Dữ Ái Vô Quan – Dữ Thống Hữu Quan
-
Chương 6
Tôi cùng Trương Bành thường đi Hồng Kông, hắn có rất nhiều chi nhánh ở đó.
Một lần nhân lúc rảnh rỗi, hẹn trước một vị đại sư rất có danh tiếng, mời ông ta xem cho chúng tôi một quẻ.
Thiên tương mệnh lí, thật sự là có thể biết trước được sao?
Xem bói thì chỉ có thể từng người vào một, Trương Bành cùng đại sư ở bên trong thật lâu, sau y đi ra thì đến lượt tôi vào. Người có khuôn mặt hồng hào kia là đại sư.
Tôi xòe tay, đưa cho ông ta xem.
Tôi hỏi: “Lúc nào thì có thể chấm dứt?”
Nếu là huyền học, thì tôi hỏi tự nhiên sẽ sâu xa một chút.
“Chấm dứt cái gì?” đại sư nói.
Là đại sư đều không phải là vừa hỏi một cái thì đều biết hết sao?
Tôi trên mặt vẻ không tin tưởng đã lộ ra ba phần. Đại sư không chút hoang mang, nói với tôi: “Phong bất động nhi tâm động. Cậu nếu nghĩ là đã kết thì hiện tại cũng đã chấm dứt, còn nếu không muốn thì đời này kiếp này cũng không thể chấm dứt.”
Tôi nhảy dựng lên, vẻ mặt buồn bực: “Bói toán cái gì! Đều là thông đồng với nhau cả!”
Đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ vào Trương Bành: “Hà tất phải làm chuyện như vậy, tìm một thần côn đến thông đồng để lừa tôi.”
Y tiêu sái ngồi ở ghế, vui mừng an nhàn.
“Tuệ Dương, đại sư nói câu gì sai rồi, nói cho tôi biết xem nào.”
Tôi cười khanh khách.
Không sai, lời ông ta nói không sai. Không muốn chấm dứt chính là tôi, nếu tâm tôi chết, vì sao lại sợ Từ Dương Văn chưa từ bỏ ý định?
Mặc kệ làm sao, tôi vẫn còn tức giận, bỏ mặc Trương Bành một mình quay về Quảng Châu.
.
.
Ở nhà mẹ mấy hôm thì thấy Trương Bành gọi điện.
“Tuệ Dương, mau chóng trở lại Hồng Kông, cấp tốc.”
Tôi cười nhạo: “Lại mời một đại sư à? Hay là lại có Từ Dương Văn tham gia tiệc rượu cần tôi đi giữ thể diện?”
Thanh âm Trương Bành trở nên nghiêm túc: “Lúc này không tranh luận tới việc đó nữa, Từ Dương Văn gặp tai nạn, anh ta muốn gặp cậu.”
Tôi sửng sốt: “Anh ta thiếu chân hay là gương mặt bị hủy? Từ Dương Văn muốn gặp tôi, anh làm cái gì hảo tâm truyền tin sao?”
“Hắn nếu như là bị thương nhẹ thì tôi việc gì phải báo tin cho cậu. Giờ không gọi điện cho cậu, sau này nhất định cậu sẽ hận tôi tận xương.
Tay của tôi đã muốn phát run, hàn khí xâm nhập dần vào trong xương.
“Nhanh lên, chuyên cơ của tôi đã đợi sẵn ở sân bay Bạch Vân rồi.”
Điềm xấu bất chợt ẩn hiện trong lòng, tôi chạy như bay tới sân bay.
Một lần nhân lúc rảnh rỗi, hẹn trước một vị đại sư rất có danh tiếng, mời ông ta xem cho chúng tôi một quẻ.
Thiên tương mệnh lí, thật sự là có thể biết trước được sao?
Xem bói thì chỉ có thể từng người vào một, Trương Bành cùng đại sư ở bên trong thật lâu, sau y đi ra thì đến lượt tôi vào. Người có khuôn mặt hồng hào kia là đại sư.
Tôi xòe tay, đưa cho ông ta xem.
Tôi hỏi: “Lúc nào thì có thể chấm dứt?”
Nếu là huyền học, thì tôi hỏi tự nhiên sẽ sâu xa một chút.
“Chấm dứt cái gì?” đại sư nói.
Là đại sư đều không phải là vừa hỏi một cái thì đều biết hết sao?
Tôi trên mặt vẻ không tin tưởng đã lộ ra ba phần. Đại sư không chút hoang mang, nói với tôi: “Phong bất động nhi tâm động. Cậu nếu nghĩ là đã kết thì hiện tại cũng đã chấm dứt, còn nếu không muốn thì đời này kiếp này cũng không thể chấm dứt.”
Tôi nhảy dựng lên, vẻ mặt buồn bực: “Bói toán cái gì! Đều là thông đồng với nhau cả!”
Đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ vào Trương Bành: “Hà tất phải làm chuyện như vậy, tìm một thần côn đến thông đồng để lừa tôi.”
Y tiêu sái ngồi ở ghế, vui mừng an nhàn.
“Tuệ Dương, đại sư nói câu gì sai rồi, nói cho tôi biết xem nào.”
Tôi cười khanh khách.
Không sai, lời ông ta nói không sai. Không muốn chấm dứt chính là tôi, nếu tâm tôi chết, vì sao lại sợ Từ Dương Văn chưa từ bỏ ý định?
Mặc kệ làm sao, tôi vẫn còn tức giận, bỏ mặc Trương Bành một mình quay về Quảng Châu.
.
.
Ở nhà mẹ mấy hôm thì thấy Trương Bành gọi điện.
“Tuệ Dương, mau chóng trở lại Hồng Kông, cấp tốc.”
Tôi cười nhạo: “Lại mời một đại sư à? Hay là lại có Từ Dương Văn tham gia tiệc rượu cần tôi đi giữ thể diện?”
Thanh âm Trương Bành trở nên nghiêm túc: “Lúc này không tranh luận tới việc đó nữa, Từ Dương Văn gặp tai nạn, anh ta muốn gặp cậu.”
Tôi sửng sốt: “Anh ta thiếu chân hay là gương mặt bị hủy? Từ Dương Văn muốn gặp tôi, anh làm cái gì hảo tâm truyền tin sao?”
“Hắn nếu như là bị thương nhẹ thì tôi việc gì phải báo tin cho cậu. Giờ không gọi điện cho cậu, sau này nhất định cậu sẽ hận tôi tận xương.
Tay của tôi đã muốn phát run, hàn khí xâm nhập dần vào trong xương.
“Nhanh lên, chuyên cơ của tôi đã đợi sẵn ở sân bay Bạch Vân rồi.”
Điềm xấu bất chợt ẩn hiện trong lòng, tôi chạy như bay tới sân bay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook