anh ấy tặng cho cậu à?”
“Ừ.” Bùi Gia Mạt vẫn nằm trên bàn, cổ áo len trượt sang một bên, trên chiếc cổ trắng nõn xuất hiện mấy vết đỏ.
Chu Tư Viên không hiểu gì, bèn đưa tay sờ chỗ đó, nghiêm nghị nói: “Gia Mạt ơi, cậu bị dị ứng rồi kìa.”
Bùi Gia Mạt bị cậu sờ có hơi ngứa, cô kéo cổ áo mình cao lên: “Không phải dị ứng đâu.”
“Đó là dị ứng mà, lần trước tớ đi cắm trại bị côn trùng cắn thật…..”
Va phải ánh mắt lảng tránh của cô, nhất thời nghĩ đến chuyện gì đó, Chu Tư Viên đột nhiên đỏ mặt, do dự hồi lâu, cũng cúi xuống, đối mặt với cô, lặng lẽ nắm tay cô dưới gầm bàn: “Hai người thật sự…làm cái kia sao?”
“Gì cơ?”
“Trời, cậu biết mà.” Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, siết chặt lòng bàn tay.
“À.


“Có đau không?” Cô ấy nhìn cô, ngây thơ hỏi.
Câu hỏi này thực sự khiến Bùi Gia Mạt bối rối, suy nghĩ hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu sẽ có hơi khó chịu, nhưng…” Cô tựa đầu vào tai Chu Tư Viên, hơi thở nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ: “Nếu làm thoải mái hơn thì sẽ không có cảm giác đau nữa.”
Hơi thở kia vẫn phảng phất bên tai, nhịp tim của Chu Tư Viên đột nhiên tăng nhanh rất nhiều, cô ấy nhìn chung quanh, hạ giọng nói: “Thật à? Lúc cảm thấy thoải mái ấy, có chảy nhiều nước như trong truyện không?
“Có chứ.” Bùi Gia Mạt mỉm cười, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má nóng bừng của cô ấy, “Viên Viên nè, cậu đỏ mặt rồi kìa, đang nghĩ gì thế?”
Chu Tư Viên sững sờ, sau đó đột nhiên vùi mặt vào trong khuỷu tay mình, lắc đầu thật mạnh.
“Vừa rồi cậu đang nghĩ đến ai thế? Cậu thích ai à?”
“KHÔNG CÓ!”
“À.” Bùi Gia Mạt cười lớn, cố ý trêu chọc cậu
“Không có mà!”

Điện thoại trong túi cô rung lên hai lần.
Trên màn hình hiển thị thông báo: “Em tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi thì lên sân thượng nhé.”
Cô muốn đi ra ngoài.

Chu Tư Viên lộ ra một đôi mắt hạnh ướt át giữa hai cánh tay, lí nhí hỏi cô: “Cậu định đi đâu thế?”
Cô cũng đáp lại bằng âm thanh lí nhí: “Hẹn hò.”
Khi cô tìm thấy Cố Quyết trên sân thượng, anh đang dựa vào lan can nhìn xuống lầu, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy, liền quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh nắng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười.
Anh lấy ra chiếc bánh sandwich mình đã bảo vệ cả buổi và một hộp sữa chua vị đào từ trong áo khoác, mở gói đưa cho cô: “Buổi trưa em chưa ăn gì, ăn tạm cái này đi.”
Cô tham lam ôm lấy anh, dựa vào vòng tay anh, “Em buồn ngủ quá……Eo em đau chết mất…”
Anh cúi đầu hôn lên má cô: “Anh xin lỗi, lần sau anh không làm thế nữa.”
Suốt ba ngày, bọn họ ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm, không biết đã ân ái bao nhiêu lần, chỉ nhớ ga trải giường đã được thay bốn lần, đến cuối ngày chăn vẫn chưa khô, thậm chí còn không dám làm chuyện đó trên giường nữa.
Trong ý thức còn lại của Cố Quyết, dương v*t của anh luôn ở trạng thái cương cứng, như thể không thể xuất tinh, chỉ muốn vùi trong cơ thể cô mà giao hợp.
Cho nên sau khi sofa bẩn, thảm cũng bẩn.

Trong phòng tắm nhỏ tràn ngập hương vị ẩm ướt, anh quỳ trên sàn, liếm cô cho đến khi nước chảy giàn giụa, đầu lưỡi nhanh nhẹn chơi đùa với hột le sưng tấy của cô, anh đưa một ngón tay khác vào, cảm nhận phần thịt mềm mại bên trong đang hút lấy mình như một cái miệng nhỏ.
Sau đó, không biết hơi thở của ai hỗn loạn trước, xuyên qua sương mù rải rác xung quanh, anh ôm bắp chân của cô vào trong ngực, đưa dương v*t của mình vào trong, âm đ*o của cô vừa được lấp đầy, cô liền co giật muốn bắn ra ngoài: “Anh ơi, ra ngoài….Em không muốn nữa…..”
Cố Quyết chỉ đơn giản ôm người trong tay, một tay nắm lấy cặp mông mềm mại như trái đào của cô, tay kia đỡ lưng cô, đẩy thẳng vào trong của cô.
“Chịu đựng chút.” Đây là lần duy nhất anh nói chuyện với cô với thái độ cứng rắn trong lúc ân ái.
Tư thế như này vốn rất khó khăn, nhưng anh lại nâng cô lên dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng làm mấy cái, quy đầu to lớn đã đâm vào giữa hoa tâm.
Cảm giác không trọng lượng mang lại khoái cảm truyền đến sau đầu cô, Bùi Gia Mạt áp vào ngực anh, âm đ*o cô siết chặt mấy lần, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Anh vẫn còn ở bên trong cô, bế người lên, hôn lên vài giọt mồ hôi trên cổ cô: “Còn muốn nữa không?”
Sau khi hồn vía lên mây, thịt mềm trong lỗ nhỏ của cô không ngừng mút lấy dương v*t anh, cô kiệt sức, vùi mặt vào bên cổ anh mà nức nở, nhưng vẫn muốn cậy mạnh: “Muốn ạ.”
Vì thế anh giúp cô lau khô người rồi bế cô vào căn phòng dưới ánh trăng.
Khi sương đêm xuyên qua khe hở rèm cửa lọt vào phòng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, dùng đùi cọ dương v*t của anh, “Anh lại cứng rồi…”
Anh vừa mới khai trai, thật sự không nhịn được sự trêu chọc của cô như này.
dương v*t sưng phồng cọ vào khe thịt, lại duỗi tay lấy bao.
Trong ký ức của bọn họ, những ngày đó họ ân ái ở trong nhà chẳng biết trời đất sao trăng gì, giống như từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn không nghỉ ngơi chút nào.
Nhưng khi mất kiểm soát nhất, anh cũng không có t*ng trùng lên não mà không thực hiện các biện pháp an toàn.
Vào lúc lên đỉnh cuối cùng, anh cúi đầu hôn lên một bên cổ cô.

Giọng nói ẩn trong nụ hôn mỏng manh và dày đặc, trong giọng nói nghèn nghẹn, cô nghe thấy anh nói: “Anh sẽ đi Bắc Kinh cùng em.”
Trán anh vùi vào vai cô, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy anh, mệt quá không nói nên lời nên chỉ trầm giọng đáp lại.
Nắng chiều mùa đông thật ấm áp.

Cố Quyết cầm gói bánh sandwich cô đã ăn xong, mở nắp chai sữa chua rồi đưa cho cô.
“Tối qua anh về cả nhà anh có nói gì không?” Cô hơi nheo mắt.
“Có.” Cố Quyết đưa tay lên trán cô, che cho cô khỏi ánh nắng chói chang.
“Họ nói gì thế?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nói
Mái tóc mềm mại của cô gái cọ vào bên trong cánh tay anh, Cố Quyết theo bản năng tiến lại gần cô, chống lại sự thôi thúc muốn hôn cô.
Anh nhẹ nhàng đáp lại cô: “Chỉ hỏi mấy ngày nay anh đi đâu mà không về.”
Trong mắt cô ẩn chứa một nụ cười, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh mà không nói một lời.
Hơi nóng dâng trào trong lòng anh, Cố Quyết lần này không nhịn nổi, anh cúi người xuống, vòng tay qua vai cô, hôn lên khóe môi có mùi thơm của đào, tự trả lời: “Anh nói là ở cùng với bạn gái.”
Đó là mùa đông ấm áp nhất mà Bùi Gia Mạt từng trải qua.
Anh thậm chí còn ở bên cô trong dịp lễ hội mùa xuân.

Cha mẹ anh đều đi Úc, anh từ chối đi cùng họ với lý do rất đơn giản và thô bạo.
“Con muốn ở lại đón năm mới với Gia Mạt.”
Trên bàn ăn, bố anh ngừng ăn, bối rối hỏi: “Gia Mạt là ai?”
“Bạn gái của nó đấy.” Mẹ anh mỉm cười, trả lời thay anh
“Con có bạn gái à?” Bố anh hoàn toàn khó hiểu nhìn anh, “Con có bạn gái lúc nào vậy? Sao bố lại không biết thế?”
Cố Bội Cẩn trừng mắt nhìn ông: “Ông thì biết gì chứ? Suốt ngày chỉ biết bận việc chẳng về nhà gì hết “
Bố anh chỉ cười, chẳng nói gì nữa.
Nhưng trước khi đi, ông đã gọi anh vào phòng làm việc, nói chuyện rất lâu.
Bùi Gia Mạt hỏi bố anh nói gì, nhưng anh mỉm cười và từ chối trả lời.
Vào đêm giao thừa, Cố Quyết đưa Bùi Gia Mạt đến nơi ở nơi anh đã sống từ nhỏ.
Biệt thự nằm ở một khu giàu có ven sông ở ngoại ô phía đông, cách thành phố gần một giờ lái xe, điều khiến Bùi Gia Mạt ngạc nhiên là Cố Quyết đã có bằng lái xe và lái rất thành thạo.
Trên đường đi, hai người họ phải chạy xe qua mấy con dốc hẹp rợp bóng cây, dây leo trèo quanh các bức tường, nắng xuyên qua kẽ lá, những tán lá tươi tốt khẽ đung đưa theo gió.
Ông lão bên đường ngồi trên một chiếc ghế bằng liễu gai và chợp mắt.
Hôm đó, Cố Quyết đỗ xe ngoài sân, nắm tay cô đưa về nhà.

Phòng của anh ở góc phía tây ở tầng hai, cạnh phòng piano, anh mở cửa ra, ánh nắng tràn vào căn phòng tối, anh bước vào kéo rèm rồi nói với cô: “Nghỉ hè hai đứa nhỏ của dì anh sẽ đến đây, đây là phòng tụi nó luyện đàn.”
Bên cạnh giá đàn có treo ảnh của hai cô bé, khoảng năm sáu tuổi, mặc quần áo giống nhau, trên đầu đeo hai chiếc nơ giống hệt nhau, Bùi Gia Mạt đặt bức ảnh xuống: “Họ là song sinh à?”
“Ừ “
“Dễ thương thật.


Cố Quyết lắc đầu, bất lực nói: “Ồn ào lắm.”
Hai đứa trẻ này ở đây chẳng an phận được ngày nào, tụi nó tập đàn trong khi anh ngủ, chạy nhảy liên tục xung quanh khi anh học, đứng khóc lóc ăn vạ khi anh đang luyện tập.
Nên khi Bùi Gia Mạt hỏi: “Anh không thích trẻ con à?”
Anh gần như trả lời không chút do dự: “Anh không thích.”
Cửa phòng ngủ của anh hé mở, anh bế cô vào, một mặt tường toàn bộ là cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn, khung cảnh bên ngoài cửa sổ bị những cành cây du trong sân che khuất một nửa, xa xa là sông núi.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, mùi cỏ cây hoa đua nở tràn ngập khắp căn phòng.

Trên bức tường màu nâu ấm áp gần đầu giường treo mấy cây vợt tennis, bàn học đặt trước cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mấy cuốn sách giáo khoa cấp hai chồng lên nhau trước bàn.
Tuy nhiên, điều đầu tiên khiến cô chú ý chính là tấm ga trải giường màu xám đen.
Sẽ bị bẩn mất.
Cô nghĩ thầm.
Quả nhiên.
Tầng hai còn có một phòng vẽ tranh chưa xem xong nên bọ họ bèn lăn lộn trên giường, quần áo lần lượt vương vãi bên giường, Cố Quyết cởi chiếc áo phông cuối cùng, cúi người xuống, nằm giữa hai chân cô bắt đầu liếm mút âm đ*o của cô.

Ngay khi đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại đến gần cô, một cảm giác ngứa ran lan khắp cơ thể cô, ánh mặt trời không kiềm chế gì chiếu vào đó, những ngọn núi xa xa ngoài cửa sổ đều xanh tươi.
Bùi Gia Mạt cọ bắp chân của mình vào bờ vai rộng của anh, “Anh ơi… Rèm cửa chưa kéo…”
Anh ngẩng mặt lên, môi và mặt ướt đẫm, hơi thở nóng hổi, ​​anh muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, đứng dậy kéo rèm lại.
Ánh sáng mặt trời bị che lại, chỉ có gió từ vườn thổi qua.
Cố Quyết bật chiếc đèn đọc sách cạnh giường lên.
Quỳ giữa hai chân cô, đầu ngón tay thô ráp của anh trượt qua khe hở, ấn vào hột le rồi bắt đầu chậm rãi xoa nắn, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn của cô lại khiến anh cảm thấy vặn vẹo.
[Chỉ là lúc đó anh không biết em thôi.] Anh nhớ lại lời cô nói.
Anh nhớ cô kể trong một khoảng thời gian dài, ngày nào cô cũng lén theo dõi anh.
Nghĩ tới đây, nỗi chua xót trong lòng lại tràn ngập lồng ngực.
Nhưng cô ấy là Bùi Gia Mạt
Bùi Gia Mạt là người được người khác ngưỡng mộ chỉ bằng cách gọi tên cô ấy.
Anh có gì mà đáng giá để cô phải hạ thấp mình để thích anh như thế?
Nhận ra anh đang ngơ ngác.

Bùi Gia mạt nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của anh, “Anh ơi?”
Giọng nói của cô kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, anh nửa người cúi xuống, dùng môi hôn lên tai cô, ngón tay thọc sâu vào thịt mềm mại, “Bé yêu à.”

Mị thịt âm đ*o của cô quấn mút những đốt ngón tay đang dần chọc vào của anh, đôi mắt ươn ướt nhìn xuống anh, con ngươi nhạt màu như sóng trên mặt hồ đêm khuya.
dương v*t nóng rực cũng bị cô nắm lấy: “Anh cũng chảy nước kìa.”
Đầu ngón tay cô vuốt ve chất lỏng đang rỉ ra từ đầu dương v*t anh.
Đưa cho anh xem, cảm giác ươn ướt bám chặt vào đầu ngón tay thon dài của cô, giây tiếp theo, cô thè lưỡi liếm lên đó.
“Đừng liếm.

Bẩn lắm”
“Không bẩn, ngọt mà.”
Cố Quyết biết cô đã nói dối, nhưng trái tim anh lại mềm nhũn.
Anh tăng tốc độ ngón tay ở trong âm đ*o cô, ngay cả tiếng thở hổn hển khi cô cảm thấy sướng cũng thật dễ nghe.
Anh thích ngắm nhìn từng biểu cảm nhỏ nhất của cô lúc ân ái.
Khi không nhịn nổi nữa, anh sẽ nắm lấy cẳng tay và đôi chân của cô, cô sẽ run rẩy cố gắng siết chặt anh.
Vẻ phụ thuộc dịu dàng và quyến rũ sẽ lại xuất hiện trên nét mặt của cô
Đầu ngón tay chạm vào miếng thịt mềm, cô cau mày nói, “Anh à……”
Anh biết cô sẽ ra.
Cái lỗ nhỏ hẹp đột nhiên co lại và siết chặt quanh các ngón tay của anh, anh khó có thể tiếp tục di chuyển, đành phải dùng đầu ngón tay chai sần của mình để đào sâu ở trong đó.
Cô ngừng rên rỉ và thở hổn hển, kìm nén sự tích tụ của khoái cảm và căng thẳng, ngay cả chân cũng cong lên.
Chính là phản ứng này.
Sướng đến mức mất giọng và chóng mặt trước mắt.
Cô kiên nhẫn chờ đợi……
Cố Quyết ôm lấy cơ thể cô, hôn lên môi cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào, ép cô phải chịu đựng cảm giác cận kề mất kiểm soát này.

Môi lưỡi quấn vào nhau phát ra âm thanh quyến rũ và dâm đãng, cô giống như một con cá sắp mất nước, bị hôn đến mức não thiếu oxy, chỉ có thể tiếp tục mút lấy nước bọt của anh.
Những đầu ngón tay ngoáy vào bên trong của anh càng ngày càng lún sâu hơn.
Máu đang rỉ ra.
Niềm vui khi được đâm sâu và ngón tay ở độ sâu trong lỗ nhỏ được đặt chồng lên ngưỡng cao nhất.
“Gia Mạt……” Anh đột nhiên gọi tên cô.

Hơi thở chìm đắm trong những nụ hôn kéo dài.
Đúng lúc này, khoái cảm tích lũy bấy lâu đột nhiên bộc phát, bụng dưới của cô co giật, một dòng nước dâm lớn bắn ra.
Như tình trạng tiểu không tự chủ, nó kéo dài trong vài giây.
Cô nằm trong vòng tay anh và thở hổn hển, chất lỏng bên dưới cô chảy xuống chân cô đến tấm ga trải giường màu xám đen.
“Anh à…..” Cô cọ vào cổ anh, nhẹ giọng thì thầm, “Em sắp chết mất……”
“Đừng nói nhảm.” Anh ôm cô chặt hơn, như muốn chôn cô trong xương máu của mình, cánh tay siết chặt lấy cô.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lên, đáng thương nhìn anh: “Em chết trên người anh.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương