Druid Station Seoul
-
Chương 45: Thành Phố Suho
Seoul Station Druid chapter 45
Thành phố Suho
Boo Boo
"Anh lái xe giỏi đấy."
"Vâng, tôi đã từng đi lính với tư cách là một người lái xe."
"Bây giờ anh vẫn còn trong quân đội à?"
"Không còn nữa. Năm năm trước quân đội đã thay đổi hệ thống quân sự, nên hiện tại tôi không còn đi lính."
Đã 10 năm kể từ trận Đại Biến Động.
Trong những ngày đầu, họ huy động toàn bộ lực lượng quân nhân chính thức và lực lượng dự bị để tạo ra sự náo động với sức mạnh của quân đội, nhưng chỉ xảy ra thương vong rất lớn.
Sau khi xây bức tường quanh thành phố và chế tạo phòng tuyến cuối cùng, lực lượng chính của quân đội không phải lục quân mà là không quân và các đơn vị xe tăng.
"Dừng ở đây thôi. Tôi đã gọi cho em trai tôi."
"Yeah, wow! Đây là pháo đài cây mà tôi đã thấy trong bức ảnh."
"Anh thấy ở trong bức ảnh nào à?"
"Đúng vậy, nó rất phổ biến trên Internet. Ồ, tại sao Dongsu TV không phát sóng những ngày này? Tôi là người đăng ký từ sớm."
"Mấy ngày nay anh ta có vẻ bận đi đến hầm ngục ."
"Haha, thật là tuyệt khi nhìn Su-ho Guild phát triển. Tôi sẽ luôn ủng hộ các bạn."
"Cảm ơn. Họ đến rồi. Vậy anh cẩn thận nha."
"Vâng."
Cổng vào pháo đài.
Nó giống như lối vào một công viên giải trí vì những thân cây hình vòm và những dây leo và lá liễu rủ thẳng xuống.
Bắt đầu từ bức tường pháo đài, nó được chia thành hai thế giới riêng biệt: bên ngoài chỉ có đất hoang và những con đường, và bên trong được trang trí bằng những con đường xuyên qua khu rừng.
Phó thư ký Kim xuống xe, tò mò nhìn xung quanh một hồi thì thấy con đường ở giữa rừng có một chiếc xe bán tải chạy tới.
Nó yên bình đến lạ lùng , như thể chúng ta đang nhìn thấy thế giới trong một câu chuyện cổ tích.
"ủa? Xe gì vậy anh?"
"Anh đã mua một chiếc xe mới sau khi anh đến Hầm Ngục à?"
"Oa, cái này rất đắt."
Dong-soo và Jun-ho, những người đang run rẩy khi nhìn Model V, thấy Phó thư ký Kim cúi đầu xấu hổ.
"ai vậy… ?"
"À! Đây là Kim Joo-Ho, người làm việc trong Ban thư ký DGB."
“ vâng, nhưng tại sao ... ...?"
"Ah! Đây là một món quà từ tập đoàn của chúng tôi như một lời xin lỗi vì sự bỏ bê cuối việc quản lý hầm ngục lần trước."
"À vâng."
"Chúng ta vào đi. Tạm biệt thư ký Kim."
"Ừ, lái xe an toàn."
Phó thư kí Kim gật đầu chào, phía sau là tiếng Dong-soo và Jun-ho cãi nhau.
"Tôi sẽ lái."
"Không được, tôi phải đi xe trước."
"Các cậu đang làm gì thế?"
Dong-soo nhanh chóng đến bên cạnh Suho và tâng bốc anh.
"Không, đại ca. Jun-ho có một chiếc xe bán tải. Hãy để tôi lái chiếc xe này ."
"được rồi. Cậu lái nó đi."
"Oh yea! Tôi sẽ phục vụ anh với tất cả lòng trung thành của mình."
Mặc dù đã tiết kiệm đủ tiền để mua Model V nhưng nó không phải là mẫu xe dành cho tất cả mọi người. Số lượng sản xuất ít, và đây là chiếc xe chỉ được bán cho những người nổi tiếng toàn cầu hoặc các công ty lớn.
Nhìn thấy ba người rời đi, Phó thư kí Kim chỉ còn lại có một mình vò đầu bứt tai.
"Lẽ ra mình phải gọi điện trước?"
Tại sao tôi không nghĩ đến việc quay trở lại?
Tại sao Thư kí trưởng không cử xe đến đón?
"haizz, tôi đã phạm một sai lầm."
Trưởng Thư Kí Cheon Dae-myung cư xử lịch sự với cấp dưới, nhưng theo quan điểm của cấp dưới thì đó là do đâu?
Với tính cách sắc bén của ông ấy, anh tasẽ phải lo lắng từng ngày.
Đây hẳn là sự trừng phạt cho những sai lầm của anh ta đã xảy ra ngày hôm nay.
"Vâng. Đây là đâu ...…."
*
Một cái tổ khổng lồ được bao quanh bởi một pháo đài gỗ.
Ở trung tâm có một cái cây lớn mà từ đó bạn có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng. Cái cây mà các Tinh Linh Rừng Thẳm bám vào nhiều nhất đang phát triển từng chút một ngay cả khi Su-ho đi vắng.
Mặt phẳng dưới gốc cây đấy là nơi nghỉ ngơi của Su-ho.
Trên đường đến đó, vẫn còn rất nhiều người xung quanh cánh cổng.
"Họ vẫn chưa khỏi đây à."
"Anh đang ở đâu?"
Kim Mi-so của đội quản lý người khứ hồi đã đến gặp Su-ho sau khi nghe tin cậu ấy đã đến.
"Cuộc điều tra đang diễn ra."
"Tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng các người tìm kỹ như vậy làm gì?"
“…… Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng từ bỏ cũng cần phải có lý do.”
" Tôi biết rồi. Cô đã tìm kiếm được những bãi săn nào rồi?"
"Năm cái cấp 3, hai cái cấp 4 và một cái cấp 5. Có thể sử dụng bất cứ lúc nào."
Tất cả chúng đều là Hầm Ngục nằm trong các bãi chiến trường gần đây với lộ trình đi về khoảng 2 giờ đồng hồ.
Vì họ đã từ bỏ hầm ngục ở sân trước để nghiên cứu, nên tôi phải chuẩn bị một địa điểm đột kích cho Guild Su-ho. Không có phí vào cửa, vì vậy nó rất tốt để săn.
"Tốt. Cô luôn được chào đón, Còn Tóc Vàng đi đâu rồi?"
"Cô ấy đã trở về."
Ban đầu, cô ấy thuộc đội thăm dò.
Công việc ban đầu của nó là phát hiện sớm các vết nứt không gian và xác định vị trí của Hầm Ngục. Điều này là hoàn toàn cần thiết để ngăn chặn một vụ quái vật tràn vào cùng một lúc khi một hầm ngục không được mọi người chú ý và bị phá vỡ.
"Vậy thì, bảo trọng."
Khi Suho đến gần cây trung tâm, có khá nhiều người vây quanh.
"Xin chào"
"Anh có ở đây không?"
Myung-jin lại gần và dừng lại trước mặt Su-ho, có khá nhiều người đứng sau lưng anh ta.
Trong số những người đó, một người đàn ông lớn tuổi tiến tới và chắp tay.
"Tôi là Myeong-Jo. Tôi đến đây theo lời khuyên của Myung-Jin, không biết có gây phiền toái gì cho anh không."
"Tôi là Park Soo-ho. Chào mừng. Là một gia đình chúng ta hãy quan tâm đến nhau."
"Cảm ơn bạn anh đã cho chúng tôi đến đây vì chúng tôi không còn nơi nào để đi."
Khi Sư phụ Myeong-Jo chắp tay lại, những nhà sư đứng phía sau, giống như những chú gà con, cúi đầu và chắp tay lại.
"Cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh."
"Kuk."
Nhìn thấy họ đùa giỡn với nhau chỉ sau một lần chào hỏi, Suho đã bật cười.
Có những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, và có những đứa trẻ bằng tuổi Gun-woo. Trong số đó có những đứa trẻ sơ sinh do phụ nữ trung niên bế.
"Ba vị này là những vị bồ tát sẽ giúp đỡ chúng ta."
Myung-jin tìm đến sư phụ mình bất cứ khi nào anh ấy có thời gian, không phải vì có điều gì đó đặc biệt, mà vì chỗ đó không có đủ nhân viên.
Geon-woo cũng đang chơi đùa cùng những người khác, nhưng Suho chưa bao giờ thấy cháu mình cười rạng rỡ như vậy.
Trong lúc giải lao ngắn ngủi, các thành viên của Guild đến bên cạnh Su-ho.
Những việc nhỏ Jun-ho có thể quyết định, nhưng những kế hoạch lớn phải được thực hiện bởi chủ hội là Suho.
"Em trai. Chúng ta phải chia chuyện này ra trước."
Jun-ho lấy một tấm bản đồ và mở nó ra.
Suho chỉ vào khu rừng nằm trong một vòng tròn xung quanh cây cối. Nó là một pháo đài bằng gỗ được xây dựng sau khi làm việc chăm chỉ trong một tháng.
"Đây là nơi trú ẩn cho dã thú."
Su-ho chỉ về phía lối vào duy nhất dẫn đến lâu đài bằng gỗ.
Rốt cuộc, rất khó để sống một mình trong pháo đài. Vì cậu ấy thường xuyên ra vào thành phố, nên lối vào sẽ phải làm tốt hơn.
"Hãy xây dựng một tòa nhà để mọi người sống ở đây."
Suho đã vẽ một vòng tròn nhỏ ở lối vào pháo đài bằng gỗ.
Pháo đài có hình dáng giống người tuyết với một vòng tròn nhỏ gắn trên đó.
"Tôi sẽ xây dựng một rào chắn mới, vì vậy hãy xây dựng các tòa nhà ở đây. Hãy biến nó thành một nơi để sống."
Khu rừng ban đầu được sử dụng làm nơi sinh sản của dã thú, và nó đã được quyết định chừa ra một không gian cho con người sinh sống.
"Được rồi. Chúng ta cũng nên xây dựng một nhà máy điện bằng Huyết Thạch ở đây. Các công trình nước là…….”
"Phần còn lại sẽ tính sau."
Suho chỉ vẽ bức tranh lớn.
Phải mất một tháng để xây pháo đài này và khu rừng, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian để xây một bức tường nhỏ mới bên ngoài pháo đài.
Bởi vì cấp độ đã tăng lên rất nhiều, và chỉ số hòa hợp đã tăng trưởng đáng kể so với trước đây.
"Bọn nhóc không tới đây nhiều hơn sao?"
"uh? Không có ai đến ...…."
"Văn phòng kiến trúc nói ngày mai họ sẽ đến đo đạc."
"Không, không phải người, mà là sói."
Trong các giác quan của Suho, sự hiện diện của chúng được cảm nhận rõ ràng.
"Người sói!"
"Kung, Kung!"
Theo tiếng gọi của Su-ho, một con sói lớn chạy qua những cái cây và khuỵu xuống.
"Gọi bọn nhỏ."
"Auwww”
Tiếng sói tru kéo dài một lúc, bầy sói chạy xuyên qua khu rừng từ chỗ này đến chỗ khác. Số lượng là 22.
Từ một con sói đến hai mươi hai con sói!
"Aww, những thứ dễ thương."
Chúng chưa được thuần hóa trong một thời gian, vì vậy bọn chúng không lớn như một con sói trưởng thành, nhưng nó lớn hơn so với một con sói trên Trái đất.
"Chà! Bọn mày còn một chặng đường dài để đi?"
Mặc dù có rất nhiều lực lượng đặc nhiệm được điều động từ văn phòng quản lý, những con sói đã che giấu khỏi tầm nhìn và phân tán nhau.
“Từ nay hãy đối xử tốt với gia đình của mình”.
"Auwwww”
Dong-soo giật mình vì tiếng hú của bầy sói, nhưng mắt anh ta sớm sáng lên.
'Đây là một bức tranh đẹp.'
Ngay sau khi thông tin Su-ho là người trở về từ Hầm Ngục được tiết lộ, số lượt xem giảm mạnh nhưng Dong-su TV vẫn là kênh nổi tiếng với nhiều người đăng ký.
Sự xuất hiện của những con sói theo sau họ trông khá bắt mắt.
"Chúng ta sẽ phải bận rộn 1 thời gian."
Ngày mai đội đo đạc thực tế từ văn phòng kiến trúc sẽ đến, nếu bắt đầu thi công từ cơ sở hạ tầng đến tiện ích khu dân cư, thì vài ngày nữa nơi đây sẽ rất đông đúc.
“Mọi thứ trông thật tuyệt”
Đó là điều mà Su-ho luôn muốn.
Suho, người luôn cảm thấy sự cô đơn.
Cậu ấy muốn gặp những con người khác, không chỉ con người, mà là bất cứ ai thuộc nền văn minh, nhưng cậu bất ngờ gặp lại gia đình mình và có một số thuộc hạ.
“ Mình cũng đã thành lập một Guild.'
Nếu tôi được gặp lại những người bạn của mình, tôi sẽ rất tự hào.
"Một ngày tốt lành. Chúng ta đi uống một ly nào."
Đó không phải là những gì bạn làm để sống sót sao?
Sống sót không còn là vấn đề, phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon và chăm sóc bản thân thật tốt.
Sau 1000 năm ngẫm nghĩ về cái chết, không phải đã đến lúc tận hưởng cuộc sống sao?
Khi mặt trời lặn, các nhà sư biến mất trong những căn lều dựng tạm, những người lớn đã thu thập và ngồi xuống chiếc bàn đặt trên khu vực bằng phẳng.
Myung-Jin nhìn Suho với vẻ mặt hạnh phúc và nói
"Trông anh rất vui."
"Đúng vây. Nền tảng đã được đặt."
Myung-jin ánh mắt đầy sự cảm kích.
"Vào ngày ngôi chùa bị thiêu rụi và Sư phụ qua đời, tôi đã cảm thấy bản thân trở nên xấu xa. Tôi đã tự tay hủy hoại cuộc đời mình."
“…….”
"Tôi nghĩ chỉ cần trở thành ASura là được. Nếu tôi có thể làm sáng tỏ bản tâm của mình, tôi sẽ bước đi trên con đường của ASura, cho dù là thiên đường hay địa ngục chờ đợi tôi ở phía trước. "
Myung-jin vỗ ngực.
"Anh ấy là một đao phủ vĩ đại, người luôn chăm sóc tôi. Anh ấy giống như một người cha."
Một sư phụ như ông nội và một đao phủ như cha.
"Nếu ông ấy không thu nhận tôi, tôi đã bị mắc kẹt trong Hầm Ngục chỉ bằng một giọt máu và mạng sống của tôi sẽ kiệt quệ dưới bàn tay của lũ quỷ."
Đó là Myeong-jo, người đã bắt được Myung-Jin, người đang mang trái tim suy sụp và cố gắng hủy hoại bản thân.
Sự việc đau thương đã trôi qua được vài năm, đó là lý do tại sao khiến Myung-jin, người luôn tuân thủ các luật lệ và luôn sống trong cảm giác tội lỗi đã cầm gậy lên lẫn nữa và kiếm tiền.
Trong một thế giới mà Myung-jin rất khó để tự chăm sóc bản thân, cậu ấy không còn có thể nhận thức ăn và sống một mình thêm được nữa. Myung-jin trở thành lính đánh thuê và cố gắng kiếm tiền nhằm xây dựng lại ngôi đền để làm nơi cư trú cho các tội nhân và các nhà sư, và bằng cách xây dựng lại ngôi đền cậu ấy sẽ kế vị Sư phụ.
"Sư phụ của tôi luôn nói với tôi rằng hãy giúp đỡ chúng sinh."
Mười hai tội nhân đã tuân theo tâm nguyện của Sư phụ với ý chí của riêng họ, nhưng giờ chỉ còn hai người sống sót.
"Các tội nhân xem việc chăm sóc những đứa trẻ là công việc vủa mình. Còn tôi…….”
Tôi vẫn không có phương hướng.
Dù tôi có thiền định hay nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, tất cả những gì đọng lại trong tâm trí tôi là sự giận dữ và tức giận.
"Tôi đã gặp Su-ho và quyết định."
Mặt Myung-jin rất ảm đạm.
Cậu ấy đã quyết định con đường của riêng mình.
"Tôi sẽ giúp chúng sinh bằng cách giết thêm một con quỷ nữa bằng bàn tay này."
Myung-Jin rót một ly rượu gạo vào cốc của Suho.
"Tôi sẽ vui vẻ đi trên con đường của ASura bên cạnh anh."
Tội nhân và việc xây dựng lại ngôi đền, những mối quan tâm duy nhất, nay đã được thông qua.
Khi bầu không khí nóng lên, Dong-su rót một tách trà.
"Anh , anh có muốn nâng ly chúc mừng không?"
Su-ho nhìn mọi người xung quanh và cầm lên một ly makgeolli. (rượu gạo hàn quốc)
"Hãy ăn ngon và sống tốt."
Lý do lớn đâu?
Họ chiếm một góc của khu đất, ăn no mặc ấm.
"Này anh, không có cái gì hoành tráng sao?"
Trước những lời nói của Dong-soo, Suho chỉ mỉm cười.
Cậu không biết để ăn ngon, nó khó như thế nào.
*
Một bữa tiệc rượu rất thú vị tiếp tục, và Kim Mi-so K tiến lại gần.
"Có chỗ nào tôi có thể ngồi không?"
"Nào, hãy uống một chút."
Ánh mắt của những người đang ngồi trên bàn đều tập trung vào cô.
"Tôi sẽ chỉ uống một ly thôi.”
Cô uống một hơi cạn sạch rồi nói ra chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi nhận được cuộc gọi từ Tiến sĩ Toddler. Ông ta muốn gặp anh."
Cô ấy đã nhận được thư trả lời cho email cô ấy đã gửi cho Tiến sĩ Toddler.
Đôi mắt Suho lấp lánh khi nhận được email thông báo rằng anh ấy được mời đến Anh.
Ai đã chế tạo ra máy đo năng lượng không gian.
Người đã chế tạo ra máy phát điện bằng huyết thạch.
Một nhà khoa học đã mở ra kỷ nguyên công nghiệp không gian.
"Cuối cùng cũng đến."
Ông ấy có thể biết về bí mật của sự rạn nứt chiều không gian này.
Về mối liên hệ với hành tinh Su-ho đã sống.
Có thể có một cách để đoàn tụ với những người bạn mà cậu đã quay lưng lại với họ.
Thành phố Suho
Boo Boo
"Anh lái xe giỏi đấy."
"Vâng, tôi đã từng đi lính với tư cách là một người lái xe."
"Bây giờ anh vẫn còn trong quân đội à?"
"Không còn nữa. Năm năm trước quân đội đã thay đổi hệ thống quân sự, nên hiện tại tôi không còn đi lính."
Đã 10 năm kể từ trận Đại Biến Động.
Trong những ngày đầu, họ huy động toàn bộ lực lượng quân nhân chính thức và lực lượng dự bị để tạo ra sự náo động với sức mạnh của quân đội, nhưng chỉ xảy ra thương vong rất lớn.
Sau khi xây bức tường quanh thành phố và chế tạo phòng tuyến cuối cùng, lực lượng chính của quân đội không phải lục quân mà là không quân và các đơn vị xe tăng.
"Dừng ở đây thôi. Tôi đã gọi cho em trai tôi."
"Yeah, wow! Đây là pháo đài cây mà tôi đã thấy trong bức ảnh."
"Anh thấy ở trong bức ảnh nào à?"
"Đúng vậy, nó rất phổ biến trên Internet. Ồ, tại sao Dongsu TV không phát sóng những ngày này? Tôi là người đăng ký từ sớm."
"Mấy ngày nay anh ta có vẻ bận đi đến hầm ngục ."
"Haha, thật là tuyệt khi nhìn Su-ho Guild phát triển. Tôi sẽ luôn ủng hộ các bạn."
"Cảm ơn. Họ đến rồi. Vậy anh cẩn thận nha."
"Vâng."
Cổng vào pháo đài.
Nó giống như lối vào một công viên giải trí vì những thân cây hình vòm và những dây leo và lá liễu rủ thẳng xuống.
Bắt đầu từ bức tường pháo đài, nó được chia thành hai thế giới riêng biệt: bên ngoài chỉ có đất hoang và những con đường, và bên trong được trang trí bằng những con đường xuyên qua khu rừng.
Phó thư ký Kim xuống xe, tò mò nhìn xung quanh một hồi thì thấy con đường ở giữa rừng có một chiếc xe bán tải chạy tới.
Nó yên bình đến lạ lùng , như thể chúng ta đang nhìn thấy thế giới trong một câu chuyện cổ tích.
"ủa? Xe gì vậy anh?"
"Anh đã mua một chiếc xe mới sau khi anh đến Hầm Ngục à?"
"Oa, cái này rất đắt."
Dong-soo và Jun-ho, những người đang run rẩy khi nhìn Model V, thấy Phó thư ký Kim cúi đầu xấu hổ.
"ai vậy… ?"
"À! Đây là Kim Joo-Ho, người làm việc trong Ban thư ký DGB."
“ vâng, nhưng tại sao ... ...?"
"Ah! Đây là một món quà từ tập đoàn của chúng tôi như một lời xin lỗi vì sự bỏ bê cuối việc quản lý hầm ngục lần trước."
"À vâng."
"Chúng ta vào đi. Tạm biệt thư ký Kim."
"Ừ, lái xe an toàn."
Phó thư kí Kim gật đầu chào, phía sau là tiếng Dong-soo và Jun-ho cãi nhau.
"Tôi sẽ lái."
"Không được, tôi phải đi xe trước."
"Các cậu đang làm gì thế?"
Dong-soo nhanh chóng đến bên cạnh Suho và tâng bốc anh.
"Không, đại ca. Jun-ho có một chiếc xe bán tải. Hãy để tôi lái chiếc xe này ."
"được rồi. Cậu lái nó đi."
"Oh yea! Tôi sẽ phục vụ anh với tất cả lòng trung thành của mình."
Mặc dù đã tiết kiệm đủ tiền để mua Model V nhưng nó không phải là mẫu xe dành cho tất cả mọi người. Số lượng sản xuất ít, và đây là chiếc xe chỉ được bán cho những người nổi tiếng toàn cầu hoặc các công ty lớn.
Nhìn thấy ba người rời đi, Phó thư kí Kim chỉ còn lại có một mình vò đầu bứt tai.
"Lẽ ra mình phải gọi điện trước?"
Tại sao tôi không nghĩ đến việc quay trở lại?
Tại sao Thư kí trưởng không cử xe đến đón?
"haizz, tôi đã phạm một sai lầm."
Trưởng Thư Kí Cheon Dae-myung cư xử lịch sự với cấp dưới, nhưng theo quan điểm của cấp dưới thì đó là do đâu?
Với tính cách sắc bén của ông ấy, anh tasẽ phải lo lắng từng ngày.
Đây hẳn là sự trừng phạt cho những sai lầm của anh ta đã xảy ra ngày hôm nay.
"Vâng. Đây là đâu ...…."
*
Một cái tổ khổng lồ được bao quanh bởi một pháo đài gỗ.
Ở trung tâm có một cái cây lớn mà từ đó bạn có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng. Cái cây mà các Tinh Linh Rừng Thẳm bám vào nhiều nhất đang phát triển từng chút một ngay cả khi Su-ho đi vắng.
Mặt phẳng dưới gốc cây đấy là nơi nghỉ ngơi của Su-ho.
Trên đường đến đó, vẫn còn rất nhiều người xung quanh cánh cổng.
"Họ vẫn chưa khỏi đây à."
"Anh đang ở đâu?"
Kim Mi-so của đội quản lý người khứ hồi đã đến gặp Su-ho sau khi nghe tin cậu ấy đã đến.
"Cuộc điều tra đang diễn ra."
"Tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng các người tìm kỹ như vậy làm gì?"
“…… Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng từ bỏ cũng cần phải có lý do.”
" Tôi biết rồi. Cô đã tìm kiếm được những bãi săn nào rồi?"
"Năm cái cấp 3, hai cái cấp 4 và một cái cấp 5. Có thể sử dụng bất cứ lúc nào."
Tất cả chúng đều là Hầm Ngục nằm trong các bãi chiến trường gần đây với lộ trình đi về khoảng 2 giờ đồng hồ.
Vì họ đã từ bỏ hầm ngục ở sân trước để nghiên cứu, nên tôi phải chuẩn bị một địa điểm đột kích cho Guild Su-ho. Không có phí vào cửa, vì vậy nó rất tốt để săn.
"Tốt. Cô luôn được chào đón, Còn Tóc Vàng đi đâu rồi?"
"Cô ấy đã trở về."
Ban đầu, cô ấy thuộc đội thăm dò.
Công việc ban đầu của nó là phát hiện sớm các vết nứt không gian và xác định vị trí của Hầm Ngục. Điều này là hoàn toàn cần thiết để ngăn chặn một vụ quái vật tràn vào cùng một lúc khi một hầm ngục không được mọi người chú ý và bị phá vỡ.
"Vậy thì, bảo trọng."
Khi Suho đến gần cây trung tâm, có khá nhiều người vây quanh.
"Xin chào"
"Anh có ở đây không?"
Myung-jin lại gần và dừng lại trước mặt Su-ho, có khá nhiều người đứng sau lưng anh ta.
Trong số những người đó, một người đàn ông lớn tuổi tiến tới và chắp tay.
"Tôi là Myeong-Jo. Tôi đến đây theo lời khuyên của Myung-Jin, không biết có gây phiền toái gì cho anh không."
"Tôi là Park Soo-ho. Chào mừng. Là một gia đình chúng ta hãy quan tâm đến nhau."
"Cảm ơn bạn anh đã cho chúng tôi đến đây vì chúng tôi không còn nơi nào để đi."
Khi Sư phụ Myeong-Jo chắp tay lại, những nhà sư đứng phía sau, giống như những chú gà con, cúi đầu và chắp tay lại.
"Cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh."
"Kuk."
Nhìn thấy họ đùa giỡn với nhau chỉ sau một lần chào hỏi, Suho đã bật cười.
Có những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, và có những đứa trẻ bằng tuổi Gun-woo. Trong số đó có những đứa trẻ sơ sinh do phụ nữ trung niên bế.
"Ba vị này là những vị bồ tát sẽ giúp đỡ chúng ta."
Myung-jin tìm đến sư phụ mình bất cứ khi nào anh ấy có thời gian, không phải vì có điều gì đó đặc biệt, mà vì chỗ đó không có đủ nhân viên.
Geon-woo cũng đang chơi đùa cùng những người khác, nhưng Suho chưa bao giờ thấy cháu mình cười rạng rỡ như vậy.
Trong lúc giải lao ngắn ngủi, các thành viên của Guild đến bên cạnh Su-ho.
Những việc nhỏ Jun-ho có thể quyết định, nhưng những kế hoạch lớn phải được thực hiện bởi chủ hội là Suho.
"Em trai. Chúng ta phải chia chuyện này ra trước."
Jun-ho lấy một tấm bản đồ và mở nó ra.
Suho chỉ vào khu rừng nằm trong một vòng tròn xung quanh cây cối. Nó là một pháo đài bằng gỗ được xây dựng sau khi làm việc chăm chỉ trong một tháng.
"Đây là nơi trú ẩn cho dã thú."
Su-ho chỉ về phía lối vào duy nhất dẫn đến lâu đài bằng gỗ.
Rốt cuộc, rất khó để sống một mình trong pháo đài. Vì cậu ấy thường xuyên ra vào thành phố, nên lối vào sẽ phải làm tốt hơn.
"Hãy xây dựng một tòa nhà để mọi người sống ở đây."
Suho đã vẽ một vòng tròn nhỏ ở lối vào pháo đài bằng gỗ.
Pháo đài có hình dáng giống người tuyết với một vòng tròn nhỏ gắn trên đó.
"Tôi sẽ xây dựng một rào chắn mới, vì vậy hãy xây dựng các tòa nhà ở đây. Hãy biến nó thành một nơi để sống."
Khu rừng ban đầu được sử dụng làm nơi sinh sản của dã thú, và nó đã được quyết định chừa ra một không gian cho con người sinh sống.
"Được rồi. Chúng ta cũng nên xây dựng một nhà máy điện bằng Huyết Thạch ở đây. Các công trình nước là…….”
"Phần còn lại sẽ tính sau."
Suho chỉ vẽ bức tranh lớn.
Phải mất một tháng để xây pháo đài này và khu rừng, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian để xây một bức tường nhỏ mới bên ngoài pháo đài.
Bởi vì cấp độ đã tăng lên rất nhiều, và chỉ số hòa hợp đã tăng trưởng đáng kể so với trước đây.
"Bọn nhóc không tới đây nhiều hơn sao?"
"uh? Không có ai đến ...…."
"Văn phòng kiến trúc nói ngày mai họ sẽ đến đo đạc."
"Không, không phải người, mà là sói."
Trong các giác quan của Suho, sự hiện diện của chúng được cảm nhận rõ ràng.
"Người sói!"
"Kung, Kung!"
Theo tiếng gọi của Su-ho, một con sói lớn chạy qua những cái cây và khuỵu xuống.
"Gọi bọn nhỏ."
"Auwww”
Tiếng sói tru kéo dài một lúc, bầy sói chạy xuyên qua khu rừng từ chỗ này đến chỗ khác. Số lượng là 22.
Từ một con sói đến hai mươi hai con sói!
"Aww, những thứ dễ thương."
Chúng chưa được thuần hóa trong một thời gian, vì vậy bọn chúng không lớn như một con sói trưởng thành, nhưng nó lớn hơn so với một con sói trên Trái đất.
"Chà! Bọn mày còn một chặng đường dài để đi?"
Mặc dù có rất nhiều lực lượng đặc nhiệm được điều động từ văn phòng quản lý, những con sói đã che giấu khỏi tầm nhìn và phân tán nhau.
“Từ nay hãy đối xử tốt với gia đình của mình”.
"Auwwww”
Dong-soo giật mình vì tiếng hú của bầy sói, nhưng mắt anh ta sớm sáng lên.
'Đây là một bức tranh đẹp.'
Ngay sau khi thông tin Su-ho là người trở về từ Hầm Ngục được tiết lộ, số lượt xem giảm mạnh nhưng Dong-su TV vẫn là kênh nổi tiếng với nhiều người đăng ký.
Sự xuất hiện của những con sói theo sau họ trông khá bắt mắt.
"Chúng ta sẽ phải bận rộn 1 thời gian."
Ngày mai đội đo đạc thực tế từ văn phòng kiến trúc sẽ đến, nếu bắt đầu thi công từ cơ sở hạ tầng đến tiện ích khu dân cư, thì vài ngày nữa nơi đây sẽ rất đông đúc.
“Mọi thứ trông thật tuyệt”
Đó là điều mà Su-ho luôn muốn.
Suho, người luôn cảm thấy sự cô đơn.
Cậu ấy muốn gặp những con người khác, không chỉ con người, mà là bất cứ ai thuộc nền văn minh, nhưng cậu bất ngờ gặp lại gia đình mình và có một số thuộc hạ.
“ Mình cũng đã thành lập một Guild.'
Nếu tôi được gặp lại những người bạn của mình, tôi sẽ rất tự hào.
"Một ngày tốt lành. Chúng ta đi uống một ly nào."
Đó không phải là những gì bạn làm để sống sót sao?
Sống sót không còn là vấn đề, phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon và chăm sóc bản thân thật tốt.
Sau 1000 năm ngẫm nghĩ về cái chết, không phải đã đến lúc tận hưởng cuộc sống sao?
Khi mặt trời lặn, các nhà sư biến mất trong những căn lều dựng tạm, những người lớn đã thu thập và ngồi xuống chiếc bàn đặt trên khu vực bằng phẳng.
Myung-Jin nhìn Suho với vẻ mặt hạnh phúc và nói
"Trông anh rất vui."
"Đúng vây. Nền tảng đã được đặt."
Myung-jin ánh mắt đầy sự cảm kích.
"Vào ngày ngôi chùa bị thiêu rụi và Sư phụ qua đời, tôi đã cảm thấy bản thân trở nên xấu xa. Tôi đã tự tay hủy hoại cuộc đời mình."
“…….”
"Tôi nghĩ chỉ cần trở thành ASura là được. Nếu tôi có thể làm sáng tỏ bản tâm của mình, tôi sẽ bước đi trên con đường của ASura, cho dù là thiên đường hay địa ngục chờ đợi tôi ở phía trước. "
Myung-jin vỗ ngực.
"Anh ấy là một đao phủ vĩ đại, người luôn chăm sóc tôi. Anh ấy giống như một người cha."
Một sư phụ như ông nội và một đao phủ như cha.
"Nếu ông ấy không thu nhận tôi, tôi đã bị mắc kẹt trong Hầm Ngục chỉ bằng một giọt máu và mạng sống của tôi sẽ kiệt quệ dưới bàn tay của lũ quỷ."
Đó là Myeong-jo, người đã bắt được Myung-Jin, người đang mang trái tim suy sụp và cố gắng hủy hoại bản thân.
Sự việc đau thương đã trôi qua được vài năm, đó là lý do tại sao khiến Myung-jin, người luôn tuân thủ các luật lệ và luôn sống trong cảm giác tội lỗi đã cầm gậy lên lẫn nữa và kiếm tiền.
Trong một thế giới mà Myung-jin rất khó để tự chăm sóc bản thân, cậu ấy không còn có thể nhận thức ăn và sống một mình thêm được nữa. Myung-jin trở thành lính đánh thuê và cố gắng kiếm tiền nhằm xây dựng lại ngôi đền để làm nơi cư trú cho các tội nhân và các nhà sư, và bằng cách xây dựng lại ngôi đền cậu ấy sẽ kế vị Sư phụ.
"Sư phụ của tôi luôn nói với tôi rằng hãy giúp đỡ chúng sinh."
Mười hai tội nhân đã tuân theo tâm nguyện của Sư phụ với ý chí của riêng họ, nhưng giờ chỉ còn hai người sống sót.
"Các tội nhân xem việc chăm sóc những đứa trẻ là công việc vủa mình. Còn tôi…….”
Tôi vẫn không có phương hướng.
Dù tôi có thiền định hay nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, tất cả những gì đọng lại trong tâm trí tôi là sự giận dữ và tức giận.
"Tôi đã gặp Su-ho và quyết định."
Mặt Myung-jin rất ảm đạm.
Cậu ấy đã quyết định con đường của riêng mình.
"Tôi sẽ giúp chúng sinh bằng cách giết thêm một con quỷ nữa bằng bàn tay này."
Myung-Jin rót một ly rượu gạo vào cốc của Suho.
"Tôi sẽ vui vẻ đi trên con đường của ASura bên cạnh anh."
Tội nhân và việc xây dựng lại ngôi đền, những mối quan tâm duy nhất, nay đã được thông qua.
Khi bầu không khí nóng lên, Dong-su rót một tách trà.
"Anh , anh có muốn nâng ly chúc mừng không?"
Su-ho nhìn mọi người xung quanh và cầm lên một ly makgeolli. (rượu gạo hàn quốc)
"Hãy ăn ngon và sống tốt."
Lý do lớn đâu?
Họ chiếm một góc của khu đất, ăn no mặc ấm.
"Này anh, không có cái gì hoành tráng sao?"
Trước những lời nói của Dong-soo, Suho chỉ mỉm cười.
Cậu không biết để ăn ngon, nó khó như thế nào.
*
Một bữa tiệc rượu rất thú vị tiếp tục, và Kim Mi-so K tiến lại gần.
"Có chỗ nào tôi có thể ngồi không?"
"Nào, hãy uống một chút."
Ánh mắt của những người đang ngồi trên bàn đều tập trung vào cô.
"Tôi sẽ chỉ uống một ly thôi.”
Cô uống một hơi cạn sạch rồi nói ra chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi nhận được cuộc gọi từ Tiến sĩ Toddler. Ông ta muốn gặp anh."
Cô ấy đã nhận được thư trả lời cho email cô ấy đã gửi cho Tiến sĩ Toddler.
Đôi mắt Suho lấp lánh khi nhận được email thông báo rằng anh ấy được mời đến Anh.
Ai đã chế tạo ra máy đo năng lượng không gian.
Người đã chế tạo ra máy phát điện bằng huyết thạch.
Một nhà khoa học đã mở ra kỷ nguyên công nghiệp không gian.
"Cuối cùng cũng đến."
Ông ấy có thể biết về bí mật của sự rạn nứt chiều không gian này.
Về mối liên hệ với hành tinh Su-ho đã sống.
Có thể có một cách để đoàn tụ với những người bạn mà cậu đã quay lưng lại với họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook